Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 23: Chạm vào xác chết




Edit + Beta: Basic Needs
………..
Chẳng ai biết nguyên tắc tồn tại của hố đất, nó là dị độ không gian được phóng ra hay từ đầu đã tồn lại dưới lòng đất từ lâu?
Dù sao người bình thường cũng không biết những bí mật này. Trước kia A Điêu chỉ có khái niệm nó là hố đất chỗ Cổng Linh Hồn dưới tàng cây đa. Nhưng hiện tại hố đất chỉ là hố đất, phía dưới không có bao nhiêu linh khí, con rết lớn và đám con cháu của nó đã ra ngoài hết rồi. Cô chỉ cần trốn vào bên trong, chắc sẽ… an toàn?
Lúc A Điêu mơ hồ nhìn thấy phía trước có một chỗ ngoặt, bỗng nhiên cô cảm nhận được giày đạp lên cả mảng trơn nhẵn dưới đất. Huỵch!
Trong nháy mắt thiếu điều trượt ngã đụng vào vách tường, cô nhanh tay lẹ mắt dùng ngón tay bám chặt vào chỗ nhô lên trên tường.
Ổn định rồi, A Điêu cúi đầu nhìn xuống chân với nỗi sợ hãi còn trong lòng, đây là?
Dưới chân cô rất nhiều chất nhầy, bởi lẽ phía dưới đường hầm quá tối mà trên người cô lại không có trang bị chiếu sáng nên chẳng thấy rõ nổi, cũng vì thế mà suýt trượt xuống.
Nhưng những chất nhầy này là thứ quái gì, nó mang theo mùi tanh rồi rất nhanh bị mùi rượu đè lấn án.
Chẳng lẽ là? Trong đầu A Điêu lóe lên đáp án, cô cẩn thận nhìn sang bên cạnh chất nhầy tụ tập trong bóng tối. Thình lình cô nhận ra bên lối rẽ nào có đường, rõ rành phía dưới là một vùng đất lở. Dưới ấy tối hù như mực, chẳng biết giấu cái gì nhưng mùi hơi nồng.
Đó tuyệt đó không phải nơi tốt lành gì cho cam, là sào huyệt của rết lớn?
Trong lúc hoảng sợ, A Điêu rút về. Cô hãy còn chưa dấn bước được bao xa đã nghe thấy trong thông đạo phía trước có động tĩnh rất nhỏ.
Đối phương đã rất cẩn thận, tuy nhiên vì không gian khép kín phóng đại âm thanh đã làm cô nhận ra.
Linh khí tẩy tủy cơ thể đơn giản vẫn có hiệu quả.
A Điêu vội vàng né tránh, dường như người phía sau nhận ra cô phát hiện ra mình bèn cấp tốc nổ súng.
Súng nổ lặng im nhưng có ánh sáng đến.
Súng?!
Súng ở đâu ra?!
Đạn laser không bắn trúng A Điêu tuy nhiên nó phát ra ánh sáng khiến cả hai nhìn thấy trạng thái của đối phương.
Trên mặt A Điêu hoảng sợ, trên mặt Chương Trình tàn nhẫn, hai khuôn mặt đều tồn tại trong đường hầm chật chội trong nháy mắt. Sau đó khi vầng sáng biến mất... A Điêu xoay người bỏ chạy.
Chương Trình chó chết này dám ở dưới tình huống bọn Phong Đình chạy tới còn muốn giết cô!
Tất nhiên không phải vì cha con nhà họ Tưởng, hoặc sợ cô quay đầu trưởng thành trả thù, thì cũng cho rằng trên người cô có Thực Thể Gieo Linh, mang lòng dạ cướp của.
Dù sao mặc kệ loại nào, sát tâm của gã đã rục rịch. Bằng không gã sẽ không nhân cơ hội trong hỗn loạn để cướp một cây súng laser mà bên tín đồ để rơi, có lẽ cuối cùng còn muốn giá họa cái chết của cô lên đám người tín đồ.
(P1)
Thấy A Điêu trốn vào khu vực tối tăm, Chương Trình nhắm không được chính xác. Ấy vậy mà từ đầu cô đã bị thương, chân thấp chân cao chạy chẳng được bao xa, thế là gã vội vàng đuổi theo.
Tiếng bước chân phía trước càng lúc càng gần, nó ở ngay phía trước.
Chẳng qua khi Chương Trình nghĩ rằng mình sắp đuổi kịp A Điêu... Đôi giày của Chương Trình đột nhiên giẫm lên thứ gì trơn trượt, gã biến sắc, cơ thể đã nghiêng xuống.
Phịch, trong nháy mắt gã ngã xuống đất, người mà gã những tưởng đã chạy trốn mất ở phía trước bỗng nhiên hiện lên từ góc ngoặt, đưa một tay giữ chặt tay cầm súng của gã.
Chết tiệt! Nó cố ý ngụy trang, tiếng bước chân kia cũng do nó cố ý mang ra mê hoặc gã, tất nhiên về phần những thứ dưới chân này cũng được nó biết từ đầu.
Chương Trình bừng tỉnh sau đó muốn xuống tay trước, làm sao gã biết được A Điêu đã kích hoạt “Một cú đấm nhỏ của người ta đập chết bạn”, sức lực của cô ngạy lập tức tăng cường.
Phụt, A Điêu bẻ gãy thẳng cánh tay Chương Trình. Trong lúc người này đau đớn và khom người với ý định nhảy lên tập kích A Điêu, cô nhanh chóng bắn súng. Do đây là lần đầu dùng súng, cô tự biết chưa chắc đã nhắm trúng, cho nên liên tục bắn vài phát vào gã.
Đạn tia sáng súng laser vút vút vút phá ánh sáng lao ra.
Khoảng cách gần như vậy, đừng nói Chương Trình vốn cũng bị thương nặng, cho dù gã có trạng thái hưng thịnh cũng chả tránh thoát nổi.
Cho nên bụng và ngực của gã đã trúng đạn.
Lúc gã nằm bất động, A Điêu không dám đi qua, cô lặng lẽ nhắm vào đầu gã đang nằm im lìm… Bụp!
Khi não phun ra máu, đôi mắt của Chương Trình đột nhiên mở to.
Quả nhiên, thứ chó chết này đang giả chết.
Nhưng hiện tại giả bộ không được nữa, A Điêu quá tiếc mạng, sẽ không cho gã cơ hội trở mình, chỉ đành ợ ra cái đ1.t mà thôi.
Bắn giết Chương Trình rồi, trái tim A Điêu vẫn nhảy thình thịch.
“Đáng sợ quá, vậy mà mình đã giết người, trời ạ, mình sẽ vào khám sao?”
Trong đầu A Điêu quay cuồng kiến thức pháp luật, cơ thể lại lưu loát hơn bất cứ ai — cô ngồi xổm xuống sờ xác.
Sờ s0ạng một trận, bỗng mắt A Điêu sáng lên: “Thẻ sao? Tên chó chết này ít nhất có 1 triệu tiền tiết kiệm?”
Không phải ai cũng mở được thẻ sao, tiền gửi đạt tới một hạn mức nhất định mới có thể mở thẻ. Song nhìn vào cấp sao trên thẻ chỉ là một sao, phỏng chừng tài sản Chương Trình cũng đâu đó 1 triệu đến 3 triệu. Tuy nhiên đó là tài sản lúc mở thẻ, hiện tại còn lại bao nhiêu lại không biết.
Mắt A Điêu xanh mét rồi.
Tuy rằng linh khí hồi phục và thứ như Thực Thể Gieo Linh và Cổng Linh Hồn mới là tài nguyên thứ nhất, gần đây tỷ giá tinh tệ trên thị trường tài chính một mực giảm đã chứng minh tinh tệ dần mất giá. Nhưng mà A Điêu vẫn cảm thấy chờ ít hôm nữa, Đồ Cấm Kỵ cùng các trang bị siêu hiện đại như robot giáp máy (cơ giáp) vẫn sẽ phát ra tác dụng cực mạnh. Huống chi chẳng ai biết tu luyện cần tài liệu gì, tầm quan trọng của tinh tệ không cần nói cũng biết.
(P2)
Cho nên A Điêu mới vội vã là thế, thậm chí tống tiền Chương Trình, nhưng hiện tại xem ra đã vô ích.
Di sản của gã nhất định thuộc về cô.
“Không biết mật khẩu… Mình sẽ thử dấu vân tay và nhận dạng khuôn mặt.”
A Điêu lấy dấu vân tay và nhận dạng khuôn mặt xác minh lần lượt lại nhận ra thẻ sao nhắc nhở sai hai lần. Thậm chí nó còn cảnh cáo cô còn một lần xác minh cuối cùng, nếu không thẻ sao sẽ tự động khóa, phải tự mình đến ngân hàng làm thủ tục mở khóa.
Xong đời!
Có báu vật mà không mang đi được… Lòng A Điêu nóng như lửa đốt, chợt mắt cô lóe lên. Đúng rồi! Còn có nhận dạng đồng tử!
Con ngươi trái và phải, cái nào đây?
Cô chỉ có một cơ hội.
Mặc kệ, chọn trái đi!
A Điêu nhanh chóng mở tròng mắt Chương Trình. Gã đã chết, nhất định sau một thời gian đồng tử sẽ tan rã, ấy như gã vừa mới toi thôi nên chắc vẫn còn tác dụng.
Bíp... Ánh sáng màu xanh lá cây của thẻ sao lóe lên, mở ra.
Số dư tài khoản: 323,465.
Chỉ có 320 ngàn?!!.
Nhiều tiền để làm gì, má nó!
Tâm lý của A Điêu bây giờ là: Tên chó Chương Trình này, mày mau ói ra 700 ngàn cho tao!
Đoạn thời gian trước ngay cả một ngàn tinh tệ đã không bỏ ra nổi, giờ đây A Điêu hiện tại đã tung bay, ngay cả 320 ngàn còn chê. Nhưng cô vẫn nhanh chóng chuyển khoản, và cất đi thẻ sao trống chờ sau này đi ra ngoài tiêu hủy. Về phần cái xác này... A Điêu đang muốn đẩy gã xuống dưới cửa động nơi chất nhờn chảy ra lại đột nhiên dừng động tác.
Chương Trình này là một sát thủ, lại có nguồn linh khí phát ra, có khi nào trên người gã cũng có Thực Thể Gieo Linh?
Sau khi chết nó không thoát khỏi cơ thể chứng tỏ nó không nằm bên trong người.
“Phần lớn Thực Thể Gieo Linh đều có năng lực ngụy trang, không có thiết bị kiểm tra hoàn toàn không biết cái nào mới là nó. Vậy trên người gã...”
A Điêu nghi ngờ trên người tên này cũng có Thực Thể Gieo Linh, lại nhìn Chương Trình đã bị mình lục lọi một đợt, ngoại trừ quần áo nào có bất kỳ vật kỳ lạ nào.
Để ở nơi khác?
Tính cách người này rõ ràng điềm tĩnh cẩn thận, còn am hiểu ngụy trang thành người bình thường thành thật hiền lành, thế nhưng trên trang phục thì cố ý ăn mặc theo dạng ưa thích tút tát. Có khi vì gã muốn che dấu một loại đồ trang phục không hợp thời nào đó, ví dụ như... A Điêu đưa tay tháo bông tai trên tai trái.
Leng keng, bồn cầu nhắc nhở.
“Kiểm tra được bông tai Thực Thể Gieo Linh cấp 1, năng lượng sánh với 8 điểm, có hấp thu không?”
Lúc trước một viên linh hạch đã có 1 điểm, Thực Thể Gieo Linh này chỉ được 8 điểm? Có thể thấy được Thực Thể Gieo Linh yếu nhất, bằng với tám khỏa linh hạch của Giun Nằm Giấu.
Có điều mức năng lượng thăng cấp là 10 điểm, còn thiếu 1 điểm mới lên cấp được.
(P3)
Tách hai Thực Thể Gieo Linh ra để sử dụng hay để hấp thu đây?
Trước kia cô chưa từng nghe nói Thực Thể Gieo Linh còn cắn nuốt lẫn nhau, luôn cảm thấy bồn cầu nhà mình không tầm thường.
Đặt cược?
Nếu không phải bồn cầu đã chiếm vị trí bản mệnh của cô, cô chả cần phát triển nó.
Cân nhắc chỉ trong đôi giây, A Điêu nhanh chóng cho hay: “Xác định hấp thu.”
Trả lời trong một phút, há há há, lần này tao nhanh hơn mày!
Bồn Cầu: “...”
Bồn Cầu: “Đã hấp thụ.”
Sau đó A Điêu đẩy thi thể xuống phía dưới, gã lăn xuống, đồng thời nghiền nát không ít đồ đạc, nghe tiếng chắc là trứng.
Nhưng đột nhiên, bên dưới có ánh sáng phóng ra.
A Điêu vốn định quay đầu rời đi, xem thử bọn Phong Đình xử lý rết lớn kia xong chưa, nay bỗng thấy vầng sáng bất thình hiện ra này.
Hả?
Ánh sáng này trông quen quá.
Bên phía cây đa lớn…
Trong lòng A Điêu mơ hồ kích động, kìm lòng không nổi bèn vịn mép vách tường, cố gắng nhìn xuống dò xét.
Chỉ liếc mắt một cái đã làm da đầu A Điêu giống như bị kim đâm, cả người nổi da gà, mồ hôi lạnh túa ra.
Nhiều trứng như thế?
Giống như mấy viên trân châu mập mạp trong trà sữa được phóng đại mấy trăm lần, một đám lớn, số lượng không dưới ngàn, đều ở hết trong hố sâu phía dưới. Trong hố còn một tầng chất lỏng giống như bãi cạn, những quả trứng này nằm trong đám chất lỏng này và đang xúm xít lại một thứ.
Một mảng ánh sáng giống một cánh cửa.
Không lớn, nhưng thật sự là Cổng Linh Hồn.
Từ đầu bị đám trứng này che dấu, vầng sáng không cách nào chiếu ra. Thế nhưng khi nãy sau khi cô lăn thi thể xuống, cái xác nghiền nát không ít trứng và làm cho nó lộ ra ngoài.
A Điêu ngạc nhiên, nói như vậy triệu hoán của Ngũ Hành Giáo chưa tính là thất bại hoàn toàn đâu, chẳng qua mua một tặng một, tặng thêm một tộc quần ma quỷ dưới hố đất.
Thật đáng sợ, trận bàn ác độc là thế lại thật sự dẫn ra Cổng Linh Hồn.
Nếu phổ biến rộng rãi... nhân gian sẽ thành địa ngục.
.....
A Điêu vừa nghĩ như vậy đã nghe thấy ngay thanh âm vụn vặt. Cô tiếp tục xem xét và nhận ra trên thi thể Chương Trình đầy ấu trùng nhỏ bé lăn xuống. Rất rõ ràng đấy là đám con rết non nò ra sau khi trứng bị phá. Ngoại trừ đám phát triển không đầy đủ bị nghiền chết ngay, một ít con đã vào thời kỳ trưởng thành dẫu cho vỏ trứng bị rách. Thế nên chúng nó vẫn sống sót nổi một hồi nhưng hãy còn yếu ớt. Mà hễ suy yếu thì cần bồi bổ, cuối cùng chúng nương theo mùi máu tươi bò lên thi thể Chương Trình.
Chúng quá yếu, không cách nào đâm lủng da, chỉ đành chui vào chỗ miệng vết thương. Thành thử A Điêu nhìn thấy từng đoàn từng đoàn con non tụ tập trên vết thương của Chương Trình. Tuy nhiên bằng mắt thường vẫn thấy được không rõ chúng tiết ra cái gì mà làm cho nơi có thương của Chương Trình nhanh chóng thối rữa và mở rộng, tiện cho việc ngày càng có nhiều con non chui vào.
Những người mắc chứng sợ hãi trước sự dày đặt thấy cũng phải thăng thiên ngay.
Hơn nữa có thể đọc được đám con non này có độc, độc tố không nhẹ, bằng không chả thể nào ăn mòn da thịt trong tích tắc tới nỗi thế.
Một màn này quá kinh khủng, A Điêu thiếu điều phun ra, cô vốn nên chạy trốn nhưng nào nhúc nhích được.
Lần trước Cổng Linh Hồn của cây đa bị quan phủ trưng dụng, lần này nó lại ở trước mặt cô, có muốn mạo hiểm không đây?
Cầu phú quý trong hiểm nguy.
A Điêu cân nhắc một hồi, chợt cô nhìn xuống ngón tay. Ngoại trừ móng tay chỗ đầu ngón tay đã rách, bên trong móng tay khác còn có một ít bùn đất, toàn bộ do cô găm tay vào vách tường để đứng cho vững khi trước.
Những đám đất này... A Điêu ngửi mùi trên đó, đuôi lông mày khẽ động.
Có!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu: Anh ói ra tiền của tôi mau!
Chương Trình: Cô không biết ngại à, còn muốn tiền nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.