Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 177: Láo xược!




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Giả sử đây là thoại bản, nói không chừng nhân vật như Từ Duệ và Tống Linh sẽ chấp nhận đầy khí phách hừng hực nào đó. Tuy nhiên trong hai người, một người lạnh lùng thanh lịch còn người còn lại thì ít nói đầy lạnh lẽo, trong có vẻ cao thượng đấy chứ thực chất toàn là hạng đầu óc hơn người, thậm chí các cô ấy còn sớm đoán được sẽ có cục diện trước mắt.
Học sinh lớp Càn và lớp Khôn đều mặc áo xanh với vạt áo trắng, nhưng trên vạt áo lớp Càn có hoa văn bơi lượn ẩn hiện, thắt lưng treo ngọc bội từ ngọc Càng Băng cao cấp hơn. Trên ngọc bội có thông tin thân phận của bọn họ, cũng chứa cả ghi chép về mệnh cách, có kết nối trận lớn hộ sơn của Lộc Sơn. Nếu họ gặp phải uy hiếp trí mạng, khởi động miếng ngọc bội sẽ mở ra trận pháp bảo vệ cơ thể và ghi lại hình ảnh, tất cả những điều này sẽ truyền tới đến bộ phận tình báo cơ mật cùng với bộ phận chiến đấu có liên quan của Lộc Sơn, để cho đại Tông Sư thậm chí là tiểu Linh Vương chạy tới trong khoảnh khắc.
Ngọc bội của lớp Khôn cũng có tác dụng như vậy, thậm chí chất liệu ngọc bội yếu hơn một phần.
Lộc Sơn chưa bao giờ ba phải, nói có trên dưới tất là có trên dưới, tuy nhiên trong nội bộ họ vẫn có quy tắc thép càng nặng nề hơn khi thực lực và công trạng mới là con đường làm vua.
Nhóm học sinh không e dè chiến đấu, có lẽ lúc đầu chia thành hai lớp cũng vì để bọn họ chiến đấu.
K ích thích lẫn nhau mới có thể tiến bộ.
Dựa theo thực lực mà tính toán, bàn về tu vi thì người trước mắt thật sự cao hơn hai cô gái.
Bấy giờ Lý Triệt nhìn thoáng qua Hàm Đan Cực Đạo, Trần A Điêu không có ở đây, chẳng lẽ mấy người này nỡ tâm nhìn người nhà mình bị sỉ nhục?
Rõ ràng bọn Hàm Đan Cực Đạo biết người đến không thiện gì, giả mà luận bàn thôi thì còn tốt, chứ sợ người ta ra tay tàn nhẫn, đánh gãy gân cốt, làm họ nghĩ dưỡng một thời gian sẽ tương đương với lãng phí một đoạn thời gian trên đường cong tăng trưởng vàng, quả là độc ác.
Trần A Điêu đã dùng phương pháp này.
Hàm Đan Cực Đạo vẫn đang chờ, chờ Trần A Điêu...
Từ Duệ, người đang ngồi xếp bằng trầm tĩnh quan sát những bạn học khác đang đọc sách, chợt ngước mắt lên, hỏi ngược lại một câu lạnh căm: “Thế các bạn lớp Khôn có thể đánh với người cấp Tông Sư hay chăng?”
Tống Linh ngồi ngay ngắn, kế đó lại xếp bàn trà ngồi pha trà uống. Trà cô ấy pha là trà thật, nghệ thuật trà đạo đầy chính thống và cao vời, cô ấy như hòa mình vào cảnh sắc ngay giờ phút này. Cô ấy dùng lời nói thong dong tao nhã, tiếp lời Từ Duệ: “Có lẽ là biết. Suy cho cùng các bạn là dân bản xứ trong Lộc Sơn, trong nhà đều có cao thủ cấp bậc Tông Sư. Về phần có thể đánh nhau với cao thủ cấp Tông Sư cũng là học sinh thì chưa biết. Tuy nhiên nếu có thể làm được tới mức đầy k ích thích, bất bại và vẫn lui ra an toàn, không làm ảnh hưởng hòa khí, vậy thì tôi cảm thấy Thủ khoa của chúng ta vẫn kém xa.”
(P1)
Từ Duệ: “Thế á? Vậy thì đúng rồi, không biết tụi mình có phúc khí đến vậy không?”
Tống Linh: “Đại khái sẽ không, bản thân em sẽ không vượt qua hai cấp đi tìm chết; về phần chị ấy, nếu biết rõ cần chiến đấu vượt qua cả một cấp rồi còn cầu toàn muốn bảo toàn yên ổn thì chị không cần thế đâu. Phải biết tu luyện vốn là chuyện nghịch tự nhiên và đánh bạc với thiên cơ, bác bỏ phúc khí của mình, thành toàn tâm kế của người khác, hơn nữa còn không có lợi ích gì, thì âu có là thánh nhân sáng lập Lộc Sơn qua bao đời có đức hạnh còn không làm chuyện ngu tới vậy.”
Từ Duệ: “Vậy cũng đúng.”
Hai người con gái lạnh lùng nói chuyện sao mà hay quá, chặn hết tất cả sơ hở, thậm chí còn nêu ra hành vi của những người sáng lập thế hệ trước để hạn chế, khiến người lớp Khôn một lần nữa bị lời than thở này cuốn vào cục diện làm trái với lời dạy dỗ của những người sáng lập Lộc Sơn. Nếu chuyện này bị lan rộng, e thủ đoạn của bọn họ có vẻ vừa thấp hèn vừa ngông cuồng.
Trương Tiểu Nhận Đầu Đinh vốn không trông mong hai người bị mắc lừa thật, khốn nỗi gã nào ngờ hai cô phá hư đường lui. Về sau bọn gã vẫn ỷ vào tu vi thúc ép những người này đồng ý lời yêu cầu thì sẽ là danh bất chính ngôn bất thuận, hơn nữa còn dễ bị người ta bàn tán liệu gã có dũng khí khiêu chiến Tông Sư…
“Hai cô nương nói có lý, có điều tôi nghe nói Thủ khoa khiêu chiến Sao Trời bằng cấp Vi Quang cũng tài giỏi lắm, không biết...”
Bấy giờ bọn Nhiếp Viên Viên nhìn thấy cái tên này nhìn về phía mình. Họ hiểu ra bản thân mình là Sao Trời vậy mà rơi vào sự ngu ngốc của việc vượt cấp và chiến đấu, cho nên họ cười khổ trong lòng.
Công kích họ chỉ vì muốn đối phó với Trần A Điêu?
Còn không biết ai mới phấn chấn đấy.
Có điều bọn cô ta hoàn toàn không sợ.
Giả thử Trần A Điêu không đến được, chớ trách tôi giẫm lên danh tiếng của cô ta cướp đi danh vọng, Đàm Đài Kha đang muốn đứng lên.
“Không phải Vi Quang đâu, chỉ có mỗi cấp Ly Trần thôi. Tôi mới ở cấp Ly Trần đã giết được Sao Trời nữa đó, chung quy Sao Trời đó là hàng lởm.”
Màn che ngoài sân đột nhiên bị vén lên, một người xách theo một túi đồ bước vào.
Cả sảnh lớn này chỉ có mỗi cô vận áo choàng đỏ thắm.
Người này chưa từng học qua chuẩn mực lễ nghi của một người con gái trong giới quyền thế, hiển nhiên lúc đi đường sẽ không uyển chuyển ngả nghiêng. Song, khi địa vị của một người tăng lên, hơn nữa cô ấy còn ngoài mặt tự nhận ra địa vị tôn quý của mình, đương nhiên cô sẽ cất bước vững vàng, áo choàng tiêu sái, tự có phong thái thong dong nhàn tản.
Vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
(P2)
Trương Tiểu Nhận nheo mắt, đánh giá A Điêu từ trên xuống dưới, sờ lấy cây đao trên thắt lưng, nói: “Thì ra cô là Trần...”
Lời này còn chưa dứt, một đường tinh thần công kích kh ủng bố ập tới.
Ù!
Trong nháy mắt, đồng tử Trương Tiểu Nhận phóng đại, phần tinh thần rơi vào tê liệt choáng váng bị thương nặng trong nháy mắt, đồng thời ngay lúc ấy…
Ầm!
Khi suy yếu nhất, gã đã bị nguyền rủa.
Tất cả các trang bị áo choàng và lớp giáp chắn rơi xuống đất bằng sạch, cơ thể heo bay phấn hồng mẫm bóng nằm rạp trên mặt đất. Cơn ngỡ ngàng qua đi và phần tinh thần hồi phục, gã dợm phản công, bỗng đâu cơ thể bốc cháy.
“Ôi dào, con heo này đúng là dâm quá.”
Và rồi gã bốc cháy.
Đốt cháy không cách gì kiểm soát không cách gì dập tắt, đoạn, A Điêu đạp vào người gã một cú… Bụp!
Một con heo sữa quay hóa thành một luồng sáng đỏ bay ra ngoài.
Bay ra hàng trăm mét, rơi ùm xuống hồ nước.
Tiếp đó cô giơ tay lên, xoảng, một ống tay áo rộng quét toàn bộ đồ vật thuộc sở hữu cá nhân của Trương Tiểu Nhận trên bàn bay xuống đất, hơn nữa còn lấy đi tất cả các món giáp chắn này nọ của gã, đoạn, cô đặt túi thức ăn lớn của mình xuống bàn của Trương Tiểu Nhận.
Những thứ cô quét đi rơi xuống đất kêu leng keng tan thành từng mảnh.
Toàn là đồ cổ truyền từ đời đầu tiên đó, đúng là một đao khách mà còn học đòi văn kẻ quá.
Còn A Điêu còn học đòi văn vẻ hơn cả gã, cho nên khí phách hừng hực xen lẫn đôi phần nhã nhặn thân thiện.
Cô quay về phía tôi tớ của Trương Tiểu Nhận đang đứng ngoài cửa, cười ôn hòa bảo: “Hôm nay công tử của cậu không khỏe, chỉ e phải nghỉ ngơi một thời gian, sắp tới đừng tới mấy lớp học có Trần A Điêu tôi. À, tới thu lấy đồ của anh ta đi.”
“Sau đó… cút cho tôi!”
Ba từ cuối cùng được thốt ra đầy thanh lịch thơm mát chực hoa lan.
Tôi tớ họ cũng coi như là hộ vệ cấp Sao Trời, nay đối mặt với Thủ khoa hung hăng với tất cả đòn tấn công không để lộ linh lực cỡ này trong khi hắn chỉ là hộ vệ, thành thử hắn không cách gì xuống tay được với cô, đành phải cúi đầu.
Vào phòng, dọn dẹp, và rời đi hối hả.
Lúc này A Điêu mới ngồi xuống, cầm một ly chè vải ngọt ngào và một phần bánh ngọt ra ăn. Hạ Tam Lộc bên cạnh đ è xuống trái tim đập thình thịch kịch liệt của mình, đỏ mặt, tựa như nhìn thấy hoa khôi Thám hoa đẹp trai đang uyển chuyển dạo phố: “Cô nương Trần, chỗ ngồi của cô ở phía đầu tiên đó.”
A Điêu hút một ngụm nước chè vải, bảo thế này trước mặt những người lớp Khôn đang vô cùng im ắng: “Nó ở đó nhưng đâu có ai dám ngồi đâu đúng không? Vậy mà tôi còn chiếm thêm được một vị trí, đúng là hời.”
“Có lẽ tôi tôi còn có thể thay đổi chỗ ngồi khác trong tương lai nữa đấy.”
Ai nấy: “...”
Như vậy có nghĩa là – bà đâu có muốn ngồi yên một chỗ, tuy nhiên không ai có thể ngồi vào chỗ của bà.
“Đúng không, ba bạn.”
Cô quay sang nhìn về phía Đường Liệt, một kiếm khách anh tuấn cao ngạo ngồi ở đầu hàng thứ hai bên trái. Tuy nhiên ánh mắt của cô cũng chỉ tùy ý đảo qua người này, kế đó ánh nhìn của cô rơi vào… không khí ở hành lang bên ngoài?
(P3)
Không khí chấn động, hai người lần lượt bước vào.
Giang Vụ Lâm và Dung Uyển.
Tựa như vùng đất phong thủy trù phú đã nuôi dưỡng ra người mang huyết thống mạnh mẽ, phong thái xuất chúng, mang theo cảm giác thanh mát vượt xa người thường.
Đám người Tống Linh biết đây là ưu thế của thuần huyết. Từ nhỏ cơ thể của bọn họ đã được nuôi dưỡng trong bí cảnh này, rèn luyện ra gân cốt da thịt dưới sự trấn áp lớn mạnh, đó là điều kiện làm bọn cô rất khó đuổi kịp trong thời gian ngắn.
Chưa kể tư chất tự nhiên càng cao thì ấn tượng về ngoại hình càng mãnh liệt.
Nhất khúc lâm giang vụ điều điều, nguyệt hạ liễu dung uyển khanh sắc.
(Mù khơi một khúc Lâm Giang, dưới trăng mặt liễu một trang dịu dàng)
Một người có khí khái hiệp nghĩa, một người mang dung mạo mềm mại tót vời, hai người cùng mang một vẻ đẹp cổ xưa tận xương tủy, khác hẳn sự sôi nổi đến từ quốc gia phức tạp của bọn A Điêu. Ngay cả trên người Đoan Mộc Thanh Ương cũng có phong thái của siêu khoa học kỹ thuật đôi phần.
Dưới cái nhìn của mọi người, so với nỗi bất cam và e dè của Lâu Đường Liệt, Giang Vụ Lâm bình tĩnh hơn nhiều, cất giọng nói trong trẻo: “Giả dụ Thủ khoa có nhu cầu thì chỉ cần một trận chiến, thắng bại tự chịu.”
Anh ta đã hay tin về Trần A Điêu từ lâu, biết sự đáng sợ nhất của người này không chỉ nằm ở chỗ huyết thống Ứng Long, mà còn là phần tinh thần của cô, đó là sát khí lớn nhất của cô.
Còn bọn họ ỷ vào thân phận dân bản xứ có thể chống lại lực trấn áp hiệu quả, đánh cược rằng thực lực đám người Trần A Điêu có hạn sau khi bị sức trấn áp hạn chế. Mỗi tội trấn về mặt tinh thần kém xa mặt thân thể, cho nên phần tinh thần người này càng mạnh thì càng là uy hiếp lớn đối với bọn họ.
(P4)
Nhưng Trương Tiểu Nhận đâu phải không có phòng bị, bọn họ đều biết Trần A Điêu am hiểu Tinh Thần Nhập, chỉ cần không bị sợi tơ tinh thần của cô tiến vào thân thể là sẽ đề phòng được. Khốn nỗi chưa qua được bao lâu, người này đã trực tiếp nắm giữ công kích tinh thần thô bạo.
Thành ra 7 ngày nay cô ta chuyên tâm tu luyện phần tinh thần?
A Điêu lại hút một ngụm trà sữa, cười: “Nghiêm túc như vậy sao? Tôi đùa thôi.”
Cô cười tủm tỉm, cả người không có ý gây hấn tí gì, như thể đang thật sự nói đùa.
“Có lẽ cấp trung Sao Trời còn có bản lĩnh chiến đấu vượt một cấp nhỏ, chứ tôi đâu cách gì trêu chọc nổi, dù gì trấn áp của tầng trời thứ 6 khó chịu lắm.”
Vốn nói câu trước vẫn còn ổn, tới câu sau lại làm kha khá người khiếp sợ Giang Vụ Lâm mới hơn hai mươi tuổi đã tới cấp trung Sao Trời, còn những người như Đàm Đài Kha thì biến sắc.
Sau cấp Sao Trời, giữa cấp trung và cấp hạ có chênh lệch quá lớn.
Ngay cả Lâu Đường Liệt cũng đổi sắc.
Hiển nhiên đây là bí mật nhưng Trần A Điêu đã tiết lộ bí mật này ngay từ lần gặp đầu tiên, tinh thần của cô ta đáng sợ đến nhường nào?
Đồng tử Giang Vụ Lâm khẽ nhúc nhích, anh ta cứ nhìn chằm chằm A Điêu.
Bầu không khí trong hội trường nhất thời đóng băng, vừa rồi A Điêu vừa nói nửa đoạn sau là mi tâm Tống Linh lập tức khẽ rục rịch.
Tới rồi.
Quả nhiên một giây sau, A Điêu thở dài: “Có đôi khi thật sự hâm mộ mọi người ở tầng ba bốn, không cần phải chịu đựng trấn áp đáng sợ như vậy. Cơ mà nghĩ lại, nếu mà bàn xui xẻo thì mấy bạn lớp Khôn càng xui xẻo hơn, từ nhỏ đã bị trấn áp...”
“Cho đến bây giờ.”
Cô chống cằm, nói thêm hai câu để tập thể lớp Khôn thiếu điều hất cả bàn.
“Vẫn bị tôi trấn áp.”
Người lớp Khôn: “!!!
Lâu Đường Liệt giữ chặt kiếm trên thắt lưng, kiếm mang lực lượng sấm điện quấn quanh; còn Giang Vụ Lâm lại vẫn tỏ vẻ như thường thế thôi chứ đôi mắt u ám; Dung Uyển... trái lại người này vẫn bình tĩnh.
“Đâm quạu phải không? Cơ mà hết cách rồi… mấy người đâu dám đánh tôi.”
“Bởi vì... đã tới giờ lên tiết…”
(P5)
Ngay phút cuối cùng, một bóng người đi guốc gỗ cầm tách trà xuất hiện ở sân ngoài sảnh lớn.
Từ tất cả mọi người lớp Khôn +!!
Hơn nữa một đống người ở lớp Càn mang tâm trạng dao động lớn cùng cực, từng phút bùng nổ một tỷ năng lực niệm.
Nhưng A Điêu vẫn còn chê.
Bà bán mấy tấm ảnh chụp đã cho nổ được mấy trăm tỷ, tụi mi tính là gì?
Làm tôi thất vọng quá!
.....
Tuy nhiên xem như đám người Lý Triệt và A Điêu có không ít xung đột là thế mà tới khi cả đám nhìn thấy đống đồ ăn thức uống trên bàn Trần A Điêu... Bọn Tống Linh đi qua lấy một phần, mỗi tội người có động tác nhanh nhất vẫn Hạ Tam Lộc, tiếp theo là Tào Quyện Chi.
Hai lốp dự phòng số 1 số 2 có EQ cực cao, nhanh chóng nhìn ra điều gì đó, cũng ý thức được A Điêu làm lớn như vậy đã thẳng thừng tranh chấp với người của lớp Khôn, cũng tương đương với việc ép bọn họ cùng quá hoá liều.
Hoặc đứng bên cô hoặc đứng về lớp Khôn, cô sẽ không cho bọn họ cơ hội “Trần A Điêu đang bị làm bia ngắm còn bọn mình chỉ cần lo làm chim sẻ chờ phía sau”.
Có còn nhớ rõ Yến Phong Bạch từng xem cô ta là bia ngắm trong cuộc thi Lộc Sơn không?
Ban đầu cả đám đi vào cùng nhau, cùng là lớp Càn, đây là lần đầu tiên cả bọn bị động theo cả đám, và giờ cô cho họ một cơ hội để chủ động.
Hoặc là đồng đội, hoặc là kẻ thù.
Cô mãi luôn gian tàn nhẫn như vậy.
Thẩm Họa Kính đi qua cầm lấy, Nhiếp Viên Viên và Lý Triệt cũng cầm...
Trước khi giáo viên bước vào, tất cả đồ ăn trên bàn A Điêu đã được chia sạch.
Chỉ có hai người hoàng tử bên Đàm Đài Kha và Hàm Đan Cực Đạo thì không lấy.
A Điêu chẳng lấy làm quan trọng, chỉ khi nhìn thấy “giáo viên” vào cô mới ngạc nhiên một chút.
Nữ, thật là trẻ.
Người cô giáo này ngẩng đầu lên, tướng mạo tao nhã, trên tóc có một cây trâm cài màu xanh lá cây, dung mạo tươi sáng không giống như người thường, mang phong thái thư hương, khiến cho cô trông như một nữ tiên sinh dạy trong một trường tư thục thời cổ đại tột cùng. Thế rồi người này nói: “Không cần nhìn tôi thế đâu, tính ra thì tôi đã hơn 300 tuổi.”
“Uống nước chè trước đi, nếu không sau giờ học các em sẽ không còn uống trôi được nữa.”
(P6)
.....
Phong hào của cô giáo là Trâm Xanh, tên khác gì đó đã không còn quan trọng đối những người ở tuổi tác của bọn họ. Dù thế nào thì sau khi cô ấy nói xong lời kia, các thí sinh đã nơm nớp lo sợ, ngặt nỗi học không dám không nể mặt A Điêu, thế là cứ uống ừng ực cho hết nước chè.
Tiếp đó cô Trâm Xanh liếc nhìn A Điêu, người không uống tí nào, và bắt đầu chương trình giảng dạy thật sự.
“Tiết học này dạy mọi người bí thuật huyệt pháp để thể chất lột xác tên ‘Huyệt Pháp Thông Mạch”. Trước hết học theo tôi, đầu ngón tay cùng...”
Mọi người nghiêm túc hẳn, học theo cô Trâm Xanh để đầu ngón tay ngưng tụ linh năng.
Điểm huyệt là kỹ thuật rất cao cấp; từ góc độ, sức lực, tới thời gian, không thể thiếu bất kỳ thứ nào.
A Điêu ý thức được đoán chừng Huyệt Pháp Thông Mạch này là bí mật bất truyền của Lộc Sơn, có thể trực tiếp chuyển hóa các tạp chất trong cơ thể và cải thiện tình trạng thể chất của cơ thể chính mà không cần sự k ích thích của thuốc bên ngoài.
Cho nên nhất định phải học.
Thế là đám người nhao nhao làm theo.
Điểm huyệt đầu tiên, cái thứ hai, cái thứ ba…
Khi điểm đến cái thứ tư, nhiều người chịu không nổi nữa.
Nhất là học sinh lớp Càn.
Hiển nhiên thể chất của bọn họ tự kém hơn hẳn, chưa kể 3 huyệt đạo đầu sẽ thông với nhau tạo ra hiệu quả. Đến điểm thứ 4, máu trong cơ thể đột nhiên sôi trào chực axit sun|uric chảy xuôi kích khắp nơi, cơn đau cũng ép buộc cơ bắp và xương cốt xê dịch.
Éc! Hiệu quả này thái quá dữ dội!
Bọn Tống Linh đã không chịu nổi ngay từ khúc đầu, thẳng thừng phun máu, lớp Càn lập tức có năm người bị đào thải!
Vậy mà lớp Khôn vẫn không sao cả.
Tiếp đó là huyệt thứ năm.
Lớp Càn một lần nữa mất đi tám mống, chỉ còn lại vài Sao Trời và A Điêu, còn lớp Khôn đã có 10 người bị loại mất.
Huyệt vị thứ sáu... Mấy người Thẩm Họa Kính không kham nổi, lớp Càn chỉ còn lại A Điêu, Hàm Đan Cực Đạo và Đàm Đài Kha; mà lớp Khôn còn lại mười người.
(P7)
Huyệt vị thứ bảy, ùm…
Ngoại trừ Dung Uyển, Giang Vụ Lâm và Lâu Đường Liệt, tất cả mọi người bao gồm cả A Điêu đều nôn ói.
Ọe~.
Ói ra cả nước chè.
Đây là một lớp học có đầy hương vị.
Lâu Đường Liệt cười gằn, vì tìm lại thể diện cho nên cố tình khinh bỉ: “Mới có nhiêu đây đã không chịu nổi vậy mấy cậu.”
A Điêu vịn bàn, lau miệng rồi thản nhiên đáp trả: “Cậu mà còn lải nhải nữa là tôi sẽ cởi giày đấy. Đúng, chân tôi thối.”
Cô cố tình chạm vào giày, làm động tác cởi giày ra.
Hai người Giang Vụ Lâm và Dung Uyển tuyệt đối không ngờ được người này nói và hành động thế này, lúc ấy muốn câm nín.
Lâu Đường Liệt: “!!!!”
Ban đầu hắn còn kém hơn hai người Dung Uyển một chút chứ thật ra cơ thể hắn cũng khó chịu, song, đoan chắc hắn tốt hơn bọn A Điêu nhiều. Để rồi không chịu nổi k ích thích nữa, khuôn mặt hắn tái xanh, vô thức bịt miệng, kế đó là ọe~~~
Hắn cũng nôn.
Hắn vừa phun ra, biểu hiện của hai người Dung Uyển ngồi bên cạnh đều rối rắm.
Do Lâu Đường Liệt ở bên cạnh họ đang nôn ra những thứ... Sao mà người này lại có thói quen ăn chao vào buổi sáng thế này!!
Dung Uyển nhắm mắt lại, cắn môi.
Trâm Xanh ở trên ngước mắt nhìn A Điêu đang cười trộm, ánh mắt lạnh lẽo, chợt đi xuống.
A Điêu miệng đê tiện sợ hãi, co rúm người, ôm chén chè uống ừng ực, nhích ra xa, yếu ớt mà rằng: “Cô ơi là do em nói tào lao, lần sau không dám nữa, cô…”
Bụp!
Huyệt vị thứ tám của cô bị điểm, toàn thân từ trên xuống dưới tựa như bị vô số con kiến leo cắn...
A Điêu: “!!!”
(P8)
Đoạn, cô Trâm Xanh cũng điểm vào hai người Dung Uyển, tiếp đó chữa trị huyệt vị đang làm tất cả mọi người hộc máu.
Hơn nữa những huyệt vị cô ấy điểm qua toàn bộ đều phát ra ánh sáng.
Hiệu quả điểm huyệt liên tục.
Nói cách khác… bọn họ sẽ tiếp tục ói.
Sau đó, Trâm Xanh bước ra khỏi lớp học, đầu ngón tay tạo ấn, hiện ra một trận pháp giam cầm lớn xoay tròn trên mặt đất, phía trên là có một trận lớn trấn áp đ è xuống. Và rồi cô giáo hất tay áo lên.
Cạch! Toàn bộ cửa đều bị khép chặt.
Bài học đầu tiên, mật thất kh ủng bố.
.....
Từ lúc Trâm Xanh lên lớp đến bây giờ cùng lắm chỉ mới 20 phút nhưng đã đâm khiến những thiên tài mạnh nhất Đường Tống này than khóc khắp nơi.
Cô lên tầng hai, dựa vào ghế thêu hoa trên lầu.
Dạy những học sinh này chỉ một sự điều chỉnh của cô ở Lộc Sơn mà thôi. Đối với những người đã từng chứng kiến bão tố đời đầu tiên, hiện tại không có thanh niên nào có thể làm nội tâm bọn cô dậy sóng.
Suy cho cùng họ đã nhìn thấy không biết bao nhiêu thiên tài trong thời đại đó, và bản thân họ chính là người rực rỡ trong thời đại đó.
Chỉ có thiên tài sống sót sau trận chiến mới đáng để chú ý.
Bằng không toàn bộ đều là đồ yếu đuối.
Lúc này cách xa lớp học có một thanh niên cưỡi đao bay tới, trong tích tắc hạ xuống hồ nước, vớt lên một người ở dưới hồ.
Trương Tiểu Nhận bị anh trai Trương Tiểu Đao vớt lên.
Trương Tiểu Đao lớn hơn thằng em mình 3 tuổi, hiện tại vừa tròn 25, vốn cũng nằm trong lớp Khôn nhưng lại dẫn đầu gia nhập Võ đường. Túm cổ em trai mình ném nó xuống đất, sờ đầu nó, cảm nhận tổn thương phần tinh thần của nó, trong đôi mắt lo lắng của y hiện lên ý muốn giết người.
“Anh, anh...” Trương Tiểu Nhận chật vật không chịu nỗi, sợ hãi nhìn anh trai mình.
“Kế hoạch lúc đầu của hai đứa là gì?”
Trương Tiểu Nhận thì thầm.
Trương Tiểu Đao cười gằn: “Ngu ngốc! Xem thường chính là tối kỵ khi đối địch! Suy cho cùng người ta là Thủ khoa thi đậu, hơn nữa trước giờ tầm mắt Sơn trưởng đã cao nay lại tỏ vẻ nể trọng thế này chứng tỏ người này không phải hạng xoàng. Với dự đoán của mình thế này bảo sao người ta lại đánh tới mức như vậy!”
“Nhưng... Nếu không phải do cô ta có đạo bia tiểu Linh Vương thì cô ta đâu có cách dùng tinh thần công kích làm em bị thương nặng tới thế. Sơn trưởng thiên vị, cứ cho chí bảo thế này, ông ấy…”
Chát!
Trương Tiểu Đao tát một cái bạt tai.
“Láo xược!”
Trương Tiểu Nhận lập tức che mặt ngậm tăm, biết mình xúc phạm Sơn trưởng là đã phạm phải kiêng kị.
Trương Tiểu Đao lặng lẽ nhìn em trai mình, lười tranh luận đúng sai, lạnh lùng bảo: “Tiến hành theo kế hoạch ban đầu nhưng thay đổi bố trí... Nước cờ kia của mấy đứa không ổn.”
(P9)
.....
Hoàng hôn sà xuống Lộc Sơn, giam giữ kết thúc, các học sinh thảm hại nhao nhao chạy đi… trong số đó những người nhảy xuống hồ không ít ỏi gì.
Hoặc nói bởi vì A Điêu nhảy trước cho nên ba người Giang Vụ Lâm cũng nhảy xuống, kế đó nhóm Đàm Đài Kha nhảy theo hết.
Hai lớp hệt sủi cảo, hết đợt này tới đợt khác.
Hồ nước tại Lộc Sơn đa phần rất trong, nhưng bởi vì tính linh quá mạnh nên nhiều thực vật dưới nước đã phát triển, thành ra vừa xuống nước đã có chướng ngại về mặt thị giác. Trong lúc hỗn loạn, ba người Giang Vụ Lâm tìm kiếm A Điêu.
Thủ tiêu cô?
Không, ít nhất phải đánh cô một trận, này thì cô phách lối, này thì cô làm khùng làm điên nè!
Mỗi tội ngay lúc này… Dưới nước, Nhiếp Viên Viên nhận được truyền âm của A Điêu.
“Bắt đầu.”
Nhiếp Viên Viên nheo mắt, cơ thể tan chảy trong nước, hòa nhập thành một thể với toàn bộ môi trường tính linh dưới nước, ngay cả bọn Giang Vụ Lâm còn không phát giác.
Bởi vì bàn về thiên phú mặt tính linh, cô ấy dám nói mình hạng hai chỉ e không ai dám nói mình hạng nhất.
Đây chính là chỗ tự tin của một thiên tài nhà nghèo quật khởi của lớp Càn.
Nếu không đâu đến mức A Điêu tìm cô ta... Nhiếp Viên Viên hóa thân thành hàng ngàn tính linh giám sát tất cả mọi chuyện dưới nước, điều tra vị trí của ba người Giang Vụ Lâm, đưa tin cho A Điêu.
Bấy giờ A Điểu vừa rửa sạch các tạp chất trên cơ thể xong đã ẩn thân vào trong không gian, khốn nỗi cô hãy còn hãi hùng trước sự đáng sợ của cô Trâm Xanh.
“Huyệt Pháp Thông Mạch” này quá mạnh, không biết các huyệt pháp sau còn mang lại tới bao nhiêu lợi ích. Mới điểm có tám huyệt lần này thôi lại mang lại hiệu quả sánh bằng mười lần dùng cấp Ất vụn vặt.
Giả thử phối hợp với Tiềm Long và công thức cấp Giáp... Tuyệt!
(P10)
Dưới nước, Đàm Đài Kha và Đàm Đài Thịnh ở dưới nước muốn thừa dịp ba người Giang Vụ Lâm vây công A Điêu thì sẽ ném đá giấu tay.
Tốt nhất là mượn tay mấy người thuần huyết của Lộc Sơn này làm Trần A Điêu tàn phế.
Thế là… Lần đầu tiên họ buông bỏ khoảng cách, chung sức hợp tác, bất thình lình họ cảm thấy không đúng, tới lúc phản ứng lại đã không còn kịp rồi.
Lợi dụng độ dẻo dai sau khi dung hợp vượt xa lúc trước, sợi tơ tinh thần bọc tinh thần sấm chớp đâm vào đầu bọn họ, tiếp theo là một đợt nguyền rủa bạo kích... Hai người còn chưa kịp phản ứng đã biến thành hai con heo. Trong nước, A Điêu xuất hiện bí hiểm trong bóng tối đầy cây rong với tay trái cầm Nguyên Trượng mạnh nhất đáng sợ nhất. Cô hạ đo ván hai người trong giây lát để rồi một tay cô cầm cục gạch do Bồn Cầu biến thành đập mạnh bốp bốp vào đầu hai hoàng tử cho choáng, sau đó tay túm lấy đuôi heo kéo một phát, lôi toàn bộ Đàm Đài Kha và Đàm Đài Thịnh đang môn mê vào không gian vật sống.
Trong đám rong rêu lắc lư… cơ thể cô như ẩn như hiện.
Ở một bên khác, Nhiếp Viên Viên nhận được tin nhắn của A Điêu: “Được rồi.”
Nhiếp Viên Viên hãi hùng, vậy mà đã xong?
Thế, thế này quá nhanh, ngay cả cô ta còn không nhận ra sự dao động năng lượng, bí ẩn tột bậc.
Mắt cô ta sáng lên, giả dụ từ đầu Nhiếp Viên Viên còn dao động trước sự uy hiếp của A Điêu, vậy thì từ sau khi A Điêu nhiều lần xử lý Sao Trời, cô ta đã không còn dám có lòng riêng, quyết đoán thay đổi thân thể theo kế hoạch ban đầu...
Cô ta tránh được sự sục sạo của ba người Giang Vụ Lâm, rời khỏi từ phần hồ bên dưới. Khi ra khỏi nước, cô ta đã thay đổi bộ dạng, rõ ràng biến thành Trần A Điêu.
Trong nháy mắt cô ta ra khỏi nước, trên tháp cao hướng Đông Nam khu vực này, một tu sĩ khởi động huyết thống Thiên Ưng nhìn thấu ngàn dặm truyền tin đi.
“Cô ta đi ra, có tàng hình nhưng tôi thấy cô ta tản ra một ít linh khí, hình như đi về phía Eo Đao Kính.”
Lâu Đường Liệt nhận được tin báo, quyết đoán liên lạc với hai người Giang Vụ Lâm.
“Hai người đã thấy rồi đấy, Trần A Điêu này hung hăng bực này mà còn không bị áp chế, mọi người đừng hòng ung dung tự tại!”
(P11)
Hai người Giang Vụ Lâm không có ý tranh đấu đối với A Điêu sao?
Có, nhưng họ không hy vọng mới bắt đầu đã đối đầu, thứ nhất sẽ mang tiếng xấu, thứ hai cũng gây hấn với người ta. Suy cho cùng cô ta là Thủ khoa, nào có dễ ăn Thủ khoa qua các đời.
Tranh đấu nên đường đường chính chính.
Nhưng hôm nay vừa xem đã thấy Trần A Điêu thật sự quá mạnh mẽ, hơn nữa tác phong tàn nhẫn. Hai người Lâu Đường Liệt mở đầu thật tệ, bất đồng giữa hai lớp bị mặc sức vạch trần, họ đành phải đối lập nhau.
Đúng là bọn họ không thể nhượng bộ.
“Nói kế hoạch của cậu đi.” Giang Vụ Lâm lạnh lùng bảo.
Lòng tin Lâu Đường Liệt lập tức tăng vọt, hắn lập tức nói chuyện trong bí mật. Rất nhanh, ba người cùng thoát khỏi nước… Hóa thành tia sáng bay về phía Eo Đao Kính.
Thấy vậy, sao người của hai lớp học không nhìn ra tình hình chứ.
“Eo Đao Kính? Y như dự đoán, vậy thì đi thôi.”
“Từ đầu tôi cũng định đi.”
Lý Triệt và những người khác quyết định bắt đầu tích lũy điểm vào hôm nay, suy cho cùng sau bài học thông huyệt đầu tiên ở Lộc Sơn, họ cảm thấy sự đáng sợ bên trong chỗ này.
Thể chất cần các loại bí tịch bảo vật bảo để chăm sóc cơ thể chính sau khi tẩy tủy, bọn họ cần điểm tích lũy.
Trần A Điêu cần, họ cũng cần.
Đi thôi!
(P12)
Tất cả mọi người đi về phía Eo Đao Kính.
Thẩm Họa Kính lại không tính đi sang, thay vào đó lại muốn tới Tàng Thư Các. Mỗi tội khi cô ta ra khỏi nước đã trông thấy hai bóng đen nhảy ra khỏi mặt hồ.
Rõ rành một người là Đàm Đài Kha, người kia là Đàm Đài Thịnh.
Hai người tựa như có bất đồng, Đàm Đài Kha cười khẩy: “Không biết gì cả! Sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận!”
Đàm Đài Thịnh cũng cười lạnh lẽo: “Chỉ hợp tác không có nghĩa là tôi nghe theo cậu. Cậu đâu có phải Thái tử, còn nhỏ hơn tôi, ra vẻ cao quý gì chứ! Trần A Điêu kia giả dối đa đoan, coi chừng cô ta đi tới chỗ khác. Tự tôi sẽ đi chặn đường cô ta, không cần cậu chỉ huy!”
Đàm Đài Kha không dông dài, đi thẳng tới Eo Đao Kính, mà Đàm Đài Thịnh đứng tại chỗ một hồi, xoay người đi theo hướng khác.
Thẩm Họa Kính nhìn thoáng qua Đàm Đài Thịnh.
Sao?
Đi theo cùng một hướng với mình?
Tại thời điểm này, không ai trong số họ hay trên ban công có thêm một người.
Trâm Xanh nhìn hai hoàng tử thẹn quá hóa giận đi theo mỗi ngả riêng với biểu hiện hơi quái đản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.