Hoàng hôn đã buông xuống, đèn trong Ngọc Đường Uyển của Hầu phủ vẫn chưa tắt, bóng do ngọn lửa phản chiếu trên tường lắc lư giống như trái tim con người đang động đậy.
Trịnh thị dùng chiếc khăn thêu nhợt nhạt ở trước mắt che che, mặt mày mệt mỏi: "Ca ca, gần đây có tin tức gì không?"
Toàn bộ hạ nhân đều đã lui ra, nam tử đang ngồi trước mặt hiện giờ không ai khác chính là nhị ca của Trịnh thị, Cữu lão gia Trịnh Hoằng Hà.
"Haiz, phạm vi vài trăm dặm này đều đã cho người cẩn thận lục soát qua, cho dù ở các quận lân cận cũng không có một chút tin tức nào. Nói không dễ nghe, thanh lâu, nhà chứa ta đều kêu người đáng tin cậy lưu ý, một chút tin tức cũng không có."
"Ý của Hầu gia thế nào? Nếu không hay là hỏi thăm phía bên quan phủ xem?"
Trịnh thị nghe vậy lập tức siết chặt khăn tay nói: "Vạn lần không thể báo quan! Đây là việc tư mật, chỉ có ta, ca ca và mấy người thân cận mới biết, tuyệt đối không thể để tin tức lọt ra ngoài."
"Hầu gia ngoài việc vì Thất nương rơi nước mắt, cũng không có ý định làm gì."
Trịnh lão gia lúng túng đáp: "Cũng phải, cũng phải."
Muội muội ruột này của ông từ nhỏ đã khôn khéo, nếu không cũng không thể trở thành Hầu phu nhân. Trước mặt bà, Trịnh lão gia luôn như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Trịnh thị cau mày nói: "Ta chỉ sợ lễ cập kê của Thất nương sắp đến sẽ không giấu được nữa."
Hiện giờ đã đùng bệnh tình che giấu mấy tháng, nhưng với tư cách là đích nữ của Hầu phủ, lễ cập kê chắc chắn sẽ có thân thích bằng hữu đến dự, nhà chật kín khách.
Trịnh lão gia im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: "Hài tử Bảo Trân kia qua hai, ba năm nữa cũng nên cập kê rồi."
Tâm trí Trịnh thị lại hiện ra khuôn mặt xinh xắn đáng yêu kia của tiểu nữ nhi, bà đưa nàng đi dự tiệc mấy lần, trong kinh có quý phu nhân có ấn tượng không tồi với nàng. Bà cũng đã sớm chuẩn bị của hồi môn cho Bảo Trân, mong nàng có thể gả vào một gia đình quyền quý.
Trịnh thị thấp giọng nói: "Đối với... Bảo Trân Bảo Du ngàn vạn lần không thể bị Tịch Nhan liên luỵ."
Hai người ngồi nửa ngày, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chút thương cảm lúc đầu nhanh chóng tan biến như ngọn bấc cháy đến đoạn cuối. Suy cho cùng xuất thân từ một gia đình thương gia, tâm tư cân nhắc lợi hại dần dần chiếm ưu thế.
Sự kiên quyết trong mắt Trịnh thị càng ngày càng sâu, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đứng dậy thổi tắt ngọn nến.
"Nếu đến lúc đó vẫn không có tin tức gì thì đây cũng chỉ có thể là mệnh của nó."
Trịnh lão gia gật đầu: "Ôi, chất nữ nhi số khổ của ta. Cũng chỉ có thể như thế."
"Chờ thêm một đoạn thời gian rồi báo tang đi."
—
"Ta giữ ống tay áo của huynh là được."
Xung quanh tối om, Tiêu Tịch Nhan không biết phương hướng, chỉ có thể nắm lấy một góc y phục của người trước mặt, chậm rãi đi về phía trước.
Trong hang động có mùi ẩm ướt, dưới chân là rêu xanh.
Thiếu nữ giẫm phải một tảng đá trơn trượt, cơ thể đột nhiên lắc lư. Trong nháy mắt, cánh tay đang dắt nàng di chuyển nhanh chóng, trở tay bắt được eo nàng.
Sau đó không chút do dự mười ngón tay siết chặt nắm lấy tay nàng.
Trong bóng tối không ai nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng cọ xát mơ hồ giữa hai ống tay áo. Đôi mắt thiếu nữ lấp lánh ánh nước, trong lòng thầm lo lắng nhịp tim của mình sẽ bị lộ ra ngoài.
Từ sau ngày ấy nàng đã hiểu được tình cảm của mình, cũng quyết định chôn sâu trong lòng.
Hiện giờ họ đang đi trên một con đường vắng do Phó Ngũ dẫn đi ngắm cảnh, con đường này cực kỳ râm mát. Nếu không có Phó Ngũ nói, tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ đến việc đi con đường này.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng sơn động cũng có ánh sáng mờ nhạt, con đường từ hẹp chuyển sang rộng, soi rõ bóng dáng cao lớn trước mặt cùng xương cổ thanh thoát. Người trước mặt đột nhiên quay lại, dùng đôi mắt vàng nhạt liếc nàng một cái.
Bước chân của Tiêu Tịch Nhan khựng lại, có gì đó lỡ nhịp.
"Phía trước có nước." Thẩm Ước nói.
Phía trước núi đá nhiên có một hồ nước, không sâu lắm, nhưng cũng không thể không lội vào trong đó. Thiếu niên phía trước dẫn đường dứt khoát dẫm đôi giày rơm vào trong nước.
Thẩm Ước không nói nhiều, trực tiếp ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Sợ bị từ chối, ngập ngừng một lát rồi lại mở miệng: "Váy mới mang về, ta không muốn chỉ được mấy ngày đã hỏng."
Gò má Tiêu Tịch Nhan ửng đỏ, nghe lời nằm lên. "Biết rồi."
Bàn tay của nam nhân xuyên qua đầu gối nàng, vững vàng nâng nàng lên. Tà váy thiếu nữ buông xuống như tua rua, theo bước chân hắn nhẹ nhàng lay động.
Mấy ngày trước Thẩm Ước từ thị trấn trở về mang cho nàng một ít y phục mùa hè, bộ nàng đang mặc chính là thứ hắn mang về ngày hôm đó.
Nàng ôm đống đồ vật, giống như một hài tử đột nhiên nhận được lễ vật, không biết phải làm sao rồi lại mừng thầm. Nàng không kể với ai về ngày hôm đó, nhưng trùng hợp đó cũng là ngày cập kê của nàng.
Hiện tại được hắn cõng, ngón tay như ngọc của thiếu nữ chỉ đặt trên vai, ngượng ngùng không dám vòng tay qua cổ hắn. Tuy nhiên, nàng dường như không có trọng lượng gì, nam nhân như đi trên đất bằng, cánh tay ôm nàng vô cùng vững chắc.
Mái tóc dài sau gáy của nàng xõa tung, vài sợi tóc che đi đôi mắt choáng váng của Tiêu Tịch Nhan, nàng chưa từng được người khác cõng trên lưng.
Không ai biết rằng giờ phút này như là khoảnh khắc hạnh phúc nàng trộm lấy.
Hắn đi từng bước cẩn thận và vững vàng, làm nàng không hề thấy xóc nảy.
Thẩm Ước hơi cau mày, bởi vì cái người ở trên lưng hắn dường như không có chút trọng lượng nào.
Đây là lần đầu tiên hắn cõng một nữ nhân trên lưng, giống như lần trước ôm nàng, lúc này hắn mới biết tư vị ôn hương nhuyễn ngọc ở trong sách là như thế nào. Cuối cùng đến cửa động hắn mới đặt Tiêu Tịch Nhan xuống.
Phía sau động có hồ nước phủ đầy hoa sen, bên cạnh còn có một mái đình hóng gió làm bằng tranh.
Mùa hè đến gần, nước trong hồ hiện ra một màu xanh trong suốt, những bông sen rực rỡ. Thiếu nữ mặc một chiếc váy lụa màu trắng ngà khiến nàng trông càng thêm thanh thoát hơn.
Ba người tụ tập quanh hồ sen, sắc mặt thiếu niên tỏ vẻ đắc ý.
Tiêu Tịch Nhan kinh ngạc cảm thán: "Mái đình này là ai xây, hoa sen này là ai trồng?" Nếu không phải Tiểu Ngũ, nàng không bao giờ nghĩ rằng trên núi Vô Kỵ còn có một chỗ nghỉ mát yên tĩnh như thế này.
"Ta chưa từng tới nơi này." Thẩm Ước nhìn thoáng qua trong đình, sau đó quay đầu thúc giục nàng: "Cô vào trong đình ngồi trước đi."
Mùa hè đang đến gần, tuy chưa đến giữa trưa nhưng nắng đã lên đ ỉnh điểm. Sắc mặt thiếu nữ hơi tái nhợt, trên cái trán trắng nõn lấm tấm chút mồ hôi, hiển nhiên xương cốt mỏng manh, không chịu được nắng nóng.
Tiêu Tịch Nhan đành phải đi theo Thẩm Ước vào trong đình, ngồi dưới bóng râm.
Đình này trông có vẻ thô sơ nhưng lại được thiết kế vô cùng tinh xảo, khi bước vào trong có cảm giác như đang bước vào một khu nghỉ dưỡng mát mẻ, có gió nhẹ thoảng qua.
Thẩm Ước nhìn về phía Phó Ngũ: "Được rồi, ngươi cũng nên giải thích một chút, đây là nơi nào?"
Chờ nửa ngày thiếu niên mới thần bí chớp mắt: "Trước kia có một lão nhân nói cho ta. Nơi này chỉ có ta biết, trong trại ngoại trừ ta chưa từng có ai tới đây!"
Thẩm Ước hỏi: "Ông ấy là người phương nào?"
"Người ta gọi ông ấy là lão Thích. Khi còn trẻ ông ấy là huyện lệnh. Vợ con ông ấy chết trước nên ông ấy tìm một nơi trên núi Vô Kỵ để sống một mình. Sau này hai người cũng biết đấy, trại chủ bọn họ tới đây. Nhưng lão Thích cũng không bị đuổi xuống núi, tiếp tục trồng cây trên núi."
"Ông ấy nói cho ta biết núi Vô Kỵ này vốn là một nơi thanh tịnh. Có một văn nhân từ quan lánh đời trốn vào trong núi rừng này, để lại trên tảng đá một bài thơ tên là 'Vô Kỵ', vậy nên ngọn núi mới có cái tên này."
Đôi mắt như trăng non của thiếu niên cong lên: "Vì thế lão Thích nói ông ấy cũng muốn ở đây quy ẩn, trước kia trồng hồ sen ở đây."
Ánh mắt Tiêu Tịch Nhan dừng bên ngoài đình, từ đây nhìn ra ngoài chỉ thấy xa xa dãy núi xanh biếc cùng những bông hoa sữa cuộn tròn. Có thể thấy được vị lão nhân từng ở đây có một trái tim vô tư, viên nhàn như thế nào.
Nàng từng nghe chuyện xưa của Liễu tiên sinh, hóa ra trên đời thực sự có một người như vậy.
"Thì ra còn có một câu chuyện cũ như vậy."
"Đúng vậy, cũng chính là ông ấy dạy ta vỡ lòng, đọc sách viết chữ. Lão Thích viết thư pháp rất giỏi, thường xuyên dùng nước viết trên mặt đất."
Thẩm Ước nhìn về phía hoa sen: "Ta nghĩ hiện giờ lão Thích hẳn là đã không còn nữa."
Thiếu niên cúi đầu, thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Có một lần lão nhân muốn cầu tình để ngăn chặn một hành vi tàn ác, nhưng có một tên sơn phỉ nào đó nghe mãi đến mất kiên nhẫn, không kìm được vung dao qua.
Giống như chặt đầu một con gà, dễ dàng chấm dứt tính mạng của lão nhân kia.
Phó Ngũ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng đó, máu tươi tràn ra từ cổ họng bị cắt đứt của lão nhân, máu của lão nhân chảy càng ngày càng chậm, chẳng mấy chốc đã chuyển sang màu đen. Lớp đất bị nhuộm đen kia sau ba ngày mưa liên tiếp mới dần trôi đi.
"Ông ấy bị người trong trại giết."
Tiêu Tịch Nhan không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế này. Đáy mắt thiếu nữ hiện lên sự thương xót, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:
"Nếu lão nhân gia biết được hoa mình trồng có thể được du khách thưởng thức, đình lầu do mình xây dựng có thể được thế hệ sau sử dụng để hóng mát, có lẽ cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng."
Phó Ngũ quay đầu đi, thấp giọng lẩm bẩm: "Hừ, vẫn là dựa vào ta hàng năm chăm sóc, nếu không ao sen này đã khô héo từ lâu rồi." Lúc này, sắc mặt thiếu niên lộ ra một chút trẻ con đúng lứa tuổi.
"Tiểu Ngũ, ngươi rất tốt." Tiêu Tịch Nhan hơi dừng một chút, ánh mắt ôn nhu nói: "Ngươi là thiếu niên độc lập, vui vẻ, ân cần chu đáo nhất ta từng gặp."
Đôi tai của Phó Ngũ giấu dưới mái tóc gãy đỏ lên, hắn im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi ra lời trong lòng: "Tịch Nhan tỷ, sau này tỷ sẽ ở lại đây sao?"
—
Lúc bình minh, một con bồ câu trắng bay qua khu rừng, bay thẳng vào cửa sổ trong đình. Thẩm Ước gỡ mật lệnh trên chân chim bồ câu xuống, đuôi lông mày khẽ cau lại.
Trong thư chỉ có mấy chữ ít ỏi: "Bằng chứng phạm tội của Ngụy Lăng Vân vô cùng xác thực, ngài cũng đã xác định được người cung cấp thông tin, có muốn hạ lệnh thu lưới hay không?"
Thẩm Ước trầm mặc nửa ngày mới viết: "Chờ thêm đã."
Sắc trời dần mờ mịt, hắn thả con bồ câu đưa thư đi. Nhưng chỉ có Thẩm Ước biết mình chần chừ bởi vì cái gì.