Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 90: Mất mặt




Chương 90 Mất mặt vì bị gái chê thiếu kinh nghiệm
Editor: Trúc Dạ Ngọc
==========23/10/21===========
Đường Lê dù có thô thần kinh thế nào cũng không thể để Tề Diệp thật sự đạp xe ba bánh đến trường, cô chỉ muốn đùa giỡn với anh một chút rồi mới đẩy một chiếc xe đạp ra.
Lão Lưu bán đồ ăn sáng, hiện tại đã ra ngoài quầy hàng, chiếc xe đạp này bình thường ông cũng không cần đến, cũng chỉ là cuối tuần đưa con trai ra ngoài chơi.
Cô nói với vợ lão để hỏi mượn chiếc xe rồi dắt qua đây.
"Lần này không đùa anh nữa, lên đây đi, nếu không thật sự sẽ trễ."
Tề Diệp ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, lần này không cần Đường Lê nhắc nhở,anh đã chủ động đưa tay từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Trước kia anh cũng không dám đụng vào, chỉ đành nắm chặt một chút góc áo để giữ cân bằng.
Bây giờ thì khác, họ đã hẹn hò. mặc dù không thể để người khác biết, ít nhất anh cũng không cần phải cẩn thận như vậy thêm nữa.
Cô đã là của anh.
Anh có thể chạm vào cô.
Nghĩ đến đây, Tề Diệp liền cảm thấy toàn bộ thân thể như được ánh mặt trời chiếu rọi, toàn thân đều ấm áp.
Ngay cả trong lòng cũng như đang ùng ục, bốc lên bọt khí.
Tề Diệp ôm chặt eo Đường Lê, sau đó vùi mặt lên người cô hít sâu một hơi.
Lúc này đây không có gì cố kỵ, khí tức nóng rực, Đường Lê lập tức liền cảm giác được động tác của người phía sau.
"Anh đang làm gì vậy? Cứ làm như tôi là cỏ mèo không bằng."
Từ đêm qua Đường Lê phát hiện ra Tề Diệp có sở thích này, anh có vẻ như đặc biệt thích ngửi cô, giống như một con mèo lớn thích vùi vào lòng, ôm cô hít tới hít lui.
Cô tuy rằng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không nói gì.
"...... yo, sạc điện. "
Tề Diệp nói vài từ vô nghĩa, sau đó nhẹ nhàng đặt đầu lên vai Đường Lê, lại cọ cọ cổ cô.
"Tối qua tôi không ngủ ngon được, tôi đã nghĩ về em."
Lúc em nói lời này thanh âm có chút buồn bực, trước mắt xuất hiện một mảnh nhạt xanh đen, vẻ mặt cũng mệt nhừ.
Đúng là không có tinh thần gì.
"Tại sao em có thể ngủ như chết vậy, rõ ràng tôi đang ở bên cạnh em, làm thế nào em lại không có một chút cảm giác ..."
Đường Lê cảm thấy người phía sau còn đang mệt mỏi, nói chuyện cũng mơ mơ màng màng, giống như muốn gục xuống đang lây lè với những lời nói mớ.
Một khi con người thực sự thư giãn, cảm thấy an tâm sẽ theo bản năng nói ra những lời trong trái tim của họ.
Tề Diệp hiện tại có thể đang trong trạng thái như vậy.
Lời đó nghe có vẻ như đang oán giận, nhưng giọng điệu vừa mềm vừa nhẹ, giống như làm nũng.
"Như thế nào là không có cảm giác? Không phải anh không chạm vào tôi sao, anh không chạm vào tôi thì tốt rồi, hơn nữa lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng mệt mỏi, cho nên tôi dính gối liền ngủ, đừng nghĩ nhiều. "
Đường Lê nghĩ có thể là tối hôm qua thiếu niên khó chịu lâu như vậy, phỏng chừng cảm thấy phản ứng của cô quá bình tĩnh, cho nên có chút bất an, cảm thấy cô không coi trọng anh.
Cô vừa mới trấn an vài câu, cũng không biết là gió mạnh, hay là nói nhiều, cô cảm thấy miệng có chút đau.
"Quái lạ, bình thường thì không sao, sao gió hôm nay lại lạ vậy nhỉ?"
"Tề Diệp, anh có son dưỡng môi hay không, để lát nữa tôi thoa. Cũng không biết tại sao hôm nay miệng tôi đau, phỏng chừng là gió này quá lớn lại quá khô, tôi thấy hơi khó chịu. "
Thân thể thiếu niên phía sau cứng đờ, lông mi khẽ động, ngước mắt không dấu vết nhìn lên môi Đường Lê. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Tối hôm qua ánh sáng mờ mờ, trong phòng lại không bật đèn, lúc ấy anh ma xui quỷ khiến như thế nào cứ như vậy hôn lên.
Hơn nữa sau đó không khống chế được còn... còn cắn liếm thật lâu.
Khóe môi Đường Lê có một chỗ hơi sâu, hình như đã rách da.
Chân tai Tề Diệp trở nên đỏ một mảnh, một mặt ảo não vì chính mình không biết nặng nhẹ làm cô bị thương, một mặt lại cảm thấy mình dục cầu quá thịnh, không biết xấu hổ.
"Sao? Tôi hỏi anh, có hay không, nếu không có tôi đến đi siêu thị bên kia mua một cây. "
"...... Có. "
Tề Diệp vùi mặt vào cổ Đường Lê, mặt vừa đỏ vừa nóng, cúi đầu để không cho cô nhìn được manh mối gì.
"Nhưng tôi để ở trường, giữa giờ học em đến tìm tôi để lấy có được không? Ngay ở đầu cầu thang tầng một. "
Bởi vì bọn họ đang trong mối quan hệ ngầm, ở trường không thể cho giáo viên và bạn cùng lớp biết, ở nhà không thể cho gia đình biết.
Trần Điềm Điềm và Trương Tiểu Hổ thì ngược lại không cần gạt họ làm gì cả, nhưng nếu ở trường quá thân cận, vẫn là không tốt lắm.
Sau mỗi tiết học, tất cả mọi người đều ra sân trường chơi đùa, cũng không có ai ở cầu thang.
"Được, vậy đến lúc đó tôi tới tìm anh."
......
Ngày hôm qua Tề Diệp bởi vì cùng Đường Lê có một chút mâu thuẫn, mặt nặng mày nhẹ với nhau ở trong trường.
Hôm nay bởi vì chuyện tối hôm qua, cho nên lăn lộn cũng có chút lâu, lại một lần nữa ở trong lúc chuông lớp vang lên vào lớp học.
Một lần thì còn không có gì, liên tiếp hai lần liền làm cho người ta có chút để ý.
Chủ nhiệm lớp trên bục giảng ngoài ý muốn nhìn thiếu niên, anh chỉ áy náy hơi gật đầu, sau đó cúi đầu trực tiếp ngồi trở về.
Cũng may Tề Diệp thành tích học tập tốt, vẫn luôn ngồi vững vàng trên ngôi vị đầu bảng xếp hạng.
Chủ nhiệm lớp nghĩ hai ngày nay không chừng anh gặp chuyện gì trên đường, hơn nữa cũng không đến lớp trễ, vì thế thầy cũng không nói gì tiếp tục xoay người viết bảng.
Ngược lại khi Tề Diệp đỏ mặt tiến vào, ánh mắt Trần Điềm Điềm sáng ngời, vội vàng hạ thấp giọng hỏi thăm.
"Thế nào rồi? Cách tôi chỉ cho cậu có ích không? Đường Lê có chờ cậu hay không, hôm qua có phải hai người cùng nhau về nhà không? Hả? "
Bởi vì anh vừa ôm Đường Lê suốt dọc đường đi học , trên người anh cũng vương chút hương hoa nhài.
Tề Diệp vừa ngồi xuống, Trần Điềm Điềm liền ngửi thấy.
"Được lắm, các người hôm nay đi cùng nhau, trên người cậu đều có hương vị của cậu ấy."
Màu đỏ trên mặt của thiếu niên vừa mới phai xuống, lúc này đây lại ửng lên đến mức mắt thường có thể thấy được.
Anh mím môi mỏng, có chút không dám nhìn vào ánh mắt của Trần Điềm Điềm, chỉ cúi đầu đáp lại một tiếng.
"Ừm cái gì ừm, đương nhiên tôi biết hai người đi cùng nhé, mùi hoa nhài thơm như vậy tôi lập tức ngửi được. Cái tôi muốn hỏi là quá trình, làm thế nào hai người đã hòa hợp trong một ngày, rồi sau đó có tiến bộ gì không? "
Đối với Trần Điềm Điềm, Tề Diệp cảm thấy không có gì để giấu diếm, cô biết anh thích Đường Lê, hơn nữa còn bày mưu tính kế cho mình.
Nếu không vì cô, hắn phỏng chừng cả đời này anh cũng không có khả năng thân thiết cùng với Đường Lê như vậy.
Anh rất biết ơn cô.
Thấy Trần Điềm Điềm bày ra vẻ mặt lo lắng bát quái, cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, nhẹ giọng mở miệng.
"...... Cậu nói không sai, cậu ấy không ghét tôi. "
"Hôm qua tôi không nghe lời cậu, tôi hơi sợ cậu ấy không đợi tôi, cho nên tôi chạy tới sân bóng chuyền. Tôi muốn đợi mưa ngớt rồi về. Kết quả là, cậu ấy đã tìm thấy tôi trong tòa nhà giảng dạy. "
Nói đến đây Tề Diệp bất giác cong môi dưới, khóe mắt cũng mang theo ý cười nhạt nhẽo.
Ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn rơi trên người anh, làm cho khung cảnh càng trở nên nhẹ nhàng.
"Cậu ấy không chán ghét tôi."
"Cậu ấy thích tôi."
Loại chuyện này chỉ cần người nào có mắt nhìn thì đều có thể nhận ra.
Trần Điềm Điềm không thể phủ nhận mình có chút chua xót, cô bĩu môi, ở trong lòng chửi bới một câu như vậy.
" Tôi không hỏi cậu cái này, sau đó thì sao? Hai người hòa thuận rồi thì sao nữa? Cậu đã nói ra chưa? Sau này dự định như thế nào, hay là bắt đầu từ bạn bè trước? "
Đầu ngón tay thiếu niên khẽ động, bàn tay cầm bút cũng dùng lực trong vô thức.
Trong lòng anh rung động, làm thế nào cũng không đè nén được thứ cảm xúc này. Tim bên trong lồng ngực đập từng chút một, nhắc nhở anh đây không phải là mơ.
"Không phải bạn."
"Chúng tôi đã kết giao."
Trần Điềm Điềm nghe xong đồng tử liền co rụt lại, bộ dáng rất là khiếp sợ. Cũng không phải là khiếp sợ chuyện bọn họ kết giao, mà là khiếp sợ cái tốc độ như tên lửa khác với bình thường này.
(theo như thời gian trong truyện thì từ khi 2 anh chị gặp nhau đến lúc xác định quan hệ thì mới được hơn 1 tuần, không nhanh mới lạ)
Nhanh như vậy sao? Nói ra chẳng lẽ không cảm thấy rối rắm khó xử sao, dù sao hai người cũng là con trai, có thể chấp nhận nhanh như vậy sao?
Tề Diệp còn chưa tính, đã xảy ra chuyện gì Đường Lê vậy, cậu ấy sắt thép như vậy đột nhiên được một tên con trai thổ lộ chẳng lẽ không thấy sợ hãi sao?
Cho dù không bị dọa thì cũng nên suy nghĩ mấy ngày chứ, như thế nào lại đồng ý ngay lập tức như vậy?
Tề Diệp nhìn phản ứng kinh ngạc của thiếu nữ bên cạnh, khóe môi anh nhếch lên, đỏ mặt nhẹ giọng nói lời cảm ơn với cô.
"Cảm ơn cậu, nếu không có cậu cổ vũ, tôi sẽ không thể đi đến bước này, cũng không thể cùng Đường Lê..."
Anh ngượng ngùng rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc bên trong. Chậm lại một hồi, lại trịnh trọng mở miệng từng chữ một.
"Trần Điềm Điềm, cám ơn cậu, cám ơn."
"...... À, ừ, không cần khách sáo. "
Trần Điềm Điềm còn có chút hoảng hốt, cô máy móc đáp lại một câu như vậy, sau đó ý thức được cái gì, nói bổ sung thêm.
"Còn nữa, chúc mừng hai người."
"Đúng rồi, chuyện này có thể nhờ cậu đừng nói cho người khác biết? Rốt cuộc chúng tôi như vậy ... nếu được người ngoài biết thì không tốt lắm. "
Tề Diệp cảm thấy mình không sao cả, nhưng anh không hy vọng mang đến cho Đường Lê ảnh hưởng lẫn những phiền toái gì khác.
"Cậu yên tâm, tôi hiểu mà. Loại chuyện này làm sao tôi có thể tùy tiện nói ra, các cậu cũng chú ý một chút, đừng bị người khác phát hiện. "
Thiếu nữ vừa nói vừa lưu ý phản ứng của người bên cạnh, thấy tầm mắt anh không hướng về phía mình nữa, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó cô len lén lấy điện thoại di động từ dưới gầm bàn ra, đè nén kích động trong lòng, khóe miệng giương lên hưng phấn mở wechat của Khương Tuyết Nhi.
【Mật ong ngọt ngào: các chị, chúng ta phải dập đầu thật rồi. 】
【Mật ong ngọt ngào: cp ly kỳ, là thật!!! 】
Trần Điềm Điềm làm cái gì Tề Diệp cũng không biết, anh chỉ cảm thấy hình như thiếu nữ từ sau khi biết quan hệ giữa anh và Đường Lê thì sáng mắt nhìn chằm chằm anh.
Anh nhiều lần muốn hỏi cô có muốn hỏi gì nữa không, nhưng vừa nhìn qua đối phương lập tức thu hồi tầm mắt. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Tề Diệp trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát không để ý, mặc cho cô nhìn chằm chằm.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, đến thời gian nghỉ giữa tiết thứ hai, Tề Diệp vừa chuẩn bị thu dọn đồ đạc theo bạn học cùng đi ra sân thể dục.
Kết quả vừa mới đứng dậy liền nhớ tới buổi sáng Đường Lê hỏi mượn mình son dưỡng môi.
Gần đây thời tiết vừa nóng vừa khô, Tề Diệp vẫn luôn mang theo một thỏi. Nhưng cậu không sử dụng nhiều, đó là vị dâu tây.
Vừa nghĩ đến lát nữa Đường Lê muốn dùng, anh không khỏi nóng tai.
......
Giữa lớp 3 và lớp 5 cách nhau một lớp.
Trong giờ học thể dục, Đường Lê lại ở bên ngoài, hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy Tề Diệp ở trong đội ngũ phía sau.
Từ sáng sớm cô đã cảm thấy sắc mặt đối phương không tốt lắm.
Chỉ là ngày thường thể trạng của anh ít nhiều có chút bệnh trạng tái nhợt, cho nên cô cũng không quá để ý.
Lúc này ở trong đội ngũ chạy bộ, Đường Lê nhìn qua cùng với vài người xung quanh, lúc này mới nhìn ra điểm khác thường.
Có vẻ như... khuôn mặt càng đỏ hơn.
Từ buổi sáng đã như vậy rồi.
"Lê ca, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Cẩu Tầm nhìn Đường Lê thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, đi tới bên cạnh đưa tay vỗ lên bả vai cô một cái.
Thấy tầm mắt cô rơi xuống bên mình, vẻ mặt cậu cười đến hèn mọn.
"Anh sao rồi? Tối qua khai trai có kíƈɦ ŧɦíƈɦ không? Nếu sau này anh còn muốn hơn nữa thì để em tìm cho anh một người âu mỹ, dáng người thật sự chậc chậc chậc. "
Không đề cập đến vấn đề này còn tốt, cậu vừa nhắc tới thì Đường Lê liền nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Khi Tề Diệp và cô cách nhau một cánh cửa, nghĩ đến việc anh gọi tên cô để làm chuyện đó, giọng nói vừa khó nhịn vừa vui vẻ, khiến cô nghe được liền cảm thấy buồn chán.
"...... Cậu nói xem, làm loại chuyện đó thật sự thoải mái như vậy sao? "
Cô không nhịn được, đem nghi vấn trong lòng mình hỏi ra.
Cẩu Tầm bị đối phương hỏi câu này thì sửng sốt.
"Có thoải mái hay không anh không biết sao? Tối qua anh không muốn cái đó sao? Anh không có cảm giác sao? "
"...... Không phải chứ, chẳng lẽ anh không có phản ứng? "
Mọe kiếp.
Không phải trên phương diện kia đại ca có chút vấn đề chứ, hay do anh quá lãnh đạm?
Nghĩ tới đây, tầm mắt cậu vô thức nhìn xuống chỗ đó của Đường Lê.
Đường Lê nhìn thấy tầm mắt Cẩu Tầm thay đổi, vung nắm đấm vào đầu cậu ta.
"Mẹ kiếp, nhìn đâu đấy! Còn muốn nhìn nữa hay không, hả? "
"Không có không không, em đây không phải đang lo lắng cho anh sao."
Cẩu Tầm nuốt nước miếng, thấy sắc mặt Đường Lê rất nặng.
Trong khoảng thời gian ngắn không biết là bởi vì vừa rồi mình liếc mắt nhìn chỗ đó nên cô tức giận, hay là bởi vì lời nói của mình đâm trúng chỗ đau của cô.
"Anh à, khai thật đi, nếu anh không làm ra tư vị gì, em cảm thấy có thể là anh không có kinh nghiệm không biết làm thế nào."
"Nếu anh cảm thấy hứng thú, nếu không em lảm nhảm với anh làm gì?"
Đường Lê theo bản năng muốn phản bác, để cho cậu ấy câm miệng. Nhưng cô chợt nhớ tới bộ dạng khóc lóc khó chịu của Tề Diệp, cô dừng một chút.
"...... Đừng quá cẩn thận, hãy nói về động tác lực đạo gì đó. "
Được lắm nhóc con, đã dám nghe còn giả vờ ngại.
Vừa nhắc tới cái này Cẩu Tầm liền hăng hái.
Cậu đi đến gần cô, hạ giọng ở bên tai ùng ục nói một thôi một hồi, người bên cạnh không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.
Chỉ từ sự nghi hoặc khó hiểu lẫn ngạc nhiên của Đường Lê, lại đến vẻ mặt biến hóa khiếp sợ là cậu có thể nhìn ra, nhất định đang có vấn đề.
"Hơn nữa cái này còn có thể khống chế, nếu muốn kéo dài một chút, anh có thể ấn vào nơi đó. Đại ca, anh hiểu mà. "
"...... Ăn c rồi. "
Cái này, phức tạp như vậy sao?
Trách không được tối hôm qua Tề Diệp phải làm lâu như vậy, thì ra trong này còn có huyền cơ như vậy.
Đường Lê giơ tay lên không thoải mái sờ sờ cổ sau, thấy Cẩu Tầm dường như còn muốn tiếp tục nói thêm, cô giả vờ ho khan một chút cắt đứt suy nghĩ của cậu ấy.
"Khụ khụ, hôm nay cứ như vậy trước đi, lão Vương vừa hướng chỗ chúng ta liếc mắt vài lần, tiếp tục chạy đi, đừng để bị bắt."
Thiếu niên còn chưa phản ứng kịp, Đường Lê liền tăng nhanh tốc độ chạy lên phía trước.
Trong một tiết học thường chia làm ba phần, chạy hai ba vòng quanh sân thể dục, tiếp theo tập một bài thể dục, sau đó tự do hoạt động trong hai mươi phút cuối tiết.
Đường Lê là ủy viên thể thao, có thể tùy ý đi lại trong đội ngũ.
Lúc tập bài thể dục giữa giờ cô không nhịn được, không dấu vết đi về phía sau.
Bởi vì nằm giữa lớp ba và năm là lớp bốn, Đường Lê tùy tiện xách một người đổi vị trí với mình.
Lúc này mới sang bên cạnh Tề Diệp.
Lúc này tất cả mọi người đều đang tập thể dục, không có mấy người nhìn về phía sau.
Tề Diệp vừa đứng lên, ánh mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng Đường Lê thì dừng lại.
"Đường Lê, sao em lại tới tới đây?"
"Tôi đến xem anh."
Đường Lê ngược lại không chú ý thận trọng gì hết, có cái gì nói cái nấy.
Cô tùy ý tập động tác theo người phía trước vài cái, qua loa qua loa, nhấc mí mắt nhìn lướt qua mặt Tề Diệp.
"Anh có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?" Tôi thấy mặt anh từ lúc sáng đã đỏ lên, có phải tối hôm qua lúc tắm rửa đã làm cho anh bị cảm lạnh phát sốt hay không? "
Tề Diệp khi thấy Đường Lê tới thì cuống quít cúi đầu không dám nhìn lung tung, sau khi nghe cô nói như vậy liền sửng sốt, hậu tri hậu giác giơ tay lên lấy lòng bàn tay dán lên mặt cảm nhận.
Hình như có chút nóng.
Nhưng anh không thể xác định được là bởi vì trong đầu còn đang hỗn độn nghĩ tới nguyên nhân vì chuyện tối hôm qua làm cho xấu hổ đỏ cả mặt lên, hay là chỉ đơn thuần sinh bệnh phát sốt.
Đường Lê phát hiện bộ dáng anh như vậy thì hoảng hốt không thôi, giống như mình cũng không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Cô dừng một chút, ánh mắt nhìn qua xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên này sau đó đưa tay vén tóc anh lên, đặt tay sờ trán một chút.
Tề Diệp vóc dáng cao lớn, đứng ở hàng cuối cùng.
Vì vậy, không ai ở phía sau.
Lúc lòng bàn tay Đường Lê dán lên, thân thể anh cứng đờ, hô hấp cũng trở nên ngưng trệ.
"Đường Lê, đây, nơi này là trường học, tôi..."
Anh còn chưa nói xong hết câu, Đường Lê đã thu tay lại.
Cô đặt tay lên trán mình để so sánh nhiệt độ của cả hai.
"Ôi, hình như nóng hơn tôi một chút, phỏng chừng là sốt nhẹ. Đến khi hoạt động tự do, tôi sẽ đưa anh đến phòng khám để đo nhiệt độ cơ thể và lấy một ít thuốc. "
Đường Lê nói xong liền chuẩn bị trở về đội ngũ lớp mình, nghĩ chờ lát nữa tập xong thì lại tới. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Tề Diệp không nghĩ tới cô muốn đi ngay, bàn tay theo bản năng liền động đậy bắt lấy tay cô.
Vừa rồi còn nói nơi này là trường học, còn hoảng hốt không dám nhìn cô, hiện tại lại không cho cô đi.
"Tôi, tôi, em có thể ở bên tôi được không?."
"Dù sao cũng sắp kết thúc rồi, tôi sợ trong lát nữa có quá nhiều người, tôi sẽ không tìm được em."
Có cái gì tìm không thấy ở đây?
Mỗi lớp đều có khu vực hoạt động cụ thể, nếu anh muốn tùy tiện tìm người thì đi hỏi không phải dễ hơn không?
Nhưng Đường Lê cũng không vạch trần anh, hơn nữa trán anh có chút nóng lên, cũng không tiện đi quá lâu.
"Vậy anh ở đây chờ một lát, tôi đi nói cho Cẩu Tầm một tiếng để cậu ấy giúp tôi trông lớp."
"...... Ừm. "
Đôi mắt thiếu niên lóe lên, nhẹ nhàng buông tay Đường Lê ra.
Nhìn bóng lưng Đường Lê rời đi một lúc lâu, anh cắn môi, trong lòng lại thấy hối hận.
Đường Lê có cảm thấy mình dính người hay không, hay là quá phiền, quá phóng khoáng hay không?.
Dù sao sắp kết thúc, còn năm đến sáu phút nữa mà thôi, có một chút thời gian như vậy mà còn không đợi được.
Tề Diệp cảm thấy ảo não, qua một lúc lâu Đường Lê vẫn chưa trở về, ngược lại Cẩu Tầm tới tìm anh trước.
Anh ngạc nhiên, theo bản năng nhìn qua phía sau đối phương.
"Đừng nhìn, anh Lê bị kéo vào lớp học sau bậc thang xoay tròn bên kia mở một cuộc họp nhỏ. Hai tuần nữa, cũng chính là sau kỳ thi trung khảo, trường sẽ tổ chức đại hội thể thao. Ủy viên thể thao các lớp đều phải có mặt, có thể là họp quán triệt một chút lưu ý gì đó. "
"Anh Lê nói anh ấy sẽ lập tức trở về, nói cậu vẫn nên đến cầu thang bên kia chờ một lát, khi nào anh ấy họp xong sẽ tới tìm cậu."
Sau khi Cẩu Tầm nói xong, liền cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Giữa hai thằng con trai có chuyện gì mà nhất định phải chạy đến đầu cầu thang trốn tránh?
Ý thức được điểm này, tầm mắt cậu hướng lên trên người thiếu niên đang ửng đỏ hai má đứng đối diện.
"Tề Diệp, cậu sẽ không cùng Lê ca tôi..."
Lời sau cậu cố ý không nói ra, cứ như vậy mà nhìn phản ứng của Tề Diệp.
Thiếu niên mím môi mỏng, Cẩu Tầm không phải Trần Điềm Điềm, loại chuyện này hắn không thể tùy tiện nói.
Cho dù cậu là anh em tốt với Đường Lê, khi không được Đường Lê cho phép cậu cũng chỉ có thể im lặng không nói.
"Chỉ là tôi có thứ muốn đưa cho cậu ấy."
Cẩu Tầm nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu, cũng không nhìn ra manh mối gì quá lớn.
Tề Diệp da mặt mỏng, anh sợ nếu nói ra thì chính mình sẽ bị khi dễ, đến lúc đó Đường Lê có biết mà đến thì người xui xẻo vẫn là chính anh.
Vì vậy, anh không nói thêm bất cứ điều gì.
Đến lúc tự do hoạt động Tề Diệp trực tiếp đi về phía cầu thang lầu một, anh không có bạn bè, ngoại trừ Trần Điềm Điềm ra thì không có ai chú ý tới sự rời đi của anh.
Trần Điềm Điềm ban đầu thấy sắc mặt anh không tốt thì muốn đi qua để hỏi han một lát, nhưng khi nghe được Tề Diệp nói là đi chờ Đường Lê, cô cũng thức thời không đi theo phá hư thế giới hai người mà bọn họ thật vất vả gây dựng.
Lúc này tất cả mọi người đều ở bên ngoài sân thể dục, cầu thang đến một người cũng không có.
Tề Diệp có chút sợ hãi khung cảnh u ám vắng lặng như vậy, nhưng bên ngoài nhiều người, anh không dám ra ngoài chờ.
Anh nhìn qua chung quanh, đi đến lỗ thông hơi mà ngồi xổm xuống ôm đầu gối chờ Đường Lê.
Lúc trước còn chưa có cảm giác, hiện giờ ngồi xổm xuống được không bao lâu, Tề Diệp liền cảm thấy ý thức bắt đầu trở nên mơ màng.
Vừa nóng vừa mê man.
Anh dần cảm thấy mình nóng cháy lên.
Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, cảm thấy miệng lưỡi mình khô rát.
Đầu ngón tay anh khẽ động, sờ sờ vào túi quần, đem hộp sữa dâu tây mà Đường Lê đưa cho minh ban sáng chọc chọc uống.
Khi Đường Lê tới đây là nhìn thấy chính là một cảnh như vậy.
Hai má thiếu niên ửng đỏ ngồi xổm ở một góc, hai tay cầm hộp sữa dâu tây, cắn ống hút uống từng ngụm nhỏ.
Rõ ràng lớn tướng như vậy.
Nhưng trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Tề Diệp cảm giác được tiếng bước chân truyền tới, nhấc mí mắt nhìn qua, đối diện với tầm mắt Đường Lê thì dừng lại một chút.
"Đường Lê, em tới rồi à."
Anh buông ống hút trong miệng ra, đứng dậy muốn đi qua, kết quả do ngồi xổm quá lâu nên mắt tối sầm lại, lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.
cũng may Đường Lê nhanh tay lẹ mắt đi qua đỡ lấy anh.
"Xin lỗi, tôi, hình như tôi hơi chóng mặt."
"Cmn, sốt có thể không ngất xỉu sao?"
Đường Lê nhìn mặt đối phương càng lúc càng đỏ, nâng cánh tay anh lên chuẩn bị khoác lên vai mình, muốn trực tiếp dẫn anh đến phòng y tế của trường.
Nhưng khi tay cô vừa đụng phải, Tề Diệp lại thu hồi lại.
"Chờ một chút, son môi..."
"Để tôi thoa cho em trước rồi mới qua đó được không? Nếu chúng ta ở đó thì tôi không thể làm được."
Đường Lê không nghĩ tới đến lúc này đối phương vẫn còn chấp nhất loại chuyện này, lúc trước cô chỉ muốn mượn rồi tùy tiện lau hai cái coi như xong việc.
Kết quả Tề Diệp chỉ nghe thấy từ "son môi", các câu khác thì như gió thổi ngoài tai.
Trách không được lúc trước anh nhất định bắt cô tới đầu cầu thang lấy thỏi son môi, hóa ra vẫn luôn có ý định này.
Thấy Đường Lê vẫn không đáp lại, Tề Diệp đưa tay khoác lên hông cô vuốt ve.
"Đường Lê, được không?"
"Để tôi thoa cho em, được không?"
Vị trí thắt lưng là nơi nhạy cảm của cô. Hơi chạm vào là cô liền chịu không nổi, chứ đừng nói đến trêu chọc như vậy.
"...... Được rồi. Anh chỉ cần đi hai lần là được, không cần phải quá cẩn thận. "
Cô vừa nói vừa khẽ ngẩng mặt lên để cho anh làm.
Tề Diệp đối diện với đôi mắt màu trà kia thì ngưng trệ hô hấp một chút, tai nóng mặt đỏ lấy ra thỏi son dưỡng.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, một tay nhẹ nhàng nâng cằm Đường Lê lên, tay kia cầm son môi rơi xuống cánh môi cô.
Đường Lê còn không có phản ứng gì.
Phát hiện hô hấp của đối phương rối loạn hết cả lên, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng, phun lên gò má cô.
Càng muốn chết chính là tầm mắt của anh cũng nóng rực, một ánh nhìn như thiêu như đốt
Cô nuốt nước miếng, cảm giác được son đã được thoa vừa đủ, cô liền muốn lấy tay anh đang nắm cằm mình ra.
Đôi mắt Tề Diệp tối sầm lại vài phần, đắng chát mở miệng.
"Đường Lê, em có thể hơi há miệng ra một chút được không?"
"...... Bên trong vẫn không thoa được. "
"À không có việc gì không có việc gì, tôi nhấp môi một chút là được, không phải là vấn đề gì lớn."
Anh trầm mặc trong chớp mắt, nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt.
Cũng không biết là do phát sốt nên ý thức mê man, hay là do đầu óc bản thân nóng lên.
Thấy đôi môi đỏ của Đường Lê mím lại, anh dường như muốn lau sạch son bên trên, Tề Diệp cúi đầu, đưa hai cánh môi ấm áp lên. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Đồng tử Đường Lê co rụt lại, cả người đều giật mình tại chỗ.
"Chờ một chút, à..."
Kết quả cô vừa há miệng liền bị Tề Diệp bắt được cơ hội, trực tiếp cạy mở răng môi.
Nụ hôn của anh vừa nóng bỏng vừa chua xót, hoàn toàn là dựa vào cảm giác của mình trằn trâu liếm lung tung.
Vị ngọt thanh của dâu tây, được anh đẩy đến giữa môi và răng của Đường Lê.
Thân thể Tề Diệp rất nóng, môi lưỡi cũng vậy.
Anh không thể hôn môi, khẽ cắn đầu lưỡi cô, cánh môi, cuối cùng cổ họng truyền đến một tiếng nức nở.
Niềm vui có, thỏa mãn cũng có.
Nhiều hơn dường như là sự khó chịu.
Đường Lê cảm giác được hai má thiếu niên càng ngày càng đỏ, lông mi cũng cực kỳ run rẩy.
Không chỉ có thế, lông mày của anh cũng bắt đầu chậm rãi khép lại, rầm rì, nhìn qua vừa khổ sở vừa khó chịu.
Trong lòng cô hoảng sợ, cho rằng anh bị đốt cháy đến mức ý thức không còn rõ ràng, vì thế vội vàng kéo anh ra khỏi người mình.
Khuôn mặt Tề Diệp nghẹn đỏ, môi khẽ mở ra hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng một cách kịch liệt.
Sau khi hít sâu nhiều lần như vậy, lúc này anh mới miễn cưỡng bình phục lại cảm xúc.
Đường Lê lúc trước còn có chút lo lắng, lúc này nhìn người trước mắt phản ứng như vậy.
Ánh mắt cô phức tạp, im lặng một lúc lâu, hậu tri hậu cảm thấy hiểu được cái gì. Mặc dù cảm thấy có chút vớ vẩn, nhưng nếu là Tề Diệp mà nói, không chừng đúng thật là như vậy. Sau tất cả, anh ấy không có kinh nghiệm.
"Tề Diệp, có phải vừa rồi anh quên hô hấp hay không?"
Đường Lê nói đến đây sau đó, lại dừng một chút, lựa chọn khả năng suy đoán hỏi thăm.
"...... hoặc không? "
Thân thể Tề Diệp cứng đờ, vốn vừa rồi đầu óc nóng lên khi hôn cũng đã làm cho anh rất xấu hổ.
Hôm nay, Đường Lê lại thẳng thắn hỏi anh một câu như vậy.
Thấy vẻ mặt của Đường Lê trở nên vi diệu, ánh mắt phức tạp.
Anh cảm thấy rất xấu hổ, hận không thể tìm một khe hở chui vào để trốn.
Tề Diệp cuối cùng thật sự không nhịn được nữa.
Anh nức nở một tiếng đưa tay ôm chặt lấy cô, lập tức xấu hổ vùi đầu vào cổ cô giấu đi, không chịu ngẩng đầu.
Ôi, thật đáng xấu hổ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rồi cũng phải xong 1 chương 5200 từ 😥


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.