Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 57: Muốn chết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Trúc Dạ Ngọc
Beta: 2bcontinuee
10:33  21/7/21
Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Mỗi một lượt vote giúp mình có thêm động lực để ra sản phẩm nhanh hơn. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng để lại trên bình luận, mình sẽ đọc hết ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
=======================================
Đi chơi đến chín, mười giờ tối mới về đối với Đường Lê không tính là muộn, nếu không phải Tằng Quế Lan quản cô, lập giờ giới nghiêm, cô có thể đi chơi đến 10h ngày hôm sau mới về nhà mà tinh thần vẫn phấn chấn. Nhưng thời gian này đối với Tề Diệp mà nói đã tính là muộn rồi
Thiếu niên trước đây đi học liền về nhà luôn, không bao giờ ở bên ngoài.
Ngay cả khi cậu muốn đi ra ngoài vào cuối tuần hoặc vào các ngày trong tuần, cậu sẽ trở lại trước khi trời tối.
Đó là lần đầu tiên cậu về muộn như hôm nay.
Cũng may đang là cuối tuần, Tần Uyển cũng không cần đi làm, Tề Minh không phải ở nhà một mình.
Bằng không Tề Diệp hôm nay không có khả năng đi theo Đường Lê ra ngoài.
Tần Uyển biết hôm nay Tề Diệp muốn cùng bạn bè của cậu ra ngoài chơi, lúc cậu ra khỏi cửa còn cực kỳ cao hứng, còn dặn dò cậu đừng vội mà về, cố chơi vui một chút.
Kết quả không nghĩ tới Tề Diệp lần đầu đi chơi tận 10h tối mới về.
Bà có chút lo lắng, từ lúc trời tối đã đi qua lại ở trước cửa.
Lúc này nghe được ngoài cửa đại viện truyền đến tiếng bước chân, Tần Uyển vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng Tề Diệp, ánh mắt nàng sáng lên, còn chưa kịp đi lên, lại phát hiện phía sau cậu còn có một người.
Tần Uyển thấy rõ bước chân Đường Lê dắt xe đạp tiến vào và dừng lại, vẻ mặt cũng chợt cứng đờ.
Chuyện gì đang xảy ra? Tề Diệp không phải cùng bạn ra ngoài chơi sao? Sao cậu lại đi cùng với Đường Lê?
Đầu óc bà còn chưa kịp bình tĩnh lại sau những hình ảnh hiện ra trước mắt, Tề Diệp trước một bước chú ý tới tầm mắt của mẹ mình.
Thiếu niên vừa mới bị Đường Lê hù dọa trên đường, hốc mắt còn có chút đỏ, lúc xuống xe chân cũng mềm nhũn.
Khi quay đầu lại cậu bất ngờ chạm phải tầm mắt của Tần Uyển, hai người đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Tần Uyển vì nhìn thấy cậu và Đường Lê đi cùng nhau, mà tề Diệp chỉ đơn thuần nghĩ mình bị bắt tại trận nên ánh mắt cũng không được tự nhiên.
Lúc trước vì một số nguyên nhân, Tề Diệp không đem chuyện mình và Đường Lê kết giao nói cho Tần Uyển biết, nếu bà có hỏi cậu cũng không biết nói cái gì.
Mà cậu cũng không phải cảm thấy Đường Lê có cái gì, mà da mặt cậu mỏng, cũng ngại nói.
Dù sao lúc trước cậu cũng không thích Đường Lê, đột nhiên chơi thân với cậu ấy cũng hơi kỳ kỳ.
Tề Diệp vốn định đợi một khoảng thời gian nữa, tìm cơ hội mà nói chuyện này với mẹ cậu, không ngờ hôm nay bị bà bắt tại trận.
Khuôn mặt cậu đỏ ửng, trên tay còn cầm hộp sữa dâu tây.
Trong lúc nhất thời đứng sững lại tại chỗ không biết nói năng thế nào cho phải.
"Về đến cửa nhà rồi, cậu còn đứng ngu người ở đó làm gì? Mau vào nhà đi..."
Đường Lê đang đẩy xe chuẩn bị đi về phía hậu viện đỗ lại, thấy Tề Diệp cúi mặt xuống đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô mới cau mày mở miệng thúc giục.
Lời còn chưa nói xong, theo ánh nhìn của cậu lúc này mới nhìn thấy Tần Uyển cách đó không xa cũng sững sờ tại chỗ.[EDIT] Sau khi nữ cải nam trang tôi cầm kịch bản nam chính - Chương 57 Muốn chết
Hiện tại trời đã tối rồi chẳng lẽ còn buổi sáng tốt lành sao?
Cô thấy Tần Uyển sau khi nghe được âm thanh thì hoảng hốt, tầm mắt lúc này mới nhìn qua phía cô.
"....Hôm nay 2 đứa cùng nhau ra ngoài à?"
Lời này mới nghe qua thì không có vấn đề gì, nhưng Đường Lê luôn cảm thấy đối phương đang chất vấn cô sao lại dạy hư Tề Diệp như thế. Rốt cuộc bà ấy đang thể hiện một bộ dáng không thể tin được.
Kỳ thật cũng không trách Tần Uyển, lúc trước cô cùng Tề Diệp thủy hỏa không hợp nhau, nhiều lần trước mặt bà bắt nạt người ta.
Cho nên ai nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau cũng sẽ kinh ngạc 1 hồi lâu.
Đường Lê không được tự nhiên giơ tay sờ sờ mũi, cân nhắc giọng điệu mới mở miệng.
"Thật ngại quá dì ạ, hôm nay không cẩn thận chơi hơi lâu một chút.
Dì yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý thời gian..."
"Còn có, thời gian bây giờ cũng không còn sớm, vậy, vậy tôi sẽ trở về trước, các người cũng sớm vào nhà nghỉ ngơi đi."
Cô thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ nói vài câu như vậy, sau đó lúng túng đẩy xe rời đi.
Tần Uyển cũng phản ứng lại một tiếng, đợi đến khi bóng người Đường Lê hoàn toàn biến mất sau tầm nhìn, bà lúc này mới đi về phía Tề Diệp.
"Tiểu Diệp à, lúc trước con có nói đặc biệt thích một người bạn nào đó.
Đó có phải là Đường Lê không?"
Lúc này trời đã rất tối, trong sân và bên ngoài cũng không có người nhưng Tề Diệp vẫn cảm thấy bên tai nóng bừng.
Nhất là khi nghe Tần Uyển dùng giọng điệu đặc biệt kinh ngạc nói đến 3 chữ "Đặc biệt thích".
Cậu xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe sâu để chui vào.
"Mẹ, chúng ta vào trong nhà đi, có cái gì vào phòng rồi nói sau."
Lúc này đã mười giờ rồi, Tề Minh đã sớm ngủ thiếp đi.
Thiếu niên đi theo Tần Uyển trở về phòng, rót một ly nước cho đối phương, lúc này mới ngồi trên sô pha đem sự tình nói cho bà một chút.
"Con thật sự muốn nói cho mẹ vào mấy ngày trước rồi, nhưng con không biết nên mở miệng nói thế nào...Mẹ biết đây, lúc trước con không thích Đường Lê cho lắm."
"Chính xác hơn là con ghét cậu ấy."
Với Tần Uyển, cậu không kiêng dè gì mà nhắc tới những chuyện này.
Đầu ngón tay thiếu niên khẽ động, tay vô thức siết chặt hộp sữa dâu tây trong tay.
"Nhưng mẹ à, sau này con mới dần dần phát hiện Đường Lê cũng không quá đáng ghét như vậy. Cậu ấy chỉ đơn giản là không giỏi biểu đạt cảm xúc, cũng khinh thường đi giải thích với người khác về những hiểu lầm trên người mình."
"Lúc đầu, có lẽ vì lời bà Tằng dặn dò, hy vọng cậu ấy chăm sóc con nhiều hơn ở trường. Cậu ấy ban đầu phỏng đoán con ghét cậu ấy, nên chỉ ở sau lưng giúp con, dạy dỗ những người từng ức hiếp con. Cậu ấy còn âm thầm canh gác phòng y tế lúc con bị thương, thậm chí còn biết con hạ đường huyết mà lén mua kẹo cho con ăn..."
Rất nhiều chuyện rõ ràng đã qua lâu như vậy.
Nhưng chỉ cần nhìn lại, từng chuyện một, từng chuyện một, Tề Diệp thuộc như lòng bàn tay, cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe môi cũng không tự giác nhếch lên.
"Mẹ ơi, cậu ấy rất tốt. Con thực sự thích cậu ấy. "
"Mẹ đừng có quá thành kiến với người ta."
Tần Uyển cũng không nghĩ tới sau lưng Đường Lê lại giúp Tề Diệp nhiều như vậy, lúc nghe con mình nói vẫn sửng sốt, hoảng hốt không thôi.
Bà còn tưởng rằng Đường Lê giống như những nam sinh Hoài Hà trước kia đều thích bắt nạt trêu chọc Tề Diệp, không nghĩ đối phương chỉ là mặt lạnh tâm nóng.
Là bà đã hiểu lầm.
Tần Uyển giật mình một lúc lâu, bà nhìn nét mặt dịu dàng của con mình ở phía đối diện, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút xa lạ.
Tề Diệp khi còn bé rất thích cười, hàng xóm xung quanh ông bà nội cô chú ai ai cũng rất thích cậu , còn thường xuyên cho cậu ăn kẹo.
Kể từ khi cha cậu bắt đầu uống rượu và cờ bạc, cậu đã thay đổi như một người khác, ảm đạm và trầm mặc.
Lúc đầu Tần Uyển chỉ cho rằng Tề Diệp không thích đàn ông, hơn nữa thừa dịp mỗi lần mẹ cậu đi làm là bố cậu lại gọi "hổ bằng cẩu hữu" đến nhà khiến cho cậu rất ghét.
Cho đến khi có một lần mẹ cậu tan làm sớm, nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Tề Diệp, bà muốn làm một bữa cơm ngon để chúc mừng cậu một phen.
Không nghĩ trong phòng có năm, sáu người đàn ông uống say như bùn, nhưng như thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng Tề Diệp.
Tần Uyển lúc ấy cực kỳ sợ hãi, cho rằng thiếu niên không ở nhà mà mất tích, vội vàng buông đồ xuống chạy ra ngoài tìm.
Nhưng ở bên ngoài cũng không tìm được, cô nghĩ cậu có thể đã về nhà, lúc này mới chạy về.
Không ngờ cuối cùng lại tìm được Tề Diệp trong nhà kho dưới tầng hầm.
Khi đó Tề Diệp còn nhỏ, mấy ông ngại phiền toái nhốt cậu vào tầng hầm.
Cũng bởi vì chuyện này, Tần Uyển lúc mới kiên định ý nghĩ ly hôn với chồng.
Không nghĩ đến còn chưa kịp ly hôn, chồng bà để lại một đống nợ ôm đồ đạc chạy đi trong đêm.
Người phải gánh khoản nợ đó chính là bà.
Tần Uyển ai cũng không hận, chỉ hận mình khi còn trẻ không hiểu chuyện, thấy ông ta bề ngoài bảnh bao nên theo, lại không nghĩ đối phương lại là một tên súc sinh khoác da người.
Bà thì không sao, chỉ là đáng thương Tề Diệp theo mình chịu khổ, chịu liên lụy.
Sau đó bà liều mạng làm việc, hiện tại mới dần dần tốt lên.
Nhưng cuộc sống không còn khổ như vậy, tính tình Tề Diệp lại càng ngày càng cô độc, hiếm khi thấy cậu cười.
Tần Uyển nhìn thiếu niên trước mắt cười dịu dàng, đột nhiên cảm thấy hai mắt nóng lên.
Tề Diệp như cảm giác được cái gì, ngạc nhiên nhìn qua.
"Mẹ, sao mẹ lại..."
"Không có việc gì, mẹ không sao, mẹ đang vui mà."
Bà quay mặt đi giơ khăn tay lau sạch khóe mắt ướŧ áŧ, hít sâu một hơi để bình ổn lại cảm xúc.
"Tề Diệp, mẹ thật sự từ đầu đến cuối đối với Đường Lê không có thành kiến
gì. Ở độ tuổi của các con, thích chơi đến nổi loạn không thể bình thường hơn.
"Đường Lê cũng tốt, người khác cũng tốt. Miễn là con thích nó, mẹ không có ý kiến. Miễn là tất cả mọi thứ tốt cho con. Mẹ sẽ không can thiệp, tất cả mọi thứ chủ yếu là con".
"Mẹ chỉ sợ con bị bắt nạt. Bởi vì trước kia con cứ như vậy, gặp phải chuyện gì cũng không nói, luôn nghẹn trong lòng..."
Vừa rồi Đường Lê cũng nói qua những lời như vậy, lông mi cậu khẽ động, đột nhiên cảm thấy mình khiến cho người ta chán ghét.
Nhưng có một số việc, cậu muốn nói, nhưng như thế nào cũng không mở miệng được.
Hai mẹ con đã lâu không ngồi cùng nhau nói nhiều như vậy.
Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là Tần Uyển nói, Tề Diệp nghe
Có đôi khi cậu sẽ phụ họa đơn giản vài câu, có muốn nói nhiều hơn cũng không nói được nên lời.
Đợi đến khi Tần Uyển rửa mặt trở về phòng, đã là mười một giờ rưỡi rồi.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Tề Diệp ngồi trên sô pha thật lâu, nhìn kim giờ trên tường lập tức chỉ đến mười hai.
Lúc này mới chậm rãi thở dài một hơi, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Ánh sáng trong phòng tắm rất sáng, không giống như các phòng trước đó trong trường thể thao.
Thiếu niên ngước mắt lên nhìn gương ở trước mặt, giơ tay lên cởi ra từng cái nút từ cổ áo.[EDIT] Sau khi nữ cải nam trang tôi cầm kịch bản nam chính - Chương 57 Muốn chết
Đợi đến khi mặc áo ngủ nằm trên giường, Tề Diệp thử tạo cho mình cơn buồn ngủ để vào giấc.
Nhưng nhắm mắt lại đều là khuôn mặt ghê tởm của tên đàn ông đó, cậu ngược lại càng thêm tỉnh táo.
Trằn trọc nghiêng sang một bên hồi lâu.
Tề Diệp nghĩ nếu không ngủ được thì đứng dậy giúp Đường Lê sửa sang lại giáo án, thuận tiện cho cô ôn tập về sau.
Nhưng cậu còn chưa kịp đứng dậy, liền nghe thấy tiếng đạp cành cây ở ngoài cửa sổ.
Trong lòng cậu khẽ động, có điều kiện phản xạ nhắm mắt lại nằm trên giường.
Không bao lâu sau, người bên ngoài thấy người bên trong có vẻ không bị đánh thức.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra từ bên ngoài lật vào phòng.
Mà nửa đêm lật cửa sổ không phải là ai khác, chính là Đường Lê.
Lúc cô trở về liền đi thẳng vào trong phòng tìm thuốc mỡ, là Tằng Quế Lan chuẩn bị cho cô.
Mặc dù Đường Lê được Đường gia coi như con trai mà nuôi dưỡng, nhưng dù nói thế nào cô cũng là con gái.
Cho nên mỗi một lần cô cùng người khác động thủ đánh nhau, trở về trên người nếu để lại dấu vết gì, Tằng Quế Lan đều sẽ lấy cái này bôi lên người cô để tránh để lại sẹo.
Đúng là nếu không phải lúc trước cô hơi chạm vào, cậu lại có phản ứng lớn như vậy, Đường Lê có lẽ cũng sẽ không để ý.
Lúc trở về, đánh xong 2 ván game rồi nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ đến chuyện này.
Nhất là khi chú ý đến ánh đèn trong phòng đối diện vẫn sáng lên, đợi đến mười hai giờ đèn mới tắt, cô càng cảm thấy Tề Diệp đau đến không ngủ được.
Đường Lê cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cô nghĩ nếu cậu không để cho mình nhìn, vậy buổi tối cô sẽ lẻn vào phòng lén lút bôi thuốc rồi đi là được.
Tề Diệp tuy rằng sợ tối, nhưng có Tần Uyển bọn họ ở bên cạnh, cậu cũng không sợ hãi nhiều.
Cộng với luôn bật đèn điện.
Bình thường cậu chỉ kéo rèm cửa ra, để ánh trăng bên ngoài rọi vào, cũng có thể đem phòng chiếu sáng một chút.
Đường Lê có thể từ bên ngoài nhìn thấy Tề Diệp là nằm quay lưng về phía mình
Vừa rồi là cô cố ý dẫm đứt cành cây, nếu Tề Diệp không ngủ nhất định sẽ đứng lên, hoặc là có tiếng động gì.
Vì thế sau khi xác nhận người bên trong không có động tĩnh gì, Đường Lê lúc này mới đẩy cửa sổ ra bật người vào.
Loại biện pháp này là do lúc trước Tề Diệp đến tìm nên gợi cho cô cảm hứng, không nghĩ tới qua mấy ngày, cô ngược lại cũng dùng.
Đường Lê đây là lần đầu tiên đến phòng nam sinh, cô không lập tức đi qua, mà theo bản năng liếc nhìn chung quanh.
Bên trong không có nhiều thứ, phần lớn đều là sách.
Nhưng sửa sang lại đặc biệt sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa đồ đạc trong phòng màu sắc cũng rõ ràng, nhìn rất thoải mái.
Nó không có lộn xộn như phòng của cô.
Đánh giá xong, Đường Lê lúc này mới rón rén đi về phía vị trí bên giường Tề Diệp.
Tề Diệp từ lúc Đường Lê đến liền mơ hồ ngửi được thoang thoảng mùi hoa nhài, cậu biết người tới là cô.
Cậu có chút ảo não vì vừa rồi vì sao mình phải theo bản năng nằm xuống giả vờ ngủ.
Lúc này nếu đột nhiên đứng lên thật sự xấu hổ.
Tề Diệp không biết Đường Lê buổi tối vì sao phải lật cửa sổ tiến vào, trong lòng cũng khẩn trương theo.
Lông mi cậu khẽ động, tay bất giác nắm chặt chăn.
Khi mùi hoa nhài càng ngày càng gần, cậu cảm thấy trái tim mình như nhảy ra.
Cho đến khi cảm giác được chỗ bên cạnh bị lõm xuống sau đó, Tề Diệp biết Đường Lê đã ngồi ở bên giường.
Cậu ấy đang làm gì vậy?
Tại sao cậu lại chạy đến phòng mình muộn như vậy?
Trong lòng cậu có chút bối rối, do dự có nên đứng dậy bây giờ giả bộ vừa mới bị đánh thức hay không.
Tại thời điểm Tề Diệp lâm vào rối rắm, chăn mỏng hắn đặt trên người bị Đường Lê nhẹ nhàng vén lên.
"Cũng không biết thuốc mỡ này đối với cậu ấy có tác dụng hay không..."
Đường Lê không biết thiếu niên trên giường căn bản không ngủ, cô lấy ra thuốc mỡ màu xanh lá cây lẩm bẩm nói một câu.
Tề Diệp có lẽ không nghe rõ cô đang nói cái gì, nhưng mùi thuốc mỡ cậu lại có thể ngửi được rõ ràng.
Cậu ấy đến để cho mình thuốc.
Cậu cắn môi, không muốn Đường Lê nhìn thấy những dấu vết đó. Nhưng mà cậu lại không kháng cự được sự ôn nhu của thiếu niên.
Đường Lê dùng ngón tay lấy một ít thuốc mỡ, nhìn thiếu niên đưa lưng về phía mình ngủ một lúc lâu.
Trong một khoảng thời gian không biết bắt đầu từ đâu.
Bởi vì cậu ta bị thương trên cổ, trên lưng và thắt lưng.
Được, lưng trước đi.
Dù sao cậu cũng vừa vặn quay lưng lại với mình.
Quần áo mùa hè mỏng, đồ ngủ lỏng lẻo, muốn lật lên rất dễ dàng.
Đường Lê đưa tay vén góc áo cậu lên, vì ban đầu tưởng rằng chỉ có đốt sống trên thắt lưng sẽ có màu xanh tím.
Kết quả cô nhìn lên, phát hiện toàn bộ lưng ít nhiều đều có chút vết đỏ.
Dm!
Toàn thân trên dưới đều không có một chỗ lành lặn, con mẹ nó còn nói không có việc gì!
Sắc mặt Đường Lê rất khó coi, hàm răng nghiến chặt, nhưng lúc dùng thuốc động tác lại rất nhẹ
Những dấu vết trên da thịt trắng nõn cực kỳ ngứa mắt, cô dùng ngón tay một chút một chút thoa lên những nơi có vết tương đối rõ ràng một lần.
Lúc lau chùi, Tề Diệp không cảm thấy đau, chỉ là động tác của cô quá nhẹ, ngón tay ấm áp mềm mại.
Nơi bị chạm vào, không hiểu thế nào trở nên nóng bỏng.
Tựa như những đốm lửa trên thảo nguyên, cả người cậu đều khô nóng khó chịu.
Điều này đối với Tề Diệp mà nói không phải là hưởng thụ, dường như là một loại tra tấn.
Cậu khắc chế nắm chặt chăn, lông mi run rẩy lộ ra cảm xúc giao động của cậu lúc này.
Cũng không biết là quá thoải mái hay quá khó chịu, Tề Diệp cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà từ giữa môi răng phát ra một tiếng yếu ớt như tiếng mèo con.
Đường Lê không biết đối phương tỉnh lại, cho rằng là cậu đang đau.
Động tác của cô chậm lại, cơ bắp khẽ động.
Sắc mặt cũng trầm xuống.
Thằng chó!
Nếu không phải đến giờ phải về, Đường Lê hận không thể thả trên người tên súc sinh thêm vài cước nữa, rồi mới đi xuống phía dưới.
Loại này phải đoạn tử tuyệt tôn.
Tề Diệp thấy Đường Lê cũng không phát hiện mình tỉnh lại, trong lòng cậu liền thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ một cái bóng rơi xuống đỉnh đầu cậu.
Còn chưa kịp phản ứng cô muốn làm cái gì, cậu đã bị đối phương nhẹ nhàng lật lại
Lưng được thoa xong, chỉ còn lại cổ.
Đường Lê lười đi qua bên kia, trực tiếp xoay người đang ngủ lại để đối diện với mình như vậy.
Sự chú ý của cô đều ở chỗ vết thương của Tề Diệp, hoàn toàn không chú ý tới hô hấp của đối phương bởi vì cô đến gần mà đột nhiên bị đình trệ.
Áo ngủ của Tề Diệp cũng là loại áo sơ mi này, cô một tay có thuốc mỡ, cho nên chỉ có thể một tay duỗi qua cởi nút áo của cậu.
Tuy rằng tốn sức, cùng lắm chỉ là tháo hai ba nút, cũng không quá lâu.
Nhưng chính vì chỉ dùng một tay, động tác của cô có vẻ vụng về không ít.
Ngón tay Đường Lê nhiều lần quét đến da thịt Tề Diệp, thỉnh thoảng một chút, vừa nhẹ vừa ngứa, làm cho cậu rất không dễ chịu.
Cổ của con trai không thể tùy tiện chạm vào, chỗ này thực sự rất nhạy cảm.
Nhưng Đường Lê hoàn toàn không biết, lúc thật vất vả cởi nút ra chuẩn bị dùng thuốc, bất giác lưu ý đến cổ Tề Diệp dường như còn đỏ hơn vừa rồi.
Cô híp mắt lại, muốn nhìn kỹ hơn một chút. Không ngờ cô lại thu hút bởi yết hầu của đối phương.
Một số người con trai không có yết hầu rõ ràng và thậm chí không có yết hầu
Đây cũng là vì sao Đường Lê không có yết hầu cũng không ai nghi ngờ.
Đường Lê trước kia không chú ý đến những thứ này, hôm nay cách gần như vậy mới chú ý tới cổ họng Tề Diệp.
Thật đáng yêu.
Giống như một ngọn đồi nhỏ.
Đầu ngón tay cô khẽ động, do dự một chút.
Cuối cùng vẫn là lý trí vẫn không có chiến thắng sự tò mò của mình, vươn một ngón tay đặt ở chỗ đó nhẹ nhàng ấn xuống.
Tề Diệp như thế nào cũng không nghĩ tới Đường Lê lại chạm vào yết hầu của mình.
Thân thể cậu cứng đờ, cảm giác được đối phương có vẻ cảm thấy thú vị, còn muốn đưa tay chạm vào.
Hô hấp nghẹt thở, vội vàng đưa tay nắm lấy tay Đường Lê.
Đường Lê ngẩn ra, ngước mắt lên theo bản năng nhìn qua.
Vừa vặn đụng phải ánh mắt thiếu niên, ánh mắt có cảm xúc gì lóe ra, nóng rực lại vừa nóng bỏng.
Có thể là ánh mắt Đường Lê quá thuần khiết, đối lập sự xấu xa lại bẩn thỉu của cậu.
"...... Không thể chạm vào chỗ đó."
Một lúc lâu sau, Tề Diệp rất thẹn thùng mở miệng nói.
Thanh âm ngây ngô, ngay cả chính cậu cũng thấy hoảng sợ.
Đường Lê cũng không nghĩ tới chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút mà phản ứng của đối phương lại lớn như vậy, trực tiếp bị đánh thức.
Cô im lặng một lúc lâu.
Sau đó ngước mắt nhìn kỹ vị trí cổ họng của cậu, thấy cũng không có thương tổn gì, khó hiểu mở miệng hỏi thăm.
"Tại sao tôi không thể chạm vào nó? Chỗ đó không bị thương hay sao?"
"Đây không phải là vấn đề có bị thương hay không, Đường Lê, rốt cuộc cậu cố ý hay thật sự không có ý thức chung?"
Đường Lê nghe xong không chỉ không hiểu, ngược lại càng mơ hồ.
Mặc dù cô được coi như con trai mà nuôi lớn, nhưng không có nghĩa là cô chính là nam.
Hơn nữa cô là con một đến bây giờ, rất nhiều chuyện cũng đúng là mơ hồ, cũng không biết.
"Ý thức chung là gì?"
Tề Diệp thấy Đường Lê có vẻ thật sự không rõ, cậu bị nghẹn họng.
Tai trở nên đỏ, cậu mím môi mỏng, trong lúc nhất thời ấp úng cũng không biết nên giải thích như thế nào.
"Cmn, có gì thì cứ nói ra, đừng có nửa úp nửa mở như thế chứ."
Đường Lê không thích nhất chính là người khác cứ úp úp mở mở, cô bị gợi lên sự tò mò, cau mày không kiên nhẫn mà thúc giục.[EDIT] Sau khi nữ cải nam trang tôi cầm kịch bản nam chính - Chương 57 Muốn chết
==================
Spoil: mấy chap sau có cảnh giường chiếu =))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.