Sau Khi Nhà Giàu Tìm Ta Về

Chương 4: Ta Thật Thiếu Tiền





Thật lâu không đợi được trả lời, Lâm Khê lại hỏi:- Ngươi cảm thấy không tốt sao?Đan Võ cúi đầu không nói, cho dù trả lời như thế nào cũng rất kỳ quái!Hắn nhớ tới lúc trước Quốc Công gia tìm về cháu gái ngoại, mừng như điên, sau đó lập tức đi tìm tới trong nhà có con gái.Sau đó hỏi kỹ xem tiểu nữ hài thích cái gì? Phải lấy lòng tiểu nữ nhi như thế nào.Những quần áo và trang sức trên người đại tiểu thư đều là do Quốc Cữu gia thu nạp đưa tới.Lâm Khê dáng người hơi cao, lộ ra cổ và ngón tay thon dài, nha hoàn bên cạnh cũng nói nàng mặc váy màu trắng càng thích hợp hơn.váy màu sắc thanh nhã, vải dệt lại đẹp đẽ quý giá, hơn nữa nha hoàn trang điểm một phen.Hôm nay tiểu thư chợt thấy đi lại giống như tiên tử trong tranh.Nhưng trong mắt nàng lại không hề có sự thương hại của tiên tử.Giọng nói của đại tiểu thư cũng rất dễ nghe: Nhưng ngày thường nói đều là chém, trói lại, giết được không.Vẫn là ba chữ kia: Khó mà nói.Vừa mới bắt đầu, Lâm Khê cũng rất ghét quần áo màu trắng không bị bẩn, dính máu liếc mắt một cái là có thể thấy, cũng không rửa sạch được.Sau đó hắn lại phát hiện không cần tự tay giặt quần áo, cũng không cần tự tay giết người, quần áo vải vóc này cũng rất thoải mái.Lãng phí không tốt, nàng chỉ ăn mặc mỗi ngày.Đan Võ hít sâu một hơi, từ trước mình là người hầu của Quốc Công gia, hiện tại là người hầu của đại tiểu thư.Thân phận của hắn như vậy vốn không cần nghĩ quá nhiều, nghe lệnh làm việc là được rồi.- Ta không biết, ta nghe theo phân phó của đại tiểu thư.Lâm Khê cười ha hả, ném ngọc bội trong tay lên không trung.- Thì ra ngươi cho rằng giết rất tốt.Đan Võ:...Ta không có! Ta không phải!Lâm Khê chẳng hề để ý nói:- Tỷ lệ của ngọc bội này không tệ, tìm cửa hàng gia sản bán, phân tiền cho mọi người trong phủ, nói là ta đánh thưởng.Thứ này không may mắn, nàng không muốn lưu lại bên cạnh.Lâm Khê trở lại phủ Quốc Công, tìm ở hậu viện một gốc đào hai năm tuổi.Nàng ở bên cạnh nhánh cây chặt, lại đem nhánh cây mang về cắt chéo vào cạnh cây đào.Cuối cùng dùng mảnh vải trói chặt, không đến mười lăm phút đã hoàn thành việc chiết cây.Nếu có thể tồn tại, năm sau cây đào này có thể có hai loại quả đào khác nhau, nhưng thật ra rất không tồi.Lâm Khê rửa tay, vừa chuẩn bị dùng cơm trưa thì Lâm Ngạn đã đi bộ đến.mí mắt nàng không nâng hỏi:- Sao ngươi lại tới đây?- Hôm nay lại gây ra chuyện lớn như vậy, ai bảo chúng ta là tỷ đệ, sau này ta cũng chỉ có thể ở lại phủ Quốc Công.Hừ nhẹ một tiếng:- Không phải đều tại ngươi à?- Ngươi ở bên này đi.Giọng nói dừng lại, Lâm Khê lại nói:- Nhưng mà ngươi cả ngày ăn không ngồi rồi không được, không bằng ngươi đi thư viện đọc sách đi.- Vì sao? Ta không đi!Lâm Thần không chút nghĩ ngợi từ chối.Lâm Khê không dao động:- Thư viện Lộc Thiên được thiết lập ở trên đường phố phồn hoa ở kinh thành, mỗi ngày ngươi có thể ăn ở ở trong phủ Quốc Công, cũng rất tiện lợi.- Vậy tại sao ngươi không đi?Lâm Khê lườm hắn một cái:- Thư viện không thu nữ tử, ta sẽ hiểu biết chữ nghĩa, đọc qua mấy năm tứ thư ngũ kinh, đương nhiên sẽ khác với ngươi.Mặt sau triều thần buộc tội thúc thúc của hắn, trong đó có một người chính là dung túng cháu ngoại ỷ thế hiếp người, hại tính mạng người.Chỉ với đầu óc của Lâm Ngạn, có thể xác định là vu hãm.Trong triều trước mắt vẫn luôn có người buộc tội thúc thúc của hắn Cực kỳ hiếu chiến, giết người như ma, dùng tiền như bùn sa, không ít văn nhân trong kinh thành cũng cùng nhau lên án.Đem Lâm Ngạn đưa đến thư viện đọc sách, cũng coi như là một loại kỳ hảo.Có lẽ có thể làm dịu đi mối quan hệ giữa phủ Quốc Công và Văn Nhân.Quan trọng nhất là, mỗi ngày Thần thú này đều ở trong nhà chuyển động, nàng thấy phiền phức.Lâm Ngạn:- Ta không đi!Đôi mắt Lâm Khê sáng ngời:- À, ta có thể đánh gãy chân của ngươi, gọi người mỗi ngày đưa ngươi đến thư viện, hạ học lại đưa trở về.
Đôi mắt có thể xem tay có thể viết là được.Lâm Ngạn trừng lớn hai mắt.Vẻ mặt mấy tên thị vệ cũng khiếp sợ.Lâm Khê hậu tri hậu giác phản ứng lại, mình làm như vậy có chút doạ người.Không tốt lắm, khóe miệng nàng nở một nụ cười, làm cho bộ dáng của mình thoạt nhìn càng bình thản, tay nắm lại ống tay áo mới nói:- Nói giỡn thôi, ngươi đi thư viện đi, ta sẽ dạy ngươi kiếm pháp.Năm nàng mười tuổi, một kiếm khách tìm tới cửa, nói từ trước nhận ơn huệ của cha nàng, muốn lưu lại võ nghệ để giáo sư làm báo đáp.Thân thể của huynh trưởng yếu, thân thể trời giá rét chỉ có ba tốt hai thiếu, không phải luyện võ thì chỉ có thể từ bỏ.Ngày đầu tiên Lâm Khê nắm kiếm, kiếm khách đã nói nàng có kinh nghiệm lý lịch thượng giai, chỉ cần khắc khổ, tương lai nhất định là nhân tài kiệt xuất trong Kiếm Đạo.Kiếm pháp của kiếm khách kia rất là tinh diệu, trong các hẻm núi ngang dọc lộ ra vài phần kỳ quái, thay đổi thất thường, giống như là Long Phi.Tất cả những kiếm pháp khác nàng đã thấy đều không giống.Lâm Khê cũng rất khắc khổ.

Lúc ấy là muốn luyện võ nghệ thật tốt, sau này vào rừng làm cướp thì dù thế nào cũng có thể ngồi trên đầu hai cái ghế.Vậy muốn cái gì cũng có.Sau đó huynh trưởng của hắn biết được kế hoạch này, đã nổi lên tính khí thật lớn, lạnh mặt nói nàng thân thủ tốt sẽ đi vào rừng làm cướp, chẳng lẽ quan phủ các châu không có mấy người cao thủ áp trận à? Quân đội triều đình tất cả đều là bài trí hay sao?Cơm canh đạm bạc không muốn ăn! Sau khi thu hoạch hỏi trảm đầu cơm đảo có cá có thịt có rượu!Trưởng huynh như cha, nếu nàng có việc thì chính mình cũng không sống nữa!Lâm Khê chỉ có thể đánh mất những ý niệm đó, đồng thời thề tuyệt không dám nghĩ nữa.Sau đó nàng đi chiến trường chém giết hai năm, sát khí dần dài, kiếm pháp cũng càng tinh diệu.Lâm Ngạn giương mắt lên, buổi sáng hắn đã lĩnh giáo kiếm pháp này.Tổng kết chính là: Mới qua hai chiêu đã bị giẫm lên trên mặt đất, thiếu chút nữa thì đã chết.- Ngươi nói thật à?Hắn bị đắn đo.Tuy rằng cữu phụ tìm người dạy hắn võ nghệ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy kiếm pháp lợi hại như vậy, trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.- Đó là đương nhiên.Lâm Ngạn do dự mãi, cắn răng nói:- Ta đi đây!Mọi người:Đó vẫn là biện pháp của đại tiểu thư.Lâm Ngạn suy nghĩ một chút, lại hỏi:- Ngươi vừa rồi nói muốn đánh gãy chân ta, là nói giỡn à?- Đương nhiên rồi!Chỉ cần ngươi không chọc giận ta!Lâm Ngạn bắt đầu hạ quyết tâm, vừa rồi hắn thật sự bị doạ sợ rồi.Mọi người...Cũng không phải là vui đùa chứ.Lâm Khê không để bụng.

Theo nàng thấy thì đọc sách có gì không tốt.Đây đều là chuyện mà chỉ có người có lương thực dư thừa trong nhà mới có thể làm.
Lúc trước, huynh trưởng không có tiền, chỉ có thể ghé vào đầu tường tư thục nghe giảng bài, không hiểu thì hỏi tú tài nghèo ở bên cạnh.Như vậy mấy năm sau, bọn họ có chút tiền, huynh trưởng mới đi học đường bái phu tử.Trước khi Lâm Khê khởi hành tới kinh thành đã nhờ người truyền tin cho huynh trưởng của nàng.Nội dung của tin nhắn đại khái khái quát là: Ta còn sống, ta phát tài, nhanh chóng tới hoa.Tính toán thời gian, nói không chừng huynh trưởng của nàng đã ở trên đường tới, qua hai ngày là có thể nhìn thấy người.Học vấn của huynh trưởng tốt như vậy, ngược lại có thể dạy Lâm Ngạn cho hắn...!Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lâm Khê đã đánh mất.Được rồi, từ trước đến giờ huynh trưởng bị mình làm tức giận không nhẹ, vẫn là đừng để cho tiểu vương bát đản này lại đi chọc tức hắn.Lâm Khê ăn xong, chủ ý tiêu thụ đồ ăn, hưng phấn đi xem sân chuẩn bị cho huynh trưởng.Thư phòng lấy ánh sáng tốt, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hồ sen bên ngoài, cảnh trí cũng xinh đẹp.Trên kệ sách là các loại điển tịch, nàng quay đầu lại lấy thêm một ít văn phòng tứ bảo và đồ cổ.Còn thiếu cái gì có thể chậm rãi nghĩ.Trong viện ánh mặt trời cùng vận.Lâm Khê nhìn cành cây rút ra mầm mới, thích ý uống một hớp trà trong tay.Nàng vẫn luôn cẩn thận chiếu cố cây đào, đã đề phòng mặt trời bạo phơi, lại phải cẩn thận nước mưa.Nửa tháng trôi qua, cuối cùng cũng sống sót.Nửa tháng này Lâm Khê cũng chưa ra khỏi cửa.Nữ quyến của quan viên cúi đầu trước mặt mặt cậu, hẹn nàng trâm hoa hoặc là du xuân, nàng cũng đều lấy thân thể không tốt làm từ chối.Thật còn không bằng ở nhà ngủ, nàng rất có xu hướng bù đắp buồn ngủ trước kia.Lâm Khê chờ mãi chờ mãi, cũng không chờ được đến khi huynh trưởng tới kinh thành.Nhưng hôm qua nàng nhận được tin nhắn của huynh trưởng.Đối phương ở trên thư nói, đã qua thi hương và thi hội, trước mắt đang nghiêm túc ôn thư.Chờ ba tháng sau lại thi đình ở kinh thành, đến lúc đó lại gặp nhau.Lâm Khê tuy cảm thấy tiếc nuối, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể chờ đợi.Chỉ làm người mỗi ngày quét tước sạch sẽ sân nhà huynh, thuận tiện cho hắn vào ở bất cứ lúc nào.xế chiều hôm nay, lại có người đưa thiếp tới trong phủ.Lâm Khê mở ra, nhanh chóng liếc mắt một cái, lần này mã cầu đảo không thể đánh.Ba ngày sau, Đoan Vương ở trong trại nuôi ngựa tư nhân trong thành của hắn, xử lý một hồi mã cầu long trọng.

Mẹ của hắn là Thánh sủng không suy, ngày thường phô trương không nhỏ hơn Thái Tử.Mấy năm nay, Đoan Vương đối chọi gay gắt với Thái Tử trên triều đường, mỗi người đều vì đảng.Không đến một khắc cuối cùng, ai cũng không biết người ngồi trên vị trí đó là ai, trước mắt không ai sẽ đắc tội với Đoan Vương.Mà gia tộc có quan hệ với các nữ tử chưa xuất gia, hoặc nam tử chưa thành gia, hầu như tất cả đều sẽ đến mã cầu hội.Đây cũng là trường hợp nam nữ vừa độ tuổi nhìn nhau.Hôm nay, mã cầu không đến giờ Thìn, Lâm Khê đã bị nha hoàn đánh thức.Đạp Tuyết đỡ nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, mấy đôi tay thò qua đùa giỡn với nhau.Lâm Khê nhắm hai mắt lại:- Ta muốn đi ngủ một lát.
Không có ngựa, nửa canh giờ là có thể đến.Khó trách có người nói thà rằng không nương ba tuổi không thể rời giường vào canh năm.Giọng nói của Đạp Tuyết mang theo nụ cười, lại không có nửa phần thương lượng đường sống:- Không được, chúng ta phải trang điểm cho tiểu thư, tốn chút thời gian đấy.Lâm Khê thấy phản đối vô dụng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.Đạp Tuyết là nha hoàn đứng đầu của phủ Quốc Công, bị phái đi đón Lâm Khê hồi phủ, một đường chiếu cố đến kinh thành.Tuổi của nàng không lớn, làm việc lại rất là ổn thoả lanh lợi.Lâm Khê có thể ăn cơm tới há miệng, mặc tới duỗi tay thì tất cả đều dựa vào nàng trước sau thu xếp.Đạp Tuyết từng một lần muốn chế tạo tiểu thư nhà nàng thành quý nữ cao không thể so sánh, sau khi phát hiện hoàn toàn không thể nào, lại tận sức làm tiểu thư nhà nàng thoạt nhìn giống như quý nữ cao không thể so sánh.Hạ Dĩnh đến bên đường bên ngoài trại nuôi ngựa, phía trước còn có bảy tám chiếc xe ngựa bị lật.Hiện giờ, thế gia quý tộc hào phú tươi tốt thành phong trào, những người này đi theo mang theo không ít tôi tớ và đồ vật.

Tốc độ dỡ hàng đương nhiên là nhanh không đứng dậy được.Một ít nam tử cưỡi ngựa chờ ở bên cạnh, sau đó liền đưa lên thời gian hàn huyên.Chuyện xưa ở kinh thành Liễu Thiên Phong ít ai biết đến, thú vui.- Lâm gia mới tìm được một cô nương, sách, tranh đoạt sân không thành, gọi người chặt một cây ba trượng trong viện!- Viện này vốn là chỗ ở của Tô cô nương, nàng bất đắc dĩ dọn dẹp, cũng là tai bay vạ gió.- Vô lễ như vậy, dù sao cũng không phải là cô nương lớn lên ở kinh thành, khí độ gia giáo kém không chỉ một chút, nhưng nghe nói là một mỹ nhân.- Tính tình này có đẹp đến đâu cũng vô dụng, cưới về nhà sẽ không yên.Mấy con cháu thế gia khi nói chuyện, màn xe ngựa phía sau bị mấy ngón tay xốc lên.Trong nháy mắt nữ tử khom lưng đi ra, giống như ánh trăng sáng tỏ.Mái tóc đen như thác nước, nếu bay nếu dương, váy bị gió thổi lên, giống như có thể bay lên bất cứ lúc nào.Mọi người nhất thời nhìn ngây người.Ánh mắt Đan Võ phức tạp nhìn Đạp Tuyết: Ngươi trang điểm đại tiểu thư thành như vậy à?Ngươi sẽ không cảm thấy đuối lý sao?Đạp Tuyết không dao động, hiển nhiên là nàng sẽ không.- Đây là cô nương của Ai gia?- Chính là vị tiểu thư kia của Lâm gia, ta nói rất hay.- Vừa rồi nàng nói chuyện với người hầu, hình như còn liếc mắt nhìn ta một cái, sẽ không hỏi lại ta là ai chứ?Giọng nói của nam tử có vài phần hưng phấn.váy quá dài dễ dàng bị giẫm lên, khi Lâm Khê xuống xe ngựa, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của Đan Võ.Giọng nói của nàng rất nhẹ, mang theo chút lạnh lẽo:- Không phải vì giết người, ta không dậy sớm như vậy.Đan Võ:...Lâm Khê vào trại nuôi ngựa, tìm một chỗ hơi nghiêng ngồi xuống.Rất nhiều người không quen biết nàng, nhưng nhìn thấy Lâm Ngạn đứng bên cạnh, tất cả đều hiểu rõ.Không nói những thứ khác, hai tỷ đệ cùng nhau đảo mắt nhìn nhau.Lâm Ngạn tuy rằng khó thuần ương ngạnh, nhưng không chịu nổi mặt mày đẹp, những nữ tử khuê các kia lại ngẫu nhiên cũng sẽ mang theo hắn.Huống chi gần đây hắn còn thay đổi tính khí, lại còn lãng tử hồi đầu đi học đường đọc sách!Nhưng các nàng nhiều nhất đàm luận đến nam tử, vẫn là Tín Vương Thẩm Trọng Tiêu.Hiện giờ gần như tất cả những nữ tử chưa chồng đều sẽ thường xuyên nhìn về phía đầu của Tín Vương hoặc là e lệ, hoặc là ánh mắt ái mộ.Người đàn ông này ngươi có thể tùy tiện vũ nhục nhân phẩm của hắn, nhưng không thể nghi ngờ mặt mũi của hắn.Thẩm Trọng Tiêu đã sớm thấy được Lâm Khê, hắn luôn luôn do dự, vẫn đi về phía đối phương.Tô Dạng Dạng vốn tưởng rằng Thẩm Trọng Tiêu sẽ tìm đến mình, không ngờ nam nhân lại đi đến bên kia.Nhìn thấy Lâm Khê đứng ở phương hướng kia, nàng không suy nghĩ nhiều, cũng đi qua.Hôm nay Tiêu Nhàn vẫn luôn đi theo bên cạnh sư muội, đi theo bên cạnh nàng.Thẩm Trọng Tiêu lấy ra ngọc bội, trầm giọng hỏi:- Chưởng quỹ có gia sản trên danh nghĩa của ta nói cho ta biết, ngày gần đây thu được khối ngọc bội này, sao ngọc bội của ngươi lại xuất hiện ở hiệu cầm đồ?Lâm Khê bình tĩnh nói:- Trang đài trang sức quá nhiều, ta không thích thì cầm đi coi như xong.- Ta còn cho ngươi, ngươi cứ việc thu nhận, tùy ý xử lý sẽ làm tổn thương lòng người khác.Lâm Khê:- Được rồi.Nhưng cho tới bây giờ, nàng cũng không phải không qua được với tiền, duỗi tay ra là phải đi đón.Sau này có thể đổi thành cửa hàng gia sản bán lại một lần nữa!Tô Dạng Dạng vừa vặn nhìn thấy một màn này, đã ngoài ý muốn lại tức giận.Nàng bước nhanh đi đến trước mặt Lâm Khê, chất vấn nói:- Ngọc bội này là năm đó mẹ ta tặng cho, sao ngươi có thể không quý giá như thế, lại lấy đi đổi tiền?Lâm Khê khẽ cười một tiếng:- Ngươi nói lời này ta còn không hiểu, sân của cha mẹ ta còn không có ta, còn có thể lo lắng cho cha mẹ ngươi sao?Vẻ mặt Tô Dạng Dạng Có hơi mất tự nhiên:- ...!Ta cũng không phải cố ý, huống chi ngươi rõ ràng là không thiếu tiền.Lâm Khê:- Đúng đúng đúng, ta cũng cố ý, ta cũng rất thiếu tiền.Trong lòng Tiêu Nhàn đều là khinh thường, nữ nhân này thật đáng ghét, trước khi chặt cây đào của sư muội, hiện tại lại làm cho sư muội khó xử.Khi hắn còn nhỏ sinh ra một trận bệnh nặng, ít nhiều sư muội dốc lòng chiếu cố mới có thể sống sót.Mặc kệ là ai, chỉ cần làm sư muội không vui, hắn nhất định làm người hối hận đi lên trên đời!Giọng nói của hắn ác độc đến mức không dễ phát hiện:- Chỉ bằng ngươi cũng xứng với ngọc bội giống sư muội à?Tác giả có chuyện nói:Đan Võ: Ai, chờ nàng chém ngươi thành tám khối, ngươi sẽ biết có xứng hay không..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.