Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 58: Cậu ấy có tiền




Edit + Beta: Basic Needs
………..
Theo một nghĩa nào đó, không gian không tương thích với thời gian, ít nhất là tại thời điểm này A Điêu chẳng biết gì cả.
Nhìn vào một số kệ sách lớn trước mắt, cô không có ý định bán sách, suy cho cùng cô đâu có ngu thế. Bài thi viết là một phần rất quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học, những bảo bối này cho người khác tương đương giết gà lấy trứng.
Nhưng cô sẽ bán những thứ khác, thời gian thi đại học đã có, và cô thấy giá dược liệu tăng vọt trong bữa ăn.
A Điêu nhìn tốc độ tăng vọt này, cô có lẽ đã phán đoán được một mức giá cao tương tự và rao bán nó. Nếu bán ra được, cô sẽ kiếm lại gấp đôi từ số tiền đầu tư ban đầu.
Với 5 triệu tinh tệ trong tay, cô nhân tiện đặt hàng công thức dược liệu cho hai ngày dùng, để cho nó và ngân hàng gửi riêng dược liệu tới trường.
Chỗ ở cần thiết có đầy đủ các vật dụng, A Điêu không cần sửa sang lại. Trước tiên để cho nhóc Nguyên Bảo mang ra sách và ghi chép mình muốn đọc vào buổi tối, chờ cô tắm rửa đọc sách nửa tiếng đồng hồ... Nhân viên giao hàng VIP từ Taobao và ngân hàng đã đích thân giao đồ cho cô sau khi được bảo vệ bên ngoài chỗ khu vực dừng chân kiểm tra xong.
Nhìn thoáng qua nơi A Điêu sinh sống, người giao càng càng thêm phần cung kính khách sáo, chờ cô ký nhận xong bèn lập tức rời đi.
Con người dựa vào cách ăn mặc mà, thời buổi này không có biểu tượng thân phận nào trực tiếp hơn bất động sản.
Đương nhiên đây là bất động sản của Học phủ Kim Lăng, và bây giờ A Điêu thậm chí còn chả có tiền để mua một miếng sạch men trong nhà vệ sinh của nó.
Bởi vì hàng giá trị cao, cả hai bưu kiện đều có hộp bí mật, một khi hộp bị phá hủy, phía ngân hàng biết ngay, sẽ gửi cao thủ + thông báo cho các quan chức để hợp tác lần theo dấu vết.
Thật ra, ngân hàng cũng là một trong những thế lực trâu bò nhất trên thế giới, cho nên A Điêu không lo lắng về đám đồ mấy triệu của mình bị người nào đó ngó ngàng. Tuy nhiên để che giấu các thành phần của công thức, cô đã trộn lẫn rất nhiều thành phần không cần thiết trong đám dược liệu này. Dù có tốn tiền hơn chút nhưng dùng để ngừa chuyện xui rủi.
Bồn Cầu: “Thật ra ngay cả khi họ biết thành phần mà không biết tỷ lệ pha trộn vẫn không có hiệu quả, công thức phức tạp và chỉ có cô hay.”
A Điêu: “No no no, đừng bao giờ xem thường cao thủ của thế giới này, người tài ba chỗ nào cũng có. Trần Tốn là một học sinh lớp 12 đã có thể tự mình chế tạo một robot thông minh trị giá mấy triệu, lỡ như có dân lành nghề mảng đông y phân tích những dược liệu này, nói không chừng sẽ bị họ phối thuốc ra. Nếu không nữa thì họ linh cảm được tầm quan trọng của nó, bắt tôi đi tra hỏi thì sao? Cậu cho rằng tôi chống đỡ nổi?”
Ờ, có lý, người như cô vừa nhìn đã thấy nhu nhược hay nịnh nọt.
(P1)
Bồn cầu không còn phản bác nữa.
Nhưng bây giờ trên toàn thế giới có rất nhiều người mua dược liệu, A Điêu dự đoán hơn phân nửa lớp A1 làm chuyện này ở sau lưng. Chỉ có anh em nhà họ Điền không có tiền không có bối cảnh đành chậm rãi tích góp tài nguyên.
Sau khi lấy được dược liệu, A Điêu trở về nhà… Lần này không có nồi cơm điện.
Phòng tu luyện có xây phòng phụ, bên trong có một hiệu thuốc chuyên dụng. Ở đấy có thiết bị chuyên hầm thuốc, chuyên nghiệp hơn, an toàn hơn, chưa kể bên cạnh là hồ ngâm thuốc.
A Điêu đọc sách thêm một giờ nữa, bản nháp đã được cô viết thành một quyển vở nhỏ.
Khó chịu à? Muốn hói đầu à?
Không, bút của cô đi như rồng như rắn, càng tính toán những chủ đề này cô càng phấn khích.
Cô thích toán học nhất, tại sao? Vì cô thích loại suy tính nhanh chinh phục vấn đề khó, như thể tất cả các con số là các hạt tròn do cô điều khiển, có thể dựng thành bất kỳ đáp án nào mà cô muốn.
Mà sở dĩ toán học được công nhận là môn học cơ bản kiểm tra IQ tốt nhất bởi vì cảm giác chinh phục siêu phàm này.
Tít tít tít, lò thuốc bên kia tự động phát ra nhắc nhở, hầm thuốc xong.
A Điêu xoát xoát hai lần giải quyết hết câu hỏi cuối cùng, đoạn đứng dậy đi vào hiệu thuốc. Cửa đóng lại, vài phút sau, cửa phòng đóng chặt giữ lại hết toàn bộ đớn đau ở trong đó.
Một giờ qua đi, A Điêu bò ra khỏi hồ để rửa sạch lớp vảy máu bên ngoài sau khi đã cố gắng thử nhiều lần. Nhưng bên trong những vảy máu này trộn lẫn với rất nhiều hỗn hợp màu xám, toàn bộ đều là những tạp chất được bài tiết ra khỏi gân mạch, được thải ra khỏi cơ thể thông qua máu.
Bồn Cầu: “Tác dụng của phân cơ chuyển cốt là tổ chức lại gân mạch và xương cốt của cô. Bây giờ chỉ là mở rộng gân mạch, tăng tốc độ hấp thụ linh khí và mức đo lường nó gánh chịu nổi. Chờ cho đến khi gân mạch phát triển, thể chất của cô sẽ tiến hành lột xác một lần nữa. Bảy ngày nhắm chừng không đủ. Tôi vừa tính toán, để hoàn thành phân cơ chuyển cốt cần khoảng mười bốn ngày. Nhưng nếu như cô xây dựng được khối tròn có linh, nắm giữ linh năng, thời gian này đại khái sẽ được rút ngắn một nửa. Bởi vì hiệu quả lột xác của cơ thể nhờ linh khí và nhờ linh năng là hai việc khác nhau.”
A Điêu cũng biết điều này, nếu tiết kiệm một nửa thời gian, cô sẽ tiết kiệm được bảy ngày thuốc, đó là để dành được 17 triệu 500 tinh tệ.
Mỗi bước đi là gân mạch sưng lên đau đớn lắm, không kém gì phụ nữ mới sinh con phải xuống đất làm việc. Song A Điêu vẫn thay quần áo rồi đi tới Vườn Phù Tương bên cạnh trong màn đêm.
Mặc dù vào giấc đêm, nhưng Học phủ Kim Lăng lớn như vậy vẫn còn rất náo nhiệt, thấy được học sinh đang rèn luyện nơi nơi.
Ban ngày học tập ban đêm tu luyện.
(P2)
Tuy nhiên chẳng mấy ai đến Vườn Phù Tương, bởi lẽ giờ đây có rất ít người gom đủ 50 điểm tích lũy, ngoại trừ đám con cháu quyền quý gia tài bạc triệu dùng linh hạch nện lấy tài nguyên Cổng Linh Hồn nhỏ.
Nhưng linh hạch đối với bọn họ mà nói cũng là nguồn lực có tiền vẫn rất khó mua, bình thường sẽ lôi kéo các tiểu đội hoang dã khắp nơi, để cho bọn họ đi khai hoang đánh hố đất, kế đó ra giá cao mua linh hạch từ tay bọn họ.
Bên mạnh mẽ chân chính là gia đình quan chức, bởi vì triều đình mới là nơi tập trung linh hạch lớn nhất.
Cho nên A Điêu linh cảm Viên Thuật sẽ vô cùng đớn đau trong lòng vì sập bẫy mất 20 viên linh hạch cấp 1 hôm nay.
Đó chính là 20 điểm đấy!
A Điêu đến ban quản lý Vườn Phù Tương, đại khái ký ức trước đó chôn sống Thôi Vân quá sâu sắc nên giáo viên bên ban quản lý chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra A Điêu ngay.
“Muốn đi vào? Một lần 50 điểm tích lũy, mỗi lần một giờ.”
Thầy giáo đánh giá A Điêu, thầm nghĩ trái lại nhà họ Trần rất thương đứa nhỏ này, chẳng lẽ một lần cho 50 viên linh hạch để đổi điểm? Bằng không bây giờ học sinh lấy đâu ra điểm tích lũy để đổi số lần dùng Cổng Linh Hồn nhỏ.
Nhưng nhìn thế nào thì trạng thái cơ thể của con bé vô cùng suy yếu, hô hấp không vững, tu luyện xảy ra vấn đề?
Kết quả A Điêu tiện tay lấy ra tấm biển bên quan phủ.
“Cái này có thông dụng không ạ.”
Giáo viên ngạc nhiên, nhìn thoáng qua rồi cho hay: “Để động viên người có cống hiến, triều đình sử dụng loại công lao này thường xuyên. Tương tự như người của trường chúng ta cầm tới tấm biển công lao này có thể đổi lấy số lần tại Cổng Linh Hồn nhỏ do quan phủ bố trí. Cùng một nghĩa.”
“Em có thể đi vào, cứ dùng trước một lần?”
A Điêu: “Không ạ, năm lần dùng hết một lần, 5 giờ.”
A Điêu không đặt nặng số lần người ngoài thấy vô cùng quý giá này, nguồn lực được tiêu thụ vào mình mới có hiệu quả. Cô cần mau chóng mạnh lên, kế đó tới hố đất lấy tài nguyên.
Phải tiến bộ nhanh hơn thằng chó Thôi Lương kia mới được.
Đây là quyền của cô, giáo viên chẳng thể nói được gì, song người này lại có lo lắng trong mơ hồ rằng con bé này tu luyện không thuận lợi nên đầu óc vào nước, bỏ ra một mức lớn tiêu xài hoang phí tài nguyên không dễ để có.
A Điêu đi vào, hành lang được chế tác theo nguyên tắc không gian của không gian sương mù, bảng hiệu sẽ tự động chỉ hướng đi, đưa cô đến căn phòng chứa linh khí thuộc về mình.
Hễ A Điêu ngẩng đầu lên nhìn, cô sẽ thấy thấy trần nhà có cùng vật liệu với phòng tu luyện của lớp A1, thậm chí còn mạnh hơn, có thể chống lại các cuộc tấn công mạnh tột đỉnh, nhưng lõi bên trong phải có một đường ống vận chuyển linh khí.
(P3)
Cổng Linh Hồn nhỏ ở chính giữa, mỗi một phòng tu luyện được phân chia để cùng nhau tạo thành một mê cung. Chỉ có lệnh bài độc quyền chỉ hướng đường đi, bằng không người bình thường ra vào khó nhằn. Như vậy để tránh người không đàng hoàng lợi dụng, tiến vào phá hoại giết người.
A Điêu nhanh chóng tìm thấy căn phòng số 35 của mình.
Sau khi tiến vào, linh khí nồng đậm đập vào mặt cô, còn mạnh hơn tận mười mấy lần linh khí của phòng tu luyện lớp A1.
Mức tăng lên này không chỉ về lượng mà còn có hiệu suất.
Vừa trải qua một lần chia cơ, toàn thân A Điêu rúng động, như thể mỗi lỗ chân lông đều điên cuồng hấp thu linh khí. Ấy vậy mà cô vẫn đi xác định bên trong không có thiết bị cảm ứng giám sát các loại như thường lệ.
Cũng đúng, tu luyện là chuyện bí ẩn, khi triều đình không dám làm, Học phủ càng không.
Lúc này cô mới sử dụng đóng gói chân không 101 + nén chân không 202, dùng cùng lúc!
Khi hai cái lồ ng chồng lên nhau, A Điêu lấy ra bồn cầu, 4 sợi linh khí cùng nhau phóng thích, cộng thêm nén 202, tương đương với linh khí lượng ảo cảnh tăng gấp hai mươi lần + linh dịch liên tục bị nén 202 ép lại = tăng gấp hai mươi lần hiệu suất hấp thu.
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, A Điêu bắt đầu xây dựng hai khối tròn có linh cùng một lúc!
Một giờ sau, hai khối tròn có linh đồng thời được xây dựng.
Hiệu suất quá cao, khủng khiếp!
Sau khi xây dựng khối tròn có linh, đột nhiên A Điêu phát hiện bước thứ hai dễ dàng ngoài ý muốn.
Ặc, chỉ cần 10 phút đã nén linh khí trong hai khối tròn có linh thành chất lỏng, cũng chính là linh năng.
Nhưng cô hiểu rõ đây chính là biểu hiện của tố chất và sức hiểu biết của mình. Chuyện những người Bạch Hà Trình Chương mất mấy tiếng đồng hồ còn chưa làm được đối với cô mà nói lại cực kỳ thoải mái.
Và cô không hiểu tại sao nó lại khó với họ như thế, là do trời sinh đã thế à.
Ông trời thưởng một bữa cơm ăn.
Tuy nhiên... A Điêu không tiến ngay vào bước thứ ba, thay vào đó cô điên cuồng hấp thu linh khí. Ước chừng chịu đựng cho đến cùng và năm giờ gần như cạn kiệt, nhìn bên trong hai khối tròn có linh toàn là chất lỏng nặng trịch, cô mới nắm lấy mười phút cuối…
Trong một cú búng tay, một sợi linh năng được kêu ra đã phóng khỏi đầu ngón tay.
Năm giờ hoàn thành, get ba bước kiểm soát linh năng.
Tại thời điểm này, cô thực sự bước vào ngưỡng của Thầy Cấm kỵ.
Nhìn năm phút còn lại, A Điêu đứng dậy vận động cơ thể, dùng cú đấm nhỏ và huy động một sợi linh năng, đấm mạnh vào máy đo lực tự chuẩn bị trong phòng.
Tốc độ bùng nổ.
Bùm!
Cường độ tấn công: G7.
Khoảng cách tới cấp F tiếp theo chỉ còn thiếu một chút.
Mức đo lường linh năng: G3.
Bây giờ dẫu cho Viên Thuật không bị cô dùng dưa chua và keo dán điều khiển, cứng đối cứng gặp nhau chính diện, cô nắm chắc chỉ dùng đôi chiêu là giết hắn không còn manh giáp, bởi vì linh năng trong cơ thể cô đã không yếu hơn hắn nữa.
(P4)
Năm giờ ở Cổng Linh Hồn nhỏ + lượng linh khí từ bồn cầu hơn cả người ta tui luyện mười mấy ngày.
Ngày mai là lớp kỹ năng chiến đấu, có lẽ sẽ đánh nhau, những người đó chắc chắn cố gắng hết sức thể hiện quyền cước và cô cũng phải cố gắng.
.....
Chỗ ở và Vườn Phù Tương chỉ cách một hai phút đi. Học sinh ghé tới bên này ít lắm, hoàn toàn chả có ai thấy A Điêu đi qua đi về, không ai biết người này vừa trở về Sơn Trúc Cư lại quay về phòng tu luyện mở bồn cầu tu luyện.
“Bây giờ xem ra 4 sợi linh khí của bồn cầu chỉ bằng một phần ba lượng linh khí của Cổng Linh Hồn nhỏ, nhưng nếu tăng cấp lên… Về sau có thể sánh bằng Cổng Linh Hồn nhỏ.”
Bồn Cầu: “Khi tôi cấp bốn sẽ như Cổng Linh Hồn nhỏ, thành ra cô phải tăng tốc độ thăng cấp. Phải biết rằng những thiên tài tuyệt thế ở Kinh Đô rất có thể sẽ sử dụng Cổng Linh Hồn trung, thậm chí cả Cổng Linh Hồn lớn.”
Lời này của mày cho người ta áp lực lớn quá, chả lẽ tao lại đi chọc bọn họ?
Ngoài miệng nói như vậy, A Điêu vẫn cho bồn cầu ăn 5 viên linh hạch, đoạn nhìn thoáng qua điện thoại và nhận ra số dư tài khoản ngân hàng còn lại 28 triệu.
Cả thảy các loại thuốc treo lên đã được bán.
Chỉ trong một đêm.
“Người có tiền nhiều quá, đúng là một trái tim yêu thương con cái của cha mẹ.”
A Điêu vừa xúc động vừa lấy toàn bộ số tiền này để đặt mua dược liệu phân cơ chuyển cốt. Song dược liệu cô bán ra tăng giá thì hiển nhiên giá dược liệu cô muốn mua cũng tăng. Một liều 2 triệu 5 trăm hoàn toàn không đủ, lại tăng vọt lên 3 triệu, tuy nhiên nào có cách gì khác đây. Trong tay A Điêu còn thừa lại một liều, cô tiếp tục mua cho 9 ngày, gom đủ 10 ngày.
Nếu có tiền trong tay, cô không keo, dù có tốn nhiều tiền hơn cũng phải rèn luyện cơ bắp và xương cốt của mình triệt để.
.....
Ngày hôm sau là lớp kỹ năng chiến đấu. Giấc sáng giáo viên vẫn chưa đến còn 50 học sinh đã đến từ lâu. A Điêu như thường lệ cầm Bánh bao Tam Tiên thơm ngon, ngồi xổm ở góc lớp ăn sáng.
Cái góc này tốt lắm, có thể nhìn ra ra xa cảnh đẹp khuôn viên sân trường quanh mình, lại còn thấy… Mấy bạn học sinh thể thao ra sân chạy tập thể dục từ sớm, c ởi quần áo ra là có thịt, ăn ngon quá.
Điền Trung Dã: “Bánh bao ngon ghê.”
Điền Trung Hương: “Rất ngon.”
A Điêu: “Đương nhiên tôi chọn phải ngon rồi.”
Chu Tú Hà đi ngang qua liếc mắt một cái, nhìn thấy ba người vừa ăn bánh bao vừa nhìn chằm chằm một đám học sinh chạy qua sân thể dục.
Mỗi người cao 1m8, thân trên c ởi trần chạy hùng dũng, cơ ngực khỏe đẹp cân đối, vóc dáng săn chắc, làn da bóng loáng… Một bàn tay vươn ra từ phía sau, che mắt cô ấy.
Minh Trạch Dã nói từ tốn: “Hay là anh xuống dưới chạy y thế?”
Chu Tú Hà: “Đừng, anh đi xuống là mấy người đó không còn ý nghĩa tồn tại.”
(P5)
Mấy người A Điêu trơ mắt ăn miếng thức ăn cho chó lớn như vậy, lập tức thấy bánh bao trong tay không còn thơm.
Chu Tú Hà cười ngỏn ngoẻn với mọi người, sau đó lôi kéo Minh Trạch Dã rời đi, nhưng trên đường lại nói thong dong: “Với tính nết ba người này e họ sẽ tập hợp với nhau. Nhưng hiển nhiên Tống Linh kia không phải là người cùng đường với bọn họ, hai đứa mình có thể cố gắng thử. Trong lúc này Trung Xuyên Minh Tú thật cho rằng hai đứa mình không vương khói lửa nhân gian cơ đấy?”
Hai người đè thấp giọng nói, nhanh chóng bước vào lớp học.
Chờ A Điêu ăn xong vào lớp, cô phát hiện tinh thần của các bạn cùng lớp hôm nay vô cùng khỏe khoắn.
Đúng rồi, hôm nay là ngày tốt lành để đánh nhau.
A Điêu nhún mình tìm một vị trí, ánh mắt đảo qua một số người, cân nhắc nơi này ai cũng là người có thể tiến công với cấp trung, không biết vị cấp cao kia là ai.
Thác Bạt?
Trước mắt trông cậu ta có xác suất lớn nhất.
Nhưng tiềm năng của con người chỉ dựa vào các kỳ thi sẽ không thể đo lường đầy đủ, giống như chính cô… Huống chi đám người Thác Bạt đậu qua vòng thi riêng.
A Điêu nhất thời không quyết định được chủ ý bèn kiểm tra năng lực niệm thu được lúc trước. Cô thấy ngoại trừ những người khác cho một ít năng lực niệm, thật ra mấy người Thác Bạt này hoàn toàn chả cho được bao nhiêu, điều này phù hợp với đặc điểm của người có thể tiến công với cấp cao, như Khúc Giang Nam.
Năng lực niệm vắt chày ra nước, tâm tính ổn định một mảng.
A Điêu cân nhắc một chút, bỗng nhiên mở miệng mà rằng: “Các bạn, hôm nay sẽ đánh nhau. Vì không muốn tổn thương không khí hoà thuận, trước tiên mọi người thêm bạn tạo nhóm đi, điều này có lợi cho chúng ta để bồi dưỡng tình cảm bạn học.”
Một kẻ đánh nhau dựa vào dưa chua thối để giành thắng lợi mà không biết ngại đi bàn về tình cảm bạn học? Không ít người âm thầm diss, Viên Thuật lại càng cười khẩy.
Nhưng Trung Xuyên Minh Tú liếc nhìn A Điêu và bày ra nụ cười ôn hòa: “Bạn A Điêu, cậu dựng nhóm à?”
“Nếu như mấy cậu không có nhóm thì để tôi tạo, còn có rồi thì mời tôi vô đi.”
Trung Xuyên Minh Tú: “Vậy thì thôi, mọi người đặt chuyện tu luyện hàng đầu, làm mấy thứ đó chả có nghĩa lý gì cả.”
A Điêu: “Thật sao? Được thôi.”
Trung Xuyên Minh Tú nghĩ chuyện này qua đi, nhưng ba giây sau, điện thoại di động hiện ra nhắc nhở: “’A Điêu thân mến’ đã gửi lời mời kết bạn.
Chẳng lẽ tới đầu hàng?
Trung Xuyên Minh Tú nheo mắt lại, bấm chấp nhận, còn chưa kịp đặt câu hỏi là người ta gửi ngay một câu: Nhanh lên, mời tôi vào nhóm!
Cậu ta biết mình có nhóm?
Trung Xuyên Minh Tú đã ổn định cảm xúc, gõ chữ trả lời: Tôi không có nhóm.
A Điêu: Thật sao?
Trung Xuyên Minh Tú: Thật.
Tin “thật” của y gửi đi thất bại, máy nhắc người ta không còn kết bạn với mình nữa.
.....
Từ Trung Xuyên Minh Tú +999!
(P6)
Ôi, cuối cùng cũng có chỗ thủng, khó quá mà. A Điêu âm thầm thở dài.
Cánh cửa đột nhiên mở ra.
Giáo viên hướng dẫn tên là Thạch Đại Cương, tên nghe khí phách tột cùng và là người cao hai mét, khí thế tới tận hai mét tám thật với giọng nói hùng hồn như tiếng sấm. Khác với Khúc Giang Nam mang phong cách nhẹ nhàng và thủ đoạn mềm dẻo hôm qua, thầy ấy không thích giảng giải nhiều lời, vừa tới đã để cả đám đến khu A của trường.
Khu A là quảng trường trung tâm của trường, bên đó cũng là khu vực trung tâm bao quanh siêu thị và trung tâm mua sắm của trường. Nhưng công trình đóng cửa gần đây để xây dựng, cấm học sinh vào, chẳng lẽ đã mở?
Thạch Đại Cương chẳng nói chẳng rằng, dẫn thẳng bọn họ đi sang.
Thì ra khu A đã xây xong, đội thi công cơ giới đang tháo dỡ và thu hồi lá chắn cách ly. Khi lá chắn biến mất, mọi người nhìn thấy một tòa tháp cao 40-50 mét.
Bộ dạng trông rất giống với một số tòa lầu tháp cung đình cổ điển ở Kinh Đô, nhưng lại mang theo ý vị nặng nề và cổ xưa của đạo giáo; đồng thời có trên mấy cái mái ngói có đường vân màu vàng và ký hiệu bùa chú, trông bộ dáng sâu sa sót vời.
Đứng bên hông là màn hình công cộng thông minh hiện đại, trên đó sẽ hiển thị thứ hạng. Tuy nhiên giờ chưa có thành tích, ước tính rằng các học sinh lớp 12 sẽ là những người đầu tiên đi lên đó.
Trên tấm biển của tòa tháp điêu khắc: Tháp Điểm Qua Ải.
Nơi cổ kính thế này lại có một cái tên đơn giản là thế, đúng là làm cho người ta không kịp chuẩn bị.
Nhưng như tên của nó, tất cả mọi người phấn khởi, một bút tích lớn quá, đây đúng là bút tích quá lớn, thảo nào lại thi công với quy mô to như vậy.
Học sinh Đới Cường chợt có ánh mắt tinh nhuệ, nói: “Thầy ơi, thầy để tụi em đi vào qua ải hôm nay?”
Thạch Đại Cương nhìn cậu ta cổ quái, như cười như không: “Chỉ đi vào, qua ải thì thôi vậy.”
Á, xem thường ai, trong lòng ai nấy bất bình, nhất là lời này còn bị thầy cô và học sinh lớp A2 A3 khác nghe thấy.
Sau khi các đàn anh đàn chị ở lại lớp 12 trước đó được tập trung đưa đến điểm thi đại học, hiện nay Học phủ Kim Lăng có chân chính tổng cộng có mười lớp lớp 12, rút gọn hơn hẳn so với mấy trường khác hở ra một chút là tới mười mấy lớp. Song ngoại trừ 200 thí sinh trúng tuyển từ cuộc thi triệu tập, 300 người còn lại hoàn toàn đến từ cuộc thi riêng.
Lớp A1 là nơi tập trung các thiên tài được công nhận, ngày thường 10 lớp sẽ ở những khu vực khác nhau. Ngoại trừ khu vực công cộng như căng tin, họ hiếm khi nhìn thấy nhau, và đây là lần đầu tiên gặp mặt tập thể.
Bầu không khí tự nhiên có mùi thuốc súng trong mơ hồ.
(P7)
Mà Thạch Đại Cương lại có quan hệ “rất tốt” đối với mấy thầy cô dạy môn kỹ xảo chiến đấu này, mới gặp mặt đã “Thằng Chó” “Heo To” “Mặt Dày” “Thằng Ngu Thân Mến”, đủ các loại biệt danh chào hỏi.
Vâng, tạm thời coi bọn họ hài hòa vô cùng chứ không phải là giở giọng khịa.
Giáo viên Thằng Chó là thầy chủ nhiệm lớp A2, thầy ấy nhìn học sinh lớp A1, cười nói: “Vượn To à, tôi cảm thấy chắc chắc học sinh lớp mấy anh lần này có thể qua ải hết toàn bộ tầng 1 đó, nói không chừng còn có người một hơi đánh lên tầng 2, 3, 4 nữa. Sao mà như học sinh lớp chúng tôi được, đáng lo quá.”
Thạch Đại Cương cũng mỉm cười: “Đừng nói như thế chứ, đến lúc đó ngay cả tầng 1 còn không qua được vậy mặt chúng ta giấu vào đâu bây giờ.”
Thầy giáo Thằng Chó cười khẩy.
Thạch Đại Cương cười âm hiểm.
Giữa các học sinh trong hai lớp... Lớp A2 cảm thấy rằng đôi mắt của lớp A1 cao tới trên đỉnh đầu, khinh thường họ, thế mà ai nấy cứ bày ra khuôn mặt cao ngạo, chả thèm tặng họ một ánh mắt nào. Có ý gì đây!
Một nữ sinh lớp A2 bất mãn: “Giỏi kiểu gì, toàn cái bọn không dám nhìn vào mắt người ta.”
A Điêu ở ngay bên cạnh cô ta, nghe vậy bèn an ủi: “Đừng tức giận, họ không cố ý, bởi vì bọn còn còn chả nhìn thẳng vào bạn cùng lớp, nói chi mấy cậu.”
Lòng lúng túng của mấy học sinh được chọn từ kỳ thi riêng từ lớp A1 nổi lên, mỗi phút là toát ra mấy ngàn năng lực niệm.
Con chó A Điêu, mâu thuẫn giữa đám được tuyển riêng và đám thi tập trung là chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, cậu có ý gì!
Học sinh lớp A2 cũng có một số học sinh xếp hạng 11 trở về sau từ cuộc thi triệu tập, ai nấy đều nhận ra A Điêu. Vừa nghe cô nói như vậy, họ sẽ biết mâu thuẫn giữa hai nhóm này, đây là mâu thuẫn mà mỗi lớp đều có.
Theo lý thuyết, ngay từ đầu 50 người trong cuộc kiểm tra nội bộ đều cho rằng mình vững vàng mạnh nhất ở lớp A1, kết quả cuộc thi triệu tập kết thúc, 10 người trong đó bị nhóm A Điêu đẩy sang lớp A2. Trong lòng họ bức bối, một mặt bất mãn 10 người bên A Điêu, một mặt lại xem thường những người khác trong lớp A2, tính tình như oán phụ nặng nề tột cùng. Thấy A Điêu nói như vậy, một người không dằn lòng nổi bèn nói chanh chua một câu: “Nếu đủ mạnh, sao lại bị xem thường.”
Người này vừa mở miệng, đám người Trình Chương biết ngay người này đang tìm cái chết.
Quả nhiên, A Điêu cười ngỏn ngoẻn trả lời lại một câu: “Có lý, anh nói tôi đấy à. Nhưng theo định luật bảo tồn hai chiều không sợ mất mặt của tiêu chuẩn kép đầy chó má, nếu bị coi thường thì đá ra ngoài là sẽ mạnh mẽ lên liền. Nói anh đó.”
Mẹ mày!
Người này tức tới mức mặt muốn nổ tung.
Nhưng không ai nói giúp cậu ta, bao gồm cả những người như Viên Thuật.
Nói về đấu võ mồm, khối u ác tính Trần A Điêu chưa từng thua.
(P8)
Minh Trạch Dã lười để ý tới loại chuyện nhỏ này, mà A Điêu bận tâm đi đấu võ mồm như thế theo bọn họ là cái giống không ra gì, chỉ tổ lãng phí thời gian.
Trần A Điêu này... thật lòng không có phong thái cường giả.
Ít nhất là không phải lúc này.
Bạn thấy cô ấy làm người khác tới mức muốn thăng thiên luôn mà còn hạnh phúc muốn chết, cứ như đang khoe khoang.
Đương nhiên A Điêu phải mừng húm rồi, úi chà, té ra người này không được người khác yêu thích, làm hắn tức xong là mình có được năng lực niềm từ ác cảm và lòng hảo cảm nhiều quá đi. Đứng ở cửa một hồi nói mấy câu thế thôi mà kéo tới 30 ngàn năng lực niệm.
Bản thân có thể dùng giọng điệu chua ngoa nhưng giữa bè lũ xu nịnh thì đám học sinh đúng là hẹp hòi. Mấy thầy cô không không thích A Điêu làm trò đau đầu như vậy tuy nhiên chẳng nói chẳng rằng. Thạch Đại Cương liếc A Điêu một cái, để mọi người đăng ký đi vào đánh tháp một chút.
“Đi sớm về sớm.”
Miệng Vượn To này không có lời hữu ích gì, không biết ngại đi ghét mình.
A Điêu trợn trắng mắt đi vào.
.....
Ban đầu kiến trúc Tháp Điểm Qua Ải có diện tích không nhỏ, chứa hàng trăm học sinh vẫn dư dả, sảnh lớn có chỗ đăng ký, cầm đồng hồ nhận dạng của trường đưa mình quét thẳng qua là được. Hệ thống tự động sắp xếp thứ tự đánh tháp, thật ra không có thứ tự gì đáng nói. Nhìn vào ghi chép của hệ thống, nó có thể chứa 300 người cùng đánh tháp.
“Đó là không gian mô phỏng, không thể nào là không gian thực tế.”
“Trời mới biết, đi vào biết ngay.”
“Mấy cậu nhìn đi, ở đây có chỗ đăng ký, ở trên nói qua được ải tầng thứ nhất sẽ có ngay 50 điểm tích lũy.
Lúc đầu cả bọn vẫn còn lớ ngớ về nguyên tắc của tòa tháp này. Suy cho cùng những thứ có thể được coi là hiển nhiên trong đời đầu tiên sẽ được toàn bộ bọn họ bắt đầu hiểu lại từ con số 0 vào 300 năm sau.
Nhưng cá nhân có nền tảng có nguồn gốc sẽ điềm tĩnh hơn bọn họ nhiều, cứ thế quẹt thẻ xếp hàng ở phía trước, tiếp đó đi thẳng vào cửa nhỏ, chớp mắt chẳng còn thấy tăm hơi.
Quả nhiên là sát hạch mô phỏng trong không gian con.
Mắt A Điêu sáng lên, cô hỏi bồn cầu.
Bồn Cầu: “Chắc bên trong tòa tháp này có một loại Thực Thể Gieo Linh không gian với cấp rất cao, hơn nữa còn có một số Đồ Cấm Kỵ phối hợp sử dụng, đâm ra mới có hiệu quả như vậy. Chờ lát nữa cô thi thì cảm thụ thử, phần thưởng điểm tích lũy của nó tốt lắm đấy.”
Tất nhiên rất tốt rồi, A Điêu nhìn về phía thông tin nhắc nhở.
Tầng 1: Điểm tích lũy – 50.
Tầng 2: Điểm tích lũy – 200.
Tầng 3: Điểm tích lũy – 800.
Tầng 4: Điểm tích lũy – 2,400.
Tầng 5: Điểm tích lũy – 9,600.
Tổng cộng chín tầng, mỗi lần lên một tầng, điểm số sẽ tăng gấp bốn lần trên cơ sở ban đầu.
(P9)
Nhìn thật khủng khiếp, nhưng bạn tính toán cẩn thận sẽ hiểu ngay. Chẳng hạn như tầng thứ tư có 9,600 điểm, chia cho 50 điểm dùng Cổng Linh Hồn nhỏ trong một giờ sẽ bằng 192 giờ, chính là tám ngày.
Một cái Cổng Linh Hồn nhỏ có được bao nhiêu gian phòng, tỷ lệ sử dụng hàng ngày hằng bao nhiêu? Huống chi bấy giờ Học phủ Kim Lăng có tổng cộng ba Cổng Linh Hồn, một trung hai nhỏ, điều kiện đổi lấy Cổng Linh Hồn trung càng cao hơn. Do đó e là không đáp ứng nổi tỷ lệ sử dụng điểm tích lũy của thầy trò Học phủ Kim Lăng.
Nhưng đối với nhóm học sinh có lẽ không dễ dàng có được, trước mắt nó chủ yếu phục vụ cho giáo viên trường học.
A Điêu chú ý một hồi như vậy, thứ tự đánh tháp đã tới lượt cô.
Cô đã tính chậm một bước, người lớp A1 đều đã đăng ký hết, có người với tốc độ nhanh như tụi Thác Bạt đã đi vào. Tuy nhiên tới phiên Viên Thuật, chả biết hắn nghĩ cái gì mà chợt đi tới và đưa ra lời mời chiến đấu với A Điêu.
“Trần A Điêu, tao và mày so sánh một chút, xem ai đi thông qua tầng tháp cao hơn. Mày dám nhận lời thách thức không?”
Hả? Tầng tháp cao hơn?
Tao còn đang nghi ngay cả một tầng mình còn không đánh lại.
Nhưng hiếm khi Viên Thuật tự mình đưa tới cửa, A Điêu đoán chừng nếu mình không qua được, tên ngốc này cũng không qua được là chắc.
“So cái gì? Năm triệu tinh tệ?” A Điêu quyết định cho hắn tốn thêm một lần nữa.
Nhưng lần này Viên Thuật thông minh.
“Có thể, nhưng muốn kiểm tra vốn. Tao có 5 triệu hoặc thậm chí 10 triệu tiền vốn, còn mày thì sao? Mày có bao nhiêu tiền?”
Than ôi, thằng ngu nay đã thông minh.
Tao hết tiền thật, chỉ còn vài trăm ngàn tinh tệ.
A Điêu: “Chẳng lẽ tôi thua còn nuốt lời à? Bạn cùng lớp mà chút tin tưởng này vẫn không có?”
Viên Thuật vừa nhìn đã biết ngay con nhỏ này thật sự không trả nổi năm triệu tinh tệ. Nhà họ Trần vốn không phải dân giàu nứt đố đổ vách gì, Trần Nhiên muốn có công tích tốt âu không thể làm tham quan, hiển nhiên được cái này thì mất cái kia. Hơn nữa căn cứ theo tình báo, Trần Nhiên cùng lắm chỉ lợi dụng là chính đứa con gái thứ này, thậm chí ngay từ đầu còn không muốn nhận, cho nên hoàn toàn có khả năng chả cho nó được bao nhiêu.
“Ui, tay không bắt sói, bản lĩnh quá. Trần A Điêu, mày không sợ mất mặt…”
Viên Thuật không muốn so kè với A Điêu thật, chỉ muốn xác định tin tình báo, so kè nhục nhã Trần A Điêu một chút. Nhưng một giây sau.
“Cậu ấy có tiền.”
Giọng nói trong veo phá sương chen tuyết bay đến.
Tống Linh đi ra từ phía sau, ngón tay nắm lấy điện thoại di động, trên màn hình hiển thị số dư hơn mười triệu: “Nơi này có 10 triệu, kiểm tra vốn đi.”
Viên Thuật kinh ngạc, một số người bên cạnh cũng sợ ngây người.
Không phải sốc khi Tống Linh có số tiền này, mà là e sợ cô ấy ra mặt vì Trần A Điêu.
(P10)
Cách đó không xa, Trung Xuyên Minh Tú nheo mắt lại nhưng không nói gì, chỉ nhìn.
Những người khác cũng nhìn sang.
Thông thường trong vòng một ngày Tống Linh có thể làm cho người ta cảm nhận được cái gì gọi là màu mận xanh vào mùa đông; khi cô im lìm sẽ như một ngọn núi băng, trái lại khi hoạt động lại ào ào như cây trúc, sảng khoái đầy quả cảm.
“Nếu như xác định rồi vậy thì so tài được, đúng không?”
Viên Thuật bị ảnh hưởng bởi khí phách của cô ấy trong phút chốc, nhưng rất nhanh lại bày vẻ xấu hổ: “Tống Linh, cậu cũng là con cháu nhà họ Tống. Nhà họ Viên tôi và nhà họ Tống cậu coi như có qua lại, cậu như thế chỉ sợ…”
“Có so tài hay không?”
“...”
Tống Linh hỏi ngược lại, chỉ thấy Viên Thuật đen mặt, giọng nói hời hợt: “Có thể dùng tay không bắt sói cũng là tài năng, nhưng chỉ có vốn mà không có năng lực sinh lời, thậm chí ngay cả gan đặt cược mà không có, thế mà tự đi chế giễu người khác. Người như vậy xứng đáng bàn chuyện tình bạn bè với tao à?”
Ngón tay trắng xanh ấn nhẹ, màn hình tối tăm, ánh mắt cô ấy nhìn Viên Thuật tựa như hạt bụi.
Phán đoán toàn diện về xuất thân, vốn liếng, dung mạo, cho dù Tống Linh khiêm tốn, cô ấy vẫn được công nhận là hoa khôi Học phủ Kim Lăng lần này. Một cô gái như vậy đứng ở đâu cũng là tiêu điểm trong thầm lặng, cô ấy chẳng cần mở miệng đã lung lạc được vô số người. Song tương tự, cô ấy mở miệng muốn phê phán bạn, lòng tự trọng của bạn sẽ bị tổn thương rất lớn.
Tiếp đó nó sẽ trở thành tức giận và hận thù.
Quả nhiên Viên Thuật bị lừa: “Được, 10 triệu, tao đánh cược với mày! Không chỉ Trần A Điêu, mà còn có cả cậu nữa, Tống Linh. Tôi và mấy người mỗi người cược 10 triệu! Nếu hai người thua, đưa tôi 20 triệu, tôi cho phép hai người ghi sổ nợ.”
Thật là khí phách.
Trung Xuyên Minh Tú chợt nhiên lên tiếng: “Chơi lớn như vậy sao? Không bằng tôi thêm một phần nữa, hai so với hai, thế nào?”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dưới sự hồi sinh của linh khí, trên thực tế ngay cả các nguồn lực trong trường học cũng đang bị “tranh giành”, không tranh giành thì tụt lại phía sau. Thật ra hôm nay tôi đọc một số tin tức về sự mất giá của giáo dục cũng có tí bùi ngùi. Suy thoái là gì, là “phải đấu tranh.” Trong thế giới hiện tại, muốn sống sót không khó, nhưng muốn sống khỏe mạnh về thể xác và tinh thần lại quá khó khăn, luôn có điều khổ không thể không chịu. (Có lẽ do tôi sinh ra ở nông thôn, nhiều gia đình xung quanh kể cả nhà tôi chẳng giàu có gì. Gia đình ai cũng như bọt biển, chỉ cần gặp một chút thăng trầm là vỡ tan. Giống như cha mẹ tôi dốc hết nửa đời cóp nhặt để mua nhà cưới cho anh trai tôi. Thế rồi chính quyền địa phương đột nhiên không làm đường và loại bỏ kế hoạch xây dựng trường mẫu giáo và trường tiểu học, dẫn đến… Dù sao đối với người dân mà nói đây là sấm sét giữa trời quang. Tôi chỉ bày tỏ cảm xúc, mọi người đừng để ý.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.