Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 86: Nguyên Trượng




Edit + Beta: Basic Needs
………..
“Do chuyên gia vũ khí đương đại xếp hạng 11, Lỗ Sư, đích thân sản xuất: Nguyên Trượng đời thứ nhất. Chế tác 20 thanh cho thị trường Tam Quốc cùng một lúc, mỗi thanh đều được đánh số, đây là thanh thứ nhất. Tiếp theo là 19 cây Nguyên Trượng bán giúp, sau đây là dữ liệu của Nguyên Trượng...”
A Điêu sửng sốt khi nhìn thấy tên người chế tác.
Bởi vì danh tiếng của người tên Lỗ Sư này rất lớn, thậm chí còn không kém mười người đứng đầu phân khúc trên. Xin chú ý, mười người đứng đầu này bảo gồm cả bậc thầy ở đời đầu tiên, mà Lỗ Sư là người đương thời.
Người này từng là chưởng tông của Luyện Kim Sơn, mà Luyện Kim Sơn từ đời đầu đã là dòng dõi chuyên nghiệp sản xuất trang bị mạnh nhất Tam Quốc.
Sau khi linh khí khôi phục, những tông môn bí ẩn này một lần nữa tỏa ra sự sống, đương nhiên Lỗ Sư kế nhiệm chức chưởng môn cũng hăng hái. Tuy nhiên một đoạn thời gian trước bỗng nhiên ông ta bị người ta xác nhận đã giết thầy đoạt vị, bị sư huynh đệ trong tông môn hợp nhau tấn công, cuối cùng lúc bại trận sắp chết đã chạy trốn. Hiện giờ không biết ông ta trốn ở nơi nào, nào ngờ được còn bán tác phẩm của mình trên mạng.
Sự việc này được giáo viên trong lớp quân sự đề cập đến như thể nó là một trò đùa trên bản tin với mấy người.
Đương nhiên ngân hàng không quan tâm liệu Lỗ Sư có giết thầy đoạt vị thật không, chỉ màng tới có được lợi nhuận hay chăng, và A Điêu cũng vậy.
“Nguyên Trượng này có điều sâu xa đây.”
A Điêu lật giới thiệu của Nguyên Trượng, phát hiện mạch mão của người tên Lỗ Sư này không giống người thường. Bởi lẽ thứ nòng cốt khi người khác chế tác xưa nay đều là làm sao để trang bị dùng ít linh năng hơn nhưng lại phát ra uy lực mạnh nhất. Nhưng ý tưởng của Lỗ Sư là ông ta sáng tạo ra một vũ khí dùng lõi Nguyên Thủy*. Từ đầu khi khởi động và ràng buộc nó, thứ lõi Nguyên Thủy này tự động chỉnh sửa sao cho khớp với chế độ phù hợp nhất căn cứ vào thiên phú và thể chất của người sử dụng. Nó thay đổi theo tất cả các mặt gồm ngoại hình đến cách tấn công, thậm chí có cả tần suất thúc đẩy năng lượng, v.v.
*Nguyên Thủy: lấy tên từ sinh vật nhân sơ/ sinh vật tiền nhân/ hoặc sinh vật nguyên thủy. Chúng là những cấu trúc dạng tế bào tương đối nhỏ, nhưng chưa hoàn chỉnh.
Vì vậy, nó được gọi là “Nguyên” Trượng.
Nghe có vẻ dữ dằn đó và có rất nhiều người đến xem. Tuy nhiên khi A Điêu xem hồ sơ, cái thứ này đã đấu giá không thành hai lần.
Đây là phiên đấu giá thứ ba.
Ôi trời, không thành ba lần, giá trị dự đoán trên thị trường của nó sẽ tiếp tục giảm.
Chẳng lẽ không ai mua?
A Điêu cẩn thận kiểm tra tài liệu của nó, giờ mới hiểu được nguyên do.
(P1)
Thứ nhất, thứ đồ này không có sự ổn định, phần giới thiệu đao to búa lớn là thế nhưng lại là thứ không rõ. Về nguyên tắc, trừ khi có vấn đề về chất lượng, còn không thì đâu hoàn lại được. Dù sao Lỗ Sư có thể từ chối, bảo hiệu quả thích ứng cần dựa vào tố chất bản thân. Mẹ nó cái này có trình độ lớn quá, trong khi vẫn có người tiến bộ, nếu như cố định chuyện nó biết cách thích ứng thì, người dùng không có cách nào theo kịp.
Thứ hai, căn cứ vào tính bất ổn của nó ở điều thứ nhất, Lỗ Sư cũng có một lời giải thích: Một lõi Nguyên Thủy có ba lần thích ứng, có thể thay đổi ba lần trong một năm và chuyển đổi lại. Trong thời gian đó nếu tố chất quá cao thích ứng được mức cao nhất, có thể dùng linh hạch đầu tư để mở rộng thêm hạn mức cao nhất, lõi Nguyên Thủy ban đầu sẽ tự tiêu hóa và nâng cấp. Nhưng một năm sau cần phải thay Nguyên Thủy cao cấp hơn. Điều này thậm chí càng vô bổ nữa. Có đủ tài nguyên tới mua thiết bị thẳng luôn không thơm hơn à? Hà cớ gì cần bận tâm tới xác suất như vậy, chưa kể còn có ngày hết hạn! Đúng là cho người ta mở mang tầm mắt!
Thứ ba, một đám người ghét thứ dơ bẩn này thì cũng có một đám người tò mò, đưa ra tí giá từ giá khởi điểm là 50 triệu. Thế nhưng đến cùng lại đấu giá không thành hết. Cái gọi là không thành là khi bên nhà sản xuất không hài lòng với giá cả, chọn từ bỏ giao dịch, trả một khoản phí thuê cho ngân hàng để hủy bỏ việc mua bán.
Một lần thì thôi, tận hai lần không thành. Nhiều người phàn nàn về điều này, cảm thấy Lỗ Sư ở một mình trong hố mà còn đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng.
A Điêu nhìn giá bán cuối cùng không thành.
Giá cao nhất là một trăm triệu, vậy mà Lỗ Sư này không vừa mắt?
Nhưng cô đột nhiên hiểu ra: “A, người này rất khôn khéo đấy.”
Bồn Cầu: “?”
A Điêu: “Chắc thiết lập thay thế lõi Nguyên Thủy ban đầu do ông ta cố tình làm như vậy. Đâu có phải để giới hạn năng lực, ông ta muốn buộc lấy một số khách hàng có tài nguyên và năng lực mạnh mẽ, hình thành mối quan hệ lợi ích ổn định. Từ đó trở thành con bài tẩy của ông ta, để bảo vệ tính mạng ông ta dưới thế lực của Luyện Kim Sơn, hoặc muốn quật khởi trả thù.”
Bồn Cầu: “Nghe ý thế này, cô muốn mua? Không sợ gây phiền toái à?”
A Điêu mở cột giá, nói thủng thẳng: “Ông ta đã ở trong hố, vì giữ mạng và báo thù sẽ dốc toàn lực đẩy ra một tác phẩm đắc ý để quật khởi. Tốt xấu gì cũng là người từng làm tông chủ, tầm mắt và đầu óc vẫn có, sẽ không tự chui đầu vào rọ. Lại nhìn về nơi ông ta học tập và làm việc trước khi linh khí sống lại sẽ thấy được trình độ chuyên môn của người này rất cao, là một người có tài năng phi thường. Cho nên tôi cảm thấy khả năng của lõi Nguyên Thủy này phù hợp với mô tả, và nếu là vậy, nó phù hợp với tôi.”
(P2)
“Một nguyên nhân nữa là ông ta không quan tâm đ ến 100 triệu hay vài trăm triệu, lý do tại sao đấu giá không thành rất có thể nằm ở chuyện người mua không phải là người bình thường, mà là người của Luyện Kim Sơn.”
“Ông ta sợ người Luyện Kim Sơn làm này làm nọ cắt đường lui của mình đâm ra cho chuyện đấu giá không thành. Trái lại cũng có thể nói rõ Luyện Kim Sơn có chỗ sợ sệt, sợ ông ta thật sự có thể dựa vào tác phẩm để quật khởi.”
Những thứ này đều có thể chứng tỏ Lỗ Sư này lợi hại, dù sao cũng không ai hiểu rõ năng lực của ông ta hơn người Luyện Kim Sơn.
Hầu hết các thiết bị sẽ có giới hạn trên được cài sẵn, nhưng cô phát triển quá nhanh, bùng nổ xong lại phải bỏ trang bị. Đối với cô Nguyên Trượng này rất hấp dẫn.
Bồn Cầu: “Cô không sợ gây rắc rối?”
A Điêu: “Gây rắc rối gì? Tôi là một người mua, mua một quyền trượng, Luyện Kim Sơn còn dám tới ám sát tôi à? Vậy tôi sẽ đổ trách nhiệm cho ngân hàng Hoa Diệu, vừa lúc lừa thêm tí. Nhưng chắc chắn ngân hàng Hoa Diệu không cho phép chuyện này phát sinh, nếu không sẽ làm nát bảng hiệu. Mà trước khi nhận đơn của Lỗ Sư này, họ đã cân nhắc ưu và nhược điểm, đến cuối vẫn chịu bán đấu giá, thậm chí còn đấu giá ba lần, chứng tỏ họ không sợ Luyện Kim Sơn.”
“So với vốn liếng của tập đoàn cường đại nhất, Luyện Kim Sơn nào dám làm bậy. Về phần Lỗ Sư này có trói buộc tôi trong tương lai hay không. Đừng nói một năm sau tôi còn muốn dùng cây quyền trượng này chăng, dù có dùng tiếp âu hãy còn có sức mạnh ứng phó với những tình huống này rồi.”
Khi đó nếu cô còn sống, bết nhất cũng phải là người trong top 3 học sinh mạnh nhất Học phủ; Trần Nhiên lại là quan cấp cao phó tỉnh, có thể dùng được danh tiếng của Trần Tốn, giẫm lên bậc thang nhà họ Trần, cần gì phải rụt rè.
Tiền của cô tới thật dễ dàng nên chi tiêu chẳng đau lòng… Được rồi, vẫn đau lòng, đặc biệt là sau khi A Điêu nhập giá 300 triệu.
Bồn cầu hơi ngạc nhiên, tại sao giá cao như vậy? Nhưng chẳng bao lâu nó đã hiểu thông.
Đầu tiên, cô muốn nói với Lỗ Sư rằng mình không phải là người của Luyện Kim Sơn. Vì Luyện Kim Sơn sẽ không đưa ra một mức giá cao như vậy để kéo cao ngưỡng giá của tác phẩm thuộc về ông ta; suy cho cùng họ hạ thấp ông ta còn chẳng kịp nữa là.
Thứ hai cô dự đoán rằng đồ chơi này không tệ, lường trước được 19 thanh Nguyên Trượng có khi cũng được bán đi sau này. Lúc ấy giá cả chỉ có thể cao hơn 300 triệu. Xem như cô không cần, một mai bán sang tay còn kiếm được một khoản, đây hoàn toàn là một cuộc mua bán kiếm được thật nhiều!
Sau khi A Điêu ra giá, số tiền 300 triệu đã bị khóa, phải chờ đến đêm mới xác định được kết quả. Cô còn muốn mua các thiết bị khác như loại phòng ngự, nhưng cô đành ngừng sục sạo khi nghĩ đến dược liệu.
(P3)
200 triệu cộng với vài chục triệu trong tài khoản của cô nhanh chóng bị xóa sạch, biến thành dược liệu đang trên đường tới.
Năng lực niệm không đủ dùng, tiền cũng không đủ luôn.
Tức ghê!
....
A Điêu, người đang quạu quọ, ngồi xe lăn đến Cổng Linh Hồn nhỏ, vừa lúc đụng phải “nhóc bồ nhí” đang hóng chuyện ở cửa.
Nhóc bồ nhí vừa nhìn thấy cô đã ngạc nhiên và thốt lên: “Xác ướp?”
A Điêu: “Nhóc ngu?”
Trần Dương vừa nghe giọng nói đã biết ngay là ai, sợ hãi trong phút chốc và nói vội vàng: “Chị bị ai đánh thành cái dạng như vậy? Mau mau nói cho tôi đi, tôi muốn xem ai dám đánh cô gái nhà họ Trần mình… Tôi thấy chắc là…”
Giọng điệu ông cụ non này khí phách dữ lắm, tuy nhiên A Điêu lại nhẹ nhàng nói một câu: “Hôm nay đã làm bài tập về nhà chưa? Chị đã cho người đưa bài qua rồi. Lăn.”
Trần Dương: /(ㄒ0ㄒ)/!!!
Tôi đã làm gì sai, chị bị đánh còn muốn tôi làm bài tập!
Còn để cho tôi cút nữa! Chị nghĩ tôi sợ chị chắc?
....
“Cút thì cút, tôi đi lấy bài tập về nhà, chờ tôi quay lại sẽ vào Cổng Linh hồn nhỏ để làm.”
Trần Dương xám xịt bỏ chạy, để A Điêu tại chỗ có phần ngớ người.
Vào Cổng Linh Hồn nhỏ làm?
Làm cái gì?
Làm bài tập?
Bài tập về nhà ở trường tiểu học?
Mình… má nó!
Lão quản gia ở cửa. Ông ta cúi đầu khi thấy nghi vấn của A Điêu, nói đâu ra đấy: “Mấy ngày nay tiểu thiếu gia đi vào và phát hiện hiệu quả học tập tăng lên rất nhiều, còn giải được mấy câu hỏi, thế là hưng phấn lắm.”
Tôi, mẹ nó, cũng rất rúng động.
A Điêu: “Sau đó thì sao?”
Lão quản gia tiếp tục nói có trước có sau: “Sau đó liền không có sau đó nữa.”
A Điêu nổi hứng thú: “Cha có hộc máu không? Mẹ tôi có khóc ngất không? Nếu là thật thì phải nói cho tôi biết, để tôi đi lo lắng một phen, lúc này mới không uổng công làm người con có hiếu!”
Ha ha ha, lão chó họ Trần, ông cũng có ngày hôm nay!
Lão quản gia: “...”
Quản gia bên Lăng Thành nói Tam tiểu thư là một người chuyên đâm xuyên tim người ta mà trông rất vô hại, âm thầm nhắc nhở những người hầu khác đừng đụng chạm tới cô trong thời gian này, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Quả nhiên.
....
Bởi vì Trần Dương hấp thu không hiệu quả trong khi khân khẩu nhà họ Trần thưa thớt làm linh khí của Cổng Linh Hồn nhỏ này rất nồng đậm, mặc kệ những người khác có dùng hay không. Chưa kể bên cạnh còn được trang bị hồ thuốc chuyên dụng v.v.
Thông số kỹ thuật rất cao, trông có vẻ do bộ phận liên quan của triều đình chịu trách nhiệm xây dựng, không khác lắm với phong cách của Sơn Trúc Cư.
A Điêu cứ vẫn như cũ, vừa hầm dược liệu vừa đọc sách tiêu hóa túi học tập.
Mấy thầy cô này chập cheng hết rồi, sao lại làm ra nhiều nội dung học tập và bài kiểm tra khác nhau cho tất cả mọi người trong một thời gian ngắn như vậy?
(P4)
Bồn Cầu: Vì Bộ Giáo dục hủy bỏ những báo cáo giấy lộn xộn và đánh giá hiệu suất, giải phóng năng lực và tinh thần?
Ồ, có điều sâu sắc đây.
A Điêu đoán chừng vì như thế. Dù thế nào cô đã thấy giáo viên Học phủ Kim Lăng bấy giờ đi tới lui nhẹ nhàng như bay, đoán trừng trước kia bị mấy thứ nọ hại không nhẹ.
Sau khi dược liệu hoàn tất, cô uống và ngâm.
Đây là lần thứ năm chuyển xương.
Tần số chuyển xương ngày càng cao.
Và lần này cô không cần nhóc Nguyên Bảo vẫn tự mình bò ra nổi, tiếp đó mở 101 và 202, lấy ra bồn cầu… Chẳng bao lâu sau linh khí đã ngưng tụ thành chất lỏng.
Có hiệu quả như thế đã quá tốt.
Cường độ linh năng của A Điêu tăng lên với tốc độ khủng khiếp...
E2, E3, E4...
Ngoài nước Đường Tống, tại trụ sở ngân hàng Hoa Diệu. Sau khi thời gian qua đi, việc đấu giá kết thúc, Lỗ Sư liên lạc với một lãnh đạo cấp cao nào đó của Ngân hàng Hoa Diệu, hỏi tình hình.
“300 triệu, ai sẽ ra giá này? Đừng nói lại là của đám chó Luyện Kim Sơn đi.”
Lỗ Sư xụ mặt, khó chịu tột cùng.
Lãnh đạo hỏi nặng nề: “Anh cảm thấy bây giờ anh đáng giá à?”
Vô cùng nhục nhã!
Lỗ Sư, người từng nở mày nở mặt, bày ra sắc mặt còn khó coi hơn, tuy nhiên cũng biết chấp nhận thực tế đây là lựa chọn duy nhất. Bấy giờ người ta chịu giúp mình đã rất tốt. Thế là ông ta lẩm bẩm: “Vậy sao người này làm vậy, người ngốc nhiều tiền?”
Có thể làm nhân viên cấp cao tại ngân hàng tư nhân số 1 thế giới thì hoặc có mối giao thiệp rộng lớn, hoặc bộ não rất đáng gờm, hiển nhiên người này nghĩ ra đáp án trong giây: “Chắc muốn nói cho anh hay là cô ta biết giá trị của Nguyên Trượng, ba trăm triệu để thông báo cô ấy không phải người bên Luyện Kim Sơn, để anh bán cho cô ta.”
Lỗ Sư ngạc nhiên: “Nghe như người thông minh, vậy bán liền đi.”
Cao tầng: “Là phải bán, anh để tuột tay còn tôi thoát khỏi hố.”
Lỗ Sư: “...”
Đã xác định bán đi âu chẳng còn gì để nói. Thế mà Lỗ Sư âm thầm chọc chọc hỏi thân phận người kia, mong chờ người kia thuộc nhóm quyền quý đáng gờm, cho ông ta dễ ràng buộc làm chỗ dựa vững chắc.
“Thân phận bí mật, tra cứu tư liệu là vi phạm pháp luật. Nếu tôi giúp anh thì không vào tù cũng mất việc, anh hỏi lại lần nữa?”
“Tối nay anh ăn gì?”
Bíp, cúp điện thoại.
Lỗ Sư ngượng ngùng, song nghĩ đến tình cảnh gieo neo trong khoảng thời gian này, rốt cuộc công ta vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Ba trăm triệu là con số rất nhiều, đủ tiền để ông ta nghiên cứu và phát triển tiếp đồ của mình, không biết là đồ đần nhà quyền quý nào.
Tất nhiên, Nguyên Trượng của ông ta là đồ tốt không thể tốt hơn. Nhưng suy cho cùng nó chỉ là đời thứ nhất, chính ông ta cũng không rõ về tương lai.
(P5)
.....
Đương nhiên tin tức của sinh Học phủ không nhạy bằng đám người hiệu trưởng. Biết được tình hình ở khu vực Kim Hương xong, Khúc Giang Nam chỉ nói thong thả với bọn họ nên luyện tập chăm chỉ vào buổi học hôm thứ hai.
Ôi chao, giáo viên chủ nhiệm xưa nay lạnh lùng, lười nói lời vô nghĩa, một khi mở miệng nhất định phải có ý sâu xa, giờ lại cố tình nhắc nhở? Phải có lý do!
Trước tên đám người Thác Bạt góp nhặt tình huống bên Kim Hương... và nghe được nội dung bài phát biểu của A Điêu.
Nói thế nào đây ta.
Đó là bài diễn thuyết.
“Hễ đổi sang người khác là tôi sẽ cảm thấy người này đáng kính trọng, là danh sĩ của thời đại có một không hai. Nhưng rơi vào trên người A Điêu...” Chu Tú Hà đong đếm, người này lừa bịp từ trên người Viên Thuật và Trung Xuyên Minh Tú gần 50 triệu tinh tệ.
Mặc dù hai người này là dạng gieo gió gặt bão.
Trên khuôn mặt khí phách của Thác Bạt có phần đăm chiêu, liếc mắt nhìn Trung Xuyên Minh Tú: “Mặc kệ đây là kế sách của Trần Nhiên hay Trần A Điêu, nhà họ Trần này toàn là ổ hồ ly, may mà cậu dừng cương trước bờ vực, dừng chuyện bị tổn hại kịp thời.”
Giờ Trung Xuyên Minh Tú đã vượt qua giai đoạn tủi nhục đó, khẽ cười khẩy khi nghe điều này: “Đội trưởng sợ à?”
Thác Bạt bất động như núi: A, thằng quỷ mưu mô! Bản thân nó không dám đánh với con nhỏ này bèn muốn khích mình à.
“Đây là những chuyện mà kẻ thù chính trị của nhà họ Trần cần quan tâm, thứ chúng ta cần để ý chính là: Trần A Điêu xuất hiện ở Kim Hương chứng tỏ bốn người Tống Linh tám chín phần cũng tới. Nếu một mình nó gia nhập đội ngũ địa phương cấp F còn tốt, nếu lập đội với bọn Tống Linh… Vậy đội tụi nó sẽ có đồ này nọ.”
Cậu ta không nhắc tới Trần A Điêu, dù nó có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể bảo vệ bọn người ở một nơi nguy hiểm như vậy.
Đồng thời từ tình báo trước mắt mà xem, nó dốc hết toàn lực, tiêu hao linh năng tới mức kiệt quệ cộng thêm dịch dinh dưỡng bổ sung linh năng, đại khái sức chiến đấu cao nhất của nó sẽ giết được bốn tên cấp F. Nhưng đó là với điều kiện nó đã chiến đấu với hai con Quỷ Ăn Xác trước đó. Điều đó có nghĩa là sức mạnh tổng thể của nó đại khái ở tại F6 hoặc F7.
Thác Bạt gặp áp lực rất lớn, bởi vì nó tiến bộ quá nhanh quá nhanh, cứ như mỗi ngày lên một bậc thang.
Trần Nhiên và Trần Tốn giúp đỡ nó dữ như thế?
Nhưng bây giờ Trần Nhiên đã được thăng chức thành Đô đốc, triều đình cho đãi ngộ còn cao hơn chức Thứ sử, e rằng nó sẽ nhận được càng nhiều tài nguyên hơn.
“Chắc chắn bọn họ có một thiết bị phụ trợ thông minh cực cao cấp, nói chung mấy cậu không đối phó được cục diện bên kia. Chuyện này cứ để tôi sắp xếp. Nhưng mấy cậu có tiền thì tốt nhất cũng nên chuẩn bị một cái.” Dù gì Thác Bạt vẫn là người mạnh mẽ, không có bản lĩnh kiếm tiền như A Điêu nhưng vẫn có vốn liếng tiêu tiền, lấy được ngay mấy chục triệu vào tay. Đó hãy còn chưa đề cập sau lưng cậu ta có bên hỗ trợ vốn.
Minh Trạch Dã gật đầu: “Dựa theo tình huống hiện tại, nếu hố đất Kim Hương có nguy cơ như Trần A Điêu nói thật, vậy Học phủ rất có thể sẽ cho chúng ta tham gia.”
Họ có chỉ số thông minh cao, cũng nhận ra cơ hội phá băng giữa Học phủ và khu vực hố đất đang đến gần.
Điều kiện trước hết là bên kia có tình huống thật sự.
“Quân Tuần tra đã đón mấy thầy cô từ Học phủ đi sang.”
Học phủ Kim Lăng có đủ các chuyên gia chất lượng cao, vừa đúng lúc cần đến.
Rõ mười mươi hiệu trưởng và Trần Nhiên đã móc nối với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.