Trịnh thị lần đầu mang thai trong suốt thai kỳ vô cùng cẩn thận, ít đi lại, ăn nhiều đồ bổ, bởi vậy khiến cho thai nhi quá lớn, suýt nữa khó sinh. Bà sinh ra một hài tử với khuôn mặt bầm tím, thật vất vả mới sống sót nhưng cũng trở thành một kẻ ngốc.
Tên ngốc đáng thương đó là Tiêu Triệt, là a huynh của Tiêu Tịch Nhan.
Tiêu Triệt dần dần lớn lên nhưng chỉ có đầu óc của đứa trẻ mấy tuổi. Trịnh thị coi trọng mặt mũi, giấu hắn vào một nơi ẩn náu hẻo lánh, không được phép lộ mặt. Những người trong phủ cũng dần hình thành nên việc nói năng thận trọng cấm kỵ.
Chỉ có Tiêu Tịch Nhan thỉnh thoảng mới tới gặp hắn.
Tiêu Triệt ôm thiếu nữ, nắm chặt ống tay áo nàng, nghẹn ngào như tiểu hài tử: "Còn may, huhu... Nhan Nhan, may là muội đã trở lại."
Tiêu Tịch Nhan cảm thấy trong lòng xót xa cay đắng, lại có chút ấm áp. "Đúng vậy, ta còn sống, không có việc gì."
Nàng không ngờ mình ở trong lòng a huynh lại quan trọng như vậy.
Tiêu Triệt không chỉ có tâm hồn đơn thuần như hài tử mà còn vì bị khinh thường từ khi còn nhỏ nên hiện giờ khi đối mặt với người lạ, thỉnh thoảng sẽ sợ đến mức run rẩy. Vậy nên, mỗi tuần nàng sẽ đến chăm sóc cho hắn một lần.
Tiêu Triệt vội vàng nắm lấy tay nàng, từ dưới gối lấy ra một cái bọc: "Nhan Nhan, muội nhìn xem, không phải muội thích ăn bánh hoa mai sao? Ta sẽ không bao giờ tranh giành với muội nữa. Đây là những thứ thường ngày ta tích góp, đều để lại cho muội..."
Lão mụ tử đưa đồ ăn ở đây trước đây thường xuyên nhận lợi ích từ Tiểu Tịch Nhan, thỉnh thoảng cũng sẽ cho thêm nhiều đồ ăn ngon.
Tiêu Triệt suy nghĩ rất đơn giản, Nhan Nhan luôn gầy gò, chẳng lẽ là bởi vì ăn không đủ no nên mới bị bệnh? Nếu hắn để lại cho nàng tất cả những món ăn nàng thích, liệu nàng có khỏe hơn không?
Khi tấm vải được mở ra, chỉ thấy rất nhiều chiếc bánh được xếp ngay ngắn bên trong, đáng tiếc là đã lộ ra một số chấm mốc. Trong lòng Tiêu Tịch Nhan cảm thấy chua xót, bánh hoa mai là món nàng yêu thích khi còn nhỏ.
Ngay sau đó nàng lại nhận thấy môi Tiêu Triệt tái nhợt, khi đưa tay chạm vào, tay nàng cũng lạnh ngắt. Hiện giờ đã sắp vào thu, theo lý thuyết đã đến lúc phải thay chăn ga gối đệm dày hơn. Nhưng trên giường vẫn chỉ có một lớp chăn mỏng mùa hè, Tiêu Triệt cũng đang mặc một bộ y phục mỏng manh.
"A huynh, không có ai mang thêm y phục và chăn bông cho huynh à?"
Trong lòng Tiêu Tịch Nhan không khỏi có chút tức giận. Trong nhà không có ai quan tâm đ ến a huynh, hạ nhân bỏ mặc huynh ấy là chuyện thường tình.
Trước đây vì nàng thường xuyên đến thăm nên còn có người để ý một chút, nhưng mấy tháng nay nàng không ở trong phủ, chỉ sợ là hạ nhân lại chứng nào tật nấy.
Tiêu Tịch Nhan chỉ có thể vội vàng gọi Hà Quang đi sai người thay chăn đệm.
Sau một hồi bận rộn cuối cùng cũng bố trí xong. Tiêu Triệt ôm chăn đơn dựa vào bếp lò, dần cảm thấy buồn ngủ: "Nhan Nhan... Ta buồn ngủ quá, ta, ta muốn đi ngủ."
Tiêu Triệt cũng quen ngủ trưa như trẻ con, nhưng trước khi đi ngủ hắn vẫn nắm chặt ống tay áo nàng. Tiêu Tịch Nhan lặng lẽ ngồi bên cạnh bếp lửa, cả người ấm áp, trong lòng cảm nhận được cái se lạnh của mùa thu.
Người đi trà lạnh.
Nếu một ngày nàng thực sự không còn nữa, a huynh nên làm gì bây giờ? Nhưng mà nàng và a huynh kỳ thật vốn đồng bệnh tương liên, không có gì khác biệt.
Nàng đối với Hầu phủ mà nói, một khi mất hết giá trị cũng giống như a huynh... bất cứ lúc nào cũng có thể bị bỏ rơi.
—
Vào ngày Tiêu Tịch Nhan được Kỷ Đình Trạch đón về, xe ngựa không tránh tai mắt của mọi người, bởi vậy sự kiện ly kỳ về việc Thất nương của Tiêu gia "hồi sinh từ cõi chết" nhanh chóng lan truyền khắp Trường An.
Ngại bị chỉ trích, Trịnh thị chỉ có thể bóp mũi giả chết, đóng cửa từ chối tiếp khách. Dưới tình huống như vậy, "Tiêu thất nương" cũng không thể đột nhiên biến mất được nữa.
Có lẽ Trịnh thị cũng biết chuyện này rất xấu hổ, ngoại trừ hai ba lần đầu tỏ ra quan tâm, Trịnh thị cũng không đến thăm Tích Thuý Uyển nữa. Những tỳ nữ trước đây của Tiêu Tịch Nhan cũng ít hơn một chút, hiện giờ nàng lại lấy lý do bệnh nặng mới khỏi cần tĩnh dưỡng trong phòng, việc thỉnh an hàng ngày cũng miễn.
Vì thế xung quanh nàng càng trở nên thưa thớt vắng vẻ hơn. Chỉ có Hà Quang thỉnh thoảng rời phủ, trở về kể với nàng về một số chuyện để giải sầu.
"Nương tử, người có biết giai thoại lớn nhất hôm nay ở Trường An là gì không?"
"Là gì?"
Đương nhiên Hà Quang sẽ không đề cập tới tin đồn về Hầu phủ. Nàng cố ý chọn một cái náo nhiệt, thấp giọng thần bí nói: "Trong cung đột nhiên có thêm một Tứ hoàng tử, nghe nói đột nhiên từ Bắc Đình trở về!"
"Tứ hoàng tử?" Thánh thượng không có nhiều con nối dõi, cho nên mấy vị ở Trường An mọi người đều biết, nhưng chưa từng nghe nói đến Tứ điện hạ.
"Đúng vậy, nghe nói Ngụy thượng thư đột nhiên bị giáng chức, bị kết tội cấu kết với thổ phỉ, kết bè phái trục lợi, tất cả đều có liên quan đến Tứ hoàng tử. Vụ thổ phỉ trên núi Vô Kỵ cũng là vị điện hạ này giải quyết. Nói đến thân thế của Tứ hoàng tử cũng rất có lai lịch."
Tiêu Tịch Nhan ngừng thêu thùa, bật cười nói: "Hà Quang, ngươi nghe được những chuyện này ở đâu?"
"Nô tỳ nghe tiên sinh kể chuyện của Hồng Vân Lâu nói. Nương tử không thích nghe chuyện này sao?"
"Không có việc gì, chỉ là ta cảm thấy có chút mới mẻ." Tiêu Tịch Nhan lắc đầu. "Ngươi nói tiếp đi."
Cái tên núi Vô Kỵ không hiểu sao lại làm nàng cảm thấy có chút quen thuộc.
"Nghe nói năm đó Thánh thượng vô cùng sủng ái Thần phi, nhưng đáng tiếc nàng đã vi phạm điều cấm kỵ của đế vương, bị bí mật xử tử, vị hoàng tử này cũng biến mất. Nhìn bức chân dung, Thần phi chính là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!"
Hà Quang thần bí nói: "Nghe nói Thần phi còn là người Nguyệt Di, không biết vị Tứ điện hạ này có phải cũng rất tuấn mỹ không?"
Tiêu Tịch Nhan đột nhiên cau mày, trong lòng không hiểu sao nổi lên gợn sóng: "Đại Ung có thành kiến rất sâu với người Nguyệt Di..." Chỉ sợ vị điện hạ kia sống cũng không dễ dàng.
Một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng thở dài: "Thần phi chết trẻ như vậy, quả thực là đáng tiếc."
Hà Quang gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi nương tử! Nô tỳ nói chuyện đó hưng phấn quá, suýt nữa quên mất. Đây là bức thư Kỷ lang quân nhờ nô tỳ đưa cho người."
Thần sắc thiếu nữ bình tĩnh mở lá thư ra.
Thông qua nét chữ tao nhã tiêu sái, dường như có thể nhìn thấy dáng người tuấn tú và ngay thẳng đó. Giữa những hàng chữ là lời thăm hỏi như thường lệ, lặng lẽ len lỏi vào trái tim như cánh rừng ướt sau cơn mưa.
Kể từ sau khi nàng trở về, Kỷ Đình Trạch cũng trao đổi thư từ với nàng thường xuyên hơn.
Đối với người ngoài, họ không hề thân nhau. Tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó, bọn họ cũng coi như là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ.
Kỷ gia là thư hương môn đình, tổ tiên từng làm hàn lâm học sĩ. Dù triều đình hiện giờ cay đắng lạnh nhạt nhưng Kỷ phụ từng nổi tiếng là một văn nhân có tiếng được Hoàng đế Cao Tông thưởng thức. Chỉ tiếc tuổi xuân chết sớm, để lại quả phụ cùng người con trai độc nhất.
Kỷ Đình Trạch hiện là con trai duy nhất của Kỷ gia, tài năng học tập của hắn cũng không phụ sự kỳ vọng, mọi người đều ca ngợi hắn là Tạ đình lan ngọc*.
Tạ đình lan ngọc (谢庭兰玉): chỉ người nổi bật, toả sáng.
Lúc còn nhỏ, Tiêu Tịch Nhan đã gặp hắn vài lần vì Hầu phủ cách Kỷ gia không xa. Vì bằng tuổi nhau nên sau khi tình cờ gặp nhau vài lần đã bắt đầu kết bạn và viết thư cho nhau.
Các phu tử ở học viện Thiên Lộc đều vô cùng coi trọng Kỷ Đình Trạch, vì vậy thiếu niên thỉnh thoảng mang thêm một bản sao của những cuốn sách cổ trong học viện để đọc cùng nàng.
Tiêu Tịch Nhan nhìn dòng chữ "Có thể gặp nhau vào đêm đèn thu tịch được không?" viết trên thư, đáy mắt hơi ngưng tụ.
Hà Quang cười thuyết phục: "Nương tử, từ khi trở về, người hiếm khi ra ngoài, sắc mặt cũng không bằng lúc mới về. Nô tỳ đi kêu Tiêu Trúc chuẩn bị xiêm y ngày ấy cho người, người ra ngoài đi dạo với Kỷ lang quân cho thư giãn..."
Tiêu Tịch Nhan nhớ đến ánh mắt quan tâm trong trẻo ngày đó của đối phương, cuối cùng gật đầu.
—
Bóng đêm như nước, đèn lồ ng rực rỡ.
Dưới gốc liễu nam tử mặc bộ y phục trắng như ánh trăng, mặt mày thanh tuấn, sống lưng thẳng như trúc. Kể từ khi Tiêu Tịch Nhan quen biết hắn đến nay, dáng người của hắn luôn thẳng tắp.
Nhìn thấy nàng tới, đáy mắt Kỷ Đình Trạch nổi lên ý cười: "Nhan nương, muội tới rồi."
Tiêu Tịch Nhan cũng cười đáp lại: "Hôm nay Tử Bái được nghỉ sao?"
"Ừ, lễ hội đêm thu, phu tử cho chúng ta nghỉ."
Hai người im lặng một lúc, không biết có phải là do cách một đoạn thời gian hay không, rất nhiều lời đều đã lắng xuống. Tiêu Tịch Nhan chỉ cảm thấy khó có thể tìm lại được bầu không khí thoải mái khi trò chuyện trước đây.
"Tử Bái, dù thế nào đi nữa, ta vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với huynh. Cảm ơn huynh đã sẵn lòng không ngại đường xá xa xôi đưa ta trở về, cũng như sự quan tâm của huynh trong thời gian này."
"Hai người chúng ta cần gì phải khách khí." Trong đầu Kỷ Đình Trạch lại hiện lên đôi mắt ngơ ngác của thiếu nữ ngày ấy, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Từng đó thời gian muội hồi phủ đã thích ứng được chưa?"
Tiêu Tịch Nhan cùng hắn chậm rãi đi vào trong đám người, giữa không gian ồn ào náo nhiệt, ánh mắt lại trầm lặng: "Hiện tại cuộc sống của ta trong phủ rất thanh tĩnh, cũng khá tốt."
"Chỉ là ta thường xuyên rơi vào trạng thái tâm trí trống rỗng, giống như mấy tháng qua chỉ là một giấc mơ vậy." Tiêu Tịch Nhan cụp hàng mi dài, bối rối nói: "Giống như Vương Chất vào núi đốn củi nhìn thấy tiên nhân đánh cờ..."
"Nhưng mà sau khi ta trở về từ trên núi, chiếc rìu đã mục nát, mọi thứ đã thay đổi."
"Ta nhìn nương và những người khác tranh luận về việc ta quay lại, ngày nào cũng uống cùng một phương thuốc. Nhiều lúc ta sẽ cảm thấy mờ mịt, như thể cả đời này đều bị người khác sắp xếp, tất cả đều không chân thật."
Mà nàng chẳng qua cũng chỉ là một chiếc lá khô bị gió cuốn đi, lại không biết cuối cùng gió sẽ đưa nàng đi về phương nào.
Đáy mắt Kỷ Đình Trạch hiện lên sự đau lòng, dày đặc như gai: "Tịch Nhan, muội đừng bi quan quá, xuất thân của muội không phải là thứ muội có thể lựa chọn, nhưng luôn có một thứ chúng ta có thể tự mình khống chế."
Giọng hắn chợt trở nên dịu dàng: "Trên đời này luôn có người đau lòng vì muội."
Thiếu nữ vẫn im lặng, hai người tiếp tục sóng vai đi cạnh nhau. Kỷ Đình Trạch nhẹ nhàng mỉm cười, "Đã lâu rồi muội không kêu ta là Kỷ ca ca." Hắn lại đổi chủ đề: "Sang năm ta cũng sẽ tham gia kỳ thi mùa thu."
Tiêu Tịch Nhan khẽ mỉm cười: "Kỷ ca ca, hi vọng huynh có thể đạt được giải nhất."
"Mượn lời tốt đẹp của muội." Thanh sắc của Kỷ Đình Trạch ôn hòa như ngọc. "Tịch Nhan, trong lòng ta cũng có một điều ước, hy vọng muội có thể bình an vô sự."
Dưới ánh đèn hoa đăng, thiếu niên dừng lại, cụp mắt xuống, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng mặt hồ và ánh trăng, thành kính mà nghiêm túc. Tiêu Tịch Nhan sửng sốt một lát, giống như cảnh tượng này đã từng nhìn thấy trong mộng.
Mãi cho đến khi hai người sắp tách ra, nàng mới tỉnh táo trở lại.
"Không cần tiễn ta nữa, xa phu ở ngay trong ngõ bên kia cầu, ta còn muốn ở lại xem đèn lồ ng một lát, Tử Bái về học viện trước đi, nếu bỏ lỡ giờ gác cổng sẽ không hay."
Kỷ Đình Trạch cảm giác như bị người nhìn thấu, khẽ ho một tiếng, đáy mắt hiện lên một nụ cười bất lực ôn nhu:
"Nhan nương vẫn tinh ý và chu đáo như vậy. Được rồi, ta đi trước đây."
Tiêu Tịch Nhan hơi mỉm cười nhìn hắn rời đi. Nữ lang chậm rãi đứng trên cầu nhìn dòng nước chảy.
Thời gian như nước trôi, ngày đêm không ngừng nghỉ.
Hoa quế rơi xuống dòng chảy róc rách, mặt nước phản chiếu bóng trăng cùng dáng người thiếu nữ. Ánh trăng trong veo chiếu giữa chân mày khiến nó mỹ lệ đến không gì sánh được.
Có một chiếc thuyền đậu trên hồ ngoài cầu Kim Thuỷ, một nam tử mặc áo choàng dựa vào lan can lơ đãng quay đầu nhìn lại, đột nhiên bị mê hoặc, hô to: "Người lái đò! Người lái đò!"
"Ngươi nhìn cây cầu trên kia, có phải là Hằng Nga giáng thế, tiên tử hạ phàm không?"
"Khách quan nói gì nô nghe không hiểu, nhưng trên cây cầu kia chẳng phải chỉ là một nữ lang bình thường thôi sao?"
Viên Thuật say rượu mặt đỏ bừng, không vui phất tay áo: "Ta nói cho ngươi biết, đó chính là tiên nữ! Người lái đò, mau cập bờ đi, ta muốn xuống thuyền!"
......
Tiêu Tịch Nhan đi vào trong hẻm, xa phu lẽ ra phải đợi ở đây không biết đã biến mất từ khi nào, chỉ để lại xe ngựa trống rỗng. Tiêu Tịch Nhan than nhẹ một tiếng.
Trong hẻm yên tĩnh, nàng chậm rãi đi dọc theo con đường ban đầu dẫn đến ngọn đèn treo.
Không ngờ nam tử đi ngang qua lại đột nhiên chặn trước mặt nàng. Người này tựa như say rượu, có chút nóng nảy: "Chào buổi tối nương tử. Sắc trời đã muộn, không bằng để ta đưa nàng về? Không biết nương tử tên họ là gì, nhà ở chỗ nào?"
Người này mặc một thân lan bào, lưng đeo đai ngọc, chính là Viên Thuật vừa mới vội vã từ thuyền cập bến.
Tiêu Tịch Nhan khẽ cau mày: "Cảm ơn đại nhân, không cần."
Nàng đang muốn tránh đi nhưng không ngờ người nọ lại kiên trì ngăn cản.
Viên Thuật không chịu thả nàng đi, hai mắt toả sáng nói: "Ta từ xa nhìn thấy nương tử đứng trên bờ, giống như một bông hoa lan trong thung lũng trống trải. Viên mỗ tên là Thuật, tự là Khôi Chi, xuất thân Nhữ Nam Viên thị, đối với nương tử nhất kiến chung tình. Nương tử có thể cho Viên mỗ một cơ hội được không?"
Tiêu Tịch Nhan có chút sợ hãi, không khỏi lùi về sau hai bước: "Vị lang quân này, ta và ngươi xưa nay không quen biết, ngươi đã đi quá xa rồi."
Nhưng Viên Thuật lại muốn nắm lấy tay nàng, quấn quýt si mê không thôi: "Nếu nương tử không chịu cho tên họ, Viên mỗ sẽ không thả nàng đi đâu, a...!"
Sắc mặt Viên Thuật lộ vẻ thống khổ, một nam nhân đội mũ tre không biết từ đâu đi ra, hai tay như kìm sắt mạnh mẽ nắm chặt tay hắn.
Lực đạo của đối phương mạnh đến mức gần như có thể bẻ gãy xương cốt.
"Ngươi chạm vào nàng?"
Giọng nói của người nọ trầm thấp, mang theo sự lạnh lùng. Dưới chiếc mũ tre chỉ lộ ra một chiếc cằm nghiêm nghị, đường nét sắc bén như dao.