Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 231: Đừng nhúc nhích




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Bồn Cầu hãy còn tò mò, nó cảm thấy có một bug sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Đàm Đài Nghiệp, từ đó ảnh hưởng đến kế hoạch của A Điêu.
“Ví dụ cô cho nổ nơi cất Ngày Mặt Trời, chả lẽ y không cảm nhận được?”
“Tất nhiên không cảm nhận được vì bây giờ y đang trốn trong cung điện nước Đường Tống.”
Bồn Cầu: “?”
A Điêu cười khẩy: “Những lão già trong vương tộc đang để đại Linh Vương thức tỉnh, trong mắt bọn họ Đàm Đài Nghiệp chỉ là một con rối, và họ cũng nắm được Đạo Quang Tĩnh Từ trong lòng bàn tay, toàn bộ hoàng cung đều địa bàn của bọn họ. Đại Linh Vương sẽ tùy thời thức tỉnh, một khi thức tỉnh, lấy thực lực của nhóm đại Linh Vương đời đầu tiên tại vương tộc, chỉ cần họ dùng phần tinh thần đảo qua đã nhìn thấy toàn bộ hoàng cung không sót chỗ nào. Chung quy Đàm Đài Nghiệp cũng là người ma, sở dĩ đủ sức che dấu vì trước nhất là tu vi trước kia của y không kém đám người Đại trưởng lão vương tộc, thứ hai là y lấy thân thể nửa người che dấu tính ma. Thành ra vào lúc này, y vừa lo lắng bên hang quỷ sẽ nhìn thấu, vừa sầu lo đại Linh Vương vương tộc uy hiếp, thế là nhất định đóng chặt bản thân ở các mặt sau khi trở về hoàng cung, chỉ để lộ cơ thể trong sáng vô hại. Trước đó tôi đã có phát hiện vào lúc tính toán số liệu dịch chuyển trên bản đồ. Là một người cẩn thận đến vậy, vì đâu y đi đường tắt trực tiếp báo ra đáp án rồi từ đó bị lộ? Chẳng qua khi đó y muốn tiết kiệm thời gian, tránh vận dụng thực lực trong thời gian dài để rồi bị phát giác trong hoàng cung mà thôi.”
A Điêu cố tình cẩn thận né tránh khi “lấy lại” tài nguyên Ngày Mặt Trời do cô đoán được tên này muốn mạo hiểm trở về vương tộc Đường Tống trộm đồ sẽ phải dùng tới thực lực, rất có thể cảm ứng được khối bầu dục bị cướp đi, thành ra cô mới phải dè dặt.
Có điều bây giờ thì khác.
Lùi lại 10,000 bước nữa, coi như y cảm nhận được, y vẫn sẽ không rời khỏi hoàng cung nước Đường Tống.
Bồn Cầu: “Tại sao?”
A Điêu: “Có một củ cải và một cái hố, củ cải muốn chủ động nhảy khỏi hố, cậu nói thử xem những người khác có nhìn ra được củ cải này thành tinh không? Đến lúc đó xem như thân phận của y bị lộ, vừa gây hấn vương tộc Đường Tống, vừa lại bị cả tộc Ma Quỷ đuổi giết. Vậy cậu nói thử liệu y có ngu tới thế chắc?”
“Chạy trốn ngay là kế dở nhất, đặc biệt là khi y còn chưa lấy lại được tài nguyên.”
(P1)
“Bấy giờ y chỉ đang lắc lư trái phải đưa ra lựa chọn ít rủi ro nhất mà thôi.”
A Điêu đã phán đoán về một người còn tự tin trước sự thay đổi, xem như có thể kết luận này người nọ không đáng lo. Tiếp đó cô đã tiến vào trạng thái tu luyện của riêng mình.
Trong dãy núi Hoài Quang, mấy người Bách Việt Linh Tê và các cường giả Vu Sơn khác coi như đã che chở không ít tu sĩ Đường Tống, đánh được kha khá ma quỷ và yêu vương. Song dần dà, tự mấy cường giả Vu Sơn cân nhắc tới số liệu do trùng độc khảo sát được, đưa ra một kết luận đáng sợ.
Cường giả Vu Sơn: “Thánh nữ Điện hạ, tình huống không ổn.”
Bách Việt Linh Tê cũng đang tính toán số liệu không gian, sau đó thần sắc nghiêm nghị, cô ta phóng một con bướm đỏ thẫm trong cơ thể ra ngoài, hơn nữa còn chủ động nói với những người khác: “Rút đi, không thể ở lại nơi này nữa.”
Những người Đường Tống khác không cam tâm bởi lẽ cho tới bây giờ vẫn hoàn toàn chưa cứu được người khác, chẳng phải sẽ công cốc khi cứ như vậy ra ngoài sao?
Bách Việt Linh Tê mặc kệ bọn họ, mang theo cường giả nhà mình tìm kiếm lối thoát ngay. Những người khác thấy thế thì nhất thời hoảng hốt, cuối cùng cũng yên lặng đi theo bọn họ.
.....
Đình đài lầu các, yên tĩnh hẻo lánh, gió thổi hồ nước, sóng nước gợn thành từng vòng từng vòng, nhưng trong căn phòng bí mật dưới lòng đất lại có một cô gái tiều tụy tái nhợt hô hấp từng chặp từng chặp.
Cô bị đóng chặt, hệt như người phụ nữ sống động thơm tho.
Một lát sau cô thức dậy, nhìn thấy không gian trước mắt mình như có điều suy nghĩ; cánh cửa của căn phòng bí mật mở, có người đến.
Không thong dong, ít nhất cô thấy nỗi chán ngán khó nói trong mắt Đàm Đài Nghiệp.
Mặc dù cơ thể chính đang tu luyện nhưng cô đã thuận miệng hỏi lúc nhìn thấy đôi mắt này: “Anh đang sợ hãi, xem như đã có chuyện xảy ra, chả lẽ anh bị lộ rồi?”
Đối mặt với một đối thủ như vậy, giả vờ ngớ ngẩn là vô ích, đằng ấy phải theo kịp với suy nghĩ của y, từng bước ép sát, cho thấy cảm giác tồn tại của đằng ấy.
Sự tồn tại quả là chân thật.
Đàm Đài Nghiệp nhìn A Điêu đúng như dự đoán: “Cô thông minh như vậy rất dễ chết.”
A Điêu: “Nói như thể hôm nay anh sẽ không giết tôi. Cơ mà đây là đâu? Xem ra không phải hoàng cung, bằng không anh đâu dám xuống tay vì sợ động tĩnh quá lớn. Cho nên nơi này là?”
(P2)
“Dưới đ ĩa đèn thì bí ẩn nhất, đừng nói là phủ Thái tử trước đây của anh đi.”
“Tính ra anh đối xử với Thái tử phi của mình có mấy phần đặc biệt, đặc biệt tới nỗi cố tình chọn giết cô ấy ngay lúc cô ấy mang thai, để dùng đứa trẻ ở trong bụng cô ấy làm bằng chứng – có lẽ anh sợ thân phận người ma của mình sẽ bị lộ từ sớm rồi đúng không. Thành ra mới để cô ấy mang thai, để cô ấy mang một cái thai của con người. Cứ như vậy một khi anh có nguy cơ bại lộ, anh sẽ dùng bào thai con người này rêu rao nhằm chứng minh sự trong sạch của anh. Nhưng bởi vì anh thao túng quá trình thai nghén nên đã làm ảnh hưởng đến cơ thể người mẹ, bấy giờ mới đâm khiến cô ấy chết thảm...”
Lời này của cô còn chưa dứt, cổ họng đã bị một lưỡi dao sắc bén cứa ngang.
Máu chảy như suối.
Ánh mắt Đàm Đài Nghiệp âm lãnh ngoan độc, không nhiều lời, lấy ra Vong Linh Thiên Đăng và Nước Nuốt Hồn, đang muốn dùng trên người A Điêu.
Đột nhiên bên ngoài có một luồng truyền âm, thuộc về một tên cấp dưới người ma được y sắp xếp ở phủ Thái tử. Tên này truyền tới mệnh lệnh của cung Ma Vương, bảo y chuẩn bị phụ trợ phát động chiến tranh cấp kỳ.
Bắt đầu ngay bây giờ?
Thời cơ còn chưa chín muồi, đoan chắc bên thế giới ma quỷ đã có chuyện gì mới đâm khiến cung Ma Vương vội vã tới vậy.
Chẳng lẽ là mình để lộ chuyện tài nguyên Ngày Mặt Trời?
Đàm Đài Nghiệp lo âu nhưng không tiện từ chối cung Ma Vương, vì thế y trả lời rằng đã biết.
A Điêu cố tình “ra vẻ thông minh” một lần nữa, máu thịt cổ họng tự động chữa trị. Còn chưa chữa trị hoàn toàn, cô đã muốn dùng giọng khàn giọng nói: “Đây là Vong Linh Thiên Đăng? Anh muốn nuốt hồn tôi cướp đi ký ức? Đây không phải công việc đơn giản. Rồi nhìn thần sắc của anh kìa, hoặc bên cung Ma Vương đang cuống lên, muốn phát động chiến tranh hang quỷ sớm; hoặc bên vương tộc Đường Tống xảy ra chuyện, cần anh ra mặt. Anh không có thời gian rồi anh trai Thái tử của tôi ơi.”
Hay cho một đại mỹ nhân, sao vẫn mở miệng cho được, tất thể chất của cô thật sự đáng gờm.
Trong khoảnh khắc Đàm Đài Nghiệp nhìn cổ cô được chữa trị hoàn toàn, trong lòng y hâm mộ lắm, càng làm y mơ ước tới khả năng biến dị mà vật chất Ngày Mặt Trời mang lại.
Tuy nhiên lần này y nhìn lăm lăm vào A Điêu và cười gằn: “Hình như cô nghĩ trên đời này chỉ có mỗi cô có phân thân. Với Vong Linh Thiên Đăng trong tay, phần tinh thần tăng thêm, lo gì không đối phó được cô.”
Hả?
****
**Lời của editor: Đọc tới chỗ này tui mới nhận gia bà tác giả lừa tui về Đàm Đài Nghiệp thành công, nhớ đâu tầm chục chương trước bả còn tả cha Nghiệp nhớ về vợ rồi căm tức ông cha vua này nọ, ai ngờ…
(P3)
Rõ ràng Đàm Đài Nghiệp này là phân thân và đã đủ để thực hiện thao tác nuốt hồn của cô.
Ở một bên khác, chủ thể của Đàm Đài Nghiệp ở trong cung, y phải phối hợp với cả tộc Ma Quỷ mở ra chiến tranh hang quỷ.
Đối với phân thân Đàm Đài Nghiệp, y điều khiển Vong Linh Thiên Đăng, chỉ thấy cây đèn này được thắp sáng, ánh nến chập chờn tiến vào đồng tử của A Điêu...
Đi sâu vào linh hồn!
Có điều thế thân của A Điêu lại chống cự.
Đúng, một mực phản kháng, phản kháng càng lâu càng tốt, dùng nó ngăn Đàm Đài Nghiệp phát hiện hết thảy.
.....
Năm ngày sau.
Vùng đất Đam Châu, bọn Tiêu Ải đến từ phía Nam tuân theo sự sắp xếp của Tiêu Khiết La đến chỗ Giang Chu tập huấn.
Bàn về thực lực, chưa chắc ông già này đã vượt qua các Hiệu trưởng khác, nhưng tâm cơ kín đáo tợn, không phải không có công lao của ông ấy trong việc bồi dưỡng ra được hai người A Điêu và Tống Linh – chí ít phong cách học tập của Học viện Đam Châu rất đặc biệt.
Đương nhiên, quan trọng nhất là bọn họ đều nhìn ra sau lưng Giang Chu là A Điêu và Khúc Giang Nam, nếu không thì sao tu vi của ông ấy và Tạ Kính Dư lại bỗng dưng tăng vọt, hiện tại ai nấy đã đột phá đến tiểu Tông Sư. Còn bọn Điền Trung Hương bấy giờ đều thi đậu vào đại học Minh Hải, bọn họ tránh né thế lực Kinh Đô bởi vì lo bị vương tộc kiểm soát. Mỗi tội vào Minh Hải rồi, hưởng thụ tài nguyên rồi, họ đều chọn đi ra ngoài tu luyện, trở về Đam Châu gia nhập Quân bộ, tương đương với gia nhập hàng ngũ dưới trướng vị quân phiệt Tiêu Khiết La, đạt được việc kết nối thế lực của nhau.
Đây chính là ở cùng một phe đấy.
Như vậy hiển nhiên toàn bộ vùng biển phía Nam tự ràng buộc cùng một chỗ với nhóm nhỏ của họ và xem đây là trụ cột.
Chẳng qua khi này... Đám người Tiêu Ải đã ẩn nấp ở trong thành phố Kim Lăng ở Đam Châu nhiều ngày.
Không ra ngoài đánh dã ngoại, không lên lớp tu luyện, đang làm gì thế này?
(P4)
Điền Trung Hương ngụy trang ẩn mình ở trung tâm thương mại nhộn nhịp, ngồi xổm trên mặt đất ăn mì lạnh. Thấy trong nhóm có khối người càu nhàu, nhất là những người ở phía Bắc, cô ấy bèn nói với mọi người: “Ông Giang trông cười tủm tỉm thế thôi chứ thực chất có lòng dạ ác độc, không có mị lực của Tống Linh, lại không có thủ đoạn của A Điêu, thì đừng có làm chuyện bốc đầu.”
Không đề cập tới A Điêu, cậu ấy không phù hợp với quy tắc, không có giá trị tham khảo.
Có điều Tống Linh mới là khuôn mẫu chuẩn mực cho những pha phản công lội ngược dòng. Cậu ấy khiêm tốn, kín đáo, tính tình hướng nội, chưa từng phô trương, hiển nhiên còn tích cực hơn cả A Điêu khi bàn về sức hút. Một đường đi lên này, cho dù cậu ấy có rất nhiều đối thủ cạnh tranh nhưng họ đều có một lòng hảo cảm tự nhiên dành cho cậu ấy.
Ngoại hình, tính cách, EQ cộng với IQ, đây là những thành phần tạo thành sự quyến rũ.
Dẫu đó là những giáo viên như Giang Chu hay các giáo viên Lộc Sơn, về sau họ đều có một sự thiên vị đặc biệt cho Tống Linh.
Vì lẽ đó, Tống Linh có tư cách đi theo sau A Điêu đột phá quy tắc, hành động độc lập. Còn những người khác?
Không có cửa.
Giang Chu và Khúc Giang Nam thủy chung cho rằng đầu óc và mưu kế mới là sức sinh tồn đầu tiên, bằng không tu vi trống rỗng xem như rơi trúng bẫy, trở thành món ăn tặng đầu mình. Thành thử Giang Chu chưa bao giờ vội vàng tăng lên tu vi của những người trẻ tuổi này, thay vào đó sẽ là rèn luyện tâm tính của bọn họ.
Ẩn núp cũng là một loại sinh tồn.
Bọn Điền Trung Hương đều là thân tín của A Điêu và Tống Linh, hiện tại tu vi xếp hàng đầu, lời nói của cô ấy có sức nặng, kha khá người đã tĩnh trí lại. Đúng vào lúc này tự dưng mi tâm Tiêu Ải khẽ động.
“Tình huống không đúng, cẩn thận!!!”
Cậu ta kêu lên một tiếng hãi hùng, trong dòng nước chảy dưới cây cầu nhỏ bên đường, sóng nước xé toạc, một đám bóng đen thoát ra khỏi nước lơ lửng trong không trung, dang rộng đôi cánh ve mỏng manh sau lưng về phía đám đông dày đặc phía dưới đất, đầu cánh run rẩy, phóng ra hàng loạt lưỡi dao dày đặc sắc nhọn.
Đám người ẩn núp nhao nhao bùng nổ, ngăn cản những lưỡi dao này.
“Là ma quỷ cấp 7, chuồn chuồn nước linh!”
“Ngăn lại! Mau thông báo cho Quân bộ sơ tán...”
Trong một khoảnh khắc, đường phố nhộn nhịp rơi vào một vụ thảm sát đẫm máu.
Cả thành phố nháo nhào!
Trong Học phủ Kim Lăng, Giang Chu bay lên, nhìn vào sự hỗn loạn gần vùng nước trong thành phố với sắc mặt khó coi.
** má!
Kim Lăng không có luồng nước chảy chính từ Hoài Quang mà đã bị một lượng lớn ma quỷ cỡ này lẻn vào, vậy còn các thành phố khác thì sao?
Nhất là những thành phố lớn có đường sông chính chảy xuyên qua, bây giờ chẳng phải họ sẽ gặp cảnh kêu gào nơi nơi?
(P5)
Các thành phố của Đường Tống hệt như từng cụm lửa dấy lên trên bản đồ, khắp nơi hỗn loạn. Nhưng dù sao triều đình Đường Tống, quân đội cùng với quần thể tu sĩ đều có chuẩn bị vì nguy cơ từ dãy núi Hoài Quang không phải mới ngày một ngày hai, bọn họ có bố trí. Thành ra sự biến động này đã bị cản lại khi đó, có chăng động tĩnh quá lớn, tin tức truyền thẳng đến hai nước còn lại.
Thái độ nước Liệt Tần và Nam Tấn trước việc này thật khó tả, bề ngoài tỏ ra đồng tình chứ thực chất họ nghĩ như thế nào còn phải xem quân đội hai nước điều phối ra làm sao.
Bấy giờ tại nước Liệt Tần, Quân chủ nước Liệt Tần - người có tầm nhìn và chiến lược, xưa nay có tâm tính hung hăng độc tài mà Đế vương hằng có - đã hạ lệnh ngay: đóng quân nơi biên giới, chuẩn bị trợ giúp Đường Tống bất cứ lúc nào.
Cùng lúc lên tiếng còn có Nam Tấn.
Sau khi cả hai nước đều đưa ra thông báo quốc tế, họ quyết định chọn điều động hàng triệu đội quân hùng mạnh và tu sĩ cao cấp đến biên giới gần Đường Tống nhất.
Một Nam một Bắc, dùng hai hướng kẹp lấy Đường Tống hiện nay đang khói lửa nơi nơi.
Bấy giờ mấy cường giả của Lộc Sơn như Ngư Huyền đã tụ tập, họ còn đang định vào dãy núi Hoài Quang cứu viện thì hay tin các chủng tộc ma quỷ đã âm thầm lẻn vào đường nước, tránh né thiết bị giám sát chính thức tiến vào bên trong thành phố giết trên diện rộng. Việc này đâm khiến họ hãi hùng.
“Nhanh thế?”
“Không có khả năng, hiện tại phần lớn binh lực Đường Tống chúng ta đóng quân ở khu vực nước, điều tra kỹ lưỡng, sao lại có nhiều ma quỷ trà trộn được vào cỡ này?”
“Xem ra thiết bị khoa học kỹ thuật không xài được, vẫn cần tu sĩ chúng ta hành động, tôi cử người tới tức thì.”
Những người ở đây đều ông lớn của các thế lực, đang chuẩn bị điều động đội ngũ, ngay cả bên Lộc Sơn cũng bày tỏ như vậy. Tuy nhiên Ngư Huyền Cơ đột nhiên nhìn thấy có con bướm bay tới ngoài cửa sổ, ông táng đởm, từ đó đọc được tin tức cần kíp của Bách Việt Linh Tê.
- Hang quỷ của dãy núi Hoài Quang có chỗ không ổn, hơi thở không gian đang thay đổi, xác suất lớn sẽ trực tiếp bùng nổ thành chiến tranh.
Mắt Ngư Huyền Cơ chợt lóe, ông quát khẽ: “Để cho Quân bộ trông coi khu vực nước, có lẽ bên đó sẽ dùng tới vũ khí, toàn bộ nhóm tu sĩ đóng quân tại Hoài Quang đừng có trúng kế! Bên hang quỷ đang giương Đông kích Tây, muốn dẫn tu sĩ tới các thành phố gần vùng nước.”
Cái gì??
(P6)
Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, đúng ngay lúc này sấm sét cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ, trời âm u gió bão thốc tới, trong làn gió lùa tới mang đầy vị rỉ sét của ma khí.
“Không gian biến đổi khác lạ, bí cảnh dậy sấm, hang quỷ tới, hơn nữa còn là một hang quỷ cỡ lớn, đến lúc đó tất có cấp Ma Vương phủ xuống, thế giới ma quỷ này mạnh tay khủng khiếp!”
Sắc mặt Ngư Huyền Cơ nặng nề, những người khác cũng chấn động.
“Xong rồi, hiện tại nhóm người bên ngoài Hoài Quang đều lui về thủ phủ gần đó cứu viện, cam đoan lúc này phòng ngự bên ngoài dãy núi Hoài Quang yếu kém tột cùng.”
Ngư Huyền Cơ quyết định cấp tốc: “Trước hết giữ nước đã, còn lại tạm thời lui về phía sau.”
Nói cách khác không cứu được con người.
Như A Điêu phán đoán, bất kể như thế nào, Ngư Huyền Cơ và Lộc Sơn luôn đứng về lợi ích quốc gia Đường Tống.
Giữ nước là nghĩa vụ tối cao.
Giờ phút này các cụ tổ tiên nhà họ Đoan Mộc, họ Tào cùng với các phe cánh Đạo gia đồng loạt bặt thinh, phía sau có các ông cụ bà cụ với vai vế cao đứng lên, xua tay ra hiệu cho nhóm người đằng sau nghe theo.
“Giữ nước chúng ta.”
“Đi!”
Hệt đời đầu tiên, hệt mỗi chiến dịch trong thời đại đó, rất nhiều người cùng đưa ra quyết định giống như nhau tại lúc này, phải đưa ra sự lựa chọn thảm thiết nhất.
Thế là toàn thể bọn họ dịch chuyển tới và bao vây bên ngoài dãy núi Hoài Quang. Đúng thời điểm này, họ đúng lúc thấy một cái lỗ mở ra trên đám sương ma đen đặc âm u đang bao lấy dãy núi Hoài Quang, từ đó bắ n ra một lỗ đen hệt đám mây hình nấm.
Nó giải phóng một lớp sương ma còn lớn hơn chực một thế giới hắc ám bao trùm, liên tục mở rộng. Theo đà nó vẫn mở rộng, mọi người nhìn thấy đầy lít nha lít nhít bóng đen trong lớp sương ma.
Không biết ai hoảng sợ đến mức hít một làn hơi lạnh, một hơi khí lạnh này còn chưa chạy đến cổ họng…
Thì đại quân ma quỷ nhao ra, chim muôn rít gào quấn mây đen, thú chạy cưỡi lên gió độc, mãnh liệt hung tàn, bọn chúng sảng khoái giết về phía cao thủ hiện tại đang ở tuyến đầu.
Trong đó Ngư Huyền Cơ vừa liếc mắt đã trông ra được mấy đại yêu vương lộ ra trong lớp sương đen đặc.
Tới rồi.
(P7)
Những đại yêu vương này chỉ thua tiểu Ma Vương.
“Cẩn thận, hẳn tiểu Ma Vương ở nơi bí mật gần đây, lập nhóm, đừng đánh lẻ.” Ngư Huyền Cơ lão luyện, nhìn thấy những đại yêu vương này nhưng không gấp rút chém giết, trái lại còn kêu các cao thủ khác đánh theo nhóm.
Vừa rồi còn nói “giữ nước ta” thật là đầy kiên nghị khí phái, hiện tại vừa quay đầu đã phân phó cần phải đi3m thúi, càng đi3m thúi càng tốt.
.....
Chiến tranh hang quỷ nổ ra, Đàm Đài Nghiệp chủ thể còn ở bên triều đình nắm giữ cả nước, làm một con rối linh vật thật tốt, hô hào dân chúng cả nước cứ phải “bình tĩnh, kiên cường, tin tưởng triều đình, tin tưởng Quân vương...”
Dân chúng đúng là đã ổn định, song họ mau chóng hay tin biên giới hai nước có tới mấy triệu binh lính đóng quân, hợp lại hơn mười triệu; mà hung hiểm nhất là khi bên dãy núi Hoài Quang có động tĩnh chém giết của cấp Sơn trưởng quá lớn, nó đã tạo thành hiện tượng khác thường của trời đất ngay tức thì.
Nội bộ Đường Tống hỗn loạn, trên mạng là một mảng kêu r3n.
Số vận quốc gia là gì?
Ổn định mà thịnh vượng, thịnh vượng mà an bình.
Cái đám dân chúng khi trước ngông cuồng nhục mạ A Điêu giờ lại quay đầu nhục mạ vương tộc và triều đình, cảm thấy ai cũng là đồ bỏ...
Số vận bất ổn.
A Điêu cảm nhận được. Bởi cô có được một dòng long mạch số vận hoàn chỉnh, đủ sức cảm nhận được một dòng long mạch khổng lồ khác của cả nước Đường Tống đang lung lay.
Cung Ma Vương ghê gớm tợn, vừa ra tay thế này đã trực tiếp đâm khiến số vận quốc gia Đường Tống rung chuyển.
A Điêu cảm nhận được hết. Đương nhiên người vương tộc vốn đã hưởng thụ số vận quốc gia hiểu được nguy cơ trong tình huống này, cho nên hành động của vương tộc đã đến: để Thái hậu và Quân thượng ngự giá tới đây.
Đây là đề nghị của một số Các lão trung kiên bài xích tộc Thiên Linh cùng với dị tộc, nhưng cũng có thế lực mới ủng hộ tân đế phản đối, nhưng cuối cùng ý kiến đã thành hình.
Bởi vì ở giữa có ý muốn của đám người Đại trưởng lão.
Một tên là một con rối, một người là quân cờ, đương nhiên có thể hy sinh bất cứ lúc nào, đẩy ra để ổn định cục diện là tốt nhất.
Việc này còn từ chối được sao?
Ngay cả Đạo Quang Tĩnh Từ còn không từ chối được, huống chi là “con rối Quân vương siêu cấp” Đàm Đài Nghiệp.
(P8)
Thành ra dù Đàm Đài Nghiệp không muốn, y vẫn bị đẩy lên sân khấu.
Vì vậy các cường giả vương tộc của tộc họ Đàm Đài tụ tập, dưới sự phối hợp của Quân bộ, họ trực tiếp phát sóng cho người dân cả nước xem – nhìn đi, Thái hậu và tân Quân xuất chinh... vì đất nước, vì dân chúng.
Trong lần hành động này, với tư cách là người đứng đầu bộ phận cung cấp thiết bị, Trần Tốn ngước mắt lên, trao đổi ánh mắt với Đạo Quang Tĩnh Từ.
Tại thời điểm đó, tất cả họ đều hiểu được một phần nanh vuốt của nhau trong nội bộ triều đình.
Những thế lực mới có lòng trắc ẩn trong triều đình đến từ Trần Tốn, anh cố tình sắp xếp để bọn họ phản đối chuyện này.
Có điều nhóm Các lão đưa ra đề nghị “lừa Thái hậu” này – thực chất là người bên Đạo Quang Tĩnh Từ.
Lòng dạ hai người đen hù, tất cả đều tuân theo kế hoạch của A Điêu, đẩy Đàm Đài Nghiệp lên chiến trường, bây giờ cứ chờ kết quả.
.....
Nơi tiền tuyến của dãy núi Hoài Quang, đám người Ngư Huyền Cơ đã nhượng bộ mười dặm.
Hoàn toàn không giữ được.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
“Ở đời đầu tiên, một hang quỷ cỡ lớn nhường này vốn là an nguy của tộc Người, là mặt trận thống nhất giữa Tam Quốc, thậm chí là tất cả thế lực. Ba trăm năm trôi qua, thời đại thay đổi, lòng người đổi thay, ai nấy cứ bo bo giữ lấy mình. Một trận chiến này khó nhằn quá.”
Một số cường giả lâu năm vừa chém giết đẫm máu vừa thở dài.
Những người khác đều im lặng, họ đã không mong đợi hai quốc gia khác và hai Tông hoàng tới giúp đỡ, bởi vì ngay cả Lộc Sơn cũng chỉ đủ sức sắp xếp cho nhóm Bách Việt Linh Tê hỗ trợ điều tra tin tức chứ nào khiến cho họ đi ngược lại lợi ích của Nam Tấn, cứ vậy giúp Đường Tống.
Vì vậy...
Lần này Đường Tống tử chiến tới cùng!
Đại Quân vương tộc Đường Tống và thiết bị tấn công qu@n sự cao nhất của Quân bộ đã được đưa ra.
“Chuẩn bị, tấn côngggg!!!”
(P9)
Hàng trăm tàu chi3n khổng lồ chuẩn bị và rồi bắn chùm laser, chúng b ắn ra hệt một mạng lưới dày đặc, bắn phá đội quân ma quỷ đang khuếch trương tại dãy núi Hoài Quang rộng lớn.
Cùng lúc đó, cường giả vương tộc bay xuống... từ phía sau trợ giúp Ngư Huyền Cơ và các cường giả ở tuyến đầu.
Trên Thuyền Vua, Đàm Đài Nghiệp nhìn thấy cảnh chém giết phía dưới với nỗi sầu lo trên mặt và trong mắt, thực chất trong lòng y lại rét căm tột cùng.
Hầu hết tâm trí của y đã đặt trên phân thân.
Bên kia sắp thành công.
.....
Thế thân của A Điêu trong căn phòng bí mật đã như dầu hết đèn tắt, ngay cả phần tinh thần còn bị thiêu rụi tới 90%.
Đương nhiên phân thân của Đàm Đài Nghiệp sắp không kham nổi nữa, suy cho cùng Vong Linh Thiên Đăng là chí bảo siêu phàm cực hạn dạng tinh thần, nó phụ trợ Đàm Đài Nghiệp, để y sau chót gắng gượng đến cửa ải muốn nuốt hồn A Điêu thành công.
Cuối cùng!
Được rồi!!
Trong nháy mắt thành công, phân thân cùng với cơ thể chính của Đàm Đài Nghiệp đều để lộ vẻ cứng đờ vì cả hai đều cảm nhận ra: sâu trong linh hồn A Điêu này... không có biển tinh thần.
Dường như trong nháy mắt tỏ tường mọi thứ, da đầu Đàm Đài Nghiệp tê dại. Y xâu chuỗi tất cả những chuyện kỳ lạ, nỗi khủng hoảng dâng lên trong lòng, sự tàn nhẫn lan tới đáy mắt. Dưới cơn điên tiết, y bỗng đánh một chưởng vào đầu A Điêu.
Và khi chưởng này rơi xuống, y thấy được đôi mắt lúc ngẩng đầu của cô.
Cô đang đốt cháy phần tinh thần.
Tàn nhẫn quá.
Ầm!! Lớp ngăn cấm kiểm soát cô sụp đổ, cái gọi là giam giữ cũng được cô tháo bỏ, sức mạnh kh ủng bố giải phóng từ việc nổ tung trong cơ thể cô...
Hai người cùng công kích nhau tạo ra lực sát thương so được với cấp đại Linh Vương làm nổ tung toàn bộ phủ Thái tử.
Toàn bộ căn phòng bí mật nổ tung, Đàm Đài Nghiệp nhìn thấy trên thế thân này hóa giáp rồng, giờ khắc này y biết mình xong rồi – phân thân của y xong đời rồi.
Thể chất phòng ngự của cô quá mạnh, trước đây y còn nói phải liên thủ với Ngân Dực mới bắt được cô, hiện tại chỉ có một mình y.
Phân thân đối đầu với thế thân?
Ai có thể giành chiến thắng?
(P10)
Phản ứng đầu tiên của Đàm Đài Nghiệp là hủy đi phân thân – bởi vì y không thể bại lộ sự hiện hữu của phân thân, càng không thể để thế thân Trần A Điêu bắt được phân thân của mình, như vậy sẽ bại lộ thực lực thật sự của y, vương tộc Đường Tống sẽ không bỏ qua cho y!
Có điều không chờ đợi y có hành động tiếp theo, tự dưng y cảm thấy gì đó trên Thuyền Vua của mình.
Cảm ứng này bắt nguồn từ cảnh tượng vừa rồi.
Nhóm tàu chi3n mạnh nhất của vương quốc Đường Tống phát công kích. Từ đầu chúng đủ sức làm suy yếu đòn tấn công của quần thể ma quỷ trên một mảng lớn, nhưng bởi vì tác dụng của sương ma nên chúng đã bị ngăn trở một phần, mà những tia sáng hủy diệt tiến vào sương ma lại hầu như đánh hụt.
“Không thể được!”
“Trời đất! Không có khả năng!”
“Bị lộ, nhất định là số liệu vũ khí tác chiến của tàu chi3n bị rò rỉ, bị đám ma quỷ yêu vương này đánh cắp, bọn chúng đã dự đoán được đòn công kích từ trước!”
“Chết tiệt!!”
Đợt công kích này thất bại, kết quả là đám người Ngư Huyền Cơ không thể cản ngăn làn sóng ma quỷ tấn công. Vì thế các cường giả vương tộc đi xuống, đang muốn toàn lực chém giết thì lại nhìn thấy... nhìn thấy ba tiểu Ma Vương chui ra khỏi hang quỷ.
Trời đất ơi!
Ba? Tận ba tên? Nguyên tộc Ma Quỷ điên rồi chắc? Linh khí và tài nguyên bên họ dũng mãnh như vậy?
Không thể nào, cõi hang quỷ luôn luôn thiếu tài nguyên, sao mà có năng lực mở ra nổi một hang quật to lớn dữ vậy?
Ba tiểu Ma Vương quá đáng sợ.
Khi ấy những cường giả vương tộc thay đổi sắc mặt, chần chờ khốn đốn, né tránh ba tiểu Ma Vương này.
Lùi bước trước đợt chiến đấu, đồng đội nơi tiền tuyến ắt sẽ thê thảm.
Khối người trông thấy cường giả Lộc Sơn và nhóm mấy tổ tiên chém giết cùng với ba tiểu Ma Vương tiền tuyến này.
Ngư Huyền Cơ thấy cảnh này lộ vẻ hốt hoảng, lúc ấy phản ứng đầu tiên là khởi động dịch chuyển tức thời, muốn chuyển những người khác dời đi, mỗi tội đợt dịch chuyển bỗng không bị cắt đứt.
Một đại yêu vương hệ không gian xé rách không gian, ngăn cản đợt dịch chuyển ngay và tập kích từ phía sau, lần nữa buộc những ai có sức chiến đấu cao cấp nhất của Đường Tống đối mặt với ba tiểu Ma Vương.
Xong.
Dù là Ngư Huyền Cơ cũng thấy bi quan tột cùng ngay khi đó.
(P11)
Bởi vì sống sót từ đời đầu tiên, ông đã nhìn thấy nhiều tiền bối đời đầu tiên chết thảm, này là sư phụ, là sư tổ, là…, có ai trong số họ không thông minh không xảo quyệt?
Có điều vẫn chết cả rồi.
Do quy tắc đanh thép nhất của thế giới Linh tu chính là: kẻ mạnh là vua, còn kẻ yếu thì chết!
Có nhiều mánh khóe hơn nữa vẫn vô dụng.
Tại thời điểm này, ông thở dài trong lòng: Thôi, lần này con nhóc thối kia đã thật sự có thể kế thừa Lộc Sơn.
Tiếc là ông không thấy được,
Không biết hồn phách còn lưu lại được không.
Ngư Huyền Cơ nghĩ như vậy, một mình đơn độc đánh về phía ba tiểu Ma Vương.
Cậu thiếu niên từng có lúc theo chân các tiền bối Lộc Sơn lăn lộn trên chiến trường nay đã dần già đi, ông chạy thẳng không lùi về nơi có cái chết.
Sau đó…
Một khúc kèn vang lên yếu ớt vọng lại từ xa, tiếng chuông ngân vang, hệt khúc đưa tang vội tới vì ông.
Chân thật tới vậy, thực…
Hả?
Ngư Huyền Cơ ngạc nhiên.
Ai tới đưa mẹ tang cho mình ngay giờ này?
Có phải là...
Trời đất mở ra một cánh cửa.
Trận Tụ Linh khổng lồ, thần binh trên trời giáng xuống.
Đó là đám người Trâm Xanh, số lượng những người này vốn đã khổng lồ, giờ cứ vậy xuất hiện với thần thái sung sức – chính vì Trận Tụ Linh của người nào đó thật sự là đồ đại bổ, tu vi bọn họ đã được bổ sung đầy đủ bằng sạch.
Sau một đợt giáng xuống thế này, thần binh hạ xuống từ trên trời cùng với bọn họ, tất cả đáp xuống trận lớn, trực tiếp tấn công một số lượng lớn ma quỷ.
Và phía bên khác... Đằng sau Ngư Huyền Cơ xuất hiện một người.
Dẫu cho áo đỏ trôi nổi với màu sắc lộng lẫy, người này hệt nữ quỷ hung ác xuất hiện trong tiếng chuông giấc nửa đêm, tự mang theo nhạc nền là tiếng kèn chuông tiễn đưa, cô đưa một tay chạm vào cung và tiễn.
“Ông Cá Ướp Muối, đừng nhúc nhích.”
“Cho phép con bắn chết một đầu chó Ma Vương trong vòng một hơi thở.”
Thật kiêu ngạo, khoe khoang khôn cùng.
Nhưng vang lên một tiếng xoát, mũi tên này bắ n ra từ đầu vai Ngư Huyền Cơ.
Nhẹ nhàng vậy mà đã xé toạc không gian.
Bắn thẳng vào sọ não của một trong những tiểu Ma Vương.
Khoảnh khắc đó, ai nấy đều nhìn thấy một cô gái vận áo đỏ với một mái tóc đen tung bay, và sức mạnh bí ẩn được khêu ra từ đầu ngón tay của cô.
Sức mạnh này vượt quá giới hạn gen.
Cô đã đột biến lần thứ ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.