Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 152: Cái lồ|\|g thứ hai




Edit + Beta: Basic Needs
………..
Đêm khuya, Khúc Hãn Xuyên được mời đến kiểm chứng đã không kiềm chế được lửa giận, vẻ mặt căng thẳng, tựa hồ điên tiết cực kỳ đối với chuyện này; chưa kể phản ứng của hắn cũng lớn lắm, vì hắn không kiểm soát được cảm xúc sao?
Không, tổn thất hãy còn nằm trong tầm kiểm soát. Suy cho cùng người chết không phải là hắn mà chính là hai người em cùng tộc bình thường cạnh tranh tài nguyên của gia tộc với hắn. Tuy nhiên hắn thật sự tức giận với sự thất bại của chúng và và rủi ro của sự thất bại.
Rủi ro nằm tại Bộ Thực thi Pháp luật.
Tại nơi quan trọng như kinh thành lại xảy ra sự kiện ám sát công khai bị lộ ra thế này ắt sẽ bị điều tra, hơn nữa làm không tốt e còn bị Ngự sử đâm chọt trên triều đình bất cứ lúc nào. Tất nhiên thanh thế nhà họ Khúc lớn, Khúc Hãn Xuyên không ngu tới mức vênh vang ương ngạnh chống cự việc điều tra.
Bây giờ hắn đang ngồi trên băng ghế lạnh lẽo của Bộ Thực thi Pháp luật. Hắn phải thể hiện phản ứng sao cho tự nhiên; quá bình tĩnh, quá thong dong, sẽ làm người ta nghi ngờ hắn giật dây nhất loạt mọi thứ.
Giờ đây hai người em đã chết, tất nhiên hắn phải tức giận.
“Tôi đã nói rồi, người nọ có giao dịch với chúng tôi trong phòng đấu giá và đó là di cốt. Còn nữa, tôi có mua một món đồ, để cho em trai mình mang theo giao dịch với người đó nhưng người đó từ chối. Có lẽ em trai tôi không cam lòng bèn phái hai người qua thương lượng, nào ngờ người ta đã mai phục sẵn, giế t chết bọn họ.”
Khi Khúc Hãn Xuyên nói như vậy đã giải thích rõ rành chuyện của hai vệ sĩ. Dù không thấy thi thể của hai vệ sĩ đâu nhưng hãy còn hơi thở lưu lại, dám cá Đội Thực thi Pháp luật sẽ điều tra ra, hắn phải chủ động khai báo, nắm giữ quyền chủ động.
Bách Lý Hóa Việt bên cạnh có vẻ bình tĩnh thong dong hơn rất nhiều vì ngoài mặt trông không có ai bên hắn trực tiếp liên lụy vào. Về phần cái chết của một cấp thượng Vi Quang, hắn chỉ nói do có giao dịch di cốt với khách hàng VIP đeo khẩu trang này nên hắn cảm thấy có thể đối phương không thiếu di cốt. Hiện tại hắn đang thi ở Viện Lộc Sơn nên rất cần di cốt, thế là muốn cho người đi sang hỏi xem còn có di cốt nào khác hay chăng.
“Trái lại bên tôi có được tin nhắn từ vị tiền bối bảo vệ mình, nói là chú ta thấy người nhà họ Khúc cũng đi theo đối phương... Có thể chú ta hiểu lầm rồi, có khi nhà họ Khúc cũng đi sang hỏi chuyện giao dịch chứ không phải cái khác. Lúc ấy tôi đang muốn nhắc chú ấy cẩn thận ổn thỏa, đâu ngờ chưa kịp bảo thì tín hiệu bên chú ấy đã đứt đoạn. Tôi biết ngay xảy ra chuyện rồi, thêm chuyện về sau có động tĩnh lớn như vậy, thế là tôi báo quan ngay.”
(P1)
Trong mắt Đội Thực thi Pháp luật, trình độ Bách Lý Hóa Việt cao hơn Khúc Hãn Xuyên.
Từ việc báo quan sớm đã có thể thấy được tốc độ phản ứng của hắn. Hơn nữa giờ đây khi nói những lời này, hắn vừa giải thích vấn đề của vệ sĩ nhà mình, vừa đưa cả nhà họ Khúc vào, mà lại không hề gây hấn với người khác, bộ dáng ngó bộ giải thích cho người ta, còn nhắc tới cả “chuyện về sau có động tĩnh lớn như vậy”.
Đương nhiên điều khiến Đội Thực thi Pháp luật chú ý là vụ nổ phía sau, nhưng nếu nó xảy ra sau khi cao thủ nhà hắn bị giết, vậy thủ phạm của việc này sẽ không dắt dây gì đến hắn cùng với nhà Bách Lý.
Mỗi tội Đội Thực thi Pháp luật không phải người ăn chay, mặc kệ những người này nói gì, cứ thế ghi chép lại hết, cũng như không cho bọn họ phản ứng tương ứng để họ phán đoán quá trình điều tra của Đội Thực thi Pháp luật. Tuy nhiên thái độ bên đội vẫn dễ coi vì gì thì gì, nhà quan chức công-hầu như nhà họ Khúc và họ Bách Lý vẫn có thể diện rất lớn, bọn họ không dám chìa ra khuôn mặt lạnh tanh, chỉ có thể nhã nhặn hỏi về chuyện mấy món như di cốt để chứng minh lời khai của hai người.
Chuyện này không sao cả.
Hai người thừa kế được người ta công nhận đều lấy di cốt khỏi nhẫn trữ đồ...
Sờ mó một chặp.
Hướng khác nhau nhưng biểu hiện của cả hai đều cứng đờ.
Người thẩm vấn của Đội Thực thi Pháp luật đồng loạt nhíu mày.
“Không thấy.” Bách Lý Hóa Việt không tìm được lời nói sao cho hoàn mỹ một hồi lâu, thế rồi nhanh chóng quyết định nói thật. Ngặt nỗi ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng.
Nếu không vì xuất thân của hắn, có lẽ người thẩm vấn đã dùng thẳng tra tấn.
“Ý cậu là một nhóm di cốt bị cậu bỏ vào trong nhẫn trữ đồ biến mất trong nhẫn trữ đồ của cậu?”
“Vâng.”
“Vậy tôi sẽ hỏi cậu lại một lần nữa, chính cậu bỏ nó vào thật?”
“Vâng.”
“Chính là di cốt, đúng không?”
Trái lại Bách Lý Hóa Việt muốn nói có lẽ không phải, nhưng giữa chừng còn có cơ quan xét duyệt của phòng đấu giá Hắc Sơn, hẳn khâu này sẽ không có sai lầm.
“Tôi cảm thấy không có gì quấy quá, việc xét duyệt của phòng đấu giá Hắc Sơn luôn nghiêm ngặt, người đó lại bán trong nội bộ, quá trình hoàn toàn hợp pháp, bản thân tôi đã tự xem xét, đích thân nhìn thấy di cốt, tương đương có hai lần nhìn thấy là tôi và phòng đấu giá Hắc Sơn, tất nhiên sẽ không có lỗi. Song tôi không biết rốt cuộc vì đâu nó biến mất, có lẽ liên quan đến một số bí pháp không gian. Theo như tôi biết đời đầu tiên cũng có thủ đoạn lấy vật cách không gian như vậy.”
Bách Lý Hóa Việt vẫn kín kẽ chặt chẽ, có điều hãy còn cho thấy sự bất lực của mình đối với vấn đề này.
Đội Thực thi Pháp luật cảm thấy thái quá: Người có năng lực bực này chí ít cũng là cường giả về mảng không gian trong cấp Sao Trời, họ cần làm bậy với mấy cậu à? Có lợi ích gì không? Nhân tiện đánh ngược lại vụ bị cướp, ám sát thẳng thừng còn tốt hơn đấy. Chưa kể thủ đoạn ám sát loại không gian là đáng gờm nhất, gần như hoàn toàn không tra ra được và không sinh ra vụ nổ rõ ràng như vậy.
Ở phía bên kia, Khúc Hãn Xuyên đề cập đến phòng đấu giá Hắc Sơn y thế, tuy nhiên hắn lại nghĩ ví bằng bản thân mình không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, rất có thể mình sẽ bị nhốt chỗ này hôm nay. Lúc đầu dựa theo tình huống bình thường, hôm nay hắn đã có thể đi và như thế sẽ không lỡ mất kỳ thi, lỡ như kéo dài hai ngày nữa thì coi như toi.
(P2)
Cắn răng, Khúc Hãn Xuyên bảo: “Tôi không biết, trên lý thuyết di cốt này sẽ không có vấn đề gì. Khi phòng đấu giá Hắc Sơn chuyển cho tôi, tôi không nhìn gì thấy gì là cất đi, tôi không tiếp xúc trực tiếp với người trong phòng 16 nọ.”
Ngoài ra không có tin gì khác, Đội Thực thi Pháp luật kết thúc thẩm vấn và tạm thời giữ hắn lại cũng như…
“Chúng tôi phải lấy nhẫn trữ đồ, chờ tìm người điều tra, nhưng cậu phải biết giả như chuyện các cậu đề cập là sự thật, hoặc bên phòng đấu giá Hắc Sơn xảy ra vấn đề, hoặc thủ đoạn của người ra tay cực cao, bên chúng tôi vẫn phải mời cao thủ cấp Sao Trời thiên về không gian đến điều tra, cần thời gian nhất định.”
“Nếu như không phải là sự thật...”
“Trước tiên chờ tin tức này đi.”
Cửa vừa đóng, sắc mặt Khúc Hãn Xuyên đã tái mét.
Tại thời điểm này, hắn thật sự biết cái gì gọi là mất cả chì lẫn chài, nhấc đá đập vào đầu mình.
** má!
Sát vách, Bách Lý Hóa Việt hãy còn suy nghĩ: Hiện tại xem ra chuyện tu luyện bị trễ nãi là cái chắc, lỡ như điều tra không thuận lợi vẫn còn phải dính bản thân vào chuyện này. Mặc kệ có làm sao, nhất định gia tộc sẽ vận dụng quan hệ để chúng mình ra ngoài. Hên sao là một người không rõ thân phận và hai thằng nhóc nhà họ Khúc chết đi, chưa tăng tới mức khiến triều đình để ý, Đội Thực thi Pháp luật cũng sẽ không trát cho kín lỗ hỏng, hẳn có thể đi ra ngoài kịp thời. Tuy nhiên ý nghĩa của chuyện này không ở đây mà chính là việc giả như Đội Thực thi Pháp luật đề cập đến người trong phòng số 16 kia đã chết, đó chính là đen ăn đen ăn lấy đen ăn đen.
Có năm đợt người trong công viên đó.
Nhà họ Bách Lý của hắn và và nhà họ Khúc đều bị ăn, người trong phòng số 16 này cũng bị ăn, vậy người thứ tư và thứ năm này là ai? Nhưng có nói gì thì một trong số đó có một tên cấp Sao Trời, một người tới ngăn cản, Sao Trời bị cản, ăn cú nổ, tách ra, cùng lúc đó hai người Khúc Liên Chu bị giết.
Quá bí ẩn, ai đang lên kế hoạch và ai đã đi nhầm vào kế hoạch đó?
Đến cùng ai đã thành công?
Mỗi tội dù nó thành công thì có lợi ích gì không?
Di cốt? Di cốt nằm trong tay hắn và Khúc Hãn Xuyên rồi, đối phương không chiếm được. Vì quả Dâm Sinh Sôi trong tay Khúc Liên Chu? Không đến mức đó, cao thủ cấp Sao Trời... mà tầm nhìn hạn hẹp thế sao?
Đầu Bách Lý Hóa Việt sắp nổ tung, mơ hồ cảm thấy trong đó tất có bí ẩn rất sâu, có lẽ bất lợi cho hắn.
Ít nhất bây giờ hắn đã bị mắc kẹt trong cuộc thẩm vấn của Đội Thực thi Pháp luật.
Và em gái của hắn, mặc dù lúc ấy hắn đã rũ sạch mọi quan hệ và giờ đây nó đang quay về nói rõ tình hình với ba, chỉ sợ nó cũng bị liên lụy.
.....
Tâm trạng Bách Lý Nhàn Quân thật sự khá xấu chủ yếu vì gần đây lo lắng quá nhiều, không gặp thuận lợi. Lúc ấy nhìn thấy anh ruột quyết đoán gạt mình sang một bên và rồi bị Đội Thực thi Pháp luật mang đi, ả vừa tức giận vừa hết cách, đành về nhà thông báo tình huống. Vậy mà chưa được bao lâu ả đã được Đội Thực thi Pháp luật liên lạc.
Ba của họ, cũng chính là gia chủ nhà họ Bách Lý, cũng là Quốc công gia, mang tính tình không tệ, đối xử bằng lễ nghĩa, để cho Bách Lý Nhàn Quân khai báo sự thật.
(P3)
Bách Lý Nhàn Quân nói đầy lạnh lùng: “Chúng tôi là nạn nhân, vẫn còn chưa hay bị ai tính kế. Đúng rồi, không chỉ có chúng tôi ở phòng đấu giá Hắc Sơn, nếu có cấp Sao Trời đen ăn đen rồi lại giá họa cho chúng tôi, sẽ không khó đoán ra cao thủ cấp Sao Trời này đúng không. Theo tôi biết nhà họ Đoan Mộc... cũng theo đó rời đi.”
Hướng ám chỉ trong lời này quá rõ rành, Quốc công gia nghe được đã liếc mắt nhìn con gái mình một cái.
Đứa con gái nhỏ cứ hành động theo cảm tính, chẳng qua vẫn gãi đúng chỗ ngứa.
Giả như có người đang đánh cờ, chỉ sợ nỗ lực của ông ra khi kéo Bách Lý Hóa Việt ra có khả năng bị cản trở, vậy thì phải bỏ càng nhiều người vào hơn, ví như Đoan Mộc Thanh Ương.
Muốn kéo thì mọi người cùng nhau kéo hết lên.
Gia tộc càng lớn, làm việc càng nhuận lợi không tiếng động, nếu một mực hung hăng ngoài sáng thì chết càng nhanh.
Nhưng rất nhanh ông ta hay đến tin Đoan Mộc Thanh Ương chủ động liên lạc với Đội Thực thi Pháp luật và khai báo tình huống.
1. Cô và cao thủ Sao Trời của gia tộc đi cứu Lỗ Sư, Lỗ Sư có thể làm chứng. Mặt kệ người bên Luyện Kim Sơn có bằng lòng làm chứng hay không, bên cô đã quay lại video. Động tĩnh và việc làm của cô độc lập với biến cố kia, Đội Thực thi Pháp luật có thể tìm người điều tra xác minh.
2. Cô cũng đã mua một bộ di cốt của người ở phòng 16, nhưng di cốt vẫn còn, không có vấn đề, nếu Đội Thực thi Pháp luật cần vẫn có thể gửi người sang điều tra.
Ngay sau đó Đội Thực thi Pháp luật đã nhận được hai chiếc nhẫn trữ đồ và một bộ di cốt. Còn tổng giám đốc phòng đấu giá Hắc Sơn lại trưng ra một khuôn mặt đen thui khi giải thích vấn đề này: Ông ta dám dùng đầu mình đảm bảo chuyện xét duyệt di cốt đó không có vấn đề, bọn ông có video và thiết bị lưu lại dữ liệu.
Ông ta không đề cập đến chuyện nhà họ Khúc kéo mình xuống nước cho dù trong lòng tức giận nhóm người này muốn ăn đen kết quả bị ăn ngược gây phiền toái, còn ảnh hưởng đến thanh danh của phòng đấu giá Hắc Sơn. Hiện tại bên ngoài đều nói là phòng đấu giá Hắc Sơn của ông ta gài bẫy sau lưng.
** má!
Có bao nhiêu tiền mà tôi phải hạ mình vậy?
Tuy nhiên lúc đối mặt với Đội Thực thi Pháp luật hỏi về danh tính của người trong phòng 16, tổng giám đốc phòng đấu giá Hắc Sơn dùng thỏa thuận bảo mật nên không thể đề cập tới, chỉ lạnh lùng tiết lộ một điều: “Người đó không phải là một người bình thường, trong ba phút đã đặt ra một thỏa thuận hàng trăm tỷ, thậm chí còn lười trả giá 20 tỷ. Giờ nói người ta làm những điều này vì quả Dâm Sinh Sôi, tôi tuyệt đối không tin. Bây giờ người ta chết rồi, không biết phòng đấu giá Hắc Sơn của tôi phải mất danh dự cỡ nào. Lỡ như thế lực đằng sau người ta gây rắc rối cho tôi một lần nữa, không chỉ tổn thất nghìn tỷ thôi… Đừng để cho tôi biết ai quấy phá đằng sau, Hắc Sơn của tôi không phải bên quyền quý ghê gớm gì nhưng vẫn có con đường riêng của mình.”
Con đường của ông ta chính là giới kinh doanh, ông ta rất có thể cấm tiệt vòng tròn giao dịch của người khởi xướng đằng sau – đây là quà đáp lễ cho nhà họ Khúc.
Bởi vì không thể kéo nhà họ Đoan Mộc xuống nước lại bị phòng đấu giá Hắc Sơn ghi hận, nhà họ Khúc và nhà họ Bách Lý hết cách, đành vận dụng mối quan hệ nhằm kéo người ra.
Nhưng giờ phút này bọn họ đang táng đởm một chuyện trong mơ hồ. Ban đầu cứ tưởng chỉ là một người có tiền từ nơi khác tới, ai ngờ thân phận lại mịt mờ cỡ này, vả chăng nghe ý của tổng giám đốc phòng đấu giá Hắc Sơn khi ông ta tự mình tiếp đãi xử lý thì còn đụng tới vụ mua bán trị giá mấy trăm tỷ, chứng tỏ mối giao thiệp của đối phương không tầm thường đâu.
Xong rồi, đâm vào tấm sắt cũng nên.
(P4)
.....
Ngày hôm sau, bởi vì nhà họ Bách Lý và họ Khúc dùng sức, bên Đội Thực thi Pháp luật mời ngay một vị cao thủ cấp Sao Trời thiên về không gian trong lớp lãnh đạo của Bộ Thực thi Pháp luật tới ngay. Người này lần lượt kiểm tra hai cái nhẫn trữ đồ và di cốt do Đoan Mộc Thanh Ương đưa tới.
“Phần di cốt này không có vấn đề, chức năng của hai nhẫn trữ đồ này cũng tốt có điều bên trong đều để lại một luồng bí thuật không gian gọi là Thuật Dịch Chuyển Vật Vi Mô, cao cấp hơn lấy vật cách không gian một chút bởi lẽ còn tăng thêm kỹ thuật gấp không gian của không gian chồng lên không gian. Người này tài giỏi thật, bí thuật không gian cao cấp cỡ này chỉ có được trong truyền thừa cao cấp. Chỉ vì mấy chục ngàn di cốt?”
Biểu hiện của cao thủ này rất đặc sắc.
Như thể đang nói mẹ nó, anh đang xem thường đám ông lớn cấp Sao Trời chuyên về không gian như bọn này sao?
Người của Đội Thực thi Pháp luật cũng lúng túng: “Còn đang điều tra, dám chắc cơn cớ không đơn giản như vậy. Nếu như cách làm di cốt là do nạn nhân phòng 16 kia gây ra, có thể điều tra ra năng lực về phương diện này từ thi thể của hắn hay không?”
“Sao không nói sớm là có thi thể, để tôi xem sao.”
Người này cẩn thận xem xét thi thể: “Tu vi cấp hạ Vi Quang nhưng thể chất rất mạnh, tu luyện linh nguyên tương đối đặc biệt, có huyết thống nhất định, đúng là không có thân phận đặc biệt để chỉ ra đầu mối. Các cậu hoài nghi cái xác này được người trong phòng số 16 cố ý ném xuống thay thế thân phận? Thật ra tất cả đều là thiết kế của người này, cố tình hạ bẫy giết người của nhà họ Bách Lý và họ Khúc, nhốt thằng con của hai nhà vào phòng và thẩm vấn?”
Những người trong Đội Thực thi Pháp luật gật đầu.
Cao thủ cũng gật đầu, hỏi: “Cậu nhận tiền của họ Bách Lý hay họ Khúc?”
Quan viên cấp trung của đội này biến sắc.
Vị lãnh đạo này kéo ra khẩu trang của nạn nhân và nói thản nhiên: “Dựa vào dấu vết hô hấp và dịch cơ thể trên đây chứng minh lúc trước hắn vẫn còn sống, hơn nữa trên khẩu trang còn dấu vết nước và trái cây của phòng VIP phòng đấu giá Hắc Sơn tặng. Tra xét DNA, nếu cả thảy đều khớp, còn chưa đủ để chứng minh người này chính là hắn?”
“Tôi xem ra lợi ích trong ván này không đủ lớn để cho người với cấp độ này xuống tay. Giống như có người mang mục đích ám sát hắn từ đầu; hoặc thân phận của hắn không tầm thường; hoặc có liên quan đến chuyện chính trị của nhà họ Bách Lý hoặc nhà họ Khúc.”
“Vấn đề nằm ở chỗ thân phận của người này.”
Khi cao tầng nói chuyện, hiển nhiên Đội Thực thi Pháp luật sẽ điều tra, kiểm tra rồi là thấy táng đởm!
Người này... hình như là người của nước Liệt Tần đấy, hơn nữa sau lưng người này có dấu vết dính líu tới hoàng thất nước Liệt Tần hẳn hoi. Suy cho cùng hở một tí là đụng tới mấy trăm tỷ không phải là nói giỡn, chỉ có nhân tài tầng cấp cao của nước Liệt Tần mới có thể chơi được chuyện như vậy. Ngày hôm đó đối phương bay từ nước Liệt Tần sang Đường Tống chỉ vì mua đồ, như vậy cần sức chi nhiều tới cỡ nào? Hàng trăm tỷ chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
(P5)
Cho nên Đội Thực thi Pháp luật tổng hợp khóa chặt việc này liên quan đến hoàng thất nước Liệt Tần.
Chuyện lớn rồi.
Trời đất ơi.
Nhà họ Bách Lý và nhà họ Khúc có thù với hoàng thất nước Liệt Tần?
Điều tra lấy điều tra để, chiều hôm sau, Đội Thực thi Pháp luật tìm thấy hồ sơ thông tin về điện thoại di động được người nước Liệt Tần này sử dụng trong lãnh thổ Đường Tống.
Hồ sơ không quan trọng, điều quan trọng là dấu vết hồ sơ của người này đã bị theo dõi.
Một người ngoài cuộc đã tìm thấy hắn.
“Cho nên hắn bị lộ, sau đó có người đã thiết kế vụ giết người này.”
“Và lợi ích cũng tăng lên hàng trăm tỷ... Điều tra quan hệ chính trị sau lưng nhà họ Bách Lý và nhà họ Khúc.”
Tới khi kiểm tra các mối quan hệ chính trị, Bộ Thực thi Pháp luật lại đau đầu.
Xong rồi, biết ngay mọi thứ không đơn giản như vậy.
Sau lưng nhà họ Bách Lý ủng hộ Thất hoàng tử, nhà họ Khúc thì thông đồng với Tam hoàng tử.
Vì vậy... Là có người chém ngựa của hai vị hoàng tử, hay hai vị hoàng tử chém nhau?
Bất cứ khi nào liên quan đến tranh chấp giữa hoàng tử và đảng phái, Bộ Thực thi Pháp luật không thể điều tra, rất có thể sẽ bàn giao lên một cơ quan cấp cao hơn.
Lần này, nhà họ Khúc và nhà họ Bách Lý không còn bình tĩnh nổi.
Nộp lên tương đương với việc xếp thành hàng trên mặt bàn. Đương nhiên thế lực của họ rất lớn, áp chế được, không sợ các triều thần khác nghị luận, ngặt nỗi quân vương vẫn còn và đây là lằn ranh đỏ, quá nguy hiểm. Cả hai người gia chủ đều ngửi thấy mùi âm mưu.
Quả nhiên không coi thường được, đây là quỷ kế nhằm vào gia tộc ta!
Đó là ai? Chắc chắn là người được hưởng lợi.
Bởi vì phương hướng trung thành bất đồng, hiển nhiên gia tộc đôi bên không còn hảo cảm cho bên còn lại…
Một bên khác, tất nhiên nhóm cố vấn của Thất hoàng tử và Tam hoàng tử cũng hay trước tình huống ấy.
Người của Thất hoàng tử rất nhạy bén, cố vấn hồi trước cấp tốc chủ động dâng lên tin tức có được từ cha con nhà họ Trần.
Nhóm cố vấn vui mừng khôn xiết, ngay lập tức sử dụng nó. Thành thử khi bên Tam hoàng tử hãy còn đang điều tra, họ sục sạo một hồi là Tam hoàng tử đã biết.
Trong nơi tu luyện mờ tối, Tam hoàng tử kết thúc tu luyện, nhìn thân tín quỳ gối ở bên ngoài và nói đầy thong dong: “Cho nên có thể bên nhà họ Khúc trung thành với người khác và đang làm bộ làm tịch phục tùng ta, còn muốn đẩy Khúc Giang Nam với sức sinh nở bị ảnh hưởng cho ta,đoạn tuyệt con đường có con trai trưởng của ta?”
(P6)
“Quân vương già rồi, mấy năm nay vẫn vô cùng nhớ thương về mấy đứa cháu, vậy mà ngoại trừ Thái tử và nhị hoàng tử, những hoàng tử phía dưới bao gồm cả ngài đều không có con nối dõi. Đối với quân thượng, điều này chứng tỏ điện hạ vẫn còn trẻ chưa đủ trưởng thành. Xưa nay chuyện một người con trai trưởng lớn mạnh và ưu tú có thể bảo đảm tương lai truyền thừa kéo dài rất quan trọng trong hoàng tộc, nhất là sau khi linh khí sống lại.”
Tất nhiên Tam hoàng tử cũng hiểu. Cho nên khi Khúc Giang Nam kháng cự y như vậy, dù y điên tiết tột cùng vì danh dự của một người đàn ông, nhưng y vẫn phải đồng ý vị trí chính phi.
Bởi vì Khúc Giang Nam ưu tú thật sự, còn bí thuật của cô ta… cũng có thể để cho y dùng.
Mà nào có ngờ nhà họ Khúc còn giấu giếm chuyện quan trọng cỡ này.
“Nhưng chỉ có mỗi tin tức này thì không có cách nào hoàn toàn xác định nhà họ Khúc hai lòng. Lại đi điều tra người chết có liên quan đến hoàng thất nước Liệt Tần nọ đi. Nếu nhà họ Khúc có lòng riêng, rất có thể sẽ làm ra những chuyện này, để cho ta ghi hận cho một nhân vật nào đó trong hoàng thất nước Liệt Tần. Nước Liệt Tần dũng mãnh, hoàng tử bên đó càng kiêu hùng tàn nhẫn, giả như ta vô cớ dẫn tới đại địch như vậy thì cực kỳ không ổn.”
“Chúng thần cũng có ý này, trước mắt tình cảnh của điện hạ thật oái oăm, không thể xé rách da mặt với nhà họ Khúc, đành phải lá mặt lá trái, đồng thời cần đề phòng bên Thất hoàng tử. Hiện giờ Thất hoàng tử có thiên phú trác tuyệt, được quân thượng chờ mong và nhờ vào, người phụ thuộc vào hắn càng ngày càng nhiều.”
Tam hoàng tử nheo mắt, cười gằn: “Không bàn tới nhà họ Khúc có phản bội ta hay không, ít nhất chúng đã có hai đứa con cháu chết đi. Hoặc có khi nhà chúng làm khổ nhục kế, lấy lý do hai đứa con nhỏ để rửa sạch hiềm nghi, hoặc nhà chúng là kẻ đầu têu sau màn. Tuy nhiên cũng có một khả năng khi ông Thất bên kia cố tình gây chuyện làm cho ta và nước Liệt Tần là đại địch, cũng như chia rẽ quan hệ giữa ta và nhà họ Khúc. Nhưng lại nói tiếp, suy cho cùng người được phái ra bên nhà họ Bách Lý đã mất tích, không tìm ra xác, ai biết cho được? Có lẽ người ở phòng số 16 kia bị chính người của nhà họ Bách Lý giết.”
Thuộc hạ hiểu ý.
Rốt cuộc sự thật như thế nào, cần phải từ từ điều tra sau lưng, mỗi tội hiện tại phải khuấy đục đầm nước này, không thể để Tam hoàng tử bị đổ vấy một mình vì cần tránh được nguy cơ đến từ nước Liệt Tần.
Ở một bên khác, cố vấn của Thất hoàng tử đã tiết lộ tin tức về chuyện bí thuật cho nhà họ Khúc.
(P7)
Bên phía nhà họ Khúc.
Bọn họ thật sự không biết nội dung bí thuật ư? Thật không biết!
Chỉ biết rằng nó rất ghê gớm, nếu nắm giữ nó có thể làm cho gia tộc tăng lên một bước.
Có điều không biết nội dung thế này.
Thật hay giả?
“Mặc kệ là thật hay giả, Tam hoàng tử đa nghi bẩm sinh, tất nhiên đã nghi ngờ nhà họ Khúc chúng ta, giờ hoặc giải thích, hoặc...”
“Giải thích vô ích, Tam hoàng tử sẽ lập tức nhân cơ hội kêu chúng ta dâng bí thuật. Thứ nhất trước mắt chúng ta chưa chiếm được, thứ hai coi như dựa vào y vẫn không không có chuyện dâng bí thuật lên, đây chính là chỗ mâu thuẫn của chúng ta và y.”
“Vết nứt đã sinh ra còn khó sửa chữa, cần phải tìm một lối thoát.”
Nếp nhà của nhà họ Khúc chính là lợi ích tối cao, nhanh chóng điều chỉnh sách lược... Vả chăng gia chủ nhà họ Khúc còn gọi một cú điện thoại.
.....
Ở phía bên kia, tại một nơi cư trú nào đó, một người đàn ông kết hợp tất cả các thông tin trong tay của mình và chỉ nghi ngờ một sự kiện: Đến cùng Triệu Nhật Thiên kia là chính bản thân hắn hay sau đó có người ngụy trang.
Nhưng dù thế nào đi nữa, để rửa sạch sự tồn tại của cấp Sao Trời của mình, để tránh bị phát hiện, nhất định phải đưa Triệu Nhật Thiên vào.
Khi hắn chuẩn bị làm, tin tức nội bộ từ Bộ Thực thi Pháp luật đột nhiên truyền đến.
Người lãnh đạo của Bộ Thực thi Pháp luật nọ có tài rất giỏi, điều tra rõ mười mươi bí thuật bên trong nhẫn trữ đồ để từ đó lần ra hơi thở trong ly cà phê bắn tung tóe ngày đó.
Chuyện này bình thường, vốn không liên quan gì đến hắn, ngặt nỗi không hiểu sao hắn lại thấy có điều bất an.
.....
Vào buổi tối ngày hôm sau, Bộ Thực thi Pháp luật đã xác định được danh tính của người nước Liệt Tần, xác định người này đã bị giết và cướp nhẫn trữ đồ, hàng trăm tỷ đổ xuống sông xuống biển, vẫn chưa biết phản ứng của nước Liệt Tần. Còn điều tra nhẫn trữ đồ...
Người lãnh đạo đang làm pháp.
Sau khi làm pháp thành công… một dòng chảy không gian bí mật bay ra cấp tốc.
“Đuổi theo!
Năm phút sau, người của Bộ Thực thi Pháp luật bị tê liệt.
Hình như nơi họ đuổi theo… là nơi ở bí mật của cố vấn trực trong Cục Nội phường* của Thái tử.
*Cục Nội phường: một trong 8 cục, quản lý sự vụ trong cung thời nhà Tống.
.....
Mà trước khi bọn họ điều tra, cũng là trước khi nhẫn trữ đồ của hai người Bách Lý Hóa Việt không có di cốt để lấy, cũng là sau khi A Điêu ném thi thể xuống nước.
Cô về thẳng Địa Đàng Nhân Gian?
Không phải vậy sao?
Thời gian vận chuyển giấy vệ sinh hãy còn chưa đến, hơn nữa còn có chuyện cần xử lý.
Cô đã đi đến Cục Nội phường, tìm một nơi bí mật để bắt đầu Tinh Thần Nhập.
Những di cốt kia khác với vật phẩm thông thường, nó mang theo hơi thở của những cường giả khi còn sống cũng như năng lượng. Dụng cụ thiết bị chỉ có thể điều tra vật chất và năng lượng chứ sao tìm ra được sự tồn tại này của thứ như sợi tơ tinh thần. A Điêu đã cho sợi tơ tinh thần bám vào linh nguyên trong di cốt từ lâu, kế đó chúng mới vào được nhẫn trữ đồ của đám người Khúc Hãn Xuyên.
Sau khi A Điêu khởi động sợi tơ tinh thần, cô vừa có năng lượng vừa có sợi tơ tinh thần điều khiển năng lượng, hiển nhiên hình thành điều kiện để khởi động bí thuật không gian.
Dời di cốt.
Cô có muốn những di cốt này không? Tất nhiên là muốn, nhưng mục đích chính nhằm cắt đứt lời khai của họ, giữ họ trong Bộ Thực thi Pháp luật, không cách nào nộp tiền để bảo lãnh ra ngoài.
Một khi liên quan đến cuộc thi vào Viện Lộc Sơn một hai ngày sau, gia tộc sau lưng hai người đành phải xuống nước kéo người.
Đó là khi... kế hoạch vạch trần nhằm vào Thất hoàng tử và Tam hoàng tử đứng sau lưng bọn họ đã bắt đầu. Cô vẽ mũi tên cho Bộ Thực thi Pháp luật, để cho bọn họ đi thăm dò.
Cuối cùng đạt được vòng lặp.
(P8)
.....
Một vụ nổ, kế đó hai phủ Quốc công đuổi theo hoàng thất nước ngoài và Tam hoàng tử Thất hoàng tử nhà mình. Những tưởng phía sau rất có thể sẽ có người cố tình kích động, để rồi giờ đây cuối cùng dưới sự nỗ lực không mệt mỏi, bọn họ lại đuổi tới bên Thái tử.
Đầu của Bộ Thực thi Pháp luật muốn hói tới nơi.
Bên người lãnh đạo, ông ta ngậm tăm thật lâu, lông mày thít chặt, bí mật liên lạc thẳng với tổng giám đốc phòng đấu giá Hắc Sơn bảo với ông ta rằng mình muốn danh sách người trong phòng hôm đó. Lãnh đạo bảo chỉ điều tra cốt lõi, không tiết lộ ra ngoài, để cho ông ta dùng một vài cách thức, tuyệt đối không bại lộ bí mật nghề nghiệp của ông ta.
Thật sự liên quan đến điều tra bí mật quốc gia, kẻ làm ăn cũng phải nhường một bước nhưng không thể đưa ra rõ ràng.
Dù gì người lãnh đạo chỉ muốn thu hẹp phạm vi điều tra.
Chẳng bao lâu ông đã thấy được danh sách, thậm chí bó tay luôn.
Có các thí sinh khác của Viện Lộc Sơn, mà toàn là mấy đứa xếp trong 30 vị trí đầu, dù có xuất thân là dân nhà nghèo thì vẫn khó xử tột cùng.
Điều quan trọng nhất là người lãnh đạo này đã thấy được một cái tên.
Con cháu dòng họ nhà vua, Đàm Đài Dụ.
Là một lãnh đạo cấp cao, ông biết rất nhiều bí mật, biết rằng ngọn nguồn cho sự trỗi dậy của người con cháu dòng họ nhà vua có xuất thân xấu này nằm ở tố chất, và... đầu nhập vào con đường chính thống của Thái tử.
Ít nhất bên ngoài bọn họ đều biết Đàm Đài Dụ thân cận Thái tử.
Như vậy, Đàm Đài Dụ có thực lực cấp Sao Trời? Hoặc giả có một người như vậy bên cạnh hắn?
Có điều có thể khẳng định nhiều năm hắn ở dưới chướng Thái tử chân chính sẽ có cao thủ cấp Sao Trời, hơn nữa còn có không ít.
“Thái tử? Lại là Thái tử!”
Ầm! Tam hoàng tử đập vỡ một món đồ sứ yêu thích.
Trái lại bên Thất hoàng tử thì bình tĩnh, vẫn chuyên tâm tu luyện, nhưng nhóm cố vấn lại nhức đầu.
Thái tử cũng nhập cuộc rồi?
Bảo sao bàn cờ này chơi tới độ mờ mịt như thế.
Hay, Hoàng hậu vừa chết, cứ bảo Thái tử nằm ở thế yếu, bề ngoài cũng khiêm tốn uể oải, nào có ngờ được lại có một đợt thao tác mãnh liệt như hổ, lén lút vụng trộm, thậm chí còn mượn sức bên ngoài là nước Liệt Tần vì muốn đả kích Tam hoàng tử, gián tiếp dẫn Tam hoàng tử nội chiến với Thất hoàng tử, đó là con chưa tính tới việc lừa hai người thừa kế của họ Bách Lý và họ Khúc vào trong ván cờ.
Ghê gớm!
Không thể coi thường Thái tử này đâu!
.....
Tại thời điểm này, phía A Điêu cũng đang theo dõi chặt chẽ vấn đề ấy.
Bồn Cầu: “Bởi vì ở đây còn có Đoan Mộc Thanh Ương thế tất người bên phía Bộ Thực thi Pháp luật biết Thái tử xem cô ta là… Như vậy, bên ngoài Đàm Đài Dụ đứng bên Thái tử là người bị nghi ngờ khi muốn lợi dụng việc này vừa kéo Đoan Mộc Thanh Ương xuống nước vừa gõ một cú lên Tam hoàng tử Thất hoàng tử, chia rẽ quan hệ giữa nhà họ Khúc và Tam hoàng tử... Bấy giờ dám cá Tam hoàng tử đang liên tưởng đến người trung thành chân chính của nhà họ Khúc là Thái tử vì tất cả phương hướng có lợi lúc bấy giờ đều chỉ về phía Thái tử.”
(P9)
“Cho nên cô cho rằng cao thủ cấp Sao Trời kia là Đàm Đài Dụ?
A Điêu vừa sửa sang lại thu hoạch, vừa lắc đầu: “Không, manh mối quá ít, gần như hoàn toàn không thể xác định thân phận đối phương. Gì thì gì có thể không phải là người trong phòng riêng. Lúc ấy ở phòng đấu giá có rất nhiều Sao Trời, có cả người lạ với thân phận không rõ, không có cách nào điều tra. Tuy nhiên quan trọng nhất là tôi không cần phải điều tra rõ ràng. Thứ người này uy hiếp tới tôi cùng lắm chỉ là thân phận Triệu Nhật Thiên mà thôi. Vậy thì tôi vừa chủ động bại lộ, có bằng chứng sắt về việc ra vào Viện Lộ Sơn cộng với bằng chứng ngoại phạm tất nhiên đã có thể tránh khỏi bị điều tra. Nhưng khẳng định tôi đã nhập cuộc, khó tránh khỏi việc bị người ta lợi dụng.”
“Lợi dụng thì lợi dụng, chỉ cần người đời đều biết đó bị lợi dụng là tốt rồi.”
“Dựa vào lời Đoan Mộc Thanh Ương, nhà bọn họ có quan hệ hợp tác chặt chẽ với nhà họ Triệu. Từ Đàm Đài Dụ liên tưởng tới nhu cầu thông gia của Thái tử đối với cô ta, rồi lại đến âm mưu lần này, như vậy kéo Đoan Mộc Thanh Ương vào, lại thêm một Triệu Nhật Thiên của nhà họ Triệu đã có đủ điều kiện. Bên cạnh đó ba người bên Quảng Vân Lâu hẳn có mối quan hệ với phe cánh Đạo gia, chẳng khác nào đưa cả phe cánh Đạo gia vào. Song đã là thí sinh của Viện Lộc Sơn, Bộ Thực thi Pháp luật không dám tùy tiện bắt người giá họa.”
“Cục diện hỗn loạn, bên Bộ Thực thi Pháp luật sẽ không có cách nào điều tra nữa và rồi không có kết quả gì. Họ đành phải dừng lại ở cửa ải này, thế là hiển nhiên người khởi xướng như tôi trở ra nguyên vẹn.”
“Về phần đám người Đàm Đài Dụ vô tội ấy, liên quan gì tới tôi chăng?”
Tâm tính A Điêu ác nghiệt, chớ hề chú trọng đến những người bị luyên lụy trước tình hình này.
Đã tới Kinh Đô này mà còn muốn trong sạch bình yên, chuyện cười ở đâu ra đấy?
Trần A Điêu tôi đây còn bị người ta coi như quân cờ để bắt nạt, mấy người tính là cái thứ gì?
Chẳng qua bấy giờ mục đích cuối cùng của cô đã đạt được: k1ch thích nội chiến giữa các hoàng tử, nhắc nhở bọn họ rằng Thái tử còn mạnh hơn, phải tập trung mục tiêu, đừng làm việc giỡn chơi; đồng thời tiếp theo sẽ nhằm vào nhà họ Khúc mà y chọn và nhà họ Bách Lý có cừu oán, để bọn họ không cách gì thoát thân khỏi trận phong ba này, không cách gì phân tâm đối phó cô.
Bồn Cầu: “Có một mục đích khác, cô cố tình sử dụng danh tính nanh vuốt của hoàng tộc nước Liệt Tần... vì lỡ như Tam hoàng tử bị ai đó ám sát trong tương lai, sẽ có người để cô đổ vấy cho.”
Cho nên cô dùng thân phận Triệu Nhật Thiên cố tình tìm ra người chết này vốn là chuyện đã được bố trí từ lâu.
Song, chuyện của phòng đấu giá xem như trùng hợp, cô tạm thời xoay xỏa, không có cách nào vẹn toàn, có một cao thủ cấp Sao Trời là lỗ hổng, nhưng hên làm sao khi giờ đây cô đã lấp lỗ đó xong.
A Điêu cười mà không nói, cúi đầu bắt đầu tính toán thu hoạch.
Than ôi, cảm giác thật tuyệt khi không tốn một xu để có được ba bộ di cốt và quả Dâm Sinh Sôi.
Lấy đùa chùa vạn tuế!
Bồn Cầu: “Sau khi nhận được những tài nguyên này, bắt đầu xử huyết thống?”
A Điêu: “Không, nếu tôi đoán đúng về kỳ thi võ thứ ba, kế hoạch có thể càng tốt hơn.”
(P10)
.....
Đợt thao tác phá phách này của A Điêu đã làm khuấy đục hồ nước sâu nơi Kinh Đô và chuyển dời trận phong ba, cũng liên lụy đến rất nhiều quyền quý hào môn, sóng gợn mây trôi, tiếp đó đương nhiên các bên phe cánh như nhà họ Triệu cũng bị ảnh hưởng.
Tạ Kính Dư của nhà họ Tạ tại Trần Quận hãy còn đang ấn huyệt Thái Dương và nói chuyện với với Triệu Ý, người liên lạc với mình: “Đau đầu à?”
Triệu Ý cười khổ: “Sớm biết người này không làm người ta bớt lo nhưng không ngờ còn bị dắt dây vào.”
Cả hai đều không đề cập đến việc có nên nghi ngờ Triệu Nhật Thiên hay không bởi lẽ không thể nghĩ ra động cơ.
Đối với những chuyện không có động cơ, những người chú trọng lợi ích như họ sẽ không làm.
Tạ Kính Dư: “Trở về Kinh Đô rồi?”
Triệu Ý: “Về rồi, đề nghị em cũng về đi. Lần thi này của Viện Lộc Sơn có quy mô không nhỏ và ảnh hưởng cũng lớn mà em không ở bên này làm tôi sợ có người làm gì đó.”
Tạ Kính Dư đồng ý, khởi hành đi tới Kinh Đô...
.....
Đêm thứ ba, A Điêu đang cố gắng tiêu thụ di cốt lấy được miễn phí chợt thấy thông tin trên đồng hồ.
Thông báo: Tập hợp lúc 8 giờ ngày mai, thời gian cho cửa kiểm tra tố chất thứ 3 sẽ kéo dài 7 ngày, xin vui lòng chuẩn bị cơ thể và tâm lý thật tốt.
Cơ thể thì có gì chuẩn bị?
Tôi đi tắm và xông hương à?
.....
Một ngày này A Điêu dậy sớm, Tề Biệt Viện bên cạnh đã rời đi. Do bị bị A Điêu chém đứt khả năng đoạt cuộn đề từ sớm, cậu ta đã tụt lại xa phía sau khi chỉ dựa vào những điểm số ban đầu. Lúc đầu còn là con cưng của trời ngon nghẻ, vậy mà lỗ m ãng tự mình tìm đường chết.
Tâm trạng của A Điêu sáng sớm ấy cũng không tệ, chẳng qua khi tụ tập, ánh mắt của cô Ớt Xanh và những người khác nhìn cô đầy quái đản.
A Điêu cảm thấy họ dùng ánh mắt bình thường mới kỳ quái cho nên đâu quan tâm làm chi, thay vào đó cô còn tò mò về chi tiết kỳ thi hôm nay.
Đi đâu đây?
Lại là khu du lịch thắng cảnh nào tạo ra doanh thu du lịch?
Đang nghĩ ngợi, cô Ớt Xanh đã dẫn mọi người tới Trận Dịch Chuyển và gặp một một giáo viên ở khu vực bên cạnh tới.
“Trận Dịch Chuyển bên tôi đột nhiên hỏng rồi cho nên đến dùng ké, đừng nói là mấy cô không chào đón đấy.”
Người ta cười tủm tỉm, còn lại là cấp Sao Trời, đương nhiên ai nấy sẽ không từ chối, nhưng ó phần lúng túng mà thôi.
Khu 11 và Khu 13 là kẻ thù không đội trời chung đấy.
Biểu hiện Bách Lý Nhàn Quân sa sầm như có thể vắt ra được mực, Nam Cung Chước Liệt không cho bọn họ sắc mặt tốt, trái lại Lạc Hà mang lòng dạ khó lường hơn, còn Khuyển Liệt trong đám người lại trông bỉ ổi làm sao.
Bình thường hắn là thế, không có lúc không bỉ ổi.
Một đống người chen chúc trong Trận Dịch Chuyển. Lúc sắp dịch chuyển, Bách Lý Nhàn Quân vẫn không dằn lòng nổi, toan muốn mở miệng.
Đột nhiên A Điêu nói một câu: “Anh Bách Lý bị loại rồi sao? Người ta lo lắng quá đấy. Đương nhiên so với em gái ruột là chị đấy chị Nhàn Quân, chắc mẩm em không bằng chị. Em khổ tới mức không ăn vô đồ ăn sáng luôn, sao giống như chị được cơ chứ, còn có tinh thần thế mà.”
Mẹ kiếp!
Bầu không khí của người hai khu lập tức... không gian vốn lớn ngần này vậy mà bỗng chốc ngập tràn mùi (thảo) mai.
(P11)
Đời này Bách Lý Nhàn Quân chưa từng thấy có người không biết xấu hổ như vậy, cứ thế nhìn chằm chằm cô một chặp lâu.
Tống Linh thở dài.
Đám người Nhiêu Tuyết Nhã yên lặng, ngây ngốc như chim cút.
Bọn người bên Học phủ ở Đam Châu đều như thất thần, tùy cơ ứng biến, ra vẻ không nghe thấy.
Thác Bạt che trán: Mỗi lần có người bị nó gọi là anh đều có số phận thảm hại tột cùng.
Không phải lốp dự phòng thì chính là lốp dự phòng bị ném bỏ, hoặc là bị giết rồi hất tro.
Cô Ớt Xanh ấn mi tâm, quả quyết khởi động Trận Dịch Chuyển, giành trước một bước trước khi Bách Lý Nhàn Quân bùng nổ.
.....
Lần dịch chuyển này... Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, tất cả mọi người rợn ngợp.
Nơi chớp mũi là hương hoa đào, cây tùng mát lạnh. Lọt vào trong tầm mắt bọn họ là rừng đào trăm dặm, còn nhóm bọn họ đã ở trong quảng trường thị trấn cổ xưa nhộn nhịp.
Náo nhiệt, đến từ những người thuộc các khu vực khác đã được dịch chuyển tới, đến từ du khách khác.
“Đấy, lại là khu du lịch.”
“Đây là Đảo Hoa Đào sao?”
“Hình như là thế, lần này thi tố chất ở Đảo Hoa Đào?”
Đảo Hoa Đào là hòn đảo nội địa lớn nhất nước Đường Tống, nằm trong lãnh thổ của Châu Điền Nam, cũng là một hạng mục du lịch văn hóa quan trọng.
Phỏng chừng cũng là sản nghiệp của Viện Lộc Sơn.
Ha ha ha.
Bên cạnh cũng có khán phòng khổng lồ y thế, xem ra bên trong thị trấn sinh hoạt đầy cổ điển cỡ lớn này lại thu hút một làn sóng du khách.
A Điêu không cần bấm ngón tay tính toán cũng biết hiện tại dám cá Tạ Ngọc Khanh đang ở trong trấn nhỏ mua quần áo.
Chu Dịch cười: “Tôi cũng có cổ phần ở đây, không biết mua đồ có được giảm giá hay không.”
Bưng thân phận tổng giám đốc quyền lực nói mấy lời bình dân.
A Điêu nhìn anh ta mỉm cười bảo: “Nếu như có thể giảm giá?”
Chu Dịch hiểu ý: “Nhất định mời khách, em A Điêu muốn ăn cái gì cũng được.”
Viên Thuật khó chịu lắm, cảm thấy Trần A Điêu là người không có tí tiết tháo gì, gặp một người là đổi một người.
Thác Bạt: Đổi cứt, nó có thể muốn hết hoặc hoàn toàn không muốn ai cả.
Giang Gia Nãi bên cạnh nhìn Chu Dịch bằng ánh mắt rất bất đắc dĩ.
Rõ ràng là đồng đảng của tôi, cùng nhau đấu tranh trong nhiều năm, vậy mà một khi bị treo lên đánh thì người anh em lại phản bội nhanh như vậy, thiếu điều gọi người ta luôn là bà chủ Trần A Điêu.
A Điêu vô cùng hài lòng đối với một người thông minh như Chu Dịch. Cô quan sát quanh quất, khám phá rừng đào dài bất tận bên ngoài thị trấn Đảo Hoa Đào, một nơi có quy mô không hề nhỏ, nó có một mảng lớn mây mù bao phủ. Không biết nguyên nhân đến từ thời tiết hay là điều gì.
(P12)
Dù sao... Viện Lộc Sơn luôn có bố trí.
Khi A Điêu thả lỏng trong lòng.
“Tào Quyện Chi?” Bách Lý Nhàn Quân bỗng nhiên ngạc nhiên kêu lên.
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Thế tử gia phong độ ngời ngời đi đến, trong tay còn mang theo bữa sáng và trà sữa.
Hai phần.
“Em Nhàn Quân, cái này dành cho em.”
Người tên Bách Lý Nhàn Quân này có đầy đủ tất cả tệ nạn của người trong xã hội thượng lưu: xem tầng lớp khi nói chuyện. Thân phận Tào Quyện Chi cao, tất nhiên ả chịu đưa mắt xanh, đồng thời rất vui vẻ trước sự săn sóc của đối phương. Ả toan cầm lấy.
“Cô nương A Điêu, cái này dành cho cô.”
Mẹ kiếp!
Mọi người: “?”
Tống Linh nhướng mày, Từ Duệ nhíu mày, lạnh lẽo nhìn lướt qua người này.
Thế tử gia bưng nước chuyên nghiệp?
Trần A Điêu sẽ bùng nổ sao?
Thật ra A Điêu ngạc nhiên lắm. Cô không biết người này có còn nhớ rõ ngày đó đã gặp mình tại chùa miếu hay không. Lúc ấy trông sang Thế tử nhà họ Tào, Tào Quyện Chi, phần tinh thần của người này thoạt trông bình thường, đủ leo lên tầng lớp con cưng của trời tại Kinh Đô nhưng không đạt đến cấp độ quái thai của top 20. Ví bằng thực lực y vững vàng ở cấp thượng Ly Trần, không đến Vi Quang, thành tích thi này cũng bình thường.
Suy cho cùng không phải nhất loạt các thiên tài đều giỏi thi cử, kỳ thi Văn này không nói lên bất cứ điều gì.
Tuy nhiên cô so sánh y với Bách Lý Hóa Việt, phần tinh thần của Thế tử nhà họ Tào Tào Quyện Chi trông còn bình thường hơn, như vậy có có bình thường không?
Bất thường.
“Bồn Cầu, có phải có Đồ Cấm Kỵ cũ đời đầu tiên giúp ẩn giấu tố chất phần tinh thần không?”
Bồn Cầu: “Có đấy. Rất hiếm nhưng có, thường được sử dụng để ngụy trang, hoặc cao cấp hơn thì dùng để nuôi dưỡng tinh thần.”
A Điêu: “Nuôi dưỡng?”
Bồn Cầu: “Khó để nói rõ. Nếu chỉ là loại ngụy trang chính là che giấu tố chất tinh thần, còn giả như nó là loại nuôi dưỡng, vậy phần tinh thần của người này đặc biệt. Là biến dị hoặc có bí pháp đặc thù khai thác tiềm năng phần tinh thần, tương tự như phương pháp tu luyện ý chí của cô.”
A Điêu hiểu rồi, có điều Tào Quyện Chi này cũng là người biết co biết duỗi, hôm nay tới để hòa hoãn mối quan hệ?
Ôi, sức ảnh hưởng của hạng 3 trong kỳ thi Văn tốt ghê đó.
“Cảm ơn anh mỗi tội người ta lại thích ăn phần của chị Nhàn Quân hơn… Được rồi được rồi, người ta không có ý muốn cướp đâu nhưng người ta dị ứng với bột mì đó, Thế tử gia tuyệt đối đừng đổi với chị ấy vì người ta nha, người ta ăn cái này cũng được.”
Nói xong, cô muốn lấy phần của mình, đứng đắn chững chạc biết lý lẽ tót vời.
Biểu hiện của Tào Quyện Chi hơi cứng đờ, cái gì, dị ứng gì?
Mọi người: “!!!!
Hai giáo viên tính luôn cô Ớt Xanh: “...”
Cho dù có là người mười châu phía Bắc mới quen A Điêu, họ không chỉ một lần thấy con nhóc này thở phì phò hì hục ăn hết 3 cân bánh bao thịt gạch cua.
Bách Lý Nhàn Quân, người vốn tự kiềm chế giữ thân phận chứ không muốn để lộ nhược điểm, cuối cùng không nhịn nổi nữa!
(P13)
Người bình thường ai lại nhịn được cái này? Bạn nhịn nổi không?
Tống Linh cảm thấy đổi lại là chính mình... có khi cô ấy cũng sụp đổ.
A Điêu quá tệ rồi.
“TQẦI A ĐFÊR! MÀE SÓ OỘS QỒF!”
Lời này vang vọng trong khu vực ấy, khiến những người khác đồng loạt ghé mắt xem, bao gồm cả bọn Ôn Thược Dược.
Vừa nhìn, à, lại là Trần A Điêu?
Đúng lúc này cách quảng trường hai con phố, Tạ Ngọc Khanh còn đang ướm quần áo. Tới khi hỏi Trần Dương, thằng nhóc này chỉ nói một câu.
Tốt tốt tốt, đẹp quá!
Sinh con trai để làm gì? Nó làm được cái gì? Khen người ta mà chả có tí thật lòng gì!
“Phu nhân, chị thấy thế nào? Chị thấy người thiếp này …”
Tạ Ngọc Khanh cố ý khoe khoang trước mặt Từ Chiêu Ẩn, mấy người hầu ma ma đều không thấy ngạc nhiên gì cả. Hên sao thật sự họ không cần dối lòng để khen ngợi, đẹp mắt thật.
Đại khái phu nhân ứng phó cũng dễ.
Hôm nay Từ phu nhân chỉ mặc quần dài cùng với áo sơ mi trắng rộng. Từ đầu bà ấy còn đang lật tạp chí trong cửa hàng, nay nghe vậy bèn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khẽ đẩy cặp kính dành cho giới nữ một cách nhã nhặn xuống và nói thản nhiên: “Gọi điện thoại cho ông nhà xem?”
Nhìn Từ phu nhân không thèm để ý đã đi ra ngoài gọi điện thoại, Tạ Ngọc Khanh ở phía sau trợn trắng mắt: “Đàn ông thì sao quan tới quần áo của vợ có đẹp hay không, không phải thứ họ muốn là thân người… Quên đi, mua hết.”
Bà ta vừa muốn quẹt thẻ để trả tiền, người trong cửa hàng nói rằng đã có người trả tiền.
“Ủa, trước đó tôi còn chưa chọn xong, sao đã trả tiền?”
“Vừa rồi phu nhân kia có cổ phần ở trấn Hoa Đào chúng tôi, nói là tính vào sổ cho bà ấy còn ngài cứ mặc sức lấy.”
“...”
Tạ Ngọc Khanh mang theo Trần Dương đi ra ngoài, vừa lúc nghe được động tĩnh bên quảng trường.
Điêu Điêu nhà tôi lại bị ăn hiếp? Ai?!
(P14)
.....
Tại quảng trường, A Điêu bị người ta rống vô mặt là thế mà lại nhìn về một nơi.
Áo sơ mi hoa, quần đùi đỏ, đeo kính râm, sải bước đến và nhìn Bách Lý Nhàn Quân: “Cô rống em ấy làm gì? Em A Điêu yếu đuối, không thể chịu đựng được âm lượng như vậy. A Điêu, tới đây đưa cho em bữa sáng này. Hả, có rồi à?”
A Điêu: “Là do anh họ Tào này tặng đấy.”
Tào Quyện Chi cười, chào hỏi Triệu Nhật Thiên: “Đã sớm nghe thấy uy danh của đại ca Triệu, hôm nay được gặp mặt làm tôi lấy làm vinh hạnh.”
Triệu Nhật Thiên gật đầu, tự nhiên cầm lấy bữa sáng trong tay A Điêu và đưa cho cô bữa sáng trong tay mình.
Sắc mặt Tào Quyện Chi không thay đổi.
Những người còn lại mơ tưởng viễn vông.
Tống Linh cảm thấy nếu mình không biết gốc gác, có khi cũng sa xuống hố.
Nhưng hôm nay người tới thật nhiều.
Nhiều hơn hẳn những người tới xem bài thi Văn, đợt kiểm tra tố chất được người ta chú trọng cùng cực hẳn hoi.
Tống Linh quan sát bên cạnh, vốn cô ấy đã nhìn thấy người nhà mình nhưng rồi cũng thấy được anh em nhà họ Tiêu.
Không khéo sao trên tay Tiêu Khiết La cũng mang theo một túi đồ.
Vừa lúc chạm mặt Triệu Nhật Thiên.
Nhìn thấy động tĩnh bên phía Triệu Nhật Thiên, Tiêu Khiết La lại cúi đầu nhìn trà sữa và bữa sáng trong tay rồi quay đầu truyền âm hỏi Tiêu Cận: “Gần đây em tu luyện không được như ý à? Sao lại xấu tính thế này.”
Cố tình dỗ dành chú ấy mua cái này để tặng con nhóc.
Kết quả là va vào cảnh này.
Từ đầu không phải là chuyện lớn gì vì vẫn chưa đưa ra ngoài, hẳn A Điêu cũng cảm thấy mình nên giải vây cho người anh này, gì thì gì cô vẫn cần dựa vào chú ấy trả tiền lương. Toan mở miệng, bỗng chợt người của Bộ Thực thi Pháp luật xuất hiện.
Các giáo viên của Viện Lộc Sơn ở đây cau mày.
Cao thủ không gian của Bộ Thực thi Pháp luật, cũng chính là lãnh đạo tên Lam Sơn, nghiêm trang đi ra và thả Bách Lý Hóa Việt cùng với Khúc Hãn Xuyên.
Mọi người cho rằng Bộ Thực thi Pháp luật nể mặt hai nhà nên cố tình đưa người ta tới. Một bên lấy làm tiếc vì không thể kiểm soát hai người này thêm mấy ngày, một bên than thở sự lớn mạnh của hai nhà Khúc và Bách Lý.
Mỗi tội phán đoán của họ đã sai.
Lam Sơn thả người ra rồi lại đảo mắt nhìn quanh, mỉm cười nói: “Xin lỗi các vị, về một vụ án giết người gần đây, hiện tại việc điều tra đã kết thúc, còn cần tìm vài người liên quan nhằm xác nhận chứng cứ ngoại phạm. Thưa mấy thầy cô tại Lộc Sơn, tôi chỉ cần ghi lại chứng cứ ở đây là được, không ảnh hưởng đến kỳ thi tiếp theo.”
Ông ta tiện tay lấy ra một danh sách, đọc trước mặt mọi người: “Bách Lý Hóa Việt, cậu ở đâu lúc xảy ra vụ án?”
Bách Lý Hóa Việt lạnh nhạt: “Tại phòng đấu giá Hắc Sơn.”
“Khúc Hãn Xuyên, còn cậu thì sao?”
“Tôi cũng đang ở phòng đấu giá.”
“Tốt, tiếp theo là... Triệu Nhật Thiên, anh ở đâu?”
“Tôi? Tôi ở tại Địa Đàng Nhân Gian, chỗ của em gái mình.”
“Bao lâu?”
Mi tâm Triệu Nhật Thiên khẽ động: “Vẫn luôn ở đấy.”
Lam Sơn: “Luôn luôn?”
(P15)
A Điêu mơ hồ cảm thấy lão chó này muốn gây chuyện nhưng lại không thể nói dối. Thế là cô vừa phỏng đoán tâm tư đối phương vừa điều khiển Triệu Nhật Thiên đáp lời: “Đúng rồi.”
Lời này vừa dứt, Lam Sơn đăm chiêu: “Hai người có quan hệ gì?”
** má!
“Em gái nuôi.”
“Ồ? Một đêm?”
“Làm gì?”
“Thảo luận thi cử và học tập trận pháp.”
“Cả đêm đều thảo luận?”
“Đúng vậy.”
Vào khách sạn đọc kịch bản?
Ai nấy xì xào bàn tán, tuy nhiên từ đầu A Điêu đã cố tình, cô muốn làm cho người ta hiểu lầm. Trước hết có thể rửa sạch chuyện chị dâu, tránh mang chuyện này tới Kinh Đô ảnh hưởng Tạ Kính Dư, hiện tại cô không muốn gây hấn với phụ nữ này. Thứ hai, như vậy cũng có thể tăng cường chứng cứ ngoại phạm của 2 thân phận.
Quan trọng nhất là để cho thân phận A Điêu này gián tiếp dính lấy danh tiếng nhà họ Triệu.
Than ôi, có người vừa sinh đã là con nhà quyền quý.
Cô không có triển vọng thế đâu, tự mình tạo ra một phân thân đứa con trai đi vào giới nhà giàu, tiếp đó tự mình thông đồng với phân thân này gián tiếp tiến vào đó luôn.
Tự chinh phục bản thân, tự kết hôn với chính mình.
Mấy người thảo luận càng dữ dội thì hình tượng xây dựng của tôi càng phong phú lớn mạnh, để tôi xem đám hoàng tử là ốc còn không mang nổi mình ốc tính làm sao, hừ hừ hừ!
Hoàn hảo!
Bồn Cầu: “...”
Thật là độc hại.
Lam Sơn gật đầu, quay đầu hỏi tiếp: “Đoan Mộc Thanh Ương, lúc ấy cô ở đâu?”
Mọi người ngước mắt lên nhìn lại, chỉ thấy trong một khu vực nào đó cách đây không xa, có Đoan Mộc Thanh Ương đứng một mình.
Người này có phong độ cực tốt, không cao ngạo ngang ngược giống Bách Lý Nhàn Quân, lại không mang theo hơi thở nữ vương mãnh liệt như Tạ Kính Dư, mà ôn hòa như nước, biết kiểm soát và đoan chính. Cô ấy nghe vậy đã trả lời hời hợt: “Đang cứu người.”
Lam Sơn gật đầu: “Đàm Đài Dụ, anh ở đâu?”
Vẻ mặt Đàm Đài Dụ nhạt nhẽo: “Có việc tìm cô nương Đoan Mộc, đang trên đường đi qua.”
“Có chuyện gì?”
Mặt Đàm Đài Dụ hơi xanh mét nhưng hắn vẫn nói trước mặt mọi người: “Muốn hỏi xem cô ấy nghĩ gì về hôn nhân trong tương lai.”
Ngừng tạm rồi bổ sung.
“Vì chính tôi.”
Như vậy muốn đẩy Thái tử ra.
Bách Lý Hóa Việt và Khúc Hãn Xuyên đều âm thầm cười gằn: Giờ Thái tử muốn an toàn trở ra? Đừng nói Lam Sơn này sẽ tới xử lý giúp Thái tử đấy.
Mọi người không rõ tình huống cứ quay qua quay lại xem hai người, dòng họ nhà vua và nhà họ Đoan Mộc?
Đây có tính là thổ lộ không?
(P16)
A Điêu đăm chiêu, cảm thấy cô gái Đoan Mộc Thanh Ương này thật xui xẻo. Trông xinh đẹp thế này mà đường hôn nhân không thuận lợi, quanh mình toàn là đám đàn ông cặn bã man trá rắp tâm xoi móc.
Lam Sơn lại quay đầu hỏi: “Hạ Tam Lộc là ai?”
“Hả? Tôi? Tôi mà cũng bị hỏi?”
“Chính là cậu, lúc ấy cậu đang làm gì? Tôi tra ra được cậu cũng ra khỏi phòng đấu giá.”
“Hả? Tôi? Tôi... Tôi cũng đi đuổi theo cô nương Đoan Mộc.”
Mọi người: “???”
Mấy thầy cô nhìn nhau, cho bọn nó chỗ tu luyện tốt thì không không cần, cả đám cùng chạy ra ngoài đuổi theo tới lui làm gì.
Gây sự?
Mặt Hạ Tam Lộc trắng bệch, ấp úng, cuối cùng dưới sự chất vấn nghiêm nghị của Lam Sơn, cậu ta thốt lên: “Tôi tự đi đề cử để mình ở rể!”
Ôi, ôi!
Mặc dù A Điêu đã nhìn ra một ít chuyện bí ẩn bên trong tại phòng riêng từ sớm nhưng đâu có ngờ người này còn đề cử mình những hai lần.
Đây đúng là người ở rể chuyên nghiệp mà?
Hạ Tam Lộc vừa nói lời này, ánh mắt mọi người đồng loạt lướt về phía Đoan Mộc Thanh Ương.
Cô ta vẫn lạnh lùng, dường như không quan tâm nhiều đến điều đó.
A Điêu lấy tư duy nhanh nhạy của mình để phỏng đoán, cảm thấy Lam Sơn hoặc thay Thái tử giải quyết vấn đề; hoặc đang suy nghĩ cách gì để kết thúc mọi chuyện trọn vẹn bèn đẩy chuyện sang bên Viện Lộc Sơn, để cho bọn họ tự mình xử lý, còn ông ta và Bộ Thực thi Pháp luật an toàn lui ra.
Ngặt nỗi Lam Sơn hốt nhiên tỏ vẻ vô ý nói một câu: “À? Sao ai bị hỏi cũng nói tới chuyện thông gia mỗi tội tôi lại nhớ trước đây cô nương Đoan Mộc có hôn ước từ bé với… Triệu đại nhân?”
Cái gì?
A Điêu và Triệu Nhật Thiên đều ngỡ ngàng, biểu hiện nhất trí đầy quái dị.
Còn biểu hiện Đoan Mộc Thanh Ương bên kia lập tức thay đổi.
Cái gì mà chững chạc đoan chính, chúng đã sụp đổ trong khoảnh khắc. Cô ta nghiêng đầu nhìn xem, ánh mắt đảo qua Triệu Nhật Thiên.
Lại lướt qua A Điêu bên cạnh Triệu Nhật Thiên...
Mà mọi người lại nhìn Triệu Nhật Thiên và A Điêu, rồi liếc sang Đoan Mộc Thanh Ương cùng với Đàm Đài Dụ và Hạ Tam Lộc cách đó không xa.
Má má má!
Kỳ thi còn chưa diễn ra mà cảnh đẫm máu đã tới?
A Điêu bị sốc ba giây nhưng nhanh chóng vỡ lẽ loại bug siêu lớn này đã bỏ cô vào chiến trường đẫm máu vô tận. Phải mà làm không tốt, thân phận cơ thể chính của cô sẽ biến thành người thứ 3, rất có thể sẽ bị nhà họ Đoan Mộc gi ết chết.
Cô cũng ý thức được đây là chiêu cay độc do lãnh đạo Bộ Thực thi Pháp luật tên Lam Sơn này nghĩ ra: muốn để Bộ Thực thi Pháp luật thoát ly cuộc tranh đoạt giữa hoàng tử và Thái tử thì phải làm một mánh lới càng lớn hơn, để sức chú ý của mọi người dời đi.
Trên đời này còn có sức nóng hơn cục diện hiện tại sao?
Không hoàn toàn làm tổn hại đến lợi ích thực tế của tất cả mọi người mà lại có thể chia sẻ rủi ro đầy thiết thực, hoàn hảo!
** má! Chó Lam Sơn, ông được lắm!
Mặc dù không làm tổn hại đến kế hoạch trước đó nhưng cách để kết thúc chuyện này chính là để cô ngã vào.
Tối thiểu làm không xong còn mất luôn danh tiếng.
Sau khi A Điêu hoàn hồn lại, cô lập tức giật mình: “Ôi thì ra là như vậy, hèn gì hồi trước anh trai luôn nói mình có người trong lòng là định mệnh cả đời, chẳng qua người ta không thích anh ấy nên anh mới ph óng đãng không kiềm chế, yêu tự do cũng nên. Thì ra là thế.”
(P17)
Mẹ nó, tôi muốn nhảy ra, phải nhảy ra.
Trần A Điêu đây trong sạch!
Vậy mà khi A Điêu nói vậy, khéo sao… Tạ Kính Dư và Triệu Ý tới.
A Điêu vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Kính Dư thẫn thờ đè nén cơn tức, cũng nhanh chóng nhận ra thần sắc biến hóa đầy vi diệu của Đoan Mộc Thanh Ương.
Ăn lờ rồi!
Người này biết chuyện vùng biển phía Nam?! Mẹ kiếp! Hèn gì cô ta cân nhắc chuyện thông gia những vẫn kháng cự nhà họ Triệu tới thế, hèn gì cô ta không liếc một cái về Triệu Nhật Thiên, mà có liếc thì cũng là liếc ánh mắt hình cây đao trong mùa đông khắc nghiệt.
A Điêu: “...”
Triệu Nhật Thiên: “...”
Triệu Ý: “?”
Vì sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy?
Tại sao ư, bởi vì anh cũng bị mắc kẹt, anh Triệu to lớn ạ.
Rừng đào trăm dặm, ngàn dặm gửi hương thơm, một thế giới đẹp nhường này nhưng vì đâu bầu không khí lại quỷ dị như vậy?
Tiêu Cận cúi đầu, ngón tay ấn mi tâm.
Nói cách khác, một cái lồ ng thật hoàn hảo là thế vậy mà cuối cùng lại bị thay thế bằng một cái lồ ng không được hoàn mỹ cho lắm nhưng đầy mánh lới và máu chó.
Như vậy hoặc cơ thể chính làm người thứ ba hoặc phân thân là người thứ ba, chọn cái nào đây?
Đây là một câu hỏi hóc búa.
Có điều dù có chọn thế nào, dù xung quanh đây toàn là hoa đào, thì cũng toàn sừng là sừng nơi nơi.
Thật nhiều thật nhiều cặp sừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.