Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 92: Cẩu nam




Chương 92 Cẩu nam
Editor Trúc Dạ Ngọc
==============29/10/21===========
Khi Đường Lê trở về phòng học, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy trên bàn xuất hiện một tờ đơn.
Cô cầm lên và nhận ra rằng nó dùng để ghi lại các sự kiện dự thi thể thao vào đầu tháng.
Nếu nó chỉ đơn giản dùng để báo danh thì cũng không có gì phiền toái, vì đại hội thể thao và liên hoan văn nghệ của Nhất trung Nam Thành được tổ chức chung vào cùng một ngày.
Thi đấu vào ban ngày và xem các buổi biểu diễn văn nghệ vào ban đêm.
Vậy nên trên cơ bản đều sẽ phải chuẩn bị sớm lên đến cả tháng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa đến lúc đó không chỉ có học sinh trường Trung học số 1 Nam Thành, giáo viên và học sinh hoặc phụ huynh của trường bên cạnh cũng sẽ tới xem trận đấu hay biểu diễn gì đó.
Sự kiện này tương đương với việc quảng bá cho trường, vì vậy ban giám hiệu vào mỗi năm đều rất coi trọng sự kiện này.
"Anh Lê, vừa rồi giáo viên chủ nhiệm bảo em giao cho anh. Mặt trước là phần đăng ký các môn thể thao, mặt sau là đăng ký tiết mục văn nghệ buổi tối. Lớp 2 bên kia hình như cũng biểu diễn tiết mục kịch nói, có vẻ cũng hoành tráng."
Cẩu Tầm cũng không chú ý lắm, bình thường loại chuyện này vốn không có liên quan gì với cậu, cũng không cảm thấy hứng thú. Buổi diễn năm ngoái cậu theo trường nam sinh bên cạnh chơi một đêm, ngay cả biểu diễn cũng không thèm xem.
Vừa rồi khi giáo viên chủ nhiệm nói với cậu về sự kiện cũng là vào tai trái ra tai phải, về cơ bản cậu không để ý.
"Bảng đăng ký? Đó cũng là chuyện của ủy viên văn nghệ, làm gì đến lượt tôi? "
Đường Lê nhíu nhíu mày, chỉ riêng việc đăng ký danh sách tham gia thể thao đối với cô mà nói thôi đã phiền toái rồi, càng đừng nói đến còn làm thêm cái danh sách biểu diễn này.
"Hơn nữa không phải chỉ có một tiết mục thôi sao? Lại phải làm một cái bảng, điền tên vào, sau đó còn phải đi sàng lọc qua một lượt. Cmn, quá phiền phức. "
"Không phải, là em chưa nói rõ. Ý em là, bảng phía sau để tổng hợp các tiết mục của lớp, không phải để tuyển diễn viên cho vở kịch. Kịch sân khấu kia là của trường, trên diễn đàn có tổ chức bầu, nói chung mỗi lớp có ai nổi tiếng thì đi, giống như năm ngoái. "
Nói đến đây, thiếu niên vô thức liếc mắt nhìn sắc mặt Đường Lê đang trở nên dần đen lại.
Suýt chút nữa thì quên, năm ngoái Đường Lê với ưu thế tuyệt đối được bầu vào vở kịch "Dũng giả cùng công chúa"... vào vai phản diện đại ma vương. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
"Khụ khụ, anh hãy nhìn thoáng một chút, nếu năm nay anh mà được bầu, anh hãy vì danh dự lớp mà nhẫn nhịn, còn có thể được cộng vài điểm cá nhân. Không chừng nếu hiệu quả tốt, có thể được xóa bỏ những lỗi vi phạm lúc trước. "
"...... Vậy năm nay diễn cái gì? Hội học sinh bọn họ có thể làm cái gì đó mới hơn không, năm nào cũng là kịch sân khấu, bọn họ không phiền nhưng tôi phiền. "
Nhưng Đường Lê cũng chỉ có thể oán giận, thực sự không có biện pháp thay đổi truyền thống của những năm trước.
"Năm nay vẫn chưa biết, phỏng chừng vẫn còn đang thảo luận kịch bản, đợi đến khi trên mạng bắt đầu bỏ phiếu mới công bố."
Thiếu niên vừa nói vừa đem một lon coca được mua lúc trước đưa đến tay cô, vừa rồi chỉ lo nói chuyện, lúc này mới nhìn thấy khóe miệng Đường Lê bị rách.
"Anh, uống một chút coca cho nhuận, miệng anh bị rách rồi."
Một giây trước Đường Lê còn đang phiền muộn vì sân khấu kịch, nghe cậu nói như vậy thì dừng lại.
Cô chột dạ "ừ" một tiếng, mở coca, thừa dịp giáo viên trên bục giảng quay lên viết bảng thì uống một ngụm.
"Đúng rồi, buổi chiều anh có muốn cùng bọn em đến trường nam sinh chơi game không? Hôm trước đến chuột anh còn chưa sờ đến 1 lần, thật sự quá tiếc. Trải nghiệm ở cửa hàng đó cũng rất tốt, tốc độ mạng nhanh. Không phải anh nói kỳ thi lần này không thành vấn đề sao? Nếu thật như vậy thì hãy cùng anh em đi happy một lần?"
Nói thật Đường Lê rất động tâm, dù sao lần trước còn chưa được chơi thì đã bị Trầm Lộc gọi về.
Mấy ngày nay lại đi theo Tề Diệp học thêm, game gì đó cũng không sờ đến, trách không được.
Nếu đổi lại là lúc trước Cẩu Tầm đề nghị như vậy, cô khẳng định không nói hai lời liền đáp ứng, nhưng bây giờ thì khác.
Đường Lê sợ mình đi chơi Tề Diệp lại suy nghĩ nhiều.
Dù sao hiện tại bọn họ đang kết giao, đương nhiên phải để ý đến cảm nhận của anh
"...... À, để tôi xem thế nào rồi nói cho cậu khi tan học vào buổi chiều."
"Không phải chứ? Cái này thì cần gì phải suy nghĩ? Muốn đi thì đi không muốn thì không đi, hơn nữa không phải gần đây anh không có việc gì sao?"
"Tôi phải hỏi Tề Diệp một chút."
Đường Lê cầm bút đánh dấu vào hạng mục mình cần báo danh, cũng không nhìn Cẩu Tầm có phản ứng gì, bổ xung thêm một câu.
"Nếu cậu ấy đồng ý thì tôi sẽ dẫn cậu ấy theo với các cậu, nếu không đồng ý thì thôi. Tôi cũng có thể chơi ở nhà, không có gì to tát cả."
"....?Sao lại cần sự đồng ý của cậu ta? Cậu ấy cũng không phải bạn gái anh, à không bạn trai, tại sao chuyện này lại phải xin phép cậu ta?"
Đường Lê dừng động tác trên tay lại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Cẩu Tầm.
Cậu bị Đường Lê bị nhìn đến ngẩn người, nhớ tới lúc nãy học thể dục Tề Diệp có chút biểu hiện khác lạ, hơn nữa lúc này cô ddang có biểu hiện lạ thường.
Cậu im lặng một lúc.
".....Mẹ kiếp, không phải chứ, đã được rồi?"
Đường Lê hơi gật đầu, phản ứng bình thản, cùng thiếu niên trước mắt kinh hãi đến cằm đều muốn rơi xuống tạo thành sự đối lập mãnh liệt.
Cũng không biết tại sao, cô lại nhớ tới câu xưng hô lúc trước Cẩu Tầm buột miệng trêu chọc.
Đường Lê nhếch môi.
"Đúng rồi, sau này cậu muốn gọi đại tẩu thì cứ gọi, nếu cậu ấy không ngại thì tôi cũng không có vấn đề gì."
"......"
Cẩu Tầm há miệng, rất muốn chửi bới vài câu, lại phát hiện không biết nên nói cái gì cho phải.
Subarashī!!!
Mới qua mấy ngày thôi, hai người này đã trở nên hoang dã như vậy sao?
......
Tề Diệp sốt không nghiêm trọng, buổi sáng uống thuốc rồi ngủ một giấc rồi đổ mồ hôi, trên cơ bản không có gì đáng ngại.
Bởi vì đang ở trường, hơn nữa không chung lớp, cho nên anh và Đường Lê ngoại trừ tan học ra, những lúc khác không có cơ hội gặp mặt. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Trước kia Tề Diệp không cảm thấy thời gian hóa ra có thể trôi qua chậm như vậy.
Rõ ràng buổi trưa lúc ăn cơm mới cùng Đường Lê gặp mặt, anh vừa về phòng học lại bắt đầu nhớ cô.
Thật vất vả để đợi đến lúc tan học, ngày thường khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, Trương Hiểu Hổ là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học, hiếm khi cậu về muộn.
Thế nhưng hôm nay cậu chậm rãi thu lại đồ đạc trên bàn, đợi đến khi mọi người trong phòng học rời đi kha khá, lúc này cậu ta mới đi về phía Tề Diệp.
"Anh dâu, lát nữa đi chơi game anh đi không?"
Anh dâu?!
Tề Diệp ngạc nhiên nhìn qua, sách trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Nhất thời không kịp phản ứng vì sao đối phương lại đột nhiên gọi mình như vậy.
"......Có phải cậu ngủ lâu nên đầu óc còn lơ mơ không, nhận nhầm người rồi sao? "
"Không phải, anh và Lê ca không phải được rồi sao? Tôi không gọi anh dâu thì gọi là gì? "
Trương Hiểu Hổ sờ sờ gáy.
Thấy Tề Diệp hoảng hốt, vành tai đỏ ửng muốn phản bác cái gì đó, nhưng anh vẫn há miệng, nửa ngày cũng nói không nên lời.
"Ha ha ha, có cái gì mà phải ngại chứ? Anh yên tâm, Lê ca đã dặn dò chúng ta chỉ có thể lén lút gọi anh, sẽ không gọi ở trước mặt người ngoài. Anh ấy còn nói nếu anh không thích thì chúng tôi sẽ không gọi, chủ yếu là nhìn anh, lấy anh làm chủ, anh ấy thế nào cũng không sao cả. "
Không giống như Cẩu Tầm, Trương Hiểu Hổ là một tên không tinh tế, đã vậy ruột còn để ngoài da.
Trong đầu cả ngày vui vẻ cũng không giả vờ được gì, không có ý xấu gì, bình thường trong lòng nghĩ cái gì liền nói ra.
Không có gì ác ý.
"Anh có phiền không? Tôi sẽ không gọi nếu anh thấy phiền. "
Thiếu niên mím môi mỏng, tay vô thức nắm chặt quyển sách, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Có thể được bằng hữu Đường Lê chấp nhận nên anh rất vui, thế nhưng nói như thế nào anh cũng là con trai, gọi là anh dâu gì đó thật sự quá xấu hổ.
"...... cậu nên gọi tên tôi, tôi không quen lắm. "
"Được, đại tẩu."
"......"
Trương Hiểu Hổ không nhìn thấy tâm tình vi diệu trên mặt thiếu niên biến đổi trong nháy mắt, chỉ đem cặp sách tùy tiện khoác lên vai, lúc này mới tiếp tục nói.
"Vậy lát nữa anh có muốn đi chơi với chúng tôi không? Ở khu trường nam sinh bên kia, Lê ca nói anh chơi game rất giỏi, đi theo anh tuyệt đối sẽ thắng. "
"Đi đi, học một ngày coi như đi thư giãn. Nếu anh không đi, anh Lê cũng không đi, mỗi lần đều là tôi và lão Cẩu hai người cùng một chỗ, thật sự không có ý nghĩa gì. "
Nói thật, Tề Diệp không thích đi nơi quá ồn ào, nếu Trương Hiểu Hổ chỉ nói câu trước anh có thể khéo léo từ chối, để cho bọn họ cùng Đường Lê đi chơi.
Nhưng khi nghe được câu sau, anh đi Đường Lê mới đi, trong lòng anh do dự một lát. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Tề Diệp biết Đường Lê sợ mình mất hứng, nếu như anh không đi cô nhất định sẽ đi theo mình trở về.
Anh nghĩ Đường Lê thích chơi game như vậy, trong khoảng thời gian này cũng đã nhiều ngày không đi chơi.
Không chỉ là lần trước gặp Trầm Lộc, còn có cuối tuần trước, rõ ràng cô có thể đi ra ngoài, cũng bị mình làm hỏng.
"...... Được rồi. "
Một lúc lâu sau, Tề Diệp thấp giọng đáp.
Anh một bên thu thập sách vở xong, một bên đem sách đề sửa sang lại cho Đường Lê cũng cùng bỏ vào trong túi.
"Nhưng không thể chơi quá muộn, Đường Lê còn có đề chưa sửa, nếu về qua muộn cậu ấy lại nói mệt không muốn động vào."
"Còn nữa, các cậu chơi game liền chơi game, đừng sau đó đói bụng đi ra ngoài lôi kéo cậu ấy ra ven đường ăn thịt nướng uống bia gì đó, rất mất vệ sinh. Còn nữa, tuyệt đối không thể để cậu ấy uống rượu. "
Tề Diệp đại khái dặn dò, suy nghĩ một hồi sợ bọn Trương Hiểu Hổ hiểu lầm, ngước mắt lại bổ sung thêm một câu.
"Đương nhiên, hai người các cậu cứ tùy ý, tôi không quản được."
"...... Được rồi, được rồi. "
Trương Hiểu Hổ đột nhiên trong nháy mắt hy vọng hai người bọn họ đừng đi theo.
Cậu và lão Cẩu cùng cô đơn chơi với nhau là được.
Dm trò chơi thì hay, chị quản lý thì đẹp.
Mắc gì phải dẫn theo tên cẩu nam này theo làm gì!!
:)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.