Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 39: Chương 39




Nam nhân cao lớn, xương cốt ưu việt, đôi đồng tử sâu thẳm sáng ngời như vàng ngọc, một loại cảm giác áp bách nặng nề đánh úp lại.
Bị cắt ngang, Kỷ Đình Trạch mất đi dũng khí mở miệng lần nữa. Hắn muốn hỏi thân phận của người này, nhưng khi bị ánh mắt của đối phương đảo qua chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được lan truyền khắp cơ thể khiến hắn do dự.
Danh xưng kia có chút đặc thù, hay hắn chính là Nhiếp Chính Vương?
Thẩm Ước chỉ liếc nhìn Kỷ Đình Trạch vài cái, sau đó thu hồi ánh mắt, lại chăm chú nhìn Tiêu Tịch Nhan. Đáy mắt có hơi không kiên nhẫn cùng hoang mang, như đang chất vấn tại sao nàng còn không đi qua.
Trong lòng Tiêu Tịch Nhan hỗn loạn, vì sao Thẩm Ước lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
"Tử Bái, ta đi trước."
Kỷ Đình Trạch từ trong hư không sinh ra một cảm giác không cam lòng: "Hắn là..."
"Không sao đâu, ngài ấy sẽ không hại ta." Tiêu Tịch Nhan mỉm cười: "Nói với Hà Quang ta đến phủ, nàng ấy sẽ tự biết."
Thiếu nữ bước ra khỏi đình, bóng dáng có chút vội vàng, không hề do dự.
Bên ngoài đình ánh nắng ấm áp và sáng sủa, như có ranh giới âm dương ngăn cách giữa đình, chia nàng và hắn ra hai bên.
Vì không có người đánh xe đưa chiếc ghế đẩu nhỏ nên lúc bước lên xe Tiêu Tịch Nhan có chút chần chừ. Tuy nhiên, một cánh tay đột nhiên vươn ra từ giữa rèm, nhẹ nhàng kéo nàng lên.
Sự quen thuộc và gần gũi âm thầm bộc lộ khiến cho Kỷ Đình Trạch cứng đờ tại chỗ.
Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa thôi hắn đã có thể nói ra tâm ý của mình.


Tâm tình của Thẩm Ước có chút không tốt.
Không phải hắn không biết gì về quan hệ cá nhân của Tiêu Tịch Nhan, người này tuy là thanh mai trúc mã của nàng, nhưng trong bản điều tra có ghi rằng hai người không thường xuyên qua lại. Kỷ Đình Trạch thi đậu Thám Hoa, hắn cũng không để trong mắt.
Nhưng mà hắn lại thấy nàng cười với người đó.
Nhìn thấy cảnh hai người sánh vai ngồi cạnh nhau, đáy lòng Thẩm Ước như mưa dầm, một loại dục vọng độc chiếm không nói rõ cứ vương vấn quanh quẩn.
Chẳng qua chỉ là một tên đẹp mã, sao nàng lại có thể cười với người khác?
Cho đến lúc này, bầu không khí trong xe ngựa vẫn lạnh như băng.
Đã một thời gian không gặp, đột nhiên gặp mặt, Tiêu Tịch Nhan cũng không biết phải nói gì. Huống chi, trước đây đều là Vương phủ phái người hầu đến đón nàng, Thẩm Ước cũng chưa từng đích thân xuất hiện.
Nhưng mà, đây cũng là lần cuối cùng gặp nhau.
Nàng nhẹ giọng nói: "Sao hôm nay điện hạ lại đột nhiên đích thân tới đây?"
Thẩm Ước không trả lời mà hỏi: "Hắn là ai?"
Góc nghiêng của nam nhân lạnh lùng như ánh trăng, tựa hồ nếu nàng không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng sẽ tiếp tục bướng bỉnh hỏi.
Tuy nhiên kiếp trước sớm chiều ở chung, nàng đã quen thuộc với cảm xúc của hắn, có thể nhìn ra sự bất mãn nhàn nhạt trong đôi mắt vàng đó. Không biết vì sao, nàng đột nhiên có chút chột dạ.
"Là ca ca gần nhà quen biết từ xưa." Tiêu Tịch Nhan dừng một chút rồi nói: "Cũng không thân lắm."
Có vẻ như nửa câu cuối được thêm vào khiến cho nam nhân hài lòng. Lông mày Thẩm Ước hơi giãn ra, gương mặt như ngọc cuối cùng cũng không còn căng chặt như hầm băng nữa.

"Hôm nay ta không có việc gì, có thể bớt thời giờ đến đây."
Tiêu Tịch Nhan nhắc nhở hắn. "Điện hạ, còn một lần nữa giao dịch giữa chúng ta sẽ kết thúc."
Thẩm Ước im lặng, sắc mặt tựa hồ lại trầm xuống.
Suốt chặng đường dài trên xe ngựa, Tiêu Tịch Nhan vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghi hoặc: "Con đường này hình như không phải đi đến Vương phủ."
"Đưa ngươi đến một nơi."
Tiêu Tịch Nhan nhịn không được cau mày, thấp giọng kháng nghị: "Theo thỏa thuận với điện hạ hình như không có yêu cầu cùng đi ra ngoài."
Thẩm Ước chỉ nhắm mắt ngủ, không đáp lại.
Tiêu Tịch Nhan bất lực, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của nam nhân, cũng không lo lắng hắn sẽ làm gì nàng. Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa... bộ dáng có chút tuỳ hứng.
Đến nơi dân cư thưa dần, xe ngựa dừng lại.
Thẩm Ước vén rèm xuống xe trước, sau đó lưu loát xoay người đưa tay cho nàng. "Để ta đỡ ngươi xuống, cẩn thận."
Lòng bàn tay của nam nhân to rộng, gân xanh ẩn hiện là biểu tượng của sức mạnh. Đáy mắt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, như muốn nói rằng hắn sẽ vững vàng đỡ được nàng.
Giống hệt như ngày xưa.
Tiêu Tịch Nhan hơi mím môi, vẫn đưa tay về phía hắn, bàn tay của thiếu nữ thon dài trắng nõn mềm mại như lá liễu.
Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn.

Tuy nhiên không biết do nàng đứng không vững hay là bị cánh tay của Thẩm Ước kéo, Tiêu Tịch Nhan đột nhiên mất thăng bằng, theo bản năng ngã về phía trước, vừa vặn được nam nhân ôm vào trong lòng...
Thẩm Ước vòng lấy eo nàng, vững vàng ôm nàng xuống dưới.
Nàng đối với hắn chẳng qua chỉ là một cây tơ liễu uyển chuyển nhẹ nhàng, ôn hương nhuyễn ngọc. Thẩm Ước ngửi được mùi thơm của hoa nhài cùng mùi thuốc đắng thoang thoảng.
Lồng ngực nam nhân vẫn ấm áp như mấy tháng trước.
Tiêu Tịch Nhan hoàn toàn được ôm lấy. Cằm thiếu nữ cọ nhẹ qua bờ vai rộng lớn của Thẩm Ước, nàng chớp mắt, vẫn còn hơi choáng váng khi bị đặt vững chắc trên mặt đất.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Ta đã bảo phải cẩn thận mà."
Vẻ mặt Thẩm Ước rất bình tĩnh, bàn tay vừa ôm eo nàng đã rời đi, hiện ra vẻ phong độ quân tử, tựa như mới vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.
Trong lòng Tiêu Tịch Nhan cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều.
"Đa tạ điện hạ."
Nàng đứng cạnh hắn, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy lá xuân rung rinh, cây cối trong vườn u ám, một con đường đá dẫn đến một nơi yên tĩnh. Càng đi càng thấy nhiều cánh hoa rải rác trên đường.
Tiêu Tịch Nhan nhìn thấy cây mơ nở hoa tươi tốt kia, không khỏi ngơ ngẩn.
Đây là nơi mà nam nữ trẻ tuổi quyền quý ở Trường An thường đến chơi đùa mở tiệc mùa xuân, cũng là nơi tụ tập của "đám con cháu giàu có ăn không ngồi rồi" mà Thẩm Ước từng nói với vẻ khinh thường.
Hiện giờ hắn lại đưa nàng đến chỗ này.
Tiêu Tịch Nhan buồn cười, má lúm đồng tiền cũng lộ ra một độ cong. Vừa vặn hoàn toàn rơi vào trong mắt Thẩm Ước bên cạnh.
Tiểu Quan Âm mỉm cười.
Khuôn mặt trắng như ngọc dường như hơi đỏ lên vì gió lạnh, Thẩm Ước cởi áo choàng xuống khoác lên người nàng.

Đôi mắt ngấn nước của Tiêu Tịch Nhan hơi ngước lên: "Điện hạ?"
Gương mặt Thẩm Ước sắc bén, nhưng ánh mắt lại ôn nhu. Hắn vốn lạnh lùng kiêu ngạo lại cúi đầu chỉ để buộc chặt dây cho nàng, trong lòng như có một con bướm đang làm tổ, giọng nói nhẹ nhàng đến mức sợ doạ nàng bỏ chạy.
"Gọi ta là Thẩm Ước."
Gió thổi qua, những bông hoa mơ trắng như ngọc từ phía sau hắn rơi xuống, giống như những cánh hoa bay trong tuyết. Khung cảnh này giống như quay trở lại vô số giấc mộng giữa đêm khuya, làm sống lại những giấc mơ cũ.
Tiêu Tịch Nhan cắn môi lắc đầu: "Không được."
"Vì sao không được?"
"Dân nữ không dám đi quá giới hạn..."
Nàng lại đổi thành xưng hô xa lạ, đáy mắt Thẩm Ước trở nên tối sầm.
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn không gặp nàng chỉ bởi vì ba lần hẹn đáng chết. Chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng. Hắn không muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào để ép buộc nàng, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn buông tay.
Những giấc mơ của hắn ngày càng rõ ràng hơn, đồng thời, một thứ gì đó sắp xuất hiện...
Sự khách khí và cự tuyệt của nàng càng làm cho Thẩm Ước muốn tiến lên thay vì lùi bước, khát vọng đoạt lấy trong lòng càng sâu hơn.
"Ngoài cái này ra, ngươi không còn điều gì muốn nói với ta sao?"
Bí mật của nàng đến tột cùng là gì?
"Nếu như ta biết hết tất cả, nhất định ta sẽ không bỏ qua. Nhưng trước đó, ta muốn ngươi tự mình nói cho ta biết."
Lời nói của Thẩm Ước như lọt vào trong sương mù, nhưng Tiêu Tịch Nhan biết rất rõ hắn đang cho nàng một cơ hội thẳng thắn. Nhưng hàng mi dài của nàng run lên, không dám trả lời.
Giọng nói trên đỉnh đầu lại như đang dỗ dành: "Nghe lời, nói cho ta?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.