Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 184: Dường như đã từng quen biết




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Nói thật, A Điêu không bận tâm cho Đạo Quang Tĩnh Từ bí thuật huyết thống của mình sẽ mang lại hậu quả ra sao. Chung quy cô có thể mơ hồ đoán được đối phương cầm bí thuật này có liên quan đến chuyện của vương tộc Đường Tống, dù sao cô ta cũng Quân hậu.
Quân vương không dính việc nhà, việc nhà cũng là việc quốc gia, chính Quân hậu cũng mang ý nghĩa như vậy.
Một, dị tộc cũng giống như tộc Trời đều có khó khăn trong sinh sản, nhân số không thể giải quyết được ắt không uy hiếp được an nguy toàn bộ tộc Người. Bí thuật huyết thống kia không phải bí kíp sinh sản gì, không dắt dây quá nhiều, A Điêu còn chưa tới mức tự cao tự đại cho rằng bí thuật này có thể ảnh hưởng đến tương lai của nhân loại — chẳng qua chỉ là cái cớ ngoài miệng mà thôi.
Hai, theo ý thứ nhất bên trên, giả thử thật sự có khả năng uy hiếp người Đường Tống, vậy thì xem như vương tộc bất cẩn để bị cô Quân hậu này nhúng tay từ tầng cao nhất, đánh cắp quân quyền, vậy trách nhiệm này sẽ đổ vấy lên người vương tộc, có liên quan gì đến Trần A Điêu đây? Huống chi vương tộc Đường Tống là kẻ thù lớn của cô, cô không vừa mặt cực kỳ, có lẽ người ta cũng muốn giết cô chết quách cho rồi. Về phần tương lai vương tộc Đường Tống bị người Quân hậu này làm gì, cô để ý chắc? Tất nhiên để ý rồi, tốt nhất là giế t chết vương tộc, vương tộc không phải là Đường Tống, diệt một vương tộc mà thôi chứ có tiêu diệt được quốc gia đâu.
Ba, lời nguyền mà tổ tiên khốn nạn nhà mình trêu chọc ra vẫn còn chưa được giải quyết đâu, không thể cho vương tộc cơ hội xử cô. Cô phải sống trước, nếu cô chết, nào màng tới đời sau hồng thủy ngập trời.
Thành ra vừa nghĩ đến vương tộc sẽ bị chị cả này xử, trong lòng A Điêu hăng hái hẳn nhưng vẫn trưng ra vẻ trung thành và sầu lo...
Đạo Quang Tĩnh Từ: “Ba triệu Sao Trời Tệ.”
A Điêu lập tức cầm tay Đạo Quang Tĩnh Từ: “Điện hạ, ngài là tương lai của Đường Tống chúng ta, là ánh sáng của Đường Tống chúng ta, tất cả mọi thứ của ngài đều cùng một nhịp thở đến toàn bộ vương tộc Đường Tống của tôi, chỉ cần ngài và Vương thượng phân phó, hạ thần nhất định sẽ làm theo.”
Cô còn muốn kiên trì thêm tí nhưng Vương hậu cho nhiều quá!
(P1)
Trần A Điêu là Trần A Điêu, đến lúc này không quên giải trừ cho mình những nguy hiểm tiềm ẩn, đoan chắc con bé này đã quay video.
Đạo Quang Tĩnh Từ cụp mắt liếc xuống tay A Điêu, đoan chính và tao nhã, giọng nói cất lên như sương mù trên đầm lạnh xa xôi: “Đã biết ta là Quân hậu mà còn làm càn như thế?”
Tuy là răn dạy nhưng mỉm cười, có phần câu tình đoạn hồn.
Không phải chỉ là sờ tay thôi à… Tay thôi mà còn không cho sờ, một ngày nào đó cô và lão Quốc vương kia động phòng hoa chúc đấy, đừng có quá luống cuống.
A Điêu lập tức thu tay lại, còn Đạo Quang Tĩnh Từ vừa thu tay lại đã lấy một chiếc nhẫn trữ đồ đưa cho A Điêu.
“Bên trong có Sao Trời Tệ và đạo bia, đạo bia này thuộc về tiểu Linh Vương có cừu oán với tộc Thiên Linh ta năm đó, sau khi người này bị giết đã bị tịch thu đạo bia. Đạo ý là cực quang, thiên về tốc độ tấn công, hiển nhiên không sánh bằng đạo bia công kích tinh thần cô có được cũng như đạo bia Lang Gia nhưng cũng coi như khá tốt.”
Tất nhiên không bì được rồi, một cái là tấn công tinh thần, một cái là đạo bia của người sáng lập Lộc Sơn. Đừng thấy tụi nó chỉ khác nhau giữa cấp hạ với hạ, hạ với trung, chả là chênh lệch ở giữa rất lớn.
“Trái lại cực quang cực kỳ hữu dụng với tôi. Sấm chớp cộng thêm không gian... Điện hạ nhọc lòng rồi.” A Điêu biết Đạo Quang Tĩnh Từ cố tình chọn lựa đạo bia. Trong lòng cô thầm nghĩ: Đạo bia đưa sang giao dịch cho người ta mà cũng có thể lựa chọn? Trong nhà cô có bao nhiêu đạo bia tồn kho vậy?
Trong lòng A Điêu chua xót, có điều vẫn vừa hậm hực viết xuống bí thuật huyết thống cho cô ấy vừa giải thích chi tiết.
Chờ nói xong, cô bưng nước trái cây uống một hớp và bất thình lình nghe Đạo Quang Tĩnh Từ nói: “Không cần thăm dò xem liệu ta sớm có hiểu biết về chuyện huyết thống chứ không phải nhất thời nảy sinh dự tính. Cô cứ hỏi là được, chẳng lẽ ta sẽ không nói cho cô biết?”
A Điêu cầm ly nước trái cây, mở to mắt, giống như con rồng bé ác độc thò móng rồng dò mìn: “Thật sao? Vậy rốt cuộc cô muốn...”
Cô tò mò muốn chết.
Đạo Quang Tĩnh Từ mỉm cười, chống bàn dựa vào, hơi thở như lan: “Ta không nói cho cô hay.”
A Điêu: “...”
Đạo Quang Tĩnh Từ cười đứng dậy đưa bàn tay xoa đầu A Điêu giống như một chị gái trưởng tao nhã trêu chọc một đứa em gái nhỏ. Cô ấy nhanh chóng thu tay lại đứng dậy đi ra.
(P2)
A Điêu có suy tính cao tới đâu thì tuổi tác vẫn trờ trờ ra đó, ở loại chuyện đầy nữ tính này, cô thật sự không phải là đối thủ của Thiên nữ Linh Vương từng trải như Đạo Quang Tĩnh Từ.
Vậy mà khi cô quay đầu thấy Đạo Quang Tĩnh Từ giao tiếp với Thương Ngô... trái lại chị gái đã bỏ đi đôi phần uy nghiêm cao quý của Quân hậu, trở nên dịu dàng tài trí tột cùng. Còn người em trai Thiếu quân vẫn kiệm lời như trước nhưng lại có thêm mấy phần thân quen, thậm chí còn rửa tay nấu canh làm cơm cho bọn cô ăn.
Đạo Quang Tĩnh Từ không có khả năng chờ mòn mỏi tại Lộc Sơn. Bảy ngày sau là hôn lễ lớn cho nên cơm nước xong là cô ấy rời đi, lúc đi cô ấy còn quay đầu nhìn thoáng qua A Điêu: “Nhóc Điêu Điêu này.”
Đang bới chén cơm kèm thịt dứa cạch cạch, A Điêu vô thức quay đầu, trong tay còn cầm chén cơm.
Gọi ai? Tôi? Cô ta đã điều tra nhũ danh của mình? Chung quy sẽ không nghe được từ chỗ Trần Tốn, Trần Tốn không thể nào gọi mình ở trước mặt cô ta được trừ phi cô ta một mực chú ý đến Trần Tốn.
“Trên đường ta đến có lấy danh nghĩa thăm em trai mình để báo cho vương tộc, còn anh chàng Thái tử kia đến Lộc Sơn là cũng được vương tộc cho phép...”
Cô ấy rời đi sau khi để lại lời này.
A Điêu tỉnh ra: Thái tử nghe theo chỉ thị đi tán gái, mà cô gái này là mình?
Đạo Quang Tĩnh Từ vừa mới rời đi, người trong môn Lộc Sơn đến thông báo ngay Thái tử Đàm Đài Nghiệp tới thăm viếng.
.....
Đạo Quang Tĩnh Từ là cường giả, cũng Quân hậu, cho nên Lộc Sơn cho mặt mũi, không cần mời vẫn có thể vào và không cần báo cho người khác hay. Còn Thái tử thì khác, vẫn chưa có mặt mũi cỡ đó, cho nên người Lộc Sơn rất nhanh biết Thái tử gia đến. Hơn nữa bởi vì y đến mà hai người Đàm Đài Kha cũng phải đến cổng sơn môn nghênh đón do e ngại cấp bậc trên dưới.
Trái lại Thái tử lịch sự bảo hai người em trai đừng khách sáo.
Đàm Đài Kha: “Anh Thái tử mới không khách sáo gì cả, không ngờ sẽ đến thăm chúng em.”
Đàm Đài Thịnh: “Đã biết phiền phức thì cần gì phải đến, hai đứa em trai chúng ta không lọt vào mắt anh Thái tử đấy mà.”
Từ nhỏ đã bị một người đè lên đầu cũng là chuyện không có gì, nội bộ hoàng gia chính là như thế, người ta là con trai trưởng của Hoàng hậu đầu, từ đầu đã chiếm thân phận tôn quý.
(P3)
Nhưng Thái tử gia này không bằng người ta ở tất cả mọi chuyện, đến sau khi linh khí hồi phục lại thêm phần không có bao nhiêu tố chất tu luyện, thế thì làm sao để bọn họ tin phục chứ?
Nhưng người ta vẫn Thái tử cho nên y tới thì bọn họ phải chạy đến sơn môn nghênh đón, làm trong nội tâm họ cực kỳ khó chịu. Chưa kể giờ đây có Quốc hậu đến, địa vị Thái tử chực lầu cao trên trời, đương nhiên bọn họ không sợ hãi.
Thái tử không đâm quạu, chỉ ôn hòa mà rằng: “Ta tới gặp đại nhân Thiếu phó, đã làm phiền hai em rồi, đã như thế xin hỗ trợ dẫn đường.”
Đưa anh đi gặp Trần A Điêu?
** má!
Hai người ước gì rời xa Trần A Điêu tám trăm dặm, làm sao bằng lòng, nhưng ngại phía sau Thái tử có đám quan dưới ở Đông cung, thành ra họ đành phải ưng lời, quay đầu dẫn ngay người ta tới Viện Lang Gia.
Nhìn thấy Thiếu quân Thương Ngô đang nấu ăn, Trần A Điêu đang ăn cơm.
Hai người Đàm Đài Kha: Thái tử Thiên Linh Trai Bao?
Lại liếc mắt nhìn Thái tử gia đang theo lệnh tới tán gái.
Thái tử Đường Tống Trai Bao?
.....
Tầng thứ sáu có sức trấn áp nhưng hiển nhiên trên người Thái tử có chí bảo triệt tiêu những trấn áp này, nhưng những người khác thì chưa chắc. A Điêu có thể thấy được những thái giám và quan dưới đều có tu vi nhất định, chỉ riêng Sao Trời đã có ba người, ngặt nỗi bọn họ cũng không chịu thấu trấn áp ở đây, đầu ai nấy túa mồ hôi lạnh, sắc mặt tái xanh.
(P4)
Thái tử Đàm Đài Nghiệp là một người cực kỳ nhã nhặn ôn hòa, phong độ ngời ngời, dẫu đã hơn 30 tuổi nhưng dung nhan vẫn như đã từng, thậm chí còn mang theo một cái đẹp u sầu lấn át cả phụ nữ, hèn chi ngay cả Đàm Đài Kha ngụy trang mang bệnh yandere cũng cảm thấy anh trai Thái tử như trai bao.
Ngược lại và A Điêu Thái tử Thiếu phó này từng qua lại mấy bận, trong lời nói, Thái tử gia tựa như yêu cô đậm sâu, ánh mắt giữa chừng ẩn chứa tình cảm nồng nàn vĩnh cửu. Mỗi tội cái loại biểu diễn này chỉ được thể hiện ra mỗi khi đám quan dưới ném cái nhìn sáng quắc sang.
Chẳng qua không quan trọng gì cả.
A Điêu cười tủm tỉm nhìn Thái tử gia biểu diễn, thi thoảng thảo mai một tí, vừa đón nhận cũng không từ chối, hoàn toàn ổn định phong thái của một tay chơi…
Trong mắt quan dưới khi Thái tử gia thể hiện sự quyến rũ, cái cô Thái tử Thiếu phó này ăn hai quả dưa hấu, một quả dưa ngọt, ba quả cà chua, một quả táo... Ngoài ra còn có hai chai sữa bò, ba ly trà sữa; khi cô ta ăn uống vui chơi giải trí còn không quên chỉ huy một ngài Thiếu quân nào đó đưa đồ cho bọn họ ăn.
Thái tử không thể không uống 4 ly cà phê, đám quan dưới và thái giám cũng uống ừng ực mấy ly cà phê.
Mà cà phê lại là dạng siêu đậm đặc, đắng tợn, mỗi tội thân phận của Thiếu quân tộc Thiên Linh nằm ở đó, họ phải uống...
Nửa tiếng sau, nhóm người này không chịu nổi nữa.
Đi tiểu gấp, đi tiểu thường xuyên mà nước tiểu không hết?
** má, huyết thống Thủ khoa này không phải Ứng Long mà là Thao Thiết chắc rồi.
Trông thấy A Điêu còn bảo Thiếu quân Thương Ngô nấu cơm tối, mọi người sợ chết đi được, Thái tử đành phải tạm biệt, A Điêu còn ra vẻ giữ lại.
Thái tử đưa tay thở dài, A Điêu đỡ y tỏ vẻ không dám... đầu ngón tay cô bị nhét cho một tờ giấy.
Chờ Thái tử đi khỏi, A Điêu mở tờ giấy ra xem và chợt nhíu mày.
Trên đó viết - tộc ta có những thứ còn sót lại của người tộc Trời.
Giả thử tộc Trời bị tộc Người KO cho rơi rụng, vương tộc có đồ của tộc Trời cũng không có gì quái đản, khốn nỗi vì đâu Thái tử chợt nói cho cô cái này?
“Chẳng lẽ đồ tộc Trời để lại có thể nguyền rủa mình?”
Trong lòng A Điêu căng thẳng.
Vậy cô ra hay không ra khỏi Lộc Sơn? Giả như không ra, sẽ khó mà cướp được số vận đã sinh ra từ tình hình rối ren này.
Bồn Cầu: “Cô muốn số vận?”
A Điêu: “Có gì lạ à?”
A Điêu cụp mắt, ngón tay lắc chén trà, thong thả mà rằng: “Biết vì sao Lộc Sơn chú trọng lớp Càn chứ không phải những người bên trong Lộc Sơn không? Sau đó tôi còn thấy kỳ, đám chày gỗ trong lớp Khôn không sài được nhưng so ra còn có mấy người lớp Khôn Thượng lớn tuổi hơn bọn họ. Dẫu cho tôi chưa từng thấy ba người còn lại nhưng năm người kia đều được tôi cẩn thận dò xét qua, tố chất của bọn họ không kém bọn Nhiếp Viên Viên bao nhiêu, chả lẽ thật sự bởi vì tuổi tác mới không được chú trọng? Có điều người lớn lên ở Lộc Sơn sẽ có đường cong tăng trưởng vàng vốn có thể kéo dài trở lại, như đường cong tăng trưởng vàng của người tộc Thiên Linh không phù hợp với con người... Nhìn Đạo Quang Tĩnh Từ biết ngay.”
“Cho nên, Lộc Sơn thật sự chú trọng tới số vận.”
(P5)
“Bởi vì bọn Thẩm Họa Kính được lựa chọn ra từ chục tỷ người trong Đường Tống, nhất là đi ra từ giới nhà nghèo, số vận thiên hạ luôn có đôi phần ở trên người bọn họ. Mà loại số vận này mới là chìa khóa thật sự cho đường cong tăng trưởng vàng.”
Sau khi A Điêu nghĩ rõ rành ra điểm này, nhất thời ý thức điều cô nên phấn đấu có được nhất ở thời đại này thật chất không phải tộc Thiên Linh, không phải Lộc Sơn, mà là thứ bọn họ đều muốn có.
Số vận.
“Tôi nghi Đạo Quang Tĩnh Từ gả đến Đường Tống cũng vì số vận.”
“Cái gọi là số vận là vận mệnh bản thân và vận mệnh quốc gia mà người mạnh nhất cùng lắm cũng nương nhờ. Đường Tống có hàng chục tỷ người, số vận sẽ khổng lồ nhường nào. Cho dù họ chỉ có được một chút nhưng những người như Thẩm Họa Kính này còn đáng để đầu tư hơn nhiều so với những cây chày gỗ ở Lộc Sơn.”
Bồn Cầu nhất thời giật mình: “Bảo sao sau khi cô cướp được phòng của mấy người kia còn phải điều khiển bọn họ, thật chất là đang phán đoán tố chất của bọn họ, kiểm tra đều Lộc Sơn mong muốn cũng như muốn trấn áp người trong môn. Đó là vừa vì danh vọng vừa vì năng lực niệm nhưng càng vì số vận nhiều hơn — số vận của Lộc Sơn.”
Mà tình trạng hỗn loạn nơi biên giới đã sinh ra, đó mới là số vận lớn nhất, cô không thể không đi.
Ngặt nỗi giờ đây có lời nguyền như nghẹn ngay cổ họng, tương đương chắn ứ kế hoạch của cô.
Bồn Cầu: “Cô có tin vào Thái tử này?”
A Điêu: “Lời nguyền là thật, tộc Trời thất bại vì tộc Người cũng là thật, lấy phong cách vương tộc dám chắc họ sẽ làm cho cạn kiệt lợi ích của tộc Trời. Điều tôi cần phán đoán không phải động cơ hôm nay y nhắc nhở tôi là thiện hay ác mà là phải chăng những vật tộc Trời này có thể kích hoạt nguyền rủa trong cơ thể tôi.”
A Điêu lo lắng, trở về nơi ở của mình rồi, cơ thể chính tách biệt với phân thân, một người ở sân sau tìm hiểu Lang Gia Bích, người kia đi tới Tàng Thư Các đọc sách.
Thậm chí cô không hỏi Thương Ngô về chuyện này.
Cô không tin ai cả.
.....
A Điêu kiểm tra tất cả những cuốn sách cổ đời đầu tiên mà mình có thể đổi được, cũng may Lộc Sơn vẫn có ghi chép về tộc Trời, cô đọc ba ngày, cuối cùng cũng tìm được thông tin liên quan.
“Người tộc Trời thuộc tộc do trời sinh, những ai trực thuộc huyết thống vừa sinh ra đã là Linh Vương, thiên phú nằm ở hai chỗ: một là tinh thần và thể xác của Linh Vương, bất tử bất diệt, sống mãi không già. Hai là tinh thần Linh Vương, tinh thần hóa biển trời, hồn phách không tan, thiện tấn công linh hồn. Nếu là nguyền rủa thì có thể dễ dàng tiêu diệt sạch cả tộc đàn. Là thứ đáng sợ nhất.”
(P6)
Bạn cứ nhìn vào Linh Vương của người ta đi, cảm thấy họ không cùng một thế hệ với Linh Vương của tộc Người.
Hệt so hình ảnh shop đăng với hình ảnh thực tế, Linh Vương tộc Người y như mua ba món hàng nhỏ chỉ hết 10 đồng.
“Tinh thần và thể xác Linh Vương bất tử bất diệt? Lời nguyền từ tinh thần Linh Vương sẽ dễ dàng tiêu diệt tộc đàn? Mẹ nó thế này là bật hack rồi.” A Điêu ở phòng riêng tại tầng hai Tàng Thư Các, nhịn không được lấy khăn tay lau trán, đoạn, bắt đầu sục sạo tinh thần của Linh Vương của Tộc Trời.
Ghi chép về Tộc Trời có thể không nhiều nhưng trong lịch sử tộc Người nhất định có người từng đánh nhau với tinh thần Linh Vương của tộc Trời.
A Điêu quay trở lại tìm kiếm sự tích Linh Vương trong lịch sử nhân loại, quả nhiên tìm được một sự kiện trong một số trang nhỏ.
“Cùng đánh một trận… Ba Linh Vương đánh với một tộc Trời. Chuẩn bị trước ba trận pháp lớn trấn áp phần tinh thần, ngăn chặn đối phương nguyền rủa, lại vây hãm trong trận lớn, nhưng không ngờ được... Tộc Trời lại sớm có chuẩn bị, triệu hồi ra bảo bối bí mật cất giữ phần tinh thần từ trước và gián tiếp nguyền rủa... Trong nháy mắt diệt sạch ba Linh Vương, việc này làm tộc Người rúng động, e dè táng đởm tộc Trời khôn cùng.”
Sắc mặt A Điêu rất khó coi, đặt sách cổ xuống, rơi vào trầm tư.
Hoặc chống lại lời nguyền, hoặc giải trừ huyết thống nhà họ Trần để thoát khỏi nguyền rủa, còn lại hết cách.
“Điều trước hầu như không có khả năng, mình không thể kham nổi nguyền rủa kh ủng bố ngần này. Còn giả dụ muốn giải trừ cho hết huyết thống nhà họ Trần thì lúc tái tạo thân thể cần hoàn toàn vứt bỏ căn cơ trước kia, như vậy có khác gì đổ bỏ làm lại từ đầu. Xem như mình tạo thêm một cơ thể thì cũng tương đương với tu vi bằng 0, còn không phải mặc cho người ta chém giết à.”
Bấy giờ A Điêu nóng lòng không nguôi, lòng chán ghét vương tộc đạt đến cực hạn.
Phiền quá!
Đám chó này.
Khi A Điêu hùng hùng hổ hổ, bất thình lình cô nghĩ đến một điều.
Đôi mắt của cô dần tối lại.
Năm ngày sau, trước ngày hôn lễ lớn của Đế-Hậu, A Điêu rời Lộc Sơn.
Và vương tộc nhận được tin tình báo ngay.
“Nó đã rời Lộc Sơn.”
“Xác định chưa?”
“Xác định, nhưng không nắm được à phân thân hay cơ thể chính rời đi, trong viện Lang Gia còn có người.”
(P7)
“Điều này rất quan trọn,. Nếu là phân thân đi ra, nguyền rủa vừa sinh ra sẽ nhè vào huyết thống, phần tinh thần của nó đủ để cơ thể chính kiên trì một thời gian chờ lão quái vật Lộc Sơn cứu trị. Nhất định phải làm một mẻ khỏe suốt đời. Tôi nghi nó cố tình câu chúng ta, hai năm rõ mười là phân thân. Cậu có biện pháp xác nhận không?”
“Nếu nó ở Tàng Thư Các còn tốt, tôi có thể thăm dò ra, có điều Viện Lang Gia thì không được, chỉ đành phải chờ tuần sau nó ra khỏi Viện Lang Gia đi học, tôi mới có thể nhìn xem.”
“Không sao, tí thời gian đó cũng không muộn màng gì, vẫn cần thời gian để lên kế hoạch.”
Nếu Trần A Điêu dễ đối phó như vậy thì đó chẳng phải là Trần A Điêu, Sơn trưởng Lộc Sơn xảo quyệt cũng không nuôi thả để nó ứng phó với cục diện bên trong và bên ngoài.
.....
Ngặt nỗi mấy người này đâu hay A Điêu dùng tới cơ thể chính.
Mà còn đi ra ngoài thật.
Cô vừa đi ra ngoài đã lập tức thu dọn bất kỳ dấu vết gì còn đó, dùng thẳng dịch chuyển không gian đến một nơi.
Một nơi mà cô đã sống trong rất nhiều năm.
Ngọn núi bình thường, đỉnh núi bình thường, cô nhìn thấy cây long nhãn.
“Gặp ma rồi, cây long nhãn mục nát là thế mà đã cường tráng thế này, thậm chí còn nở cả hoa.”
A Điêu vừa đến thì sửng sốt, tiếp đó đi vòng quanh nó ba vòng, ánh mắt dần dà ảm đạm và rồi cười gằn.
Có người đã đến còn chơi đùa với cây long nhãn cho nên nó mới phát triển tươi tốt đến vậy.
“Ông già, quả nhiên ông còn sống, thậm chí còn bón phân cho nó. Xem ra cái đám tro cốt kia không có tí chất dinh dưỡng gì rồi.”
Bồn Cầu: “Hả, sao cô chắc chắn được? Nó không thể là nó tự lực cánh sinh phấn khởi trỗi dậy sao?”
A Điêu: “Trỗi dậy cứt, lúc đó tôi cố tình làm hư rễ của nó, nó hoàn toàn không thể phát triển tốt.”
Bồn Cầu: “?”
Nó đột nhiên bừng tỉnh, mẹ kiếp, cô ta đã cố tình phá hủy rễ cây từ trước khi chôn tro cốt chỉ để xem liệu lão lão đạo sĩ có chết thật hay chăng. Giả dụ ông ta nó chết thật, cây long nhãn này không còn nghĩa lý gì, còn nếu ông ta giả chết vậy thì có chuyện thú vị.
(P8)
Ông già khốn khiếp này rất khó lường, A Điêu đã nghi ngờ ổng từ lâu cho nên mới cố tình làm to chuyện... Với sự hiểu biết của cô về lão đạo sĩ, dám cá ổng sẽ đến đây xem một lát.
Vì vậy... Người có thể khuấy động cây long nhãn chỉ có lão đạo sĩ.
“Chắc chắn ổng cũng nhìn ra, đây là thư trả lời cho tôi đấy. Mẹ kiếp!”
A Điêu hùng hùng hổ hổ vừa đi vừa giậm chân, còn đạp cây long nhãn, hiển nhiên điên tiết không chịu nổi.
Thật sự không chết, vậy mà không chết thật!
“Vậy cô trở về vì cố tình tới kiểm tra?”
“Không, để đào lớp cốt tro.”
“?”
Nói xong A Điêu thật sự đào tro cốt dưới gốc cây long nhãn ra, sau khi khuấy động một phen lại dựng thêm một tấm ván gỗ, khắc chữ lên đó rồi mới tức giận rời đi.
Bồn Cầu bó tay, cả hai thầy trò đều là nghiệp chướng cả, đầu óc còn nhiều nếp gấp hơn cả bánh ngọt.
Không lâu sau khi A Điêu rời đi, một bóng hình lén lút xuất hiện từ tầng lửng không gian và nhìn thấy tấm ván gỗ dựng đứng trên một cái hố đất dưới gốc cây long nhãn.
Cắm xiêu vẹo, khó coi tột cùng, phía trên là một dòng chữ dọc.
- -Mộ của ân sư bỉ ổi hèn hạ trơ tráo không biết xấu hổ, cái hố chỗ mộ có cứt chớ đào. Đệ tử hiếu thảo A Điêu lập.
“Mẹ kiếp, con nhóc thối này!
.....
A Điêu rời đi rồi đã đi thẳng đến biên giới, trên đường vẫn còn lật danh sách năng lực niệm, phát hiện không có năng lực niệm của ai đó.
Ông già này ghê đấy, không cho được tí năng lực niệm nào.
Bồn Cầu: “Thật khủng khiếp, tại sao cô không thẳng thừng nhờ ông ta giúp đỡ?”
A Điêu: “Bởi vì không đáng tin.”
Bồn Cầu nhất thời yên tĩnh.
Cho nên dẫu có vui mừng vì lão đạo sĩ hãy còn sống nhưng vẫn đủ tỉnh táo như trước để nhận ra lão đạo sĩ đang gây rối sau lưng, cô có thể là một quân cờ, vì vậy cô không chịu tin?
Tâm tính dạng này của cô đáng gờm đấy nhưng vẫn làm cho người tha thấy đáng thương.
Bồn Cầu chuyển chủ đề: “Biên giới nhiều thành phố thế này thì cô tính đi đâu?”
“Đi thành phố gì, tới thẳng sào huyệt ma quỷ khu A.”
Với tốc độ hiện tại của cô, với địa phương mà phi thuyền cần 10 ngày nữa tháng mới tới thì cô chỉ cần một ngày dựa vào dịch chuyển không gian là đủ.
(P9)
.....
Hai ngày sau, tại khu vực sào huyệt ma quỷ khổng lồ nhất và hung hiểm nhất tại biên giới, nơi này bùng nổ nguy cơ sào huyệt ma quỷ kinh khủng gấp mấy chục lần vùng biển phía Nam trước đây, cũng tụ tập một số lượng lớn tu sĩ Đường Tống. Trong đó quyền quý, thế gia, phe cánh Đạo gia và rất nhiều tinh anh cốt cán khác đều ở bên này, vừa là đánh tài nguyên vừa vì giữ vững biên giới.
Không phải thật lòng vì người dân quốc gia mà là cánh cửa này bị phá, người dân chỉ mất cái mạng thôi chứ bọn họ mất đi sự giàu có của các thế hệ đấy!
Hôm nay có một cơn mưa, vùng đất biên giới càng ngày càng u ám. Vị trí địa lý khu vực bát ngát này rất rõ rành, lấy con sông U Lan rộng lớn và chảy xiết làm ranh giới bao lấy mấy thành phố biên giới. Trong đấy thành Khí Huyết là thành phố chính, quy mô rất lớn, thủy lục không quân đóng quân hàng ngày tới con số chục triệu; đi ra ngoài sẽ được chia thành ba vùng đất hiểm, lần lượt là vùng trũng Huyết Diên, Khe Quỷ, và vực nước U Lan.
Trong đó vực nước U Lan đáng sợ nhất. Nó là điểm cuối của sông U Lan, chực như một cái hố sâu khổng lồ nứt toác và hút xuống lòng đất, một lượng nước khổng lồ tiến vào lại không thấy tăm hơi. Nó từng nuốt chửng vô số sinh mạng, hễ có người đi vào là không một ai còn sống, ngay cả Linh Vương còn kiêng kị.
Vùng trũng Huyết Diên chủ yếu là nơi diễn ra trận chém giết giữa quân đội và sào huyệt ma quỷ. Khe Quỷ lại khiến cho việc triển trai quân sự có hạn do địa hình nhỏ hẹp cùng với hơi thở ma quỷ bao phủ bầu trời. Đa số các tu sĩ lập nhóm tới đây giết ma, đủ hạng người trà trộn, có thể xưng là vàng thau lẫn lộn; đồng thời là khu vực hoạt động chủ yếu của đám tín đồ Ma Âm Môn tà giáo.
Nó vàng thau lẫn lộn tới cỡ nào?
Từng chạc cây vặn vẹo đan xen vào nhau như hiện thân của ác quỷ, bên trên bầu trời lù mù tràn ngập hơi thở ma quỷ, hơi thở này có mùi, mùi máu tươi.
Mưa nhẹ rơi, mặt đất lầy lội khôn cùng, ba bóng người không còn sức để điều khiển công cụ bay dẫu là một ít, đành phải bán mạng chạy như điên trong rừng quỷ tối tăm khủng khiếp. Giày giẫm lên mặt đất bắn lớp bùn tung tóe, từng bóng quỷ này tới bóng quỷ khác nhảy nhót sau lưng trên đám cây ma quỷ.
Chúng cười, âm thanh nham hiểm và đáng sợ làm ai nấy thêm phần hãi hùng. Khi chúng đáp vào đầu cành nào có tiếng động rung rinh, hệt vật chất không trọng lượng, thoáng cái đã đuổi sát theo nhóm người.
“Cút đi!”
Một nữ tu sĩ hoảng sợ trở tay chém về phía sau, ngặt nỗi chỉ chém trúng không khí.
Sao lại thế này?
Rõ ràng cô ta có bí pháp tinh thần ở trên đó, nếu là quỷ thì cũng nên...
Trong nỗi táng đởm, thốt nhiên cổ cô ta đau nhức như bị một bàn tay lớn vô hình bóp lấy. Cô ta vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Rắc rắc rắc!
Ba người bị bóng hình ma quỷ kia hấp dẫn đành chém loạn xạ lần lượt bị bẻ gãy cổ, đầu người lăn xuống đất.
(P10)
Máu chảy ồng ộc trên mặt đất.
Bóng quỷ vẫn còn run rẩy, để rồi mau chóng biến trở thành một lá cờ quỷ xuất hiện trong một lòng bàn tay một người.
Người này xuất hiện, nhợt nhạt và âm hiểm: “Đúng là ngu…”
Gã cầm lấy đầu người, chợt không thể cử động nữa. Gã hoảng loạn nhưng nào có làm được gì mãi cho đến khi một bóng người từ xa miễn cưỡng chạy đến và xuất hiện trước mắt.
Người này cao 1m5, eo thô 120cm, cả người trông hệt như một quả bí đỏ, thắt lưng vắt bầu rượu hồ lô, có hai sợi râu nhỏ chực con cá trê tinh.
Bí đỏ + cá trê già chính là hình hài của người này.
Thoạt nhìn, gã gần như nghĩ rằng người kia cùng một phe.
Thế là…
Gã dùng đôi mắt van nài đối phương chừa cho con đường sống.
Quả nhiên đối phương không giết gã, chỉ nhìn thi thể trên mặt đất rồi lại nhìn gã rồi đánh gã ngất xỉu, kéo đi.
Một lá sau gã bị treo lên tại một trong vô số hang động ở Khe Quỷ.
“Ma Âm Môn?”
Cá Trê Già Bí Đỏ đốt một con dao găm bằng ngọn lửa trong lòng bàn tay, hỏi gã.
Ánh mắt người kia lóe lên, không chịu nói.
Và rồi Cá Trê Già Bí Đỏ cắt một phần nào đó trên người gã.
A!
Gã nói, nói một ít về chuyện những thành viên Ma Âm Môn khác phân bố ở Khe Quỷ.
“Mấy người ở chỗ này chỉ vì lấy tài nguyên? Còn có mục đích nào khác không?”
Đương nhiên tên cá trê thành tinh già khụ này là A Điêu, cô đến biên giới vì thứ nhất là điểm tích lũy, hai là linh hạch, ba là số vận.
Hiển nhiên muốn xử Ma Âm Môn.
A Điêu hỏi tới lại nhận thấy ánh mắt người này né tránh, thế là cô đưa mũi dao ra.
“Tôi nói tôi nói, chúng tôi đến Khe Quỷ vì...”
Chưa nói xong, mi tâm người này có một dấu ấn giọt máu bí ẩn xuất hiện, tiếp đó bắt đầu đốt cháy từ bên trong…
Không xong!
Khi A Điêu nhận thấy sự khác thường, đầu của người nọ đã biến thành tro bụi.
“Má nó! Lời nguyền... Ma Âm Môn này không phải hạng xoàng.”
(P11)
A Điêu cẩn thận xem xét cơ thể của người này, cơ thể vẫn ổn cho thấy lời nguyền bị bỏ trong đầu. Tuy nhiên nó không phải là lời nguyền tinh thần, bằng không cô đã nhìn ra được đại khái mấy phần.
Những cuốn sách về lời nguyền gần đây không tính là vô ích, A Điêu sốt sột đoán ra được đây là côn trùng nguyền rủa bám vào não bộ.
“Côn trùng nguyền rủa, thứ này được sử dụng để kiểm soát con người, qua thời gian nhất định họ sẽ được cho ăn thuốc giải nếu không là phát tác. E là Ma Âm Môn dùng thứ này để kiểm soát đệ tử.”
Bồn Cầu: “Hắn toan nói ra gì đó đã phát tác, côn trùng nguyền rủa này được dùng để kiểm soát đám đệ tử nói ra bí mật, và bí mật mà hắn nói có từ khóa kích hoạt côn trùng nguyền rủa.”
A Điêu đã bắt đầu mày mò nhẫn trữ đồ của người này, kết quả vừa mở ra.
** má!
Một đống đầu người, tối thiểu cũng phải hàng trăm hàng ngàn cái.
Quá kinh dị quá kinh tởm, A Điêu thiếu điều ói hết đồ ăn vặt trên đường.
“Cái quái gì thế! Người này bi3n thái à?”
Bồn Cầu cũng bị ghê tởm lây: “Đừng nói người này tu luyện tà thuật hàng đầu? Lấy nhiều đầu người tới mức này cơ mà.”
A Điêu: “Không, hắn tu luyện ảo thuật tấn công bằng âm thanh, dùng lá cờ ma này biến ra bóng quỷ. Trước hết thu hút sự chú ý của các tu sĩ khác từ thị giác, liền kề dùng âm thanh quỷ k ích thích cảm xúc của con người, làm cho bọn họ khủng hoảng, bất an, mất trí, nóng lòng tấn công bóng hình quỷ. Mỗi tội cơ thể chính của hắn lại thông qua bí Thuật Tàng Hình đến gần, đột kích ám sát... Hơn nữa khi nãy hắn không đi nhặt nhẫn trữ đồ của ba người trước mà lại đi lấy đầu người, chứng tỏ mục đích chủ yếu của hắn là đầu người.”
Cô rình mò vụ ám sát ở đây tại một nơi thật xa, khi cô ra tay thì ba người họ đã bị giết, thành thử cô đành làm đối thủ bất động từ xa.
“Thật kỳ lạ... Ma Âm Môn này có chỗ quái đản.”
Trước khi A Điêu nhận nhiệm vụ cô đã ước tính giá trị của 5,000 điểm, cảm thấy mình đối mặt với lực lượng Sao Trời đỉnh cao là căng hết cỡ, song cô nào ngờ Ma Âm Môn này còn có mánh khóe cổ quái như vậy.
Cô mơ hồ nhận ra đằng sau có chuyện lạ.
Cô phải cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương.
A Điêu dọn dẹp hiện trường xong, đang định rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy trong rừng quỷ xa xa bùng nổ một cuộc chém giết quy mô không nhỏ.
(P12)
“Ghê thật, vây giết ba cấp thượng Sao Trời.”
A Điêu dùng Mắt Thật xem xét: “Là bọn họ.”
Bồn Cầu: “Trùng hợp thế, là người Lộc Sơn. Xem ra có lẽ là ba người Lý Cảnh Huy, Ngư Xích Tố, Lạc Quang trong Tám Tông Đồ. Cứu không? Thân phận này của cô là được Sơn trưởng đưa cho đấy.”
Trước khi A Điêu rời Lộc Sơn đã tìm Sơn trưởng, ông ấy cho cô một thân phận giả, thân phận này không mang nhiều lỗ hổng như Triệu Nhật Thiên. Bên ngoài chú ta là tán tu, trong bóng tối là Nội vệ cấp Sao Trời đỉnh cao của Lộc Sơn, chủ yếu phụ trách điều tra và cứu viện, lần này thuận lý thành chương xuất hiện ở biên giới.
Thật vậy, danh tính như vậy hoàn toàn là bảo vệ kép, đúng là một sự bảo vệ mà A Điêu đề cập.
Chẳng qua lúc trước A Điêu nhìn thấy dung mạo của đối phương... Nội tâm cô từ chối, cứ thế đi nói với Sơn trưởng: “Sư phụ, dáng dấp cái chú này kiêu căng quá, không ổn lắm ạ.”
Nói một cách đơn giản là xấu quá, trông thật giống nhân vật phản diện, hèn mọn cực kỳ.
Sơn trưởng: “Chứ hình hài bình thường như con có chắc là yên tĩnh được không. Không có chị dâu vợ chưa cưới mà lại làm cho có, rồi từ có thì biến thành không. Giờ con nói với ta cái này?”
A Điêu: “...”
Hừ!
A Điêu hết cách, đành phải nhận thân phận này, nhưng đã nhận rồi thì phải làm cho phù hợp với hình tượng xây dựng.
Cứu người?
“Cứu cứt, ba người này ghê lắm, hợp lại rồi thì tôi của bây giờ chưa chắc đã đánh lại.”
A Điêu không có ý ra tay, ngược lại quan sát thủ đoạn của ba người.
Cô nói rất đúng về khúc “hợp lại”, còn tách ra thì cô vẫn có niềm tin.
Trong rừng quỷ, ba người Lý Cảnh Huy, Ngư Xích Tố và Lạc Quang bị một đám ma quỷ vây quét thật.
Những ma quỷ này ở trạng thái quỷ hồn, cũng thuộc về hệ quỷ hồn trong nhóm ma quỷ. Hệ này rất khổng lồ vì trạng thái quỷ hồn rất khó tu luyện, khi hình thành được cơ thể quỷ đã là ma quỷ cấp 8, đó là chưa kể lại thăng thêm trạng thái quỷ hồn. Cho nên muốn tiêu diệt nó thì hoặc là dùng đạo pháp chính thống như Giết Tà, còn không nữa đành phải dùng tấn công phần tinh thần.
Thành thử quỷ linh của Khe Quỷ là tồn tại khó đối phó khôn cùng, có thể trà trộn ở chỗ này hầu như toàn là những ai từ Vi Quang trở lên.
Ngặt nỗi hiện tại quỷ linh vây hãm ba người có vài con quỷ cấp 11, hơn nữa còn thao túng hơn trăm quỷ linh cấp 9 và cấp 10, quy mô vây giết này không phổ biến ở toàn bộ Khe Quỷ, thậm chí đã đủ giết một Sao Trời đỉnh cao.
(P13)
Từ góc nhìn của A Điêu, cô thấy tất cả các tu sĩ xung quanh khu vực bị bao vây đều sợ hãi bỏ chạy, hiển nhiên không có sức đi giải cứu ba người họ.
Chẳng qua lúc nhìn ba người kia có xu thế chết chắc, A Điêu lại cảm thấy chung quy ba người này cũng là đảng con cháu ông lớn chân chính tại Lộc Sơn.
Vì vậy...
Bất thình lình A Điêu thấy một chiếc bàn xoay lớn màu vàng kim xuất hiện ở khu vực nơi đám quỷ linh gào thét, che khuất từ không trung. Ngay giây tiếp theo, một vật tổ chuông đồng khổng lồ xuất hiện.
Keng!
Một tiếng chuông reo... Trăm quỷ kêu r3n, một lượng lớn quỷ linh cấp 9 kêu thảm thiết hóa thành tro bụi hết, chỉ để lại một cụm linh hạch.
Trái lại cấp 10-11 bị thương nặng hãy còn gắng gượng nổi, đáp trả với đòn quỷ rít tấn công bằng âm thanh. Đúng lúc này Lạc Quang, một trong ba người, gọi ra một hạt châu ánh sáng từ mi tâm.
Hạt châu chói lòa, giải phóng sức mạnh của Giết Tà.
Ông... Hơn một nửa khu vực rừng ma đã được chiếu rọi triệt để.
Đám quỷ linh cấp 11 đều hét lên.
A Điêu cũng thấy cường độ sáng mãnh liệt như thế. Cô hơi nheo mắt, bắt lấy một tia sáng, dò xét một hai, mặt lộ ra nỗi ganh tị.
“Tức quá! Mẹ nó, cái thứ này là Thực Thể Gieo Linh siêu phàm cấp hạ.”
Trên cấp Giáp sẽ là siêu phàm, theo lý thuyết từ thị trường trong nước, Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp hoặc Đồ Cấm Kỵ còn có thị trường, có tiền là mua được, còn ở mức siêu phàm thì chỉ e là phải dựa vào của để lại của tổ tiên.
“Hạt châu ánh sáng này thuộc về Lạc Quang, vật tổ chuông linh kia của Ngư Xích Tố, trận bàn là của Lý Cảnh Huy... Quả thực chúng không phải thuộc hết về Xích Tố. Bảo sao không để cho bọn Lam Dực đi theo, trình độ chênh lệch nhau lớn thế này cơ mà.”
Trong lòng A Điêu đầy nước chua chát ganh tị chảy cả ra ngoài, còn ba người Lạc Quang tiêu diệt phần lớn quỷ linh xong thì không đuổi theo những quỷ linh. Ngư Xích Tố trong nhóm nhìn về về phương xa.
“Sao thế?” Lý Cảnh Huy hỏi.
“Không có gì, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như có ai đang theo dõi chúng ta.”
Trong ba người, Ngư Xích Tố theo hệ tâm linh, nhạy cảm cùng cực.
Lạc Quang: “Có khi cao thủ nào đó cảm ứng được bên này, dùng Mắt Thật xem xét. Rời khỏi nơi này trước. Lần này tung tích chúng ta bị lộ, bị vây hãm, chứng tỏ hoặc bên Thiền Viện có người tiết lộ bí mật, hoặc trong sào huyệt quỷ linh có quỷ vương theo dõi chúng ta.”
“Đi mau!”
Ba người vừa định rời đi, bỗng nhiên, Lạc Quang nhìn đồng hồ cau mày.
“Làm sao vậy?”
“Hôm nay là hôn lễ lớn của Đế-Hậu, cứ thấy sẽ xảy ra chuyện. Chiến sự bên biên giới sẽ được báo cáo về triều đình, khó bảo đảm không có ai lợi dụng chuyện này để làm gì đó, dùng đó phản đối Quốc hậu mới, cho nên cẩn thận chút, trước tiên trở về Thiền Viện đã.”
(P14)
“Còn về Thiền Viện?” Lý Cảnh Huy nghĩ đến bên Thiền Viện có nội gián mà trong lòng sợ hãi.
“Chỉ sợ không quay lại thì chúng ta chết càng nhanh, ít nhất bên Thiền Viện nhiều cường giả. Tim tôi đập nhanh quá, đi mau.”
Ba người bọn họ không phải tán tu bình thường, mà đi ra từ Lộc Sơn, vốn có thân phận đặc biệt. Lạc Quang cảm nhận được nguy hiểm rõ rành, sợ làm quân cờ cho người ta; chưa kể một đợt chém giết thế này qua đi, năng lượng trong cơ thể bọn họ hao kiệt gần hết, không chịu nổi một đợt mai phục.
Ba người vội vã rời đi, đang muốn đi về hướng Thiền Viện.
A Điêu nhìn hướng bọn họ rời khỏi, nhớ đến đệ tử Ma Âm vừa nhắc tới đám người của bọn chúng đều đang đùm túm ở Thiền Viện bèn khẽ nheo mắt, cấp tốc đuổi theo.
Nửa tiếng sau, A Điêu đi vào khu vực Thiền Viện trước ba người.
Thiền Viện đúng như tên gọi là một biệt viện của môn phái Thiền bị bỏ hoang, quy mô không nhỏ, nhưng các khu vực khác đã bị phá hủy từ lâu chỉ có chính viện Thiền Viện mới đủ sức che gió chắn mưa. Song, những gì người tu hành quan tâm không phải điều này. Bây giờ nó được trận pháp che chở tương đương với một nơi nghỉ ngơi tạm thời cho nhiều tu sĩ trong khu vực Khe Quỷ.
Khốn nỗi trông tồi tàn tợn, lá khô rải rác bên ngoài, cổ thụ chiếm cứ, hệt như cái nghĩa trang.
A Điêu liếc nhìn, mau chóng gõ cửa.
“Ai?”
“Cha của cậu.”
“...”
Cửa chưa mở nhưng một con rối linh tỏa sáng bay ra, vòng quanh A Điêu xem xét: “Đạo hữu không chút khách sáo gì cả, chẳng lẽ là quỷ tu?”
A Điêu trợn trắng mắt, thẳng thừng lấy ra một lệnh bài: “Thượng tướng Quân bộ, cậu nói lão đây là quỷ tu?”
Thân phận này rất vững chắc. Sau chót A Điêu chấp nhận nó cũng bởi nó hữu dụng.
Quả nhiên lệnh bài này vừa đưa ra là cửa mở. A Điêu đi vào đã thấy một đám tu sĩ tụ tập khắp nơi trong điện.
Thật nhiều người. A Điêu chỉ nhìn thoáng qua, mỗi tội xuất phát từ trí nhớ siêu tốt, bỗng đâu cô thót trong lòng.
** má, tại sao có một số khuôn mặt trông như đã từng quen biết?
Tức là… giống hàng trăm hàng ngàn đầu người y như đúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.