Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 3: Chương 3




Bên tai truyền đến tiếng nghị luận sôi nổi của đám sơn phỉ, trong đầu Tiêu Tịch Nhan lại nổ tung một trận, tim đập nặng nề lỡ nhịp.
Nàng biết bản thân dung mạo nhạt nhẽo, nhiều lắm chỉ tính là thanh tú, không được coi là tuyệt thế mỹ nhân... Cho nên tại sao hắn lại muốn nàng? Bị hắn mang đi nàng sẽ có kết cục gì?
Hùng Dật trầm ngâm một lát, thầm nghĩ Thẩm Ước chưa từng yêu cầu hắn bất cứ thù lao gì, từ trước đến nay luôn tỏ ra vô dục vô cầu, vẻ mặt không khỏi buông lỏng.
Hắn lại nói vào tai Chu Phú mấy câu, sau đó đánh nhịp nói: "Hiếm thấy Thẩm lão đệ cũng có thứ coi trọng! Dễ nói rồi! Lục Tử, ngươi phụ trách đem tiểu nương tử này đến phòng Thẩm huynh đệ đi."
Đinh Tiều ở bên cạnh cười như không cười nói: "Đại ca đúng là thiên vị nha."
Hùng Dật chỉ cười uống tiếp một ly: "Thẩm lão đệ có ơn cứu mạng ta, núi Vô Kỵ từ trước đến nay vẫn luôn coi trọng tình nghĩa huynh đệ, chỉ là một nữ nhân đơn thuần, sao ta có thể không đáp ứng?"
Tiêu Tịch Nhan còn chưa phản ứng lại đã bị người gọi là Lục Tử nửa bắt cóc rời khỏi bàn tiệc. Đôi mắt trong veo của thiếu nữ còn mang theo chút ngơ ngác không kịp phòng bị, giống như một con thỏ đột nhiên bị tóm lấy tai, hoảng sợ bối rối không biết phải làm sao.
Thẩm Ước đã ngồi về chỗ. Vẫn là vẻ mặt bất cần đó, chỉ là giống như có mắt ở sau lưng: "Tay chân nhẹ một chút, đừng làm bị thương người của ta."
Lục Tử trợn mắt nhìn sang đại đương gia, nhếch miệng cười nói: "Thẩm ca yên tâm đi!"
Tiêu Tịch Nhan biết mình không có tư cách phản kháng, chỉ có thể bất đắc dĩ bị mang đi.
Trên đường nàng cũng không giãy giụa vô ích. Chỉ là Tiêu Tịch Nhan từ trước đến nay trấn tĩnh, lúc này thấy mình dễ dàng bị gán cho một người xa lạ cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Lục Tử đưa nàng đến một gian nhà nhỏ trên núi.
Gian nhà nằm ở sườn núi, cách nhà chính vừa rồi một khoảng, dưới ánh trăng sáng trông có vẻ càng thêm quạnh quẽ. Lưu Tử bước tới gõ cửa, rất nhanh một thiếu niên thanh tú khoảng mười tuổi từ trong phòng chạy ra.
Thiếu niên nhìn thoáng qua Tiêu Tịch Nhan, đôi mắt hình trăng non hiện lên sự nghi hoặc, hỏi: "Lục Tử ca, nàng là?"

Lục Tử khéo đưa đẩy cười: "A Ngũ, đây chính là nữ nhân Thẩm ca khó có được muốn có, ngươi phải chăm sóc cho tốt. Cũng đừng quên nói với hắn ta đưa người này trở về cẩn thận."
Dứt lời hắn đẩy Tiêu Tịch Nhan vào trong phòng, xoay người rời đi.
Thiếu niên không cao nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng và sắc bén. Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, tựa như không hài lòng lẩm bẩm mấy câu, hắng giọng: "Ngươi vào trong đi, đúng rồi, vào gian phòng đó là được."
Tiêu Tịch Nhan biết rõ lập trường hiện giờ của mình là cá nằm trên thớt, nàng là thịt cá, dù chỉ đối mặt với một thiếu niên choai choai nàng cũng không có cách nào phản kháng. Chỉ có thể nghe theo lời hắn, giống như một u hồn lặng lẽ đi vào trong nhà.
Phó Ngũ nhìn bóng dáng nàng, trong lòng lại dấy lên một tia buồn bực.
Nữ nhân này bất kể là dáng người hay dung mạo đều nhạt nhẽo vô vị như vậy, sao Thẩm ca lại thích nàng? Ở trong lòng hắn, Thẩm Ước hẳn phải xứng với một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ như vũ cơ Tây Vực mới đúng.
"Ngươi cứ đợi ở bên trong đi." Chờ một lát, Thẩm ca hẳn sẽ sớm trở lại thôi.

Gió đêm trên núi lạnh lẽo, Tiêu Tịch Nhan đứng lặng ở trong phòng, sinh ra một chút mơ hồ.
Vật dụng đơn giản đến mức gần như không có gì, đặc biệt trên tường treo một bộ cung nỏ, làm gian nhà thoạt nhìn càng giống như chỗ ở tạm thời của thợ săn trong rừng. Bốn phía lộ ra vẻ lạnh lùng, rất hợp với khí chất của nam nhân kia.
Tiêu Tịch Nhan xiêm y mỏng manh, dọc đường lại bị không ít gió đêm thổi qua, lúc này vô cùng sợ lạnh. Nhưng nàng cũng không dám ngồi trên giường của người nọ, chỉ có thể tìm một góc trong phòng, ôm đầu gối lẳng lặng cuộn tròn.
Nàng tựa cằm lên đầu gối, đôi mắt từ từ tản ra, giống như bồ công anh bay lơ lửng trong hư không.
Gió ngoài cửa sổ không ngừng thổi tới khiến nàng có chút lạnh.

Cửa sổ trong phòng mở to, mỗi lần nàng mệt mỏi đều sẽ bị gió thổi đến tỉnh táo hơn chút. Cùng lúc đó, những kế hoạch chạy trốn mà nàng đã tưởng tượng vô số lần trên đường hiện lên trong đầu hết lần này đến lần khác cũng bị gió lạnh thổi tan.
Ngoài cửa sổ chính là cỏ dại mọc ngổn ngang và rừng sâu, nàng dường như nhìn thấy lối thoát ngoài cửa sổ. Nhưng mà Tiêu Tịch Nhan cúi đầu liếc nhìn cổ tay mình, vết đỏ do bị siết chặt trước đó vẫn chưa tiêu tan.
Nàng rũ mắt, tự giễu khẽ cười.
Có lẽ là sơn phỉ cũng cảm thấy nàng quá yếu, trói gà không chặt nên có ném nàng một mình ở đây cũng không sợ. Ngoài phòng chỉ có một thiếu niên mới lớn, cũng không sợ nàng không nghe lời.
Huống chi đêm trên núi vô cùng lạnh lẽo, đá tảng mênh mông, cũng không biết trong núi khó bao nhiêu sài lang hổ báo. Bây giờ nàng lại mệt mỏi, chỉ sợ không chạy được mấy bước, chưa kịp bị người ta truy đuổi đã tự lâm vào tình thế khó khăn trước.
Nhịp tim lại đập chậm lại.
Nàng lại nghĩ tới nam tử xa lạ kia. Trong bữa tiệc mặc dù hắn uống rượu nhưng cũng không có hứng thú, cũng không liếc mắt nhìn những nữ lang khác, trông hắn không giống như một kẻ ham mê tửu sắc bình thường...
Nhớ lại đôi mắt vàng đó, nàng vẫn cứ có một loại ảo giác rằng tâm trí mình đang bị lấy đi.
Tiêu Tịch Nhan lại lắc đầu. Nàng không nghĩ rằng đối phương cảm thấy hứng thú với cơ thể mình, nếu chờ hắn quay lại, nàng chưa chắc không thể cúi đầu khom lưng trước để xem ý đồ của đối phương rốt cuộc là gì.
Nàng lặp đi lặp lại tự hỏi tự trả lời. Nhưng sau một ngày kinh hồn táng đảm, hiện giờ nàng vừa đói vừa lạnh, dựa vào bức tường lạnh lẽo, không khỏi thu mình lại càng lúc càng nhỏ.
......
Ước chừng đến giờ Tý*, Thẩm Ước rời bàn tiệc và quay trở lại.

*Giờ Tý tương ứng với khoảng thời gian từ 23h ngày hôm trước đến 1h ngày hôm sau.
Phó Ngũ từ xa nhìn thấy một bóng người cao lớn, bắc đèn đẩy cửa đi ra đón, ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc. "Thẩm ca, cuối cùng huynh cũng về rồi. Huynh uống rượu à? Có cần ta giúp huynh nấu canh giải rượu không?"
Thẩm Ước không trả lời mà đi thẳng vào trong.
"A! Đúng rồi, Lục Tử vừa đưa người đến..." Phó Ngũ chợt nhớ tới bên trong có một vị khách không mời mà đến, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì Thẩm Ước đã đi lên lầu.
Nửa sau của bữa tiệc, Thẩm Ước uống hơi nhiều. Nhưng người không thực sự say, chỉ là có chút mệt mỏi.
Hắn đẩy cửa bước vào phòng, định cởi y phục.
Dưới ánh trăng yên tĩnh một lúc, nhưng từ trong góc lại đột nhiên phát ra một âm thanh xào xạc rất nhẹ, như thể có thứ gì đó bị giật mình.
Thẩm Ước cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.
Từ khi nào trong phòng hắn lại có người khác?
Tiêu Tịch Nhan tâm sự nặng nề, lông mi dài rũ xuống mệt mỏi, giãy giụa hồi lâu. Khi bị tiếng vang kinh động, nàng giật mình mở mắt ra nhìn thấy nam nhân đang thay y phục dưới ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Lúc này, y phục của Thẩm Ước đã cởi ra một nửa, lộ ra cơ bụng trơn bóng như băng xuân ngọc thạch, đường nét rõ ràng. Thân hình thon chắc, cường tráng của nam nhân cùng khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú tạo thành một sự tương phản hấp dẫn mạnh mẽ.
Điểm duy nhất không hoàn mỹ là có một vết sẹo dữ tợn vắt ngang bụng, nhìn qua có vẻ vết thương cực kỳ nguy hiểm, sâu đến mức có thể thấy được xương.
Tiêu Tịch Nhan đột nhiên cúi đầu, gò má tái nhợt của nàng nhiễm một màu hồng nhạt không thể tan đi.
Nửa sợ hãi, nửa xấu hổ.
Nàng là một nữ lang chưa bao giờ ra khỏi khuê phòng, nào đã gặp qua cảnh tượng như vậy, không thể không vội vàng quay đi. Cùng lúc đó, tiếng tim nàng đập đinh tai nhức óc.
Mà đôi mắt Thẩm Ước sắc bén, liếc mắt là có thể nhìn rõ đống nhỏ ẩn mình trong bóng tối kia.

Thiếu nữ gục đầu xuống, gò má lộ ra một vệt trắng hồng nhàn nhạt. Hàng mi dài run rẩy như lá cây trong gió, đôi mắt tràn ngập sương mù lộ ra vẻ yếu ớt.
Trông rất giống một con thỏ bị kinh hãi, co cái đuôi lại thành một quả bóng.
Ồ, là người vừa rồi hắn nhặt về.
"Rất xin lỗi, ta, ta không nhìn thấy gì cả." Tiêu Tịch Nhan đột nhiên nhắm mắt lại, ước gì mình có thể độn thổ biến mất.
Nhưng ánh sáng mỏng manh trên khuôn mặt thiếu nữ đã nói lên tất cả.
Tình huống như vậy ngược lại khiến cho Thẩm Ước trông giống như một cô nương bị kẻ háo sắc khinh bạc. Hắn lạnh mặt, nhanh chóng thu dọn y phục, lạnh lùng nói: "Phó Ngũ."
Thiếu niên không yên lòng, đang lảng vảng bên ngoài nghe vậy lập tức vào nhà: "Ta đây, Thẩm ca làm sao vậy?"
Thẩm Ước liếc nhìn Tiêu Tịch Nhiên ở trong góc. Vừa rồi hắn khó có được cảm thấy con thỏ ngu ngốc này bộ dáng thật đáng thương, liền nảy ra chủ ý, tùy tiện nhặt người về nhà.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này. Hắn nói: "Sao nàng lại ở trong phòng ta?"
"Lục Tử ca bảo ta cho nàng vào." Phó Ngũ cũng có chút khó hiểu.
"Ý ta là, sao nàng lại ở trong..." Thẩm Ước nhíu mày, đ è xuống sự bất an trong lòng, chỉ có thể nói: "Bỏ đi, ngươi sắp xếp chỗ khác cho nàng ngủ."
Phó Ngũ sửng sốt: "Thẩm ca, vậy ngươi không ngủ sao...?"
Nữ nhân này không phải được đưa đến để ngủ cùng Thẩm ca sao? Hắn còn tưởng rằng Thẩm Ước cuối cùng cũng đã thông suốt, đêm nay muốn tìm một cô nương đến làm ấm giường.
Phó Ngũ lớn lên trong sơn trại từ nhỏ, bị ảnh hưởng bởi những tên sơn phỉ, nói chuyện cũng không cố kỵ. Thanh âm của thiếu niên vang vọng trong đêm, Tiêu Tịch Nhan nghe thấy rõ ràng, sắc mặt lập tức nóng bừng.
Ngủ... ngủ cái gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.