Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 192: Quỳ xuống




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Sơn trưởng vừa nghe A Điêu nói đã hiểu rõ, ông cũng đã sớm phán đoán tốc độ bùng nổ của A Điêu và khoảng cách quyền uy Trời nguyền kia. Dù cho tốc độ bùng nổ như vậy cần thiêu đốt máu rồng làm cái giá phải trả nhưng không đến mức tới thời khắc sống còn thì hết sạch.
Đúng là bị tính toán y như dự đoán.
Trong một khoảnh khắc tỏ tường cả thảy, phần tinh thần của ông… mở ra một lĩnh vực.
Giả thử A Điêu ở đây dám chắc nó sẽ lập tức quỳ xuống ôm đùi, khẩn cầu Sơn trưởng dạy mình. Có điều lĩnh vực tinh thần là đòn sát thủ của ông, không phải thứ người bình thường có thể học được, có yêu cầu tu vi rất cứng nhắc. A Điêu mới Vi Quang thành thử không có khả năng Sơn trưởng lại suy tính cho nó lúc hiện tại. Mỗi tội ông là Linh Vương đáng gờm, dùng đòn sát thủ bực này một lát đã tìm được một điểm sáng đang cố gắng ẩn núp thông qua không gian thứ cấp.
Bấy giờ Sơn trưởng giết vào trong không gian thứ cấp này, truy sát!
Thằng chó! Ông đây xé sống mày!
.....
Trâm Xanh chạy tới vực nước U Lan, không nhìn thấy người, lúc ấy đã có dự cảm không tốt. Đồng tử cô lóe lên tựa như miếng ngọc Phỉ Thúy, nhìn thấu không gian dưới Con Mắt Nhìn Kỹ và nhanh chóng nhìn thấy dao động trong tầng lửng không gian thứ cấp. Tuy nhiên cô ấy không ra tay bừa bãi, thay vào đó còn ẩn nấp… Sơn trưởng cũng đưa tin cho cô ấy.
Một lát sau, ầm!
Không gian sụp đổ một mảng lớn chực tấm gương thẳng đứng với đường kính trăm mét đã bị nứt vỡ.
Một bóng đen bị Sơn trưởng đánh ra khỏi không gian, áo giáp nửa người và lĩnh vực Linh Vương bị đánh nổ. Gã vừa lóe lên đã muốn chạy trốn ngặt nỗi Trâm Xanh đang ẩn núp hiện ra, bàn tay của cô mở 365 cửa huyệt ấn, một chưởng đi ra chồng chất dung hợp với nhau biến thành một chưởng in khổng lồ trong hư không, một tiếng rền vang, kế đó là toàn bộ không gian đều nổ tung.
Người này bị đánh trúng, rành rành có cơ thể Linh Vương là thế mà đã phát ra tiếng phừng phực.
Tất cả những thứ như xương cốt đã đứt gãy.
Bởi vì người đánh lén gã là ông lớn thông huyệt được công nhận là người có đòn tấn công vật lý mạnh nhất trong võ đạo tại Lộc Sơn. Khắp toàn bộ Lộc Sơn ngoại trừ Sơn trưởng, cô Trâm Xanh, người có vẻ ngoài nhã nhặn nhất, thực chất lại có thể chất đáng sợ nhất.
Người ta tu võ đạo cổ, cái gọi là cô gái bạo lực cùng lắm chỉ như cô ấy mà thôi.
Sau khi Trâm Xanh đánh nổ cơ thể, cô ấy nhíu mày khi thấy dáng vẻ của người kia. Cô ấy nhận ra.
(P1)
Bấy giờ Sơn trưởng đi ra, một lĩnh vực tinh thần thênh thang đánh xuống…
Gã sẽ chết, chắc chắn gã sẽ chết.
Linh Vương hộc máu này quay đầu ngã xuống ùng ục phía dưới ngay... Gã chạy trốn vào vực nước U Lan. Sơn trưởng dợm theo xuống thì Trâm Xanh đã cản ông lại.
“Ngài không thể đi, xem Lộc Sơn là trước hết.”
Sơn trưởng man trá cỡ nào, làm sao có thể không liên tưởng đến tới rất có thể cục diện hiện tại do vương tộc muốn ra một chiêu cờ hạ đo ván rớt hai thầy trò Sơn trưởng tiền nhiệm và tương lai. Có điều nghĩ đến con nhóc nằm sấp trên mặt đất không đứng dậy nổi đã ngã vào vực nước, ông không nuốt trôi cục tức này.
Hơn nữa ông nắm chắc ra vào an toàn, chung quy cũng là Sơn trưởng, mỗi tội nhất định vương tộc gây ra chuyện trong thời gian ông vắng mặt.
“Cô vào giết được hắn hay cứu được con nhóc thối kia đều có phần thưởng hậu hĩnh, tôi sẽ đối xử thật tốt cho tộc của cô.”
Trâm Xanh vốn đã định tự mình đi xuống, lúc bay xuống còn bỏ lại một câu: “Tôi dạy con bé còn nhiều hơn ngài dạy nhiều lắm, bàn về bổn phận thầy trò, ngài không bằng tôi.”
Sơn trưởng: “...”
Nói ba cái lời gì thế này! Đó là tiếng người à? Tôi là Sơn trưởng cơ đấy!
Tôi chưa dạy nó vì nó chưa thể học nổi lĩnh vực tinh thần.
Có phải cô muốn cướp đồ đệ của tôi?
Cô cho rằng mình tự đi xuống cứu người là cướp được đồ đệ của tôi chắc?
“Nó đã quỳ lạy tôi, dập đầu và gọi sư phụ, cô có không? Cô không có!” Trước khi Trâm Xanh lọt vào vòng xoáy, Sơn trưởng không cam lòng bèn vặc lại một câu hệt đám gà tiểu học như vậy.
Về phần ông bạn già mà khi trước ông cố tình chăm chỉ tìm người thừa kế giúp… Là ai nhỉ? Quên mất rồi.
Ai nấy đã chết, cứ coi như xong.
.....
Dưới vực nước U Lan, cơ thể rồng của A Điêu rơi xuống bèn nhận ra nỗi âm hàn bên dưới dòng nước này quá khủng khiếp, khiến cơ thể chính của cô gần như bị đóng băng. Cô được dẫn qua một đường hầm phức tạp trong lúc mê man, xoáy nước cuồn cuộn, không biết cuốn cô vào đâu... Mãi tới khi cô tỉnh lại là cơ thể rồng đã rơi xuống mặt đất, bắn tung tóe vô số vảy rồng và máu thịt.
Gieo neo đứng vững trên các móng vuốt đã gãy, cô nhìn lên và thấy được cảnh tượng trước mắt.
Tại sao lại đặt tên là U Lan?
Âm u quỷ dị, hoa cỏ linh lan.
(P2)
A Điêu nhìn thấy không gian trước mắt từng lờ mờ nhưng đã được thắp sáng vì có dòng nước hệt tinh thần hóa thành chất lỏng đầy rực rỡ chảy qua, còn hồ nước được tạo ra từ mạng lưới dòng chảy lại chằng chịt đầy những loài thực vật khó phân biệt tới nỗi không biết chúng là loài hoa cỏ đặc biệt gì, trông cứ như một khu rừng. Tuy nhiên cô vẫn có thể thông qua những khoảng trống bên ngoài rừng rậm thấy được những vòng xoáy hùng vĩ chảy xiết. Này dòng xoáy dày đặc trên mặt đất, này dòng xoáy dày đặc trên bầu trời, chúng cùng nhau tạo thành thế giới kỳ lạ này.
Và rồi A Điêu mau chóng nhận ra sự nguy hiểm.
Các chấm sáng trôi nổi trong không khí chực đom đóm dán lên da, trước hết sẽ cảm thấy lạnh lẽo là thế nhưng trong tích tắc chúng lại tỏa ra một cảm giác nóng rát ám ảnh.
A!
A Điêu không nhịn được kêu lên đau đớn, hoảng sợ hóa cơ thể rồng khổng lồ lại thành cơ thể chính, mặc quần áo xong đã muốn xiêu vẹo bay lên... Khốn nỗi những chấm sáng đó đã nhận ra cô, gầm rú lao tới trong không khí.
Lời nguyền trong cơ thể A Điêu hãy còn, nhưng bây giờ nó hệt đã suy yếu rất nhiều, như thể nơi này có sức mạnh nào đó ức chế được nó.
Đây là việc vui, song những chấm sáng này cũng tàn bạo không kém!
Nó sẽ đốt cháy cơ thể của cô ngay.
Hèn gì vực nước U Lan là hiểm cảnh mà cả tiểu Linh Vương còn không bằn lòng đi vào, quá ư đáng sợ.
A Điêu vừa hộc máu vừa điên cuồng chạy trốn.
Không được không được, chúng ở khắp nơi, không thể ở trong khu rừng này nữa. A Điêu hãi hùng muốn chết, cố sức trốn thoát khỏi rừng, vậy mà đổi lại chỉ thấy những chấm sáng ở khắp mọi nơi gầm gừ bay tới vây quanh cô, cánh rừng này quá lớn.
Bầu trời cũng vậy, A Điêu không dám đi lên, sợ lại làm chấm sáng trên bầu trời chú ý đến mình.
Phải làm gì phải làm gì đây... Bấy giờ A Điêu mở ra Mắt Rồng Nhìn Thật, trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách không gian, nhìn thấy khu vực phân bố chấm sáng trong toàn bộ khu rừng.
Hướng Đông Nam bắt đầu suy yếu.
A Điêu lập tức chạy về phía Đông Nam, nhanh chóng nhìn thấy một ngọn núi. Cô chạy vào, tìm thấy một sơn động sâu thẳm, thẳng thừng dùng bí thuật hóa đá lấp kín cửa động.
Một hồi sau, đại khái những chấm sáng ấy đã đuổi tới nhưng không cảm nhận được A Điêu cho nên chúng dần dà tản đi.
Bấy giờ A Điêu mới thở phào nhẹ nhõm, có khi do bịt kín cửa động đã làm không khí lắng đọng, lúc này cô mới phát hiện trong không khí có mùi thơm thoang thoảng.
Tựa như… mùi chè xoài bưởi sago.
Bồn Cầu: “Cô có độc ha gì, rõ ràng là hương thơm của một loại thực vật nào đó.”
Tham ăn đúng là tham ăn, là chè xoài bưởi sago mẹ nó nữa.
(P3)
“Ai mượn cậu lo!” A Điêu lấy cái món chè xoài bưởi sago được ủ lạnh ra khỏi nhẫn trữ đồ, dù rằng bây giờ thân thể của cô là một mớ hỗn độn, da tróc thịt bong trên bàn tay, đau tột cùng, song nó không thể cản cô ăn được.
Chết đói rồi.
Chọp chẹp, quai hàm bạnh ra uống hết ly này tới ly khác, A Điêu mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cảm nhận được lời nguyền trong cơ thể chực như đang ngủ đông mà tạm thời thấy mê mang.
“Nơi này là chỗ quái đản gì mà có thể áp chế quyền uy Trời nguyền của tộc Trời, còn mấy chấm sáng kia là cái quái gì nữa?”
Bồn Cầu: “Vừa rồi tôi nhìn vào chấm sáng tiếp xúc với cô, xác định được là dư lượng, dư lượng sau Ngày Ăn Mặt Trời.”
A Điêu: “!!??”
Mẹ kiếp!
Hèn gì lực sát thương mạnh cỡ đó? Mỗi tội cô đột nhiên nhận ra một điều vì đâu thốt nhiên Bồn Cầu có thể nhìn thấy dư lượng của Tia Chiếu Mặt Trời?
Trong lòng A Điêu nghi ngờ nhưng không hỏi ra chuyện này, thay vào đó lại hỏi: “Vậy nó hữu dụng với sự biến dị?”
Bồn Cầu: “Vô dụng cho con người, còn đối với cô… có lẽ cũng vô dụng, chỉ có tổn thương vì cô không phải là rồng thật. Ứng Long là vật tổ huyết thống của cô, cô hóa được thành rồng vì vật tổ nhập cơ thể và hợp nhất thành một chứ thể chất của cô không thuộc về cơ thể rồng. Quan trọng nhất cô không có ngọc rồng, đương nhiên không thuộc về ma quỷ hoặc dị tộc.
A Điêu: “Vậy dị tộc có thể chịu đựng được không?”
Bồn Cầu: “Khó mà nói, dị tộc bây giờ khác với những dị tộc thuở ban sơ.”
Thế cũng đúng, giả dụ hồ sơ của Lộc Sơn đúng, dị tộc ban sơ sống sót vì nhận được sự trợ giúp của tộc Trời, tuy nhiên dị tộc sau này là được sinh sôi từ mấy thế hệ dị tộc đời thứ nhất này, chưa từng trực tiếp trải qua Ngày Mặt Trời đạt đột biến thay đổi. Cho nên về bản chất, các thứ như Ngày Mặt Trời đều tạo ra tổn thương lớn mạnh như nhau cho cả dị tộc và tộc Người.
Chỉ có ma quỷ là được lợi.
Vực nước U Lan này đối với cô mà nói là một nơi hung hiểm có thể áp chế nguyền rủa.
Chẳng qua cuối cùng cô đã hiểu tại sao nó có thể chắn ứ lời nguyền.
“Vật chất từ Ngày Mặt Trời thay đổi gen, còn lời nguyền lại nhằm vào huyết thống gen, cả hai xung đột với nhau.”
“Nhưng tôi không thể trốn ở đây mãi được…”
(P4)
A Điêu thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cảm thấy mình không thể phá game, nên suy nghĩ làm thế nào để giải quyết triệt để lời nguyền thì hơn.
“Nhưng mùi của hố đất này ngày càng nặng dần, không biết bên trong có gì, có lẽ trong đây có đồ xua đuổi được mấy thứ như chấm sáng.”
A Điêu tạm thời không dám ra ngoài vì mùi hương kỳ lạ này, và rồi cô bắt đầu di chuyển vào trong sơn động sau khi suy nghĩ đâu ra đó.
Đi vào mới phát hiện có hàng ngàn lối rẽ, chực cái tổ kiến khổng lồ vô tận. Bấy giờ A Điêu phóng ra sợi tơ tinh thần, mải miết sục sạo, sau chót cũng tìm tới nguồn hương thơm dựa vào cái chiêu bug này.
“** má...”
A Điêu đứng ở cửa động nhìn không gian bí cảnh lõm xuống trong múi mà ngẩn ngơ.
Không lớn không nhỏ, một không gian hình trứng đường kính 500 mét, có hồ nước, có đình nghỉ mát, có nhà gỗ, thậm chí có cả một cái vườn rau.
Vườn rau?
Bên cạnh có dựng cây cuốc.
Hả cái này? Cái này? Cái này?
“Tự nhiên tôi nghĩ tới những gì mấy nhân vật chính đã kinh qua trong tiểu thuyết… Gặp nạn, chạy trốn rơi trúng tình huống nguy hiểm nào đó, kế đó đột nhiên phát hiện có một cõi bồng lai thần tiên, bên trong cất giấu bí tịch truyền thừa và vũ khí tuyệt thế của ông cụ nào đó đã mất; nếu như không có ông cụ thì cũng có tiên nữ tuyệt thế…”
Bồn Cầu: “Tại sao ông cụ lại là ông cụ đã chết, tiên nữ lại là tiên nữ tuyệt thế?”
A Điêu: “Ừ... Tại sao không?”
“Huống chi tiên nữ mà chết đều toàn phải làm cho sống lại, quá ư là phiền toái, không bằng đi thẳng một bước đúng chỗ. Chứ cậu có từng thấy ông cụ nào được làm cho sống lại chưa?”
Bồn Cầu: “...”
Ờ, tui đã hiểu.
.....
Nơi này là địa phương nào cơ chứ, bí cảnh U Lan chứ gì nữa!
Đã mở bất động sản ở đây, thế không phải là mấy ông chủ dữ dằn à.
Ngay cả kịch bản còn có rồi… hai mắt A Điêu lập tức lập lòe màu xanh lá, cô bay xuống.
Có điều sau khi tới sân nhỏ, cô quan sát kỹ hơn.
“Nó đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài nhưng khó để nói là trong bao lâu, chung quy với môi trường đặc biệt, khó mà nói ra chu kỳ sinh trưởng.” A Điêu cố tình quan sát cái cuốc, lấy ra thiết bị, đưa tới lui trên cây cuốc.
Bồn Cầu: “Cô làm gì đó?”
(P5)
A Điêu: “Lấy dấu vân tay và DNA, xem thử có thể tìm ra tí manh mối nào không.”
Dù tham tiền tới đâu, người này vẫn thận trọng khôn cùng, kế đó cô quan sát cây trồng trên mặt đất.
“Không chừng là hạt giống của mấy cái cây tiên siêu cấp gì đó!”
A Điêu tràn trề hy vọng, đào này đào này, rất nhanh đã đào được một… củ khoai lang?
“Ông cụ bình dân quá.”
A Điêu thất vọng, song lại dấy lên chờ mong vào ngôi nhà gỗ kia một lần nữa. Sợi tơ tinh thần lặng lẽ vươn qua, phát hiện có một lớp màng mỏng kỳ lạ chắn ứ.
Mẹ kiếp, có chuyện bí ẩn hệt dự đoán!
Thế là cô trốn ra xa, nhặt một hòn đá, ném thăm dò vào cửa sổ, xoảng!
Hình như có bình hoa gì đó đã vỡ.
Trông chẳng có phản ứng, cô bèn trốn ra ngoài cửa sổ và lén lút nhìn vào bên trong.
Bồn Cầu: “...”
Tất cả mấy thằng trộm đều hệt thế này, giả dụ giấy dán cửa sổ làm bằng giấy, chỉ e cô ta đã dùng nước bọt chọc ra hai cái lỗ ghé mắt vô rồi.
.....
A Điêu nhìn trộm bên trong nhà và phát hiện hình như có… một cái hài cốt nằm ngay sảnh chính.
Là hài cốt chăng? Sao cứ thấy như là miếng ngọc điêu khắc.
Nhìn từ bên cạnh thế này chỉ thấy một miếng ngọc được chạm khắc thành bộ hài cốt.
Chết rồi? Hay là hàng thủ công mỹ nghệ?
Thế thì không sao.
Két!
A Điêu lập tức đứng lên, đẩy cửa chính ra, nhìn về phía ngọc hài cốt ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trước mặt.
Hình hài bộ hài cốt này tựa như của tộc Người, trông chẳng có ẩn giấu gì bí mật, song lúc đứng đối diện để nhìn sẽ thấy trên cổ của nó treo một tấm biển.
Nội dung trên đó rất rõ ràng.
“Quỳ xuống, bái ta, tụng kinh thành kính cho ta trong 99 ngày, sẽ cho phép ngươi nhận được sự truyền thừa của ta.”
Con đường này giống trong phim truyền hình y như đúc.
A Điêu quan sát hài cốt này, thậm chí còn dùng sợi tơ tinh thần điều tra. Cô nhận ra đó chỉ mà miếng ngọc, còn lại cô không nhìn ra được có chuyện gì mờ ám nữa.
Kỳ lạ.
Còn bảo 99 ngày, ông nghĩ đi luyện thuốc chắc.
Nhưng giả thử đã có truyền thừa...
A Điêu lập tức quỳ xuống, cúi đầu dập đầu mãnh liệt.
Thao tác bái sư đầy chuyên nghiệp được sản xuất theo dây chuyền, không thành vấn đề!
(P6)
Tuy nhiên khi dập đầu, cô nhìn xuống đất và nhận ra có một phiến đá trên mặt đất không đúng cho lắm, ngặt nỗi sợi tơ tinh thần không thể thâm nhập, có một lớp ngăn chặn trên phiến đá là thế nhưng chính nó vẫn còn chừa ra một khe hở vật lý.
???
Ặc, không phải chứ, cô đi sai kênh rồi, đây là nơi Linh tu huyền huyễn, không phải võ hiệp cổ xưa.
Nhưng đã có lối tắt rồi thì lạy cục cứt ấy!
Cô lặng lẽ lấy con dao nhỏ ra cạy, phiến đá được xốc lên, một mùi xộc vào mũi.
!!!
Ôi trời ơi, ** má nó!
Lu đậu phụ thối!!! Quá khủng khiếp, đạn khí độc oanh tạc!
Trên thành bể cũng treo một tấm biển, trên đó viết: con nhóc thối này, tố chất đạo đức không dùng được gì hết, cho con đi đường tắt này!
Nét chữ quen thuộc lắm.
Là ổng là ổng chính là ổng, cái lão đạo sĩ mặt dày trơ tráo cặn bã này!
Khuôn mặt của A Điêu tái xanh, cơ thể bị hun cho nghiêng ngả, trạng thái yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân level max, Bồn Cầu cũng suýt nghẹt thở.
Mẹ mày, ** má!
Cái đám đậu phụ thối này thật là đã ghiền.
“Lão già, ông chờ đó, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, bà đánh chết ông!”
“A! Ọe!!!”
A Điêu vốn đã suy yếu nay bị hun tới nỗi đầu váng mắt hoa, giờ phút này gần như chật vật bò ra khỏi phòng.
.....
Tất nhiên cái món như đậu phụ thối này sẽ rất ngon khi chiên qua với nước sốt, chứ mà nó ở trạng thái nguyên thủy lại chính là bom khí độc, huống chi giờ đây có cả một cái bể thật lớn.
Bồn Cầu vừa nghe A Điêu gầm lên giận dữ đã biết ngay ai gây chuyện.
Sau khi trèo ra khỏi nhà gỗ, A Điêu chạy thật xa để hít thở không khí trong lành, kế đó tức tối giậm chân, chửi bới lão đạo sĩ oang oang.
Phỏng chừng lão đạo sĩ đã từng làm ba cái chuyện lừa người thế này với cô quá nhiều lần.
Thù mới hận cũ, thù hận thấu xương.
“Tôi phải thu lấy nó, chứ không cái không gian bí cảnh này sẽ phí mất, cái mùi này đúng là… Chắc chắn ổng đã cải tiến nó! Khí độc đó trời!”
(P7)
Bồn Cầu: “Không, cô không thể nhận nó! Cô mà thu vào không gian của tôi là tôi liều mạng với cô! Cô nhét vào nhẫn đi! Chắc chắn có nhẫn!”
Nghỉ ngơi một hồi lấy lại một ít sức xong, A Điêu đi vào lại và sử dụng nhẫn trữ đồ để cất lu đậu phụ thối to vật vã này đi.
Sau khi cất đi, cô thấy được một cái hộp ẩn nằm bên dưới.
Bấy giờ A Điêu nheo mắt, suy nghĩ một lúc bèn nói với Bồn Cầu: “Cậu có tin có tin rằng trong này chắc chắn có 3 món đồ không?”
Bồn Cầu: “?”
A Điêu: “Liên quan tới thời gian như Sách Văn Minh; một loại thuốc huyết thống cực kỳ tinh khiết vượt qua cả huyết thống của Trần Khuê hơn nữa phải có hiệu quả thanh lọc; và còn có đám vật chất thần bí lúc trước nữa. Chính vì chúng là giải pháp tốt nhất được tôi tính tới để có thể giải quyết huyết thống Trần Khuê hợp lý nhưng vẫn giữ lại tu vi và căn cơ của tôi.”
Nói xong, A Điêu không đợi Bồn Cầu thừa nhận hay không, cô cảnh giác, trốn thật xa, dùng thuật pháp mở hộp ra kêu một tiếng cạch.
Bên trong đó lộ ra 3 món đồ.
Một cuốn sách, một cái hộp, một bình ngọc.
Dù chưa thấy món đồ song Bồn Cầu biết cô đã đoán đúng, có lẽ dựa trên sự hiểu biết về lão đạo sĩ.
A Điêu liếc nhìn tên của cuốn sách, khẽ nhướng mày.
Sách Hoàng Tuyền?
Chẳng phải thứ này là sính lễ của vương tộc cho tộc Thiên Linh sao, nó nằm trong danh sách quà tặng của triều đình được Lễ bộ đưa ra. Là Thái tử Thiếu phó, đương nhiên cô cũng biết chuyện này.
Sách Hoàng Tuyền có nghĩa là Đạo Quang Tĩnh Từ, cũng có nghĩa là thứ này chỉ mới được bỏ vào gần đây mà còn là dạng được Đạo Quang Tĩnh Từ cho. Như vậy, nhiều chuyện đã vô cùng sinh động hơn hẳn.
“Đừng nói là ông già này bắt chẹt Đạo Quang Tĩnh Từ đấy. Bảo sao tôi cứ thấy cô ta quá quen thuộc với tôi như đã từng điều tra về tôi từ trước, té ra là bị kiểm soát.”
Chắc chắn đằng sau có bí mật, khốn nỗi đây không phải là lần duy nhất cô bị lão đạo sĩ dắt mũi trù tính.
Cô không thể hiểu được mục đích và lập trường của ổng.
Nhưng ổng đã làm vậy không phải muốn nói cho cô rằng: Con nhóc thúi, mi vẫn còn non lắm, vẫn còn nằm trên bàn cờ của thầy.
Đánh không lại thì dù không gia nhập cũng phải tạm thời ngụy trang sao cho ngoan ngoãn.
Cương lên là không có kết quả tốt, khí phách lại chả biến thành cơm ăn cho được.
Ít nhất...
Bây giờ cô vẫn còn sống, còn lão đạo sĩ lại tặng không cho cô những thứ này, dẫu cho ổng để cô nuôi cổ lót đường trước… chí ít cô nắm được chỗ tốt.
Cô vẫn mang tâm tính như thế.
Tạm thời mặc kệ ổng.
Ông cười với tôi thì tôi sẽ cười lại với ông.
(P8)
A Điêu tiết chế gợn sóng trong mắt, cười tủm tỉm cầm đồ xem xét, rất nhanh phát hiện trong hộp chứa huyết đan phượng hoàng được gọi là Huyết Đan Niết Bàn.
“Bị uy hiếp không nhẹ đâu.” A Điêu lập tức ý thức được Đạo Quang Tĩnh Từ trông sung sướng bề ngoài thế thôi chứ chả là tình cảnh còn không bằng cô. Đã chịu giao dịch ra những thứ này chứng tỏ chấp nhận thỏa thuận giữa bọn họ. A Điêu không có tấm lòng Thánh Mẫu vì giữa cô và lão đạo sĩ tồn tại nguy cơ không thể nói.
Cả thảy đều là quân cờ, khó nói ai cao quý hơn ai.
Bồn Cầu thật sự nhìn ra sự đề phòng được giấu kín kẽ của A Điêu.
Cô đang hoảng loạn.
Chính vì tất cả những chuyện cô kinh qua tưởng chừng như hiển nhiên chứ thực chất vẫn có điều ngẫu nhiên, chẳng hạn như làm sao đối phương biết cô nhất định sẽ trốn vào vực nước U Lan?
Hệt như xếp đặt từ điều dự đoán ra, chuyện này quá khủng khiếp.
Nhưng nếu không phải dự đoán thì lão đạo sĩ đã ở gần kề và lạnh lùng quan sát khi cô chạy trốn vào vực nước U Lan lúc bị truy sát ban đầu, kế đó ổng mới bước vào sắp xếp tất cả.
Còn bí cảnh này đã tồn tại từ lâu.
Có xác suất lớn là dự báo của ổng có dắt dây tới nó.
Một người đáng sợ nhường này đã nuôi dưỡng cô từ khi còn nhỏ, xây dựng tính cách và căn cơ của cô từ nền tảng ấy, tiếp đó nuôi thả, nhìn cô vượt mọi chông gai, đầu rơi máu chảy…
Nuôi heo để chăm cho mập, đương nhiên mập rồi thì sẽ bị làm thịt.
Cuối cùng sẽ muốn cô làm gì đó.
Hoặc thao túng tâm lý hoặc ép buộc, hoặc bản thân ổng có cách kiểm soát cô.
(P9)
Trong lòng A Điêu nghiêm nghị lạnh lẽo chứ bên ngoài lại trông thật bình tĩnh. Cô mở bình ngọc thứ ba, nhìn thấy vật liệu bí ẩn là cái chất lỏng làm cô rúng động đúng như dự đoán, giờ đây nồng độ của nó cao tới nỗi biến thành chất lỏng, đủ sức dùng làm này nọ.
Song ngay cả như vậy, để loại bỏ hoàn toàn huyết thống Trần Khuê và để lại tu vi của riêng mình vẫn cần có kế hoạch và chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, ba món đồ này chỉ là các nhu phẩm cần thiết mà thôi.
Cô còn cần phải thiết kế một trận pháp khổng lồ, đòi hỏi năng lượng khổng lồ.
A Điêu cấp tốc lấy ra tất cả tài nguyên.
Trước đây cô biến thành cơ thể Ứng Long lớn mạnh chạy trốn một mạch nhưng đó là khi cô rót mọi thứ vào vật tổ huyết thống, tăng cường một mặt mà thôi, thành thử thứ tốn nhiều nhất là năng lượng; chưa kể cô còn lấy được quá nhiều đồ đúng lúc, nên giờ xem ra có lẽ vẫn còn đủ dùng.
Bồn Cầu nhìn mấy chục ngàn linh hạch, một đống nhẫn trữ đồ của đám Tông Sư và môn chủ Ma Âm Môn cũng như thi thể nhóm yêu vương...
Như vậy mà còn chưa đủ dùng, Trần Khuê có tài đức tới đâu cơ chứ.
Đúng là A Điêu lại bắt đầu mắng người ta.
Chửi Trần Khuê.
“Tôi có nhiều bảo vật ngần này, nhiều Sao Trời Tệ ngần này, nhiều dược liệu ngần này, nhiều vật liệu trận bàn vật ngần này, nhiều di cốt ngần này... A!!!”
“Tại sao tôi phải đối mặt với những chuyện ấy! Tôi muốn lên tới Sao Trời! Tôi không muốn tốn vào ba cái chuyện nhảm nhí huyết thống này nọ mà còn có rủi ro lớn như vậy, vừa đau vừa mệt, lần nào cũng vậy hết, lấy được đồ là hết sạch, sạch bách không còn gì nữa!”
“Tôi chỉ mới 19 tuổi! Tôi vẫn còn là một đứa trẻ!”
Bồn Cầu nhìn A Điêu thở hổn hển ôm cột đập đầu, khó chịu không kham nổi.
Thực chất nó cũng rất khó chịu.
Nhiều đồ cỡ này… có thể để cho nó tăng lên tới mấy cấp đó, hu hu, đau lòng quá!
Trần Khuê thối tha!
(P10)
.....
Mắng thì mắng, vẫn cần phải làm chuyện chính, hơn nữa còn phải mau chóng giải quyết. Cô cảm thấy người lúc trước làm cô choáng váng một phen có lẽ không phải là lão đạo sĩ. Ông già này nham hiểm lắm, không làm thẳng thừng thế đâu, xác suất lớn là sắp xếp của vương tộc.
Hoặc quá chú trọng cô, cố tình sắp xếp tiểu Linh Vương lót đằng sau, có điều việc này hung hiểm quá, không tới mức cuối cùng sẽ không làm.
“Đoán chừng phát hiện Sơn trưởng tự mình tới biên giới, hơn nữa tôi còn chạy trốn vào vực nước U Lan, thế là bên kia tạm thời nảy sinh dự tính — một khi dẫn Sơn trưởng vào vực nước U Lan, cho dù có thể để lộ chính vương tộc bọn họ gây chuyện song chỉ cần ngăn cản hoặc hãm hại Sơn trưởng, cái giá bị bại lộ này rất xứng đáng.”
A Điêu nghĩ thấu điều này bèn bắt đầu bận rộn chuẩn bị chuyển đổi huyết thống vì cô không chắc được sẽ còn bất kỳ rủi ro nào tiếp theo hay chăng.
Giải quyết cho xong là tốt nhất.
Chỗ này thật không phải là nơi tốt lành gì, nó cứ tạo cho cô một cảm giác âm u táng đởm hệt có một sinh vật khủng khiếp nào đó đang ẩn núp nơi đây.
Đây là linh cảm của cô.
.....
Khi da đầu A Điêu tê dại, cô nào hay tại khu vực xoáy nước dày đặc bên ngoài rừng rậm, bên bị một mảng lớn chấm sáng phân bố, trong một cái sơn động đầy sâu thẳm quỷ quyệt, chấm sáng nằm trên một cơ thể một người chực đang điên cuồng chui vào, khốn nỗi cơ thể này không có tí cảm giác gì dẫu là đôi chút.
Đột nhiên, hai mắt mở ra.
Đôi mắt lộng lẫy và lạnh lẽo đỏ như máu chợt lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.