Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều

Chương 2: Chương 2





Viêm Đình không trả lời, nghĩ rằng đứa nhỏ tắm xong, hắn đem khẩu xì gà chỉ hút mấy cái ấn ở gạt tàn thuốc, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Không cần nói cũng biết, trong phòng tắm xác thực có người.
Viêm Lang khiếp sợ không thôi, tròng mắt trừng to trông giống như con ếch xanh.
Nghe ba mẹ nói chú nhỏ không thích nữ nhân, cũng không thích nam nhân, hắn cũng chưa bao giờ thấy chú nhỏ ở bên cạnh hay gặp qua những người khác.
Đây là......!Bị hắn bắt gặp?
Cửa phòng tắm làm bằng kính lụa mờ nửa pha lê nửa trong suốt,khiến Viêm Đình không nhìn thấy bên trong có bóng người đong đưa, nhẹ gõ vào cửa.
Không có bất kì âm thanh hay tiếng động đáp lại.
Hắn đẩy cửa ra.
Đứa nhỏ đang ngồi ở trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhíu chặt , ôm lấy chính mình hít khí.
Vừa rồi đá một chân vào cửa làm Lâm Nguyên đau đến độ muốn ngất đi rồi.
Nghe thấy âm thanh mở cửa , Lâm Nguyên mê mang mà ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Viêm Đình .
Cậu nhanh chóng buông chính mình , rồi làm ra dáng cái gì cũng chưa phát sinh đông nhìn một cái tây nhìn một cái,tỏ ra bình thường nói : "Chú tiến vào làm gì?"
Nhưng ngón chân sung huyết đỏ bừng , cùng mày nhăn chặt , đem cậu bại lộ đến hoàn toàn.
Viêm Đình không trả lời, trầm mặc tiến lên đem cậu bế lên.
Trong nháy mắt thân thể lơ lững , Lâm Nguyên theo bản năng câu lấy cổ nam nhân .
Đôi mắt xinh đẹp bị hơi nước làm mềm mại, sương mù mênh mông.
Làn da tinh tế bại lộ ở trong không khí , còn tàn lưu vệt đỏ.
Viêm Đình hầu kết gợi cảm lăn lộn một chút, thanh âm do khắc chế mà khàn khàn, " Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám " Lâm Nguyên nghiêng đầu dựa vào bờ vai dày rộng của hắn ,ngón chân giật giật nhếch lên .
Vẫn là đau, sớm biết thế cậu đã không đá vào cửa.
Ừm, đã thành niên.
Âm u giữa mày Viêm Đình tan đi.
Viêm Đình là dùng tư thế ôm một đứa nhỏ , mặt đối mặt với Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên vừa vặn bị toàn bộ đầu hắn ngăn trở, Viêm Lang cũng chỉ nhìn thấy mắt cá chân trắng ngần, cùng với đôi chân tàn lưu những vệt đỏ miên man bất định .
Động tác cởϊ áσ khoác của Viêm Lang dừng lại, kinh ngạc lại tò mò.
Viêm Đình lãnh mắt đảo qua , hắn ta lập tức dời đi tầm mắt, không dám xem nhiều hơn một cái.
Trong lòng lại yên lặng nghĩ, rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng có thể bò lên trên giường chú nhỏ, thật đúng là lợi hại.
Lâm Nguyên cũng cảm thấy chính mình lợi hại, một giấc ngủ dậy không chỉ có xuyên thư, còn cùng người khác ngủ.
Nhưng trong tiểu thuyết lại không có cốt truyện này.
Cơ thể Lâm Nguyên run lên khi mông cậu chạm vào lớp chăn bông mềm mại.

Thanh âm trầm thấp của nam nhân lại lần nữa vang lên, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Lâm Nguyên đỏ mặt nói lắp nói, "Xì, mông có chút đau."
Vỏ chăn rất mềm mại và ít gây kích ứng, một phần lớn nguyên nhân là do ảnh hưởng từ tâm lý của hắn.
Trầm mặc vài giây, Viêm Đình mới nói: "Tôi sẽ thoa thuốc cho em sau."
Động tác xoay người của Lâm Nguyên nháy mắt cứng đờ, hoảng sợ mà ngẩng đầu, "Tôi tự....."
Tầm mắt tò mò Viêm Lang , cùng ánh mắt lơ đãng của Lâm Nguyên thoáng qua trúng đối phương, hai người đồng thời sửng sốt.
Lâm Nguyên như một con cá chép từ trên giường nhảy lên, Viêm Lang khiếp sợ chất vấn âm cơ hồ đồng thời vang lên, "Cậu như thế nào ở chỗ này?"
Trong nháy mắt không khí trong căn phòng đông cứng lại trong giây lát.
Viêm Lang vừa rồi chưa cởϊ áσ khoác còn treo ở trên cánh tay, áo thun bên trong cuốn lên, hình ảnh làm người miên man bất định.
Huống chi, Lâm Nguyên tối hôm qua vừa mới bị cái kia, hiện tại mãn đầu óc đều là những chuyện đó , liền dễ dàng nghĩ đến phương diện kia .
Cậu nhìn xem quần áo không gọn gàng của Viêm Lang, lại nhìn nhìn hình ảnh mặc áo tắm dài Viêm Đình......
Đều nói kẻ có tiền chơi khác, cho nên......!Đây là dục cầu bất mãn, muốn tìm người cùng chơi.
D*
Quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ đi.
Cậu vẫn là tiểu thanh niên đơn thuần chính trực đi, không ươc không ước.
Lâm Nguyên mím môi, một lời chưa nói, yên lặng nhặt quần của mình trên thảm , lại xách giày chính mình lên.
Một giây sau, cất bước về phía cửa.
"Quấy rầy rồi, các người cứ tiếp tục."
Phanh!
Tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc quanh quẩn, thân ảnh Lâm Nguyên đã biến mất ở phía sau cửa.
Qua vài giây, Viêm Lang mới phản ứng lại liền đuổi theo.
Hành lang trống không, Lâm Nguyên sớm chạy không thấy người.
Cuối hè, thời tiết vẫn như cũ khô nóng.
Xe chạy qua một lúc thì bụi mù mịt,người thì ho sặc sụa.
Lâm Nguyên ngồi xổm trên vỉa hè, cau mày lâm vào trầm tư.
Một hơi chạy ra khỏi khách sạn, cậu mới nhớ tới người vừa rồi phòng là ai.
Cũng không phải Viêm Đình tìm bạn tình mới, mà là vai chính công Viêm Lang trong sách .
Cũng chính là, thân thể cậu hiện tại là bạn trai của vai chính.
Cùng chú nhỏ bạn trai ngủ, kết quả còn bị bạn trai bắt gặp ngay tại chỗ.
Này cũng quá Tu La tràng, cậu còn tự mình chạy trốn rất nhanh.
Không có ví tiền, cũng không có giấy tờ tùy thân, Lâm Nguyên toàn thân trên dưới chỉ có một cái di động.
Số dư của tất cả các phần mềm thanh toán điện tử trong điện thoại di động của nguyên chủ sỡ hữu ban đầu cộng lại chỉ có mười nhân dân tệ, quá kém.
Còn ngồi xe taxi cái rắm a.
Lâm Nguyên giơ tay lau mồ hôi nóng trên trán, chịu đựng cảm giác cả người đau nhức , chậm rì rì hướng trạm xe buýt .
Trời nắng gắt, không nhiều người đi bộ ra đường.
Mắt Lâm Nguyên nhìn băng ghế gỗ không ai ngồi, lại vì mông chính mình suy nghĩ, không dám ngồi.
Thời tiết quá mức nóng bức, mồ hôi không ngừng tiết ra.
Cậu vừa định giơ tay ra lau, một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt.
Lâm Nguyên sửng sốt, ngước mắt.
Một cô gái trẻ tuổi thẹn thùng dăng mỉm cười, mặt chín đỏ hướng cậu cười, không phải là thẹn thùng, mà là nóng bỏng.
"Cảm ơn." Lâm Nguyên tiếp nhận khăn giấy.
Cô gái đột nhiên kích động lên, giống phóng pháo bùm bùm nói: "Tiểu ca ca, tôi là người của Star Entertainment , chúng em đang tổ chức một chương trình phát sóng trực tiếp, mời anh tham gia, cho tôi một chút thời gian đi để tôi kể cho anh nghe, chúng ta .."
Lâm Nguyên vừa nóng lại vừa đói, thân thể cũng không thoải mái,liền thiếu hứng thú .
Lúc này xe buýt cũng vừa đến trạm, nói câu xin lỗi cậu liền bước nhanh xuống xe.
Cô gái thấy thế liền vội vàng đem danh thiếp nhét vào trong tay cậu "Tiểu ca ca, anh suy xét một chút đi."
Cửa xe đóng lại, ngăn cách thanh âm từ bên trong.
Lâm Nguyên thuận tay đem danh thiếp nhét vào túi quần, tìm một chỗ ngồi xuống.
Đi theo ký ức nguyên chủ trở lại căn nhà do nguyên chủ thuê, cậu ngã vào trên giường liền ngủ.
Một giấc ngủ dậy, trời đã tối rồi.
Lâm Nguyên ở tủ đầu giường tìm được ví tiền nguyên chủ cùng giấy chứng minh thư,nhưng mà lại không có tiền.
Trong bóp tiền có mấy đồng tiền xu, thẻ ngân hàng trống rỗng không một đồng.
Đêm khuya, đèn đường sáng lập loè .
Lâm Nguyên ôm một hộp mì ăn liền, ngồi xổm trong phòng khách không có ghế sofa hay TV,than ngắn thở dài.
Ai có thể có thảm như cậu chứ, ngủ một giấc liền xuyên thư, lại còn có xuyên thành một cái kẻ nghèo hèn.
Tiền mà nguyên chủ sở hữu đều bị tên cặn bã Viêm Lang đào rỗng, hiện tại ăn cơm cũng thành vấn đề lớn.
Ăn xong mì ăn liền, miễn cưỡng lấp đầy bụng .
Lâm Nguyên nằm trên chiếc giường cứng và bắt đầu tự hỏi nên như thế nào kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Nguyên chủ còn chưa tốt nghiệp đại học,nên nhiều việc chắc chắn sẽ không xin được, nếu không thì đi quán ăn làm người phục vụ, nếu không thì đi công trường dọn gạch.
Lâm Nguyên suy nghĩ từ đầu đến cuối, cảm thấy dọn gạch tương đối đáng tin cậy.
Cậu mặt ủ mày ê mà trở mình,dư quang khóe mắt đột nhiên quét đến một vệt màu lam.

Là tấm thẻ mà cô gái ven đường đưa cho cậu.
Mặt trên viết chính là "Star Entertainment người đại diện Triệu Tình".
Lâm Nguyên vội vàng lên mạng tra xét, phát hiện Star Entertainment là cái công ty rất lớn , lại có rất nhiều nghệ sĩ nổi danh trực thuộc.
Gần hai năm nay, internet phát triển mạnh mẽ, Star Entertainment theo sát trào lưu của thời đại , cũng bắt đầu phát hiện phát sóng trực tiếp trên internet, phương diện này sẽ kiếm bộn tiền.
Cầm danh thiếp phát ngốc một lát , Lâm Nguyên mới bấm điện thoại
——
Ngày mùa hè, ve kêu inh ỏi.
Lâm Nguyên chen chúc ra khỏi trạm tàu điện ngầm , giơ tay lau đi mồ hôi trên trán.
Có rất nhiều tòa nhà cao tầng trong khu vực trung tâm, và tòa nhà của công ty đầu ngành "Star Entertainment" được đặt tại đây.
Đi vào cửa, làn gió mát từ điều hòa đang truyền về phía cậu.Lâm Nguyên phun thở dài một hơi, bước nhanh tới thang máy.
Mới vừa ấn hạ nút, di động trong túi đột nhiên rung lên một chút.
Chọc sáng màn hình, Lâm Nguyên cau mày.
Ngày hôm qua cậu liên hệ với người đại diện Triệu Tình, hôm nay đột nhiên cô lại bị công ty phái đi ra ngoài xử lý việc gấp,một tiếng sau mới có thể trở về.
Lâm Nguyên cầm di động ngẩn người, ánh mắt có chút bối rối.
Cậu đã đến nơi rồi, hiện tại phải đi chỗ nào chờ?
Thời tiết nóng bức khó chịu , Lâm Nguyên chuẩn bị tìm cái góc để ngồi.
Phía sau, một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên "Cậu tới chỗ này làm gì?"
Lâm Nguyên xoay người.
Viêm Lang đứng cách đó một mét, mắt lộ vẻ trào phúng mà nhìn cậu, "Cậu có thể hay không đừng như ruồi bọ, cả ngày theo dõi tôi?"
Sự trào phúng trong mắt hắn ta thoáng chốc thu lại, bực bội càng thêm rõ ràng , và những ngón tay đang buông thõng bên cạnh hắn ta khẽ siết chặt lấy tay Lâm Nguyên.
Cửa thang máy trong nháy mắt mở ra, nhưng hai người đều không có ý định đi vào.
Lâm Nguyên đầu có chút đau, cẩn thận nhớ lại cốt truyện.
Trong tiểu thuyết viết, nguyên chủ ban đầu cực kỳ yêu Viêm Lang, và sẵn sàng cống hiến tất cả.
Nhưng vai chính công chú định là nhân vật chính, còn cậu chỉ có thể trở thành tiểu pháo hôi.
Cuối cùng, còn bị gắn mác ngu ngốc ,và chết một cách thảm thương trên đường phố.
Khi nguyên chủ qua đời, người đàn ông cậu yêu đang ôm người khác tình cảm mùi mẫn.
Trong đầu cậu hiện lên nhiều ý nghĩ, Lâm Nguyên nheo nheo mắt.
Viêm Lang cao ngạo chất vấn dường như còn muốn ồn ào, "Tại sao hôm qua cậu lại ở trong phòng của chú tôi?"
Không phải việc của ngươi!
Lâm Nguyên nghĩ rằng, pháo hôi sở dĩ trở thành pháo hôi, là vì có quan hệ với nhân vật chính.
Chỉ cần cậu rời xa những người này và sống một cuộc đời không liên quan đến họ , thì có thể không gặp rắc rối gì.
"Đi nhầm".
Lâm Nguyên có lệ nói.
Nghe vậy, ánh mắt Viêm Lang rơi vào trên người cậu càng thêm khinh thường.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, lại cảm thấy gì đó không quá thích hợp, "Chú tôi,tại sao lại ôm cậu?"
"Chú ấy nhận nhầm người." Lâm Nguyên cúi đầu chọc chọc ở trên màn hình di động , lười biếng nói những câu vô nghĩa.
"Đúng vậy, chỉ bằng cậu, còn muốn câu dẫn chú tôi, quả thực chính là đang nằm mơ." Viêm Lang khinh thường mà trừng cậu, uy hiếp: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng tìm tôi nếu không cậu tự hiểu."
Lâm Nguyên trả lời tin nhắn trên điện thoại , không kiên nhẫn nói: "Chú anh không phải không được sao?"
Viêm Lang đã nghe tin đồn này nhiều hơn một lần.
Sửng sốt hai giây, hắn nhíu mày hỏi: "Cậu biết?"
"Đúng vậy." Lâm Nguyên cất điện thoại vào trong túi quần, nhàn nhạt mà nói: " Không thể cứng, tôi đã thử ."
Không nghĩ tới, lời đồn đãi thế nhưng là sự thật .
Viêm Lang trong lòng kinh hãi.
Một lát sau, khiếp sợ lại chuyển biến thành hưng phấn.
Nếu phương diện của chú có chướng ngại, vậy không có khả năng có con.
Về sau tài sản Viêm gia sẽ do hắn kế thừa.
Viêm Lang gấp không chờ nổi,nóng lòng muốn nói cho cha mẹ tin tức chính xác.
"Tôi cảnh cáo cậu, về sau còn dám theo tôi, chúng ta liền chia tay!" Viêm Lang kiêu ngạo buông xuống những lời này trước khi rời đi.
Lâm Nguyên: "???"
Lâm Nguyên bĩu môi, Viêm Lang này sắm vai chính công nguyên con người giống như có chút không bình thường a.
Cũng quá thiểu năng trí tuệ.
Cậu nghiêng đầu nhìn Viêm Lang bước nhanh tới cửa cao ốc, vừa đi vừa bắt đầu chạy.
Ặc......!Đúng là thiểu năng trí tuệ .
Lâm Nguyên ách một tiếng, móc di động ra gửi tin nhắn cho Viêm Lang.
"Tôi thật sự quá tốt, anh không xứng với tôi.
Chia tay đi, đừng yêu tôi, không kết quả."
Nhìn bóng dáng Viêm Lang biến mất trong tầm mắt của mình, Lâm Nguyên nhấn nút gửi tin nhắn.
Sau đó, đem số điện thoại kéo vào danh sách đen một cách gọn gàng rồi xóa tất cả thông tin liên hệ.
Làm xong hết thảy, Lâm Nguyên thoải mái mà cong cong khóe miệng, lại đột nhiên cảm giác phía sau lưng lạnh căm căm.
Cậu còn tưởng rằng là do nhiệt độ điều hòa thấp, đang muốn mắng lãng phí điện, khóe mắt cậu chợt lóe lên.
Theo bản năng quay đầu.
Trên cầu thang, một người đàn ông cao lớn đang dựa vào tường hút thuốc.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.