Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 237: Chạy trốn




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Đi vào thì cam đoan phải đi vào rồi, A Điêu dò xét dữ liệu tương quan và khẽ cau mày: “Môi trường bên trong có vẻ phức tạp.”
Không phù hợp với dự đoán trong lòng cô lại không quá khác biệt, chỉ cảm thấy không dễ nắm bắt.
Song, đấy cũng là chuyện thường. Vốn nguyên tố Ngày Mặt Trời là dạng năng lượng đặc biệt bí ẩn và mạnh mẽ nhất trong vũ trụ, về cơ bản nó chỉ huy những dạng năng lượng khác, được xem như một dạng năng lượng tổng hợp bởi các quỹ đạo. Với nó, những nguồn năng lượng khác hầu như đều hỗn loạn, cho nên chúng không nằm trong hệ thống dữ liệu mà cô tính toán ra ban đầu cũng là chuyện thường.
Tuy nhiên, A Điêu vẫn bỏ đi tàu vũ trụ.
Bồn Cầu: “Như vậy cô sẽ mất đi một lớp bảo vệ bên ngoài, có chắc chưa?”
Vai trò của tàu vũ trụ không chỉ là lớp bảo vệ về vật lý, nó còn là lớp bảo vệ trước một chút tia chiếu bức xạ gây tổn thương trong vũ trụ mà hệ thống linh năng của cơ thể con người không cách gì chống lại hoàn toàn; dẫu có khoa học kỹ thuật thì cũng có thứ mà khoa học kỹ thuật không thay thế nổi.
A Điêu chạm vào quang não trên áo giáp, nhập một số hướng dẫn vào bên trong, điều chỉnh chức năng của nó. Cô nói với Bồn Cầu: “Đã vào lúc hết cách rồi. Dù gì gặp cảnh nguy hiểm khi không lái nó thì tôi vẫn sửa chữa được, chứ một khí kích thước của tàu vũ trụ quá lớn, gặp phải bất kỳ nguy hiểm bên trong nào thì phiền toi.”
Tại khu vực vành đai hành tinh hỗn loạn, năng lượng hòa làm một thể, một cái nổ sẽ làm cả đám nổ theo, chắc chắn cô không gánh nổi.
Bồn Cầu nhìn cô làm những thao tác này thì bối rối: “Sửa chữa cách gì? Dựa vào áo giáp trên người cô à? Trông cứ như chỉ có thể mô phỏng trạng thái vật chất trong vũ trụ nhưng không lẩn tránh được bao nhiêu tia bức xạ, trừ phi cô…”
Còn chưa nói xong, nó đã thấy cô móc ra vũ khí Huyết Trích Tử dung hợp, tự do biến đổi nó và cho nó nhập vào trong cơ thể chính, sau đó thông qua thao tác của cơ thể chính mà phóng nó ra ngay trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay xuất hiện lớp ngăn cấm và một cái miệng to đẫm máu lộ cả xương, cô dán lòng bàn tay lên tàu vũ trụ, cơ thể tàng hình trong nháy mắt... Cái miệng đẫm máu lộ cả xương hút mất tàu vũ trụ.
Bồn Cầu: “!!!”
(P1)
Đúng rồi nó quên mất Huyết Trích Tử là một thiết bị mới để nuốt chửng tất cả các dạng Đồ Cấm Kỵ, về bản chất tàu vũ trụ không khác gì Đồ Cấm Kỵ, có chăng con tàu này có kích thước lớn hơn, mang theo trí tuệ nhân tạo và khoa học kỹ thuật phức tạp hơn.
“À lúc trước cô cứ ném Thực Thể Gieo Linh cho nó ăn, biết tỏng nó chỉ thích hợp với Đồ Cấm Kỵ nên không tiếc dùng các loại Thực Thể Gieo Linh thử lỗi. Chả lẽ cô làm thế vì chuẩn bị cho chuyện này? Cho dù nó có đủ sức tiêu hóa Thực Thể Gieo Linh hay không, gần đây tính linh của nó đã thích nghi, cũng được xem như là có tính linh.”
“Không phải.”
Khi Bồn Cầu ngạc nhiên, A Điêu nói thêm một câu: “Chỉ có mỗi con tàu thì tính là gì? Sao không nhìn tới một kết cấu lớn hơn?”
Bồn Cầu trợn trắng mắt và thầm nghĩ: Chả lẽ cô vẫn muốn biến nó thành một món công nghệ siêu khủng khiếp + một trí tuệ nhân tạo siêu phàm hợp nhất với tính linh?
Chờ đã, không thể nào!
Sau khi A Điêu cho Huyết Trích Tử nuốt con tàu xong lại nuôi nó thêm bằng một đống Thực Thể Gieo Linh.
Nhớ lại cảnh năm đó có một cô gái nông thôn hiền lành đảm đang (keo kiệt) có được một đồng tinh tệ là ước gì bẻ được thành hai đồng, bây giờ lại nhìn bộ dáng đốt tiền phá sản này, đành phải cảm khái thời gian quả là một hiện hữu thần kỳ.
Qua một lúc chơi đùa, cơ thể chính của A Điêu đã tàng hình, đoạn, cô bay vào vành đai hành tinh hỗn loạn.
Nếu như là lúc trước khi cô biến dị lần thứ ba và đột phá cấp Linh Vương, chắc chắn cô không dám làm như vậy, chung quy khi đó sức chiến đấu của cô vừa mới sờ tới cấp đại Linh Vương. Vào ba tháng trước khi đánh một trận với Đàm Đài Linh Nghiêu, cô đã biết mình không phải là đối thủ. Suy cho cùng Đàm Đài Linh Nghiêu không phải đại Linh Vương bình thường, sức chiến đấu của hắn đạt tới đại Linh Vương cực hạn, xem như là đại Ma Vương trên đỉnh, dù ở thời kỳ đời đầu tiên thì hắn chỉ đứng sau người như Côn Luân mà thôi.
Tuy nhiên trong ba tháng này, cô một mực chuẩn bị cho việc đó. Cô gửi phân thân tìm được một số vật số Ngày Mặt Trời để lại bằng cách sử dụng thông tin Trần Tốn đưa ra. Có quá nhiều nơi, phân thân của cô không đủ sức thăm dò bằng sạch. Để tiết kiệm thời gian, tối đa hóa hiệu suất, cô đã chia sẻ thông tin này cho hai người Khúc Hà Nhĩ.
(P2)
Chỉ riêng kết quả thăm dò của bảy phân thân bên phía cô, ngoại trừ một số địa điểm trống không, sau chót cô thu được tổng cộng ba mươi khối bầu dục, không ít nhưng còn lâu mới thỏa mãn được nhu cầu của cô. Chung quy khẩu vị của cô được nuôi cho lớn, bản thân cô thì đã ở một cảnh giới cao hơn, thế là cô đã sử dụng 30 khối bầu dục riêng biệt, một nửa chế thành vật chất biến dị xong thì cho nhóm Tống Linh.
Nửa còn lại với chỉ 15 khối bầu dục không đủ để biến dị lần thứ tư, A Điêu làm nó thành một con Thú Ngày Mặt Trời siêu lớn. Lần này không phải chuông, mà là tạo thành một món đồ có hình dạng phức tạp hơn. Tuy nhiên món đồ này không phải do cô tự làm, nền tảng là do tu sĩ có chuyên môn cao hơn là Ngư Huyền Cơ tạo thành, còn cô với lớp ngăn cấm mạnh hơn đã tự mình thêm vào phần này, cũng được xem là gia công sau chót, bởi vậy giờ đây trên món đồ có 18 lớp ngăn thăm dò phụ trợ. Dẫu không tính giá trị của Thú Ngày Mặt Trời, chỉ riêng bản thân món đồ này đã đủ được xem là món đồ siêu phàm cấp hạ, nếu tính cả Thú Ngày Mặt Trời, nó đã là món siêu phàm cấp thượng,
Nó có thể tìm kiếm nhiều món đồ có linh khí, nói cho cùng thì tới vật chất Ngày Mặt Trời mà nó còn tìm kiếm được nữa là.
A Điêu điều khiển món đồ tiến vào vành đai hành tinh hỗn loạn này. Đại khái đã đi vào độ sâu trăm mét vậy mà món đồ chẳng cảm nhận được gì, không sục sạo ra được sự hiện hữu của vật chất Ngày Mặt Trời.
Bồn Cầu: “Thật kỳ lạ, mấy cô tính ra nó sẽ nằm ngay trong vành đai hành tinh hỗn loạn này mà, sao không có gì cả?”
Qua một thời gian dài như vậy, nó đã là |an não tàn của A Điêu từ lâu, nó biết hễ là số liệu được cô tính ra sẽ không sai, huống chi còn có thêm Trần Tốn.
Không nên chứ.
“Không có bất kỳ thứ gì mới chứng tỏ nơi này kỳ quặc.” A Điêu cảm thấy chỉ cần có một khu vực chứa vật chất hỗn loạn và tia bức xạ dày đặc ở sâu trong vũ trụ thì sẽ luôn có vật chất Ngày Mặt Trời còn đó trôi dạt. Suy cho cùng nó rất khó để phân giải, khó chuyển hóa, thay vào đó nó sẽ luôn một mực tồn tại.
Nếu có một nơi khó có thể cảm nhận được một tí vật chất Ngày Mặt Trời dẫu là một mảy, như vậy chứng tỏ hoặc ở đó cấm tiệt Ngày Mặt Trời, hoặc tất cả các vật chất Ngày Mặt Trời đã được kết hợp rồi hấp thụ, giống như một trong những định lý về sự tồn tại của năng lượng trong vũ trụ.
“Nếu như là cấm tiệt, điều đó cho thấy có một dạng năng lượng có cùng đẳng cấp hoặc thậm chí là cấp còn cao hơn vật chất Ngày Mặt Trời, từ chối sự hiện hữu của nó. Còn nếu như đám vật chất tập hợp lại, không tồn tại bên ngoài, như vậy chúng sẽ tồn tại dưới dạng lỗ đen lõi năng lượng dạng vòng xoáy, lối kéo tất cả các vật chất Ngày Mặt Trời ở bên ngoài.”
(P3)
Dù bằng cách nào, A Điêu cảm thấy hứng thú cùng cực với điều này lắm, cho nên cô sẵn sàng tiếp tục mạo hiểm đi vào.
Càng đi sâu càng có hàng trăm tia bức xạ nguy hiểm hiện trên bảng điều khiển có hại cho cô. Dấn thân vào sâu, cột cảnh báo đỏ càng nhiều và càng kéo dài.
Bồn Cầu lo lắng về điều này, A Điêu đã nhận thấy áp lực, bên ngoài áo giáp liên tục bị tia bức xạ xuyên qua gây ảnh hưởng tới cô. Cô đành phải tiêu thụ linh năng nhằm chữa trị bản thân và sửa chữa áo giáp bằng vật liệu mang theo bên người.
“Quả là không phải là nơi người ta có thể ở lại.”
A Điêu càng thêm phần cẩn thận, tiếp tục mở mắt Hoàng Tuyền nhằm nhìn rõ nơi lân cận.
Ngay trong lúc tiêu hao không ngừng, A Điêu cẩn thận cất bước về sâu bên trong. Đại khái hơn 20 ngày sau, ngay lúc chính A Điêu còn suy nghĩ muốn từ bỏ cho rồi, ngay lúc cô hao phí một lượng lớn vốn tài nguyên dùng để nâng cấp Bồn Cầu, cuối cùng món đồ từ Thú Ngày Mặt Trời đã có cảm ứng trong vành đai hành tinh hỗn loạn vô tận khổng lồ.
Ban đầu tâm lý một người một Bồn Cầu đã tê liệt, nghĩ hay là mình rút lui, tiết kiệm thời gian và tài nguyên, đâu có ngờ món đồ này lại có phản ứng đúng lúc muốn trở về.
A Điêu nhất thời mừng rỡ như điên, tiếp tục cẩn thận khảo sát, lần theo phương hướng...
Một ngày sau, cô thấy xung quanh vành đai hành tinh vốn sáng chói nay đã thưa thớt hoang vu hệt như bước vào một hành tinh lẻ loi vắng vẻ, song, cô cũng nhận ra sự hấp dẫn của nó.
Máu thịt trong cơ thể cứ như bị nó lôi kéo, vậy mà các vật chất khác thì không bị ảnh hưởng.
Quái.
A Điêu: “Hẳn vì bên trong cơ thể tôi là một số lượng lớn vật chất Ngày Mặt Trời đã biến dị cho nên có vài đặc điểm riêng.”
Phát hiện này cho thấy cô không tìm nhầm chỗ, vòng xoáy Ngày Mặt Trời ở ngay phía trước.
Sau khi suy ngẫm, A Điêu cố tình thu thập một số khối thiên thạch không bị ảnh hưởng gần đó, tiếp đó tới sát.
Bồn Cầu tận mắt chứng kiến người này đỏ mặt dốc hết sức lực và tinh thần lực nhét khối thiên thạch khổng lồ có thể tích hơn 100,000 ki-lô-mét khối vào không gian phụ trợ, không biết cô muốn đập chết ai.
Bồn Cầu: “...”
Lạ lùng.
(P4)
Một tiếng sau, món đồ bỗng dưng phát ra tiếng dồn dập, hơn nữa sức cảm ứng đột nhiên tăng vọt hàng trăm lần, mãnh liệt đến mức màng não của A Điêu muốn chấn động theo.
“Không xong!”
Cơ thể cô tăng tốc hệt bộc phát, gắng sức lao ra, khốn nỗi cơ thể vẫn bị túm kéo điên cuồng như luồng ánh sáng.
Đấy là một ranh giới, đột nhiên lực hút mạnh lên hơn vô số lần để A Điêu vốn có sức chống lại nó nay đã bị vô hình trung kéo vào.
Bồn Cầu, cái tên ban đầu hãy còn đang xem kịch máu chó trong không gian thứ cấp, giật thốt, bấy giờ mới nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy A Điêu vừa khởi động năng lực phòng ngự mạnh nhất của giáp chắn, vừa dang rộng đôi cánh kim loại màu bạc bay lượn. Cô nóng lòng thoát khỏi lực hút bí ẩn đột nhiên bắt lấy cô và cố gắng kéo cô vào.
Nhưng đã thất bại!
Dẫu A Điêu cố gắng thoát khỏi bằng bất kỳ tốc độ và góc độ nào, nó đều lôi kéo cô không rời, dùng tác dụng trong vòng xoáy đưa cô đến gần một không gian tối tăm nào đó.
Càng đến gần A Điêu càng thấy rõ, khu vực phía trước trông tối hù thế thôi, thực chất có vô số dạng năng lượng bị dây đen trong vòng xoáy kéo vào rồi nuốt chửng, đoạn, dung hợp thành một khối màu đen ôm lấy lõi: nó tối tăm và vặn xoắn, chực một không gian ở tọa độ bất thường và thay đổi mọi lúc một cách bất quy tắc.
Và vòng ngoài của lỗ đen này có một lớp năng lượng huyền diệu và đáng sợ ở trạng thái rắn - đúng vậy, đó là vật chất Ngày Mặt Trời.
“Kinh khủng quá, nhiều dữ vậy!”
Lỗ đen trong vũ trụ được xem là một loại thiên thể* đáng sợ, nó chỉ nhỏ khi so sánh với vũ trụ. Theo tính toán hiện tại của A Điêu với con mắt Hoàng Tuyền, chỉ riêng một lớp thể tích vỏ Ngày Mặt Trời vững chắc bên ngoài đã đủ sức đổ đầy mấy chục ngàn khối bầu dục, huống chi là toàn bộ.
*Thiên thể (astronomical object): Trong thiên văn học hiện đại, thiên thể là các thực thể, các tập hợp hay những cấu trúc đáng kể trong vũ trụ mà sự tồn tại của chúng được khoa học ngày nay chứng nhận.
Quá ư ghê gớm, nếu như thuộc về mình hết, a!! Nghĩ tới thôi mà sướng muốn chết.
Bồn Cầu hét lên: “Cô cứ coi nó có bao nhiêu vật chất đi!! Càng đáng sợ hơn chính là cô sắp bị hút vào lỗ đen rồi!!”
Nó ghét A Điêu liều chết này khi vừa thấy đồ quý đã sáng cả hai mắt, trông bộ dạng không làm nên cơm cháo gì ráo.
(P5)
Cuống họng vịt đực của Bồn Cầu rất bén đâm khiến A Điêu tỉnh táo ngay lúc đó. Cô thấy được mình cách lõi lỗ đen không quá một ki-lô-mét, theo tốc độ kéo của vòng xoáy hiện tại, ước tính chỉ cần ba bốn mươi giây là cô sẽ đi vào.
Đậu xanh!
Bấy giờ A Điêu lấy ra khối thiên thạch khổng lồ mình thu thập trước đó khỏi không gian.
Cơ thể dùng bí thuật hút từ trường để dán sát thân người vào mặt sau của khối thiên thạch. Khối thiên thạch này nào có giống vật chất Ngày Mặt Trời khi có pha trộn nhiều loại khoáng sản, cho nên nó không bị ảnh hưởng bởi lực hút. Mà Dẫu cho A Điêu bị hút, cô đã trói chặt mình với khối thiên thạch khổng lồ này, để mình và nó cùng tăng lên trọng lượng. Vì vậy trọng lượng đã chặn lại hầu hết lực hút, cho phép cô đến gần bên ngoài lỗ đen với tốc độ cực kỳ rù rờ.
Mẹ ơi, tuyệt quá.
A Điêu đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cô phát giác có một vật thể kỳ lạ trong dòng sao xoáy bị kéo bởi đủ thứ khác nhau cách đó 30 ki-lô-mét.
Bởi vì nơi mắt Hoàng Tuyền quét qua chứa đầy những dạng vật chất có kèm theo một số nguyên tố Ngày Mặt Trời hoặc chúng chính là những Tia Chiếu Ngày Mặt Trời thuần túy. Duy chỉ có thứ này… là một vật thể kim loại tổng hợp.
Tổng kết lại, có thể nói là do con người tạo ra.
Chết tiệt, đó là máy dò được tạo ra bởi nền văn minh nhân loại mà còn là loại siêu cao cấp. Chí ít theo hiểu biết của A Điêu, có là nước Đường Tống với nền văn minh khoa học và công nghệ mạnh nhất trong Tam Quốc cũng không có khả năng sản xuất thiết bị như vậy...
Và mắt Hoàng Tuyền lia tới, nơi nó quét qua... Không ổn!
Vẻ mặt A Điêu thay đổi, tức thì chuyển sang phía bên khác của viên thiên thạch, hơn nữa còn moi ra mấy khối thiên thạch nhỏ còn lại, cố tình nhét vào trong đó một ít vật chất Ngày Mặt Trời. Đoạn ở góc độ không thể nhìn thấy được, cô phóng những thiên thạch nhỏ này vào vành đai hành tinh xoay tròn ở phía sau, như vậy sẽ trông như thiên thạch lớn mang theo một đám thiên thạch nhỏ chậm rãi tiếp cận lỗ đen. Cùng lúc, cô thúc giục tất cả thủ đoạn để cho mình tàn hình triệt để.
Và khi A Điêu hoàn thành những việc này...
Vành đai hành tinh xoay tròn đưa chuỗi thiên thạch này đến góc chính diện mà máy dò bắt được, thiên thạch khổng lồ liên tục thay đổi góc độ vì còn đang chậm rãi chuyển động.
Máy dò đã chụp lại hình ảnh sơ lược của nó.
Lúc quay chụp, nó đã có thể quan sát hết thảy.
Khi nó quan sát, tại không gian xa biệt mù, trong một kiến trúc cổ xưa trang nhã nào đó, có một nhóm sinh vật trông thật thông minh đang xem xét dữ liệu. Một thanh niên đẩy kính xuống, thản nhiên mà rằng: “Khối thiên thạch này có vẻ lạ, tải xuống số liệu của nó đi, xem thử nó có phù hợp với tốc độ hút của cái kia không.”
(P6)
Rất nhanh họ đã tính ra.
“Không có gì lạ, phù hợp với biểu hiện.”
“Không có gì bất thường.”
“Tạm thời không báo, tạm thời không báo.”
Sau khi có kết quả, người thanh niên cắn bút trước khi làm những việc khác.
Thậm chí họ nào có hay nơi máy dò này quét qua đang có một người dán đấy.
Mà người này nắm giữ năng lực tạo lớp ngăn cấm giấu mình cùng với sức ngụy trang vượt qua khả năng phát hiện tối đa của máy dò này.
Tránh khỏi cơn nguy cơ ấy, A Điêu thấy như mắc nghẹn nơi cổ họng.
Máy dò từ đâu đến?
Chẳng lẽ bên ngoài Tam Quốc còn tồn tại nhóm tri thức cao hơn?
“Chẳng lẽ là Tòa án Trọng tài?” Từ khi biết được kỹ thuật tạo ra tác phẩm thiên tài người ma đến từ Tòa án Trọng tài nhân loại, A Điêu đã theo thói quen ụp đồ đổ vấy lên đầu người ta.
Bồn Cầu: “Thây kệ nó tới từ chỗ nào, cô muốn lấy đi vật chất Ngày Mặt Trời vậy thì phải tránh nó. Nhưng nó cứ một mực ở đó dò xét, một khi cô ra tay là sẽ bị lộ. Làm sao đây?”
Nó nhìn ra được A Điêu mãi luôn mang phong cách “đánh không lại là chơi điếm tới cùng”, đâu thể nào không mạo hiểm lấy được vật chất Ngày Mặt Trời, cứ thế chạy đi. Chuyện này chỉ có một lần, mà cô khó khăn lắm mới tìm tới nơi này, sao đành để phí hoài một đợt.
Làm gì mới phải?
Trước hết cần cân nhắc tới hai điều mấu chốt.
1. Bây giờ cô có thể dùng hao đi bao nhiêu vật chất Ngày Mặt Trời? Đầu tiên phải chống lại sức hút của lỗ đen, chống lại trong một thời gian ngắn, mà trong thời gian ngắn này cô còn phải có đủ sức sát thương bóc tách đám vất chất Ngày Mặt Trời thể rắn nằm ở lớp ngoài lỗ đen; chẳng hạn như một đao của cô sẽ đủ sức cắt nổi bao nhiêu vật chất Ngày Mặt Trời?
2. Nếu đằng sau máy dò này là Tòa án Trọng tài, trong trường hợp không biết sức mạnh của người ta, cô nắm chắc cỡ nào để thoát khỏi sự truy sát của đối phương trong vũ trụ dành cho mình.
Trước mắt xem ra hiển nhiên đối phương tìm được lỗ đen Ngày Mặt Trời sớm hơn cô, đã thăm dò từ lâu, đoan chắc trình độ kỹ thuật ở phương diện này còn ăn đứt cô, có khi cách họ lần theo dấu vết trong vũ trụ rất kinh khủng. Cô ở trong vũ trụ rất khó để dịch chuyển tức thời quay về tổ ấm, lỡ như bị đuổi giết trong vũ trụ...
(P7)
Vả lại dù có tính cỡ nào, một mình cô vẫn đủ sức căng hết cỡ kéo một hơi vật chất Ngày Mặt Trời tới độ vẫn đủ 1000 khối bầu dục như trước à (đã đủ chưa? Không, vẫn chưa đủ!)
Độ cứng vật chất Ngày Mặt Trời dưới trạng thái rắn quá cao, cô không lấy được bao nhiêu cả.
Đây là tình thế tiến thoái lưỡng nan, đâm khiến trong lòng A Điêu không nhịn nổi đã oán giận: không có chuyện gì dễ dàng như cái bánh rơi xuống từ trên trời sao? Lần nào cũng có chuyện.
Tựa như vực nước U Lan kia, nhìn như đột nhiên phát hiện vùng đất trù phú chiếm món hời vậy mà lại là mật ong bọc lấy thạch tín.
Chuyện trước mắt càng không cần nhắc tới, đéo hiểu kiểu gì lại để cô đối mặt với một đối thủ đáng sợ bực này.
Bồn Cầu tính toán khoảng cách và thời gian của thiên thạch tới gần lỗ đen.
“Còn 15 phút nữa là đến lỗ đen.”
Nếu cô không nghĩ ra cách trước khi đến lỗ đen, cô phải chạy trốn trước, sau đó lại tìm cách đi vào lần nữa…
Như thế rắc rối tợn, nói không chừng còn bị lộ. Bởi lẽ khi cô chạy trốn, việc cân bằng nhất định sẽ dao động do không có hệ thống ổn định, loại số liệu này sẽ bị đối phương phát hiện. Với trình độ công nghệ mạnh mẽ của đối phương, hẳn họ sẽ cấp tốc tính ra chuyện mờ ám trong đó, kế đó tăng cường phòng vệ điều tra, về sau nếu cô muốn vào lần nữa sẽ thật khó nhằn.
Đây chính lúc cần suy nghĩ khẩn cấp.
Với thể chất hiện tại của cô, có căng thẳng hơn nữa vẫn sẽ không có mồ hôi lạnh, bỗng đồng tử trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô lóe lên.
Có rồi.
Chỉ trong ba giây, cô đã quyết định.
Quyết định gì?
Trong vũ trụ đầy ánh sao, tại không gian xa xôi khác có hai con tàu vũ trụ, một chiếc được trí tuệ nhân tạo điều khiển, một chiếc là do phân thân lái. Ban đầu chúng được A Điêu cố tình để lại làm sự hỗ trợ dự phòng khi cô thăm dò trong vũ trụ. Nhằm duy trì không để lộ, chúng hãy còn giữ một khoảng cách nhất định.
(P8)
Không cần nói thừa trước lòng cẩn thận của cô – tới chuyện giữa chừng kéo thiên thạch khổng lồ để dự phòng mà cô còn làm được thì đừng nói đến việc chuẩn bị trước phân thân và tàu vũ trụ.
Bấy giờ, A Điêu cố ý để hai con tàu vũ trụ này đuổi theo nhau trước sau, tạo thành cảnh đuổi giết giả dối. Đoạn, một chiếc trong đó cố tình mở chức năng bước nhảy không gian. Xoát! Một chiếc đi xuyên qua đường hầm thời gian và không gian, chiếc còn lại thì bám theo sít sao.
Không cách gì nhảy thẳng đến đích, phải tạo ra một tai nạn.
Tai nạn cỡ nào?
Để chiếc đằng sau tấn công chiếc đằng trước. Ầm! Vừa khéo đánh trúng vị trí năng lượng của nó, bước nhảy không gian bị gián đoạn, tàu vũ trụ đã sớm nhảy ra ngoài, tàu vũ trụ phía sau thấy thế cũng nhảy ra theo...
Mà vị trí này vừa khớp ở ngoài vành đai hành tinh hỗn loạn trăm ki-lô-mét.
Ầm!
Khi hai con tàu bắn phá dữ dội.
Con tàu phía trước đã bị phá hủy, đâm vào một viên thiên thạch lớn bay tự do đang rơi xuống, góc lệch đi, va vào vành đai hành tinh hỗn loạn bên kia...
Tốc độ rơi của thiên thạch này cực kỳ khiếp người, nói đập là đập, vì vậy...
Ầm!!
Từ lúc A Điêu quyết định đến bây giờ cùng lắm chỉ mới mười phút.
Sau mười phút một con bướm đã đủ thúc giục gió lốc, huống chi là hai con tàu vũ trụ.
Thiên thạch khổng lồ này lao thẳng vào vành đai hành tinh hỗn loạn. Hệt tảng đá rơi xuống dòng nước hiền hòa, từng vòng gợn sóng năng lượng làm rối loạn toàn bộ năng lượng toàn vành đai hành tinh, từng hành tinh một nổ tung như phản ứng dây chuyền, cả một cụm nổ ì đùng.
Ôi chao, giống pháo hoa ghê đi.
Pháo hoa thật rực rỡ, mà nó càng nổ vào bên trong, năng lượng liên quan càng khủng khiếp, khủng khiếp đến nỗi A Điêu phải thúc giục tất cả các lực lượng trong vùng não và đan điền để tạo thành lớp che chở.
Bấy giờ cô chỉ cách không gian lỗ đen bí ẩn và tối tăm hơn 3,000 mét, nhưng nhiệt độ quá ghê gớm, A Điêu cảm thấy lớp giáp đang tan chảy, mắt Hoàng Tuyền sắp không kham nổi nữa, mắt đang đau dữ dội. Sự chú ý của cô vốn ở trên vật chất Ngày Mặt Trời thể rắn trên lớp vỏ lỗ đen, chợt cô phát hiện có gì đó tồn tại bên trong vùng đen như mực bên ngoài lỗ đen.
(P9)
Nó bất động, bởi vì nó bị ràng buộc trong hư không bởi chín sợi xích đen thô to ngưng tụ từ một thứ vật chất đen hù – nó là một chiếc quan tài.
Cực kỳ mộc mạc, một chiếc quan tài vuông vức, thoạt trông hệt một viên gạch to phủ đầy rêu xanh.
Bản thân nó tàng hình, do sóng va chạm đụng tới lớp ngăn cấm trên xiềng xích nên sự hiện hữu của nó mới bị tiết lộ. Bằng không khi trước chính A Điêu còn không nhận ra sự tồn tại của nó.
A Điêu khiếp sợ: “Thịt xác nướng than?”
Bồn Cầu: “Cô có độc ha gì!”
Tuy nhiên, A Điêu chóng vánh phát hiện vật chất đen hù này là một loại đá nguyên tố trong vũ trụ, là một loại vật chất cực đoan ngang hàng với Đá Không Gian Thời Gian: Đá Giữ Linh.
Món đồ chơi này thường được sử dụng để phong ấn.
Nhưng xứng đáng để dùng nó phong ấn, hơn nữa còn rèn đúc thành một lượng lớn xiềng xích để phong ấn cỡ này, chỉ sợ bên trong không phải Tôn Ngộ Không thì cũng là Xi Vưu.
A Điêu táng đởm là thế nhưng không tính chú ý nhiều hơn. Cô nắm bắt thời gian che chở bản thân, tiếp đó nhìn thấy máy dò bị phá hủy bởi vụ nổ bèn tức thì thoát khỏi thiên thạch khổng lồ, ngay lập tức bùng nổ tốc độ thoát ra, lao về phía từng mảnh thể rắn Ngày Mặt Trời vỡ vụn vì bị vụ nổ ảnh hưởng.
Huyết Trích Tử mở ra, cái miệng như chậu máu đảo qua một hơi...
Của tôi của tôi, đều là của tôi hết!
Bồn Cầu trông thấy thân thể con nhỏ này bị phá hủy điên cuồng vì không cách nào chống lại lực sát thương kh ủng bố này, vậy mà cô ta sướng rên tựa như một gã béo nặng 200 ký đang điên cuồng thu hoạch khối lượng chất rắn Ngày Mặt Trời khổng lồ.
Tuy nhiên A Điêu vẫn biết rõ. Khi các bộ phận trọng yếu của cơ thể sắp bị tiêu diệt hoàn toàn, cuối cùng cô đã sẵn sàng để trốn ra ngoài. Nhưng trước đó... Cô quay lại, vô tình liếc thấy lớp ngăn cấm trên dây xích bị phá hư vì lỗ đen vặn vẹo giải phóng sức mạnh, dây xích đứt lìa, lòng A Điêu rung lên, sinh ra lòng tham nào đó khó diễn tả thành lời.
Trong đầu có thiên thần nhỏ cãi nhau với quỷ nhỏ?
Thiên thần nhỏ: Bảo vệ cái mạng trước đã, đừng tham, lỡ như trong đó không có gì tốt thì sao?
(P10)
Quỷ nhỏ: Lỡ có đồ tốt thì sao?
Thiên thần nhỏ: Lỡ như không phải thì sao?
Quỷ nhỏ: Tao không nghe tao không nghe tao không nghe, chát chát chát!
Con quỷ nhỏ không nói dông dài đã bổ nhào vào thiên thần nhỏ, vỗ mông cô.
Của tôi của tôi của tôi, là của tôi!
A Điêu quyết đoán biến Huyết Trích Tử trong lòng bàn tay thành một sợi xích xương trắng, tàng hình, xoạt, đi xuyên thẳng tới đó. Trước khi tiếp xúc với quan tài bằng đồng, đầu ngón tay của cô chụm vào nhau, trên xiềng xích xương trắng nuốt ra phun vào một số vật liệu cổ xưa, đám vật liệu gầy dựng lại... biến thành một chiếc quan tài bằng đồng y như đúc trong tích tắc.
Cùng một lúc, sợi xích xương trắng tách ra một cái xúc tu cuốn lấy quan tài bằng đồng thật sự, thay đổi các phân tử không gian trong đó. Nó tàng hình rơi xuống, tiếp đó được thay thế hoàn hảo ngay. Cô sử dụng xúc tu đẩy quan tài bằng đồng giả vào trong lỗ đen, để cho nó từ từ bị nuốt chửng.
Hoàn thành trong một giây.
Kết thúc dọn dẹp trong giây thứ hai.
A Điêu hệt một con Corgi vừa sung sướng lại nhát gan, cô chạy trốn kéo theo quan tài bằng đồng và một số lượng rất lớn mảnh vỡ vật chất Ngày Mặt Trời.
Chạy thôi.
Vừa sợ vừa phấn khích.
Bồn Cầu: “...”
Nói thật, chỉ cần điếm thúi một chút, đầu óc tay chân lanh lẹ quả là dễ dùng.
Mỗi tội trộm đồ xong rồi chạy trốn trông hệt đám trộm chó.
(P11)
.....
Chỉ chưa đầu ba phút sau khi A Điêu điên cuồng trốn chạy.
Tại khoảnh khắc máy dò bị phá hủy, những người trong khu vực bí ẩn nhận ra, tin tức được tải lên trong một giây. Không lâu sau đó, một luồng ánh sáng dũng mãnh đến mức thẳng thừng xé rách từng tầng không gian vũ trụ lao tới vành đai hành tinh hỗn loạn. Một người thấy được khu vực lỗ đen lộn xộn nơi nơi, cũng nhìn thấy quan tài bằng đồng đang bị nuốt chửng.
Khuôn mặt của hắn sợ hãi đến mức méo mó, hắn cấp tốc biến ra một bàn tay khổng lồ cố gắng nắm lấy một góc của quan tài bằng đồng.
Thế nhưng không hiểu sao chỉ có một góc như vậy mà khi lòng bàn tay sắp chạm vào nó, một lực hút kinh khủng trên lớp vỏ bên ngoài lỗ đen kéo lòng bàn tay đi, năng lượng trong lòng bàn tay tan rã lập tức...
Suy cho cùng nó chỉ năng lượng, không phải một phân tử vật chất thật sự, nào chịu nổi sức phân rã của lỗ đen, không tránh khỏi việc cũng bị kéo theo. Người mạnh mẽ này phải từ bỏ, vì vậy đành nhìn nó dung nhập vào trong lỗ đen.
Sắc mặt của hắn còn khó coi hơn đớp trúng cứt. Sau khi đôi mắt lóe lên, hắn tìm được mảnh vỡ của máy dò, khốn nỗi lại chả tìm thấy bất kỳ hơi thở khác nào còn sót lại – do nơi đây quá khổng lồ, quá hỗn loạn, hắn hoàn toàn không tìm được; nếu muốn tìm âu phải vớt tất cả khối vật chất ở đây mang về kiểm tra, khối lượng công việc như vậy đại khái phải mất thêm 300 năm.
Hơn nữa hắn không có nhiều không gian như vậy.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải đưa tin cho ai đó.
“Nó đã đi vào lỗ đen, tạm thời không xác định được đầu nguồn sự cố, không rõ phải chăng có người mưu tính tác động tới, khó mà điều tra.”
“Làm sao đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.