Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 156: Khoe khoang




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Sắc mặt tái nhợt, dung mạo tuấn tú, bộ dáng giẻ cùi tốt mã, nhìn tốt quá mà tiêu không nổi.
A Điêu còn nhớ người này là Mặc Dư Ngã, anh ta tìm tới đây rồi?
Bằng cách nào đó, A Điêu cảm thấy đôi mắt của người này hơi sâu.
Đây là một người trông như chỉ được cái mã nhưng trong mắt lại giấu điều gì đấy.
A Điêu mỉm cười: “Đến kiểm tra?”
Mặc Dư Ngã gật đầu.
Lúc đầu A Điêu còn định đi, đến khi thoáng nhìn vào bảng xếp hạng thi ghi chú trên đồng hồ.
** má nó!
Không có một thành tích nào!
Không ai nộp hết, tính chơi trội à.
A Điêu đang cuống lên, bỗng nhiên trong lòng cô nảy sinh một kế: “Tôi biết thiết bị ở đâu, nói thẳng cho anh được. Nhưng anh phải đồng ý với tôi thi xong sẽ nộp kết quả, được không?”
Giọng điệu của cô dịu dàng tột cùng cứ như đang dỗ dành chàng trai trẻ tuổi xinh xắn ngây thơ.
“Tại sao cô không nộp?”
Chàng trai xinh xắn sắc bén ghê.
“Họ ghét tôi, tôi thi tốt hơn họ thì họ đau đớn, còn tôi thi kém hơn họ thì tôi đau đớn, cần gì phải thế.”
Có vẻ như khá hợp lý.
“Năm ngàn di cốt.” Chàng trai xinh xắn nói.
A Điêu: “???”
Nhìn không ra còn khôn khéo dữ.
A Điêu liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên cho hay: “Không làm thì thôi, đi đây.”
Cô đi về phía anh ta vì lối vào tòa tháp tầng hai nằm tại hướng bên cạnh anh ta.
Khi hai người lướt qua nhau, mảnh vỡ từ con dao đá được A Điêu nắm trong lòng bàn tay lộ ra một cạnh sắc bén.
Cô giơ tay lên... Anh ta nheo mắt.
Bất tình lình A Điêu buông tay, mảnh vỡ của con dao đá rơi xuống đất, nhưng anh ta lại lùi lại theo bản năng.
Cô cười tủm tỉm: “Hòn đá của tôi không đáng giá còn trâm ngọc của anh có giá trị hơn rất nhiều, lần sau đừng giấu làm vũ khí.”
“Tất nhiên, lần sau cũng đừng trốn sau lưng người khác nhìn người ta làm việc, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.”
“Tôi gần như nghĩ rằng... anh muốn giết tôi.”
Cô nói xong đã nhẹ nhàng lướt qua.
Bất cứ ai giấu vũ khí sắc bén, thây kệ họ là ai, đều sẽ bị người mang tính tình như cô xem như kẻ thù.
Hơn nữa Mặc Dư Ngã còn không cần mua tọa độ đã tìm được nơi đây chứng tỏ không phải người đơn giản.
Mặc Dư Ngã cụp mắt, một lát sau cúi đầu nhìn trâm ngọc đang nắm trong lòng bàn tay và khẽ nhíu mày, anh ta muốn nói gì đó nhưng sau chót lại thôi.
Thấy cô đi rồi, anh ta quan sát xung quanh, nhanh chóng tìm tới cái cây, nhảy lên để kiểm tra đồng thời vẫn nhìn vào đồng hồ.
Ai đó đã nộp kết quả.
Là người nộp đầu tiên.
Tống Linh: A B C lần lượt là 220, 200, 190.
(P1)
Tất cả đều tiến bộ, biên độ tiến bộ gấp đôi tố chất trước đây, đáng sợ nhất là tính chất phát triển của thiên phú cô ấy cũng tăng gấp đôi.
Giang Chu sửng sốt khi nhìn thấy thành tích, như có điều suy nghĩ.
Không đúng, cho dù tố chất mục A và B có thể cải thiện bằng cách cưỡng ép tẩy rửa tố chất bằng nhiều bí pháp trong giai đoạn sau, song tính phát triển sẽ không dễ đổi như thế, tại sao mục này của con nhóc cũng tăng gấp đôi như vậy?
Trừ phi... Trừ phi tư chất tự nhiên của nó đã có sự thay đổi, chẳng hạn về mặt huyết thống hoặc tinh thần.
Còn kết quả này thì sao? Dù không thể bì với A Điêu nhưng đã đủ nhảy đến vị trí đội nhóm trung bình tại tầng 2 trong khu vực Kinh Đô.
Phải biết rằng ngay từ đầu tư chất tự nhiên của Tống Linh ở trong Kinh Đô không xếp lên nổi bản xếp hạng.
Tất nhiên nếu Giang Chu biết mặt Tống Linh mạnh nhất là tố chất phần tinh thần, bây giờ A B C chỉ là tiến bộ bổ sung, e rằng ông ấy sẽ càng khiếp vía hơn.
Trong khán phòng, ngoài việc hơi ngạc nhiên, biểu cảm Tạ Kính Dư vẫn không thay đổi như thể đây không phải là đồ đệ của cô.
Con bé Tống Linh nhìn nhẹ nhàng, không thích phô trương, thấy loại mánh lới này chỉ là điều bé con con.
Hoặc bản thân không coi hành vi bày vẽ của đám con cưng của trời tranh nhau mấy ngày nay ra gì, hoặc đang dò đường cho Trần A Điêu.
Quả nhiên khi thấy Tống Linh đã nộp bảng xếp hạng, những người khác dần dà không còn ổn định nỗi.
Dù sao người của mười châu phía Bắc phía Nam cũng biết nhà mình ở thế yếu, ở đằng sau thì cứ ở đằng sau, chả sao cả, chẳng lẽ cứ che giấu tới sau chót rồi thả ra còn tạo thành hiệu quả gây thương tổn gì à?
Thế là mười châu xa xôi nhất xưng tên trước.
Bảng xếp hạng lập tức bị mọi người oai phong thống trị.
Lần này người ở Kinh Đô lại không làm gì.
Mặc dù họ đang ẩn thành tích, song khi nhìn thấy bảng xếp hạng bị đám người kia chiếm đóng, chắc chắn trong lòng đám người bên ngày cay cú lắm.
Hơn nữa thành tích Hàn Trạc xếp tại vị trí đầu tiên, khá cao.
A B C: 320, 299, 250.
Thôi nào, mọi người mười châu đều giật mình, kể cả Tiêu Ải cũng ngạc nhiên, có điều cậu ta cẩn thận suy nghĩ một hồi đã hiểu thông.
(P2)
“Tôi không biết những nơi như Kinh Đô thế nào, chứ trong số tất cả các thí sinh, Hàn Trạc là người nhỏ tuổi nhất, chỉ mới 15.”
Hiệu trưởng Thanh Châu nói như vậy làm ai nấy nhìn về phía Triệu Nhật Thiên.
Bấy giờ, tâm trí của A Điêu đặt bên Triệu Nhật Thiên nghe được câu này đã chấn động trong lòng. Nhỏ thế? Hèn gì mỗi lần lão Hàn kia nhìn mình cứ như thấy súc sinh.
“Càng trẻ thì tiến bộ càng nhanh.”
Chỉ e đường cong tăng trưởng vàng của Hàn Trạc rất rõ rành, bắt đầu tu luyện từ thuở nhỏ, căn cơ thêm phần vững chắc, tốc độ tiến bộ về sau càng kinh khủng. Bạn xem thử vùng biển phía Nam bấy giờ đi, nào ai hay hiện tại hắn có tu vi gì.
Nhưng hẳn cũng là Vi Quang.
Mới tròn 15 đã là Vi Quang.
Bảo sao khiến các thiên tài ở Kinh Đô và những nơi khác đồng loạt rúng động.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là lần này người thuộc các khu vực khác vẫn nhín nhịn nổi.
“Thấp hơn Hàn Trạc sẽ không muốn nộp vì cảm thấy mất mặt, làm suy yếu danh tiếng của khu vực nhà mình; cao hơn Hàn Trạc lại thấy được giới hạn cao nhất của người khác, hiển nhiên không muốn đề cập đến.”
“Thật ra đâu có nghĩa lý gì đâu, mấy đứa trẻ tuổi này đúng là.”
“Cho nên tụi nó mới là người trẻ tuổi, trẻ tuổi hay nóng tính.”
Không ít người cười than thở pha trò.
Đúng như họ nói, tuổi trung bình của mấy người ở đây áng chừng 20, là thiếu niên khí phách.
Cả đám đều không muốn tụt lại phía sau.
Nhất là đám người bên Học phủ Kinh Đô, về cơ bản toàn nhìn vào động tĩnh của những người xếp hạng trước để hành động.
Cũng có người giờ này mới khoan thai tới thật chậm, vừa bò lên khỏi 4 cái cầu thang.
Thẩm Họa Kính học nghệ thuật, ngay từ đầu không có sở trường về thể chất và cũng không ưa gì luyện tập cái này cho nên chắc chắn sẽ chịu thiệt. Mãi tới khi leo lên tới nơi, cô ta đã thấy phía trước có một cái xác nằm trên mặt đất.
Chính xác mà nói là một bóng hình mập mạp hệt con gấu đang nằm trên mặt đất thở hồng hộc như thể sắp chết tới nơi.
Cậu ta hãy còn đang tự thuyết phục bản thân hệt mỗi một người béo muốn giảm cân.
“Không, không, không, mình không làm nổi nữa, sau, sau này mình không thi lại kiểu này nữa.”
“Mình có một nhà hàng đồ nướng, về nhà làm đồ nướng, thi vào Lộc Sơn cái gì chứ, quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, vất vả ghê quá.”
Hùng Trữ Mặc đổ thừa hệt tên bạc nhược, có điều lúc Thẩm Họa Kính đi ngang qua bên cạnh đã nói nhẹ thênh một câu: “Lúc ma quỷ tấn công thành, gà chó còn phải lên trời, đâu còn quán đồ nướng gì nữa.”
Giọng điệu của cô ta rất dịu dàng, Hùng Trữ Mặc cố gắng ngẩng đầu nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng thanh thoát.
Rất nhanh, hai người này cũng một trước một sau vào rừng tìm thiết bị kiểm tra. Tuy nhiên so với những người khác sốt ruột đi vào, hai người bọn họ trông có thể chất kém thật đấy mà lại chẳng vội vã gì.
Chẳng qua họ đã tạo nên ra một tâm thái khác biệt. Gì thì gì, khán giả nhìn xem và cảm nhận thấy phong cách hai người khác người thường, vả lại còn nhận thức tỏ tường đến vậy.
Nhưng cảnh vừa chuyển, trên màn hình, Tống Linh xuống hồ, dựa vào sự hiểu biết của mình về A Điêu và phán đoán về Thất hoàng tử để cuối cùng tìm thấy thiết bị trong lớp bùn dưới hồ.
Kiểm tra hoàn tất và gửi đi xong, cô ấy bơi lên mặt nước và vừa mới ló đầu lên đã tình cờ nhìn thấy một người bên hồ.
Hà Tự Kiếm, hắn thấy cô.
Tống Linh cau mày.
Có ác ý trong mắt đối phương.
(P3)
.....
Và tại thời điểm này, A Điêu đã bước vào tầng thứ hai.
Liếc nhìn không gian phía trước.
Tầng thứ hai của tháp chỉ có một yếu tố về cảnh vật.
Đó là một ao máu khổng lồ, có 12 cột trụ dựng đứng dọc theo hồ.
Có một người đứng trong ao máu.
Thất hoàng tử.
Hắn nhận thấy sự xuất hiện của cô bèn mở mắt, đôi mắt sắc chàm nhìn lăm lăm vào cô, lông mày phảng phất có sương lạnh.
Không gian rộng lớn ngần này chỉ có mỗi hai người.
Khán giả tập trung tinh thần, hiếu kỳ xem liệu hai người sẽ đối đầu ra sao.
Hả, quái lạ, từ khi nào mà họ bắt đầu cảm thấy hai con người khác xa nhau như vậy lại có xu hướng đối đầu nhau?
Nhưng trước khi Thất hoàng tử mở miệng, A Điêu đã giành nói trước: “Điện hạ, tôi vừa phát hiện một bí mật về Đàm Đài Dụ.”
Thất hoàng tử nhíu mày.
A Điêu: “Anh ta có cấp Sao Trời, ngài biết chăng?”
Thất hoàng tử nheo mắt, đồng tử khẽ run, thản nhiên cho hay: “Tất nhiên là biết, con cháu dòng họ nhà vua như thể chân tay với hoàng tộc của ta. Nay cô xử lý như vậy là có mưu mô gì? Chẳng lẽ hại ta mang danh bất nghĩa?”
Tất nhiên người có thể đứng hạng nhất trong kỳ thi Văn sẽ có đầu óc đáng sợ, chỉ cần vài phút đã chọc thủng mánh khóe của A Điêu, hơn nữa còn thay nó bằng đầu đề đáng sợ hơn.
Hắn có chủ tâm giết Trần A Điêu cho nên công khai gài bẫy cô.
Giờ phút này ngay cả Từ Chiêu Ẩn cũng nhíu mày.
Tuy nhiên Trần A Điêu lại nói: “Ớ? Con cháu dòng họ nhà vua thần phục hoàng tộc vốn đã là điều nên làm, còn anh ta giấu giếm điện hạ trước hết đã phạm phải điều 315 luật Tông Chính. Có chăng khi không gây ra hậu quả ác liệt thì vẫn không tính là gì, dù sao điện hạ khoan dung độ lượng. Ngặt nỗi tôi nhớ trước đây khi đang leo cầu thang, anh ta tránh được Tướng Tượng Thạch để nó chạy lên đuổi theo ngài, đây xem như đã vi phạm quy tắc bảo vệ điều 168 của luật Tông Chính rồi.”
Cô cố ý, đang châm ngòi chia rẽ mối quan hệ giữa điện hạ và dòng họ nhà vua.
Phải biết rằng con đường hoàng tử mưu đồ ra làm sao sẽ có ảnh hưởng rất lớn từ dòng họ nhà vua, các cố vấn dưới trướng Thất hoàng tử nhao nhao nghĩ như thế.
Chẳng lẽ từ lúc nó xuống tay với Đàm Đài Dụ, nó đã nghĩ đến đối phó Thất hoàng tử?
Người này thật to gan, nó đại diện cho ai sau lưng?
(P4)
Thất hoàng tử trước giờ cay nghiệt, hắn nói đầy sắc bén: “Cô đang khoe khoang học thức của mình? Cứ mãi sử dụng khả năng của mình để ngụy biện cho hành vi quỷ quái riêng bản thân thế này. Đúng là thành công nhiều lần sẽ làm cho con người vênh vang. Bây giờ chỉ ở trong mỗi kỳ thi của Viện Lộc Sơn, chứ giả như thật sự nghiêm khắc tính toán, có nên tính một người bình dân như cô phạm thượng tới ta chăng. Cô…”
Đột nhiên hắn nhận ra, cứ thế mím môi và nhìn chằm chằm vào A Điêu.
A Điêu trông như giật thót, giơ tay hành lễ: “Cảm ơn điện hạ khoan hồng độ lượng trước bất kỳ tội lỗi thảo dân mạo phạm trong quá trình thi.”
Thất hoàng tử: “...”
Trần A Điêu chết tiệt, nó cố tình dụ hắn thốt ra những lời này. Tiếp theo thây kệ nó lợi dụng quy tắc gì trong trận đấu nhằm tranh đấu với hắn, hắn sẽ không tiện lợi dụng quyền lực hoàng tử để làm gì nó. Bằng không giả mà truyền ra ngoài… sẽ bị các hoàng tử khác lợi dụng điều này.
Chẳng hạn như nói hắn dùng quyền lực hoàng tử để chèn ép Lộc Sơn, đến lúc đó cho dù hắn có vào Lộc Sơn được, chắc gì Lộc Sơn không khúc mắt với hắn, nói không chừng sẽ thờ ơ, không xem là trọng điểm bồi dưỡng.
Bản thân Viện Lộc Sơn đã không ưa gì hoàng thất cũng, không chịu nhượng bộ, một hoàng tử thôi, là cái thá gì?
Vào thời kỳ đầu tiên, có là hoàng đế đến chân núi Lộc Sơn còn phải xuống rồng tự đi lên.
Gì thì gì, cô chỉ muốn an toàn mặt ngoài mà thôi.
Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, Thất hoàng tử nhanh chóng thu lại biểu hiện ác nghiệt, chỉ nói đầy bình thản: “Cô biết thì tốt rồi, chỉ cần cô chính trực sẽ không có ai giáng tội lên cô. Có điều ta thấy cô làm như vậy chứng tỏ tự tin tột cùng, chẳng lẽ có thể đánh bại ta dễ dàng trong đợt thi này?”
A Điêu mỉm cười: “So về mặt dày, có vẻ tôi đã thắng rồi.”
“...”
Thất hoàng tử thấy khó chịu, nhất thời không biết nên nói cô thành thật hay mặt dày thật.
Khán giả cũng bị chọc cười.
Trong lúc nhất thời, cảnh giương cung bạt kiếm giữa hai người tiêu tan trong vô hình.
Trần A Điêu có một sức hấp dẫn kỳ dị, nếu một người xảo trá cao siêu đến một mức độ nhất định, giỏi đùa giỡn lòng người, vậy thứ đằng ấy thấy không chỉ là sự trí trá của cô ấy mà còn là điều đặc biệt.
Thế gian này hàng ngàn hàng chục ngàn người, có người đứng tại chỗ đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng bao phủ đầy thân, vậy mà đằng ấy chưa từng cảm nhận được sự rực rỡ. Nhưng có một số người ở trong bóng tối, bất cứ khi nào cô ngước nhìn đằng ấy, đằng ấy sẽ cảm thấy nhìn được sắc trời tại đôi mắt của cô.
Song người bình thường dễ bị gạt chứ Tiêu Cận lại biết Thất hoàng tử ý thức được cục diện đang vượt quá tầm kiểm soát. Hắn không biết Đàm Đài Dụ có cấp Sao Trời, hơn nữa người này còn lén lút trà trộn vào phòng đấu giá Hắc Sơn, lẽ nào tất cả mọi người đều bị tên này giế t chết?
Miệng A Điêu lấy lòng không ngớt, nhìn có vẻ khéo léo khiêm tốn, chứ thật hay giả âu chỉ có hoàng tộc và dòng họ nhà vua mới biết được.
Ngay cả tầng lớp thấp hơn mà vẫn cần cảnh giác và đàn áp; trong khi dòng họ nhà vua có thân phận thay thế quyền lực của hoàng thất tiện nhất lại thốt nhiên giấu đi một nhân vật như vậy. Phải chăng họ tính toán chờ tới cuối mới bùng nổ kết thúc hết thảy trong kỳ thi Võ, tiến vào Viện Lộc Sơn, làm cho hoàng thất đành ngậm bồ hòn?
“Thật ra có thể nhìn thấy manh mối từ kỳ thi tố chất, song hiển nhiên Đàm Đài Dụ ẩn nhẫn giấu giếm vì muốn thi xong giai đoạn thứ năm sau chót rồi mới bàn tới, tối thiểu phải ổn định thành tích của hai vòng trước, cuối cùng tới lúc thi Võ bèn quyết định Càn Khôn.”
“Bây giờ sau khi bị Trần A Điêu đánh lén, thành tích tại vòng thứ hai của hắn ít nhiều đã thất bại, làm không xong còn ăn con 0; chưa kể tu vi cấp Sao Trời bại lộ, kế tiếp đoan chắc hoàng thất sẽ có một ít động tác. Không cách gì rút người đi vì làm xấu thanh danh, mỗi tội hãy còn sức dùng tới một ít thủ đoạn, chẳng hạn như tăng cường kiểm soát hắn.”
(P5)
Tiêu Cận vừa nghĩ đến thủ đoạn kiểm soát người của hoàng thất đã cảm thấy lần này Đàm Đài Dụ chịu thiệt không ít đâu. Thi xong cửa thứ hai, vừa ra khỏi phòng thi, hắn sẽ gặp phiền toái ngay.
Bởi lẽ hoàng tộc có thủ đoạn đàng hoàn dẫn hắn đi, có cả thể diện và lớp lót đường như dùng chuyện của phòng đấu giá Hắc Sơn.
“Trần A Điêu muốn mượn tay hoàng tộc hủy bỏ hắn. Xem ra nó suýt chết trong tay người này trong chuyện ở phòng đấu giá Hắc Sơn, là báo thù.”
Tiêu Khiết La: “Nó không sợ hắn cắn ngược?”
Tiêu Cận: “Có cắn cũng cắn Triệu Nhật Thiên, có can hệ gì tới Trần A Điêu?”
Cũng đúng.
Tiêu Cận: “Hơn nữa nó cần nắm chắc sẽ cất cánh tại cửa thứ hai, để Lộc Sơn bảo vệ nó.”
Trong khi hai người đang trò chuyện như thế, A Điêu đã kiểm tra xong hướng dẫn trên cây cột.
Chữ viết tay vẫn mới có vẻ những giáo viên nọ đã trở lại sau khi cô đánh rơi xuống? Có điều họ không cần chịu giày vò đi kiếm thiết bị nên tới thẳng tới tầng hai.
Viết hướng dẫn kiểm tra huyết thống cho thí sinh từ sớm chứng tỏ ước tính giờ đây thầy cô đã đi đến các cửa ải khác.
Do bị giam cầm nên họ chẳng cách gì dùng những biện pháp khác, chưa kể có vẻ trận pháp này rất đơn giản, không có cách lưu lại một ít chương trình giải thích rõ, cho nên họ diễn giải bằng cách dùng chữ viết tay, không ảnh hưởng đến tác dụng của ao máu.
Vậy trong ba lô phải có một cây bút.
Lúc trước A Điêu mò xem cho có nhưng chỉ chú tâm vào đồ ăn, không màng tới cái túi lửng bên cạnh. Bây giờ sờ kỹ, cô mới tìm thấy một cây bút đen. Đúng là khi nãy còn làm khó cô, khiến cô phải dùng nhành cây rạch lên lá để viết chữ.
“Thi huyết thống bằng cách để cơ thể chính đi vào ao máu trong thời gian nhất định, thông qua dược liệu trong ao máu thúc đẩy cho huyết thống hiện ra, tiếp đó tiến hành xét duyệt thành tích.”
“Thời gian thức dậy không chắc chắn, thường ở giữa 1-24 tiếng.”
Khi A Điêu xem xong, Thất hoàng tử đã mở miệng.
“Trần A Điêu, ta cảm thấy cô là người tài có thể sử dụng, sau này tiết chế và đoan chính chút, không phải không có tương lai.” Thất hoàng tử vẫn nói ra những lời như vậy.
Thật lòng?
Dù sao cũng đáng để lợi dụng, hắn và A Điêu không có mâu thuẫn thực tế, không phải sao?
Hơn nữa hắn biết dù gì A Điêu cũng gián tiếp đối lập với bên Tam hoàng tử, đây mới là nguyên nhân để hắn không còn ôm lòng muốn giết Trần A Điêu.
“Điện hạ nói đúng, sau này tôi nhất định sẽ giảm bớt.”
“Vậy cô đang làm cái gì?”
Thất hoàng tử thấy người này lấy bút khỏi ba lô của giáo viên và rồi bôi bôi xóa xóa lên cây cột.
Từ góc của mình, Thất hoàng tử sẽ không nhìn thấy nhưng hắn vẫn làm bộ, không tới xem. Tiếp đó hắn thấy cô gái này tháo giày xuống nước nhưng chẳng xuống hết, chỉ cho chân đụng vào nước máu, đoạn, ngồi bên bờ ai và lấy lương khô ra ăn.
Hóa ra vội vã ăn trước.
(P6)
Ôi! Gỗ mục không cách gì chạm khắc, nhiều lần khoe khoang đùa bỡn người khác thì sớm muộn gì cũng bị chính mình chơi tới chết.
Bấy giờ Thất hoàng tử hãy còn chưa thoát thỏi suy nghĩ của mình: Xưa nay đùa giỡn người khác là đặc quyền của hoàng tộc, những người khác, nhất là Trần A Điêu với xuất thân là thế, thậm chí không phải là đứa được nhà quan chính thống nuôi dưỡng để rồi biến thành đứa bướng bỉnh, vốn đang khiêu chiến đặc quyền này.
Vì vậy... Hắn nặng nề nhìn cô rồi nhắm mắt không nói gì.
Bây giờ không phải là lúc để giết nó, trước tiên cứ xem cuối cùng nó có tố chất gì.
.....
Sau cùng các thí sinh khác bắt đầu đi vào theo từng tốp. Thật ra, người hoàn thành bài kiểm tra nhanh nhất là mười mấy người Đoan Mộc Thanh Ương, mỗi tội chỉ có vài người đi lên. Còn bọn Bách Lý Nhàn Quân ở phía sau cũng tìm ra được một ít thiết bị, hoàn thành bài thi, nhưng bọn họ không hiểu bản đồ nên vẫn mất thời gian tìm lối vào.
Giờ đây họ đi vào thấy được A Điêu đang ngồi bên một cái ao nói chuyện phiếm với Thất hoàng tử, bày ra bầu không khí không tồi.
Họ hơi bối rối, không phải chứ, chuyện gì đã xảy ra? Hai người này có thể nói chuyện phiếm với nhau?
Thất hoàng tử không bóp ch ết nó à?
Bầu không khí đầy quái đản, song vì có Thất hoàng tử ở đây, những người khác không tiện cằn nhằn. Kế đó họ đọc hướng dẫn trên cột và nhìn vào hai người A Điêu trong ao ngâm.
“Ở trên viết: Phải nộp thành tích mới có thể tiến vào trận pháp kiểm duyệt, tiến vào trong ao máu triệu hồi, thành tích và tên đều được ẩn giấu trong giai đoạn xét duyệt.”
“Bảo sao điểm số của họ đã biến mất, hóa ra là bị ẩn.”
Mọi người nhất thời lúng túng, còn tưởng đâu Trần A Điêu và Thất hoàng tử dẫn đầu bày vẽ, kết quả thì ngược lại, do lòng dạ họ hẹp hòi, một đám uốn éo làm chuyện vô bổ.
Trong lúc lúng túng, đám người Nam Cung Chước Liệt Bách Lý Nhàn Quân lần lượt nộp thành tích, ngay cả Hồ Giá Cô, Xa Cảnh Ngôn, Nam Cung Liệt Hạc và những người khác cũng nộp hết.
Và sau đó...
Tít tít tít, đồng hồ nhắc nhở, danh sách làm mới một mảng lớn.
Biểu cảm Bách Lý Hóa Việt cứng đờ, nhìn về phía Trần A Điêu.
Người này đang cắn bánh quy một mình, có vẻ không xem thành tích, trái lại còn trưng ra khuôn mặt u sầu và cứ ngẩn người nhìn ao máu.
Mãi cho đến khi nhận thấy đôi mắt của mọi người, cô mới hoàn hồn: “Này, nhìn tôi làm gì? Tưởng tôi làm?”
Nam Cung Chước Liệt: “Không phải mày chả lẽ còn có người khác?”
A Điêu: “Ừ, đúng rồi, chính là tôi đó.”
Mọi người: “...”
(P7)
Không phải mấy người uốn éo theo tôi à? Tôi cứ không muốn uốn éo đó, uốn là thành bắp cải nhưng tôi muốn thành rau hẹ cơ. Năng lực niệm còn thiếu nhiều lắm, mấy người phải thẳng người ra để cho tôi kéo!
Sau khi sửa mấy từ để cho nổ thành tích của những người này, A Điêu không màng tới khuôn mặt đen của cả đám, bắt đầu đọc thành tích của họ.
Bách Lý Hóa Việt nhìn A Điêu nhiều hơn và thốt nhiên nghĩ đến: Thật ra suy nghĩ một chút, bọn hắn không nên bị người này chi phối.
Hắn chợt ý thức được mình tiến vào một vòng tròn kỳ quái, như thể từ khi thi tới nay, tâm trạng dao động chủ yếu vì hành vi của người này.
Nhiều lần làm dao động tâm trí.
Điều này là không đúng và vô cùng không ổn.
Cô ta rất mạnh mẽ, mạnh về đầu óc, tuy nhiên cuối cùng tố chất mới là con đường vua trong thế giới có linh khí sống lại.
Bách Lý Hóa Việt dằn xuống tâm trạng, liếc mắt sang Bách Lý Nhàn Quân. Ả nhiều lần ăn quả đắng trong tay A Điêu, cũng biết cô rất ghê gớm, nên nào có dám cứng rắn nữa. Bởi vậy ả tĩnh tâm và chú ý thành tích của người khác như bao người.
Hiện nay Bách Lý Hóa Việt đứng đầu, điểm A B C là 390, 330, 300.
Thứ hai là Hồ Giá Cô, điểm A B C là 370, 355, 290.
Thứ ba là Quảng Vân Lâu, điểm A B C là 350, 300, 255.
Thứ tư là Hàn Trạc, điểm số là: 320, 299, 250.
Phía sau có rất nhiều người nối liền, Tống Linh bị chen tới hạng 70 80.
Quảng Vân Lâu đã hài lòng khi cầm được thành tích này. Hắn nhìn lướt qua tất cả mọi người bị mình đè bẹp, hắn từng lo sợ bất an vì rốt cuộc không biết mình xếp hạng bao nhiêu.
Hóa ra hắn cũng có thể đứng thứ ba, còn cao hơn những người như Bách Lý Nhàn Quân.
Trong lòng hắn sướng rên, khẽ nhìn lướt qua đám nhà giàu quyền thế quyền quý kia, tâm trạng sục sôi… Bất thình lình hắn khựng lại vì bọn Đoan Mộc Thanh Ương và Hà Tự Kiếm còn chưa đi lên mà thành tích đã hiện ra liên miên.
Giống như bọn họ đã gặp phải gì đó bên dưới rồi.
A Điêu đăm chiêu, là gặp nhau, đánh nhau? Vì vậy mới kéo dài chưa tới nơi.
Chỉ có kết quả này. Còn Mặc Dư Ngã nữa, anh ta nên đi lên từ lâu mới đúng nhưng lại chưa.
Nhất định những người này có chuyện rồi.
Sau khi thành tích cả đám người được đưa ra, giao diện đã làm mới, 1, 2, 3?
Trong ba giây này, có người mang tâm lý bất ổn, nhất là những người xếp đằng trước.
Quảng Vân Lâu hồi hộp dữ lắm nhưng bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh.
Bách Lý Hóa Việt càng nhìn chằm chằm vào họ như có điều suy nghĩ, ngón tay khẽ miết vào nhau.
Tâm trạng ổn định?
Không, thật khó để ổn định.
Ba giây sau, bảng xếp hạng đã xuất hiện.
Mọi người nhìn thấy và rồi hơi thở đồng loạt nặng nề, bốn cái tên hạng nhất đã được thay thế toàn bộ.
Không sót lại một ai.
Không có một người ở lại.
(P8)
.....
Hạng nhất: Tạ Tam.
Hạng hai: Đoan Mộc Thanh Ương.
Hạng ba: Hà Tự Kiếm.
Hạng tư: Mộc Hôn Nha.
Trong đó Tạ Tam đứng đầu với số điểm 410, 400, 330.
Mọi người nhất thời bặt thinh, Bách Lý Hóa Việt nheo mắt; Quảng Vân Lâu nhìn thứ hạng của mình bị đẩy xuống hạng 8 ngay cấp kỳ mà đầy khó chịu. Đúng lúc hắn thấy A Điêu xem bảng xếp hạng mà cứ cười, thế là trong lòng hắn ghét lây cả cô vì những tưởng cô đan cười nhạo hắn.
Đúng lúc này có một nhóm người tiến vào, toàn thân ai nấy toàn là máu.
Bên trái là Tạ Tam, bên phải là Hà Tự Kiếm, mỗi người dẫn theo người mình chia thành 2 phe.
Họ thật sự đã chiến đấu một trận, nói đến thì chỉ là cuộc chiến miệng lưỡi mà thôi, nào có phải vấn đề lớn gì, vậy mà vẫn đánh nhau cho được.
Hẳn Hà Tự Kiếm đánh nhau với Tạ Tam, kế đó thúc đẩy một nhóm người tham gia hỗn chiến.
Quy mô không nhỏ, cò kéo thêm hơn một trăm người.
Nếu thật sự muốn bảo nghiêm trọng thì không có, suy cho cùng mấy ai hòa thuận ai nhiều nhặn gì cho cam. Giờ phút này sau khi mang áp lực nặng nề tiến vào tháp tầng thứ hai và nhìn thấy chữ viết trên cột, Hà Tự Kiếm mang tâm trạng không vui hỏi A Điêu một câu: “Có phải cô bị bệnh không? Cả ngày cứ làm đủ chuyện? Cho rằng không ai dám trị cô thật?”
Hắn vừa liếc mắt đã thấy được vấn đề.
Từ lúc đụng tới thiết bị, bị cô lừa lấy di cốt, trong lòng Hà Tự Kiếm đã kìm nén lửa giận. Vốn hắn không nên như vậy, kỳ thi Viện Lộc Sơn là thế giới của thiên tài trên đỉnh nóc, hà cớ gì lại để một người dựa vào đủ loại thủ đoạn xảo quyệt dẫn dắt lòng người.
Cô ta xứng đáng sao?
Thất hoàng tử nhìn Hà Tự Kiếm khi nghe hắn nói thế. Mưu toan của Trần A Điêu rất ghê gớm, đi theo con đường quái dị, ngay cả bản thân hắn còn phải tạm lùi một bước, đầu óc tên này bị vô nước à?
Nhưng tộc họ Tạ tại Trần Quận ghê gớm, Tạ Tam này đúng là tài giỏi, còn ép được chưởng môn tương lai của nhà họ Hà đến bực này.
A Điêu không tức giận, trái lại còn tò mò: thiết bị không đáng để tranh giành, càng không nên đánh nhau vô cớ để tiết kiệm thời gian. Trông Hà Tự Kiếm rất giống người biết cân nhắc, bằng không trước đây đâu nhẫn nhịn mua tọa độ thiết bị bên cô, cho nên…
Vì con gái?
“Vì mấy chị gái ngọt ngào? Có bao nhiêu người? Sẽ không có mấy ai đứng bên anh đâu, chủ yếu đứng về phía Tạ Tam rồi. Kế đó anh bị vây đánh, gọi người đến, kết quả vẫn chưa đánh mà đã làm liên lụy một đám người bị đánh theo. Hèn gì người nào người nấy bên anh cứ như gặp cảnh nổ tung tuyến tiền liệt.”
Cô cười tủm tỉm hỏi, ngặt nỗi lại dùng từ ác độc trần đời mới thấy.
Ai có thể làm nhục cô?
(P9)
Ai cũng được hết, song cô sẽ làm nhục lại, thậm chí còn dữ hơn.
Đám người Hà Tự Kiếm nổi đóa, cơ mà A Điêu còn san bằng được cả bên Thất hoàng tử, chẳng lẽ cô còn để ý tới đám tạp nham này chắc?
Trăm tên, ngàn tên, thậm chí cô còn thèm xem giao diện tên nào ra làm sao.
Hà Tự Kiếm khẽ mím môi, chợt cười bảo: “Với một người ngay cả tố chất của mình còn không dám bại lộ, để tôi xem cô sẽ đi được bao xa. Đúng rồi, huyết thống đoạn tuyệt, giới hạn tố chất sẽ rất thấp đấy. Thây kệ cô có xảo quyệt thông minh cỡ nào, thật ra… trình độ trần nhà của cô chỉ kéo dài tới đó thôi.”
Hằn dùng ngón tay kéo ngang cổ, hiển thị ý định âm u lạnh lẽo.
Rất nhiều người khó chịu với Trần A Điêu khi nhiều lần dùng quỷ kế cướp đoạt ưu thế, như thể xem bọn họ là đồ ngu.
Nhưng người công khai biểu lộ như Hà Tự Kiếm lại rất ít.
Khán giả nhìn vào đều cảm thấy tầng thứ nhất bị A Điêu chơi một trò quái đản, lỗ mảng chỉnh hợp các xung đột về thiết bị, khiến những người này nhất trí đối ngoại (là A Điêu). Mỗi tội từ đầu tầng thứ hai này là chốn hài hòa nhất để ngâm trong bồn sinh ra huyết thống, vậy mà tình hình cứ trái ngược, phải muốn đánh nhau.
Cũng đúng, trên thực tế giữa những thí sinh này đã có mâu thuẫn từ lâu, đè nén trong một thời gian dài chỉ chực chờ lúc nổ tung.
Chỉ không biết đằng sau đã có chuyện gì xảy ra, hình như màn hình không theo dõi lúc ấy, mắc gì bất chợt đánh thành dạng này?
Quả nhiên khéo làm sao có hai người lên ngay vào một giây tiếp theo.
Đoan Mộc Thanh Ương và Từ Duệ.
Hiển nhiên hai cô gái đã đánh nhau, trên người dính máu. Nhất là Từ Duệ, áo khoác trên người cô ấy nhuộm thật nhiều máu, song trên người không mảy may thương tích gì. Cô ấy lạnh lùng đi thẳng về trước, liếc mắt sang bóng dáng một đám người trước mắt, nhất là Trần A Điêu và Hà Tự Kiếm.
Cô ấy đã nghe được, sắc mặt lạnh tanh, không nói gì, chỉ cúi đầu chạm vào đồng hồ.
Tích, thứ hạng biến động.
Tên người ở hạng ba đã được thay thế.
Đổi thành Từ Duệ.
A B C: 410, 400, 310.
Vừa vặn vượt lên trên Hà Tự Kiếm, đoạn, giọng nói lạnh như băng của Từ Duệ vang lên: “Tôi là tấm nền dưới chân của nó, chờ cậu đánh vỡ, tiếp đó cậu có thể xem trần nhà của nó cao bao nhiêu.”
Hà Như Kiếm nghẹn ắng, những người khác khó lòng tin nổi.
Khỏi phải nói, giờ phút này ngay cả người nhà họ Trần cũng quá đỗi ngỡ ngàng, nhưng có lẽ Từ Chiêu Ẩn đã hay nên nào thay đổi gì quá lớn, bà ấy cứ vừa cầm sách vừa cho một tay chống một bên mặt.
Thương nhân đi ra từ nhà họ Từ không thiếu tiền, vô cùng không thiếu, dám chắc họ đã cân nhắc khi năm đó thông gia với nhà họ Trần có hoàn cảnh khó khăn. Về sau họ càng phát triển rất tốt nên không thiếu tài nguyên, mà con gái của bà ấy thì lại không thiếu gì tố chất.
Cho nên… ngay cả khi cô ấy muốn làm tấm ván nền thì vẫn là trần nhà của nhiều người.
A Điêu nhìn Từ Duệ mà người này lại không nhìn cô.
(P10)
Hừ! A Điêu có thói quen bĩu môi như khi còn bé.
Bên trong tháp huyết thống, mặt Hà Tự Kiếm đen như than.
Tạ Tam chợt nói từ tốn: “Đánh cô nhóc, ép người ta đến mức nhảy xuống khe nứt cho tới giờ vẫn chưa đi ra, cơ mà tất cả thủ đoạn này được dùng để đào thải người khác trong kỳ thi cũng không phải là điều gì đáng nói, ngay cả Tạ Tam tôi cũng sẽ dùng. Nhưng xin lỗi, cô bé đó có mối thân quen với tôi, lại bị tôi biết chuyện nên muốn đánh cậu. Đó cũng là thủ đoạn, không phục thì lại tới tiếp… Cậu có gọi tới bao nhiêu người thì tôi đều tiếp… Kỳ thi mà, chính là cảnh cậu đánh tôi tôi đánh cậu, làm tí chuyện trước đợt thi Võ cũng tốt, giãn gân lưu thông máu...”
Anh ta vẫn chưa nói hết.
A Điêu bỗng nhiên tò mò hỏi một câu: “Cô nhóc?”
Tạ Tam nhìn cô, nói lời ám chỉ: “Ừ, cô nhóc.”
Những người còn lại nghe xong đều có dự tính.
Chẳng lẽ… Lần này màn hình không quay chứng tỏ không có để mà quay.
Trên khán phòng, Tạ Kính Dư cụp mắt: Linh hồn dao động của người mang tinh thần biến dị khác người thường, những cảnh quay được ghi lại từ loại màn hình siêu thông minh này chủ yếu về những nhân vật có vẻ ngoài kiệt xuất. Đối với những thí sinh hiện tại đang xếp hạng đầu trờ trờ nhưng không được mấy ai hay tới, cảnh quay càng ít chứng tỏ người này càng quái lạ.
Tống Linh thoát ly rồi bị quay là chuyện có thể hiểu, như vậy mỗi lần Trần A Điêu làm chuyện xấu gì đều bị quay trúng chứng tỏ nó bình thường?
Người thế này thì sao bình thường được.
Chỉ có thể nói rõ máy quay mang trí tuệ nhân tạo siêu thông minh hiếu kỳ và chú ý về nó.
Mặt khác chứng minh nó đáng sợ.
....
Hà Tự Kiếm đặt một tay lên eo, cảnh giác.
A Điêu gật đầu, đứng dậy khỏi cái ao, không mang cả giày.
Động tác này của cô không nhanh không chậm, hoàn toàn khác với hành động nhanh nhẹn, làm việc đột ngột trước đây.
Lúc này mới có người nhìn thấy bắp chân thon dài của cô, làn da trắng không như người thường. Nói như thế nào đây, thì ra một người cẩu thả đến vậy mà cũng làm cho người ta có cảm giác làn da trắng nuột mịn màng của mỹ nhân.
Bạn nhìn chân của cô ta đi, tự nhiên thấy đẹp.
Giây tiếp theo.
Cả người cô gái này biến mất.
Hà Tự Kiếm rút kiếm.
Hắn vốn là người luyện võ, một trong những ưu thế tham gia kỳ thi tố chất lần này chính là hắn có mang theo bội kiếm bên mình chứ không đặt vũ khí đặt trong nhẫn trữ đồ.
Nhưng hắn chưa hề biết thì ra sẽ có một ngày thanh kiếm của mình đang chuẩn bị ra khỏi vỏ lại không thể rút ra nổi, cứ bị giữ cứng còng bởi lòng bàn tay của một người, không rút kiếm ra được vì sức mạnh quá lớn.
Và sau đó bốp! Cú đá mạnh vào bụng thốc tới, hắn hoảng sợ lùi lại nhưng đã bị cướp kiếm.
(P11)
Hắn rút lui, cấp tốc mượn kiếm từ các đệ tử cùng phe cánh ở phía sau.
Keng!
Rút kiếm, Thuật Trảm Nguyệt!
Kiếm ra không âm thanh, tạo một luồng ánh sáng lạnh lẽo xé rách.
Đây là kiếm của Hà Tự Kiếm.
Người tập võ có ưu thế cực lớn trong trận thi này cho nên người bình thường gần như không bằng lòng đối đầu với người bên nhóm Hà Tự Kiếm.
Vừa là 4 phe cánh Đạo gia lớn lại có mối quan hệ võ đạo lớn mạnh, trong 13,000 người có rất nhiều người quen nhau, gọi đại cũng có một đống người tụ tập lại.
Đụng phải Tạ Tam là xui xẻo của hắn vì dẫu gì nhà họ Tạ dù sao cũng là vương khác họ, thuộc chức vương ở Trần Quận. Biên giới là nơi quan trọng, dùng tới trăm triệu binh lính, binh quyền nhà họ không chỉ lớn hơn nhà họ Tiêu gấp mười lần.
Liều về số người, hiển nhiên Tạ Tam chiếm ưu thế, cho nên Đoan Mộc Thanh Ương quen biết anh ta. Còn Từ Duệ... thuần túy biết người bị Hà Tự kiếm đẩy xuống khe nứt là ai.
Cho nên họ đã chiến đấu với nhau ở nơi mà bọn A Điêu không biết.
Và hiện giờ ở nơi có hầu hết tất cả mọi người, cô đã cướp đi thanh kiếm.
Thanh kiếm không lao nhanh hơn hắn và chắc gì đã cao siêu hơn hắn.
Như đã nói từ lâu, cô không thiện chiến đấu, không có thiên phú trong lĩnh vực này.
Hà Tự Kiếm biết, điều hắn đề phòng chính là 5 giác quan sâu sắc của cô, nhưng đấu kiếm lại khác, và hiện tại khoảng cách này cũng khác.
Nó toi rồi.
Hà Tự Kiếm cố ý lùi lại một bước dụ cô tiến lên, rút kiếm, sau đó…
Thanh kiếm lướt qua bên trái của cô.
Cô nghiêng một bước, kiếm ra, chém!
Keng!!!
Mọi người chỉ cảm thấy mặc kệ chiêu kiếm của Hà Tự Kiếm hung hăng hoa lệ nhường nào, bên cô chỉ đơn giản và lưu loát đoạt kiếm, nghiêng bước sang cạnh và rút kiếm.
Keng một cái đã chặt đứt lưỡi kiếm mà Hà Tự Kiếm quét tới.
Trở tay đánh ngược kiếm lên, lưỡi kiếm đã sẵn sàng.
Xoát! Lưỡi kiếm cắt xiên từ đầu khuỷu tay đến bắp cẳng tay một góc 30 độ, xuyên qua xương vai. Đoạn cô rút kiếm ra lùi lại một bước, tránh được sự sắc bén của Hà Tự Kiếm khi nhịn đau, dùng một thanh kiếm gãy đâm vào bụng cô. Tay trái cô vung lên, vỏ kiếm bị đánh văng ra và đập mạnh vào mặt Hà Tự Kiếm làm sống mũi hắn gãy ngay.
Sức đánh đó mạnh tới cỡ nào?
Không biết, dù gì khi vỏ kiếm rơi xuống là cô đã áp sát hắn, tay phải bắt chặt vỏ kiếm rơi xuống, cổ tay xoay… Cốp!
Một đầu vỏ kiếm đâm xuống.
Vỏ kiếm tròn đâm vào gót giày phát ra tiếng phụp, giày và lòng bàn chân bị xuyên thủng.
Và rồi… Tay kia kẹp lấy cổ tay hắn đang nắm cái kiếm gãy, lưỡi kiếm lướt ngang.
Năm ngón tay bị cắt đứt ngang, đầu ngón tay rơi xuống đất như tiên nữ tung hoa.
Giống một đóa hoa mai lấm tấm giọt máu, cô đi chếch qua tạo thành dư ảnh, ôm kiếm di chuyển.
KengI!!!
Thanh kiếm không tra vào vỏ, chỉ được đặt trên vai như thế, còn vỏ kiếm lại áp vào thắt lưng.
Toàn bộ không gian yên tĩnh.
Có người muốn nói lại thôi.
(P12)
Nhưng A Điêu tiếp tục đánh bằng sạch những người còn sót lại bên đó.
Không đánh nặng lắm, chẳng qua để họ tạm thời không đứng dậy nổi, chừa lại không gian thoáng đãng cho các anh chị em đang ngâm trong ao máu.
Chờ một tí là thêm đợt nữa.
Dù có là gì cũng cứ nằm trước đã.
Không liên quan gì đến đúng sai hay trả thù, muốn đánh thì đánh.
Đánh một hồi, Tạ Tam không xuống ao nữa, thay vào đó theo chân cô cùng đánh chung!
Về sau là cảnh hơn trăm người tiếp tục hỗn chiến.
Người trong ao ngâm: “...”
Mặt Thất hoàng tử không thay đổi tí gì.
Đoan Mộc Thanh Ương vô tình dị kẹp ở giữa. Gì thì gì cô ta thấy được bọn Trần A Điêu đàn áp người ta và cũng thấy chị ruột Từ Duệ của cô ấy còn thây kệ thế mà. Vậy là cô ta lách sang một bên, quay đầu thoáng nhìn có cô gái trẻ hung dữ đến mức dùng chân trần đạp bay một anh chàng cường tráng trong đám đông.
Cảm giác quá khủng khiếp, bậc hack rồi, một người đánh mười người còn dư sức.
Chỉ thiếu một viên gạch làm cho cô gái này có đủ uy thế hừng hực.
Bỗng nhiên cô ta thấy hâm mộ.
Thiếu niên hăng hái, tính tình điêu ngoa ngông cuồng.
Động tĩnh quá lớn khiến cho những người phía dưới lần lượt đuổi kịp giật nảy mình.
Hùng Trữ Mặc hãi hùng: “Giết người à? Họa Kính, tụi mình chạy đi!”
Thẩm Họa Kính coi như bình tĩnh, nghiêng sang một bước tránh vết máu và nhã nhặn bảo: “Không sao, chỉ vận công làm nóng người trước khi ngâm mình trong bồn tắm, chú ý giày đấy.”
Hai người này cũng thật kỳ lạ.
Nhưng không có tên họ trên bảng xếp hạng lần này.
Từ Duệ liếc mắt nhìn bọn họ.
Sau khi đánh đấm xong và phủ đi vết máu trên người, A Điêu không nhìn vào đám người nằm sải lai phía sau, cứ thế đi đến bên cạnh cái ao. Khéo sao đúng lúc Thẩm Họa Kính đang vịn cột tháo dép, cô ta lại thấy A Điêu nói thế này dưới ánh mắt đầy kính sợ của mọi người: “Không ngâm, dù sao không có huyết thống, trái phải đều 0 điểm. Có phải tôi nói như vậy sẽ làm hai người vui vẻ hơn rất nhiều không?”
Từ XXX
Năng lực niệm có tí xíu.
Không đủ.
“Thưa các anh chị em, mấy bạn có biết vì đâu tôi không có huyết thống nhưng phải gâm mình ở đây lâu như vậy?”
Thật kỳ lạ nhưng đó cũng là điều bình thường của con người.
Chẳng lẽ có bí mật?
Không thể nào có chuyện yêu tụi này được.
Đám người bối rối, mi tâm Thất hoàng tử nhảy dựng lên và nói đầy lạnh lùng: “Không cần biết.”
Có vài người biết sự khủng khiếp của cô, vô thức muốn cản cô lại.
Ví dụ như Bách Lý Nhàn Quân ước gì bịt được miệng của cô.
A Điêu: “Tôi có bệnh nấm chân, giai đoạn cuối.”
Thất hoàng tử: “...”
Từ Duệ cũng ở trong hồ: “...”
Thẩm Họa Kính cởi giày xong đang định đi xuống: “...”
Tất cả mọi người đang ngâm mình trong hồ: “!!!!”
Khán giả: “...”
Bàn-về-biểu-hiện-của-những-thiên-tài-vô-song-bị-thao-túng-bởi-một-câu-duy-nhất-ing.
(P13)
Mộc Mộc à, trông ánh mắt của cô ta như ngưng tụ thành mực tới nơi kìa.
Mày là ma quỷ! Trần A Điêu, con chó A Điêu! ** má!
Tất cả con cưng của trời, đám quái thai là hoàng tử, là dòng họ nhà vua, là thế gia quyền quý hay là dân nhà nghèo, cảm xúc của họ đều nổ ở thời điểm này.
Giờ phút ấy những mỹ nhân tuyệt sắc như Sở Đại Sắc chỉ cảm thấy cô như một đứa khác loài vượt qua ranh giới của phụ nữ.
À… vì không biết xấu hổ?
Nhưng phải công nhận cô đã tác động tới tâm trạng của tất cả mọi người một lần nữa.
Khi niềm vui và nỗi buồn của họ nằm trong sự quản lý của cô.
Thao túng theo thói quen.
Năng lực niệm cuồng bạo đấy, tích lũy tới tận 60 tỷ, mỗi tội không biết có đủ dùng cho lần nâng cấp tiếp theo hay chăng, dù gì dám chắc đồ Bồn Cầu cho chỉ ngày càng tốt hơn.
Như vậy xem như cô đang lấy năng lực niệm tự do?
Toàn bộ đều nhờ đám quái thai này giúp đỡ.
Nhìn vào biểu hiện của họ, A Điêu cười, cười ha ha, rồi không mang lại giày, cứ thế xách đôi giày đi chân trần và ném thanh kiếm lại cho Hà Tự Kiếm đang đau đớn nắm chặt bàn tay đứt lìa của mình ở phía trước.
“Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, cá lớn chân chính trong 13,000 người này vẫn chưa nổi lên mặt nước; là thiên về huyết thống, thiên về tố chất A B C, hay thiên về tố chất tinh thần, đều chưa được hóa trang lên sân khấu. Tuy nhiên ai nấy đều ngâm mình trong hồ, không biết khi nào thì bị lộ ra ngoài. Đã vậy, nếu không có thằng hề như tôi khuấy động bầu không khí, khán giả bên ngoài sẽ buồn chán lắm. Cho nên mắc gì bắt bẻ tôi hoài vậy, tôi còn chưa thu tiền… Cơ mà cá lớn cũng mau xới tí đất đi.”
“Hẹn gặp lại tại cửa thứ ba.”
Nghe điều đó, một ít những người có mặt bày ra biểu hiện khác thường, một ít lại chẳng thay đổi sắc mặt.
Đã có bao nhiêu người chưa nộp lên trên bảng danh sách đây.
Còn nữa, đến khi tích huyết thống sắp bùng nổ, lại có bao nhiêu người lội ngược dòng đây?
Ai biết cho được.
Dù sao A Điêu không đề cập đến chuyện của Tống Linh, xem ra đây là điều bình thường, cô không thèm màng tới. Đó cũng vì thi cử chính là thi cử, thủ đoạn vô tận, chưa kể cô cũng không lo lắng cho an nguy của Tống Linh; dưới tình huống không chết không tàn tật, Tống Linh sẽ giải quyết được tình huống ấy.
Cô cũng không đề cập đến việc cô đánh nổ Hà Tự Kiếm vì đoán được Tống Linh bị nhắm vào do cô gây hấn với người khác.
Cô càng không đề cập đến những lời cay nghiệt sau này gì đó.
Cô chỉ thuận tay bấm đồng hồ.
Tiếp đó ngoảnh mặt phóng khoáng rời đi, đi vào lối vào tầng ba.
(P14)
Nhưng một âm thanh nhỏ đã thắng hết thiên ngôn vạn ngữ.
Mọi người nhìn xuống đồng hồ.
Vị trí số 1 hiện tại.
Trần A Điêu: 555, 555, 555.
Chém bay người hạng nhất.
Ai nấy đều ngỡ ngàng.
Thật ra thành tích ban đầu của cô không như thế này, thay vào đó na ná đám người Đoan Mộc Thanh Ương. Tuy nhiên sau khi không nộp lên kết quả, cô chần chừ một hồi và quyết định quay lại kiểm tra lại một lần nữa. Khi cô dẫn ra hơn phân nửa gân mạch đang ẩn giấu trong hệ thống mây đen, để cho những đường vân có linh tính nọ tiếp xúc, tố chất ngay lập tức tăng vọt.
Thiếu tí nữa đã quên vụ này, cô giấu quá nhiều đồ, có đôi khi chính bản thân còn quên.
Cô đang ép những con cá lớn đang ẩn mình này xuất hiện.
Trên đời này cô không cho phép người khác chơi chó hơn bản thân mình.
Đằng ấy xem Thất hoàng tử đi, ngày thường cao quý lạnh lùng vậy thôi, không phải hiện tại cũng đành tiết chế tài năng bởi vì cục diện rối mù với quá nhiều cá sao?
Hắn cũng nhận ra chắc gì vị trí hạng nhất của mình là sự thật.
Nhưng cô đã xuất hiện đoán chừng những người khác không tiện chui lủi. Cô đã kéo điểm mấu chốt lên cao, nếu là người mạnh hơn cô có lẽ không cam lòng ở dưới cô; nếu không bằng cô thì có trốn cũng chả nghĩa lý gì.
Mỗi tội sau khi cá lớn đi ra, A B C của cô có thể ở trong top 10 đã tốt lắm rồi. Nhiều cấp Vi Quang thế này, không biết hãy còn có cấp Sao Trời hay không, chắc chắn tố chất sẽ bùng nổ.
Còn huyết thống... Sau cửa huyết thống thứ hai, thứ hạng hiện tại của cô sẽ rơi xuống nơi nào?
Nhưng còn có cửa thứ ba, tố chất phần tinh thần.
Cô dự đoán phải dựa vào điều này để lật bàn, còn chưa biết cửa thứ năm sẽ ra sao.
Thế giới quá lớn, quái thai quá nhiều, có lẽ lần này bên thật sự đáng sợ là những người bình thường vô danh.
Cô không mò ra con đường song vẫn phân tích một số thành phần thuốc thang trong ao máu, các vật tổ cũng như phù văn trên mấy cây cột, có mấy thứ không phân tích ra thì mang chất lỏng dính dưới giày về xét nghiệm.
Đó là mục đích thật sự của việc cô khi dành thời gian ở đây. Về phần thiên phú huyết thống của những người này, cô có quan tâm nhưng không có thời gian trì hoãn.
Ấy vậy mà lúc cô mới lên tầng ba, bảng xếp hạng A B C đã được làm mới, bảng xếp hạng huyết thống đã có và bảng tổng xếp hạng cũng được tạo ra.
Hiện tại điểm mạnh và yếu chân chính của nhóm con cưng của trời tại Đường Tống mới bắt đầu để lộ hình thức ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.