Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 85:




—“Thịnh Vô Chước.”—
Trong y quán rơi vào yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng cháy lách tách của ngọn nến.
Yến Tương Lan lấy hết can đảm, xoay người nhìn Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu: “Tới, ngồi.”
Hắn không chất vấn, không nổi giận, ánh mắt lạnh lùng điềm tĩnh, giống hệt sự yên bình trước giông bão.
Yến Tương Lan hít sâu một hơi, rầu rĩ đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ta kêu ngươi ngồi trên ghế.”
Yến Tương Lan ngồi trên đùi Thịnh Tiêu chớp mắt tỏ vẻ vô tội, thấy Thịnh Tiêu không xách gáy y lên, giống như tìm về lại dũng khí khóc lóc ăn vạ.
Y dồn hết can đảm nhào tới, quen thuộc vòng tay ôm cổ Thịnh Tiêu, thân thể gầy yếu dính chặt trên người hắn, còn thân mật hôn nhẹ lên bờ môi mỏng kia.
“Ta biết sai rồi.” Yến Tương Lan tỏ ra chân thành thật ý, không có chút giả vờ: “Ngươi để ta giải bày được không Thịnh tông chủ, đừng vội phán tội ta nha?”
Thịnh Tiêu ngồi im để y tùy ý quậy trên người mình, mặt mũi vô cảm, nói: “Nhượng Trần đều biết kế hoạch của ngươi.”
“Đó là vì cha hắn nói cho hắn biết!” Yến Tương Lan vội vàng giải thích: “Hơn nữa ‘Khuy Thiên Ky’ giúp hắn biết được chuyện thiên hạ, ta không tiết lộ kế hoạch của mình cho hắn biết, là tự hắn đoán ra.”
Ánh mắt của Thịnh Tiêu lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan lật đật tỏ ra thâm tình nhìn lại.
Thịnh Tiêu không xi nhê với dáng vẻ này của y, im lặng hồi lâu bỗng nói: “Nếu không phải Uyển phu nhân nói cho ta biết, ngươi định giấu giếm ta đến khi nào nữa?”
Yến Tương Lan hơi giật mình, bây giờ mới hiểu ra Thịnh Tiêu đến Dược Tông làm gì.
Y không còn tâm tư đùa giỡn khoe mẽ nữa, mím môi đứng dậy khỏi đùi của Thịnh Tiêu, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cây nến trên bàn, nhẹ giọng nói: “Ta không biết phải nói thế nào.”
Sau khi Yến Tương Lan tỉnh lại không đi tìm Thịnh Tiêu trước, nguyên nhân lớn nhất có lẽ là y không biết nên lấy thân phận gì để đối diện với người bên gối năm nào.
Những năm qua y đã quen một mình làm hết mọi chuyện, dù Thịnh Tiêu từng nhiều lần cam kết nhưng y không dám tùy tiện tiếp nhận. 
Yến Hàn Thước nói y đừng sợ.
Yến Tương Lan trải qua rất nhiều sóng gió, cảm thấy bản thân còn không sợ cái chết, làm gì còn thứ gì trên đời khiến y sợ nữa.
Thế nhưng tất cả sợ hãi của y trong những năm qua đều là vì Thịnh Tiêu.
Sau khi tàn sát Hề gia, y sợ Thịnh Tiêu sẽ giết y thật.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, y sợ Thịnh Tiêu sẽ vì quá khứ của y và bị y lừa dối nhiều lần mà trở nên xa cách lạnh nhạt.
Y sợ mình sẽ không còn được nghe âm thanh hoa nở quen thuộc đó nữa.
Sợ bản thân dần quen với ấm áp, ỷ lại vào nó, rồi đây sớm muộn có một ngày lại bị đánh trở về đêm mưa lạnh lẽo bất lực tuyệt vọng năm nào.
Nỗi sợ đó như muốn bóp méo Yến Tương Lan, thậm chí khi y đang đi trên đường đến đây còn bất giác thầm nghĩ, nếu biết trước sau khi tàn sát Hề gia sẽ đi ngược đường với Thịnh Tiêu, y sẽ ẩn nhẫn thêm chút nữa.
Ẩn nhẫn đến khi có đủ năng lực che giấu sạch sẽ tội danh tàn sát Hề gia, bảo vệ bản thân trong sạch không dính chút bụi bẩn, lúc đó mới bắt đầu ra tay.
“Xin lỗi.” Yến Tương Lan nói nhỏ: “Ta chỉ là quá sợ.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y, vươn tay tới sờ mặt Yến Tương Lan.
Mới nãy ở trong dòng người, Yến Tương Lan còn chột dạ nên đầu óc hơi lơ ngơ, thấy Thịnh Tiêu duỗi tay tới thì vô thức chạy trốn, còn bây giờ y lại chủ động đưa mặt tới dụi nhẹ vào lòng bàn tay của hắn.
Thịnh Tiêu nhẹ nhàng xoa mặt y, ngón cái khẽ nâng cằm y lên, để ánh nến soi vào khuôn mặt xinh đẹp đến vô thực kia.
Dung mạo tuyệt trần của hoa khôi Lan Kiều Kiều khi làm ra biểu cảm u sầu hay tủi thân uất ức, có thể khiến tất cả mọi người trên thế gian phải điên đảo Thần hồn vì y, dù có mất mạng cũng phải bảo vệ y chu toàn.
Thịnh Tiêu trầm giọng nói: “Lúc các ngươi còn ở Thiên Diễn học cung đã muốn biến Ôn Cô Bạch thành cây đao cho các ngươi, cố ý mưu tính hắn, phải không?”
Yến Tương Lan chần chừ chớp mắt, có chút không quá chắc chắn mà gật đầu.
Thịnh Tiêu lại hỏi: “Là Hề Tuyệt chủ mưu, Thần hồn của hắn nhập vào cơ thể ngươi đi bày mưu tính kế với Ôn Cô Bạch?”
Yến Tương Lan im re.
Nhưng đã nói lên đáp án.
Tất cả chuyện này đều có hết trong ảo cảnh ‘Hành Nhân Quả’.
Bao gồm Hề Tuyệt nhập vào Yến Linh bày mưu tính kế với Ôn Cô Bạch, bao gồm nhân quả trên thân thể này của Yến Tương Lan— Có đều kẻ chủ mưu mọi chuyện là Hề Tuyệt, Thiên Đạo hay Thiên Diễn đều không dám giết chết ‘Kham Thiên Diễn’. 
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Các ngươi tính toán thật giỏi.”
Không chỉ có lên sẵn kế hoạch năm năm sau tàn sát Hề gia vào ngày cập quan, thậm chí còn tính luôn đến trường hợp bại lộ âm mưu, Hề Tuyệt giả vờ hợp tác với Ôn Cô Bạch đẩy hết trách nhiệm lên người Yến Linh, hoàn toàn tính kế Ôn Cô Bạch cho đến chết.
Đáng sợ hơn là, năm đó Hề Tuyệt khoảng mười lăm tuổi, còn Yến Linh chỉ mới mười ba tuổi.
Yến Tương Lan không nói gì.
Thịnh Tiêu thấy y giống như vì những lời này mà rầu rĩ không vui, do dự hồi lâu mới bổ sung thêm: “…Là Hề Tuyệt giỏi tính toán.”
Từ khi Hề Tuyệt mới bắt đầu giao lưu với Ôn Cô Bạch, hắn luôn tỏ ra bản thân vô cùng oán hận và bất mãn với việc bị Yến Linh cướp thân phận cho Ôn Cô Bạch xem, cho tới khi khiến Ôn Cô Bạch hoàn toàn tin tưởng hai người họ không thể nào cấu kết với nhau được, kế tiếp từng bước một biến Ôn Cô Bạch thành cây đao cho bọn họ sử dụng.
Một bàn cờ rất đẹp.
Yến Tương Lan ủ rũ cúi đầu vân vê nhẫn trữ vật và cái chuông trên tay, dường như bị Thịnh Tiêu nói cho bật khóc.
Thịnh Tiêu nhíu mày, dùng sức nắm cằm y nâng lên, lạnh lùng nói: “Nếu khi đó ngươi nói với ta…”
Bỗng khựng lại.
Nếu sáu năm trước Yến Tương Lan nói tất cả mọi chuyện cho Thịnh Tiêu, có lẽ Thịnh Tiêu cũng không thể làm được gì.
Lúc đó hắn chỉ mới là Hóa thần cảnh, ngay cả xông vào Giải Trĩ Tông cũng không thể, huống chi là đối đầu với toàn bộ thế gia ở Trung Châu, tiểu Thiên Đạo đại nhân không có tu vi không có thân phận địa vị, chỉ có nhiệt huyết xung động của tuổi trẻ.
Không chừng kết cục còn te tua hơn bây giờ.
Yến Tương Lan thấy thái độ của Thịnh Tiêu hơi nguôi nguôi, dè dặt hôn lên ngón tay đang nắm cằm mình của Thịnh Tiêu, đôi mắt long lanh lấy lòng nhìn hắn, mỉm cười: “Thịnh Tiêu, ta nhớ ngươi.”
Thịnh Tiêu muốn cười khẩy, lạnh lùng rút tay về, cái tên lừa đảo này hễ mở miệng ra toàn nói lời đường mật.
Nếu cây ngay không sợ chết đứng thì mắc gì phải bỏ chạy.
Còn chạy nhanh hơn thỏ.
Yến Tương Lan nghẹn họng, cuống quýt muốn giải thích: “Chuyện ba tháng trước đều tại Ngọc Đồi Sơn, hắn… Rõ ràng ta đã dặn hắn sau khi mọi chuyện kết thúc phải nói hết sự thật cho ngươi, chứ không hề cố ý lừa ngươi đâu.”
Thịnh Tiêu im lặng.
Yến Tương Lan lại quen thói sà tới ôm hắn, vùi mặt vào hõm cổ của hắn, nói nhỏ: “Thịnh Tiêu, Thịnh tông chủ, Thịnh Vô Chước, ngài khoan dung đại lượng giơ cao đánh khẽ tha cho ta một mạng, đừng nóng giận nữa nha.”
Thịnh Tiêu đặt tay lên trán y rồi đẩy người ra.
Yến Tương Lan mặt dày lại sáp tới: “Mới nãy bỏ chạy là ta không đúng, ta chỉ là bị chột dạ làm đầu óc rối loạn, ta sai ta có tội, Thịnh tông chủ cứ tùy ý trách phạt.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.
Cả đời này của Yến Tương Lan chưa bao giờ chịu nhận lỗi, lúc này trái lại làm cho Thịnh Tiêu mở rộng tầm mắt, muốn xem xem y có thể nhận bao nhiêu lỗi.
Yến Tương Lan ăn nói khép nép nhận những lỗi sai chẳng có miếng liên quan, Thịnh Tiêu không nói tiếng nào.
Yến Tương Lan lườm hắn, cuối cùng giả vờ ngoan ngoãn hết nổi, mài răng xèn xẹt, cười như không cười: “Đủ rồi đó Thịnh Vô Chước, có biết chừng mực không hả? Ta còn dám giết cả lò Hề gia, nếu ép ta nữa ta cái gì cũng dám làm đấy.”
Thịnh Tiêu nhướng mày, giờ mới lạnh lùng lên tiếng: “Ta không để ý chuyện ngươi giết Hề Trạch.”
Yến Tương Lan sửng sốt.
Thịnh Tiêu biết được những năm gian truân khổ sở của Yến Tương Lan từ Uyển phu nhân, cũng hiểu cái ác và cái hận của y, nhưng sau khi gặp lại, từng lời từng câu của Yến Tương Lan giống như đang e ngại điều gì đó.
Lúc nãy y vừa thấy Thịnh Tiêu đã xoay người bỏ chạy, trông như tội danh giết hại Hề Trạch làm y không được tự nhiên khi đứng trước mặt Thịnh Tiêu, khi không tự đeo gông cùm nặng nề khó cởi lên người mình.
“Ta…” Yến Tương Lan nói nhỏ: “Có phải ngươi thấy ta ác độc, máu lạnh vô tình, nhưng…”
Nhưng người mà Thịnh Tiêu yêu mến không phải là tội nhân mưu ma chước quỷ tính toán trăm phương ngàn kế, lòng dạ ác độc tàn sát người khác, mà là tiểu tiên quân ngạo nghễ kiêu căng, thân phận tôn quý bễ nghễ trên cao.
Tiểu tiên quân là người bị hại đáng thương vô tội, bị người nghi ngờ từ đầu đến cuối.
Chứ không giống y mưu tính kế hiểm, lòng dạ khó lường.
Yến Tương Lan biết rất rõ Thịnh Tiêu yêu thích không phải thân phận của y, nhưng ẩn nhẫn chịu đựng trong một thời gian dài khiến y bất giác hướng tới ánh sáng rạng ngời.
Y muốn che giấu tất cả bất kham và u ám của mình, không cho Thịnh Tiêu nhìn thấy dù chỉ một chút.
Giống như lần đầu tiên gặp lại sau sáu năm xa cách, Thịnh Tiêu tới y quán xập xệ nhỏ bé, khi đó Yến Tương Lan khó chịu không phải là cố ý giả vờ.
—Mà y thật sự bối rối và xấu hổ.
Yến Tương Lan còn đang chìm đắm suy nghĩ thì bất thình lình Thịnh Tiêu thô bạo túm lấy gáy của y, cưỡng ép ôm chặt y vào lòng, lạnh lùng nói.
“Im miệng.”
Tông chủ cao lãnh thế mà lại hủy diệt hình tượng của mình, hung dữ bắt y ‘im miệng’.
Thân hình của Thịnh Tiêu khôi ngô cao lớn, vòng hai tay lại là có thể ôm trọn thân thể gầy yếu của Yến Tương Lan vùi vào trong lòng.
Yến Tương Lan kết anh vào năm mười lăm tuổi, dù thồn một đống linh đan dược diệu thì vẫn lùn hơn Thịnh Tiêu nửa cái đầu, cộng thêm những năm qua bị bệnh triền miên, bất ngờ bị ôm chầm khiến y có ảo giác khủng hoảng bị giam cầm trong không gian hẹp, vội vàng dùng lực đẩy Thịnh Tiêu ra. 
Hai tay của Thịnh Tiêu vững như bàn đá không hề nhúc nhích, hắn lạnh lùng nói: “Ta tha thứ?”
Ý là, ngươi nhận lỗi thì nhận lỗi, nhưng ta vẫn tiếp tục tức giận.
Yến Tương Lan: “……”
Lông tơ trên người Yến Tương Lan dựng đứng hết lên, lại sinh ra cảm giác rợn tóc gáy trong lần đầu gặp lại Thịnh Tiêu sau sáu năm, y theo phản xạ muốn lắng nghe xem Thịnh Tiêu còn giận không nhưng hoa tai đã bị lấy xuống, bên tai lùng bùng không nghe rõ gì hết.
Huống chi âm thanh hoa nở chỉ khi tĩnh tâm mới có thể nghe thấy.
“Ta…” Yến Tương Lan giơ tay muốn lấy lại hoa tai: “Trả, trả lại hoa tai cho ta cái đã.”
Y muốn nghe rốt cuộc Thịnh Tiêu là nói giỡn với y, hay là vẫn chưa nguôi giận, định xử tử y tại chỗ.
Thịnh Tiêu lờ mờ đoán ra năng lực của ‘Nhàn Thính Thanh’, cầm hoa tai lên rồi tiện tay ném xuống cái ao ở sân sau, sau đó đặt lên gáy của Yến Tương Lan, lạnh lùng nói: “Không được nghe ta.”
Yến Tương Lan chột dạ rụt mắt về, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thịnh Tiêu.
Một hồi lâu sau, Yến Tương Lan đột nhiên nhảy xuống khỏi người Thịnh Tiêu, co giò chạy!
Mới nãy Yến Tương Lan còn đang vắt óc suy tính phải nhận lỗi và giải thích thế nào, âm thanh khô nứt vang lên không ngừng, dần dần trở nên quen thuộc, trong lúc vô tình buông bỏ cảnh giác.
Yến Tương Lan nhận lỗi đến khô cả miệng, còn nói một đống lời lấy lòng, nhưng không có tí hiệu quả nào.
Cái người Thịnh Vô Chước kia, quả nhiên vẫn còn giận!
Lửa giận bập bùng sâu trong mắt của Thịnh tông chủ như muốn lật tung nóc nhà lên, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, tưởng như đã khoan hồng tha thứ cho y.
Yến Tương Lan vắt giò lên cổ mà chạy, đuôi sam nhỏ bị lửa giận của Thịnh Tiêu làm cho dựng đứng lên.
Nhưng lần này Thịnh Tiêu đương nhiên là không để y dễ dàng chạy thoát, phược lăng quấn trên cổ tay tức khắc kéo căng ra thành một đường thẳng, ‘vụt’ một tiếng như mũi tên rời cung phóng về phía Yến Tương Lan.
Đồng tử của Yến Tương Lan rụt lại, lập tức vung kiếm Xuân Vũ lên chém phược lăng bay tới chỗ mình.
Thịnh Tiêu lạnh lùng đứng dậy.
“Bình tĩnh lại đi.” Yến Tương Lan dựa sát vào cửa gỗ chạm trổ hoa văn, hai mắt mở to cảnh giác: “Ta đã nói đầy đủ tiền căn hậu quả cho ngươi, nguyên nhân và nỗi khổ cũng đã nói rõ ràng, Thịnh tông chủ phụng công thủ chính, cho dù có phạm tội thì cũng phải nhìn vào ‘bằng chứng’ để cân nhắc hình phạt chứ!”
Thịnh Tiêu thờ ơ nói: “Ta có thể không làm Tông chủ Giải Trĩ Tông.”
Yến Tương Lan:?
Thà tình nguyện không làm Tông chủ Giải Trĩ Tông, cũng phải tính sổ sòng phẳng với y?
Yến Tương Lan run rẩy: “Thiên Đạo đại nhân, ngươi có biết mình đang nói gì không đó?”
Thiên Đạo đại nhân không muốn nghe, hai mắt lom lom, tiếp tục điều khiển phược lăng xé gió xông tới.
Yến Tương Lan đời nào chịu đầu hàng, kiếm ý của Xuân Vũ tràn ra, hóa thành tầng kết giới bao bọc xung quanh y.
Thịnh Tiêu đã là Đại thừa kỳ, còn Yến Tương Lan chỉ mới phục hồi lại tu vi Hóa thần cảnh, làm gì có cửa thắng hắn, Xuân Vũ đánh nhau mấy chiêu với phược lăng liền thua trận. 
Phược lăng phóng tới lượn quanh người Yến Tương Lan đang dần cạn kiệt linh lực, chực chờ muốn trói gô ‘phạm nhân’ vượt ngục này lại.
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan kinh sợ muốn chết, thức thời là trang tuấn kiệt, lập tức nịnh nọt: “Thịnh Vô Chước, ta sai rồi, giờ phải làm sao ngươi mới hết giận? Ngài hãy soi sáng cho ta đi, ta sẽ cố gắng thể hiện cho ngài xem.”
Thịnh Tiêu không nói gì, trực tiếp kéo y vào trong lòng, thân thể cao lớn giống hệt lưới trời, rậm rạp chằng chịt bao phủ Yến Tương Lan từ đầu đến chân.
Yến Tương Lan rùng mình, run rẩy nói: “Chờ chút chờ chút! Ta muốn thực hiện cam kết lúc trước!”
Thịnh Tiêu ôm y, lạnh lùng cúi đầu nhìn.
“Lúc đó nếu cho ngươi biết Tương văn của ta là gì, ngươi cam kết sẽ đáp ứng ta một chuyện.” Yến Tương Lan giống như tìm ra lá bùa hộ mệnh, vừa giãy giụa lo nghĩ cách thoát khỏi phược lăng vừa thương lượng với Thịnh Tiêu: “Bây giờ ta muốn dùng nó ngay tại đây!”
Thịnh Tiêu cũng không nuốt lời, lạnh lùng nói: “Muốn ta đáp ứng ngươi chuyện gì?”
Yến Tương Lan nói với vẻ đương nhiên: “Tất nhiên là không tức giận không trừng phạt ta.”
Y chợt nhớ tới lời cảnh cáo ‘Ngươi sẽ không muốn biết đâu’ lúc đó của Thịnh Tiêu, có linh cảm chắc chắn lần này Thịnh Tiêu sẽ không dễ dàng tha cho y, nên muốn dùng cam kết này để ngăn cản Thịnh tông chủ ‘bạo hành’, quá hợp lý, ừm.
Không ngờ Thịnh Tiêu rất dễ nói chuyện, gật đầu nói: “Được.”
Yến Tương Lan kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cứ, cứ thế đáp ứng, dễ nói chuyện thế hả?
Y còn tưởng Thịnh Tiêu sẽ nghiêm túc đùa giỡn y giống như cái hồi còn dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’.
Yến Tương Lan còn chưa thở phào thì thấy Thịnh Tiêu ngoài miệng nói ‘được’ nhưng động tác vẫn không dừng lại, hắn bế thốc y lên đi vào căn phòng ở sân sau.
Mặc dù y quán nghèo nàn xập xệ nhưng phòng ốc ở sân sau lại được bày biện rất đẹp, nơi nơi tràn ngập hơi thở giàu sụ xa hoa, Thịnh Tiêu vén màn mỏng đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt người xuống giường lớn mềm mại, hương an thần Huých Nhiễm từ từ phả khói ra, cả phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào của trái cam.
Làm nhớ đến sáu năm qua Yến Tương Lan không để bản thân chịu thiệt, không hề dãi gió nằm mưa, suốt ngày chịu cực chịu khổ như người khác vẫn nghĩ.
Ba tháng trời không ai ở, trong phòng vẫn không dính một hạt bụi.
Yến Tương Lan run lập cập.
Hồi còn niên thiếu, hai người đã hưởng thụ cảm giác cá nước hòa quyện, đương nhiên sẽ không ngại ngùng chuyện song tu, nhưng Yến Tương Lan nhớ lại ba tháng trước vì muốn đi ‘Mộng Hoàng Lương’ mà ‘dùng sắc quyến rũ’ Thiên Đạo đại nhân đêm đó, theo bản năng thấy eo run chân mềm.
—Lúc đó nếu không phải y cố gắng gom góp chút linh lực để có sức chống đỡ thì sợ là không lết nổi xuống giường, chứ đừng nói đến chạy trốn.
“Thịnh Vô Chước…” Yến Tương Lan lắp bắp: “Ngươi, ngươi còn tức giận?”
Thịnh Tiêu đặt Yến Tương Lan lên giường, nói: “Không tức giận.”
Yến Tương Lan không tin, hơi giãy giụa, nói: “Vậy ngươi… Ngươi cởi phược lăng ra cho ta đi.”
Thịnh Tiêu gật đầu, nghe lời cởi bỏ phược lăng ra, để nó trở về quấn trên cổ tay của mình.
Yến Tương Lan càng cảnh giác.
Y quen biết Thịnh Tiêu đã nhiều năm, có thể nhìn ra vẻ tức giận chưa nguôi trên bản mặt quan tài kia, còn khuya mới dễ nói chuyện như vậy.
Càng bình thường ắt có biến.
Nhưng Thịnh Tiêu chỉ đặt y nằm trên giường, sau đó ngồi xếp bằng bắt đầu nhập thiền.
Có vẻ không muốn hỏi tội và trừng phạt?
Yến Tương Lan kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thịnh Tiêu nhắm mắt điều tức linh lực trong nội phủ, màn giường rũ xuống tạo thành không gian kín xung quanh giường, có thể nghe rõ tiếng hít thở và tim đập của hai người.
Yến Tương Lan không thích sự yên bình trước cơn bão này, sợ hãi bò đến trước mặt Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Thịnh Vô Chước.”
Hàng mi của Thịnh Tiêu không rung động, hắn nhẹ giọng nói: “Hửm?”
“Từ nay về sau ta sẽ không lừa ngươi nữa, đây là nói thật.” Yến Tương Lan chân thành nói: “Cho nên ta chủ động thẳng thắn giao phó với Thiên Đạo đại nhân.”
Thịnh Tiêu vẫn không nhúc nhích: “Nói.”
Yến Tương Lan tằng hắng một tiếng, tiếp tục nói thật: “Ngọc Đồi Sơn định hủy diệt toàn bộ địa mạch Thiên Diễn của Thập Tam Châu, ta sẽ không theo hắn phá hủy Thiên Diễn, nhưng nếu ngươi và hắn có mâu thuẫn, ta sẽ chọn giúp hắn.”
Thịnh Tiêu rốt cuộc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn y.
Yến Tương Lan cất giọng điệu êm ái ngọt ngào nói ra những lời khiến người ta nổi da gà: “Ta oán hận Thiên Diễn, tuy Hề gia là ngọn nguồn gây ra đau khổ cho ta, nhưng hung thủ chân chính là Thiên Diễn. Ta phải phá hủy nó, nếu không cả đời này của ta khó có một ngày yên bình.” 
Nếu không có linh lực Thiên Diễn, y sẽ không thức tỉnh ‘Nhàn Thính Thanh’, càng sẽ không bị Hề gia giết hại cha mẹ, trải qua mười mấy năm sống không bằng chết.
Yến Tương Lan nằm trên đầu gối của Thịnh Tiêu, ngửa khuôn mặt diễm lệ nhìn chằm chằm hắn, nốt ruồi son nơi khóe mắt trông như sắp nở rộ thành một đóa hoa máu, làm cho mí mắt bị nhuộm ửng đỏ khiến người mê say.
“Xin lỗi, ta sai rồi.”
Thiên Diễn là được Thiên Đạo ban cho, Thịnh Tiêu thân là Tông chủ Giải Trĩ Tông, lại là con cưng của Thiên Đạo, cho dù hắn có là Đại Vũ trị thủy chuyển thế đi nữa thì cũng không thể nào trơ mắt nhìn Ngọc Đồi Sơn hủy diệt địa mạch Thiên Diễn.
Linh mạch Thiên Diễn chảy ngang qua Trung Châu, Nam Cảnh đến Bắc Cảnh, một khi bị phá hủy thì toàn bộ Thập Tam Châu sẽ trở nên đất rung núi chuyển trời long đất lở giống hệt năm đó Tương văn của Hề Tuyệt bị tiết lộ vậy.
Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bị vạ lây.
Ngọc Đồi Sơn làm việc không kiêng kỵ, chỉ muốn phá hủy Thiên Diễn, dù sao chỉ cần hắn và Yến Tương Lan còn sống, sống chết của người khác không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.
Mặc dù Yến Tương Lan không đổ thêm dầu vào lửa, nhưng sẽ không để Thịnh Tiêu ngăn cản Ngọc Đồi Sơn.
Y biết rõ hành động này của mình là sai, nhưng dù biết sai thì vẫn không thay đổi.
Thịnh Tiêu vươn tay xoa mạnh lên môi của Yến Tương Lan: “Nếu ngươi ta không chung đường, tại sao còn muốn hợp tịch với ta?”
Hắn biết có lẽ mấy năm trước khi Yến Tương Lan và Hề Tuyệt cùng nhau ủ mưu tàn sát Hề gia cũng đã nghĩ đến chuyện hủy diệt Thiên Diễn, cũng chắc chắn Ngọc Đồi Sơn bắt đầu lên kế hoạch hủy diệt Thiên Diễn ngay sau khi Hề gia bị diệt.
Yến Tương Lan dẫu biết rõ bọn họ sẽ đứng ở phía đối lập, mà vẫn đồng ý sau khi chuyện Hề gia kết thúc sẽ hợp tịch với Thịnh Tiêu.
Quả nhiên là nói chuyện viễn vông.
Yến Tương Lan bật cười: “Nhưng ngươi và ta yêu mến lẫn nhau mà.”
Thịnh Tiêu nhíu mày, không hiểu tư duy của Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan vẽ vòng tròn trên bắp đùi của Thịnh Tiêu, thờ ơ nói: “Ban ngày chúng ta cầm kiếm đối chọi với nhau, nhưng cũng không cản trở buổi tối đôi ta cá nước hòa quyện, đây là hai chuyện khác nhau.”
Thịnh Tiêu: “…”
Y rốt cuộc ăn cái gì mà có thể nói ra câu nào là câu đó chọc trúng cơn giận của Thịnh Tiêu?
Thịnh Tiêu thấy Yến Tương Lan cười he he, còn tỏ vẻ tự thấy đề nghị này của mình quá hoàn hảo không tỳ vết, cơn giận vốn lắng xuống giờ lại giống như chảo dầu sôi bị nhỏ nước vào bắn lên tung tóe, thoáng cái cuồng phong sóng thần ập tới.
Yến Tương Lan còn đang suy nghĩ phải nói xin lỗi thế nào cho nó chân thành cảm động một chút, bỗng thấy bóng đen bao phủ lấy mình, cưỡng ép đè y xuống giường lớn.
Thịnh Tiêu sầm mặt giữ chặt y, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo, rũ mắt từ trên cao nhìn xuống, trong mắt bùng cháy lửa giận không thể dập nổi.
Yến Tương Lan co rúm, hốt hoảng nói: “Sao, sao thế? Ta ta, ta sai rồi, xin lỗi mà.”
Khoan hãy để ý sai chỗ nào, bày tỏ thái độ nhận sai hối lỗi rồi tính sau.
Thịnh Tiêu không thể thuyết phục Yến Tương Lan dừng tay phá hủy Thiên Diễn, cũng không thể nhượng bộ để Ngọc Đồi Sơn giết hại vô số sinh linh.
Không ngờ sau khi chuyện của Hề gia kết thúc, giữa hắn và Yến Tương Lan vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
Yến Tương Lan quá gầy, một bàn tay to rộng của Thịnh Tiêu dư sức giữ chặt hai cổ tay của y đặt trên đỉnh đầu, hành động này mang đến cảm giác áp bức và giam cầm làm cho Yến Tương Lan phải nhíu mày, theo phản xạ giãy giụa muốn thoát ra.
Yến Tương Lan nuốt nước miếng, sợ hãi nói: “Thịnh Vô Chước…”
Tay còn lại của Thịnh Tiêu che miệng y lại, trong mắt hắn thoáng hiện lên lôi văn u lam, một luồng linh lực chảy vào trong kinh mạch của Yến Tương Lan, linh lực ấm áp đi đôi với cảm giác tê tê, làm cả người y giật nhẹ một cái rồi xụi lơ.
Thịnh Tiêu cúi người, lạnh lùng nói: “Chờ lát nữa rồi kêu.”
Yến Tương Lan: “…”
Kêu gì?
Kêu Thịnh Vô Chước?
Khoảnh khắc đó, trong đầu Yến Tương Lan chợt nhớ lại ba tháng trước y vì lừa gạt mà buông lời tầm bậy.
“…Thịnh tông chủ anh minh thần võ tu vi ngút trời, đương nhiên tinh lực thịnh vượng đòi hỏi vô độ!”
“Chắc chắn sẽ bị Thịnh tông chủ vì yêu sinh hận mạnh mẽ chiếm lấy, kéo lên giường cưỡng đoạt vấy bẩn.”
Yến Tương Lan thầm nghĩ.
Thấy mẹ rồi.
===Hết chương 85===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.