Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 35: Bao che khuyết điểm




Edit + Beta: Basic Needs
………..
???
Mặc kệ đối phương chọn cô vì trông cô không có bối cảnh nhất giúp hắn trút giận, hay vì cố ý kéo cô dời đi hận thù, A Điêu chẳng có ý thuận theo.
Thế là cô nhìn tên này rồi đủng đỉnh cho hay: “Không có đâu, tôi chỉ muốn làm một số động tĩnh để thu hút sự chú ý của mấy anh. Lỡ như mấy anh đánh nhau, làm chuyện lớn lên, có nổi tiếng thì cũng nổi về tinh thần gây rối ban đầu. Một cô gái làng đến từ thâm sơn cùng cốc như tôi mà không đi đường tắt, sao để cho giám khảo biết còn có tôi đây.”
“Nhân tiện làm cho cảm xúc của các anh bất ổn, ảnh hưởng đến trạng thái thi, thế thì tôi đã kiếm bộn rồi!”
“Tất nhiên bên ngoài tôi sẽ giả vờ táng đởm và bất an, chứ thật ra trong lòng tôi lại ổn định dữ lắm!”
Đến rồi đến rồi, năng lực bơm đểu chanh chua level MAX!
Từ Âu Nhạc +388!
Từ Triệu Hách +264!
Từ Trình Thần +133!
Ba người này chính là những người trước đây to miệng nhất, người chỉ trích A Điêu là Âu Nhạc.
Có nhiều người sực tỉnh, hóa ra là thế? Tất nhiên đám người Âu Nhạc cố ý! Ta nói mắc gì họng bọn họ to thế, thì ra có ý tưởng này!
“Quá âm hiểm.”
“Thiếu chút nữa dích cả chúng ta, trúng kế!”
“Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, ghê dữ nha.”
“Âu Nhạc đúng không, ông đây nhớ kỹ mày rồi!”
Thí sinh ngoại lai không phải đồ đần, cũng có người xuất thân từ nhà quyền quý. Họ lạnh lùng nhìn sang đám người Âu Nhạc, chọc cho ba người này thấy vô tội tột cùng nhưng mãi chả giải thích được.
Tất nhiên cũng có không ít người chú ý đến A Điêu, ví dụ như trong cái nhóm nhỏ bên Kim Lăng cũng có người quan sát A Điêu. Nhận thấy ngoại trừ tỏ vẻ đáng yêu nói lời tự bôi đen mình, người này bình thường về những phương diện khác, chẳng có tí gì gọi là phong cách ưu tú. Thế là họ dần dà chẳng chú ý nữa.
A Điêu cũng không màng đến bọn họ, cô đang quan sát nơi thi này. Bên trái phải theo thứ tự là hai cái sân tập 800m, ở giữa có một tòa nhà khổng lồ, là tòa nhà thể thao hình cá chuồn. Bên trong thường là phòng thiết bị và phòng thể thao, chiếm diện tích rất lớn, đại khái so được với hai sân tập hợp lại. Tuy nhiên cô lưu ý xung quanh nó mới lắp đặt một số thiết bị, trên cây cối có treo máy chặn, hiển nhiên ngăn tín hiệu bên ngoài, thậm chí còn lắp đặt rất nhiều máy giám sát.
Xem tra rất mới.
Mới lắp đặt đây, cho nên còn có những nội dung kiểm tra khác bên trong, và với loại phòng này thì tám hoặc chín phần sẽ là giải đề.
Chạy trước rồi sau đó giải đề?
A Điêu đăm chiêu.
Tại thời điểm này, có giáo viên đến công bố nội dung của kỳ thi.
“Bắt đầu kỳ thi ngay bây giờ, chạy mười vòng.”
Mười vòng là 8 km!! Trời đất ơi!
Trong nội tâm của nhiều người la lên: Mẹ nó mình chạy trên sân tập một hồi là ba mẹ tới dự đám tang mình luôn.
Giáo viên: “Hai giờ.”
(P1)
Trong nội tâm của nhiều người lại rú trướng lên: ** má, lâu như thế!! Có khi mình đi lùi mới tới nổi 8 km!
Giáo viên: “Hai giờ cũng bao gồm thời gian thi viết. Nhìn thấy bên kia không, mười vòng chạy trong bao lâu tùy mấy em cân nhắc, dù sao thời gian còn lại chính là lúc thi viết của các em. Đợt thi của Học phủ Kim Lăng của chúng tôi có mức tự do rất cao, toàn bộ dựa vào tự mấy em nắm bắt.”
“Được rồi, bây giờ theo danh sách đăng ký xếp vào sân tập. Mã số bắt đầu từ A đi đến sân tập bên trái, B đi đến sân tập bên phải. Sau khi đến sân tập, mỗi người nhận đồng hồ cho riêng mình, trên đó sẽ ghi lại số vòng và thời gian của mấy em. Mười lăm phút sau bắt đầu chạy.”
A Điêu có mã số B thành ra cô tới sân tập bên phải. Dùng thẻ chứng minh thư quét một cái, thiết bị đã đưa ra đồng hồ thuộc về cô. Cô đeo lên và vào sân chờ đợi kỳ thi bắt đầu.
Hình thức thi như vậy không được sáng tạo cho lắm, chẳng ngờ được sau khi linh khí sống lại vẫn còn phương pháp đơn giản như vậy. Thi để xem cái gì?
1: Thể lực.
2: Năng lực học tập.
3: Năng lực riêng của mình mà ứng viên tự hiểu lấy, cần phải sắp xếp thời gian và tiêu hao năng lực trong cơ thể sao cho hợp lý.
Thể lực hao phí quá nhiều, tiếp theo đừng hòng mơ tới phát huy khả năng thi tốt nhất.
Điều quan trọng nhất là mẹ nó hoàn toàn không rõ nội dung của bài kiểm tra viết, có khi nào vượt quá chương trình hay không...
A Điêu cảm thấy xác suất lớn sẽ không, bởi vì triều đình cũng phải duy trì sự ổn định. Cải cách giáo dục này vốn đã làm rung chuyển dân gian, làm cho người dân oán than dậy đất. Nếu hệ thống học thức bị cải biên quá mạnh mẽ, lật đổ nền tảng giáo dục trước đây, sẽ gây ra bất lợi với quốc gia. Huống chi vào đời đầu tiên chẳng ai bỏ giáo dục tri thức, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn, cho nên nền tảng của nội dung thi viết đại khái sẽ không thay đổi quá nhiều.
Nhiều nhất là tăng độ khó và mở rộng kiến thức.
Cuộc thi thế này đối với học sinh Học phủ Kim Lăng mà nói là có ưu thế rất lớn, bởi vì bọn họ vốn là nhân tài kiệt xuất trong đó. Trái lại cô thì… e sẽ vô cùng thấp thỏm.
Kiến thức của cô thực sự không tốt như các thí sinh bên ngoài khác. Tài nguyên giáo dục ở Kỳ Sơn kém lắm, cô lại không có đường dây khác hay tài chính, thậm chí là thời gian để mở rộng kiến thức… Đã như vậy, chắc Học phủ Kim Lăng cũng tăng số lượng câu hỏi. Như thế sẽ cân bằng sự khác biệt về tài nguyên giáo dục ở các nơi, sàng lọc nhân tài tối đa. Nếu không cả thảy cứ ra quyết định nội bộ là được, cần gì làm to chuyện, cho tiến hành lần thi tuyển chọn này.
A Điêu đoán định tính toán hình thức đại khái của kỳ thi này, trong lòng có chủ ý. Thế là cô kiềm chế hơi thở… Chẳng bao lâu sau, giáo viên nhấn dụng cụ, một tiếng súng vang lên, tổng cộng 1,500 người trong sân tập bên này lao ra, khí thế to lớn hệt như bỏ sủi cảo vào dầu, song, rất nhanh đã thấy được sự khác biệt.
(P2)
“Mẹ kiếp, ai đó bắt đầu chạy nước rút rồi.”
“Không dưới 100 tên đã chạy nước rút ngay, là ngu ngốc hay là tự tin vào thể chất của riêng mình?”
“Ai biết được, chờ chạy xong mười vòng mới biết được ai là sói ai là chó.”
Một số học sinh trên tòa nhà dạy học xem náo nhiệt có tâm lý thoải mái là cái chắc, bởi lẽ họ được đặc cách, không cần phải kinh qua sự căng thẳng của kỳ thi và bối rối cho tương lai. Chỉ có mấy người lo lắng cho mấy bạn cùng lớp.
“Cơ mà người lớp 10 lớp 11 tham gia nhiều thế? Nghe nói Hứa Lạc đang học lớp 11 cũng chịu số phận này.”
“Thằng nhóc đó có chí khí cao ngạo, nghe đâu dám khiêu khích cả Trần Tốn.”
“Có sao nói vậy, nó mạnh thật. Có điều nhiều người trước đây toàn nói cha Trần Tốn sẽ gặp chuyện kết quả giờ ông ta lại thành chỉ huy Thứ sử, là ông quan cả một phương Lăng Thành. Nó so ra kém hơn, cho nên mới mạo hiểm để lên được lớp 12?”
“Vô nghĩa, càng sớm vào đại học âu sẽ tiếp xúc với tài nguyên phân bổ nguồn lực ban đầu càng sớm. Nghe đâu hầu hết các nguồn lực từ Cổng Linh Hồn giờ đây đã nghiêng về phía các trường đại học hàng đầu...””
“Nhìn kìa, mẹ kiếp, Hứa Lạc chạy nhanh thế!!”
Khi mọi người đang nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy một người trong đám 1,500 người trong sân tập bên phải đang nhanh chóng vượt qua tất cả mọi người, chạy dẫn đầu, hơn nữa còn đang liên tục kéo dài khoảng cách.
Bây giờ trong sân tập bên phải đại khái có 3 loại người.
1. Chạy nước rút từ đầu, khoảng 100 người. Những người này hoàn toàn tự tin về thể chất của họ và thậm chí cả bài kiểm tra viết.
2. Chạy bền, 800 người.
3. Giai đoạn đầu chạy bền, về sau chạy nước rút, 600 người.
Nhóm thầy cô bên này chia ra một phần quan sát các thí sinh bên ngoài sân tập, một phần xem dữ liệu trước thiết bị.
“Nhóm tiên phong này phần lớn toàn là người đã được hấp thu linh khí, khẳng định tự tin. Nhưng chưa chắc tất cả mọi người đều chịu được nhịp tim đập dồn và mệt rũ sau đợt vận động kịch liệt. Kiểu gì vẫn phải xem cuối cùng quang não tổng hợp đánh giá ra sao.”
“Ấy nhưng còn nhiều hơn so dự đoán của tôi đấy. Bấy giờ mấy đứa nhóc hấp thu linh khí trong dân gian nhiều đến thế?”
Mấy thầy cô thảo luận, trong giọng nói không thiếu lòng hâm mộ. Chợt có người nói sâu xa: “Trong 100 người này có tận 80% không phải con quan cũng là giới hào môn, anh không nhận ra à?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên ảm đạm.
Đó là một thực tế đanh thép, không phải là những gì họ có thể thay đổi được.
“Nhưng Hứa Lạc lại khác. Nó có xuất thân từ người bình dân, tố chất bản thân vô cùng mạnh. Tôi đề cao nó lắm. Hiện tại nó là số một trong khi nhịp tim cực ổn định, ổn hơn hẳn những người chạy bền phía sau. Quá giỏi!”
(P3)
“Tôi nhìn xem một chút. Đúng vậy, thật tài giỏi, xứng với cái danh người dám khiêu chiến Trần Tốn. Thế nhưng Nhiêu Cầm Nhã cũng không tệ, còn có Lận Vân Mặc nữa, những học sinh này không làm cho Học phủ Kim Lăng chúng ta mất mặt.”
Bây giờ xem ra phần lớn người trong nhóm tiên phong toàn có xuất thân từ Học phủ Kim Lăng, chỉ có một số rất ít là thí sinh bên ngoài.
A Điêu là một trong số đó.
Nhưng bây giờ mới là vòng đầu tiên, hãy còn sớm.
Có điều khi ba người Âu Nhạc vượt qua cạnh A Điêu, trước sau đều ném xuống một câu “rác rưởi” với cô.
A Điêu, rác rưởi bị chửi ba lần, chỉ nhìn thoáng qua tiết tấu chạy bộ của ba người, rồi lại phán đoán hô hấp vừa rồi của bọn họ, đã ngay lập tức hết nói nổi.
Đồ ngốc.
Trên sân tập một đám gà vịt bay ầm ĩ; người trên lầu nhìn thấy chuyện vui; phụ huynh bên ngoài trường học thì lòng nóng như lửa đốt, không ít người đi tới đi lui, đương nhiên cũng có phụ huynh không đến đưa thi… Trần Nhiên chả chú ý đến chuyện này.
Quan mới nhậm chức cần thể hiện uy phong và tài năng. Ông ta đang bận rộn nên chỉ để cho quản gia chú ý. Nếu A Điêu không đậu vào trường sẽ giúp cô tìm kiếm một nơi tốt để học lại.
“Đi đến một nơi hẻo lánh đi, không bị ảnh hưởng bởi cuộc sống đầy màu sắc trong thành phố.”
Ông ta vừa thốt ra lời này là quản gia đã hiểu ngay. Thế này là muốn đuổi cô ấy đến một nơi nhỏ để học lại, xem ra đại nhân mình vô cùng ghét đứa con gái này rồi.
Hy vọng rằng đứa trẻ đó chọn trường kém, sau đó có thể đậu. Chỉ cần nó ở lại Kim Lăng, vẫn được nhà họ Trần chăm sóc, tương lai cũng được đảm bảo.
Nếu không...
Vòng thứ hai, vòng thứ ba, từng vòng trôi qua, có người đi lên, có người tuột xuống. Lúc đầu chỉ là mỗi người tự lo phần mình mà chạy, về sau biến thành anh đuổi tôi chạy.
A Điêu trà trộn trong nhóm tiên phong, luôn lắc lư ở vị trí 89. Không phải do cô giả vờ, cô thật sự dựa theo bài kiểm tra thể lực của mình trên máy chạy bộ để tính toán và phân phối nhịp điệu chạy cho tốt, người khác chạy làm sao chẳng liên quan gì tới cô.
Nhưng có ba người... nhanh hơn cô một vòng.
Vút vút vút, vượt qua cô hệt như quả đạn pháo.
Ai đây, là súc vật à?
Tâm trí của tất cả những người bị vượt qua một vòng như nổ tung. Họ vẫn là nhóm 100 người đầu tiên, đoán chừng mấy người phía sau đã bị dẫn trước hai vòng.
A Điêu liếc qua thẻ thân phận trên ngực ba người, thấy được tên ba người là Hứa Lạc, Lận Vân Mặc và Điền Trung Dã đã sững sờ đôi chút. Cô không nhận ra hai người kia nhưng có vẻ Hứa Lạc chính là thiếu niên nhã nhặn trước kia đi ra khịa thí sinh nơi khác. Chẳng ngờ được người trông nho nhã lịch sự, miệng lưỡi sắc lẻm là thế mà thể lực còn mạnh như vậy.
Nhanh hơn cô một vòng, đây là khái niệm gì?
(P4)
Tẩy tủy ít nhất ba lần trở lên, có lẽ bốn hoặc năm lần.
Lần đầu tiên A Điêu nhận ra rõ rành sự chênh lệch giữa mình và những người này.
“Quá khủng khiếp.”
A Điêu thầm lặng oán than trong lòng, một mặt lại cảm thấy mình vô cùng yếu ớt một mặt tiếp tục duy trì tốc độ chạy nước rút ban đầu. Nhưng dường như mấy người xung quanh cô bị k1ch thích, lập tức xông lên, khiến A Điêu rớt ngay ra khỏi top 100.
Ngay khi cô vừa tới vị trí thứ 100, bây giờ là vòng thứ bảy của cô.
Đột nhiên, một người lại vút một cái lướt qua bên cạnh, bùng nổ với tốc độ khủng khiếp, điên cuồng vượt qua tất cả mọi người. Thậm chí tốc độ chạy nước rút này còn áp đảo tốc độ của ba người Hứa Lạc trước đó.
Cái gì!
A Điêu: “?”
Mọi người ngạc nhiên tột cùng, ngay cả các giáo viên quan sát cũng há hốc miệng.
“Không phải chứ, tốc độ chạy nước rút như thế?”
“Chúa ơi!”
“Người này là ai?”
“Thôi Vân, con trai thứ ba của dòng chính nhà họ Thôi ở Kim Lăng, vốn học ở Học phủ nơi khác, không biết vì sao lại chạy về Kim Lăng.”
“...”
Vốn bên Kim Lăng không biết chuyện xảy ra cách đây không lâu ở Lăng Thành. Thế nhưng về sau ồn ã quá lớn, hơn nữa nhà họ Thôi là thế mà cũng bị triều đình giết gà bị thương nặng, đã làm tất cả mọi người biết hết. Cũng vì thế mà nhà họ Thôi lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Lại nói Thôi Nhuận chính là học sinh lớp 12, hơn nữa từ đầu còn là tinh anh trong đó. Dựa vào tài nguyên linh khí của gia tộc mà nói y đứng trong top 5 Học phủ Kim Lăng cũng không quá đáng, tương lai vững vàng tới gần đại học hàng đầu, chưa kể y còn được giới thiệu.
Nhưng triều đình giáng tội, đừng nói đại học hàng đầu, y vào khám ngay và luôn.
Nhưng triều đình không tước tư cách nhập học của những con cháu khác trong nhà họ Thôi, chưa kể nhà họ vẫn mạnh mẽ như trước và Thôi Vân này chính là phần nổi của tảng băng trôi.
A Điêu nghe thấy tiếng người bên ngoài thảo luận, biết thân phận của Thôi Vân, bèn có vẻ hoang mang. Hoang mang qua đi, cô chỉ còn một ý nghĩ trong đầu: một khi bị đối phương biết mình là con của Trần Nhiên, mà kết quả thi của mình lại chẳng tốt, không được Học phủ Kim Lăng quan tâm tới, rất có thể nhà họ Thôi sẽ vận dụng một số thế lực gây phiền toái cho mình. Nói không chừng còn thủ tiêu suất vào, ép mình ra khỏi Học phủ, dùng cái này bóp ch ết tất cả tai họa ngầm.
Dưới áp lực mạnh mẽ là thế, trái lại cô tĩnh lặng, lặng lẽ đếm số vòng, rồi theo kế hoạch ban đầu, tăng tốc cùng những người khác đột phá.
Cô cũng chạy nước rút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.