Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 104: Cả đời




Chương 104 Một chương mà độc giả sẽ được ăn cơm ...
Editor: Trúc Dạ Ngọc
Không biết có phải do ánh trăng nhu hòa chiếu rọi lên người thiếu niên, hay đơn thuần là do ý chí đơn bạc của cô không cưỡng lại được mỹ sắc.
Trước khi cô nhận ra tình hình lúc này, Đường Lê đã tiến lại gần chỗ sưng đỏ lên của anh mà nhẹ nhàng thổi ra một làn gió.
Tề Diệp rất ngoan ngoãn, ít nhất là khi đối mặt với Đường Lê. Khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của hoa nhài bao phủ giữa cánh mũi của mình, cả người anh đều thả lỏng, cảm giác như đang ngâm mình trong làn suối nước nóng.
Xung quanh còn có bọt khí bốc lên.
Khóe môi Tề Diệp nhếch lên, híp mắt, trên gương mặt hiện lên sự thỏa mãn.
Đường Lê thổi vài cái rồi dừng một chút, cúi đầu nhìn bộ dáng suиɠ sướиɠ này của thiếu niên.
Nếu không có giá trị hệ thống, cô sẽ nghi ngờ rằng việc anh bị đau răng là giả.
"...... Như vậy cũng được chứ? "
Cô cũng không hứng thú cho lắm, trực giác mách bảo cho cô rằng dường như mình đang bị dắt mũi. Hết lần này đến lần khác vẫn không nỡ cự tuyệt.
Tề Diệp nghe được thanh âm Đường Lê sau đó khẽ nhúc nhích, mở mắt nhìn hai gò má đang gần trong gang tấc.
Anh không nhịn được mà hôn lên khóe mắt cô.
"Cám ơn."
Anh đỏ mặt nhẹ giọng nói hai từ.
Mặc dù răng vẫn còn rất đau, nhưng anh cảm thấy rằng nó không quan trọng.
"Tôi đã tốt hơn nhiều, em cũng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Đường Lê vốn tưởng rằng đối phương sẽ mềm giọng làm nũng quấn lấy mình trong chốc lát, không ngờ lại dễ dàng để cô rời đi như vậy.
Có lẽ vì chuyện ở đầu cầu thang hôm nay, anh đã suy nghĩ lại và thông suốt.
Cảm thấy không thể quá dính người.
Đây cũng là điều mà Đường Lê hy vọng.
Cô hy vọng mình có khoảng thời gian riêng, không phải suốt ngày ở bên một người con trai.
Nhưng mà Tề Diệp thật sự làm được. Thế nhưng khi anh hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy, Đường Lê ngược lại không quen.
Không hẳn là không quen, cô thậm chí còn cảm thấy
... hơi khó chịu.
Không hiểu tại sao Đường Lê thấy mình rất mâu thuẫn. Rõ ràng là chính cô chạy đi tránh né đối phương trước, hiện tại lại xoay chuyển. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Thật ra lúc trước, không phải cô không rõ vì sao Tề Diệp lại dính chặt mình, thân cận với mình như vậy. Đơn giản là vì anh không có cảm giác an toàn mà thôi.
Vì vậy, về cơ bản cô đã không từ chối sự gần gũi của anh, thậm chí nuông chiều.
Chỉ là đột nhiên anh đề nghị trước... cô cảm thấy thực sự sợ hãi.
Đường Lê vốn muốn để mình bình tĩnh vài ngày rồi mới nói cho anh một chút, kết quả không ngờ còn chưa tới một ngày, tự mình thiếu niên đã suy nghĩ lại hoàn toàn.
Thái độ vừa ngoan ngoãn vừa lấy lòng, chủ động xin lỗi, sợ cô tức giận không cần anh.
Điều này đã xảy ra nhiều lần.
Mỗi một lần anh đều nhận sai trước, xin lỗi trước, sau đó sửa lại.
Thật cẩn thận.
Cũng... quá mức hèn mọn.
Cô muốn Tề Diệp không nên lúc nào cũng căng thẳng câu nệ như vậy, đừng sợ cô tức giận, không nên quá lấy lòng cô.
Đường Lê nghĩ anh nên tùy hứng một chút.
Những lời này cô không nói ra miệng, nhất là nhìn thiếu niên đau đến mức đuôi mắt phiếm hồng, nhưng vẫn cong mặt cười nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.