Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Chương 3: “Phương Thiệu Nhất ba mươi sáu tuổi, và Phương Thiệu Nhất hai mươi tuổi, suy cho cùng vẫn khác nhau”




Bãi cỏ phía sân sau đã mọc dài ra, hắn không ở đây cũng không ai cắt tỉa. Bên trong bể bơi cũng trống rỗng, xem chừng có vẻ hoang tàn, có chút bẩn.
Trong phòng không có ai, bày biện hệt như lúc hắn đi, không có gì thay đổi. Nguyên Dã cũng không xem thêm nữa, anh thu thập đồ đạc của chính mình, ngồi ở bãi cỏ phía sân sau, chụp mấy bức ảnh rồi đi. Dù sao đây cũng không phải nhà anh, không nói tiếng nào tới thu dọn đồ đạc đã không được hay rồi, lại làm như chủ nhân mà động nọ chạm kia đúng là không còn gì để nói. Cắt đứt chính là cắt đứt, đã cắt phải lưu loát, để người ta tự do. Đừng cứ khư khư ôm lấy quá khứ không chịu quên, ai cũng khó chịu.
Sau khi anh đi còn gửi tin nhắn cho Cát Tiểu Đào: Tiểu Đào, anh vừa tới nhà ở khu Đông thu dọn ít đồ, cậu nói với anh cậu giúp anh một tiếng nhé.
Có lẽ Cát Tiểu Đào đang bận, không trả lời anh luôn. Đến buổi chiều mới nhắn lại: Vâng anh Dã, không việc gì.
Phương Thiệu Nhất vẫn ở bên ngoài đóng phim, bởi vậy nên mãi đến khi chương trình bắt đầu ghi hình họ vẫn không gặp nhau lần nào, không nói chuyện gì trước, cứ ghi hình thẳng luôn. Ekip chương trình và quay phim đi tới chỗ Phương Thiệu Nhất trước, còn Nguyên Dã thì ngồi máy bay qua, họ gặp nhau ở sân bay, hai giờ sau sẽ bay thẳng tới một hòn đảo ở châu Á.
Quy trình trước đó đã bàn bạc xong, Nguyên Dã nhớ rõ trình tự này, trong lòng có soạn sẵn. Nhưng chuyện như vậy, đến khi máy bay hạ cánh anh vẫn hơi chau mày, gương mặt xem ra không được thoải mái như vậy.
Nguyên Dã đội mũ len trượt tuyết, hai tay đút túi quần đi ra khỏi lối ra, nghe thấy có tiếng người gọi mình —— “Nguyên Dã.”
Bước chân thoáng khựng lại khó có thể nhìn ra, sau đó lập tức khôi phục như bình thường. Giọng nói kia anh quá quen thuộc, chỉ nghe một tiếng anh cũng biết người đó là ai.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, cùng người kia đối mắt trong một thoáng. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, trong lòng dâng lên cảm xúc chỉ bản thân mới hiểu.
Nguyên Dã cười nhạt đi tới, nhìn đôi mắt người kia, mỉm cười cất tiếng gọi: “Anh Nhất.”
Sau đó anh dời tầm mắt giơ tay chào với ekip quay phía sau, rồi chào với ống kính máy quay: “Chào mọi người, lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Nguyên Dã. Thật ngại quá, chuyến bay của tôi bị trễ giờ.”
Anh đứng cách Phương Thiệu Nhất khoảng nửa mét, Phương Thiệu Nhất bước một bước về phía trước, cánh tay vòng qua, ôm lấy vai Nguyên Dã. Hơi thở của hắn đột nhiên phả tới khiến anh không kịp chuẩn bị, Nguyên Dã buông rèm mi, nghe thấy hắn nói: “Lại giới thiệu chính thức với mọi người một chút, đây là thầy Nguyên – Nguyên Dã, là phần tử trí thức đấy.”
Cô đạo diễn nhỏ giọng ở bên cạnh cười nói: “Em là fan của Dã thúc, sách của anh em đều có hết.”
Nguyên Dã cười với cô, cất tiếng cảm ơn.
Một năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Nguyên Dã gặp Phương Thiệu Nhất. Hắn không thay đổi nhiều, chỉ là gầy đi một chút, mái tóc cũng ngắn hơn. Ngay trước máy quay, Nguyên Dã suồng sã đánh giá Phương Thiệu Nhất đứng đối diện mình. Đây là lần đầu tiên hai người cùng ghi hình cho một chương trình giải trí, Phương Thiệu Nhất quen thuộc với màn ảnh như vậy, nhưng hai người thì không quen, cũng không nói nhiều. Nguyên Dã không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm Phương Thiệu Nhất.
Phương Thiệu Nhất nhìn sang, nhướng mày hỏi anh: “Sao cứ nhìn anh mãi thế?”
Nguyên Dã nhìn hắn nói: “Đã lâu lắm rồi không gặp, em nhìn nhiều thêm một chút.”
Phương Thiệu Nhất nhếch khóe môi, gương mặt đẹp trai như vậy, khi cười lên dáng vẻ rất quyến rũ. Nhưng khi Phương Thiệu Nhất cười với anh như vậy, Nguyên Dã nhìn hắn, đột nhiên phát hiện ra, phía đuôi mắt của Phương Thiệu Nhất thế mà lại có vết chân chim. Vết chân chim nhỏ xíu dọc theo khóe mắt, họa lên gương mặt người một nét bút của thời gian, rất có phong vị. Trong đầu Nguyên Dã chợt hiện lên hình ảnh nhiều năm về trước Phương Thiệu Nhất vẫn là học sinh, sau đó cúi đầu cười.
Phương Thiệu Nhất ba mươi sáu tuổi, và Phương Thiệu Nhất hai mươi tuổi, suy cho cùng vẫn khác nhau.
“Sao vậy?” Phương Thiệu Nhất hỏi anh.
Nguyên Dã ngẩng đầu lên hỏi hắn, trong giọng nói mang theo ý cười: “Có phải anh ra ngoài đóng phim, không chịu khó massage không.”
Phương Thiệu Nhất không hiểu rõ ý anh, hờ hững nhướng mày.
Nguyên Dã nói với quay phim: “Ống kính zoom cận cảnh đi nào, xem gương mặt của thầy Phương đây, có nếp nhăn rồi đấy. Anh mới ba mươi sáu, xem khó coi chưa kìa.”
Phương Thiệu Nhất bật cười, lắc lắc đầu nói: “Đang ghi hình đấy, đừng nói lung tung. Anh mà già?”
“Không.” Nguyên Dã lắc lắc đầu, thấp giọng cười, “Anh còn trẻ lắm.”
Phương Thiệu Nhất thành danh khi còn trẻ, đóng phim từ lúc còn rất nhỏ. Cha hắn là Phương Hãn, là một nhà nghệ thuật gia nổi tiếng trong giới truyền hình, mấy năm trước có rất nhiều người nói thành tựu của Phương Thiệu Nhất đều đến từ cha hắn, là một ngôi sao đời thứ hai. Trước đây Nguyên Dã còn vì chuyện này mà nổi giận đùng đùng trên weibo. Con người anh xưa giờ không kiềm chế cơn giận, có sao nói vậy, tức giận là mắng chửi ngay. Hồi đó anh còn đăng trạng thái trên weibo: “Ngôi sao đời thứ hai” cái đếch gì. Người khác chê thứ anh viết khó coi, là rác rưởi, khi đó anh cũng không tức giận, nhưng anh không chịu được người ta chê bai Phương Thiệu Nhất, mi chửi anh ấy ta chửi mi.
Những năm trở lại đây, người nói như vậy dần ít đi, hầu như đã không còn ai nói nữa. Bởi vì người có mắt đều nhìn thấy, Phương Thiệu Nhất thật sự có tài năng, hắn không kém gì so với cha mình năm đó. Lúc không có phim hầu như giới giải trí trong nước không nghe được tin đồn gì về hắn, không dính líu tới những chuyện lộn xộn. Mấy năm trước nhờ bộ phim “Bụi xanh” mà giành được hai cúp ảnh đế trong nước, nhưng không ai nói giải thưởng này hắn không xứng đáng. Hổ phụ không sinh khuyển tử, Phương Hãn không nuôi ra một đứa con kém cỏi.
Trong giới mấy năm này, điều duy nhất Phương Thiệu Nhất làm người ta bất ngờ là hắn kết hôn khi còn rất trẻ. Chuyện ầm ĩ như vậy, rất nhiều người coi đây như trò đùa. Thế nhưng nhà họ Phương cũng không có vẻ gì là phản đối, trước đó Phương Hãn còn trả lời trong phỏng vấn, chuyện tình cảm của con trai, ông và vợ mình đều không can thiệp vào, không cần thiết. Duyên đến duyên đi do chính hắn quyết định, gia đình mặc kệ, dù sao cũng không quản được.
Năm nay Phương Thiệu Nhất mới ba mươi sáu tuổi, trong giới này cũng miễn cưỡng coi là tiểu sinh, tuổi vẫn còn trẻ. Đa số ngôi sao nam tới tuổi này vẫn còn phải giấu giếm yêu đương, càng không nói tới chuyện kết hôn, mà Phương Thiệu Nhất đã kết hôn hơn mười năm rồi. Nói ra cũng thấy thú vị, trong chương trình còn một cặp tình nhân hơn ba mươi tuổi nữa, nhưng lại phân vào nhóm trẻ, bởi vì họ mới bên nhau không lâu, bình thường đều theo thiết lập tiểu hoa tiểu thịt tươi, trông vẫn còn trẻ. Thế mà Phương Thiệu Nhất và Nguyên Dã, một người ba mươi sáu một người ba mươi ba, cũng không lớn hơn hai người kia là bao, vậy mà lại bị phân vào nhóm cặp đôi già.
Kết hôn mười năm rồi còn không phải cặp đôi già? Đừng đùa hai thầy này, nếu đổi lại là cặp phu thê nam nữ, con đã mấy tuổi rồi.
Thi thoảng hai người nói với nhau mấy câu, tuy rằng không nhiều lời, nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt không thể quay được. Dù sao sân bay cũng là chốn người đến người đi, họ lại làm lớn như vậy, mấy chiếc máy quay phim hướng về phía bên đây, chắc chắn có người nhận ra được Phương Thiệu Nhất. Thế nhưng Phương Thiệu Nhất vốn không phải ngôi sao lưu lượng, không có fans nhiệt tình đến mức không chống đỡ được, có người qua đường nhận ra thì ký tên chào hỏi, cũng không có gì.
Mãi đến khi đăng ký xong lên chỗ ngồi, Nguyên Dã mới được coi như thở phào nhẹ nhõm. Ở góc độ ống kính không quay tới, anh chau mày nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt có chút buồn bực.
Phương Thiệu Nhất ngồi xuống bên cạnh anh, hai người đều diễn rất tốt trước màn ảnh, lúc này không có ống kính quay tới, không ai mở miệng nói chuyện. Phương Thiệu Nhất quay đầu lại nhìn quay phim, quay phim đang cúi đầu hí hoáy với máy móc, Phương Thiệu Nhất nghiêng người ra thấp giọng hỏi cô bé đạo diễn: “Không quay trên máy bay à?”
Cô bé đạo diễn nhỏ giọng trả lời hắn: “Lát nữa quay mấy đoạn ngắn trên máy bay là được, anh quay phim sẽ nhắc trước, anh và thầy Nguyên mệt thì có thể chợp mắt một chút.”
Phương Thiệu Nhất quay đầu lại, không lên tiếng, cầm lấy cái bịt mắt, điều chỉnh ghế dựa, dường như thật sự ngủ rồi.
Nguyên Dã quay đầu, bẻ lại cổ áo.
Phương Thiệu Nhất bịt mắt, bởi vậy nên Nguyên Dã có thể suồng sã nhìn hắn. Phía dưới bịt mắt là sống mũi cao và khuôn miệng ngậm chặt của Phương Thiệu Nhất, bờ môi mỏng của hắn hơi mím lại, đường nét sườn mặt và cằm rất rắn rỏi đẹp đẽ. Nguyên Dã nhìn gương mặt này, trước mắt là gương mặt anh rất đỗi quen thuộc, gương mặt khiến anh say đắm.
Tuy trong lòng đã chuẩn bị trước, nhưng khi ở sân bay Phương Thiệu Nhất cất tiếng gọi, vẫn khiến Nguyên Dã hoảng loạn trong thoáng chốc. Trước máy quay miễn cưỡng đối phó được, thực ra trái tim như bị treo cao.
Dù sao đây cũng là Phương Thiệu Nhất.
Lúc anh và hắn bên nhau còn chưa tới hai mươi tuổi, rõ ràng bản thân là một dã hầu tử, điếc không sợ súng muốn gặm mặt trăng.
Trên mặt Nguyên Dã nở nụ cười tự giễu, anh cũng nhắm mắt tựa vào lưng ghế.
Nghĩ lung tung cái gì vậy, dong dài phiền phức.
Mấy tiếng ngồi trên máy bay không thoải mái chút nào, nhưng biểu hiện của Nguyên Dã trước màn ảnh cũng không tệ lắm, còn có thể vừa cười vừa nói chuyện phiếm với ekip. Phương Thiệu Nhất ngồi bên cạnh anh có chút trầm mặc, lúc người này không cười không nói, trông có vẻ thâm trầm. Giữa chừng Nguyên Dã còn vỗ vỗ mặt hắn, nói về phía ống kính: “Thấy chưa, thầy Phương già đầu, lúc ngái ngủ cáu kỉnh ghê lắm nhé.”
Phương Thiệu Nhất bắt tay anh từ trên mặt mình xuống, sau đó có lẽ vì trước ống kính, nên vẫn không buông ra. Lòng bàn tay hai người dán vào nhau, lòng bàn tay Nguyên Dã hơi rịn mồ hôi. Anh liếm môi, do nghiện thuốc, lại thèm thuốc rồi.
Đây là chương trình vừa du lịch vừa tham gia trò chơi, rất thoải mái, coi như đi vui đùa một chút. Trạm đầu tiên của họ là một hòn đảo nhỏ có phong cảnh rất đẹp, chỗ này hai người từng cùng nhau tới. Cặp đôi của họ đến đầu tiên, ba cặp đôi còn lại còn chưa tới.
Cát Tiểu Đào tới trước họ một bước cũng đã tới đây, cậu phải qua xem có gì cần sắp xếp hay không. Trông thấy Nguyên Dã vội vàng chạy tới, cười gọi: “Anh Dã à!”
“Đây, nghe thấy rồi, cậu gọi to thêm một chút có thể hất anh ngã lăn ra đấy.” Nguyên Dã cười cười, “Nhỏ giọng một chút, thương cho đôi tai người có tuổi này hộ cái.”
Anh thuận thế giơ tay lên dụi dụi lỗ tai, bàn tay của anh và Phương Thiệu Nhất lúc này mới buông ra.
Vừa buông tay ra, lòng bàn tay ướt nhẹp chạm phải không khí, trở nên lạnh ngắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.