Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 227: Tiểu Ma Vương




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Giờ phút này A Điêu vẫn ẩn thân, thật ra cô đã bắt đầu tàng hình trong phạm vi hàng ngàn kilomet từ bên ngoài dãy núi Hoài Quang, cẩn thận đến tận xương tủy. Lúc này sau khi tới gần dãy núi Hoài Quang, cô lại liên lạc với Trần Tốn.
Trần Tốn: “Nhận được đồ rồi sẽ gửi cho em hướng dẫn cụ thể, cẩn thận.”
A Điêu: “Ừ. Đúng rồi, anh cầm bản đồ này xem thử xem, em tìm thấy nó từ dưới gầm giường của bà cụ trong nhà.”
Trần Tốn dường như ngạc nhiên quá đỗi, một lát sau mới trả lời.
“Không ngờ em sẽ đi lật đáy giường bà nội thật.”
A Điêu không tìm tòi ý nghĩa trong giọng điệu mỉa mai của anh, trái lại còn trả lời: “Có vốn liếng của ai trong nhà họ Trần được em bỏ qua đâu? Ngay cả tủ quần áo của anh em còn lục lên nữa là, cùng hưởng ân huệ nha.”
Trần Tốn cười nhẹ.
Điên rồi, lục lọi đồ của anh mà vẫn còn vui vẻ tới vậy?
Trần Tốn nhắc tới một chuyện khác: “Gần đây bên Thái hậu cảm nhận được có không ít tài nguyên năng lượng siêu thường tồn tại trong cung đình. Theo phán đoán của cô ta, thậm chí lượng tài nguyên này còn vượt qua tiêu chuẩn phê duyệt mua vào của quốc gia. Tuy nhiên hơi thở tài nguyên này đã chóng vánh biến mất trong khi Công bộ không một số lượng lớn các tài nguyên năng lượng tới vậy.”
Vậy chính là hành động riêng của vương tộc.
Kiếm nhiều tài nguyên ngần này? Muốn triệu hoán cụ tổ tiên à? A Điêu nhướng mày, suy tư một hai, lại hỏi ngược: “Anh và Thái hậu có quan hệ không tệ?”
Trần Tốn không ngờ cô lại hỏi như vậy: “Có hợp tác, chung quy em bề bộn nhiều việc tới vậy, hai người chúng anh thường không liên lạc được với em.”
A Điêu không mảy may truy vấn.
Người này hiện tại đã là ông lớn Công bộ, từ tình báo Lộc Sơn cô biết rõ người này chưa từng chủ động cấu kết với quân đội và các bộ ngành khác, ngược lại quân đội lại vô cùng thân thiện với anh bởi vì phụ thuộc vào vũ khí quân sự do anh sáng tạo, đâm khiến nhiều lần nội bộ vương tộc muốn áp chế chức quan Trần Tốn do e dè A Điêu nhưng toàn bị ông lớn bên quân đội hóa giải.
(P1)
Dẫu cho nội bộ vương tộc có lực lượng to lớn khắp toàn bộ Đường Tống nhưng họ biết muốn nắm giữ một quốc gia, các bộ ngành như Quân bộ và triều đình là không thể thiếu, nói như thế nào cũng phải cho Quân bộ một ít mặt mũi. Đó là chưa kể những thiết bị này đích xác có hiệu quả tăng cường thực lực quốc gia, nội bộ vương tộc thèm thuồng, bấy giờ mới không xuống tay với Trần Tốn.
Song A Điêu cảm thấy Trần Tốn có sức nắm bắt quân đội không nhờ vào những thiết bị đã tạo ra mà vì anh đang tiến hành một vài dự án – và chúng còn mạnh hơn các thiết bị hiện có.
Đây là chuyện con lừa và củ cà rốt, cũng như ràng buộc lợi ích đôi bên.
Bồn Cầu: “Có đôi lúc hai người giống nhau lắm.”
Trái lại A Điêu không phủ nhận, sau đó ẩn nấp vào một cái hầm ngầm, lục lọi đồ đạc.
Ở một bên khác, không bao lâu sau Trần Tốn đã lấy được thứ mà Trận Dịch Chuyển nhỏ trước mắt đưa tới.
Ghê thật, đây là chuyển phát từ xa, một phương thức chuyển phát nhanh ghê gớm nhất trên thế giới.
Có điều Trần Tốn vừa nhìn thấy Trận Dịch Chuyển thẳng thừng mở ra trong phòng ngủ của mình đã nhướng mày suy tư, nhưng trong lúc suy tư, anh cũng khom lưng cầm lấy cái bản đồ da dê này.
Cầm lên trong thời gian ngắn, anh đã nghĩ ra hai điểm.
1. Mình thường xuyên đi công tác, không có nơi làm việc cố định, vậy mà nó biết rõ tới vậy cho thấy nó kiểm soát tình báo Lộc Sơn, Lộc Sơn hiện tại tuyệt đối đứng đằng sau nó. Vậy nên Lộc Sơn tín tưởng nó tuyệt đối trong cơn sóng gió hiện nay. Tuy nhiên với cơ chế Lộc Sơn thì dạng tín nhiệm này chỉ có hai nguyên nhân: hoặc ngoại trừ Sơn trưởng Ngư Huyền Cơ, Lộc Sơn còn có tổ tiên hết sức quan trọng ủng hộ A Điêu; hoặc A Điêu nắm giữ kỹ thuật kinh khủng quan trọng tột cùng đối với Lộc Sơn, cho nên toàn bộ Viện trưởng lão Lộc Sơn ủng hộ nó, hệt như Quân bộ có hảo cảm với mình.
2. Gửi cho mình một bản đồ, hoặc hy vọng mình có thể giúp giải mã hoặc nó đã giải mã, nhưng cố tình thông báo cho mình về điều này. Nhưng bất kể là loại nào đều dựa vào sự tin tưởng của nó đối với mình hoặc là chia sẻ lợi ích + rủi ro. Song chuyện này là không thể, nó không cần phải tự tham gia vào vấn đề này, nhất là đây cùng lắm chỉ là tấm bản đồ mà thôi. Nó đã không giải mã được, mình cũng không, nó chắc chắn cũng biết, thế thì do đâu lại đưa cho mình? Còn cố tình dùng phương thức xa hoa như Trận Dịch Chuyển tầm xa.
Tổng hợp hai điểm trên, Trần Tốn rút ra được hai điều.
Điều thứ nhất, Lộc Sơn hoàn toàn ngã về phía A Điêu, mà tình cảnh bây giờ của A Điêu là kết quả do vương tộc thúc đẩy điên cuồng sau lưng, chứng tỏ thực lực hai đỉnh mạnh nhất trong Đường Tống đã bị chia rẽ, nếu khai chiến tất sẽ tổn thương thảm trọng, mình phải tính toán cho tốt.
(P2)
Điều thứ hai, nó dùng Trận Dịch Chuyển chuyển bản đồ cho mình nhằm để lộ cái bản đồ này thông qua mình. Nguyên do cũng vì đoan chắc nơi này của mình bị vương tộc giám sát. Nếu trao đổi tin tức thì còn tốt, mình chính là người phát triển hệ thống, trước mắt không ai đủ sức phá được vàcả hai có thể mặc sức trao đổi, nhưng nếu dùng Trận Dịch Chuyển... Quỹ đạo truyền tải sẽ bị lộ? Sau khi quỹ đạo bị nắm bắt, thậm chí một số cao thủ ngành không gian vẫn có khả năng ăn cắp dữ liệu trong đó để tính toán đồ được dịch chuyển. Vì vậy nó cố ý, cố ý phơi bày chuyện này thông qua mình. Là nó đang đặt bẫy, hay nó đang thử xem liệu đây có phải là một cái bẫy được giăng ra cho người khác?
Vậy thì... Trần Tốn biết mình cứ làm theo là được, cho nên anh đọc bản đồ thật.
“Hoài Quang? Hình như vẫn là một nơi có lớp ngăn cấm... Chưa kể thói quen vẽ bản đồ và chữ viết này giống như của…”
Trần Tốn tỏ tường, là bản đồ của Trần Khuê? Đương nhiên bên trong giấu kín bảo vật mà A Điêu vô cùng hứng thú, hơn nữa còn là món bảo vật mà vương tộc nhất định cảm thấy hứng thú.
Vậy nó đang thăm dò xem đây có phải là cạm bẫy dành cho vương tộc Đàm Đài hay không.
Ở một bên khác, vương tộc... ngoài ra còn có Quân chủ người ma Đàm Đài Nghiệp, hai bên đã lấy cắp toàn bộ, không cần người khác giúp đỡ, chính y tự phân tích ra kết quả.
Bản đồ.
“Bản đồ? Bản đồ da dê...”
Lão thái giám bên cạnh cúi đầu: “Chủ tử... Nô cảm thấy kỳ lạ.”
Trần A Điêu muốn tốt cho Trần Tốn như vậy?
Phải biết đây không phải là lần đầu tiên người này lợi dụng Trần Tốn.
Đàm Đài Nghiệp khoát tay áo, bình tĩnh cho hay: “Cô ta đang thăm dò, sợ đây là cạm bẫy của ta hoặc vương tộc đặt ra.”
Lão thái giám ngạc nhiên: “Vậy tất nhiên nội dung ghi lại trên tấm bản đồ này không phải là chuyện thường, chẳng lẽ là món được những lão già của Vương tộc họ Đàm Đài trước kia chôn đi?”
Đàm Đài Nghiệp nheo mắt: “Không biết, để ta tính năm của tấm bản đồ này đã.”
Trong dữ liệu không gian sẽ có thành phần của tấm da dê, áp dụng chút phép toán sẽ tính ra được năm tồn tại của thứ này.
Đàm Đài Nghiệp thấy được, thần sắc dao động.
Lão thái giám bên cạnh nhìn thấy kết quả mà cả kinh: “Năm 301, vương tộc không chôn thứ này tại thời điểm đó cho nhà họ Trần để bẫy con cháu nhà họ Trần, chung quy khi đó Trần Khuê còn chưa chết. Đó là đồ của Trần Khuê?”
Mặc dù Trần Khuê không thể sánh với Trường Đình và Côn Luân, nhưng người này về sau đã lội ngược dòng đấy, man trá thâm sâu tột cùng, ai biết hắn cất thứ gì tốt.
Trong mắt Đàm Đài Nghiệp hiện lên hứng thú, trầm tư thật lâu rồi nói: “Nếu cô ta muốn thăm dò vậy thì cho cô ta một kết quả thăm dò.”
(P3)
Y đã tính toán ra được nơi bắt nguồn của quỹ đạo dịch chuyển.
Nơi bắt nguồn ở… vùng đất biên giới Tây Bắc hoang vu của nước Đường Tống, sát bên nước Liệt Tần.
Lão thái giám: “Vị trí kho báu ở đây?”
Sắc mặt thản nhiên, Đàm Đài Nghiệp trả lời: “Coi như nó ở đây, ngươi đi qua một vòng, nhớ kỹ tránh khỏi người vương tộc để cho cô ta yên tâm.”
Lão thái giám gật đầu đồng ý. Sau khi ông ta rời đi, Đàm Đài Nghiệp tiện tay cầm lấy một xấp giấy nháp tính toán châm lửa đốt trên đầu ngón tay, đoạn đi đến điện Cần Chính bên cạnh xử lý công vụ.
Chờ cho đến khi cả hai đã rời đi.
Khi tro tàn đã cháy bay vào thùng rác, một phân thân đang tàng hình của A Điêu giơ tay và xòe ngón tay câu lấy trên thùng rác.
Tro tàn lặng lẽ bay lên, gầy dựng lại theo cách giả lập... các phần khác nhau được tổ chức lại, nhanh chóng biến ngược lại thành nội dung tính toán. A Điêu đọc hết nội dung tính toán chưa thấy rõ trước đó, cô nhướng mày, cười thầm.
“Thú vị, cái này cũng có thể xem là… còn dữ dằn hơn cả mình.”
Rút tay lại, đám tro quay về thùng rác như cũ.
Bồn Cầu có thể chia sẻ góc nhìn phân thân của A Điêu, sau khi nhìn thấy cảnh này, nó lấy làm khó hiểu: Nó cũng nhìn thấy những nội dung tính toán đó, chúng đứt quãng, không có kết thúc, vậy mà Đàm Đài Nghiệp tính ra tất tài giỏi hơn A Điêu, A Điêu tức giận à? Nếu không thì tự dưng có nụ cười âm u như vậy hệt như mấy tên già gàn dở làm gì.
Mẹ ôi, hễ mỗi lúc những người có chỉ số IQ cao này chơi trò quỷ kế là không chỉ làm hải vương hải hậu trợ giúp nhau cắm sừng xong rồi còn đấu trí đấu gan với nhau nữa… Không hiểu con đường của họ ra làm sao, song hiển nhiên Điêu Điêu nhà mình cũng phát hiện đôi chút gì đó.
Đã thăm dò được kết quả chưa?
Không phải người ma này âm mưu, cũng không phải do bên vương tộc luôn, kết quả giám sát bên vương tộc là an toàn.
Có phải vậy không?
Có là gì thì A Điêu liếc qua phương hướng lão thái giám kia rời đi, thầm nghĩ: Thú vị đấy, ông già thái giám này cũng có cơ thể người ma, hơn nữa tu vi còn tăng lên, nhưng cơ thể người ma của ông ta không cao cấp bằng Đàm Đài Nghiệp, thấp cấp hơn một mảy.
Đàm Đài Nghiệp này tốt với ông ta lắm.
Tốt đến nỗi bất thường.
(P4)
.....
A Điêu đã ghi lại toàn bộ nội dung bản đồ, cũng sao chép thành một tấm khác. Một khi xác định không phải cạm bẫy của đôi bên đâm khiến cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu yên tâm chuẩn bị thăm dò tài nguyên Ngày Mặt Trời.
“Tọa độ ở đây, bí mật tợn, không có tên, trước tiên phải xác định nó không nằm sát bên hang quỷ. Hang quỷ Hoài Quang này có quy mô lớn như vậy có khi bên trong hang quỷ đang thai nghén ra Ma Vương, có là khùng mới dám trêu vào.”
A Điêu sợ chết, cẩn thận từng li từng tí trước việc này. Nhưng ngay khi cô sử dụng thiết bị và thủ đoạn của mình để giải phóng sợi tơ tinh thần đi vào khám phá, cô nhận được phản hồi từ Yến Khê: Gã đã tìm được nơi những người Lộc Sơn mất liên lạc.
Đúng vậy, đây là một trong những mục đích của A Điêu đến Hoài Quang.
Nói thế nào thì Trâm Xanh đã từng cứu cô, nói thế nào thì Lộc Sơn là địa bàn của cô, khiến cho người của cô mất liên lạc không phải sẽ gây tổn hại tới căn cơ của cô sao!
Vì vậy, A Điêu đã sắp xếp cho Yến Khê đang trà trộn trong núi điều tra một đợt.
“Đồi Cảnh Dương?”
A Điêu nhìn xuống bản đồ, nó nằm trên cùng một con đường với đích đến của cô, trước tiên đi sang bên Yến Khê xem xét đã.
Có điều trước khi vào lớp sương đen, đôi mắt Hoàng Tuyền của cô lóe lên bí ẩn, nhìn xoáy sâu vào hơn non nửa khu vực phía trước, nhìn thấy mấy cái đốm nhỏ màu xanh lá cây trong lớp sương đen dày đặc.
Bồn Cầu: “Mị Linh Lơ Lửng? Hang quỷ này có tiêu chuẩn rất cao, kể cả loại ma quỷ không khí quý hiếm này còn đi rậm rậm rạp khắp mọi nơi, có sức rình mò tới tất cả người tộc Người tiến vào trong dãy núi. Với dạng thủ đoạn này bảo sao tộc Người khi thắng khi bại, bị người ta bưng vào trong sào huyệt.”
Đây là lần đầu tiên A Điêu được chứng kiến loại ma quỷ này, cô âm thầm cảnh giác, tăng thêm một loại bí thuật hòa vào không gian ở trên người mình, tiếp đó mới tiến vào trong sương đen.
Và khi Mị Linh Lơ Lửng bay la đà sang trong lớp sương đen, chúng bay xuyên thẳng qua cơ thể cô.
(P5)
.....
Chỉ một thoáng sau, A Điêu nhìn thấy Yến Khê ẩn mình trong rừng núi rậm rạp, Yến Khê không thể kháng cự cô nhưng tuyệt đối không ưa gì cô, gã xụ mặt chỉ xuống hố sâu như ẩn như hiện trong sương mù dày đặc phía trước.
A Điêu: “Đây là hố, đâu ra mà đồi?”
Yến Khê hãy còn xụ mặt, trả lời: “Hai ngày trước bọn họ bị mai phục ở các nơi đóng quân trên đồng cỏ khác, tổn thất thảm trọng. Hình như hệ thống truyền tin của bọn họ xảy ra vấn đề, không cách gì liên lạc, bị đuổi giết một mạch. Cuối cùng họ dựa vào bí thuật truyền tin phá không, lúc này mới cùng nhau tập hợp lại và lập nhóm ở đồi Cảnh Dương này. Khi đó nhân số cũng kha khá, có sức đối phó với phần lớn tộc quần ma quỷ, nhưng ngay tối hôm qua thì bọn họ và toàn bộ đồi Cảnh Dương đều biến mất. Tôi mới nhìn ở khoảng cách gần, cảm thấy có thể bên dưới có đường hầm không gian liên thông với hang quỷ.”
Ý là nơi này là cửa vào hang quỷ?
A Điêu lại thăm dò dữ liệu không gian ở đây: “Chỗ này không phải nhưng bên dưới có hang quỷ thật.”
Biểu hiện của cô rất phức tạp.
“Hang quỷ ngọn nguồn của dãy núi này sẽ sinh ra hang quỷ nhỏ. Theo lý thuyết, trừ phi phía dưới có một đại Ma Vương điều khiển, bằng không nó sẽ chả có thủ đoạn mở ra không gian như vậy. Tuy nhiên đại Ma Vương sẽ gặp hạn chế lúc ra vào vách ngăn thế giới, hắn đã có thủ đoạn và tinh lực bực này thì thà nhọc lòng làm cho mình đi vào thế giới này còn hơn, cần gì tính toán tới mức này, suy cho cùng nhóm người ấy không thể quyết định cho vận mệnh tộc Người.”
Tình huống hiện tại là bên tộc Người còn chưa có được bao nhiêu đại Linh Vương thức tỉnh, nếu bên ma quỷ có được Ma Vương thức tỉnh, chẳng phải sẽ ngon hơn nếu chúng chuyên tâm công phá vấn đề rào cản cuối cùng nắm bắt cơ hội tiến vào thế giới này giết trên diện rộng à?
Cho nên A Điêu đoán được một khả năng khác.
“Bên trong hang quỷ ngọn nguồn này có ma quỷ lợi hại nắm đá Không Gian, bởi vậy hắn có đủ sức liên tục thay đổi vị trí không gian, đâm khiến tộc Người chúng ta tìm không ra hắn, thậm chí hắn còn có khả năng mở ra hang quỷ nhỏ bất ngờ cắn nuốt nơi đóng quân của tộc Người.”
Bồn Cầu: “...”
Mẹ ơi, cuộc khủng hoảng hố đất Hoài Quang lần này không phải gieo neo theo lẽ thường, đá Không Gian khó xử lắm.
(P6)
Bồn Cầu: “Mặc dù đá Cõi Không Gian Thời Gian có một phần thuộc tính không gian nhưng chủ yếu nhằm vào thời gian; còn đá Không Gian thì thuần túy nghiên về mặt không gian. Dựa trên cường độ của nó có khi nó còn ghê gớm hơn hai khối đá Cõi Không Gian Thời Gian của cô nữa. Tên ma quỷ này tài giỏi đấy.”
Trên thực tế có thể hiểu được, bọn họ đang phải đối mặt với thủ đoạn được toàn bộ cõi hang quỷ nhằm vào cái khe này. Mỗi tội thủ đoạn của bọn chúng lại chỉ tập trung vào một phương Đường Tống, điều này dẫn đến nhóm người bên Đường Tống giật gấu vá vai.
Vấn đề nảy sinh, phải chăng A Điêu muốn xông xuống giải cứu đám người Trâm Xanh?
A Điêu chọn nói chuyện này cho Ngư Huyền Cơ, để cho ông xem mà xử lý, sau đó để cho Yến Khê tiếp tục ẩn mình phát triển.
Yến Khê: “Cô không không đi cứu họ sao? Ngược lại như vậy càng phù hợp với tác phong của cô hơn.”
Thần phục nhưng không gặp trở ngại trong việc khịa nhau?
A Điêu: “Vợ anh ngỏm rồi, sao lúc đó anh không chết theo đi? Cố gắng nhiều năm như vậy mà vẫn không lấy được Vong Linh Thiên Đăng, còn bị một con mụ thối như tôi nô dịch thành nô lệ, chắc trong lòng mệt mỏi dữ lắm.”
Từ Yến Khê +20 sao!
Tới đây, làm tổn thương nhau nào đồ chó!
Làm nô lệ mà còn quật cường tới vậy?
Tức nô lệ của mình rồi, A Điêu hừ nhẹ một tiếng, chảnh chó rời đi.
Yến Khê đứng tại chỗ đen cả mặt, nhưng rồi gã chóng vánh ẩn mình trong sương đen.
.....
Tại nguồn nước thượng nguồn của Hoài Quang, A Điêu đến khe suối trước mắt, phát hiện đây là một cái hồ chứa nước ngầm, không lớn không nhỏ, quả là thứ không nổi bật cho lắm ở một nơi mà bốn bề toàn là nguồn nước của dãy núi Hoài Quang.
A Điêu quan sát xung quanh, chỉ thiếu điều cạo đất xuống li3m thử hương vị nhằm kiểm tra xem liệu có ai từng thiết kế qua hay chăng.
May mắn thay là không.
Tiếp đó A Điêu xuống nước.
.....
Khi A Điêu đã xuống nước, bên ngoài dãy núi Hoài Quang có một số tu sĩ Đường Tống chạy tới. Bọn họ đều người yêu nước, cho dù biết rõ hiểm nguy và nhà nước không ủng hộ, bọn họ vẫn tới.
Hoặc chết, hoặc chết vì đất nước.
(P7)
Đây là lựa chọn của họ, trong đó có không ít cụ già, có lẽ họ vừa khôi phục đấy, tu vi tốt, kinh nghiệm cao, dẫn theo một số tu sĩ thời này mà họ đang hòa vào, cùng đi vào lớp sương đen có trật tự, vậy mà họ lại nghe được một câu thưa thớt.
“Khuyên mọi người đừng đi vào như vậy, nếu không, vào là chịu chết.”
Mọi người hãi hùng, vừa quay đầu đã thấy ngay một đám người ăn mặc đồ kiểu cách phong tình của người nước ngoài, trong đó cô gái cầm đầu có khuôn mặt mày như tranh vẽ, lời thốt ra thì lạnh lùng.
“Bên trong có Mị Linh Lơ Lửng, mọi người là mấy người lớn tuổi từ đời đầu mà không biết?”
Một trong những lão già nhận ra cô, lúc này tới chào hỏi. Ông ta là tiểu Linh Vương nhưng hiển nhiên ông ta biết mình không bằng khi so với cô gái trước mắt này, cho nên ông ta cung kính khách sáo tột cùng.
“Xin chào Thánh nữ Vu Sơn.”
Bách Việt Linh Tê nhướng mày: “Ông là tiền bối, không cần khách sáo như vậy. Tôi không đề nghị mọi người đi vào, nhưng nếu cứ phải đi vào thì cho mọi người cái này, nó có khả năng che giấu Mị Linh Lơ Lửng, không đến mức bị đối phương dò xét được tung tích ngay.”
Ông già nhìn thấy phía sau cô ta còn một nhóm người Vu Sơn thì nghĩ về tin tức trong thời gian trước mà nhất thời do dự. Song, ông ta cấp tốc đưa ra quyết định: hoặc tin tưởng A Điêu, vậy thì phải lôi kéo những người này; hoặc không tin thì tránh xa cô ta ra.
Ông ta chọn vế trước, bởi lẽ ông ta là tiểu Linh Vương mà không phải đám cư dân mạng ngu ngơ bị lừa.
Vì thế ông ta quyết đoán mời Bách Việt Linh Tê và các cao thủ Vu Sơn cùng mình đi vào dãy núi.
Bách Việt Linh Tê: “Tôi là người Nam Tấn, ông không sợ ta ném đá giấu tay?”
Ông lão: “Điện hạ muốn ném đá giấu tay thì không nhắc nhở chúng tôi là được, huống chi, tôi tin tình ý giữa ngài với Thiếu tông Điện hạ.”
Bách Việt Linh Tê vốn còn cảm thấy những người Đường Tống này hãy còn tầm nhìn xa lắm, không trả đũa và nghi ngờ cô.
Dù sao cô thật sự cảm thấy môi hở răng lạnh, không hy vọng Đường Tống cứ thế lụn bại, chẳng ai muốn bị người ta vu khống dù có ý tốt...
Chờ đã, tình ý gì?
Sắc mặt Bách Việt Linh Tê hơi sa sầm, vốn định bẻ lại lời nói của đối phương, nhưng cô nghĩ đến lời răn dạy của mẹ vì vậy đành tự nhủ phải ôn hòa nhã nhặn, đừng để những chuyện này trong lòng, không màng danh lợi đến mức xa xôi đấy.
(P8)
Thành ra cô cô im lặng, dẫn mọi người đến gần sương đen, ngặt nỗi cô nào hay nhóm người già phía sau đang trò chuyện riêng tư trong nhóm chat.
A: Trời, cô ta không phủ nhận!
B: Hóa ra là sự thật, Thiếu tông A Điêu thật sự bá cháy!
C: Lần đầu tiên gặp mặt đã có sức dựa vào miệng pháo xuyên quốc gia bắt cóc Thánh nữ của bên Tông hoàng đối địch... Thiếu tông là thần của tôi!
D: Cho nên cô ta không thể nào là Ma Vương hóa thân. Chỉ bằng thủ đoạn lừa gạt người khác của cô ta thôi, cô ta đủ sức làm kẻ buôn người, một mẻ hốt trọn hết thiên tài cao cấp của tộc Người chúng ta, có khi ngay cả Sơn trưởng Vu Sơn còn bị gạt. Cô ta cần gì phải tốn tâm tư lớn như vậy bày chuyện ở hòn đảo không ra đâu, hơn nữa còn để lại những hiềm nghi này. Cô ta thông minh cỡ nào, còn lưu lại dạng sơ hở ấy?
Ông già: Chúng ta nhìn thấu vì chúng ta đã tham gia đánh nhau ở đó, còn mấy người không tham gia lại không nghĩ tới vậy.
Câu này nói trúng.
Không ít người im lặng, cho nên bọn họ sẽ chiến đấu vì hạng tộc Người này?
Không, họ đấu tranh cho những người kín kẽ hơn, những người đang trầm lặng và cố gắng sống trên đời!
Một nhóm người tiến vào rừng rậm núi mà nào hay có điều bí ẩn. Yến Khê ẩn núp, gã muốn cắn những người này biến họ thành bầy xác sống, nhất là những cường giả Vu Sơn bách độc bất xâm. Khốn nỗi ngay khi vừa có ý nghĩ ấy, đầu gã đã đau đớn muốn nứt ra: Trần A Điêu kiểm soát tất cả hành vi của gã.
Chết tiệt!
Yến Khê đành phải căm thù đi tìm thi thể chết.
.....
Sau khi xuống nước, A Điêu phát hiện hồ chứa nước ngầm này sâu không thấy đáy, áp suất bên dưới đáy ngày càng trở nên khủng khiếp. Tuy nhiên đó cũng là chuyện thường vì nó kết nối với hệ thống nguồn nước ngầm.
Ở độ sâu 7,000 mét dưới mặt nước, nước đã trở nên nóng bỏng, có thể chúng tiếp xúc với một số lớp dung nham chất lượng thấp.
Sau chót A Điêu tìm được một lớp ngăn cấm.
“Ghê, 38 lớp ngăn cấm hợp lại, dù tố chất tu luyện của Trần Khuê không ổn thì ông ta vẫn đủ sức tu luyện. Đầu óc ông ta tốt quá, là cao thủ tạo lớp ngăn cấm đấy.”
A Điêu vừa nhìn vào lớp ngăn cấm này đã biết ngay trình độ về lớp ngăn cấm của Trần Khuê không kém Trường Đình là bao.
(P9)
Điều này khủng khiếp tợn, chính Trường Đình năm đó là một trong những cao thủ hàng đầu của tộc Người.
Thay vì thẳng thừng giải lớp ngăn cấm, A Điêu đã mổ xẻ thiết lập của 38 lớp ngăn cấm này, nhanh chóng tính toán nội dung của lớp cuối cùng. Thứ này khó tột cùng, A Điêu vô cùng ý thức được do mình đã nắm vững 20 phần trong phù điêu cá, nếu không cô thật sự không cách gì giải quyết.
Xác định mình đủ sức mở lớp ngăn cấm, lúc này A Điêu mới bắt đầu xử nó.
Bồn Cầu: “Trần Khuê này quả là người lạ lùng, nói ông ta quật khởi vì gia tộc vậy mà thực chất trong thâm tâm ác nghiệt cực kỳ. Tôi tưởng đâu ông ta chú trọng quan niệm về gia tộc, sẽ thiết lập một lớp ngăn cấm về huyết thống, đảm bảo người cuối cùng giành lấy được là hậu duệ của ông ta, nào có ngờ đâu.”
Nếu thật sự muốn huyết thống vậy thì khó xử rồi, hiện tại A Điêu không có huyết thống của Trần Khuê.
Có điều như vậy âu số người đủ sức giải quyết lớp ngăn cấm này sẽ cực kỳ nhỏ bé.
Dù sao vừa muốn tu vi vừa muốn trình độ kỹ thuật tới cỡ này thì có tìm cả Tam Quốc cũng không sục sạo ra được bao nhiêu người, cho dù có, thì người ta vẫn còn chưa hồi phục.
Trong mắt A Điêu lóe sáng: “Có gì lạ, chỉ số IQ càng cao, càng chạy tới mặt cực đoan, hoặc hoàn toàn hóa thành thánh nhân, hoặc xem mình là trung tâm tới cùng cực. Bởi lẽ càng thông minh càng không cần phải dựa vào người khác, nhu cầu về người khác yếu đi, đồng thời không cam tâm cho người khác đồ thuộc về mình, có là con cháu chung huyết thống cũng vậy. Tôi thấy ông ta không cam lòng mình sẽ chết, không tính nhường thứ này cho người khác, tất cất giấu để một mình mình dùng. Lại nói, rốt cuộc ông ta đã chết hay chưa?”
Bồn Cầu ngạc nhiên: “Không phải hồi trước vương tộc sử dụng cơ thể của ông ta để nguyền rủa cô à?”
A Điêu: “Người này có trình độ về lớp ngăn cấm cao như vậy, có khi linh hồn đã bỏ chạy.”
** má!
Bồn Cầu nghi ngờ không thôi, A Điêu lại tăng nhanh động tác.
Còn 7 lớp cuối cùng, bỗng đâu A Điêu nói với Bồn Cầu: “Có gì đó không ổn.”
Bồn Cầu: “?”
A Điêu: “Áp suất nước ở đây không đúng, có người đang đến gần và nhân số còn không ít. Bình thường áp suất nước không thay đổi do khó mà cải biến mật độ. Nhưng khi tu sĩ làm phép Thuật Tàng Hình trong nước, họ sẽ làm nước thay đổi mật độ hệt như thay đổi mật độ trong không khí trên mặt đất để che giấu bản thân. Dẫu mực độ nước yếu ớt tột cùng, cả tôi còn không phát hiện, nhưng bọn họ đông đúc, cùng tập hợp lại đã thay đổi được áp lực nước.”
Chủ yếu do lớp giáp của cô có bật thiết bị kiểm tra với thuật toán được cô lập trình đang đo lường sự thay đổi áp suất nước trong theo thời gian thực, chỉ cần nó do ra áp lực nước có dao động, âu cô sẽ biết có người tới ngay.
Bồn Cầu: “Là ai? Không phải bọn họ bị cô dẫn đi mất rồi à?”
Vừa nói xong, A Điêu quyết đoán di chuyển lên trên, nhưng đúng lúc này, lão thái giám dịch chuyển tới, giơ tay lên khởi động ngay dịch chuyển trong không gian.
A Điêu giơ tay lên muốn chặn lại ngặt nỗi vẫn chậm một bước do lão thái giám này quá am hiểu không gian, thành ra đám ma quỷ vốn đi theo con đường nước ngầm gần đó tới gần nay được dịch chuyển thẳng sang.
(P10)
Có là gì cũng phải dịch chuyển ba ma quỷ yêu vương tới đây.
A Điêu liếc mắt nhìn thấy yêu vương xương trắng, yêu vương mạnh nhất từng xuất hiện trên hòn đảo Quy Khư. Lúc ấy tên này chỉ là tiểu Linh Vương đỉnh cao, giờ đây đoán chừng đã là trung Linh Vương rồi.
Song, mạnh nhất không phải là yêu vương xương trắng toàn thân là xương trắng với yêu khí khắp người, cũng chả phải một con quỷ thân người đầu bò mặt đen khác, mà là yêu vương duy nhất có hình thể giống hệt tộc Người với khuôn mặt hồ ly.
Cái tên mang khuôn mặt hồ ly này có mỏ nhọn và lông bên má, xấu xí muốn chết, nhưng A Điêu vừa cảm ứng yêu khí và phần tinh thần của đối phương đã biết ngay thằng này ở cấp trung Linh Vương đỉnh cao.
Cộng thêm một lão thái giám, như vậy F4 người yêu này đã có nhân lực với sức chiến đấu đồng đều từ trung Linh Vương trở lên, đánh làm sao?
A Điêu nhìn thấy, ước chừng sợ muốn chết, cứ vậy quay đầu bỏ chạy.
Không cần cả tài nguyên.
Lão thái giám ở phía sau nhìn thoáng qua lớp ngăn cấm còn lại bảy lớp, bấy giờ ông ta phất tay áo lên, dẫn theo ba con yêu đuổi theo.
Không biết trong lớp ngăn cấm này có bảo vật gì, tuy nhiên giết Trần A Điêu là chuyện chính quan trọng hàng đầu, nếu không họ đã chẳng sắp xếp thành nhóm người có tu vi cao bực này, họ tới vì muốn giết cô.
.....
A Điêu vọt lên trên như điên, khốn nỗi cô ở ngay trong vùng nước sâu tới mức không nhìn thấy cả ống kính, thành thử cô vừa vọt lên trên một ngàn mét đã bị lão thái giám phía sau đuổi kịp.
“Trần A Điêu, chạy cái gì, hôm nay ở lại ngôi mộ dưới lòng đất này đi!”
Lão thái giám vừa ra tay đã cố tình phá vỡ tố chất không gian khi phong tỏa không gian, ngăn chặn mật độ không gian, đâm khiến việc dịch chuyển tức thời và dịch chuyển không cách gì thực hiện.
Ba đại yêu vương ở ngay sau, tốc độ nhanh nhất thuộc về yêu vương xương trắng với bốn cánh xương mọc ở đằng sau lưng. Vừa vùng vẫy trong dòng nước, động lực mạnh mẽ sinh ra, hắn mau chóng đuổi tới phía sau A Điêu. Hắn giơ tay sinh ra một cây giáo xương trắng, hung hăng ném về phía sau lưng cô.
(P11)
Cây giáo xé đôi dòng nước, ngay lập tức đến ngay sau lưng A Điêu... Với khoảng cách trong gang tấc, A Điêu nghiêng người né tránh, giơ tay lên dùng bí thuật không gian, vừa chóng vánh sửa chữa mật độ không gian vừa né.
Lão thái giám quan sát thủ đoạn của cô, phát hiện con nhóc này hoàn toàn không có dự tính chém giết với bọn ông mà là ôm lòng muốn chạy trốn, khốn nỗi tốc độ quả thật đã nhanh hơn lúc ở Quy Khư rất nhiều.
Nếu nó vừa chém giết với bọn ông họ vừa trốn tránh thì đó mới là quái đản.
Bởi vì chiến đấu cần tiêu thụ năng lượng, sẽ làm giảm tốc độ của chính nó, không có lợi cho việc chạy trốn, những người thật sự cảm thấy không địch lại đám nhân tài bên bọn ông mới chạy trốn mà không còn quan tâm tới gì nữa.
Hiển nhiên thực lực của nó đích xác không vượt qua dự đoán, vậy sẽ không có gì bất ngờ.
Chung quy cho dù nó tìm hiểu 7 phần của bản ghi bí mật thì nó cũng không giành được bao nhiêu bảo vật tài nguyên.
Lão thái giám phán đoán xong, ông ta gọi ra ngay hai lớp tác động kép từ tinh thần + tính linh.
Chỉ cần như vậy đã đâm khiến A Điêu mở ra lĩnh vực tinh thần kháng cự, mỗi tội việc làm pháp bị trì hoãn, thuận tiện cho yêu vương xương trắng đụng độ.
Xoạt! Yêu vương xương trắng đã đuổi kịp A Điêu, thân thể hóa thành vô số xiềng xích xương trắng cố gắng quấn lấy A Điêu. Cô tránh né bốn bề và hoàn mỹ tránh được.
Tốc độ phản ứng khủng khiếp!
Nếu như một mình hắn đối đầu với cô, e rằng chỉ cần đôi phút đối mặt đã bị diệt ngay.
Yêu vương xương trắng hãi hùng, thúc giục càng nhiều xiềng xích, nhắm chuẩn cơ hội... Phía sau, người đầu bò mang theo búa lớn chợt đuổi theo, nện xuống một đòn đầy ầm vang – y không đánh A Điêu, thay vào đó nện xuống dòng nước.
Ùm!!
Trong cơn chấn động của nước, rung động gợn sóng này tạo ra áp suất cao dưới nước, tăng sức gấp đôi thành lực tác động ghê gớm vô hạn hơn, như dời núi lấp biển.
(P12)
A Điêu tức thì rút lui, nhưng cô vừa rút lui như vậy, yêu vương xương trắng ở chính giữa được thỏa lòng mong muốn, cấp kỳ nhân cơ hội quấn một sợi dây xích quanh mắt cá chân của A Đi khi vô số sợi dây xích làm rối loạn phán đoán của cô.
Bấy giờ, lão thái giám lại một lần nữa tung ra đòn tấn công tới, dùng nó để kiểm soát trạng thái của A Điêu. Như vậy A Điêu phải khởi động lĩnh vực tinh thần để chống cự, và rồi tên hồ ly bên dưới xuất hiện bất thình lình, đồng tử hồ ly tập trung nhè vào A Điêu.
Mê hoặc!
“Thôi phản kháng, thôi phảng kháng... Thôi...”
Đây là năng lực thiên phú lớn mạnh như hiệu quả mang lại từ hai hiệu ứng thôi miên + nguyền rủa. Hồ ly này mạnh nhất trong bốn tên, thủ đoạn mê hoặc này vừa tung ra, hành động của A Điêu lập tức rù rờ và mâu thuẫn, chực như đang giãy dụa.
Bấy giờ yêu vương xương trắng cuồng điên cuốn lấy thân thể A Điêu.
“Xoắn!”
Yêu vương xương trắng thúc giục hết sức, sợi xích xương Trắng kinh khủng quấn lấy người A Điêu, ngay sau đó xoắn...
Xoắn đứt.
Dưới luồng ánh sáng nhạt, khối phân thân bị xoắn đứt biến thành năng lượng rải rác, trong khi cơ thể chính lại khó khăn lắm mới dịch chuyển tức thời nổi khi một mảy mật độ không gian đã khôi phục...
Lão thái giám và yêu vương hồ ly hợp sức ngăn chặn!
Khoảng cách dịch chuyển tức thời bị gián đoạn hơn non nửa, một khi bị khóa, cô chỉ đi tới được đâu đó ba bốn ngàn mét bên trên cao.
Má!
“Trần A Điêu quả là khó chơi.” Yêu vương hồ ly nói đầy âm u và cấp tốc đuổi theo.
“Dịch chuyển tức thời của nó bị chúng ta ngăn cản, sẽ bị cắn trả!”
“Nhanh!”
A Điêu, người bị cắn trả, đã có tốc độ chậm hơn thật, thành ra rõ ràng đã kéo dài khoảng cách với độ sâu ba bốn nghìn mét, cô vẫn bị bốn kẻ đuổi giết phía dưới không ngừng kéo gần khoảng cách...
Đây là đợt cuộc đào tẩu dưới nước.
(P13)
.....
Sau khi hồ chứa khe nứt vốn yên tĩnh vang lên một tiếng, có một tia sáng tháo chạy bay ra, sắc trời chiếu xuống thung lũng, rơi vào trên người cô mỹ nhân ướt sũng này. Cô là công chúa trốn khỏi địa ngục chăng?
Nhưng đám tà ác đằng sau đâu?
Chỉ thấy cô hứng lấy ánh nắng bay ra khỏi thung lũng, chạm tới vùng trời trên khu rừng và muốn dịch chuyển tức thời để đào tẩu. Thì ônggg, một vòng dấu ấn không gian lượn vòng bên cạnh cô, trực tiếp khóa chết đợt dịch chuyển của cô. Ngay một giây sau, yêu vương xương trắng với cánh xương khổng lồ rít gào bay ra, rống giận, thân thể hóa thành vô số xiềng xích quấn lấy hai chân A Điêu muốn kéo cô xuống; tiếp đó người đầu bò nhảy ra, cho một búa từ dưới đi lên chấn động cả khoảng không!
Ùm!!
Tiếng nổ lớn làm rung động một phạm vi rộng lớn, làm Bách Việt Linh Tê ở tại một dãy núi xa mù khiếp sợ khôn cùng.
“Có biến, mọi người rút ra ngoài, đừng tới gần!”
Bách Việt Linh Tê và một cường giả khác tàng hình bay lên, dùng bí thuật triệu tập cổ trùng có thiên phú Thiên Lý Nhãn ký sinh vào đồng tử mình. Đồng tử lập tức biến thành màu xanh biếc, thị giác tăng gấp trăm lần, trong nháy mắt nhìn thấy đại mỹ nhân Thiếu tông ướt sũng cả người hệt công chúa đáng thương bị một bộ xương trắng quấn lấy, có cả con tinh hồ ly và con tinh người đầu trâu như hung thần ác sát bao vây, thậm chí còn có một ông già vận áo choàng đen…
Đại mỹ nhân được bọn chúng vây quanh đáng thương ghê, toàn thân là nước nhỏ, áo choàng dán vào dáng người thon dài đàng điếm, khóe môi đỏ tươi tinh xảo còn vương máu, sắc mặt tái nhợt yếu ớt... Cô đẹp đến mức khiến Bách Việt Linh Tê gần như cho rằng mình đã mù.
Đây là ai vậy? Sao trông quen mắt thế kia?
Là Vua Độc Trần A Điêu à?
Bốn cường giả trung Linh Vương, đủ sức dễ dàng vây giết Sơn trưởng, vậy mà lại đi vây giết công chúa tuyệt mỹ đáng thương ngần này?
Mặc kệ có phải cô ta hay không, Bách Việt Linh Tê đều theo bản năng muốn đi qua cứu người nhưng lại bị cường giả bên cạnh kéo lại.
Bà cô của tôi ơi, chúng ta không đối phó được 4 tên đó đâu, sẽ chết đấy!
(P14)
Lúc này Bách Việt Linh Tê mới hoàn hồn, truyền âm: “Nếu cô ta chết, liên minh giữa chúng ta với Lộc Sơn sẽ bất lợi. Hiện tại động tĩnh của Đồng Quang tại Thanh Đồng Sơn không đúng, mẹ đang nghi ông ta đang làm gì đó.”
Cường giả đồng ý ngoài miệng nhưng trong đầu ông ta lại thật sự nghĩ thế này: Cô đang xem xét tình hình Vu Sơn? Vừa rồi rõ ràng con mắt cô sáng lên, mẹ nó, bộ dáng này giống hệt với một đời Thánh nữ nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vời của Côn Luân tại Lộc Sơn, nhất là khi Côn Luân càng suy yếu tiều tụy, Thánh nữ sẽ càng thêm đau lòng và yêu thích... Đừng nói đây là thứ được tổ truyền lại qua các đời Thánh nữ dòng chính?
Đều… đều chết vì cái đẹp?
Có khi Thánh nữ Linh Tê bình thường căm phẫn ghen ghét Trần A Điêu cũng chỉ là giả bộ.
Có là gì thì cường giả đã túm lấy Bách Việt Linh Tê, làm cho cô ta tĩnh trí lại, tốt nhất nên liên hệ với Ngư Huyền Cơ và Sơn trưởng nhà mình... Ngặt nỗi bên trong dãy núi này hoàn toàn không có cách gì phát ra tín hiệu, có rất nhiều thiết bị hiện đại không dùng được kể cả đó là máy ảnh, là tín hiệu hình ảnh quang học này nọ. Chúng không thể chuyển đổi thành tín hiệu điện, họ đành dùng để bí thuật truyền âm. Ngặt nỗi mật độ sương mù, không gian và sự xa xôi đâm khiến cô ta hoàn toàn hết cách truyền tin tức về Vu Sơn ngay lập tức. Thành ra đầu ngón tay Bách Việt Linh Tê hiện ra một con côn trùng nhỏ màu xanh biếc, dợm thả nó đi, để nó bay ra ngoài cầu viện.
Có điều con bọ vẫn chưa rời khỏi đầu ngón tay.
Hình ảnh theo dõi từ phương xa đã thay đổi, công chúa yếu đuối mảnh mai bị bao vây... chợt có hơi thở bi3n thái hẳn.
Đúng vậy, hơi thở bi3n thái, bởi lẽ sức mạnh được ẩn giấu của cô đã được thả ra, chực mãnh hổ thoát tù đày, lĩnh vực tinh thần khuếch trương gấp mười lần trong nháy mắt, bao trùm lấy con yêu và một lão già bao vây cô, từ bị động trở thành chủ động. Đoạn, lĩnh vực hóa ra hai món thần binh từ tinh thần.
Hai món cùng lúc thời tấn công người đầu bò! Nguyên do là vì người đầu bò có sức tấn công vật lý và phòng thủ vật lý mạnh nhất nhưng phần tinh thần thì yếu nhất. Hai món thần binh tinh thần vây giết y!
Cùng lúc, hai ngón tay trong lòng bàn tay trái của cô chụm lại, toàn thân biến ảo giáp rồng, rắn rỏi chịu đựng công kích của tất cả mọi người...
Cơ thể cô không thay đổi, cô không trốn đi, cùng lắm là ngón tay trái của cô vạch một đường khi bị đánh nổ, tạo ra một luồng hơi thở rồng hệt một cái cầu vồng đẹp nhất ở chân trời.
(P15)
Đẹp như vậy, nhanh tới thế, tàn nhẫn nhường này, nó xẹt thẳng tới theo hình một đường cong lưu loát, đánh vào cơ thể chính yêu vương xương trắng.
Yêu vương xương trắng phát ra tiếng gầm gừ đớn đau.
Cùng lúc, bàn tay phải của cô giương ra hư không như đang triệu hồi gì đó, còn đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, tấn công nhanh hơn: nó khóa chặt yêu vương hồ ly.
Lời nguyền, lời nguyền thanh lịch, 707!
Câu thần chú rất hòa nhã nhưng thiệu quả còn làm chính A Điêu giật thót vì động tĩnh quá lớn.
Yêu vương hồ ly là tên mạnh nhất, nhạy cảm nhất. Thật ra khi người đầu bò và yêu vương xương trắng gặp hiểm nguy, gã đã theo bản năng muốn chạy trốn, mỗi tội gã còn chưa kịp nó xé rách không gian chạy biến thì nguyền rủa đã tập trung vào gã.
Sau đó thì sao?
Trời đất lờ mờ trong nháy mắt... Toàn bộ khu vực này trong vòng bán kính trăm dặm đã tối hù.
Tới khi tối xuống, bầu trời hệt một lỗ đen, lỗ đen đổ xuống năm món, lao tới vút vút vít.
Hồ ly cảm thấy cơ thể của mình cứ như đã tê dại, lời nguyền làm cho gã không di chuyển nổi. Gã thấy bốn móc câu móc ngay vào chân tay của gã, còn cổ bị một thứ như vòng chó tròng lấy; móc và vòng chó cùng bám vào từng luồng sấm sét, đầu kia của luồng sấm sét xuất hiện năm đám mây đen cuồn cuộn ngưng tụ thành thực thể.
Thành năm sinh vật khổng lồ dài hàng chục mét.
Đầu rồng đuôi rồng nhưng thân ngựa.
Bầu trời có kẻ cường tráng, cưỡi mây đạp gió, ngày chạy trăm vạn dặn, lao qua giới hạn không gian và thời gian, tất cả là nhờ long mã.
Phải, đây là long mã trong truyền thuyết.
Khi năm con long mã xuất hiện, trời đất đột nhiên nổi lên âm thanh gì đó.
Nhạc nền rất thanh lịch và cảm động, thậm chí được xem như đáng vui mừng. Đúng vậy, đây là bài hành khúc đám cưới* kinh điển tại nước Đường Tống.
Nó tới rồi.
Mà đám long mã phấn khởi, hí vang một tiếng, gót ngựa điên cuồng chạy trên bầu trời cao. Toàn bộ tu sĩ ở dãy núi Hoài Quang đều ngây người, trông thấy dưới đợt hành khúc đám cưới, năm con long mã chạy như điên theo năm hướng... kéo theo xiềng xích phía sau và biến thành hình dạng của 5 cái vòng…
…….
*Hành khúc đám cưới (Wedding March): là cái bài tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten trong đám cưới lúc cô dâu chú rể bước vào.
(P16)
“Không!!!”
Cơ thể chính yêu vương hồ ly vặn vẹo toát ra yêu khí khổng lồ, cố gắng giãy giụa, tuy nhiên đáng sợ ở chỗ dẫu gã có sức giải phóng yêu khí nhưng cơ thể lại hoàn toàn không cục cựa nổi.
Cảnh tượng này đáng sợ tợn.
Xiềng xích đang căng với tốc độ k hủng bố. Đám yêu khí đang gặm cắn sấm chớp mà vẫn hết cách, bởi vì những sợi xích này có tính bền dẻo hệt sấm kiếp, mật độ nguyên tố sấm nhiều tới độ những thứ như đòn tấn công bằng sấm chớp bình thường không sánh nổi.
Khi đó, lão thái giám quay đầu bỏ chạy.
Cũng bị một màn này làm cho rúng động, A Điêu dời tầm nhìn, tay phải giật giật, triệu hoán ra thứ gì đó trong lòng bàn tay, tiếp đó cô rút hết năng lượng trong cơ thể.
Tay trái kéo trở về.
Cây cung dài Than Đen đen kịt được kéo căng dây cung, năng lượng ngưng tụ thành một mũi tên lông vũ có hai móc màu bạc tinh khiết, kéo ra, nhắm đúng mục tiêu.
Thậm chí Bách Việt Linh Tê còn thấy hai con ngươi bí ẩn của cô sâu thẳm như suối vàng, nhìn thấu tất cả, khinh thường lại hời hợt, chực đang nhắm vào một con heo rừng lù đù.
Có điều thay vì lãng phí thời gian trêu chọc hoặc đùa giỡn, cô quyết định nới lỏng ngón tay thon dài.
Vút!
Nó lao ra ngoài, phần đuôi giống như cây kéo, cắt không gian như tờ giấy… Đoạn,, nó bắn trúng lão thái giám đang cố gắng trốn thoát trong không gian.
Khóe miệng nhuốm máu giãn ra sau khi mũi tên thoát dây cung, và rồi cong lên khi bắn trúng ông ta.
Ngay lúc miệng cong lên.
Hệt như tô điểm làm nổi bật, không xa cách đó là cảnh ngũ mã phân thây.
Rành rành là hồ ly trung Linh Vương đỉnh cao dũng mãnh lại bị cô nguyền rủa để… bị ngũ mã phân thây.
Thi thể kết nối với phần tinh thần bị xé thành 5 phần.
Giả vờ yếu đuối, giả vờ trốn thoát, lội ngược dòng giết ngược lại, từng bước trông thật mục mịch, vậy mà cô cứ như làm không biết mệt, và hãy còn để cho người ta chấn động trong lòng như mọi khi.
Bởi vì cô chỉ sử dụng mắt, miệng, ý nghĩ, ngón tay và bộ não... là thế nhưng bọn chúng vẫn bất động tại chỗ.
Dường như không có gợn sóng nhưng thật sự đã dốc hết sức mình, móc sạch phần tinh thần và năng lượng, tỉnh rụi đạt được 4 lần giết chóc điên rồ.
(P17)
Một màn này dễ dàng khiến người ta nghĩ đến thời đại đấu võ thuần túy nhất thời cổ.
Tóc chỉa như kim, kỵ binh móc câu vàng, giáo dài phá băng, mười bước giết một, ngàn dặm không lưu dấu vết.
Bất kỳ bộ phận cơ thể nào đều có thể trở thành sát khí chết người, gi ết chết một cách dũng mãnh, không chừa lại lỗ hổng.
G iết chết rồi, cô còn lẩm bẩm một câu: “Đồ chó, lại không có ai ẩn núp hỗ trợ, chạy trốn vô ích.”
Rõ ràng có thể giết toi bốn người, vì sao cứ phải chạy ra khỏi mặt nước rồi lại giết?
Bởi vì cô đang thăm dò: thăm dò xem liệu lão thái giám này chỉ mang tới ba tên yêu vương trợ thủ này hay không; thăm dò xem liệu có người khác, chẳng hạn như người ma, sẽ lén lút mở ra lớp ngăn cấm kia sau khi cô rời khỏi nước hay không; thăm dò xem liệu cô có thể hoàn toàn bắt được đối phương, không để lại tai họa ngầm hay không.
Đến bây giờ càng rơi vào tình huống cường địch bao vây âu càng phải cẩn thận, xét nét từng chi tiết thực chất bên trong mới được.
Kết quả giống như trước mắt.
Cô cũng thấy rằng không có ai đến gần dưới sự giám sát được thiết lập ở chỗ có lớp ngăn cấm.
Nói cách khác, bây giờ đã không có ai ngăn cản cô có được tài nguyên Ngày Mặt Trời của tên Trần Khuê chó chết này.
A Điêu nhìn xung quanh rồi biến ảo mất tăm.
Chẳng ai hay cô đi đến hồ chứa nước ngầm bên dưới, đám người Bách Việt Linh Tê ở phương xa nghe được một giọng nói thản nhiên truyền tới.
“Chị Tê Tê, bé bọ này đáng sợ quá, sao chị còn muốn vuốt v e nó?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Bách Việt Linh Tê, Bách Việt Linh Tê tức giận đến đỏ mặt.
Cường giả Vu Sơn một lần nữa bất đắc dĩ: Đúng như dự đoán, Thánh nữ xong đời, thật sự xong đời! Cái chỗ Lộc Sơn chó má này, nhiều thế hệ cứ xuất hiện loại bi3n thái này! Hơn nữa so với Côn Luân, Trần A Điêu còn bỉ ổi hơn nhiều, hừ!
Tuy nhiên… cũng tuyệt thế thật.
Khủng khiếp đến cùng cực.
(P18)
.....
Tới khi A Điêu xuống nước một lần nữa, cô chuyên tâm và chóng vánh mở ra 7 lớp ngăn cấm. Hình như một người một Bồn Cầu hưng phấn tới lạ, chỉ mong có được tài nguyên Ngày Mặt Trời, nếu có được, cô sẽ sớm có lao tới đại Linh Vương nhanh thôi!
Há há há!
Lạch cạch!
Lớp ngăn cấm cuối cùng được giải quyết.
Cô nhìn thấy trước mắt... là không gian được giải phóng, hơi thở cổ xưa và lạnh lẽo phả ra, mơ hồ có lẫn hơi thở của nguyên tố Ngày Mặt Trời trong đó. Vậy mà thứ A Điêu thấy trước hết lại là một thiếu niên trông không khác gì người sống.
Thiếu niên này có đôi mắt có màu vàng đất trông thật quái dị đầy yêu khí, đâm khiến người ta khó chịu tới lạ, cậu ta thật sự rất đáng sợ.
Bởi vì đó là một tiểu Ma Vương.
Rốt cuộc là Ma Vương là gì?
Ma Vương khác với yêu vương, yêu vương là vị vua của một tộc từ vô số tộc đàn nhỏ trong cả một chủng tộc Ma Quỷ lớn, một thủ lĩnh của một tộc đàn được gọi là yêu vương. Tuy nhiên Ma Vương là lãnh tụ cố định của cả chủng tộc Ma Quỷ lớn, muốn trở thành Ma Vương thì chỉ cần hai yêu cầu duy nhất.
1. Tộc Ma Quỷ có số vận.
2. Có huyết thống được xếp hạng trong số những huyết thống mạnh nhất.
Bản thân huyết thống đã có giới hạn, hơn nữa tổng số vận cũng có giới hạn, dưới việc phân chia, thời đại này không cách gì sinh ra quá nhiều Ma Vương.
Ví dụ như ở thời kỳ đời đầu tiên, với cường độ số vận của tộc Ma Quỷ lúc đó, tổng cộng nó sinh ra một Ma Vương tối cao, bảy đại Ma Vương cùng với 24 tiểu Ma Vương.
Nghe số lượng không ít, không hiếm gì cho cam, nhưng đằng ấy phải hiểu số lượng cá thể của tộc Ma Quỷ gấp trăm triệu lần sinh linh tộc Người, như vậy xác suất để bên đó sinh ra Ma Vương thấp hơn nhiều so với xác suất tộc Người sinh ra Linh Vương... Là một trời một vực.
Sức chiến đấu của tiểu Ma Vương sẽ ngang với trung Linh Vương đỉnh cao của tộc Người, thậm chí có một số tiểu Ma Vương mạnh nhất còn bì được với đại Linh Vương tộc Người.
(P19)
Cơ mà cho dù một yêu vương cấp đại Linh Vương đỉnh cao nhìn thấy một tiểu Ma Vương yếu nhất cũng không dám trêu chọc. Bởi lẽ tiểu Ma Vương có giới hạn tăng trưởng rất cao, chỉ cần cho nó thời gian và tài nguyên là nó sẽ trưởng thành tới Ma Vương, biến thành một trong những cường giả quan trọng nhất tộc Ma Quỷ. Thành ra quần thể Ma Vương là cùng một dòng, chọc một tiểu Ma Vương, đằng sau nó sẽ là toàn bộ tiểu và đại Ma Vương cũng như Ma Vương tối cao.
Hơn nữa bởi vì chia nhau số vận, những Ma Vương này có thể cảm ứng được tin tức khi bất kỳ Ma Vương nào bị giết... Đây là nguyên nhân mà cường giả tộc Người thời đại đầu tiên thường xuyên phải lấy tính mạng của một đám người đổi lấy tính mạng của một tiểu Ma Vương – thành công tiêu diệt mục tiêu nhưng bọn họ không thoát khỏi, đều bị những Ma Vương khác đuổi tới tiêu diệt.
Đây là tổ ong vò vẽ.
Cho nên bây giờ A Điêu vừa nhìn thấy tiểu Ma Vương này cùng với một tiểu Ma Vương mang mặt nạ trông như người ma ngồi trên bậc thang tuyết trắng như tuyết phía sau, cười với cô, trong lòng cô đã gợn sóng.
Cái thằng chó người ma Đàm Đài Nghiệp, ra tay ngoan độc quá!
Bồn Cầu: “!!!”
Đây lại là ván cờ của Đàm Đài Nghiệp? Mẹ nó, mắc bẫy bọn họ nữa rồi?
Rõ ràng lúc trong cung y đã... Chẳng lẽ y biết khi ấy A Điêu đã tỏ tường thân phận của mình cũng như dùng thân phân thân giám thị y, cho nên ý cố tình diễn trò?
Có là gì thì Bồn Cầu còn chưa hiểu rõ, tiểu Ma Vương kia và Đàm Đài Nghiệp đã đồng thời ra tay.
Khủng khiếp lắm!
Tiểu Ma Vương này có cấp tương đương đại Linh Vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.