Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 16:




Nhờ quen biết với giáo sư Lý và Ngô Dược, cũng đã mấy lần Ôn Bạch được tham gia các buổi triển lãm tranh, có cả những buổi tổ chức ở dưới tầng hầm.
Dù sao thì đối với những loại tranh cổ này, nếu muốn kéo dài thêm tuổi thọ, yêu cầu về phần ánh sáng và nhiệt độ cực kỳ cao, nhưng cẩn thận như Trịnh Bác Xương thì vẫn là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy.
Ở giữa một tầng hầm thật rộng đặt một cái tủ trưng bày bằng thủy tinh rất cao, lớp bảo vệ tầng tầng. Một vòng xung quanh thân tủ còn dán vô số lá bùa viết bằng chu sa, hình ảnh muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.
Trịnh Lộ vội vã thấp giọng giải thích: “Mong tiên sinh đừng trách, trước kia vốn không phải như thế này, chỉ là sau khi xảy ra chuyện, người trong nhà vô cùng sợ hãi nên mới lắp thêm mấy lớp kính nữa.”
Lục Chinh thờ ơ không hứng thú lắm, tiện tay giật một lá bùa ra.
Trịnh Bác Xương cảm thấy linh hồn của mình như bị bay theo cùng với động tác xé bùa của Lục Chinh.
Trước kia có mấy vị đại sư đã dặn dò kỹ lưỡng, nói ngàn vạn lần không thể động vào mấy lá bùa này, động vào sẽ khó bảo toàn tính mạng.
“Lục tiên sinh! Tiên sinh!” Trịnh Bác Xương hô lên, “Ngài cẩn thận!”
Đầu ngón tay Lục Chinh vân vê lá bùa, một ánh mắt dư thừa cũng lười cho.
Ôn Bạch nhìn sắc mặt sốt sắng của Trịnh Bác Xương, hỏi: “Đây là cái gì ạ?”
Trịnh Bác Xương lau mồ hôi trên trán, “Tôi cũng không biết trên đó viết cái gì, các đại sư nói là dùng để trấn yểm thứ gì đó bẩn thỉu bên trong tranh.”
Ôn Bạch cũng không hiểu trên bùa vẽ cái gì nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Chinh là biết thứ này vô dụng rồi. Cậu bước vài bước tới đứng trước tranh, ngoại trừ một tờ giấy ố vàng cũ kỹ ra thì chẳng còn thứ gì khác.
Không có gì bất ngờ.
Tuy đã biết trước tình hình nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi tiếc nuối.
Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Ôn Bạch, Lục Chinh liếc bức tranh một cái, nói: “Chỉ là một bức tranh mà thôi, có gì hay ho?”
Ôn Bạch: “Đây chính là bức Trẻ Con Dắt Trâu.”
Chu Phù đã từng nhắc đến trong tạp ký cá nhân của mình, bức Trẻ Con Dắt Trâu là tác phẩm mà ông hài lòng nhất, treo trước hương án suốt hai tháng trời. Một tác phẩm hội họa như vậy, đương nhiên ai cũng muốn xem thử một lần để mở mang tri thức.
Lục Chinh nhàn nhạt nói: “Có mỗi đứa nhỏ vẽ miễn cưỡng còn nhìn được.”
Ôn Bạch: “…”
Quả nhiên, không có cách nào dùng tư duy của người làm công ở dương gian như cậu để giao lưu với “ông chủ cõi âm” như hắn.
Trùng hợp, đúng lúc đó Lục Chinh nhìn thấy động tác nhỏ mấp máy môi của Ôn Bạch, hắn nheo mắt lại, gọi: “Ôn Bạch.”
Ôn Bạch: “Vâng?”
Lục Chinh không lên tiếng, nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, mãi đến tận khi Ôn Bạch không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng, theo phản xạ đứng thẳng người lên, đối phương mới hờ hững mở miệng: “Vừa rồi trong lòng cậu mắng tôi đúng không?”
Đôi mắt Ôn Bạch tròn xoe.
Chuyện, chuyện này cũng biết được luôn hả!?
Đây chẳng phải là kỹ năng riêng của Đế Thính thôi sao?
Ôn Bạch cúi đầu, tránh né ánh nhìn đầy chết chóc của Lục Chinh, miệng nói: “Tôi không có, tôi không có.”
Cũng may mà Lục Chinh chỉ khẽ mỉm cười, bỏ qua cho cậu, không nói thêm gì nữa.
Dỗ ông chủ xong, Ôn Bạch nhìn xuyên qua cái tủ kính, tập trung quan sát bức tranh trống rỗng kia vài phút rồi quay sang hỏi Trịnh Bác Xương: “Trịnh tiên sinh, cháu có thể hỏi bác là bức tranh này từ đâu tới không?”
Nếu là trước đây, Trịnh Bác Xương có lẽ sẽ chần chừ một chút, sẽ không dễ dàng tiết lộ nguồn gốc của tranh, nhưng bây giờ bức tranh này chẳng khác nào một củ khoai lang nóng phỏng tay, Ôn Bạch vừa hỏi, ông ta lập tức trả lời: “Tôi mua được trong một buổi đấu giá tư nhân ở nước ngoài.”
Ôn Bạch gật gù: “Là vậy ạ.”
Lục Chinh: “???”
Ôn Bạch: “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy thật đáng tiếc.”
“Nếu như không phải lúc đó tranh của Phá Lư tiên sinh không đủ tư cách, không có ai thưởng thức thì bức tranh này cũng không đến nỗi lưu lạc, tung tích không rõ như vậy.”
“Tác phẩm hội họa không đủ tư cách, ai nói cho cậu biết cái này?” Lục Chinh hỏi lại.
Ôn Bạch ngẩng đầu lên: “Trong sách lịch sử đều nói như vậy.”
Cậu dừng lại, bỗng cảm thấy lời của Lục Chinh có thâm ý nào đó, “Chẳng lẽ… không phải sao?”
Lục Chinh: “Hỏi nó.”
Ôn Bạch chạm tay lên tủ kính: “Nó?”
Lục Chinh quay sang nói với Trịnh Bác Xương: “Mở ra đi.”
Từng tầng từng tầng bảo vệ được mở ra, cuối cùng Ôn Bạch mới được chính thức đứng ngay trước tranh.
Cậu cúi người, muốn tiến sát lại gần thêm một chút nữa, cổ tay đột nhiên lại nóng lên. Ngọc hồ lô trắng đã lâu không có động tĩnh đang phát sáng. Ngay sau đó, mu bàn tay cậu cảm nhận được một cái chạm khẽ nhẹ nhàng.
Ôn Bạch cúi đầu nhìn, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc, vui mừng thốt lên: “Dậy rồi à?”
Trịnh Bác Xương vừa mới hỗ trợ mở lớp bảo vệ, còn chưa kịp lui đi nên nghe thấy rất rõ câu Ôn Bạch vừa nói: “???”
Cái, cái gì dậy rồi?
Vừa rồi hình như Ôn tiên sinh nói chuyện với mặt đất?
Trịnh Bác Xương nhất thời cảm thấy lòng bàn chân chợt lạnh, lắp bắp hỏi: “Ôn, Ôn tiên sinh, vừa rồi cậu đang nói chuyện với tôi phải không?”
Ôn Bạch: “…”
Cậu quên mất bên cạnh mình vẫn còn đang có người, mà Lục Chinh thì lại hoàn toàn không thèm để ý.
Trịnh Bác Xương toàn thân cứng đờ đứng im tại chỗ, Ôn Bạch hết cách, quay sang nói với Trịnh Lộ: “Tiểu Trịnh tiên sinh, anh đưa cha anh ra ngoài trước đi.”
Tuổi tác không còn trẻ nữa, sợ là sẽ bị dọa thành bệnh mất.
Trịnh Lộ nhìn sắc mặt tái xanh của cha mình, nhớ lại hành động vừa rồi của Ôn Bạch, dường như là cậu đã nhìn thấy thứ gì đó mà bọn họ không nhìn thấy, nhất thời cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát, vừa liên tục đáp vâng vừa dìu cha mình đi.
Vì vậy, cả một tầng hầm rộng lớn chỉ còn lại Ôn Bạch, Lục Chinh, cùng với nhóm người ở Thanh Uẩn Quán và Lâm Khâu.
Nhóm Lý Chí Thanh cũng không dám đến gần, đứng cách khá xa nên không nghe thấy tiếng Ôn Bạch nói chuyện với đèn sen nhỏ, chỉ nghĩ là Trịnh Bác Xương lo lắng đồ vật bên trong tranh nên mới rời đi, còn bọn họ vẫn đứng nguyên ở góc tường.
Đèn sen nhỏ đã dậy, nhưng Ôn Bạch lại chỉ nói với nó đúng một câu rồi không để ý tới nó nữa, cảm thấy vô cùng ấm ức, lẩm bẩm rầm rì gì đó.
Ôn Bạch cũng không để ý nhóm người bên kia, chạm vào ngọn lửa của đèn sen nhỏ, hỏi: “Ngủ ngon không?”
“Có!” Đèn sen nhỏ lười biếng bay bay, cuối cùng đậu lên bả vai Ôn Bạch, còn dùng hai cái lá chạm vào cổ cậu.
“Ở trong mơ em nhìn thấy anh, em nhớ anh lắm!” Có lẽ là do ngủ lâu nên âm thanh của nó hơi khàn, “Anh có nhớ em không?”
Ôn Bạch khẽ cười, đáp: “Có chứ.”
Đèn sen nhỏ vui vẻ đung đưa, tới bây giờ mới cảm nhận được khí tức của Lục Chinh. Nó định bay sang chỗ Lục Chinh thì bị Lục Chinh cản lại.
“Lại quậy rồi.” Lục Chinh búng ngón tay, một luồng gió xuất hiện đẩy đèn sen nhỏ lảo đảo bay ngược trở về, lọt vào ngực Ôn Bạch.
Đèn sen nhỏ ôm đầu “a” một tiếng.
Ôn Bạch đau lòng, vội vàng vuốt ve cánh hoa của đèn sen nhỏ: “Bị đau rồi à?”
Đèn sen nhỏ rầm rì tố cáo.
Ôn Bạch lườm Lục Chinh: “Đánh nó đau rồi kìa.”
Lục Chinh: “…”
Lục Chinh lại búng một cái nữa vào lá của đèn sen nhỏ, “Bớt tin nó đi.”
Đèn sen nhỏ bật cười hì hì, lúc sau nó mới chú ý tới bức tranh kia.
Nó yên lặng quan sát, nhìn chằm chằm tranh hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng bay xuống, dùng lá chạm vào tờ giấy cũ ố vàng, bộ dạng thoạt trông có vẻ rất hứng thú.
“Tranh này không bình thường đâu, đừng lộn xộn.” Ôn Bạch vội nói.
Trước mắt còn chưa biết bức tranh này bị làm sao, đảm bảo an toàn là điều kiện tiên quyết nên Ôn Bạch không muốn nó đụng vào.
Ôn Bạch muốn ôm đèn sen nhỏ về, trong khoảnh khắc cậu chạm vào cánh hoa, bấc đèn của nó đột nhiên bùng lên ánh lửa lớn, cháy hừng hực rồi biến mất trong nháy mắt, không thấy bóng dáng đèn sen nhỏ đâu nữa.
Cùng lúc đó, dây ngọc hồ lô trắng đeo ở cổ tay của Ôn Bạch cũng bị kéo về phía tranh…
Đến khi cậu mở mắt ra, phát hiện mình không còn đứng ở trong tầng hầm nữa.
Trước mắt toàn là một màu trắng.
Màu trắng này không giống như của ngoại lực cung cấp, không giống tuyết, không giống bột, mà gần như là tự thân chỗ này có màu trắng vậy.
Nếu như nhất định phải miêu tả thì rất giống như đang đứng ở dưới một vực sâu “giơ tay không nhìn rõ được năm ngón”.
Chỉ có điều vực sâu này màu trắng.
“Có ai không?” Ôn Bạch hô lên hai tiếng, không nghe thấy ai đáp lại.
Cậu nhớ lại ban nãy trước khi bị đưa đến chỗ này, đầu tiên là đèn sen nhỏ biến mất, sau đó là ngọc hồ lô bị một nguồn sức mạnh không tên tác động, nguồn sức mạnh này kéo cả cậu theo vào luôn.
Cho nên nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là đèn sen nhỏ cũng đang ở đâu đó quanh đây.
Nhất thời, Ôn Bạch cũng không rõ đây có phải là một thế giới chân thật hay không, trong lòng càng ngày càng lo lắng.
Cậu nhấc chân bước thử lên phía trước, bốn phía vẫn chỉ toàn là một màu trắng, trắng đến đau mắt.
Ôn Bạch không phân biệt được phương hướng, cũng không biết mình đã đi được bao lâu rồi, trực giác mách bảo cho cậu biết, cậu vẫn chỉ đang loanh quanh một chỗ, không đi được quá xa.
Đến lúc cậu quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi vài phút, thuận tiện chỉnh đốn lại tâm trạng và dòng suy nghĩ đang hỗn loạn, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng trâu ọ ngân dài.
Đây là âm thanh đầu tiên mà cậu nghe thấy khi đến chỗ này.
Ôn Bạch lập tức ngồi thẳng người lên.
Cậu thử xác định nơi phát ra tiếng kêu, xung quanh vẫn là một màu trắng trống rỗng nhưng âm thanh kia rất chân thật.
Chờ đã… Ôn Bạch nhíu mày.
Tiếng trâu ọ?
Bức Trẻ Con Dắt Trâu!
Tức là mình đang bị vào trong tranh?
Ôn Bạch hồn nhiên không biết, cậu ở bên trong tranh đã được nửa tiếng, còn ở bên ngoài tranh vẫn chỉ là một nháy mắt mà thôi.
Trong lúc Ôn Bạch rút ra được kết luận, nhiệt độ trong tầng hầm của Trịnh Bác Xương đột nhiên bị giảm thêm mấy độ nữa. Rõ ràng đang là mùa hè tháng sáu, dưới tầng hầm lại lạnh băng như đang mùa đông khắc nghiệt.
Ông trùm là Lục Chinh thì vẫn đang đứng ở bên ngoài.
Nhóm người Thanh Quẩn Quán thì không ngừng phát run.
Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết là sau một đạo ánh sáng chói mắt, Ôn tiên trưởng tốt bụng kia đã biến mất không còn tăm hơi ngay trước mắt bọn họ.
Chỉ còn lại Lục gia trên mặt viết đầy chữ “đi chết hết đi”.
Lâm Khâu bừng tỉnh đầu tiên: “Là tranh!”
Đệ tử của Thanh Uẩn Quán cứ như tìm được người tâm phúc, thi nhau quay sang phía Lâm Khâu hỏi: “Tranh gì cơ?”
Lâm Khâu nhìn Lục Chinh, đáp: “Rất có thể Ôn tiên trưởng đã vào trong tranh rồi.”
Nhóm người Thanh Uẩn Quán: “???”
Lục Chinh nhíu mày, quét mắt về phía Lâm Khâu. Đương nhiên hắn biết nhãi con trong tranh đang giở trò, nhưng mà tiểu quỷ này làm sao lại biết được?
Từ nãy đến giờ, Lục Chinh hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với Lâm Khâu, thậm chí còn vì cậu ta được Ôn Bạch để ý mà nảy sinh cảm giác không ưa khó giải thích được, nhưng nếu cậu ta thật sự có liên quan đến linh hồn trong bức tranh này… thật muốn nhìn xem bọn họ muốn giở trò gì.
Lục Chinh hơi ngưng thần, lúc nhìn thấy ánh sáng trên trán của Lâm Khâu, hắn cũng không bất ngờ lắm.
Thật thú vị.
Đạo hạnh không ra sao, năm giác quan lại vượt trội hơn người thường không ít. Cuối cùng cũng giải thích được vì sao vừa rồi cậu ta nhìn chằm chằm ngọc hồ lô trên tay Ôn Bạch.
Sau khi xác định Lâm Khâu không có liên quan tới linh hồn trong tranh, Lục Chinh không để ý tới cậu ta nữa.
Hắn quay người lại, giơ một tay về phía trước, cuộn tranh đang nằm trên bàn bỗng bay lên, treo lửng lơ ngay trước mặt.
Nhóm người Thanh Uẩn Quán: “???”
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy Lục Chinh mở miệng: “Có thả người hay không?”
Nhóm người Thanh Uẩn Quán: “…”
“Sư phụ, vị tiền bối kia đang, đang nói chuyện với tranh sao?”
Lý Chí Thanh thở dài: “Chỉ biết không phải nói chuyện với chúng ta.”
“Tranh, tranh làm sao mà nói chuyện được chứ?” Một đệ tử run giọng nói.
Tức thì, bức tranh “làm sao mà nói chuyện được chứ” cất tiếng: “Tôi không thả!”
Tất cả mọi người: “…”
Đầu ngón tay Lục Chinh xuất hiện một ngọn lửa, “Thả người, hoặc là bị đốt một lỗ trên đầu, chọn đi.”
“Bức tranh” cuống lên: “Anh, anh dám!”
Lục Chinh nở nụ cười.
Nhiều năm như vậy, đây là “người” đầu tiên dám lên giọng uy hiếp hắn, lại còn là một đứa nhóc con.
“Nhóc có thể thử xem.”
“Anh không thể đốt tôi!”
“Bức tranh” vô cùng phẫn nộ, “Trong này có một con người ngoại hình rất đẹp, còn có một cái đèn giấy!”
“Nếu anh đốt tôi, bọn họ sẽ không bao giờ ra được nữa!”
Lục Chinh lạnh giọng nói: “Nhóc nên vui mừng vì có bọn họ ở bên trong, nếu không thì không chỉ là đốt một cái lỗ thôi đâu.”
[Hết chương 16]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.