Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 194: Xong




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Về mặt lý thuyết, Linh Vương sợ hãi tất cả Tia Chiếu Mặt Trời khiến họ phải phòng thủ. Trong một khoảnh khắc A Điêu bị chúng bao lấy với một số lượng lớn và tiếp xúc mặt ngoài, cơ thể của cô không chịu nổi, đại khái dùng 3 giây là có thể hình dung quá trình mà cô sẽ kinh qua.
1. Ăn mòn da.
2. Đốt thịt.
3. Xương vỡ.
Mặt kệ Tia Chiếu Mặt Trời có thứ sức mạnh được gọi là “biến dị”, một người với nền tảng vẫn là nhân loại như cô sẽ không cảm giác được tí gì dẫu là một chút.
Có là thiên tài đi chăng nữa vẫn chẳng vượt qua được giới hạn di truyền, quy luật thép này vẫn y hệt thế nếu đặt ở đời đầu tiên.
Thành thử… Quá trình của A Điêu đã đi đến bước thứ hai và đi được một nửa bước này: ngoại trừ nội tạng như trái tim hãy còn chưa bị đốt cháy, cả cơ thể của cô đã bị đốt.
Thật ra hên làm sao cho cô khi cô chạy trốn điên cuồng một mạch đã phải nuốt chửng tài nguyên. Do tu vi và thể chất không theo kịp, một lượng lớn năng lượng bị mắc kẹt trong cơ bắp và gân mạch, là loại hấp thu phân nửa không hiệu quả, nhưng nó hình thành một trường năng lượng gián tiếp đúng lúc.
Bằng không với ba bước này, A Điêu rất có thể sẽ bỏ mạng ngay trong 1 giây.
Hiện tại chấm sáng khựng lại một chút vì đang tiêu hao trường năng lượng này. Ngay trong lúc chúng mắc kẹt, rốt cuộc A Điêu đã sử dụng sợi tơ tinh thần để bắt đầu tạo thuật dưới nước.
Nước lượn vực thẳm, phá hư cưỡi mây.
Đến!
Cái hồ kia bỗng đâu ào một tiếng... Thực vật thủy sinh trong cả khối nước bị sợi tơ tinh thần quấn quýt và kéo lấy chực một con rồng nhảy múa điên cuồng dưới nước, quẩn lên một số lượng lớn những bông hoa óng ánh phát ra ánh sáng tím dưới nước, đưa chúng lên.
Dưới nước có rồng nước, thứ ra khỏi nước lại là con rồng hoa, đó là một thân rồng được tạo nên từ các đóa hoa quấn lấy nhau, cành đỏ hoa tím, long lanh trong suốt tựa ngọc. Nó vừa ra khỏi nước mang theo luồng khí lạnh độc nhất khắp không gian… Và rồi ầm vang tách ra bọc lấy A Điêu.
Bọt nước bắn tung tóe, hóa rồng xong, những bông hoa trên cơ thể rồng tiếp xúc với các chấm sáng.
Mang theo âm hàn cực hạn.
Mang theo dương phủ cực hạn.
(P1)
Chạm lấy nhau… có thuộc tính băng hỏa tương xung khắc chế, cũng có hiệu quả thiên lôi gọi ra địa hỏa hiệu quả, nhưng chúng thật sự đã hấp dẫn và khắc chế những chấm sáng này. Trong quá trình chúng xung đột cắn nuốt lẫn nhau, A Điêu may mắn tranh thủ được tí thời gian trong lúc sắp chết làm hai việc — tiếp tục hủy huyết thống đồng thời khởi động hạt giống âm dương và trận bàn, cô muốn đột phá Sao Trời!
Bồn Cầu:!!!!
Rõ ràng A Điêu lại mạo hiểm, nhưng Bồn Cầu biết lần liều lĩnh này là bắt buộc. Thân thể bên ngoài của cô đã bị thiêu hủy hoàn toàn tương đương với thân thể chỉ còn lại một nửa, hoàn toàn không đạt được bước diệt huyết thống phong ấn hiệu quả sau rốt, rất có thể cuối cùng vẫn không giữ được hơi thở tu luyện hoàn chỉnh; thậm chí hoàn toàn sụp đổ, tẩu hỏa nhập ma, năng lượng tự nổ.
Cô phải tạo ra một cơ thể mới. Ngặt nỗi có những chấm sáng khiến cô phải hoàn thành việc phá bỏ huyết thống càng sớm càng tốt cũng như chữa trị cơ thể mới, và đây là điều không thể.
Thành thử cô phải thêm một công việc ngoài định mức — mượn lúc đột phá cấp Sao Trời, tại giai đoạn Linh đạo giúp đỡ tái tạo dành riêng cho thể chất của cấp Sao Trời, đẩy nhanh tốc độ này, thẳng thừng thúc đẩy việc niêm phong huyết thống.
Song, việc này có một rủi ro chính là thiên kiếp.
Thiên kiếp Sao Trời rất kinh khủng, bấy giờ cô đang hấp hối, hoàn toàn không có sức mạnh dư thừa đi độ kiếp, hơn nữa giả dụ chấm sáng có quấy nhiễu, rất có thể sẽ làm cho cô chết thẳng cẳng dưới thiên kiếp.
Xác suất thành công của việc này chỉ có 10%, nhưng cô vẫn làm như vậy.
Trận bàn thứ hai khởi động, gọi ra hai loại âm dương.
Sấm kiếp đột phá là một hiện hữu rất quái lạ, nó không nhất thiết phải tồn tại trên bầu trời, về mặt lý thuyết nó có thể xuất hiện ở bất kỳ không gian nào. Chỉ cần nó cảm thấy có ai đó đột phá sẽ lặng lẽ đánh vào người đó một đòn sấm kiếp tương ứng.
Đây là quy tắc hiện hữu từ sau khi linh khí được sinh ra.
Mà bây giờ dẫu cho A Điêu không chỉ ở bí cảnh bên dưới vực nước U Lan mà ở tuốt bên trong không gian sâu trong khu rừng trong bí cảnh, chẳng khác nào cô cách nó vài lớp không gian…
Nó vẫn sinh ra trên ngọn núi.
Sinh ra ngay trước đôi mắt của cô tiểu Linh Vương Trâm Xanh đang chiến đấu.
(P2)
“Sấm kiếp Sao Trời!” Trâm Xanh lập tức ý thức được A Điêu đang đột phá, có thể là bị ép buộc, suy cho cùng chốn này không phải là một địa phương tốt để đột phá.
Tuy nhiên nó đã chọn đột phá chứng tỏ đột phá có khả năng phá vỡ cục diện.
Có lẽ từng thấy cảnh A Điêu đột phá Vi Quang quá mức dũng mãnh, ai ai trong Đường Tống đều tỏ tường Trần A Điêu là một nhân vật tâm cơ cực kỳ am hiểu lợi dụng tình cảnh bị vây khốn để bố trí cho mình phi thăng.
Mỗi lần đột phá của nó đều mang ý nghĩa lội ngược dòng.
Điều gì sẽ xảy ra nếu lần này nó đột phá thành công?
Cho đến bây giờ hãy còn không bị nguyền rủa giế t chết cho thấy điều ngoài ý muốn lớn nhất của kế hoạch này đã tồn tại, còn có gì không cách nào tồn tại cơ chứ.
Đây không phải điều Trâm Xanh lo lắng mà là đối thủ của cô ấy.
Đồng tử tên đàn ông trung niên lóe lên, hơn nữa với tu vi cấp Linh Vương, gã nhìn ra được sấm kiếp này không phải hạng xoàng. Vì thế lần này ngược lại đến phiên gã muốn xông vào trong núi, ngặt nỗi đến lượt gã bị Trâm Xanh ngăn trở.
Chết tiệt!
Sau khi bị ngăn cản hai lần, tên trung niên nảy sinh dự tính tàn nhẫn, đột nhiên điều khiển tấn công tầm xa, chỉ thấy một cơn sóng kim loại khủng khiếp thẳng thừng ném bom ngọn núi.
Khuôn mặt Trâm Xanh lạnh lùng, đang muốn công kích đối phương, bỗng đâu cô ấy mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không xong!
Khi Trâm Xanh phản ứng lại đã gặp ngay tinh thần quỷ quái xung kích sang.
Ông... đầu của cô ấy và tên đàn ông, hai người Linh Vương, đều choáng váng trong nháy mắt.
Chỉ trong một khoảnh khắc ấy cơ thể của gã đã lách sang một bên.
Bởi vì suy cho cùng đã là Linh Vương sẽ quá mạnh mẽ, đôi khi bộ não mất kiểm soát thì tính linh trong cơ thể đã trở thành hệ thống tự thân; hệt phản ứng k ích thích của bắp thịt khi kinh qua vô số lần chém giết lớn nhỏ, hàng trăm năm rèn luyện, tụi nó tự tạo thành một bản năng đối phó với nguy hiểm đột ngột.
Phòng thủ và né tránh.
Hai sinh vật huỳnh quang chực như xúc tu trong rừng rậm xé toạc lớp chắn kép, bỗng dưng xuất hiện, bỗng dưng… phụt!
(P3)
Hai xúc tu đâm xuyên qua cơ thể của hai người cùng một lúc.
Giáp chắn bị xuyên thấu, máu thịt hai Linh Vương bắn tung tóe... Có điều bọn họ đã hoàn hồn.
Xoát xoát! Hai người lập tức phân tách cơ thể… dịch chuyển tức thời và rồi gầy dựng lại một cơ thể khác. Đồng thời họ phong tỏa lĩnh vực trên cơ thể người, dùng cái này ngăn chặn các chấm sáng liên tục nuốt lấy vết thương.
Chết tiệt, đây là quái vật gì!
Bằng mắt thường có thể thấy được hai xúc tu trở về cơ thể chính, vô số chấm sáng trong rừng kết hợp với nhau thành một con quái vật khổng lồ dài mười mét giống với hình hài con bạch tuộc.
“Thú Ngày Mặt Trời!!!!”
Nói trắng ra Thú Ngày Mặt Trời là giống loài được sinh ra sau khi Tia Chiếu Mặt Trời khổng lồ không được hấp thụ bèn dung hợp với linh khí, như Thực Thể Gieo Linh trong Ngày Mặt Trời?
Chung quy cũng cùng một ý như vậy.
Tuy nhiên nó đáng sợ tợn do tự chúng có trí thông minh, hiểu cách trú ẩn săn mồi. Tại đời đầu tiên, người ta thường nghĩ rằng chỉ cần tránh Tia Chiếu Mặt Trời có thể tránh được sự nguy hiểm của Ngày Ăn Mặt Trời, khốn nỗi cái thứ này lại chủ động săn bắt người và một mực nhìn lăm lăm vào cường giả.
Nó kinh thường mấy kẻ yếu.
Chẳng hạn như… khi A Điêu đến, nó chả màng.
Còn chưa tới Tông Sư mà còn muốn tao xuống tay chắc?
Không xứng.
Nhưng hai Linh Vương này thì ngon đấy, đánh tới mức cô chết tôi sống chỉ vì một cái sơn động, anh không vào thì tôi vào, tôi không cho cô vào, tôi không vào cô cũng đừng hòng đi vào…
Cho nên nó ẩn mình, tới gần, sau chót bùng nổ.
Thậm thà thậm thụt, để cho nó đánh lén thành công.
Lúc này Trâm Xanh chợt cảm thấy cái vùng hỗn loạn này nên để nhân vật nham hiểm như Sơn trưởng đến thì hơn, bản thân cô ấy không xử nổi.
Toàn là ba thứ gì không, ngay cả Thú Ngày Mặt Trời cũng trơ tráo cỡ này.
Mặt người đàn ông tái cả đi: “Sao nơi này có Thú Ngày Mặt Trời tồn tại, không phải bảo sau Ngày Ăn Mặt Trời, Thú Ngày Mặt Trời sẽ tự bỏ mình cơ mà?”
(P4)
Có điên mới trả lời gã, mà gã cũng không cần câu trả lời, cứ thế quyết đoán chạy đi - chạy về phía vòng xoáy lớn.
Ngặt nỗi Trâm Xanh không thể chạy, cô sợ mình chạy thì Thú Ngày Mặt Trời sẽ vào sơn động.
Trước đây không vừa ý A Điêu còn giờ thì chưa chắc, nhất định Trần A Điêu sẽ gom góp năng lượng khổng lồ khi độ kiếp.
Cô ấy chỉ có thể cứng rắn chống đỡ…
Ầm!!
Trâm Xanh bị thương nặng khi chiến đấu với Thú Ngày Mặt Trời trong khi người đàn ông chạy trốn ra ngoài nhưng lại không muốn chạy đi quá xa vì gã đoán được Trâm Xanh không thể trốn thoát, cô ta phải ở lại kiềm chế bọn thú.
Vừa khéo việc này đã tạo cơ hội cho gã.
Ẩn núp, chờ cô ta và Thú Ngày Mặt Trời đánh nhau gần xong... gã sẽ làm chim sẻ.
Tuy nhiên gã cũng lưu ý đến sấm kiếp đang khuếch trương. Biểu hiện của gã khẽ đổi, cảm thấy sức mạnh sấm kiếp này quá mạnh, là sấm kiếp của Sao Trời chăng? Làm sao gã cứ thấy khang khác, dòng năng lượng quái lạ quá?
Đỏ tươi như máu còn mang theo khí đen, hệt khi yêu quái độ kiếp.
Cái điều không xác định này mạnh tợn, hy vọng Trâm Xanh kia và Thú Ngày Mặt Trời sớm cùng chết chùm cũng như đừng chờ A Điêu độ kiếp thành công.
Ngay tại lúc người đàn ông nghĩ như vậy, ầm!
Sấm chớp bổ xuống, tốc độ sấm kiếp cực kỳ khủ ng bố, cho dù là tiểu Linh Vương cũng không trốn nổi càng không phản ứng kịp. Chung quy sấm chớp phải đánh vào người cho bằng được, sao có thể để cho cô né tránh, bằng không chẳng phải sẽ làm quy tắc mất mặt sao.
Có điều đó là tia sấm sét rất kỳ lạ, thoạt nhìn hoàn toàn đỏ như máu có khí đen quanh co vặn vẹo, nhưng trong màu đỏ của nó lại mang theo vô số tơ máu.
Giả thử như người đàn ông vừa rồi không phân tâm chú ý bên Trâm Xanh chém giết, hẳn gã sẽ nhận ra đây là sấm kiếp kẹp theo hàng lậu — không chỉ là sấm kiếp Sao Trời mà còn là sấm kiếp huyết thống.
.....
Phía trên ngôi nhà gỗ, sấm sét đã đến, sấm sét rơi xuống cơ thể của A Điêu tương đương đồng thời bao phủ lấy rồng hoa và chấm sáng cố tình quấn quanh cô liên tục.
Sao Trời độ kiếp kỵ nhất là có quá nhiều nguyên tố can thiệp vào, song tình huống của A Điêu lại đặc biệt, không làm thì chết, những chuyện khác chỉ là thứ yếu.
(P5)
Dù sao giờ phút này cô cảm giác được cơ thể bị hủy diệt và được chữa trị, cũng cảm nhận được các chấm sáng đang điên cuồng.
Nó có tính linh, biết bản thân gặp được đứa khó nhằn, nuốt cô không vô, còn bị sấm kiếp giải quyết.
Cấp bậc của sấm kiếp chưa chắc đã thấp hơn nó.
Thế nên… trông thấy bản thân bị đám cây hoa dày đặc này kiềm chế, không giải quyết được A Điêu, cái khó ló cái khôn, chấm sáng bất thình lình vọt một mạch về phần não A Điêu — ta không xử được những bông hoa này nhưng vẫn có sức ảnh hưởng đến phần tinh thần của mi, chẳng phải ta sẽ thắng khi để cho mi không điều khiển được đám hoa này?
“Không đúng, có người kiểm soát nó!”
“Có sinh linh nào bên ngoài đang điều khiển nó, nếu không bọn chúng sẽ không có trí thông minh cao ngần này.”
Cô tính sai.
** má!
A Điêu và Bồn Cầu đều không dằn lòng được đã muốn mắng chửi.
Hồi trước đồ quỷ Tia Chiếu Mặt Trời lừa người ta, hạ xuống nhân gian chỉ để giúp ma quỷ, hủy diệt tộc Người, nó vừa man trá lại thông minh như vậy thì sao không có sét đánh chết nó đi!
A Điêu cảm thấy mình khổ quá, theo đà linh khí phục hồi càng ngày càng lâu, cùng với sự tiêu hao điên cuồng về tài nguyên tu luyện của các thế lực cổ xưa, người khác lên được cấp Sao Trời cứ hệt dân bán buôn trong chợ nông sản.
Tới lượt cô thì đồ quỷ đồ yêu ghê gớm dữ dằn gì cũng lộ ra hết.
Ra từng đợt từng đợt không dứt.
A!
A Điêu tức chết, mỗi tội não bộ thật sự bị mấy chấm sáng tập kích… A Điều đành phải điều khiển đám rồng hoa lao lên che chở phần đầu… hệt một trận đấu Muay Thái.
Mi thoi vào bụng ta, ta che bụng, mi thoi vào ngực thì ta che ngực, mi thoi vào não ta thì ta…
Cô muốn chống lại lắm chứ, chẳng hạn như mi đánh vào đầu ta thì ta sẽ ra chiêu Khỉ Ăn Cắp Đào…
Có điều không làm được.
Trần A Điêu, đầu của cô phát sáng rồi.
Ầm!
(P6)
Ban đầu đã chịu sự công kích của sấm kiếp, A Điêu vừa điên cuồng hủy huyết thống vừa điên cuồng nuốt chửng tài nguyên bổ sung tổn hao của bản thân, lại phải kiểm soát rồng hoa, loay hoay muốn chết. Mỗi tội ngày hôm nay hướng chấm sáng tấn công là chỗ chính xác.
Tấn công não bộ, thẳng thừng làm cho ba bước của cô bắt đầu sụp đổ.
Rút củi dưới đáy nồi, một lực phá vạn pháp.
Tan rã hoàn toàn.
A Điêu thấy não bộ sụp đổ... Tất cả các sợi tơ tinh thần run rẩy, thậm chí bắt đầu nứt gãy.
Cô sẽ chết.
Cô lại muốn go to die nữa?
Mọi thứ cùng tiến hành một lúc làm cho người ta ghét quá.
Vừa là nỗi tuyệt vọng về tinh thần, vừa là sự hủy diệt về thể chất.
Cô nhớ nổi quá trình tái tạo liên tục đã qua bao bận, mang theo đớn đau cỡ nào.
“Không được, cô dừng ngay đi. Tôi là bản mệnh của cô, có thể che chở phần tinh thần của cô và song đan, lưu lại căn cơ tốt nhất, kế đó liên hệ với tiểu Linh Vương bên ngoài cho người ta tiến vào, hẳn bên ngoài có người Lộc Sơn, về sau cô để Sơn trưởng tái tạo cơ thể chính cho mình. Đành phải vậy thôi.”
“A Điêu, đừng miễn cưỡng!”
“Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, A Điêu...”
Bồn Cầu thấy chua xót khi nhìn A Điêu liều chết chống đỡ trong tuyệt cảnh như vậy, nó không chịu nổi muốn muốn bảo vệ cô một đoạn đường.
Quá gian nan, cô ấy gian nan lắm.
Đáng lẽ cô ấy nên là một quái thai cưỡi gió, đáng lẽ phải được bảo vệ bởi vinh quang và sự ưu ái của thế giới này, bay lên như diều gặp gió, nhưng cô ấy cứ phải thế này.
Nó nhìn cô ấy đạp từng bước từng bước lên những bậc thềm chông gai.
Từng bước nhỏ, kế đó sải bước, phi nước đại, và rồi bay vọt. Ngặt nỗi có người không muốn, liên tục đánh cô ấy rớt xuống, nghiền nát gân cốt cô ấy… Song, cô ấy không nhượng bộ, vẫy đi vết máu tiếp tục trèo lên.
Cô ấy nên đứng trên cao và cười ngạo nghễ hết thảy.
“A Điêu...”
Sợi tơ tinh thần gần như tan rã 99%, A Điêu hầu như không còn phản ứng...
Dưới sấm kiếp, dưới chấm sáng, dưới rồng hoa, dưới huyết thống.
Cô là sự tồn tại yếu ớt nhất.
Hệt đứa trẻ bơ vơ trong cơn loạn lạc, bị ép đi ra chiến trường, Bồn Cầu muốn cô ấy gỡ giáp đào ngũ nhưng cô ấy…
Cuối cùng cũng trả lời Bồn Cầu.
“Tôi không.”
Giọng nói yếu ớt vang lên giống hệt khi cô còn là một đứa trẻ ở trong hiệu thuốc tối tăm, bị mọi người bỏ rơi và một mình chịu đựng nỗi đau.
Yếu đuối, quật cường mà điêu ngoa.
Tôi không.
Tôi không muốn chết, tôi không thể chết, tại sao tôi phải chết?
“Trần A Điêu tôi là tuyệt thế vô song!”
(P7)
Sau đó sâu trong não của cô, quả bóng tinh thần trạng thái rắn tan chảy hoàn toàn, biến thành vô số sợi tơ ở dạng lỏng lít nha lít nhít mở rộng toàn bộ biển tinh thần.
Rực rỡ chói lọi, bừng sáng thiêu đốt.
Chí dương lạnh lẽo.
Nó là sự kiên cường, cũng mang ý nghĩa bình tĩnh cực đoan.
Tại thời điểm đó, hình như Bồn Cầu thấy được thế giới tinh thần mở rộng vô hạn.
Vô số mảnh vỡ thoáng hiện.
Ý chí mạnh mẽ nhất cuối cùng, không dắt dây đến tình yêu, không phải tình thân, không có d*c vọng; bất kỳ cảm xúc nào khiến chúng sinh dễ thiên vị, dễ bị mê hoặc, cô không có một chút gì.
Bồn Cầu nhìn thấy được ngay một cảnh tại phút giây này.
Là đáp án về việc nó đã từng hỏi A Điêu nhưng không nhận được câu trả lời.
Bị bắt nạt, chịu đựng vì tiền, cứ như vậy thôi sao?
(P8)
Thật ra về sau lão đạo sĩ đã ném cho cô hai quyển sách, một quyển về thảo dược, một quyển về luật... Sau đó nữa cô lẻn vào nhà kia, đổ bột thuốc do mình nghiên cứu chế tạo vào món ăn mà tên côn đồ thích ăn nhất, tên côn đồ kia ăn trúng rồi bị điên, mắt trợn trắng miệng sùi bọt mép, hệt như trúng tà; trong thôn có người hoảng hốt đúng như dự đoán, chạy tới đạo quán cầu xin.
Lão đạo sĩ là người nào cơ chứ, thế là cố tình nói không kỹ, trông có vẻ khó xử, khiến dân làng thêm phần táng đởm. Có người âm thầm tìm A Điêu, dùng trà sữa và bánh rán hành dụ cô nói chuyện, cô ngây thơ lại thương hại cho hay: “Sư phụ... Sư phụ nói hắn có thể là yêu quái chuyển thế. Nhưng, nhưng cũng tội hắn lắm, cả đời này hắn vô tội cơ mà. Chỉ cần nuôi cho tốt, đừng k ích thích hắn, hắn sẽ không… không thức tỉnh hình hài ma quỷ đâu. Sư phụ sợ hại hắn, có điều… thật ra cháu cũng không hiểu… Còn bánh không ạ? Cháu muốn 4 cái.”
Sau này nghe nói tên côn đồ kia bị đám dân làng bài ngoại cô lập xa lánh, cứ hễ nhà ai gặp phải chuyện xui này nọ là bỏ hắn vào bao tải đánh tơi bời. Gia đình từng cưng chiều hắn cũng bị chia rẽ nội bộ, người thân nhao nhao xa lánh. Người nhà không chịu được áp lực bèn đuổi hắn ra khỏi thôn. Tiếp đó nghe đâu người này lăn lộn trâng tráo bên ngoài, gây hấn với người không nên gây hấn, bị người ta đánh chết, không tìm ra được cái xác nằm chỗ nào.
Người trong thôn kiêng kị, lao nhao bảo người này là nghiệt chướng hệt như dự đoán, đồ xui rủi, thậm chí còn không cho ai tổ chức tang lễ.
Hay tin, hai người đạo sĩ một lớn một nhỏ này mua tai heo và dưa chuột, một người ăn đồ nhắm ngắm trăng, một người gặm màn thầu xem phim hoạt hình.
Không ai đề cập đến, không ai hỏi, nhưng kể từ đó, một số bí mật ngầm hiểu đã phát triển sâu bên trong A Điêu.
Không phải cuộc sống chính là nên như thế sao?
Hoặc anh chết, hoặc tôi chết.
Nhưng tôi đã phải vật lộn lắm để sống sót, không muốn bị bắt nạt đâu, giả dụ thật sự bắt nạt, thế thì anh đi chết đi.
Đi chết đi.
Năm đó cô chỉ mới 10 tuổi.
(P9)
.....
Năm nay cô 19.
Bấm ngón tay tính toán, hình như hôm nay là sinh nhật cô.
19 tuổi theo đúng nghĩa.
Nếu ngày hôm nay trôi qua, xem như cô đã thành công sống sót qua năm đầu tiên của cuộc đời trưởng thành.
Vào ngày đầu tiên sau sinh nhật, phần tinh thần của cô đã tan chảy hoàn toàn với hàng ngàn sợi tơ tinh thần, tạo ra một bông hoa.
Nó không chỉ nở rộ trong biển tinh thần mà còn phóng ra từ bộ não của cô.
Nở rộ khắp không gian hình bầu dục.
Sau khi nó nở rộ, vô số bông hoa dưới hồ chợt thoáng cái đã bị kéo lên sạch.
44 con rồng hoa phá vỡ mặt nước, gầm gừ... đàn rồng cuộn mình.
Chấm sáng hãi hùng.
Bởi vì số lượng bên đối phương quá nhiều.
Dùng nhiều bắt nạt ít.
Và sau khi những con rồng này quấn lấy và nhập vào trong cơ thể của A Điêu, nó hệt khi Nhiếp Viên Viên từng điều khiển tính linh cây tre để mình dùng, bấy giờ đám rồng này cũng trở thành trợ lực mạnh mẽ nhất của A Điêu.
Nuốt chửng chấm sáng, kháng lại sấm kiếp.
Có câu nói sức mạnh từ tinh thần là vua vì nó có thể kiểm soát năng lượng, còn năng lượng không bao giờ có thể điều khiển và chống ngược lại tinh thần.
Giờ phút này cô là vua!
Lúc A Điêu đã thức tỉnh tố chất phần tinh thần hoàn chỉnh đâu ra đấy, cô thông qua phần tinh thần khủ ng bố này cảm ứng được: sau khi những đóa hoa này cắn nuốt chấm sáng, có hai dạng lực lượng hoàn toàn trái ngược xung kích tiêu trừ lẫn nhau, nhưng cũng sinh ra một dạng lực lượng mới trong nháy mắt.
Đó là từng luồng sáng vàng.
Khi nó tồn tại, A Điêu nhận ra lời nguyền trong cơ thể đang khuất phục trước áp bức của trời.
Sức mạnh của tộc Trời, nhất là sức mạnh nguyền rủa mang thuộc tính tinh thần, xứng đáng là No.1 trong tất cả lực lượng, thứ có thể làm cho nó thần phục chỉ có... một sự tồn tại có cùng thuộc tính hoặc cùng cấp bậc khác.
A Điêu quyết đoán dùng sức mạnh tinh thần kh ủng bố bám vào nó.
Tinh Thần Nhập, điều khiển, cuốn nó vào trong song đan trong khi cơ thể chính rèn luyện...
Khi tinh thần lực trở nên mạnh mẽ, tốc độ bỏ đi huyết thống của A Điêu thẳng thừng tăng vọt mấy trăm lần, gần như làm một bước đúng chỗ.
Cuối cùng... tới bước cuối cùng, sau khi tháo dỡ một sợi huyết thống cuối cùng của Trần Khuê.
Ù, cô có một cảm giác kỳ lạ nào đó.
Có lẽ hệt như khi cuối cùng con cá voi đã đã loại bỏ tất cả Hà Máu hút sức sống của nó khiến nó đau đớn khôn nguôi, nó được tự do, mạnh mẽ, cuối cùng đã tìm được tư chất thuộc về vị vua hải dương.
Ù!
(P10)
Áp bức thịnh nộ hệt sóng biển phóng ra từ cơ thể cô.
Sấm kiếp qua đi!
Cơ thể Sao Trời định hình!
Cực hạn? Không.
Siêu phàm? Không.
Hoàn mỹ?! 90%?
91, 92, 93... định hình hoàn hảo với 100%, thậm chí khi độ tinh khiết của thể xác đạt tới 100%, cô vẫn còn dư sức, vậy thì dùng tới bên trong.
Lục phủ ngũ tạng, tất cả các phần mô bên trong cơ thể đều được cô tái tạo cũng như rèn luyện bằng sạch.
Hàng triệu hàng triệu Sao Trời Tệ giống như một khối băng tan chảy với nhiệt độ cao 3,000... trực tiếp biến thành hơi nước, mặc sức hấp thu bằng đường hô hấp.
Song đan lên cấp xong, một sợi tính linh Lang Gia run rẩy khi nhìn thấy ánh sáng vàng cuốn mọi thứ, song, nó cũng bị nuốt chửng nhanh chóng.
Dường như sau chót nó cũng phát ra ý nghĩ gì đó nhưng A Điêu lại không cảm thấy rõ ràng vì cô đang chú tâm lên cấp.
Cuối cùng vào giây cuối cùng.
Sao trời sáng chói, khung cảnh hoàn hảo vượt ra ngoài giới hạn di truyền của tộc Người.
Cô đã đạt được, ngay tại một tích tắc kia, phần tinh thần của cô cũng theo đó lột xác... Mở mắt ra, đôi mắt tỏa ánh vàng và rồi ù một tiếng, một loại “trận” vô hình sinh ra trong cơ thể chính của cô.
Lĩnh vực tinh thần tự nhiên bẩm sinh, cô có được rồi.
Rốt cuộc lời nguyền huyết thống đã tan thành mây khói. Song trong một khoảnh khắc, A Điêu có một cảm giác đặc biệt như thể nó rời đi và cô đã thay đổi, thật sự lột xác thành một tồn tại khác.
Có điều có khi nó không phải rời đi mà là tự tiêu tan?
A Điêu u mê nhưng thật sự nhận thức được hệ thống nguyền rủa của nó đã tan rã.
Nhà họ Trần đối với cô mà nói như một loại số vận, rốt cuộc cô đã thoát khỏi — ít nhất thoát khỏi mệnh xui tổ truyền của Trần Khuê.
Đứng dậy, A Điêu khoát tay, cuốn đi bằng sạch tất cả mọi thứ như sách vở trong nhà gỗ này, thậm chí lấy luôn cả đám vật chất cũng như dòng nước dưới hồ nước, trên mặt đất.
Vơ vét của dân sạch trơn.
Một giây vơ vét, hai giây ra khỏi không gian.
.....
Sau khi lời nguyền bùng nổ không bao lâu, bởi vì Ứng Long quá cảnh, không bàn đến phản ứng của bọn Triệu Ý Giang Chu, Quân bộ nhận ra và Thống lĩnh cũng biết được tình hình dựa vào tình báo lớn mạnh và rất nhiều trí thông minh nhân tạo. Chú ta mơ hồ đoán được phía sau có vương tộc làm ra, với tâm trạng phức tạp, chú ta vô thức phát hiện một bug khổng lồ.
Quay đầu nhìn Trần Tốn đang ngồi uống cà phê.
Chú ta hoảng sợ.
“Cậu...”
Trần Tốn: “Tướng quân có mệnh lệnh gì?”
(P11)
“Không, tại sao cậu…?”
Chẳng lẽ là Trần Nhiên mọc sừng?
Nghĩ đến chuyện nhà họ Trần lan truyền trong giới quan lại, vợ và con dâu của mình ngày nào cũng cầm ảnh chụp nhà họ Trần khen ngợi và tán dương thế thôi, chứ thực chất giới quan chức bây giờ có thể chia thành hai phe.
Phe thứ nhất: Khi nào lão khốn mới chết?
Phe thứ hai: Hắn không chết cũng được, nói không chừng hắn mọc sừng, đứa nhỏ giỏi giang này không phải là con hắn, này thì ông giả vờ, này thì cho ông thảo mai! Ha ha ha!
Đương nhiên một ông lớn Quân bộ như chú ta sẽ không làm chuyện ấu trĩ như vậy.
Cho nên chú ta đứng về phía cả 2 phe.
Mỗi tội bây giờ có vẻ như phe thứ hai đúng?
Trần Tốn thông minh, hiểu ngay trong một giây, anh nói thong dong: “Đây là cơ thể máy móc mang trí tuệ thông minh của tôi, thật ra bản thân tôi đã hôn mê rồi.”
A, vậy sao?
Thống soái nhướng mày, trong mắt ngạc nhiên: “Cậu làm ra được máy móc thông minh thì chẳng có gì lạ, dự đoán trước rủi ro có chuẩn bị cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lập trình chương trình thông minh bằng suy nghĩ của riêng cậu thì đúng là…”
Đâu chỉ vậy, tương đương với việc dự đoán trước mọi khả năng của ngày hôm nay, nếu không thì quy trình của chương trình sẽ đến từ đâu và làm thế nào để đối phó được tình huống hôm nay. Trí thông minh của máy móc được tạo ra không cách gì mang theo khả năng tư duy của cơ thể con người.
Chỉ e Trần Tốn này không chỉ làm việc này mới đây, chí ít trí thông minh của cơ thể này đã được cậu ta lập trình rất lâu, có trình độ của bản thân cậu ta.
“Tôi không có tố chất tu luyện nên đành phải như vậy. Chẳng qua trong đây có mạo hiểm thành thử lúc trước không báo cáo với Tướng quân, thật xin lỗi. Về phần liệu cơ thể chính của tôi có chết hay không thì phải xem tình huống kế tiếp.”
Chưa chắc Triều đình đã cho phép một robot thông minh chiếm giữ chức quan, giả thử cơ thể chính của anh đi đời, thế thì phải dựa vào một số mối liên hệ nhất định giúp anh nắm giữ quyền lực hiện tại.
Bên Đạo Quang là bí mật, tính luôn cả người Thống lĩnh này, tất cả được xem là bề nổi bên ngoài.
Có quân công trong người cộng với mấy người Thống lĩnh này nói thêm đôi lời, như vậy đã đủ để anh đạt được nguyện vọng.
(P12)
Đương nhiên Thống lĩnh cũng hiểu bèn vỗ vai anh như đồng ý, có điều chú ta cảm thấy: hình như Trần Tốn cảm thấy chuyện nguyền rủa này sẽ được giải quyết sớm thôi.
Cùng lắm bây giờ cậu ta chỉ nhằm vào tình huống tồi tệ nhất để khắc phục hậu quả.
Sau khi Trần Tốn đạt được mục đích đã liên lạc với bên nhà họ Trần.
.....
Tại nhà tổ nhà họ Trần, tin tức Trần Nhiên hôn mê bị Từ phu nhân đè ép. Bà ấy đang muốn hỏi thử Tạ Ngọc Khanh, cái người đang xem phim truyền hình máu chó lúc bấy giờ.
Nếu bà ấy nhớ không lầm, đó là một bộ phim máu chó mà A Điêu đang xem khi chụp ảnh gia đình, nội dung chính là cái dạng “sau khi thằng cặn bã PUA con gái tôi để cho nó chết thảm, là mẹ vợ, tôi bèn phẫu thuật thẩm mỹ biến thân tới PUA ngược lại hắn, cuối cùng làm cho hắn yêu tôi mà sống không bằng chết, phải trả giá đắt...”.
Từ Chiêu Ẩn cho rằng hiện tại Trần Nhiên chỉ đang hôn mê chứ không chết hoàn toàn, cân nhắc tới khả năng chuyển biến, thành ra không nói thẳng mà thay vào đó bình tĩnh thuận miệng hỏi về Trần Dương. Tạ Ngọc Khanh đang ăn cà chua mini bảo thằng nhóc đang làm bài tập về nhà.
“Chị hỏi về nó làm gì?”
Từ Chiêu Ẩn suy nghĩ, đại khái là sự tình vừa xảy ra thành thử Tạ Ngọc Khanh không biết tình huống, lại vừa khéo đúng ngay lúc Trần Dương làm bài tập ở phòng tu luyện có Cổng Linh Hồn nhỏ, xưa nay Tạ Ngọc Khanh chưa bao giờ nhìn chằm chằm thằng nhóc làm bài tập về nhà cho nên cũng không tỏ tường cho được.
Có điều khi bà ấy hỏi, Tạ Ngọc Khanh tiện tay mở màn hình giám sát.
Vừa mở ra, Từ Chiêu Ẩn còn rất lo lắng Tạ Ngọc Khanh sẽ khóc, kết quả... Họ chỉ nhìn thấy Trần Dương nằm sấp.
Chết rồi?
Từ Chiêu Ẩn đã suy nghĩ xong đâu ra đấy 18 phương án tránh cho người này khóc ngất đi.
Kết quả nhìn thấy Tạ Ngọc Khanh trợn trắng mắt, lẩm bẩm: “Thằng nhóc thối, lại ngủ nướng, vừa nhìn thấy đề bài là mệt rã rời, không biết nó học theo ai cái tật xấu này.”
Tuy nhiên bà ta đột nhiên nhận ra hầu hết mọi người trong gia tộc là thánh học giỏi, hình như có mỗi bên mình chịu thiệt thòi, vậy là bà ta thay đổi giọng nói tức thì: “Sướng khổ kết hợp cũng tốt… thằng nhóc Dương Dương này thật là ngoan, mệt cỡ đó rồi còn không nói với tôi, cứ ra sức học. Trời ạ, thằng nhóc khắc khổ quá làm tôi đau lòng chết đi được.”
(P13)
Từ Chiêu Ẩn thấy cô ta tự đưa ra được logic nhất quán thì nghĩ trước mắt mình không cần giải thích.
Suy cho cùng vừa rồi Trần Tốn liên lạc với bà ấy, bảo có cơ hội chuyển biến tốt.
Vậy thì...
“Sao chị còn chưa đi? Rốt cuộc chị tới làm gì?” Tạ Ngọc Khanh nhìn Từ Chiêu Ẩn ngồi xuống mà ngạc nhiên, trưng ra cái nhìn thấy chuyện lạ, theo bản năng xem xét trang phục của mình.
Chẳng lẽ vì mình trang điểm mà mặc đồ ở nhà cho nên không đủ đẹp, thế là cái bà họ Từ này đang chụp lén mình làm ba cái ảnh dìm hàng.
Thật vô liêm sỉ!
“Đây này… Đưa cho Dương Dương tài liệu dạy phụ đạo chính quy này.”
Từ Chiêu Ẩn ném ra một đống đề thi, nhiều dữ lắm, nhiều đến mức làm cái bàn trà cao hơn một mét.
Tạ Ngọc Khanh: “...”
Họ Từ này có độc ha gì, cản mình xem ti vi.
.....
Bên ngoài ngọn núi, bên ngoài cửa hang.
Trông thấy sấm kiếp sắp thành công, bất thình lình Thú Ngày Mặt Trời cảm ứng được cái gì đó rồi hoảng sợ tru lên, xoay người muốn chạy trốn. Người đàn ông đó vừa thấy đã ý thức được Trần A Điêu thoát khỏi khốn cảnh dẫu gã không tỏ tường tình huống cho lắm. Thế là hắn thoáng hiện ra đánh lén.
Trâm Xanh đấu với Thú Ngày Mặt Trời xong, nhìn nó đột nhiên rút lui đã hiểu được chắc chắn bên Trần A Điêu có biến cố gì xảy ra. Ngặt nỗi cô ấy đã quá yếu, thành thử sau khi bị người đàn ông trung niên đánh lén... Cô đã hộc máu dù có đỡ lấy.
Cô tiêu hao quá nhiều, chấn thương cũng quá nặng bởi vì trước đó các Chấm Sáng Ngày Mặt Trời bám vào vết thương. Tên đàn ông trung niên có thể trốn đi để chữa trị nhưng cô lại không thể, không có thời gian để chữa trị. Ban đầu cô còn có thể ép đối phương một chút, còn giờ chỉ biết phản công tại bước đường cùng.
Ầm!
Người trung niên bị cây thương do cây trâm xanh biến thành đâm xuyên tim trong lúc bùng nổ cuối cùng. Trong lúc ói ra máu, gã rút cây thương ra, tái tạo trái tim ngay lập tức.
Là Linh Vương, dạng thương tổn này không cách gì gây tử vong.
(P14)
“Xứng đáng mang danh Trâm Xanh Lộc Sơn, thật là tài, có điều hôm nay mày sẽ chết cùng Trần A Điêu ở đây.”
Người trung niên trưng ra khuôn mặt tàn nhẫn, toan xuống tay lần nữa…
Xoạt! Không gian trống rỗng bị xé rách, lại là một xúc tu khác, một lần nữa xuyên qua, có điều lần này nó lại đâm xuyên qua đầu của gã.
Đâm xuyên thì thôi, dè đâu xúc tu tan ra, biến thành chất độc xác sống kh ủng bố.
Không gian một lần nữa bị xé toạc hệt Thú Ngày Mặt Trời xuất hiện lúc nãy, là một sự hiện diện phi nhân tính biết dùng tới lí trí.
Trâm Xanh nhìn thấy người xuất hiện đã sững sờ ngay lập tức, giây tiếp theo đã nghiêm nghị và thấy sợ hãi.
Thôi xong!
Soạt! Một xúc tu tập kích người đàn ông trung niên, thẳng thừng dùng chất độc xác sống đáng sợ làm não bộ của gã bị thương nặng, áp chế phần tinh thần của gã. Chung quy người đàn ông trung niên cũng là tiểu Linh Vương cho nên có ý giãy dụa, lĩnh vực cũng vặn vẹo bùng nổ muốn thoát ly trạng thái này. Mỗi tội hơi thở xác sống ngập trời, đối thủ cũng là tiểu Linh Vương, mà còn là Xác Sống Linh Vương từ đời đầu tiên làm cho người cùng cấp vừa nghe tới thôi đã sợ mất mật.
Hiện tại đối phương vừa giết một tiểu Linh Vương, chưa chắc sẽ không giết luôn cô.
Trâm Xanh đang đề phòng đã thấy cô gái được bọc trong khí xác sống xám đen khủ ng bố hóa thành hai cụm… Một cụm bao bọc người trung niên, một cục bọc lấy Thú Ngày Mặt Trời đang muốn chạy trốn.
Trâm Xanh ngỡ ngày.
Đây là... Xác Sống Linh Vương?
Cô ta muốn cắn nuốt Thú Ngày Mặt Trời sao?!!
Đúng rồi, hình như Xác Sống Linh Vương thực chất không thuộc về tộc Người, thay vào đó lại có cơ thể chết, không sợ bị Ngày Mặt Trời diệt tuyệt sức sống. Hơn nữa chỉ cần cơ thể Xác Sống Linh Vương có đủ thi thể chữa trị cơ thể chính, họ hoàn toàn có thể chống lại uy lực của Chấm Sáng Ngày Mặt Trời, để cơ thể biến dị.
Có điều phần tinh thần có thể không chịu đựng được. Song người này là Khúc Hà Nhĩ, một thiên tài chỉ đọc sách đời đầu tiên đã sáng tạo ra Tinh Thần Nhập dẫu linh khí vẫn chưa sống lại
Cô ta... giải phóng phần tinh thần.
Trâm Xanh nhìn thấy thế giới luyện ngục mênh mông.
Tinh thần luyện ngục, vua tử vong.
(P15)
“A!!!!” Người trung niên chạy đi đúng như dự đoán, gã không chết mà bị ăn sống.
Hai phần xác sống, một cụm hấp thụ Thú Ngày Mặt Trời, một cụm thông qua việc hấp thụ cơ thể của gã để tạo ra thiệt hại của Chấm Sáng Ngày Mặt Trời.
Còn cơ thể chính của Khúc Hà Nhĩ đang điên cuồng tái tạo và lên cấp.
Một luồng áp bức khiến cả Trâm Xanh táng đởm sinh ra từ chính cơ thể của Khúc Hà Nhĩ.
Trâm Xanh vô thức nghĩ: Giả dụ một Tiểu Linh Vương không đủ, tiếp theo sẽ đến lượt mình.
Khi dấu vết cuối cùng của tinh hoa, máu tươi và vật chất trong cơ thể người đàn ông trung niên bị nuốt chửng, thậm chí ngay cả tinh thần cũng bị chiếm đoạt, gã bùng nổ.
Cơn bão trước khi tiểu Linh Vương ngã xuống...
Soạt, hai phần xác sống đột nhiên hợp nhất, thẳng thừng nuốt luôn cả cơn bão.
Khủng khiếp.
Có điều điều khủng khiếp hơn là... Sau khi cơ thể được định hình, đồng tử Khúc Hà Nhĩ thu lại, nhìn sang Trâm Xanh không có bất kỳ cảm xúc nào, đồng thời thoáng liếc qua cửa hang một chút.
Chỉ có mỗi cái liếc mắt mà thôi đã để người nào đó vừa đột phá đang hăng hái chạy ra ngoài như chó đã cứng đờ cả người.
Hai người.
Cả Trâm Xanh và A Điêu đều nhận ra mình bị khóa chặt.
Xong rồi!
A Điêu trốn trong vách tường muốn đào đất, tâm trạng muốn sụp đổ: mình còn muốn bày đặt ra vành ra vẻ một tí đánh lén trợ giúp Trâm Xanh g iết chết tiểu Linh Vương kia, kết quả thì sao? Biết thế đã không ta ngoài rồi!! A! Mắc gì Khúc Hà Nhĩ lại ở đây, tại sao cô ấy lại đáng gờm như vậy?
Nuốt sống Thú Ngày Mặt Trời và tiểu Linh Vương.
Nhìn người ta kìa, rồi nhìn bản thân mày đi…
.....
Nguyền rủa bị nốc ao, A Điêu không hay được tình huống bên nhà họ Trần ra làm sao. Có điều bên này khi cô bị Khúc Hà Nhĩ nhìn thoáng qua, con rồng bé ác độc đang ngồi xổm im lìm trong nội tâm đã giơ lên lá cờ trắng tí tẹo… còn cơ thể lại… lao vút ra, dùng thể chất đáng gờm mới lên cấp Sao Trời... bộp!
Trâm Xanh đang suy yếu thoi thóp nhận ra động tĩnh phía sau, ngặt nỗi chung quy cô ấy đang suy yếu, phản ứng và thực lực không đủ một phần trăm, thật đúng là đã không kịp phản ứng. Đoạn, cô cảm nhận được huyệt mê hôn mê sau gáy mình bị cổ tay ai đó chặt lên.
Bịch, cô ấy bị đánh ngất xỉu.
Không khéo sao đó là học sinh của cô, còn phương pháp điểm huyệt này cũng do chính tay cô ấy nắm tay, thiên vị dạy cho nó.
Đúng là học sinh giỏi.
Thầy hiền trò giỏi…
Đánh ngất xỉu giáo viên của mình rồi, A Điêu nhanh chóng thu cơ thể cô Trâm Xanh vào không gian trữ vật sống, tiếp đó cô quỳ xuống, nói bằng giọng ai oán và khóc đến mức đứt ruột gan đứt thành từng khúc.
“Dì cả ơi, dì có thể đến đây rồi, Điêu Điêu khổ lắm đấy, bọn họ ăn hiếp con... Họ ăn hiếp con vì sư phụ Giang Nam không có ở đây, dì không có ở đây, họ ức hiếp con tới mức suýt nữa con chết rồi.”
“Giả mà sư phụ Giang Nam ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ bảo vệ con.”
“Dù sao con và dì là hai người thân duy nhất của cô ấy, chúng ta là người một nhà, máu mủ tình thâm, tình thâm ý trọng!”
“Dì cả ơi, dì còn nhớ rõ con không?”
Tư thế khóc của cô thật điển hình, đó là quỳ trước rồi ngồi xổm, cơ thể nghiêng nghiêng, vừa lau nước mắt vừa ôm tim, như khóc như mách, đau đớn cùng cực, hệt bông hoa nhỏ thuần khiết nhất hứng chịu bao tủi nhục.
Khúc Hà Nhĩ: “...”
(P16)
A Điêu: “Không nhớ không sao, con sẽ hỏi lần nữa.”
Cuối cùng Khúc Hà Nhĩ cũng nói chuyện: “Nhóc cướp đồ ăn của ta.”
Ai? Trâm Xanh?
Đó là cái đùi ôm của con đấy!
Toàn là đùi ôm hết, sao nỡ thiêu đốt nhau!
Hơn nữa, lỡ như Lộc Sơn và Khúc Hà Nhĩ tranh chấp, cô sẽ như một tên đàn ông cặn bã có vợ và con giáp thứ 13 cãi nhau, dám chắc rất khó xử, dám chắc môi hở răng lạnh.
Cô muốn cùng hưởng ân huệ, thiên hạ thái bình.
“Ai? Người phụ nữ vừa rồi à? Trời ạ, cô ấy chuyên về tu luyện thể hình, cơ thịt toàn thân cứng lắm, ăn không ngon gì. Dì ơi, dì muốn ăn cơm thì để con giới thiệu cho dì một đối tượng tuy già nhưng vẫn dũng mãnh, nước thịt tươi non còn giàu dinh dưỡng. Dì muốn không?”
Ví dụ như đám chó già bên vương tộc.
A Điêu thăm dò hỏi thăm, Khúc Hà Nhĩ nheo mắt: “Nhóc muốn lợi dụng ta, hơn nữa nhóc đã lên kế hoạch rồi.”
Cái này mà dì cũng nhìn ra.
“Không phải... Con… đau lòng vì sư phụ Giang Nam... Nhân tiện, sư phụ Giang Nam đã sống lại chưa? Bên con có một phương án tuyệt hảo này. Không phải mục đích dì cố tình hấp thu Chấm Sáng Ngày Mặt Trời vì sư phụ Giang Nam sao? Con có thể tăng nó lên mấy level.”
“Dì ơi, để chúng ta nương tựa lẫn nhau, cùng nhau cố gắng vì sư phụ Giang Nam, được không?”
“Dì không đơn độc một mình đâu, dì còn có con nữa.”
Kỹ thuật miệng lưỡi của Trần A Điêu đã được Bồn Cầu công nhận từ khi cô còn ở trong thời kỳ lính mới, trên có thể lừa gạt quỷ thần, dưới có thể lung lay người ngu.
Khúc Hà Nhĩ cũng y hệt vậy, bởi vì Trần A Điêu nhìn thấu mục đích của cô ấy, định vị đúng chỗ - để Khúc Giang Nam sống lại.
Đúng như dự đoán, đôi mắt đỏ mỹ lệ của Khúc Hà Nhĩ lóe lên, rốt cuộc hơi thở xác chết kh ủng bố quanh quẩn của cô ấy bắt đầu tản đi... và rồi gào thét, lập tức bao bọc A Điêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.