Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 53: Không cần




Chương 53 Không cần
Edit: Trúc Dạ Ngọc
22:01 12/7/21
Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
====================================
Trước kia Khương Tuyết Nhi tuy rằng có lá gan to, nhưng không hề có hình tượng trước mặt Đường Lê cầm bình rượu đổ trực tiếp vào miệng như vậy
Ước chừng là bởi vì biết mình không thể diễn thêm nữa, Khương Tuyết Nhi cảm thấy diện mạo của mình đã thua, Nhưng về mặt tửu lượng phải vượt mặt đối phương.
Ít nhất không thể để Tề Diệp xem thường.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi có thể thêm 1 chai nữa nữa!"
Thiếu nữ uống xong đem chia không từ từ thả lên bàn tạo thành 1 tiếng "Bang", lúc cô đến có thoa 1 lớp son kem, lúc này đây màu môi cũng bị phủ 1 lớp bọt bia.
Cô giơ tay lên tùy ý lau một chút, son liền lem ở khóe miệng, giống như bị người ta hung hăng hôn lên.
Đôi môi đầy diễm lệ, làm cho người miên man bất định.
Các chàng trai ở đằng kia vẫn đang chơi bài, vẫn chưa chú ý đến tình hình ở đây.
Đường Lê sợ trong chốc lát bọn họ tới xem cho rằng mình đã làm chuyện cầm thú gì, vội vàng cầm khăn giấy từ trong giấy đưa cho cô.
"Mau lau miệng đi."
Thiếu nữ cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó không vui nhíu nhíu mày.
"Em không muốn khăn giấy, rất thô ráp, sẽ làm em đau."
"Vậy cô lấy tay lau sạch một chút, đừng để người ta nhìn thấy hiểu lầm."
"..."
Câu không ngờ tới này, lại gây bất ngờ.
Đối với các loại hành vi thẳng nam của Đường Lê, Khương Tuyết Nhi hai năm nay đã thấy không có gì lạ.
Cô nhìn bộ dáng kiêng dè không kịp của đối phương, ủy khuất vừa rồi mới đè xuống lại trào lên trong lòng.
Sao, cô ấy có đáng sợ như vậy không?
Còn chưa gặp đã ghét bỏ như vậy...
Nghĩ như vậy Khương Tuyết Nhi càng khó chịu hơn, không biết là rượu này làm người trở nên can đảm, hay là cô không từ bỏ tâm.
Cô cắn môi đỏ và đi lên nắm lấy tay Đường Lê. Sau đó nhón chân đưa môi qua.
Đôi mắt Khương Tuyết Nhi mềm mại, còn nổi lên nước ngọt nhạt, khiến lòng người ngứa ngáy lợi hại.
Nếu đổi lại là người bên cạnh đã sớm bị mê hoặc đến năm mê tam đạo, không thể bước đi được.
Đường Lê bị dọa sợ, nhìn đối phương càng ngày càng gần, còn không đợi Tề Diệp bên cạnh có phản ứng gì, trước một bước đưa tay che miệng thiếu nữ.
"Cmn, có chuyện muốn nói, cô làm gì tiến gần như vậy? Đừng tưởng rằng hiện tại có người ngoài tôi không dám bắt cô, nếu lại gây rối..."
Cô cắn răng, hạ thấp thanh âm có chút tức giận mở miệng.
"Tôi liền ném cô ra ngoài."
Khương Tuyết Nhi không chỉ không bị hù dọa, ngược lại bất mãn bĩu môi.
Cánh môi mềm mại, càng thêm chặt chẽ dán sát với lòng bàn tay ấm áp của Đường Lê.
Đường Lê bị xúc cảm này làm cho kinh hãi lập tức thu tay lại.
Khương Tuyết Nhi chép chép miệng, giữa cánh mũi còn có chút hương hoa nhài nhàn nhạt.
Một bộ dáng chưa đã.
"Làm gì vậy, em cũng không phải muốn hôn anh, anh ít tự mình đa tình đi."
"Em muốn anh lau miệng cho em mà, giống như anh vừa rồi lau cho cậu ấy."
Vừa rồi Tề Diệp cũng uống 1 chén, suýt bị sặc, nước từ khóe miệng chảy một chút, cuối cùng rơi xuống vị trí hàm dưới.
Đường Lê lúc ấy nhìn thấy sợ rơi vào quần áo của mình, không chút nghĩ cũng lấy tay lau đi.
Khương Tuyết Nhi khi nói chuyện lại tiến tới phía trước một chút, bĩu môi, hốc mắt bởi vì vừa rồi khóc mà đỏ hồng.
Giống như một con thỏ nhỏ, đáng thương.
"Chỉ cần lau một chút, sẽ cho em lưu lại một kỷ niệm mà. Anh yên tâm, sau này em hứa sẽ không bám đuôi anh."
"Thật sao?"
Tuy rằng nghĩ đến Đường Lê sẽ phản ứng như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, Khương Tuyết Nhi vẫn tức giận, ngực đau.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Đường Lê một cái, cũng mặc kệ những thứ khác, tiến lên một bước trực tiếp đè lên người cô.
"Lau bằng tay! Không sử dụng khăn giấy! Nếu không em sẽ ám anh đến tốt nghiệp, đến trường đại học!"
Đường Lê dừng một chút, kỳ thật làm như vậy đối với cô mà nói không có phiền hà gì, dù sao cô cũng là nữ sinh.
Cô cũng biết tính tình Khương Tuyết Nhi nói được là làm được.
Lúc này chung quanh cũng không có ai chú ý tới nơi này, lau một chút liền vạn sự đại cát, về sau cũng bớt đi phiền toái.
Nhưng cũng không biết như thế nào, Đường Lê theo bản năng nhìn thoáng qua hướng Tề Diệp.
Quả nhiên, thiếu niên lạnh lùng khuôn mặt, giống như sương tuyết phủ lên.
Mặc dù cậu ta không nói gì, nhưng Đường Lê biết cậu ta rất không hài lòng.
Trong lúc nhất thời Đường Lê có chút đau đầu.
Cô rũ mắt nhìn đôi môi đỏ của Khương Tuyết Nhi, phía trên được nước phủ xuống, dưới ánh đèn nhìn vừa mềm vừa ẩm ướt.
"Nhanh lên, nhanh lên."
Dưới sự thúc giục bất mãn của thiếu nữ. Đường Lê do dự một chút, đem một cái khăn tay mà hôm nay ra cửa Tằng Quế Lan cho đưa vào tay Khương Tuyết Nhi.
Màu trắng, góc dưới bên phải thêu một quả lê nhỏ màu cam vàng.
Tằng Quế Lan ngày thường không có việc gì làm sẽ thêu đồ chơi nhỏ, cái này cũng vậy. Chơi bóng sợ cháu nó quá nóng, cô sẽ lấy nó để lau mồ hôi.
Chỉ là loại đồ vật này Đường Lê bình thường đều không nhớ ra mà dùng, một là có chút không quen, hai là khi nhớ ra, cô đã tùy ý cầm góc áo hoặc tay lau sạch.
Nếu không phải Khương Tuyết Nhi đột nhiên yêu cầu như vậy, Đường Lê có lẽ quên béng đi chuyện có khăn tay.
Đầu ngón tay cô khẽ động, đem cái khăn tay lấy ra.
"Cái này không cứng, lụa, nếu không tôi cầm cái này lau cho cô?"
Khương Tuyết Nhi hoàn toàn không còn tâm tình, cô nhìn vào đôi mắt màu trà trong suốt của Đường Lê.
Ánh mắt cô thích nhất, vừa trong suốt vừa xinh đẹp, lúc tức giận bị lửa giận nhiễm trùng liền giống như bảo thạch vậy.
Lúc vui vẻ cong lại giống như vành trăng non.
Nhưng trong ánh mắt ấy không có cô, lần này cô không có cách nào tự lừa dối mình được nữa.
Nghĩ đến đây Khương Tuyết Nhi cúi đầu, cũng không tiếp tục tiến về phía trước nữa.
"Không cần, một chút thành ý cũng không có..."
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm cái khăn tay trong tay Đường Lê.
"Như vậy đi, anh đem cái khăn tay kia đưa cho em, em lấy cái này làm kỷ vật cũng được."
"Cái này á, có thể, nếu cô thích thì cô cầm đi, dù sao tôi cũng không cần dùng nhiều."
Đường Lê thấy cô không có yêu cầu gì khác, sợ cô ấy đổi ý, vội vàng nhét khăn tay vào tay Khương Tuyết Nhi.
Dù sao loại vật này trong nhà cô còn rất nhiều, Tằng Quế Lan không có việc gì sẽ thêu chút hoa văn. Cũng không phải là thứ quan trọng gì, Đường Lê cũng không nghĩ nhiều, thuận tay liền cho.
Thiếu nữ chiếm được chiếc khăn của Đường Lê liền cao hứng cong mặt mày, sau đó tiến tới ngửi ngửi, lại ngửi được mùi hoa nhài kia, lúc này mới vui vẻ bỏ đi.
Đường Lê nhìn cô chạy đến chỗ tiểu tỷ muội của cô liều mạng uống rượu, tảng đá trong lòng lúc này mới chân chính được thả xuống.
"Chậc, còn thích làm nũng lại quấn người như trước."
Cô giơ tay lên nắm tóc, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Sau khi xảy ra nguy cơ tiếp xúc, Đường Lê lúc này mới biết bất giác nhớ tới cái gì liền nhìn về phía Tề Diệp.
"Đúng rồi, cậu không sao chứ, tỉnh rượu chưa? Nếu cậu chưa tình thì đi nghỉ ngơi 1 lát, sau đó tôi sẽ đưa cậu về. Bây giờ gần mười giờ rồi, nếu trở về muộn bà ngoại tôi lại muốn giáo huấn tôi..."
"Sao vậy? Vẫn còn khó chịu? ''
Cô bật điện thoại di động xem thời gian, nói chuyện phát hiện người bên cạnh không cho mình phản ứng gì, ngẩng đầu nhìn.
Phát hiện thiếu niên mím môi mỏng, lông mày cũng không tự giác nhíu lại, sắc mặt nhìn qua chì không có hòa hoãn, ngược lại càng khó nhìn hơn.
Đường Lê cho rằng dạ dày hắn không thoải mái, thuận tay đi một bên rót một tách trà nóng đưa tới.
"Uống chút nước nóng?"
Tề Diệp không nói gì, cậu nhìn Đường Lê hồi lâu, sau đó ngoan ngoãn nhận lấy chén trà nóng.
Lúc mới chuẩn bị uống, Đường Lê theo bản năng nhắc nhở một câu
"Cẩn thận nóng".
Bởi vì những lời này, hàng mi của hắn khẽ động, cảm xúc đè nén lại không hiểu sao dâng lên.
"Đường Lê, cậu có thể đừng lúc nào cũng như vậy được không."
"Có chuyện gì vậy? Cậu không thích trà à? Vậy tôi cho đổi cho cậu một ly..."
"Tôi không có ý này."
"Cậu có thể không phải lúc nào cũng không biết cự tuyệt như vậy, cô gái kia rõ ràng thích cậu, cô ấy bảo cậu uống rượu cậu liền uống rượu, muốn cậu lau miệng cậu liền lau miệng."
Bàn tay thiếu niên nắm chặt trà nóng trong tay, bởi vì nó là ly, vì vậy thành cốc rất nóng.
Đầu ngón tay nóng bỏng của cậu đau đến đỏ.
"Tôi biết cậu đối với cô ấy không có ý gì, cô ta hẳn là cũng sẽ không quấn lấy cậu như thế nữa. Nhưng cậu biết không, cậu dễ dàng bị người ta dắt mũi đi. "
"Tôi sẽ nghĩ rằng cậu đối xử tốt với tôi chỉ vì cậu không biết làm thế nào để từ chối mọi người, mà không phải vì tôi."
"Bởi vì cậu giống như đối với ai cũng vậy. Nó làm tôi thật bối rối."
Đường Lê cảm thấy từ hôm gặp Sở Bắc Thần, Tề Diệp đã có chút không thích hợp.
Vì vậy, tưởng rằng thời gian ăn cơm đã hòa giải, chuyện này coi như đã qua, bây giờ xem ra cậu ta vẫn luôn nhớ tới.
Cảm nhận được động tĩnh bên này, Cẩu Tầm ngước mắt nghi hoặc nhìn qua.
Đường Lê phất tay, ánh mắt ý bảo cậu đừng để ý, sau đó lúc này mới thuận thế ngồi ở bên cạnh thiếu niên.
"Tề Diệp, tôi không rõ ý tứ của cậu."
"Sở Bắc Thần cũng được, Khương Tuyết Nhi cũng tốt, đều coi như là bạn tôi, giống như cậu. Tôi đối xử với họ cùng với cậu đều giống nhau, phải không?
Đường Lê lúc trước đã muốn nói chuyện này, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Hôm nay thấy Tề Diệp chủ động nhắc tới một chút, cô cũng không nhịn được, trực tiếp đem lời trong lòng mình nói ra.
"Tôi biết cậu chỉ có một người bạn là tôi, có thể đối với tôi tương đối để ý.
Nhưng cậu không thể bởi vì cậu chỉ cần 1 người bạn, làm cho tôi cũng chỉ có 1 người bạn là cậu đi, phải không?
"Điều này là khá không công bằng đối với tôi, phải không?"
Tề Diệp mở miệng, rất muốn nói mình và bọn họ không giống nhau, nhưng cậu không có cách nào phản bác, cậu muốn ở trong mắt Đường Lê không giống nhau thì như thế nào.
Trong mắt Đường Lê, cậu quả thật cũng giống như những người khác.
Đó là một cái gì đó không thể thay đổi.
Có biện pháp gì có thể khác nhau, trong mắt cô trở thành tồn tại độc nhất vô nhị?
Trước kia Tề Diệp rất cao hứng mình có thể trở thành bạn bè của Đường Lê, bởi vì cậu chưa từng có bằng hữu, cậu rất quý trọng.
Nhưng bây giờ cậu mới phát hiện ra rằng cậu dần dần có một chút mệt mỏi, một số sợ hãi khi nghe từ "bạn bè" từ miệng của Đường Lê .
Điều này đối với cậu mà nói giống như một vòng lặp vô hạn, không cách nào đi ra ngoài ma chú.
Trong lúc hoảng hốt, Tề Diệp hình như nghe được trong lòng mình có hai tiểu nhân đánh nhau.
Một người đang nói, bạn không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, bạn bè là bạn bè, tại sao không hài lòng?
Một người đàn ông nhỏ bé khác nói rằng khi một người coi cậu là bạn có nghĩa là cậu sẽ luôn luôn giống như những người khác, những người khác có cậu cũng có. Khi cô ấy có một người quan trọng hơn, những người khác có, bạn không có.
Cậu có muốn thành như vậy không?
Cậu có cam lòng không?
Cậu nguyện ý có thể lo cho cô ấy cả đời, tùy thời điểm đều có thể cắt đứt quan hệ bạn bè tốt sao?
"Hơn nữa, tôi cảm thấy cậu không thể luôn mãi chơi với tôi, cậu lúc rảnh rỗi hãy cố gắng tiếp xúc với người khác. Lấy Trần Điềm Điềm làm ví dụ, người bộ dạng lại đẹp, tính cách cũng tốt, mấu chốt là giống như cậu đều là học bá, các cậu khẳng định có nhiều đề tài tán gẫu hơn. "
Đường Lê hồn nhiên không cảm thấy tâm trạng của đối phương thay đổi. Lúc này còn muốn thuận thế kết hợp hai dòng tình cảm không có tiến triển, muốn nâng cao chỉ số hạnh phúc của Tề Diệp.
"Tôi không muốn nói ra, hai người trở thành bạn tốt quả thực không cần quá dễ dàng. Có nghĩa là người bạn tốt này đang xử xử tấm tắc, các cậu thật đúng là sát ra tia lửa gì đó. "
"Tôi không muốn..."
"Không muốn gì?"
Lời nói phía sau Đường Lê không nghe rõ ràng, đến gần một chút muốn nghe cẩn thận một chút.
Không nghĩ Tề Diệp đưa tay kéo cô vào trong ngực, đôi mắt đỏ bừng, lực nắm lấy tay cô cũng lớn.
Cơ thể của câu run rẩy,cả người trông mong manh và bất lực.
"Tôi không có biện pháp chịu đựng cậu đối với tôi giống như những người khác..."
"Đường Lê, tôi không muốn làm bạn với cậu nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.