Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 25:




Chu Vỹ và Lâm Khâu cùng nhau quay sang nhìn Tạ Cửu Chương.
“Thái Tuế? Là Thái Tuế mà chúng ta vẫn thường nghe nói, mệnh phạm Thái Tuế, động thủ trên đầu Thái Tuế sao?” Chu Vỹ hỏi.
Liên tiếp hai câu tục ngữ không có ý tốt, Tạ Cửu Chương cảm thấy hơi buồn cười, gật đầu.
“Vật này… thật sự có thể giúp tăng tiến tu vi?” Chu Vỹ cúi đầu nhìn cái đống màu trắng dưới đất.
Hồi đi học không uổng công trốn trong chăn đọc mấy quyển tiểu thuyết huyền huyễn nên bây giờ cũng có hiểu biết sơ sơ, Chu Vỹ nghĩ thầm.
Thái Tuế, hay còn gọi là thịt linh chi, mặc dù dân gian nói rằng ăn vật này có thể sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh trường thọ, còn nói “Thái Tuế hiện, đế vương đến”, nhưng đại đa số toàn là truyền thuyết trong sách cổ, được đời sau gia công văn học thêm một chút.
Thông tin lưu truyền đến mức vô cùng kỳ diệu, trên thực tế thì nó chỉ là một tổ hợp vi khuẩn tụ lại với nhau mà thôi, giá trị dược hiệu rất khó nói, còn về giá trị dinh dưỡng, có đủ sạch sẽ hay không cũng là một điều đang được nghiên cứu và bàn luận, thật sự có thể hỗ trợ tăng thêm tu vi sao?
Tạ Cửu Chương nghe ra được sự hoài nghi trong câu hỏi của Chu Vỹ, giải thích: “Thái Tuế này không phải cái mà nhân gian các cậu thường gọi là thịt linh chi kia đâu, nói chính xác hơn thì nó gọi là “Phong”.”
Suy nghĩ của Chu Vỹ giờ đây chỉ xoay quanh cái đống thịt mềm mềm kia, ngứa tay thò ra chọt nhẹ mấy cái: “Nhóc con này thực sự là vật sống à?”
Đống thịt mềm kia chậm chạp lăn tròn, cuối cùng dừng lại dưới chân Ôn Bạch, dáng vẻ thoạt nhìn… không được thông minh cho lắm.
Lâm Khâu: “Thái Tuế này… có phải là chưa mở linh trí?”
Tạ Cửu Chương cũng chưa xác định được nên không trả lời.
Mặc dù Thái Tuế đã lăn tới bên chân Ôn Bạch nhưng cậu cũng không dám động vào nó.
Ôn Bạch nhìn hạt châu đã bị nứt ra thành hai nửa ở bên kia, ban nãy cậu còn tưởng hạt châu đó giống ngọc hồ lô dùng để nuôi đèn sen nhỏ, là một vật chứa dùng để nuôi Tiểu Thái Tuế này, bây giờ nhìn lại thì có vẻ không phải như vậy.
Hạt châu màu trắng bóng loáng giờ chỉ còn là hai mảnh vỡ màu vàng nhạt chất lượng hạ phẩm, trên bề mặt còn lồi lõm giống như một cái khí cầu bị hút đi hết không khí bên trong.
Tức là cái màu trắng bóng loáng mà khi nãy bọn họ nhìn thấy không phải là màu sắc thực sự của hạt châu mà là màu sắc của Tiểu Thái Tuế.
Nói cách khác, hạt châu này rất có thể chỉ là một công cụ mà Huyền Đức dùng để giam giữ nó, cũng chẳng phải là vật chứa, càng không thể so sánh với một nơi nghỉ ngơi lấy sức như ngọc hồ lô của đèn sen nhỏ.
Ôn Bạch không dám tưởng tượng, nếu như đèn sen nhỏ bị giam giữ trong một hạt châu như thế này, còn bị bứt lần lượt từng cánh hoa xuống thì sẽ thế nào, sợ là Lục Chinh sẽ lột da Huyền Đức luôn mất.
Nhìn lại Tiểu Thái Tuế, Ôn Bạch sâu sắc thở dài một hơi, thôi thì cũng có thể vui mừng vì nó chưa sinh ra ý thức, nhưng cậu lại không nhìn thấy Huyền Đức đang cắn răng, trong mắt là cảm xúc chột dạ.
Trong lúc Ôn Bạch đang nghĩ xem phải xử lý Tiểu Thái Tuế này thế nào, có cần phải đưa nó về làng ngay hay không thì đống thịt dưới chân bỗng dưng động đậy.
Ôn Bạch không để ý nhưng Chu Vỹ nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm Thái Tuế lại phát hiện. Cậu ta hoang mang hỏi: “Vật kia…có phải là vừa động đậy không nhỉ?”
Lúc này mọi người mới cùng nhau cúi đầu, đến cả Lục Chinh cũng rất cho mặt mũi, liếc nó một cái.
Nhưng đống thịt mềm kia lại chẳng có động tĩnh gì nữa.
Chu Vỹ gãi đầu, ngại ngùng nói: “Hình như là tôi hoa mắt.”
“Không phải, nó thật sự động đậy!” Lâm Khâu hô lên.
Ngay sau đó, Ôn Bạch nhìn thấy đống thịt mềm kia bỗng xẹp xuống, cơ thể bắt đầu dài ra, xuất hiện một cái chân đầu tiên, rồi cái chân thứ hai, thứ ba, thứ tư, cuối cùng là cái đầu.
Trên đỉnh đầu… chỉ có một lỗ tai.
Càng kỳ quái hơn chính là bốn chân của nó màu đen, không còn là màu trắng giống ở trên thân nữa.
Chu Vỹ không nhịn được đặt câu hỏi: “Đây, đây, đây là con gấu trúc à!?”
Cái tạo hình này, cách phối màu này, không phải gấu trúc mập thì là gì?
Tạ Cửu Chương sống nhiều năm như vậy mà cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy một Thái Tuế như thế này. Anh ta cẩn thận kiểm tra lại, Thái Tuế này đích thực không phải là giả, rốt cuộc là gặp vấn đề ở chỗ nào?
Tạ Cửu Chương không có manh mối, ngẩng đầu nhìn Lục Chinh: “Ông chủ, chuyện này…”
Thái Tuế là linh vật trời sinh đất dưỡng, toàn thân thường trắng muốt, không nhiễm bụi trần, xác suất gặp tình trạng như thế này cực ít.
Lục Chinh vẫn cứ đứng bên cạnh, chỉ nói: “Mang về cho Đế Thính.”
Ôn Bạch ngẩng đầu lên nhìn Lục Chinh.
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy thái độ của ông chủ đối với Tiểu Thái Tuế có phần… lạnh nhạt.
Từ khi Tiểu Thái Tuế được thả ra, hắn hoàn toàn không hề đến gần.
Ôn Bạch suy nghĩ một hồi, tầm mắt vừa vặn liếc trúng Huyền Đức ở bên cạnh đang cố thu nhỏ sự tồn tại của mình, cùng với bộ đạo bào vẫn chưa mặc lại đàng hoàng…
Ôn Bạch: “…”
Chẳng lẽ… ông chủ ghét bỏ Tiểu Thái Tuế này là do nó được gỡ từ thắt lưng của Huyền Đức xuống?
Ôn Bạch thầm thở dài.
Cậu chỉ vào hạt châu khô quắt, nói: “Lúc trước nó luôn được hạt châu kia bao bọc.”
Cho nên ông chủ có đầy đủ lý do để ghét bỏ hạt châu kia, ghét bỏ Huyền Đức, nhưng đừng ghét bỏ nó.
Ôn Bạch khẽ kéo ống quần của Lục Chinh: “Nó ngoan lắm, anh nhìn thử đi.”
Lục Chinh miễn cưỡng cúi người xuống.
Hắn nhìn Thái Tuế khoảng một phút rồi quay sang nhìn Huyền Đức, giọng nói lạnh thêm vài độ: “Ông đã làm gì?”
Ai nấy đều không hiểu ra sao nhưng nghe ngữ điệu lạnh băng không có một tia độ ấm của Lục Chinh cũng đoán ra được phần nào, tuy rằng không biết vì sao bốn chân của Tiểu Thái Tuế lại biến thành màu đen như thế này nhưng khẳng định là không phải tự nhiên mà có.
Vậy thì chắc chắn là có liên quan tới Huyền Đức.
Huyền Đức thấy sự tình đã bị bại lộ, thật thà khai báo: “Lúc tôi tìm thấy Thái Tuế này, nó… mở linh trí chưa được bao lâu.”
“Vậy mà ông cũng xuống tay cho được!?” Chu Vỹ ngắt lời.
Ban nãy cậu ta còn tưởng chỉ là một cục thịt mềm, hóa ra là cũng đã mở linh trí rồi, vậy thì so với việc lấy trẻ con luyện quỷ có khác gì nhau?
Đồ điên!
Sắc mặt Ôn Bạch cũng trầm xuống.
Huyền Đức không dám thở mạnh, có Lục Chinh vẫn đang đứng ngay bên cạnh nên không dám nói dối, tiếp tục khai: “Lúc đó tôi dẫn nó về đạo quán, ban đêm nó lại chạy mất, hết cách, tôi đành phải dùng phù triện trói tay chân nó lại.”
“Vậy thì những màu này là dấu vết của phù triện còn lưu lại?” Ôn Bạch hỏi.
Huyền Đức lắc đầu: “Không biết.”
Chu Vỹ không nhịn được nữa, đấm ông ta một quyền: “Ông còn nói không biết!?”
Huyền Đức cũng gấp gáp, ra sức thanh minh: “Tôi thật sự không biết mà! Nếu tôi biết những phù triện kia sẽ lưu lại dấu ấn trên người nó thì tôi cũng đâu dám dùng.”
Ôn Bạch nhíu mày.
Cậu biết Huyền Đức không nói dối.
Bởi vì ông ta bắt Tiểu Thái Tuế này, mục đích không phải để nuôi mà là để ăn, tuy rằng nói ra sẽ khiến lòng người tức giận nhưng đích xác là ông ta sẽ không dại gì mà làm bừa với “món ăn” của chính mình.
Ngay từ lúc đạo sĩ kia nói khi ông ta bắt được Tiểu Thái Tuế, linh trí của nó đã mở, Tạ Cửu Chương cũng đã rút ra được kết luận rồi, mở miệng nói: “Thái Tuế khi vừa mới mở linh trí, cơ thể sẽ thuộc trạng thái vô tri vô giác, cần một lượng linh khí sung túc giúp nó hóa hình, cho nên ban đêm phải ra ngoài hút địa khí.”
Anh ta quay sang nhìn Huyền Đức: “Ông lại dùng phù triện trói nó lại…”
Tạ Cửu Chương im lặng một phút mới nói tiếp: “Thái Tuế không hút được địa khí, vào thời điểm cơ thể suy yếu nhất chỉ có thể chuyển hướng sang hấp thụ những phù triện này. Tuy tác dụng của phù triện là để trói nhưng trên đó ít nhiều cũng có linh lực.” Tạ Cửu Chương chọt nhẹ vào Tiểu Thái Tuế, “Vì vậy nó mới bị biến thành bộ dạng mà chúng ta đang nhìn thấy.”
Nói trắng ra thì chính là quá đói bụng mà lại không có gì ăn nên đường cùng phải ăn rác, mà rác thì không tiêu hóa ngay được, lưu lại dấu vết trên cơ thể.
“Nhưng theo lý thuyết thì những màu sắc kia sẽ không đậm đến mức này, sau đó có phải là ông đã làm gì nữa?” Tạ Cửu Chương lại nói.
Đây cũng là lần đầu tiên Huyền Đức được nghe và biết đến những việc này, bị một đám người sắc mặt vô cùng khó coi nhìn chằm chằm, cơ thể ông ta theo phản xạ co rúm lại, giãy giụa thêm một lúc mới nói thêm một câu: “Nó vẫn cứ muốn chạy.”
Nhóm Ôn Bạch lập tức nghe hiểu ý của Huyền Đức.
Nó vẫn cứ muốn chạy, ông ta vẫn cứ phải trói, nó chỉ có thể liên tục ăn linh khí không sạch sẽ trên phù triện, dẫn đến màu sắc của bốn chân càng ngày càng đậm.
Nắm tay của Chu Vỹ siết chặt, thực sự tức không chịu nổi, lại quay sang đấm vào mặt Huyền Đức một phát nữa.
Không có ai ngăn Chu Vỹ lại, thậm chí mọi người còn hơi lùi ra, chừa không gian cho Chu Vỹ vung tay thoải mái hơn.
Chu Vỹ vừa đánh vừa hỏi: “Ngoại trừ những phù triện kia thì còn gì nữa không!?”
Huyền Đức liên miệng hô: “Không còn gì nữa!”
Chu Vỹ không tin: “Ông gắn định vị lên người nó à? Nó chạy rồi tại sao vẫn bị ông bắt lại?”
Huyền Đức: “Thật sự không có mà! Tôi bắt được là vì mỗi lần bỏ trốn nó toàn chạy về làng, về chính cái nơi mà lần đầu tiên tôi tìm thấy nó.”
Nói đến chuyện này, thực ra chính bản thân Huyền Đức cũng cảm thấy khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy.
Lần thứ nhất Thái Tuế bỏ chạy, ông ta còn nóng ruột hồi lâu, vì sợ gặp phải sự cố nên chưa dám ăn miếng nào. Ngơ ngơ ngác ngác nhặt được một Thái Tuế rồi lại ngơ ngơ ngác ngác làm mất, sầu đời mất ngủ cả một tuần, càng nghĩ càng hối hận.
Vì ngủ không được nên ông ta muốn thử vận may, lén lút trốn tránh tầm mắt của mọi người, quay lại ngôi làng thêm một chuyến.
Sau đó… thật sự tìm thấy Thái Tuế đã bỏ chạy kia.
Vẫn là con đấy.
Vẫn là cái hố mà ông ta đã từng đào.
Huyền Đức sợ bị đánh nên vội vã kể hết toàn bộ mọi chuyện.
Nghe Huyền Đức nói xong, mọi người nhìn lại Tiểu Thái Tuế, tâm trạng phức tạp.
Trí thông minh này… đến hố cũng không đổi cái khác, chẳng trách cứ bị Huyền Đức bắt được.
Ôn Bạch ôm Tiểu Thái Tuế đang nằm dưới đất lên, xúc cảm trên da thịt rất mới mẻ.
Tiểu Thái Tuế hơi nghiêng người, đỉnh đầu chỉ có một lỗ tai trông càng rõ.
Ôn Bạch vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Một tai khác của nó đâu?”
Bốn chân nguyên vẹn, cố tình chỉ ít đi một bên tai, nhìn vị trí kia có vẻ cũng không giống như là trời sinh chỉ có một tai mà rất giống bị thiếu một tai.
Huyền Đức gãi mũi, không lên tiếng.
Chu Vỹ nhíu mày, trầm giọng chất vấn: “Chẳng lẽ là bị ông ăn mất rồi?”
Huyền Đức vẫn không nói gì.
Ôn Bạch hít sâu một hơi, ôm Tiểu Thái Tuế lùi ra, chừa lại không gian cho Chu Vỹ.
Chu Vỹ lần thứ hai động thủ.
“Có nuôi trở về hình dạng cũ được không?” Ôn Bạch lo lắng hỏi Lục Chinh.
Lời đồn Thái Tuế “bị ăn một miếng, mọc lại một miếng” cậu đã từng nghe qua nhưng dù sao cũng chỉ là nghe đồn, không thể xác định được.
Lục Chinh: “Được.”
Ôn Bạch thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Những vết tích trên người nó cũng vậy?”
Lục Chinh lại gật đầu.
Ôn Bạch: “Chúng ta mau chóng đưa nó trả về chỗ cũ thôi.”
Lần này Lục Chinh lại lắc đầu, ngăn: “Bây giờ thì không được.”
Ôn Bạch: “???”
Tạ Cửu Chương nói: “Vết tích của phù triện quá sâu, bây giờ đưa trả về phải nuôi lại trong khoảng thời gian cực kỳ lâu, địa khí và mạch nước của làng khả năng cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.”
“Bây giờ phải tẩy sạch sẽ toàn bộ những thứ linh tinh đã, ngoại trừ nạp lại linh khí còn phải nhổ khí.”
Ôn Bạch: “Ý của anh là phải nôn ra những linh khí không sạch sẽ rồi mới được trở lại trong đất?”
Tạ Cửu Chương gật đầu: “Ừm, địa khí có thể tiêu hóa những thứ bẩn thỉu kia nhưng cần một quãng thời gian rất dài, trong khoảng thời gian nó ngủ đó có thể sẽ ảnh hưởng đến ngôi làng trong mấy chục, thậm chí là mấy trăm năm.”
Tạ Cửu Chương nói một câu, Huyền Đức lại co người thêm một chút, cuối cùng trông như hận không thể đào một cái lỗ nhảy xuống.
Ôn Bạch nhìn Tiểu Thái Tuế trong ngực mình, không biết phải làm thế nào.
Lục Chinh ném cho Tạ Cửu Chương một ánh mắt, Tạ Cửu Chương hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đối phương quay trở về, Ôn Bạch nhìn thấy màn hình di động vẫn còn sáng, hiển nhiên là vừa mới gọi điện thoại.
Ôn Bạch thử đoán: “Đế Thính có cách à?”
Tạ Cửu Chương hơi giật mình, lúc trước anh ta đã từng nghe Đế Thính đại nhân nhắc qua, nói Ôn Bạch là người thoạt nhìn ôn hòa hiền lành nhưng nhạy bén hiểu biết, tâm tư tinh tế, bây giờ mới được chân chính cảm nhận.
Quả nhiên, người “trấn được” ông chủ tuyệt đối không phải người bình thường.
“Ừ, đại nhân bảo tôi đi cùng tới đây cũng là vì sợ linh vật sẽ gặp vấn đề.” Tạ Cửu Chương đáp.
Ôn Bạch hỏi: “Đế Thính đoán được?”
Tạ Cửu Chương lắc đầu: “Không, chỉ đề phòng vạn nhất thôi.”
“Chân thân của đại nhân là linh thú, xét về bản chất thì cũng cùng nguồn gốc với những linh vật trời sinh đất dưỡng như thế này, cho nên trên phương diện đối phó với linh vật, so với ông chủ sẽ…” Tạ Cửu Chương chợt dừng lại, tìm một cách giải thích dễ hiểu trên dương gian: “Chuyên nghiệp hơn một chút.”
Ôn Bạch: “Vậy cách của Đế Thính là gì?”
Tạ Cửu Chương quay sang nhìn Lục Chinh: “Còn phải xem ông chủ có đồng ý hay không…” Không đợi Lục Chinh trả lời, anh ta lại nhìn Ôn Bạch: “Cũng phải hỏi ý kiến của cậu…” Rồi hạ tầm mắt xuống: “Cuối cùng, còn phải xem ý của cậu chủ thế nào nữa.”
Tạ Cửu Chương coi như đã nói thẳng rồi, Ôn Bạch lập tức hiểu. Cậu lắc lắc ngọc hồ lô trên cổ tay mình: “Anh nói cái này hả?”
Tạ Cửu Chương gật đầu: “Dùng ngọc hồ lô nuôi khoảng mười ngày nửa tháng là được.”
Ôn Bạch nhìn Tiểu Thái Tuế, hơi khó xử.
Cậu không có ý kiến gì, ý kiến của ông chủ kỳ thực cũng không quan trọng lắm, mấu chốt nằm ở ý kiến của cậu chủ mà thôi.
Cậu không thể bỏ qua điều kiện tiên quyết là hỏi ý kiến của cậu chủ, cứ thế tùy tiện để Tiểu Thái Tuế vào ở được.
“Vậy thì để tôi mang nó về nhà trước đã.” Ôn Bạch nói.
Chu Vỹ biết trong nhà Ôn Bạch cũng có nuôi một con, lo lắng hỏi: “Nó sẽ đồng ý chứ?”
Tuy linh vật nhỏ kia của Lục Chinh nhưng bây giờ người đang nuôi là Tiểu Bạch, gọi nó là nhóc con của Tiểu Bạch cũng chẳng khác gì.
Nói dễ hiểu hơn thì tương đương với Tiểu Bạch đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về dẫn theo một nhóc con khác, nhóc con kia không chỉ đoạt mất Tiểu Bạch của nó mà còn muốn cướp nhà của nó?
Chuyện này ai mà chịu được!
Ôn Bạch lại không lo lắng lắm, chỉ đáp: “Sẽ.”
Thay vì lo lắng đèn sen nhỏ có đồng ý hay không, chi bằng tranh thủ lúc này nghĩ xem nếu đã lấy đi ngọc hồ lô thì nên bồi thường thứ gì cho cậu chủ.
Trong lúc Ôn Bạch đang suy tư thì Lục Chinh bất thình lình lên tiếng: “Tôi về cùng cậu.”
*
Cuối cùng, Huyền Đức bị Tạ Cửu Chương “áp giải” về âm ty tìm Đế Thính.
Lâm Khâu tuy vẫn còn khá nhiều câu hỏi chưa được giải đáp nhưng Lục Chinh đã lên tiếng, cậu ta lại thuộc dạng phục tùng “Lục tiền bối” vô điều kiện nên cũng ngoan ngoãn quay trở về Chính Thiên Quán.
Còn Chu Vỹ… lấy lý do “muốn gặp mặt nhóc con ở nhà Tiểu Bạch” để đi cùng Ôn Bạch về nhà.
Đây là lần đầu tiên Lục Chinh đến phòng trọ của Ôn Bạch, khiến cho Ôn Bạch xuất hiện một loại cảm giác căng thẳng đã lâu không gặp đó là khi còn bé giáo viên tới tận nhà thăm hỏi cha mẹ mình.
Chu Vỹ không khác gì một cái đuôi, chỉ theo sau Ôn Bạch.
Ôn Bạch vừa mở cửa, đèn sen nhỏ ở bên trong tranh đã cảm nhận được hơi thở của cậu, liền sau đó là cảm nhận được khí tức của Lục Chinh, nó lập tức phi từ trong tranh ra.
Ngay khi nó đang mạnh mẽ muốn nhào vào ngực Ôn Bạch thì bị Lục Chinh bắt lấy, lúc này đèn sen nhỏ mới nhìn rõ đồ vật đang được Ôn Bạch ôm trong tay.
Nó âm thầm dùng linh lực thăm dò, sau khi xác nhận đó cũng là một linh vật, nhóc đèn nhỏ bỗng nhiên tắt hết lửa, khép hết cánh hoa lại.
Tự bế ngay tại chỗ.
Trên đỉnh đầu còn bốc lên vài sợi khói đen.
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch: “…”
Chỉ có Chu Vỹ là phì cười, cảm thấy nhóc đèn này chơi cũng vui ghê, thậm chí còn hồn nhiên nói: “Nhóc đèn này… khỏe mạnh kháu khỉnh lắm.”
Ôn Bạch không rảnh đoái hoài đến cậu ta, cậu đưa Tiểu Thái Tuế cho Lục Chinh, đi sang ôm lấy đèn sen nhỏ đang héo queo cùng đi vào trong tranh.
Dỗ dành mất một lúc mới dỗ được đèn sen nhỏ nở hoa lại.
Ôn Bạch kể lại từ đầu đến cuối mọi chuyện một lần.
Không hề thêm mắm dặm muối, cũng không nói Tiểu Thái Tuế này đáng thương như thế nào, chỉ dùng ngữ điệu bình tĩnh muốn thương thảo, dò hỏi ý kiến của đèn sen nhỏ.
Đèn sen nhỏ khi nghe đến đoạn “nó bị đạo trưởng kia ăn mất một lỗ tai” đã mềm lòng.
Chưa kể còn có mục đồng và hồn tranh ở bên cạnh, trái một câu “cái này giống như là cậu bị ăn mất một cánh hoa vậy”, phải một câu “cảm giác đói bụng tôi hiểu, tôi đã từng phải trải qua, rất khó chịu”.
Rất nhanh, đèn sen nhỏ đồng ý nhường ngọc hồ lô.
Ôn Bạch vuốt ve cánh hoa của nó, nói: “Vậy thì anh thay Tiểu Thái Tuế cảm ơn em.”
Đèn sen nhỏ ôm lấy tay Ôn Bạch hôn lên.
Chờ một người một đèn đi từ trong tranh ra, trạng thái của đèn sen nhỏ đã trở về bình thường.
Lục Chinh hơi ngạc nhiên.
Hắn biết tính nết của cái đèn này như thế nào, sợ nó làm khổ Ôn Bạch nên mới đi cùng cậu về nhà một chuyến, ai ngờ chưa được mười phút đã dỗ xong rồi, đúng là bớt được bao nhiêu việc.
Lục Chinh đang định đi thì cảm nhận được một luồng khí tức yếu ớt.
Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Thái Tuế mềm xèo đang nằm trên giường, truyền cho nó một ít linh khí.
Ôn Bạch và Chu Vỹ cũng chú ý thấy động tác của Lục Chinh.
Đến gần hơn, bọn họ nhìn thấy Tiểu Thái Tuế đang chậm rãi bò dậy, yên lặng tĩnh tọa một lúc.
Ôn Bạch và Chu Vỹ sợ quấy nhiễu đến nó nên không dám nói gì, mấy giây sau, hai người bị dọa hết hồn.
Bởi vì Tiểu Thái Tuế nhấc tay của mình lên, phựt một tiếng, lỗ tai còn lại cứ vậy mà bị nó bứt xuống.
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch: “…”
Chu Vỹ: “…”
Thái Tuế giơ lỗ tai kia ra, đưa cho Ôn Bạch đang đứng cách nó gần nhất: “Cho anh.”
Chất giọng trẻ con non nớt, nghe có vẻ còn ít tuổi hơn cả đèn sen nhỏ.
Chu Vỹ sợ hãi lùi về sau: “Nó, nó, nó biết nói!”
Đèn sen nhỏ lần đầu tiên được nghe một người nói như vậy, răm rắp bắt chước: “Nghe, nghe, nghe thấy rồi!”
Lục Chinh búng vào cánh hoa của nó một cái: “Không được học theo.”
Ôn Bạch: “…”
Có lẽ là do đã nghe âm thanh của đèn sen nhỏ quen rồi nên khi nghe Thái Tuế mở miệng nói chuyện, Ôn Bạch cũng không cảm thấy kinh ngạc cho lắm, thậm chí còn thích nghi rất nhanh, nhưng cậu đang lo hình như Tiểu Thái Tuế đã bị Huyền Đức tập cho một loại phản xạ có điều kiện nào đó.
Nếu như gặp ai cũng bứt lỗ tai của mình đưa cho thì làm sao trả nó về lại trong làng được?
Ôn Bạch ngồi xếp bằng dưới nền nhà, chỉ vào cái tai Tiểu Thái Tuế đang cầm trong tay, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiểu Thái Tuế hơi ngây ra, trả lời: “Râu râu.”
Ôn Bạch thở dài, ôm lấy Tiểu Thái Tuế vào lòng, giảng giải: “Đây là lỗ tai.”
Tiểu Thái Tuế đương nhiên không hiểu, vẫn cứ giữ nguyên tư thế đưa lỗ tai ra.
Ôn Bạch nhìn cái tai kia, nhận không được mà không nhận cũng không được, bất lực ngẩng mặt lên cầu cứu Lục Chinh.
Một cái đèn nhỏ đủ náo loạn lắm rồi, giờ lại thêm một con Thái Tuế, Lục Chinh cũng phải thở dài.
Hắn nhận lấy cái tai kia, trực tiếp nhấn một cái lên đầu Thái Tuế.
Ôn Bạch không hiểu Lục Chinh dùng cách gì, tóm lại là lỗ tai đã được gắn lại như cũ rồi.
Ôn Bạch quan sát vài giây, nói: “Hình như… hơi lệch thì phải?”
Lục Chinh không thừa nhận: “Đúng vị trí này.”
Ôn Bạch: “…”
Thôi được rồi, anh nói cái gì thì chính là cái đó.
Tiểu Thái Tuế lặp lại động tác giơ tay lên muốn bứt lỗ tai kia, Ôn Bạch nhẹ nhàng giữ tay nó lại, nói: “Đây là lỗ tai, không phải râu râu.”
“Anh hỏi em, lỗ tai dùng để làm gì?”
Lần này Tiểu Thái Tuế trả lời rất nhanh: “Dùng để ăn.”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch đành phải dạy lại từ đầu: “Không phải, lỗ tai không dùng để ăn mà dùng để nghe.”
Tiểu Thái Tuế ngẩn người hồi lâu, gian nan hỏi lại: “Nghe cái gì?”
Ôn Bạch: “Rất nhiều thứ.”
Ôn Bạch cũng không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ nhưng cậu biết, nếu như không gặp phải Huyền Đức, Tiểu Thái Tuế cũng có thể tự mình lớn lên.
Những cái này không cần ai phải dạy cả, trời sinh đất dưỡng, trời đất tự nhiên sẽ dạy nó.
Ôn Bạch nói tiếp: “Nghe âm thanh gió thổi, tiếng mưa rơi, còn có cả tiếng chúng ta nói chuyện.”
Ôn Bạch nhẹ nhàng bịt tai của nó lại, chỉ chừa ra một khe nhỏ, thử hỏi: “Làm thế này có phải là không nghe được rõ không?”
Tiểu Thái Tuế không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu.
“Cho nên đây là lỗ tai, không thể ăn, không thể tùy tiện bứt xuống, càng không thể tùy tiện đưa cho người khác, biết chưa?”
*
[Hết chương 25]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.