Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 169: Thật giả




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Kiến thức giả trang của Trần A Điêu không nhất thiết phải đủ kiến thức nhưng phải làm bộ này nọ tới cùng cực. Cứ thế làm cho Đàm Đài Kha và Nhiếp Viên Viên tiếp tục tức tới mức nôn trôn tháo ra mấy triệu năng lực niệm, cũng coi như là an ủi khi năng lực niệm của cô lại bị vét sạch.
Cơ mà năng lực niệm của họ bùng nổ không đến hoàn toàn từ chuyện cô bày đặt làm này nọ mà chính là để cái bia mộ đó giả vờ.
Mẹ kiếp!!!
Đạo bia tiểu Linh Vương?!!
Đàm Đài Kha đột nhiên tỉnh ra trong nỗi khiếp vía: Cô ta đã có sự chuẩn bị!
Nhiếp Viên Viên cũng hoàn hồn: Thật ra cho dù bị mình trói buộc, chỉ cần cô ta gọi ra đạo bia cộng thêm loại công kích tinh thần đáng sợ này đã đủ làm tổn thương nặng phần tinh thần của mình rồi chạy trốn. Dưới thủ đoạn tổng hợp, cô ta gần như hoàn toàn không sợ bất kỳ cấp Sao Trời nào, và mục đích của cô ta là — giết Đàm Đài Dụ.
Bởi lẽ phần tinh thần của cô ta và Đàm Đài Kha đều mạnh hơn hẳn Đàm Đài Dụ, độ khó giết nhóm bọn mình cao hơn Đàm Đài Dụ nhiều, thế nên Trần A Điêu khóa chặt Đàm Đài Dụ.
Nhưng cô ta không thể bị quấy nhiễu, thành thử con yêu vương nhỏ cũng bị thiết kế của cô ta dẫn đến.
Làm thành viên trong nhóm bị thương nặng, lợi dụng yêu vương nhỏ làm bọn mình bị thương, lại giết Đàm Đài Dụ, chấn nhiếp một phương, rồi cô ta lại trốn... Bạn nhìn xem điểm của cô ta đã leo lên hạng nhất rồi kìa.
Đương nhiên không phải có được điểm nhờ Đàm Đài Dụ mà từ đám người trong trận chiến xáp lá cà thấy không ổn bèn chọn rời khỏi bảo vệ tính mạng. Dưới sự hạch toán của hệ thống thi cử, hiển nhiên cô ta đạt được hơn non nửa số điểm.
Danh chính ngôn thuận.
Một vòng một vòng, bây giờ mục đích đã đạt được thì sao cô ta không trốn đi cho được?
Vừa hung vừa chó vừa độc.
Nhưng cô ta đã làm được.
Cấp Ly Trần đỉnh giết cấp hạ Sao Trời.
Có là dựa vào vật báu với cấp độ này như đạo bia tiểu Linh Vương giáng đợt tấn công, thì cũng được xem như đã có thể xử lý.
(P1)
Hành vi quá trái lẽ trời.
Nhưng thứ này đến từ đâu?!!
Lúc này, mắt người bên vương tộc nhìn quanh quất, người trong dòng họ nhà vua đồng loạt tức giận, ngồi ở khán đài chất vấn người bên Lộc Sơn.
“Ý gì đây! Vì chèn ép vương tộc và dòng họ nhà vua chúng tôi, Lộc Sơn đã đặc cách tặng nó bảo vật như vậy. Trận tranh tài bất công thế này thì còn ý nghĩa gì nữa?!”
“Đúng vậy, quá đáng!”
Công-hầu quyền quý vừa nhìn đã có kha khá người hùa theo, khán giả bình thường cũng nghị luận sôi nổi.
Người Lộc Sơn đã được Sơn trưởng dặn dò từ trước, kết quả là một người giáo viên trong đó cười tủm tỉm trả lời: “Thưa mọi người, sáu người leo lên được tầng bảy trong cuộc thi tố chất đều chiếm được đạo bia truyền thừa nhưng chỉ có tư cách cảm ngộ. Trong đó người hạng nhất đạt được cảm ngộ của đạo bia cấp bậc tiểu Linh Vương; hạng hai và ba là đạo bia của đại Tông Sư đỉnh cao; xếp hạng thấp hơn là đạo bia của Tông Sư kiệt xuất. Tuy nhiên cảm ngộ thì cảm ngộ, giả dụ có tư cách được chủ đạo bia công nhận và cho lấy đi đạo bia, Lộc Sơn tôi tuyệt đối không cản trở. Chính Trần A Điêu đã làm được, bên chúng tôi có video dự phòng, mọi người xem xem.”
“Đúng rồi, không chỉ có mỗi em ấy lấy bia đi, tuy nhiên chuyện liên quan đến bí mật thí sinh sẽ không được tiết lộ, chỉ cho mọi người xem về Trần A Điêu.”
Thế là mọi người thấy… thợ đào than bị sét đánh.
Không đúng, là phường trộm mộ cấp bi3n thái.
Vừa bị sét đánh vừa đào mộ.
Giáo viên Lộc Sơn còn nhã nhặn giải thích: “Chả là sấm sét kia không đáng sợ là bao, chủ yếu là sấm kiếp cho tinh thần. Sơn trưởng từng tính toán, dựa vào phần tinh thần của hai vị hoàng tử vương tộc bên dòng họ nhà vua tử kia, có là người mạnh nhất thì tối đa cũng gánh nổi 12 lần là hồn vía sẽ bị tiêu diệt.”
“Tất nhiên mấy người này cũng không lấy được đạo bia tiểu Linh Vương thế nên không có khả năng này, mọi người không cần phải lo ngại trăn trở.”
Tiếc ghê.
Lỗ lớn rồi.
Nhưng có lý có chứng cứ, ngoan ngoãn biết điều đi.
Chính ai nấy tự mình thi để có thể diện! Dựa vào bản lĩnh để được phần thưởng! Dựa vào bản lĩnh để đào mộ!
Ai dám cằn nhằn?
Tại thời điểm này khán đài lặng im như tờ.
Người bên dòng họ nhà vua trông như ăn trúng cứt, mấy người bên họ vua không phản bác được.
(P2)
Mà những người khác thì rúng động bởi từng tia sấm sét bổ…
Trần A Điêu, dị nhân tuyệt thế, hiếm thấy trên đời.
Tiêu Cận cầm lấy Rắn Bay chỉnh sửa lại.
Mục đích là...
Gia chủ Bách Lý nhìn hai đứa con làm quần chúng ngẫn ngơ xem trận hỗn chiến… Hầy, cả ở rể cũng không thấy xứng.
Thôi thì cứ chuẩn bị nhận lỗi xoa dịu quan hệ cho rồi – đó là nếu như Trần A Điêu không chết.
Gia chủ nhà họ Bách Lý liếc qua người bên Lộc Sơn, trong lòng bừng tỉnh: Lộc Sơn tuyệt đối phải có Trần A Điêu cho bằng được, vương tộc có cản cũng không được!
.....
Những người trong trường thi vẫn chưa biết Trần A Điêu đã hot tới độ trở thành người nổi tiếng trên toàn quốc vì bị sét đánh.
Thừa dịp yêu vương Mắt Biếc bị uy áp của đạo bia cấp tiểu Linh Vương làm cho chấn động, Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha không nói hai lời toàn lực đuổi theo Trần A Điêu.
Người này quá đáng sợ, chờ khi cô ta tới Vi Quang, cầm chắc cô ta sẽ hành hạ bọn họ tới chết.
Thời đại thế này thì hà tất phải có quái thai cỡ này ra đời.
Lỡ mà có rồi, lỡ như cô ta bất tử thì họ sống ra sao???
Hai người đang điên cuồng bám sát... A Điêu cũng mới chạy ra xa trăm mét và vừa dịch chuyển một đợt, bất thình lình có bóng tối ẩn giấu trong rừng tre phía dưới tập kích!
Thừa dịp phần lớn phần tinh thần A Điêu kiệt quệ vì giết ngay Đàm Đài Dụ, người này bùng nổ.
Ẩn núp thật lâu chỉ vì thời điểm này.
Ánh sáng chói lòa đâm xuyên.
Một đòn kết liễu.
Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm!
Trong lúc sự đề phòng báo động… A Điêu cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt của một người quen.
Ù!
Xuyên qua máu thịt.
Một kiếm này đâm xuyên qua cơ thể A Điêu.
Tất cả các khía cạnh giáp chống đều suy yếu, hiển nhiên cô không hứng nổi một kiếm này.
Đòn ám sát tuyệt vời.
Người này thật đáng sợ.
Đó là ai?
Những người đuổi theo phía sau và bọn Tống Linh thấy vậy đã giật thót.
Khán giả cũng giật thót.
Thất hoàng tử Đàm Đài Thịnh!
(P3)
Biến cố quá đột ngột, vừa g iết chết một Sao Trời, đẹp trai chưa được ba giây là đã bị một tên chưa tới Sao Trời ám sát.
Không đúng, người này cũng đã đến Sao Trời.
Tuy nhiên lúc trước Đàm Đài Thịnh tuyệt đối không tới cấp Sao Trời, đám người Tiêu Cận chắc chắn được điểm ấy. Bởi vậy hắn chất đống tài nguyên, cưỡng ép đột phá.
Bị kẹt trong bình cảnh thì cưỡng ép đột phá cũng chẳng làm sao, tuy nhiên căn cơ của cấp Sao Trời rất quan trọng. Nếu căn cơ trước đột phá vốn có thể chồng chất lên tới 100 điểm, vậy mà tới giờ hắn lại vội vàng đột phá cấp Sao Trời ở giai đoạn căn cơ mới 80, vậy thì hắn đã đi theo con đường mòn của Đàm Đài Dụ.
Đàm Đài Dụ làm thế vì bất đắc dĩ, không có cấp Sao Trời thì hắn rất khó quật khởi trong kỳ thi ở Lộc Sơn.
Đàm Đài Thịnh có thân thế hoàng tử, từ đầu không cần sốt ruột như Đàm Đài Dụ, vậy mà hắn vẫn nóng nảy.
Sự sốt ruột này không phải bên ngoài gây ra, ngay cả Trần A Điêu vẫn không đủ lớn trong mắt hắn, mà chính là Đàm Đài Kha.
Bản thân là đứa em thứ chín của mình, đột nhiên Đàm Đài Kha quật khởi, giẫm lên đầu hắn lên ngôi. Là căm tức hay không cam lòng, hoặc xuất phát từ d*c vọng tranh đoạt thứ hạng thi tại Lộc Sơn, hắn đều lựa chọn đi con đường này.
Nhưng con đường của hắn đầy mịt mờ: mai phục, tập kích, giết Trần A Điêu.
Thật chất giờ đây giết Trần A Điêu đã không còn mang lại lợi ích thật tế gì. Hắn không phải người được gửi gắm niềm tin bên ngoài vương tộc, có chăng là giữa hai người có cừu oán, nên hắn nhổ cỏ tận gốc?
Không, không, không, hắn thấy được một lợi ích vô tận khác.
Đạo bia tiểu Linh Vương!
Mắt Đàm Đài Thịnh đỏ lên, phát điên, trông thấy ánh kiếm sẽ đâm xuyên qua thân thể A Điêu, hắn muốn tay cướp thi thể.
Kết quả là... Xác chết và đạo bia đã biến mất, nhưng vẫn để lại rất nhiều máu.
Hắn sững sờ, kế đó lập tức nhận ra cô chưa chết!
Tránh được cơ quan quan trọng.
Xoạt! Đàm Đài Thịnh lái công cụ bay điên cuồng đuổi theo.
Đàm Đài Kha ở phía sau hắn đã dùng tốc độ nhanh hơn hắn...
Hiện tại ba Sao Trời đang đuổi sít sao; nhóm Tào Quyện Chi thì xảo trá, ban đầu định chạy trốn lại thấy A Điêu bị thương nặng sắp chết, thế là họ đã ngay lập tức xoay người lại.
Đuổi theo!
Mặc dù ngoài mặt là đại ca của bọn họ đuổi theo, song đó chính là đạo bia tiểu Linh Vương đấy. Nhìn đẳng cấp của nó đi, nhìn hiệu quả Trần A Điêu mượn nó đập chết tươi Đàm Đài Dụ đi.
(P4)
Quá dữ.
Giúp người ta phú quý cứ thế quên mình?
Không, không, không, chỉ có phú quý của tôi mới là phú quý chân chính, có là anh chị em cũng không tính, huống chi là một nhóm thí sinh vì lợi ích riêng.
Những thiên tài đều có IQ sờ sờ đó rút kiếm, đồng thời cưỡi công cụ bay hóa thành từng luồng sáng bay vù vù qua bầu trời.
Đuổi theo Trần A Điêu!
Đám người Tống Linh cũng ở trong đó.
Lúc này yêu vương Mắt Biếc tỉnh táo lại, đồng tử chuyển động thật quái lạ. Ban đầu nó cũng muốn đuổi theo, nhưng tới khi nó nhìn thấy phương hướng dịch chuyển không gian của người bị thương nặng kia thì lại có phần e dè.
Địa bàn của con chim lớn kia? Không đi, không đi.
Nó vừa há miệng là nuốt chửng được mình.
Trên đường đi, Thẩm Họa Kính giải thích với đám người Tào Quyện Chi.
“Xin lỗi, tôi vốn đang đánh quái ở hồ nước, chẳng biết vì sao dưới nước lại xuất hiện rất nhiều Cá Chép Rồng Yêu. Hai người chúng tôi chú tâm tấn công, không bao lâu là xuất hiện hơi thở yêu quái của con yêu vương nọ. Với tu vi của chúng tôi thì hoàn toàn không địch lại nổi, cứ thế bị khóa chặt, thật sự bất đắc dĩ lắm mới chạy sang phía mọi người...”
Đó là bản chất của con người, nhưng vừa nghe xong là biết ngay họ bị Trần A Điêu lợi dụng.
Màn hình cố tình tập trung vào biểu hiện của hai người Yến Phong Bạch.
Hai người: “...”
Bị lừa rồi, kế sách của con chó A Điêu này có cả ngàn lớp.
Nào có đồng minh gì, chính là lừa hai người Thẩm-Hùng một phen, buộc bọn họ dẫn yêu vương sang.
Nhưng trên lý thuyết cũng đúng, Thẩm Họa Kính thật sự đã giúp bọn họ vì cô ta không còn lựa chọn nào khác.
Không giúp thì chết.
(P5)
.....
A Điêu chạy trốn với tốc độ cực nhanh, đạo bia tiểu Linh Vương đã bị cô thu vào trong cơ thể. Cô vừa chạy vừa dập thuốc chữa trị thương, khốn nỗi người đuổi theo phía sau chính là Sao Trời đấy. Dưới sự suy yếu, coi như lúc đầu cô thiện về thuật trốn chạy thì cũng bị đối phương đuổi tới sát đằng sau.
Phạm vi tấn công của bọn họ càng ngày càng gần.
Phía trước là một khu vườn rộng lớn tươi tốt, có hồ non bộ có dòng nước chảy kỳ ảo trắng lóa. Trong không khí sắc trắng bảng lảng, những cây phong đỏ thật cao và khổng lồ cùng với nhiều loài hoa cỏ xinh đẹp điểm xuyến hiện ra trong tầm mắt.
Khu vực này đã đến gần vùng thác nước sau núi, hơi nước ở đằng kia cuồn cuộn đến bên này, tạo thành làn hơi trắng đậm đặc như vậy.
Tại thời điểm này, khoảng cách vừa đúng, tấn công!
Đàm Đài Kha, người đang bay ở phía trước, vừa giơ tay lên là có một kiếm hạ cánh.
Xoạt!
Cô chui vào trong vùng lờ mờ, ánh kiếm bắn qua sát rạt bên người cô nhưng cũng khiến cô rù rờ một giây. Đàm Đài Kha ở phía sau bấm tay tạo bí thuật, dẫn dắt khí thế của cô. Kế đó y tạo một bước nhảy không gian, ngay lập tức di chuyển đến bên cạnh cô, vỗ xuống đầu cô.
Ánh sáng vàng trong lòng bàn tay trông thô bạo cực kỳ.
Y sợ người này đột nhiên lựa chọn rút lui, dùng cơ chế bảo vệ tính mạng, nhưng đồng thời y cũng kiêu căng tự mãn, tất nhiên không muốn cứ vậy rời đi. Bởi lẽ cho dù điểm tích lũy đứng hạng nhất thì cô vẫn dễ dàng bị mấy người bọn y đuổi kịp một khi cô rút lui.
Vì lẽ đó không đến lúc không còn cách nào nữa, đoan chắc Trần A Điêu sẽ không rời khỏi trận tranh tài. Tuy nhiên y cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất đánh chết cô trong một chiêu.
Bây giờ cô đang suy yếu, phải tận dụng thời cơ.
Không khí trắng mông lung bị nguyên tố kim mãnh liệt nhường này khuấy động. Khi chúng tản ra, A Điêu vội vàng né tránh một chưởng ánh vàng, vậy mà cô đã thấy người này đã tích lũy năng lượng tung tới kiếm thứ 4!!
Năng lượng của người này quá dồi dào!
Bốn chiêu lớn cứ nói tới là tới!
Đúng lúc này... Bỗng đâu Đàm Đài Kha thấy A Điêu cười đầy bí ẩn với mình.
Không chỉ cô nhìn thấy, khán giả cũng thấy, bọn Nhiếp Viên Viên Đàm Đài Thịnh đuổi theo phía sau cũng nhìn thấy.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Bọn họ bị cắn không biết bao nhiêu lần, Trần A Điêu đâu chỉ là rắn độc!
(P6)
Mọi người tức thì nhận ra trong tích tắc, ** má, nó còn nước cờ khác!
Còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, họ nghe thấy tiếng xào xạc dày đặc, sau đó dường như có một đàn chim khổng lồ đang bay ở phía xa lọt vào trong tầm mắt họ.
Trong khu vườn phía sau núi có yêu vương Quang Táp Tiểu Thanh Loan cấp 12. Có điều phần lớn loài chim sống quần cư, thành thử dưới quyền của nó có đàn chim khổng lồ. Thế nên trong 5 khu vực, khu vườn sau núi này hung hiểm nhất, ngay cả yêu vương Mắt Biếc còn không dám tới.
Một là, người ta làm chủ không vực.
Hai là, người ta có nhiều chim.
Và tại thời điểm này, có thể thấy được vùng đen đầy áp lực ngày càng gần.
Bầy chim xanh có tốc độ cực nhanh, không đúng...
Tất cả họ đều nghĩ ngay tới bầy Hà Máu từng hiện ra.
Cũng nghĩ đến thật chất Trần A Điêu còn có một bí thuật khiến vương tộc ái ngại khôn cùng: không cần nô dịch đã điều khiển được kiểm soát Hà Máu.
Phía trước có Hà Máu, sau có yêu vương Mắt Biếc bị dấu ấn mê hoặc.
Không ai dám nghi ngờ mánh khóe của Trần A Điêu.
Thế là cô ta cố tình dẫn cả bọn tới, muốn một mẻ hốt gọn bọn họ một lần nữa.
Trốn trốn trốn, mau trốn đi!
Xuất phát từ bóng ma từng bị Hà Máu kiềm chế, mấy người Bách Lý Nhàn Quân sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu định chạy. Còn nhóm àm Đài Kha thì tỉ mẩn, đương nhiên vẫn đặt tính mạng mình trên hết. Họ không đoái hoài gì tới A Điêu nữa, cứ thế đưa ra một quyết định đầy lạnh lùng và đó là quyết đoán xoay người bay ra ngoài.
Cả đám người đều chạy trốn, đen nghịt một vùng.
Sau khi thoát khỏi đám khí trắng, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
Chợt Nhiếp Viên Viên nói: “Không thích hợp.”
Đàm Đài Kha cũng nhận ra: “Tần số âm thanh của đoàn chim này cứ lặp đi lặp lại.”
Má ơi, là ghi âm!
Soạt! Chờ tới khi cả bọn lại xông vào, quả nhiên cái bóng đen dày đặc ấy thực chất là một đám mây khí đen xa tận chân trời, đương nhiên do Trần A Điêu làm ra. Còn khi bọn họ đuổi theo hơi thở của Trần A Điêu...
Chẳng bao lâu đã đến khu vực trung tâm của khu vườn sau núi, Đàm Đài Kha liếc thấy một máy ghi âm trên hòn non bộ.
Trần A Điêu, mày được!
(P7)
Cũng may bọn Đàm Đài Kha phản ứng nhanh, mau mắn nhận ra điều bí ẩn rồi đuổi ngược về, bấy giờ đang nhìn thấy Trần A Điêu dấm dúi muốn dịch chuyển không gian.
“Còn muốn chạy, nằm mơ đi!”
Không ít công kích đánh tới.
Nhưng nào có ngờ được Trần A Điêu vẫn chưa bị những cuộc tấn công này đánh trúng thì khí trắng cuồn cuộn trong làn sương dày đặc phía sau cô như thể bị thứ gì đó đang hút vào và có ánh xanh kêu xào xạc.
Đúng ngay một giây.
Hút vào trong một giây.
Có một thứ nuốt chửng mọi thứ, ngay cả hơi nước xung quanh và người con gái kia.
Ai nấy: “!!!!”
Không kịp khiếp sợ, chạy mau, bởi vì yêu vương Quang Táp Tiểu Thanh Loan cấp 12 đã xuất hiện.
Nhưng nào thoát nổi.
Bầy chim xanh đen kịt cả vùng đã thật sự bao vây họ.
Mọi người: “???”
Khán giả: “???”
Thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Sói đến, sói không đến, sau đó nó đến thật, cả Boss sói bà cũng đến.
Ngon rồi, bây giờ câu hỏi đặt ra là: chuyện này chỉ là tình cờ, là Trần A Điêu có độc bèn nhờ chuyện này gài bẫy bọn họ, hay đây cũng là kế trong kế của cô ta?
.....
“Là quỷ kế của cô ta!”
Đàm Đài Kha gần như giác ngộ, bởi vì y nhận ra lúc trước bọn Tống Linh có đi theo vì muốn cùng Trần A Điêu chém giết, nhưng đúng lúc bọn y bị hù rời khỏi đây, nhóm Tống Linh đã không vào.
Chỉ có đợt của bọn y tiến lên.
Hơn nữa, y vừa mới phân tích tiếng chim hót trong máy ghi âm. Do nó dày đặc chồng chéo làm ban đầu y không nghe ra, mẹ nó giờ cẩn thận nghe lại thì…
Tào Quyện Chi: “Tôi phiên dịch cho, tiếng chim có nghĩa là: Mấy anh chị em mau tới đi, có một đám nhân loại hèn đớn đang đuổi giết mình, mau tới mau tới, bao vây tụi nó!”
Nhân loại đớn hèn.
Ngon lắm, ** má mày, Trần A Điêu!
Đối mặt với một đàn chim cũng có thể mắng tụi tao!
Mẹ kiếp!
(P8)
Mọi người thấy mình bị đám chim xanh cấp 6 vây quanh, lại nhìn thấy yêu vương Thanh Loan khổng lồ cấp 12 đang bay quanh trên cao kêu gọi đám tay sai mạnh mẽ tấn công nhóm người…
Con chim lớn này sải rộng đôi cánh dài chừng ba mươi mét, không nói che khuất bầu trời nhưng vẫn tạo ra từng đợt gió dũng mãnh, mạnh hơn yêu vương Mắt Biếc nhiều lắm.
Bỗng nhiên hiểu được vì đâu sau đó yêu vương Mắt Biếc không chịu đuổi theo.
Đánh không lại con chim này.
Nhưng họ đã bị vây nhốt, còn phải tử chiến hoặc bỏ cuộc theo chân chúng!
Lại bị tính kế nữa.
Rõ ràng trước khi thi võ đã từng hẹn ngầm với nhau: đã chống lại Trần A Điêu thì phải thận trọng và thận trọng, đừng cằn nhằn cứ làm thôi, không cho cô ta cơ hội bày quỷ kế giày vò.
Nhưng mà...
Trong lòng Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha có một sự k1ch thích, thấy buồn nôn.
Ọe!!!
Nhưng lợi ích duy nhất là cô ta bị nuốt mất rồi?
Không phải cố tình?
Đến cùng cô ta đang suy tính gì đây?
Đàm Đài Kha có một cảm giác bất an, ngay lập tức tăng cường đợt tấn công, cố gắng thoát vây càng sớm càng tốt.
Và rồi… bọn y không thể giấu lá bài tẩy được nữa.
Đàm Đài Kha lấy ra một cái đạo bia.
Đạo bia cấp đại Tông Sư, đạo bia kiếm.
Ý kiếm hào hùng, giết!
.....
Bọn Tống Linh ở bên ngoài đã chạy trốn từ đời nào.
Có người còn không kịp phản ứng: “Không, không đi vào à?”
(P9)
“Không, đi đánh lấy điểm thôi. Bây giờ có rất nhiều nơi không còn ai tranh với chúng ta, chọn xong rồi thì đánh.”
Tống Linh liên lạc trực tiếp với A Điêu lập âm mưu, hiển nhiên đã lên kế hoạch tối đa hóa lợi ích của mình.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu.
Cái này giống như trò chơi. Đánh quái thăng cấp nhưng đám quái ngon đều bị các bang phái lớn mạnh chiếm đoạt, bọn họ ở thế yếu, đành phải đánh quái ở mấy chỗ vừa kém vừa ít quái, đương nhiên điểm gom được rất chậm.
Về phần A Điêu, mỗi khi cô lợi dụng người khác làm việc, giả thử cô lợi dụng ác ý thì tất nhiên lột da rút gân nhai xương cốt; nhưng nếu lợi dụng có hiệu quả mà lại không có xung đột lợi ích, cô sẽ luôn trao đổi những lợi ích nhất định một cách hợp lý.
Thậm chí có thể có những lợi ích mà bạn không mường tượng nổi.
Chẳng hạn như lúc chém giết ấy, bản thân cô là MVP* gánh chỉ số sát thương nhất định trong một giây, kiểm soát toàn bộ quá trình; vai trò của họ là giúp cô tung đòn sát thương ngay một giây, phòng thủ và ngăn chặn, và họ đã được hưởng lợi.
*MVP: Most Valuable Player.
Những người vốn không giết nổi đều bị đánh tới mất nửa cây máu hoặc bay sạch máu, hiển nhiên họ gặt hái được rất nhiều điểm.
Đây là lợi ích báo đáp trực tiếp nhất.
Bây giờ Tống Linh đưa ra điều bổ sung.
Đoan Mộc Thanh Ương thầm than trong lòng: Đây chính là nguyên nhân mình lựa chọn người này, mặc dù cô ta đê tiện vừa chó vừa độc, ít nhất đã nói là làm.
Những người làm chuyện lớn đâu dựa vào việc không màng chuyện vặt vãnh, mà là đã làm thì thành, đã nói là làm.
Bằng không hà cớ gì người khác lại mạo hiểm phụ thuộc vào bạn?
Thành ra mới nói người tên Trần A Điêu này cũng ổn lắm.
Ít nhất hiện tại đám người Tạ Tam đều nghĩ như vậy.
“Hầy, hình như bọn Thẩm Họa Kính còn chưa ra, còn nhóm Yến-Ôn nữa.”
Tống Linh cau mày nhưng không nói gì.
Đối với A Điêu, cô ấy có niềm tin khắc sâu từ thuở đầu.
Người này đã tính kế ắt bưng được cái bàn này.
(P10)
.....
Tống Linh không biết Trần A Điêu bị một yêu vương cấp 12 ăn mất, giả mà hay, có lẽ cô ấy chẳng còn bình tĩnh thế này.
Trong bụng Tiểu Thanh Loan sau khi bị nuốt vào, A Điêu lại một lần nữa cảm nhận được vị axit trong dạ dày ra làm sao.
Ngặt nỗi cá voi lớn cấp 7 có thể so được với con này chắc?
Đúng là mơ mộng hão huyền nếu mà so được!
Ngay cả phần tinh thần của cấp Sao Trời còn chả ở được bên trong bao lâu. Có là gì thì màn hình đột nhiên trở nên tử tế và tập trung một cảnh quay cho khán giả: cô bị hút vào và rơi bịch xuống bể dạ dày đang xoay tròn.
Kế đó tại một khoảnh khắc, lớp da tốt đẹp đã bị ăn mòn đến mức không hình dạng.
Đáng sợ, kh ủng bố, nhìn thấy mà đau, nhưng người này không phát ra bất kỳ âm thanh gì, trái lại còn lặn sâu xuống với làn da đang bị ăn mòn xèo xèo thật kinh khủng.
Nó phải gió rồi chắc!!! Rốt cuộc nó muốn làm cái gì?
Cả khán đài rung chuyển, Tạ Ngọc Khanh và Trần Dương đều bật khóc.
Từ Chiêu Ẩn cau mày, chợt thở dài.
Nào có cái gọi là quái thai tuyệt thế.
Cùng lắm là sự tàn nhẫn bất đắc dĩ giữa sự sống và cái chết.
Lúc này Tạ Kính Dư bỗng nhiên bặt thinh. Bấy giờ cô đã nghĩ thông suốt đại khái, cũng hiểu được sự tàn nhẫn và bất lực của Khúc Giang Nam khi đưa ra lựa chọn này.
Cô cúi đầu, hốc mắt phiếm hồng.
“Cậu giỏi đọc người khôn xiết.”
“Trong xương đứa bé này có đôi phần giống cậu, biết nhẫn nhịn. Nhưng cậu lại không giống nó cho đủ, giả dụ giống nó thì tốt rồi.”
Tàn nhẫn, tàn nhẫn với chính mình, phải tàn nhẫn hơn đối với người khác.
Nhưng Khúc Giang Nam quá chính trực, cậu ấy không thể buông bỏ ý thức trách nhiệm.
Giống như lúc mới vào đại học, tuy rằng ở cùng phòng ngủ, rõ ràng do mình chưa biết tình huống bên nội bộ nhà họ Khúc, thuần túy vì không ưa nhà họ Khúc, thế nên mình vẫn lãnh đạm với cậu ấy. Vậy mà cậu ấy chẳng bận tâm, còn xả thân bảo vệ mình trong một lần bị ám sát ngoài muốn.
(P11)
Về sau hỏi cậu ấy tại sao.
Cậu trả lời: “Rõ ràng ghét tôi nhưng không sử dụng quyền lực để đối phó với tôi, cậu rất tốt.”
Chỉ vì không đối phó với cậu ấy nên cậu ấy cảm thấy mình rất tốt.
Nghĩa là cậu ấy quá thất vọng về tình người, và nhận được quá ít thiện chí.
Người như vậy thì sao trong lòng còn ngay thẳng đến vậy?
Như thể đã được an bày rằng số mệnh sẽ bị thế giới này hủy diệt.
.....
Dưới bể dạ dày, cơ thể chính A Điêu yếu ớt, từ đầu đã không có phòng ngự, tất cả đều dựa vào nền tảng giúp chống chống đỡ. Tuy nhiên cô từng tính tới, cho nên sau khi lặn xuống lõi dạ dày, cô lấy ra một thứ ném vào.
Quả Dâm Sinh Sôi.
Sở dĩ cô muốn đi vào lõi là vì tốc độ tiêu hóa ở đây nhanh nhất và là đầu nguồn của cơn lốc axit dạ dày. Đoạn, cô sử dụng năng lực niệm được góp nhặt sửa chữa 303 đã qua thời gian làm mát, mở 303 ra và trốn trong đó.
Má ơi, cuối cùng đã có thể tính là rời khỏi cái bể dạ dày khủng khiếp này rồi.
A Điêu nằm sấp trên mặt đất, máu thịt toàn thân be bét, ngay cả tay còn không nhấc lên được. Vẫn là Nhóc Nguyên Bảo đỏ mắt đút cho cô trái cây phục hồi và bổ sung năng lượng, tiếp đó cô bắt đầu tiến vào trạng thái khôi phục.
Mệt mỏi quá, giờ là lúc chờ đợi.
Khốn nỗi A Điêu chưa kịp thở phào… Ầm!! Thân thể Thanh Loan đột nhiên chấn động, ngay cả cô cũng bị chấn động liên đới.
Mẹ kiếp, bọn Đàm Đài Kha dữ dội đến thế?
A Điêu Đã sớm đoán được Đàm Đài Kha bằng mặt không bằng lòng với Nhiếp Viên Viên, cảnh giác lẫn nhau tột cùng. Cho dù bọn họ hợp tác vì muốn g iết chết đối thủ mang mối đe họa lớn nhất là cô, song nói trắng ra họ không tin tưởng nhau được bao nhiêu cả. Đoán chừng xử lý cô rồi, hai bên sẽ phải xuống tay với nhau.
Vì vậy, cam đoan con át chủ bài dưới đáy hòm vẫn chưa được xổ ra.
Bởi vì còn có hai vua cá làm cho họ nghẹn ắng ngay cổ họng. Họ không đần, không một hơi tung ra tất cả để rồi để người ta hớt tay trên.
Nhưng bây giờ họ đã hết cách, một yêu vương Thanh Loan cấp 12 đã dồn họ vào tuyệt cảnh.
Toàn bộ bảo vật dưới đáy hòm đã quăng ra hết.
A Điêu lặng lẽ quan sát, vừa mở Bồn Cầu và tất cả các thủ đoạn khôi phục linh khí, vừa điên cuồng tiêu hóa Sao Trời Tệ, linh hạch và các tài nguyên khôi phục khác.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường cơ thể của cô đang được chữa trị nhanh chóng, hai linh đan và gân mạch cũng đang được bổ sung đầy lên.
Xem chừng hai vua cá mà cô nghi ngờ cũng ở đây. Trái lại cô muốn xem thử liệu sau chót ván cờ này có thể để họ lộ ra cả thảy hay chăng.
Nếu không, tiếp đến cô sẽ thêm một cây đuốc nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.