Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 51: Khó chịu




Chương 51 Khó chịu
Edit: Trúc Dạ Ngọc
11:51 11/7/21
Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Mỗi một lượt vote giúp mình có thêm động lực để ra sản phẩm nhanh hơn. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng để lại trên bình luận, mình sẽ đọc hết ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
====================
Sở Bắc Thần thấy 2 người này giống như không còn vấn đề gì với nhau nữa, cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ cần Tề Diệp không có cái ý tứ kia với Đường Lê, cậu cũng không thèm quan tâm đối phương có thích chính mình hay không. Dù sao từ trước đến nay cậu cũng quen nhìn người bên cạnh cô, nhiều hơn 1 Tề Diệp cũng không vấn đề gì cả.
Thiếu niên tâm tư đơn thuần, cũng không có để ý nhiều.
Vụ của mấy ngày trước vừa thấy mặt liền động thủ là hiểu lầm, chẳng cần Tề Diệp khiêu khích cậu cũng coi như xúc động trước đi.
Nghĩ như vậy Sở Bắc Thần ánh mắt theo bản năng liếc thiếu niên bên này 1 cái. Thấy cậu ta ăn cay đến sưng đỏ hết môi, tâm tình cậu càng vi diệu
Trách không được ngày trước va chạm 1 chút liền đổ máu, như vậy nếu cậu dùng hết sức thì không phải sẽ đem cậu ta trực tiếp vào viện nằm sao?
Tề Diệp nhờ Đường Lê rót cho mình 1 chén canh, dư quang nhìn thấy Sở Bắc Thần đang nhìn mình. Thấy cậu ta hơi nhíu nhíu mày, chẳng sợ trong lòng không mừng cũng không có biểu lộ đến quá rõ ràng.
Đường Lê dừng 1 chút, ăn đến lúc này mới nhớ đến viếc của 2 người này. Cô cũng không rõ ràng lắm vì cái gì mà Tề Diệp chán ghét Sở Bắc Thần như vậy. Nhưng sai thì vẫn là si, rõ ràng biết cậu ta cọc tính mà còn cố tình chọc giận.
Thế này không phải có tật xấu sao?
Bởi vì là cuối tuần, ngày mai lại không dùng tới khóa.
Ăn cơm xong bọn họ muốn đi KTV chơi 1 chút, đến 10h tối mới về. Nghĩ đến đây, Đường Lê nhìn thiếu niên 1 bên
Bờ môi của cậu vì cay vẫn còn 1 chút hồng, cầm cái muỗng nhẹ nhàng thổi hơi nóng, không chút hoang mang uống canh gà.
"Ăn được sao?"
Tề Diệp dừng động tác trên tay lại, ngước mắt nhìn qua, biểu tình ngạc nhiên. Đường Lê chịu không nổi ánh mắt này của cậu, vừa mềm vừa dục, mấu chốt là khóe mắt còn vương chút nước, làng tâm cô càng thêm ngứa.
Đặc biệt giống người vừa bị khi dễ.
"Ờ, chúng ta tốc nữa muốn đi hát, nhưng chỗ đó vừa ồn vừa tẻ nhạt. Cậu nếu không thích thì có thể bắt xe về trước."
Tề Diệp tính tình quái gở, không biết cách đùa. Hơn nữa nơi này cậu ta không biết ai, nếu đi theo có thể không được tự nhiên.
Đường Lê cứ tưởng như vậy, lại sợ cậu ngại mở lời trước, cho nên lúc này cô trực tiếp mở miệng. Cô còn cho rằng cậu sẽ không chút do dự mà gật đầu đồng ý, nhưng ngược lại, cậu không có lập tức đáp lại.
Thiếu niên lấy tay nhéo cái muỗng, biểu tình ảm đạm.
"....Cậu có phải hay không cảm thấy tôi phiền phức, không muốn tôi đi theo?"
Đường Lê không nghĩ tới Tề Diệp sẽ nói như vậy.
Cô cho rằng vừa rồi bọn họ gắp thức ăn cho nhau, trên cơ bản xem như giảng hòa.
"Không phải, tôi không cảm thấy cậu phiền, chỉ là chỗ kia không hợp với cậu, tôi sợ cậu không có quen."
Thiếu niên nhìn chăm chú vào biểu tình của đối phương, đến khi thấy cô không có biểu hiện gì là phiền chán, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tôi đúng là không quen."
"Nhưng là không quen một mình trở về."
Lời nói này hơi mịt mờ, nhưng Đường Lê lại không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được ý tứ của đối phương.
Cậu tưởng rằng ở lại, chờ đến lúc kết thúc cùng cô trở về nhà.
Lúc trước Đường Lê còn không có phát hiện đối phương lại là 1 tên dính người như vậy. Hoặc có khả năng cậu ấy coi mình là bạn thân, cho nên ít hoặc nhiều có tâm lý lo được lo mất.
"...Quyết như vậy đi, đến lúc đó cậu thật sự không chịu nổi nữa nói với tôi, tôi đưa cậu về."
Đường Lê vừa nói lại liếc về phía người đang lựa xương cá cho mình là Sở Bắc Thần.
Thấy cậu ta vì lo cho mình mà gắp lại đây, mí mắt nhảy dựng, trước 1 bước liền dùng đũa ấn trở về.
"Được rồi, đừng chỉ lo tôi, cậu ăn đi."
Theo "lễ thượng vãng lai", cô thuận tay gắp lại cho Sở Bắc Thần 1 đũa đồ ăn qua đi.
Thiếu niên vui tươi hớn hở lại làm một chén cơm.
Chờ đến lúc cơm no rượu say, bọn Đường Lê trực tiếp bắt xe sang KTV được đặt chỗ trước bên kia.
Tề Diệp là lần đầu tiên tới nơi này ăn chơi, trời lúc này đã tối, đèn nê ông bên cửa càng thêm chói mắt.
Cậu không tự giác mà nắm chặt góc áo của Đường Lê. ánh đèn rã rời làm cậu không thích ứng kịp.
"Đừng sợ, đây lại không phải chỗ đánh bạc trái phép. Bên trong chỉ có ca hát, đánh bài linh tinh, chơi 1 lúc là đi. Cậu lúc đó ngồi bên cạnh tôi nhìn theo là được."
Tề Diệp hơi hơi gật đầu, Sở Bắc Thần 1 bên thấy vậy không tự giác nhíu mày. Cậu không so đo việc cũ, nhưng cũng không đi cùng việc cậu không thích Tề Diệp. Nhìn đối phương cứ như vậy mà quấn lấy Đường Lê, cậu đương nhiên không cảm thấy vui.
Ghét cay ghét đắng là đằng khác
Còn không phải chỉ vào KTV hát hò sao? Sao làm như chúng ta muốn đem cậu ta đi trộm cắp đem bán đi vậy. Đến mức này sao?
Sở Bắc Thần nghĩ như vậy vừa định qua bên kia túm Đường Lê lại đây, không nghĩ Cẩu Tầm bên kia nghe điện thoại xong liền nói chuyện với cô.
"Lê ca, em muốn nói chuyện với anh."
Thiếu niên sờ sờ cái mũi, có chút chột dạ tránh tầm mắt Đường Lê.
"Không phải lần trước em nói lần này đi hát sẽ có mấy nữ sinh đến sao, cũng có bạn gái của mấy anh em." "Em lúc ấy cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, kết quả mới nghe nói Khương Tuyết Nhi giống như cũng tới..."
"Khương Tuyết Nhi, cái tên này sao nghe quen quen vậy nhỉ?"
Cẩu Tầm còn đang sợ nói ra Đường Lê sẽ có phản ứng không kiên nhẫn, các loại phản ứng cậu đều nghĩ đến, cuối cùng mới mở miệng nói ra trong lo sợ. Kết quả đừng nói đến cảm xúc tiêu cực, Đường Lê đến đối phương là ai còn không nhớ ra.
"Cmn, còn không quen tai được sao? Ca, Khương Tuyết Nhi đó, hoa khôi ở trường nữ giáo hoa bên kia. Sau khi thổ lộ với anh xong, anh dọa cho người ta khóc, nhớ rõ không?"
Nhắc đến đây, cô mới có 1 chút ấn tượng. Lúc đó chân trước cô vừa cự tuyệt đối phương, không chỉ trường nữ giáo bên kia, từ trên xuống dưới đều truyền khắp nơi.
Chiều hôm đó, có một bài viết nói rằng cô không phải tính lãnh đạm thì chính là gay. Nhưng như vậy lại thành hot. Cuối cùng còn tinh tế hơn, hiện tại còn treo ở vị trí trên cùng của Tiebar trường học, lâu lâu mấy người bị cô đánh liền đi qua đẩy bài vài cái.
Bài đăng này kéo dài hai năm, lâu dài cũng không giảm độ hot.
Quả nhiên sau khi phản ứng lại chuyện này, mặt Đường Lê có thể thấy màu đen bằng mắt thường.
Không phải vì khó chịu với Khương Tuyết Nhi, mà đơn thuần vì đoạn thời gian loan tin đồn nhảm kia. Cô sợ chốc lát gặp mặt, nếu xảy ra chuyện nữa, Tiebar lại thêm mấy cái topic mới.
Không chừng mấy chuyện cũ năm xưa cũng được đào lại.
Đường Lê chỉ nghĩ vậy thôi đầu liền to ra.
Chính là hôm nay nhiều người như vậy, nửa tháng mới tụ họp 1 lần, cô lại là đội trưởng.
Nếu đột nhiên cô đi về như vậy thật không thích hợp, quá mất hứng.
Ước chừng nhìn ra được sự phiền não của cô, Cẩu Tầm dừng một chút, ánh mắt quét sang Tề Diệp ở bên cạnh.
Cậu ta cảm thấy miệng chính mình như miệng quạ đen, không phải, não quạ đen mới đúng. Lúc thi đấu mới suy nghĩ về Khương Tuyết Nhi, kết quả ngay sau đó y như rằng đụng phải.
" kỳ thật, em cảm thấy anh cứ tự nhiên đi. Nên thế nào thì cứ như thế ấy. Lúc trước không phải anh theo đuổi người ta mà bị cự tuyệt, người nên xấu hổ cũng là cô ấy."
"Thêm nữa, nếu anh đột nhiên rời đi, cái này càng thêm giống lạy ông tôi ở bụi này sao? Giống như anh bị chột dạ sợ cô ấy, ca xem có đúng không?"
Đường Lê theo lời đối phương suy nghĩ 1 lúc, cảm thấy đạo lý chính là như vậy.
Kỳ thật nói như thế nào nhỉ, cô đích xác có chút sợ Khương Tuyết Nhi. Bởi vì nữ sinh này lớn lên xinh đẹp thì thôi đi, đặc biệt thích đi trêu chọc, lá gan cũng lớn.
Lúc còn năm nhất lần đầu tiên bị người cự tuyệt, ngày hôm sau cô canh thời gian, mặc một bộ sườn xám màu đỏ đứng ở cổng trường Nhất Trung chờ cô.
Dáng người cô vốn rất tốt, sườn xám này vốn đã ôm sát, mặc như vậy càng lộ ra đường cong nóng bỏng khiến người ta đỏ cả mắt.
Đường Lê vốn là nữ nhân nên không có cảm giác kia, nhưng cô cũng không nhịn được mà liếc một cái. Kết quả vì cái liếc mắt này, bị cô túm 1 tay kéo vào trong góc
Đường Lê sức lực lớn hơn cô ấy, tùy tiện tránh 1 cái có thể đẩy cô ấy ra không nói, còn có thể tùy tiện đưa cô một phần phân tinh sai cốt thủ.
Nhưng Khương Tuyết Nhi thấy cô muốn động thủ liền thuận thế ngã lên người cô, giống như không còn xương cốt.
Đôi tay ôm lấy cổ cô, ánh mắt vừa mị lại dục. Trêu chọc cô đến mức nổi cả da gà.
Cô ấy cũng không có ý xấu, càng không dám làm chuyện không thích hợp với thiếu nhi. Cô chỉ đơn thuần muốn dùng mỹ nhân kế thử xem Đường Lê thật sự không có cảm giác với cô hay không.
Nhưng mà Đường Lê thấy cô muốn đem đôi môi đỏ đưa lên làm cho sợ hãi, trực tiếp dùng sức đẩy người ngã xuống, cũng không thấy phản ứng gì của cô liền bỏ chạy trối chết
Giống như trốn tránh mãnh thú hồng hoang gì đó
Sau đó, Cẩu Tầm biết chuyện này liền chê cười cô 1 hồi lâu.
Hắn nói Khương Tuyết Nhi trước đây lớn lên ở nước ngoài, tính tình tương đối cởi mở.
Điều quan trọng nhất là bởi vì cô ấy trông đẹp từ khi còn nhỏ, thuận buồm xuôi gió, đối với mị lực của mình tương đối tự tin
Ở nơi này Đường Lê đụng vào vách tường, có bao nhiêu sự yêu thích thì không biết, nhưng không cam lòng chiếm đa số. Phỏng chừng sau đó còn phải quấn lấy Đường Lê một thời gian mới chịu buông tha.
Lời này cũng bị Cẩu Tầm nói trúng rồi.
Nếu không phải cuối cùng Đường Lê thật sự chịu không nổi, cầm bao tải đem đồ nhét trả lại, phỏng chừng còn phải phiền cô một hồi.
Đường Lê nghĩ như vậy đầu óc liền đau, cô nâng tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương, cuối cùng phiền muộn mà nói.
"Cmn cứ tính như vậy đi. Chuyện đã lâu như vậy, chắc cũng không thể nào. Đến lúc đó ai chơi theo ý người nấy, không quấy nhiễu lẫn nhau."
Tề Diệp ở bên cạnh vẫn luôn nghe, cũng không lên tiếng.
Đợi đến sau khi đi theo bọn Đường Lê bọn họ đi vào phòng, vừa ngồi không bao lâu, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy mấy nữ sinh đẩy cửa tiến vào.
Lúc trước Đường Lê còn rất tốt, sau khi nhìn thấy một nữ sinh mặc váy hoa vụn màu vàng tiến vào, cả người đều không được tự nhiên.
Thiếu niên dừng lại, ngước mắt lên nhìn qua.
Người đó không phải là ai khác, chính là Khương Tuyết Nhi.
Thiếu nữ da tuyết tóc đen, làn da và vóc người đều tốt đến mức không có gì để nói. Mấu chốt là cũng không bôi phấn lên mặt, đuôi mắt nhỏ lên, mắt đan phượng cũng quyến rũ.
Tầm mắt tùy ý quét qua sóng mắt cũng mềm mại, nhìn qua xương người đều mềm nhũn.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, cô cũng mặc một bộ váy màu vàng nhạt.
Vừa vặn đụng màu với Tề Diệp.
Giống màu lê, trái cây có màu vàng.
Hơn nữa ánh mắt cô lúc tiến vào nóng rực, câu thẳng xuống trên người Đường Lê, quả thực là tâm Tư Mã Chiêu.
Lúc trước Cẩn Tầm không cảm thấy bộ quần áo này của Tề Diệp có gì không thích hợp, nhưng bây giờ nhìn Khương Tuyết Nhi ăn mặc như này, lập tức liền ngộ ra điều gì.
Nếu không phải biết hai người này ngay từ đầu đã chưa từng gặp mặt, cậu ta phải nghĩ rằng họ đang mặc quần áo cặp tình nhân.
Tề Diệp cũng chú ý tới điểm này, cũng không phải bởi vì màu sắc của quần áo này đụng phải mình.
Mà là ánh mắt thiếu nữ quá hung hăng, lúc nhìn Đường Lê không chút che giấu cảm xúc của mình.
Khương Tuyết Nhi một chút cũng không thèm để ý chuyện bị cự tuyệt lần trước, tầm mắt khi quét qua Tề Diệp liền sửng sốt.
Sau đó cong mặt mày cười cực kỳ tự nhiên đi tới.
"Đường Lê, đã lâu không gặp."
"...... À"
Đường Lê buồn bực đáp một tiếng như vậy.
Vốn tưởng rằng đối phương chỉ đến chào hỏi, không nghĩ rằng cô nhẹ nhàng đặt túi xách của mình sang một bên, cứ như vậy ngồi bên cạnh cô.
Khương Tuyết Nhi bình thường kỳ thật không đến loại địa điểm giải trí này.
Hôm nay khi đến trường thể dục thể thao xem thi đấu tỷ muội nói nhìn thấy Đường Lê, liền thuận miệng hỏi nàng có muốn cùng nhau tới đây không.
Dù sao hai năm nay Đường Lê tuy rằng cự tuyệt cô, nhưng bên cạnh cũng vẫn không có cô gái nào khác.
Nếu bạn thực sự không thể đặt nó xuống, bạn có thể thử nó một lần nữa
Khương Tuyết Nhi cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là cô cũng không phải bởi vì bỏ không được, cô đối với Đường Lê coi như là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, loại tình cảm này đến nhanh đi cũng nhanh.
Cuối cùng bị từ chối nhiều lần hơn, càng nhiều hơn là không cam lòng.
Lúc hôm nay đến, cô cố ý chọn một chiếc váy hoa vụn màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ.
Cô muốn thử lại, không chắc lúc này đối phương đã đồng ý.
Nhưng không nghĩ tới lúc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tề Diệp ngồi bên cạnh Đường Lê.
Rất trùng hợp, mặc cùng màu với mình, hơn nữa bộ dạng còn đẹp hơn mình.
Đôi mắt của cô di chuyển. Trong lòng mơ hồ có chút phỏng đoán
"Xin chào, tôi là Đường Lê... xem như là bạn đi. Tên tôi là Khương Tuyết Nhi, lần đầu tiên gặp mặt, xin hỏi tên cậu là gì?
Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, rũ mắt nhìn Đường Lê bộ dáng không được tự nhiên.
Đầu ngón tay hắn khẽ động, cuối cùng vẫn hướng đối phương khẽ gật đầu đáp lại.
"Tề Diệp."
"Vậy xin hỏi cậu là gì của Đường Lê..."
Khương Tuyết Nhi vấn đề này hỏi có chút khó hiểu, chí ít ở Tề Diệp nghe ra.
Cậu hơi nhíu nhíu mày, trầm giọng trả lời một câu.
"Tôi cũng là bạn của Đường Lê."
Nghe được câu trả lời này, Khương Tuyết Nhi chợt an tâm.
Cô nghĩ nếu đối phương là đối tượng của Đường Lê, chính mình lại đuổi theo cô cũng không ném nổi khuôn mặt này.
"Xin lỗi, hỏi vấn đề dư thừa."
Khương Tuyết Nhi nói như vậy, tầm mắt không còn rơi lên người Tề Diệp chút nào nữa.
"Đồ uống thế này thôi à, cái này không có thú vị gì cả."
Thiếu nữ vừa nói vừa đem mái tóc rơi xuống hai má đừng ở sau tai, cô nhìn nước trái cây trước mặt Đường Lê cười cười.
"Anh có muốn em lấy cho anh một chai bia không?"
Lúc cô nói chuyện thân thể hơi nghiêng về phía Đường Lê, động tác cũng rất có tiểu tâm cơ
Chỉ đem mái tóc đối mặt với Đường Lê vén ở sau tai, vừa vặn có thể hoàn mỹ lộ ra cổ thon dài trắng nõn của cô.
Cmn!!!
Tiểu yêu tinh này lại đến trêu chọc người khác.
May Đường Lê là một đứa con gái, bằng không tên con trai nào có thể chống đỡ được.
Đường Lê cũng không tiện nói gì nặng lời với thiếu nữ, cô cân nhắc tuyên bố.
Còn chưa kịp mở miệng, Tề Diệp bên cạnh trước đưa tay đẩy bia đối phương ra.
Lực đạo không lớn, vẻ mặt lại lạnh lùng.
"Không cần, cậu ấy sẽ không uống rượu."
Đây là lúc trước ở trận đấu Tề Diệp từ chỗ Cẩu Tầm biết được, cậu có hỏi một ít sở thích cùng kiêng kỵ của Đường Lê.
Cẩu Tầm nói Đường Lê không có khả năng uống rượu, uống thêm vài ngụm liền say, cái này còn chưa tính, mấu chốt là nết rượu của cô không tốt.
Khi cô say rượu liền điên, một khi điên liền đánh người.
Không nói nhiều, người ở đây trên cơ bản đều bởi vì khuyên cô uống rượu liền bị giáo huấn, đều bị cô đánh qua.
Nhưng những Khương Tuyết Nhi này không biết, cô ngước mắt lên kinh ngạc nhìn Tề Diệp một cái.
Đối diện với mặt mày có chút lãnh đạm của cậu một hồi, cô cũng không tức giận, cong môi cúi đầu ôn nhu hỏi Đường Lê.
"Đường Lê, chỉ uống một ly cũng không được sao?"
"Cũng không phải không thể uống, chỉ là cái nết uống rượu của tôi không tốt lắm. Nếu không vẫn là quên đi..."
Vẻ mặt thiếu nữ cứng đờ, tay cầm ly đặt cũng không được giơ lên cũng không xong.
Nàng trầm mặc trong nháy mắt, vừa rồi còn tươi cười đầy mặt, lúc này lập tức ảm đạm xuống.
"Đường Lê, anh cứ như vậy không thích em sao? Em biết lúc trước em luôn quấn lấy anh, anh không thích em, nhưng em cũng không làm gì khác quá đáng. "
"...... Nhiều người như vậy nhìn, rượu của em đều đổ xuống, anh cho dù không uống được nhấp một ngụm cũng tốt đi."
Điều không thể chịu đựng được nhất của Đường Lê là cô ấy khóc.
Trước kia cũng vậy, nói một câu nặng thì khóc, không nói lời nào bị lạnh lùng cũng khóc.
Khi khóc còn không phải loại gào khóc, cũng không phát ra tiếng, nước mắt từng viên từng viên rơi xuống, thỉnh thoảng nức nở một tiếng, nhìn đặc biệt đáng thương.
"Được rồi, đừng khóc, người không biết còn tưởng rằng tôi đã làm gì cô."
Đường Lê phiền não nắm tóc, đưa tay cầm cốc trong tay cô lại đây.
Lúc trước say là vô tình uống một ngụm trắng, đây là bia, hẳn là không sao cả.
"Chậc, nói trước tôi chỉ uống một ngụm thôi, không thể nhiều hơn nữa."
Cô nói vừa chuẩn bị đưa vào miệng, Tề Diệp đưa tay trước một bước cướp ly trong tay cô.
Còn chưa kịp chờ Đường Lê phản ứng.
Thiếu niên trực tiếp ngửa cổ, đem cái ly màu hổ phách đầy bia uống một hơi cạn sạch.
Cậu đặt cái ly lên bàn, cảm giác đắng chát giữa môi và răng khiến cậu khó chịu đến lợi hại.
Tề Diệp hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn về phía Đường Lê, bởi vì uống rượu mắt đều đỏ lên.
Một lúc lâu sau, tay cậu chống đỡ mặt bàn, lung lay thân người áp tới bên Đường Lê.
Đường Lê cảm giác được một mảnh bóng tối rơi xuống, lại ngẩng đầu đập vào mắt chính là đôi môi của thiếu niên e lệ.
Hai người đến gần nhau.
Cô thậm chí có thể rõ ràng ngửi được khí tức lạnh lẽo trên người đối phương, cũng như mùi rượu nồng đậm.
"Cậu không uống được rượu, vì sao còn muốn uống?"
"Cô ấy bảo cậu uống thì uống, cậu nghe lời như vậy từ khi nào?"
"Tôi bảo cậu tránh xa Sở Bắc Thần một chút, tại sao cậu không nghe?"
Đường Lê thấy mồm miệng cậu ta không rõ ràng, lập tức liền cảm giác được đối phương không đúng.
Tư thế này rất không tốt, nam thượng nữ hạ, Đường Lê tự nhiên là có thể đẩy đối phương ra.
Chỉ là lại sợ cậu đụng phải chỗ nào dập chạm, liền không nhúc nhích.
Ánh mắt Tề Diệp có chút không rõ ràng, cúi đầu nhìn chằm chằm Đường Lê.
"Tề Diệp, cậu có phải uống say hay không?"
"Nếu không cậu đứng dậy trước, tôi dẫn cậu đi vệ sinh..."
Hắn cũng mặc kệ mặt khác, đưa tay ôm cô một cái, đem mặt chôn ở cổ cô.
"Tôi không say."
"...... Tôi chỉ cảm thấy khó chịu. "
Giống như tất cả mọi người đều mơ ước có được bảo vật của cậu ấy.
Nhưng cậu lại không giữ được.
Cậu ta rất khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.