Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác

Chương 19: Chương 19





Vẻ mặt của Cảnh Thiệu Từ tức khắc âm trầm, con ngươi thâm thúy tràn đầy lạnh lẽo.
Ngày xưa, hắn cũng đã từng tin tưởng Yến Tử Tu, cũng nguyện ý đem hắn bảo vệ như đệ đệ.
Nhưng Yến Tử Tu đã không ngần ngại lợi dụng mẹ mình để gả vào nhà họ Cảnh, đây là điều mà hắn cùng cha hắn vĩnh viễn đều không thể tha thứ.
"Mẹ anh hiện tại đang mang thai, vật này có thể bảo vệ an toàn cho mẹ con họ, ngoại trừ tắm rửa cũng đừng cởi ra."
Cảnh Thiệu Từ đột nhiên mở to hai mắt:
"Cậu nói cái gì?"
Yến Tử Tu không trả lời, sau khi liếc hắn một cái liền trực tiếp đừng dậy.
Cảnh Thiệu Từ bị bỏ lại tại chỗ, sắc mặt thay đổi liên tục, sau đó cầm lấy hộp vòng trên bàn cũng rời đi.
Hơn hai giờ sau, Cảnh Phong Dịch ôm bả vai Tạ Hoàn Hâm từ bệnh viện đi ra, cử chỉ biểu tình đều giống như đối đãi với trân bảo quý hiếm nào đó.
Sau khi lên xe, hắn nói với tài xế: "Lái xe chậm thôi."
"Vâng"
Tạ Hoàn Hâm thấy thế liền cười nói: "Chúng ta đều từng có Tiểu Từ, anh như thế nào giống như lần đầu tiên là ba khẩn trương như vậy."
Cảnh Phong Dịch không nói gì, chỉ là bảo bà dựa vào lồ ng ngực mình.
Tạ Hoàn Hâm thời điểm có thai lần đầu tiên không có phản ứng đặc thù gì, lúc ấy vẫn là bởi vì kinh nguyệt đến chậm mới đi bệnh viện kiểm tra.
Lần này cũng giống nhau, nhưng mà thời gian mang thai còn chưa tới một tháng.
Nếu không phải Cảnh Phong Dịch nhận được điện thoại của Cảnh Thiệu Từ, chỉ sợ lần này lại muốn kéo dài tới ba bốn tháng mới có thể phát hiện.
Vợ chồng hai người về đến nhà không lâu, Cảnh Thiệu Từ cũng từ công ty trở về.

Nhìn thấy phụ thân nhìn mình gật đầu, hắn cũng hiếm thấy lộ ra một nụ cười.
Một nhà ba người trò chuyện, Cảnh Thiệu Từ lấy ra một cái hộp đặt lên bàn.
"Đây là cái gì?" Tạ Hoàn Hâm tò mỏ hỏi: "Đây là.."
Cảnh Thiệu Từ tạm dừng một chút: "Là tiểu Tu đưa cho ngài."
Tạ Hoàn Hâm đôi mắt liền sáng lên, mở hộp ra mới phát hiện là một chiếc vòng tay.
Một chiếc vòng tay hơn 200 tệ là cực kì bình thường, nhưng bà lập tức cầm lấy đeo vào cổ tay.
"Lão công, đẹp không?"
Cảnh Phong Dịch đầu tiên liếc nhìn Cảnh Thiệu Từ một cái, sau đó trầm thấp "ừ" một tiếng.
"Mẹ, chiếc vòng này là tiêu Tu từ chùa cầu tới, trừ đi tắm, ngài cũng đừng tháo ra."
Tạ Hoàn Hâm cười gật gật đầu:
"Con giúp ta cảm ơn Tử Tu, ta sẽ luôn đeo nó."
Chờ hai người lên lầu nghỉ ngơi, Cảnh Thiệu Từ một mình ngồi một lúc, sau đó lấy điện thoại di động bấm một dãy số.
"Sầm giám đốc, công ty điện ảnh của tập đoàn Kỳ Hạ gần đây đều đầu tư phim gì."
Sau khi Yến Tử Tu về đến nhà, quần áo trên lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đêm đó, hắn không chỉ nhìn thấy Tạ Hoàn Hâm mang thai, còn nhìn ra bà sẽ gặp nạn dẫn tới sảy thai ngoài ý muốn.
Cho nên hắn mới có thể chuyên tâm đi tìm thụ tâm thạch, sau đó khảm vào bên trong vòng tay kia.
Vòng tay bằng nhựa thông kia tuy không đáng giá tiền, nhưng hắn đã dùng hết linh lực để thỉnh bốn vị hộ pháp bảo hộ, như thế mới là vạn kim khó cầu.
Tạ Hoàn Hâm là người lương thiện thuộc thế hệ thứ ba, Sư phụ nói qua, họ tu luyện không phải vì bản thân, mà là để bảo vệ những người lương thiện trên thế gian bình an hỉ nhạc.
Yến Tử Tu che lại l ồng ngực thở hổn hển một lúc, sau đó đứng dậy lảo đảo đi về phòng ngủ.
Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn mới từ bên trong nhập định chậm rãi mở mắt.
"Đại nhân"
Hắn mới vừa ăn xong bữa sáng, Tấn Tê liền lắp bắp bay lại đây.
Yến Tử Tu biết hắn muốn nói gì, vì thế mở miệng nói:
"Mấy ngày nay có việc trì hoãn, xin lỗi."
Tấn Tê lập tức xua tay nói:
"Đại nhân có việc bận, là tiểu nhân quá sốt ruột."
Yến Tử Tu nhìn nhìn quỷ khí trên người hắn, hỏi:
"Hôm nay là ngày giỗ của ngươi."
Tấn Tê trong thần sắt thoáng hiện một tia thống khổ, chậm rãi gật đầu.
Yến Tử Tu im lặng một lúc, sau đó nói:
"Được rồi, tôi đã biết."
Hơn một giờ sau, Yến Tử Tu đến nghĩa trang Cửu Kinh ở ngoại ô.
Mới vừa đi đến hoa viên nghĩa trang, hắn liền xa xa thấy một người nam nhân đứng lặng trước bia mộ Tấn Tê.
Yến Tử Tu dùng dư quang nhìn thoáng qua Tấn Tê đang cầm dù bên cạnh, sau đó cất bước đi tới.
Sau khi đến gần, Yến Tử Tu nhìn thấy sáu kí tự được khắc dọc giữa bia mộ: "Vong phu Tấn Tê chi mộ." (mộ của người chồng Tấn Tê đã chết), và một hàng kí tự nhỏ ở góc dưới bên phải-
[ Trượng phu Cố Chi Xuyên]
Nam nhân vốn dĩ vẫn luôn nhìn bia mộ, cảm giác có người đến gần mới quay đầu qua nhìn:
"Xin hỏi, anh là?"
Yến Tử Tu tháo mũ xuống, hoàn chỉnh để lộ khuôn mặt làm người hít thở không thông.
"Tôi là bạn học thời cao trung của Tấn Tê."
Nam nhân chủ động vươn tay nói:
"Chào anh, tôi là Cố Chi Xuyên, là chồng của Tấn Tê."
Yến Tử Tu rũ mắt nhìn thoáng qua, sau đó nắm lấy tay đối phương nói tên mình.
Hai người tách tay ra, hắn trực tiếp nói:
"Tôi trước kia không có nghe Tấn Tê nói hắn đã kết hôn."
Cố Chi Xuyên không có lập tức trả lời hắn, mà là đầu tiên nhìn bia mộ, sau đó nhếch lên một nụ cười ôn hòa nói:
"Việc cưới hắn, là tôi nhất ý cô hành*."
*Ý là tự mình hành sự, không tiếp thu ý kiến của người khác.
Vừa dứt lời, Yến Tử Tu liền nghe thấy Tấn Tê bên cạnh phát ra tiếng nức nở run rẩy.
"Hắn đã chết." Yến Tử Tu mặt không đổi sắc nói.
"Tôi biết." Cố Chi Xuyên hơi cúi đầu, thấp giọng nói:
"Nhưng tôi yêu hắn."
Nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên tự giễu cười một tiếng:
"Nếu Tấn Tê còn sống, chỉ sợ tôi còn không có cơ hội này."
Nên yêu một người đến như thế nào, mà ngay cả khi nói tên của hắn ngay cả đôi mắt đều dịu dàng ôn nhu như thế.
Yến Tử Tu nghe thấy điều này, nhưng trên mặt hắn không có bất kì dao động nào.
"Cậu ta đại học còn chưa tốt nghiệp đã đến câu lạc bộ Ranho làm bồi rượu, chẳng lẽ anh liền.."
"Hắn trong sạch hay không cũng không sao." Cố Chi Xuyên cắt ngang hắn: "Chỉ cần là hắn, ta liền chờ."
Một người, đến cả người đã chết cũng muốn cưới, một người, kể cả khi đã chết còn muốn gặp lại lần nữa.
Cứ việc Yến Tử Tu chưa bao giờ trải qua tình yêu trên thế gian, nhưng hắn cũng hiểu sự tiếc nuổi, đau buồn, chua xót vào giờ phút này.

"Tôi không tốt..
Tôi không đáng.."
Tấn Tê rơi lệ đầy mặt lẩm bẩm mấy chữ này, sau đó từng bước một lùi về phía sau.
Ngay khi hắn sắp tuyệt vọng buông chiếc ô che hồn xuống, Yến Tử Tu đã nhanh tay nắm lấy tay cầm của chiếc ô.
Cố Chi Xuyên nghi hoặc nhìn động tác kì lạ của hắn, Yến Tử Tu lại quay đầu đối hắn nói:
"Anh có muốn gặp lại Tấn Tê một lần không?"
Cố Chi Xuyên một trận hoảng hốt, sau đó trái tim chợt thắt lại, thanh âm phát run nói:
"Muốn, tôi, tôi muốn."
"Ngay cả khi giảm bớt thọ mệnh."
Cố Chi Xuyên lập tức gật đầu không chút do dự.
Nửa giờ sau, cả hai đến nơi Tấn Tê nhảy từ tòa nhà rơi xuống.
Yến Tử Tu lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho đối phương nói:
"Lấy sương bên trong bôi lên mí mắt đi."
Cố Chi Xuyên lập tức làm theo, không quá một hồi, hắn liền cảm thấy một trận mát lạnh tỏa ra từ nơi bôi sương.
"Đừng mở to mắt, nhìn lên đi."
Khoảnh khắc nhìn thấy Tấn Tê, Cố Chi Xuyên lập tức toàn thân run rẩy, nhưng giây tiếp theo, Yến Tử Tu liền giơ tay kéo linh hôn Tấn Tê vào cơ thể mình.
Một lúc sau, rốt cuộc người có tình cũng lại lần nữa ôm nhau.
Trong mắt người qua đường, đây chỉ là một đôi tình nhân đang ôm nhau, nhưng trong mắt vệ sĩ vẫn luôn đi theo Yến Tử Tu, đây quả thực là một hành vi kinh thiên động địa.
Cảnh Thiệu Từ vốn dĩ đang tham gia tiệc rượu thương vụ, nhìn di động truyền đến video, hai tròng mắt thâm thúy lập tức bốc cháy lên lãnh diễm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.