Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Chương 52: “Một tờ thỏa thuận hằn nét bút ký, đổi lấy một chứng nhận đã ly hôn..”




Cuộc sống bên nhau đã lệch khỏi quỹ đạo rồi, giống như bước trên mặt băng, dè dặt cất từng bước, sợ rằng nếu dốc sức chạy nhanh thì sẽ dẫm nát tất cả.
Trạng thái như vậy sao có thể kéo dài, hoặc là thật sự giẫm mạnh rồi rơi xuống mặt nước, hoặc tìm một con đường bằng phẳng, bước từng bước vững chãi hơn.
Hiển nhiên hai người họ vẫn không tìm được con đường thích hợp.
Cuối cùng họ vẫn chia tay.
Dù rằng Nguyên Dã lặp đi lặp lại sẽ không chia tay đâu, dù rằng mỗi lần nói anh đều tin như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn phải xa nhau.
Có lẽ kết quả này đã được dự liệu từ trước, từ linh hồn họ đã là hai con người khác biệt, tháng năm qua bên nhau, dựa vào tình yêu để giấu đi những mâu thuẫn xung đột này, đây là chuyện sớm muộn gì cũng có ngày họ phải đối mặt. Thậm chí chẳng có chuyện gì thúc đẩy họ ly hôn, không cần tới, hoặc nên nói là chưa kịp xảy ra chuyện gì, trạng thái yên lặng này đã diễn ra. Có những lúc chỉ điểm nhẹ ngón tay là thủy tinh vỡ vụn, đổ ào ào xuống. Trải qua năm dài tháng rộng, vết rạn nứt đã hằn ở đó từ lâu.
Nói ra lại thấy buồn cuời, bọn họ kết thúc chỉ vì một chiếc áo khoác.
Khi đó bộ phim của Phương Thiệu Nhất chỉ mới quay xong được mấy ngày, hắn từ Anh bay trở về còn chưa được một tuần, phản ứng sau khi lệch múi giờ vẫn chưa hết hoàn toàn. Thời gian của Nguyên Dã rất eo hẹp, đây cũng là trạng thái bình thường giữa hai người, những lúc Phương Thiệu Nhất có thời gian thì Nguyên Dã lại thường bận rộn. Sau đó Phương Thiệu Nhất không nhận công việc gì, muốn nghỉ dài hạn, đợi Nguyên Dã hết bận hai người ra ngoài một chút.
Nguyên Dã phải thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai thành phố, thật sự rất bận rộn.
Có một ngày Nguyên Dã lái xe trở về, tới công ty đón hắn, hai người cùng về nhà ba mẹ Nguyên Dã ăn cơm tối. Lúc nói chuyện giọng Nguyên Dã mang theo âm mũi, giọng ồm ồm, nghe như bị cảm.
Xe đậu hơi xa, ăn xong trở về phải đi bộ mất một lúc, Nguyên Dã chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, ngoài trời vừa đổ cơn mưa, không khí vẫn còn lành lạnh. Phương Thiệu Nhất chau mày nói anh: “Mặc ít thế.”
Nguyên Dã không coi đây là chuyện gì to tát, anh cẩu thả quen rồi, cũng khỏe mạnh, xưa giờ chưa từng để ý những chuyện này, nhưng Phương Thiệu Nhất thì sốt hơi nhẹ. Anh cười nói: “Không sao đâu, không lạnh.”
“Bị cảm mà cũng không biết à?” Phương Thiệu Nhất cởi áo khoác ra, đưa tới, “Mặc vào đi.”
Nguyên Dã không nhận lấy, anh lắc đầu: “Em có cảm đâu, anh mặc đi, em không lạnh thật mà.”
Phương Thiệu Nhất không nhiều lời với anh, hắn cởi áo ra khoác lên người Nguyên Dã, Nguyên Dã nhảy sang bên cạnh tránh né, sau đó còn cười bảo: “Đang ở ngoài đường đó anh, đừng lằng nhằng, để người ta chụp được đăng lên weibo bây giờ. Anh mặc vào đi.”
Động tác nhảy của anh hơi cường điệu, Phương Thiệu Nhất khựng lại một chút, động tác tay bị hụt, cánh tay vẫn còn giơ ra đó.
Sau đó Phương Thiệu Nhất không nói gì, im lặng khoác áo lại. Nguyên Dã vô tư, cúi đầu xem tin tức trên điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên.
Bởi vậy nên lúc Phương Thiệu Nhất đột nhiên mở miệng nói chuyện Nguyên Dã còn ngẩn ra, suy nghĩ chưa kịp thông. Phương Thiệu Nhất hỏi anh: “Sao em lại ương ngạnh như vậy.”
“Hả?” Nguyên Dã ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Gì cơ?”
Phương Thiệu Nhất không nhìn anh, chỉ hỏi lại một câu: “Rốt cuộc em đang khó chịu cái gì?”
Nguyên Dã chớp mắt, mấy giây sau đầu óc mới trở nên rõ ràng. Phương Thiệu Nhất sa sầm mặt, Nguyên Dã đang trả lời tin tức trên điện thoại, anh mím môi, trả lời xong tin tức, sau đó cất điện thoại đi, duỗi tay ra chạm vào tay Phương Thiệu Nhất, nắm lấy tay hắn, mỉm cười hỏi: “Giận rồi à?”
Phương Thiệu Nhất nói: “Không, chỉ là muốn biết rốt cuộc em đang nghĩ gì.”
Nguyên Dã cũng không biết hắn giận cái gì, dù sao thì dạo này họ thường xuyên như vậy, có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt không biết vì sao lại trở thành nỗi muộn phiền dày vò trong lòng. Nguyên Dã không biết vì sao hắn lại giận, càng không biết phải trả lời câu hỏi này của hắn thế nào.
Tới trước xe, Phương Thiệu Nhất buông tay ra, lòng bàn tay Nguyên Dã trống rỗng, theo bản năng giơ tay ra nắm lấy, nhưng không giữ lại được cái gì.
Bây giờ họ như vậy, dằn vặt vô lý rồi lại hòa giải, cứ tuần hoàn như thế.
Phương Thiệu Nhất không phải người sẽ để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy, rất ít khi hắn tức giận với Nguyên Dã, lúc này đây hẳn là hắn cũng không tức giận. Chỉ có điều thần kinh căng thẳng trường kỳ khiến họ trở nên quá nhạy cảm, quá lo lắng sẽ bị loạn, càng nghĩ càng nhạy cảm gay gắt. Dù con người ta có địa vị danh tiếng tới đâu, suy cho cùng họ cũng đều là người bình thường, là người thì không tránh khỏi những chuyện này.
Tình cảm kéo con người ta xuống điện thần, không ai tỉnh táo hơn ai.
Sau khi lên xe họ trầm mặc rất lâu, đôi mắt Phương Thiệu Nhất u tối, Nguyên Dã đưa mắt nhìn sang rồi không quay đầu lại.
Sau đó vẫn là Nguyên Dã phá vỡ sự trầm mặc này đầu tiên, anh hỏi Phương Thiệu Nhất: “Bảo bối à, anh phải để em biết anh giận cái gì thì em mới có thể dỗ anh được chứ.”
Vẻ mặt Phương Thiệu Nhất chưa từng thay đổi, hắn vẫn dõi mắt nhìn về phía trước, một lúc sau thấp giọng nói: “Em cũng phải để anh biết em đang nghĩ điều gì chứ, anh cũng rất muốn biết.”
Lúc hắn nói lời này trong giọng nói mang theo sự mỏi mệt, Nguyên Dã vừa nghe liền nhận ra. Giữa họ không chỉ có chuyện này, không biết bắt đầu từ khi nào họ ra sức xích lại gần nhau, nhưng dẫu có cố tới đâu cũng không có kết quả tốt đẹp.
Đều rất mệt mỏi, chẳng ai được thoải mái.
Trong giọng Phương Thiệu Nhất mang theo sự bất đắc dĩ và cảm giác bất lực, dường như trái tim bị Nguyên Dã truyền điện vào, đau như thiêu như đốt.
Trong đầu Nguyên Dã chợt lóe lên một suy nghĩ, anh nghĩ gì miệng liền nói thẳng: “Nếu đã mệt như vậy thì..”
Phương Thiệu Nhất nghiêng đầu nhìn sang, dõi mắt nhìn chòng chọc anh, hai chữ sau đó dù thế nào cũng không thể nói ra được, anh không nỡ. Quá đau đớn, không nói ra được.
Anh còn chưa dứt lời, Phương Thiệu Nhất đã quay đầu trở lại, cũng không hỏi gì nữa.
Cả một đường trầm mặc, bầu không khí trong xe như ngưng đọng, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt như muốn nghẹt thở.
Cuối cùng họ lái xe về nhà, đỗ vào gara, Phương Thiệu Nhất phanh gấp lại, đồng thời mở lời: “Nói nốt đi.”
Nguyên Dã cởi dây an toàn, cúi đầu muốn tìm điếu thuốc, nhưng anh đã cai thuốc một thời gian rồi.
Hiện thực bày ra ngay trước mặt, trạng thái này đã kéo dài một thời gian, cả hai người đều biết rõ. Nhưng lại không nghĩ thông.
Lời không nói cuối cùng vẫn phải nói ra, đêm hôm đó trước khi đi ngủ Nguyên Dã ở trong bóng đêm nhẹ giọng nói: “Em muốn để tình cảm vẫn luôn căng tràn sức sống, chúng ta đừng khiến nó trở nên yếu đuối tàn tạ.”
Từ đầu tới cuối Phương Thiệu Nhất đều không mở lời, hắn trầm mặc thể như không tồn tại, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng như vậy.
Nguyên Dã tốn bao nhiêu sức lực nói ra câu đó, dùng hết sức mười mấy năm ròng rã.
Đúng là anh bị cảm rồi, trước đó không cảm thấy, nhưng sáng sớm thức dậy xương cốt rã rời. Cổ họng không thể nói nên lời, yết hầu bỏng rát khiến anh không muốn nói gì. Từ đầu tới cuối Phương Thiệu Nhất đều không nhìn anh, sáng sớm Phương Thiệu Nhất xuống nhà, buổi sáng tới công ty một chuyến, buổi trưa mang cháo về cho Nguyên Dã.
Nguyên Dã không có khẩu vị, nhưng anh vẫn ăn hết, chẳng chừa một hạt nào.
Phương Thiệu Nhất vẫn bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra. Nguyên Dã ăn cháo xong, hai người ngồi ở hai bên bàn ăn không động đậy. Đột nhiên Phương Thiệu Nhất duỗi tay ra đặt lên trán Nguyên Dã, hắn hỏi: “Em sốt hay là anh sốt.”
Đều không sốt, đều rất tỉnh táo.
Phương Thiệu Nhất nhìn vào đôi mắt Nguyên Dã, hỏi anh: “Nghĩ kỹ chưa?”
Nguyên Dã phải dốc hết sức lực mới nói ra câu nói tối hôm qua, dù thế nào cũng không trả lời được câu hỏi này.
Phương Thiệu Nhất chờ anh rất lâu, sau đó Phương Thiệu Nhất đứng dậy, giọng hắn trầm thấp, nhưng rất bình tĩnh, hỏi lại anh một lần nữa: “Có phải em nghĩ kỹ rồi không?”
Đầu Nguyên Dã đau muốn nổ tung, chỗ nào cũng đau nhức. Anh vẫn còn ngồi ngây ra đó, nhìn đôi mắt Phương Thiệu Nhất dần đỏ lên, bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Dã chớp mắt, miệng ngậm chặt. Phương Thiệu Nhất buông tiếng thở dài.
Lúc Phương Thiệu Nhất kéo chiếc vòng cổ lồng nhẫn xuống ném về phía Nguyên Dã, Nguyên Dã duỗi tay ra đón lấy. Bình thường ném đồ như vậy làm gì có chuyện Nguyên Dã không đỡ nổi, anh rất nhanh tay, nhưng hôm nay không rõ vì bị bệnh hay do đâu, anh lại không đón được sợi dây này. Chiếc nhẫn kim loại rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng khẽ khàng.
Tiếng rơi khe khẽ ấy đập vào lòng Nguyên Dã, trái tim như thủy tinh, nát tan dưới mặt đất, mảnh vỡ cứa nát da thịt.
Phương Thiệu Nhất đi không trở về, Nguyên Dã gọi mấy cú điện thoại cho hắn, Phương Thiệu Nhất đều không bắt máy. Sau đó Nguyên Dã gọi cho Cát Tiểu Đào, Cát Tiểu Đào cũng nhìn ra được hai người họ có vấn đề, nói chuyện rất dè dặt, nói Phương Thiệu Nhất không sao, để anh không cần phải lo lắng.
Lời đã nói ra hầu như Nguyên Dã chưa từng hối hận, chuyện đã quyết định xưa giờ anh chưa từng do dự.
Thế nhưng chuyện lần này anh không hào hiệp một chút nào, cũng lập tức hối hận.
Nguyên Dã ba mươi hai tuổi, anh và Phương Thiệu Nhất đã bên nhau gần mười lăm năm, một nửa quãng thời gian không có Phương Thiệu Nhất kia, anh sắp không nhớ nổi nó thế nào. Sao lại chia tay chứ?
Nguyên Dã thật sự hối hận rồi, dù rằng không ai rõ hơn anh với họ bây giờ mà nói, chỉ có con đường này. Nhưng anh vẫn hối hận.
Lúc quay trở lại Phương Thiệu Nhất cầm theo tờ thỏa thuận ly hôn, đưa tới tay Nguyên Dã, nói với anh: “Ký đi.”
Giọng Nguyên Dã khàn đặc sắp không nói ra lời, hỏi hắn: “Anh không đọc tin nhắn em gửi cho anh à?”
Phương Thiệu Nhất không trả lời câu này, lặp lại một lần nữa: “Ký đi.”
Nguyên Dã nhìn mấy tờ giấy kia, hai người họ không có con, ly hôn không cần phải nuôi dưỡng con cái, trên đó về cơ bản chỉ phân chia tài sản, Nguyên Dã nhìn lướt qua mấy lần, sau đó nở nụ cuời, Phương Thiệu Nhất còn rất hào phóng.
Nguyên Dã lắc đầu, hắng giọng rồi nói: “Anh à, hai chúng ta nói chuyện đi.”
Phương Thiệu Nhất nhét cây bút vào trong tay anh, giọng mỗi lúc một thêm lạnh lùng, chau mày nói với anh: “Không nói chuyện, ký vào đi.”
Sống mũi Nguyên Dã cay cay, anh đặt cây bút xuống vân vê, sau đó thấp giọng nói: “Phân chia tài sản như vậy không được, chia lại đi.”
Phương Thiệu Nhất kéo ghế ra, ngồi xuống, gật đầu bảo: “Được, em muốn chia thế nào.”
Nguyên Dã đưa hai tay lên đầu, gãi mái tóc ngắn cũn, chôn mặt vào cánh tay nói: “Cho anh hết…”
Phương Thiệu Nhất nhắm mắt lại, một lúc sau bình tĩnh lại mới nói: “Em còn muốn gì thì nói đi, không thì ký tên vào.”
Nguyên Dã giữ tư thế như vậy không động đậy, anh hắng giọng mấy lần muốn nói chuyện, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Đến khi cất lời giọng Nguyên Dã chênh vênh lắm, lại thêm cổ họng bỏng rát khàn đặc, giọng khó có thể nghe rõ. Rất ít khi anh để bản thân mình trở nên chật vật như vậy, Nguyên Dã nói: “…Anh à em không muốn ký, em không muốn ly hôn.”
Phương Thiệu Nhất trầm mặc nhìn anh, Nguyên Dã buông tay, nằm bò xuống, chôn mặt xuống bàn, trán cọ cọ vào cổ tay, giọng khàn đặc: “Em thu lại lời nói có được không? Em dỗ anh.. có được không. Sao em ký được.. anh chặt tay em ra tự ký đi được không?”
Ngoài trời mưa vẫn rả rích, mưa lộp bộp rớt bên ô cửa mang theo cái lạnh se len lỏi vào căn phòng. Phương Thiệu Nhất nhìn gáy Nguyên Dã, sắc đen ảm đạm gieo xuống đôi mắt sâu hút. Chấm đỏ vụn vỡ giăng mình làm hoen đỏ nơi đáy mắt.
“Nói gì đi anh,” Nguyên Dã nằm sấp ở đó tiếp tục nói, “Em cố gắng dỗ anh có được không.. em xé nó đi nhé.”
Rất hiếm khi Nguyên Dã nói chuyện bằng thái độ khiêm nhường và giọng điệu yếu ớt như vậy. Anh vẫn không ngẩng đầu lên, vùi sâu trong đó cất giọng nói nghèn nghẹt, âm mũi nặng nề.
Đó giờ anh chưa từng cầu xin Phương Thiệu Nhất điều gì, chỉ những khi ở trên giường cầu hoan mới thi thoảng làm vậy. Anh muốn gì đều không cần nhọc nhằn nói ra, không cần tới. Hơn nữa Nguyên Dã nào có gì tha thiết mong muốn đâu, chấp niệm đơn giản nhất kiếp này của anh chính là Phương Thiệu Nhất.
Nguyên Dã dúi tờ giấy kia vào trong tay Phương Thiệu Nhất, ngồi thẳng người nhìn hắn nói: “Mình làm lại từ đầu được không anh?”
Nguyên Dã biết cách chơi xấu nhất, Phương Thiệu Nhất cũng chịu để anh chơi xấu. Nhưng lúc này Nguyên Dã chơi xấu không ký tên, Phương Thiệu Nhất lại không chấp nhận, hắn cầm mấy tờ giấy kia lên, mặt giấy bị cầm hằn thành nếp. Phương Thiệu Nhất đứng dậy, ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng kèn kẹt chói tai, mấy tờ giấy kia bị Phương Thiệu Nhất ném vào tay Nguyên Dã, “Rầm” một tiếng.
Phương Thiệu Nhất đi tới, đứng sau lưng Nguyên Dã, nhét bút vào trong tay anh, sau đó hắn nắm chặt tay anh, dùng lực rất mạnh.
“Em nghĩ bao lâu rồi?” Giọng Phương Thiệu Nhất lạnh thấu hận không mang theo băng, bàn tay hai người nắm chặt một chỗ, một người giãy giụa một người ra sức nắm, đôi bên cùng dùng sức, chiếc bút trong tay hai người run lên. Phương Thiệu Nhất giam Nguyên Dã trong lồng ngực, miệng kề bên vành tai anh cất lời, tư thế thân mật như vậy.
“Câu nói này em muốn nói từ lâu rồi, đã nói rồi thì đừng thu hồi nữa.” Lúc nói chuyện hơi thở Phương Thiệu Nhất phả vào tai Nguyên Dã nóng rát, cơ thể Nguyên Dã tê dại, Phương Thiệu Nhất nói tiếp, “Mười lăm năm rồi, em muốn gì mà anh không thể cho em?”
Phương Thiệu Nhất nắm chặt bàn tay Nguyên Dã, dùng sức đập xuống tờ giấy kia, hai người đều đau đớn. Ngòi bút cắm xuống mặt giấy, hằn một chấm đen nhỏ xíu. Phương Thiệu Nhất nói: “Không phải em muốn nó sao? Em còn do dự gì nữa?”
Sức lực của Nguyên Dã sao lại được Phương Thiệu Nhất, Phương Thiệu Nhất đóng bao nhiêu bộ phim, nghiêm túc luyện võ bao nhiêu năm như vậy. Khớp xương Nguyên Dã sắp bị bóp nát, anh bị Phương Thiệu Nhất giữ chặt bàn tay, ký xuống hai chữ “Nguyên Dã” hằn sâu mặt giấy.
Trước giờ Nguyên Dã nói một không nói hai, nhưng Phương Thiệu Nhất thì không như vậy chắc? Chuyện Phương Thiệu Nhất đã quyết định cũng không dễ dàng thay đổi, rất ít khi hắn mãnh liệt biểu đạt điều gì đó, giống như chẳng tức giận bao giờ. Nhưng bây giờ hắn khăng khăng muốn làm điều gì, Nguyên Dã biết rõ không thể ngăn cản được.
Phương Thiệu Nhất muốn ly hôn, thì cuộc hôn nhân này bắt buộc phải chấm dứt.
Nguyên Dã vẩy vẩy bàn tay trước đó bị Phương Thiệu Nhất nắm chặt, ngón tay nắm vào rồi lại mở ra, sau đó đặt bàn tay tê dại này lên trái tim mình.
Đều tê dại, trống rỗng.
Phương Thiệu Nhất hai mươi tuổi, Nguyên Dã mười bảy tuổi, năm ấy họ đều là hai thiếu niên căng tràn nhựa sống, họ thăm dò, va chạm, rồi yêu nhau như lẽ tự nhiên là vậy.
Yêu nhau năm năm, hai chàng trai trẻ tuổi ngông cuồng liều lĩnh thông báo với thiên hạ, sợ gì chứ, đều yêu nhau tha thiết thì sợ gì kết hôn chứ.
Rồi mười năm trôi qua, một tờ thỏa thuận hằn nét bút ký, đổi lấy một chứng nhận đã ly hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.