Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 143: Tìm người




Edit + Beta: Basic Needs
………..
Giang Chu phát hiện ra mình gặp phải một tin dữ khi hãy còn khắc khoải.
“Các vị, e rằng các anh chị không thể rời đi, phải ở chỗ này đủ 12 tiếng. Chung quy lỡ mấy anh chị đi ra ngoài giúp những thí sinh này thì không được hay lắm.”
Dưới quy tắc của Viện Lộc Sơn, mẹ nó ai dám giúp cơ chứ; vùng núi hoang sơ cỡ này thì chờ 12 tiếng có gì hay. Chửi rủa trong lòng thì chửi vậy thôi nhưng bề ngoài từng người đến từ các ngành giáo dục hàng đầu đều khúm núm, cười như gió xuân. Họ hệt một cô con dâu nhỏ vừa qua cửa ở khu vực phong kiến thời xưa, ăn xong vẫn chưa dám ngồi xuống, chỉ có thể đứng bên cạnh hầu hạ người ta ăn cơm.
Hầy, trước mặt Viện Lộc Sơn, khó cho bọn họ quá.
.....
Ba giờ sau, một đoàn tàu lơ lửng trên mặt đất đi vào ga tàu Nguyên Dương số 014 ở Kinh Đô. Vào thời điểm nó giảm tốc độ để cập bến, tàu đã đầy người, này thì hành khách, này thì người đi du lịch. Ngay cả khi không trúng giờ cao điểm giấc sáng và giấc tối, vẫn có kha khá người ngồi và trong số họ có một thiếu niên đẹp trai mặc đồ đen.
Mấy em gái học sinh vừa cầm điện thoại chụp lén, vừa xì xào bàn tán như cắn phải thuốc l@c, mặt kích động tới độ đỏ lựng. Ngặt nỗi anh chàng đẹp trai này quá lạnh lùng, lông mày nhíu chặt, cả người được hơi thở lạnh lẽo như băng bọc lấy, hai tay khoanh ngực, ngỡ như đang chờ đợi trong nghiêm túc.
Người như vậy đặt ở trong quyển tiểu thuyết hay phim truyền hình nào cũng phù hợp làm nam chính số 1.
Thật lạnh lùng, thật tàn nhẫn, thích ghê á!
So với người thành tiêu điểm đám đông này, một người con gái cao gầy trong chiếc áo hoodie và quần tây quê mùa hệt như một viên sỏi ném vào cát. Ngay cả khi cô đeo khẩu trang che hơn phân nửa khuôn mặt trông có vẻ đột ngột nhưng không phải không có những người như vậy, thành ra không ai đoái hoài tới cô.
Cô xem tin tức trên tàu và bản đồ lập thể về khu vực trung tâm kế bên.
Một bên nhìn một bên nhớ kỹ tất cả dạng địa hình.
Một lát sau tốc độ tàu dừng lại, cửa mở ra, một nhóm người đông nghìn nghịt đi xuống… Mấy em sinh viên còn cố tình đi theo phía sau anh chàng đẹp trai chực cái đuôi nhỏ.
Anh chàng đẹp trai ra khỏi tàu, nhìn xuống địa thế, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ngồi một trạm nữa là tới.
Bởi vì không cách nào dùng thiết bị nên anh ta đành phải dùng sức mình đi mua vé. Khi anh ta vừa xoay người muốn ra khỏi sân ga… anh ta thốt nghe thấy tiếng gió trong không khí và mấy người la lên.
Xoạt!
Anh ta cúi xuống, có người đàn ông mặc đồ đen nhảy xuống trên công cụ bay chính thức phía sau anh ta vồ hụt và lăn tại chỗ, đoạn dùng chân quét một đường dữ dội về phía anh ta.
Anh chàng đẹp trai bỗng lộn ngược ra sau, tuy nhiên bị một người mặc đồ đen thứ hai, người vừa nhảy xuống sau lưng, giữ chặt cổ và ấn anh ta xuống đất.
(P1)
Biến cố này đã làm ảnh hưởng tới nhiều người, và nhóm mấy em học sinh hét lên.
Thanh niên cũng ngỡ ngàng, giãy giụa la to: “Mấy người là ai!”
“Việc đánh giá của Viện Lộc Sơn, là công tác chính thức, không thoát khỏi vòng sơ khảo, đã thất bại, mang đi!”
Giọng nói của người mặc đồ đen hùng hậu, vừa nói cho mỹ nam, vừa nói cho hành khách có mặt nghe.
Ngặt nỗi không đợi những người khác hoàn hồn, anh chàng này quýnh quýu khi nghe việc dự thi thất bại, thế là anh ta xoay người vùng vẫy, đấm mạnh vào lồ ng ngực người mặc đồ đen này. Bụp! Người mặc đồ đen có tài nghệ dũng mãnh, nhảy vọt lên rồi trở mình trong không trung và rơi xuống đất. Một người đàn ông mặc đồ đen khác đã liên tục dùng nắm tay đánh bụp bụp bụp vào xương lưng và huyệt đạo của anh chàng đẹp trai nhanh chóng và dữ dội từ phía sau. Bụp bụp hai cái đã đánh người ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất và bị ấn xuống bằng một tay.
Ở một bên khác, người đàn ông mặc đồ đen nhảy lên lật mình giữa không trung, sa xuống đất, dùng ngón chân chạm nhẹ lên mặt đất và nheo mắt. Người này liếc nhìn những chấm đỏ trên đồng hồ xong bèn bật người lên mãnh liệt, bay hướng về phía người con gái vận áo hoodie đang trốn trong đám đông nhằm né tránh và muốn rời đi.
Vừa thấy đối phương hùng hổ, người con gái vận áo hoodie lui về phía sau một bước hệt như đang bối rối… Tiếp đó trước khi bàn tay của người ta bắt được vai mình, cô giữ cánh tay của người ta ngay lập tức và nghiêng mình xoay người.
Rầm!
Một cú ném ngang vai mạnh mẽ.
Người đàn ông áo đen cảm thấy máu thịt trên người đau như thể bị một cây búa nặng nề nện lấy.
Ngay sau đó, A Điêu nghiêng người tránh cú đá chân bên của một người đàn ông mặc đồ đen khác từ phía sau, đồng thời nâng cao chân ra đòn đá bên chân sang ngang nhằm phản kích.
Đá ngang như dư ảnh, sảng khoái quyết đoán.
Bùm! Đối phương bị đòn chân bên đá bay ra xa hơn ba mét. Hắn quỳ xuống nắm lấy phi tiêu sao bay xoắn ốc trên thắt lưng, đầu ngón tay ném ra, dòng điện ập đến theo đà phi tiêu lao tới. Khi sắp găm vào người A Điêu, đầu vai cô hạ xuống, áo khoác rơi khỏi tay, áo cuộn lại và hất lên, sức lực vừa cương vừa nhu, đánh trả thật chính xác.
Người mặc đồ đen biến sắc, chật vật né tránh sang bên cạnh, phi tiêu xoắn ốc rơi xuống đất sẽ không làm điện giật chết người, song vẫn dễ khiến người ta cứng đờ vì điện.
Kẻ này khó chơi quá, tên này ngẩng đầu thở hổn hển và hét lên: “Mẹ kiếp, nơi đâu có một con cá lớn, anh em đâu mau tới đi!”
Còn gọi thêm người?
A Điêu lập tức đưa một tay chống lan can nhảy bật qua mấy lần và biến mất hút ở đầu bậc thang. Ngặt nỗi người mặc đồ đen gần đó cưỡi công cụ bay nhanh hơn, vút một cái đã có bảy tám người đuổi theo lên không trung.
Nhà ga khổng lồ đã trở thành một nơi để đuổi bắt.
“Đẹp trai quá đi!”
“Ghê gớm thật! Có phải là học sinh thi vào Lộc Sơn không? Thật sự rất ngầu!”
(P2)
“Hẳn chỉ thi cách thi đấu… Đẹp ghê á.”
Mấy em gái học sinh ở phía sau nhìn anh chàng đẹp trai bị một người mặc đồ đen kéo đi, rồi lại nhìn sang chị gái trẻ tuổi quê mùa, bỗng nhiên họ cảm thấy anh chàng đẹp trai không còn thơm nữa.
Giả như anh ta không thể thoát khỏi chuyện này trước khi kỳ thi kết thúc, vậy chính là thất bại trong kỳ thi.
Dởm thế?
Vẫn là chị gái kia hay hơn.
Tầng trên là sảnh của nhà ga, người đến người đi, mặt đất rộng rãi và sáng sủa vô cùng, khắp mọi nơi có thể nhìn thấy lữ khách ăn mặc gọn gàng với thân phận không tầm thường, vậy mà hôm nay họ phải nhường đường cho một sự kiện!
Khi A Điêu nhảy ra khỏi khúc đầu bậc thang, công cụ bay sau lưng lao tới, tám người đàn ông áo đen lần lượt bao vây, nhảy xuống và bao vây cô từ bốn phương tám hướng.
E rằng họ toàn là dân tinh anh trong quân bộ, hẳn cũng theo quy định không thể sử dụng linh năng, cùng lắm sử dụng một số vũ khí điện giật hỗ trợ. Ít người là chuyện may mắn chứ nhiều người là điều phiền toái cùng cực, làm cô trễ nãi thời gian.
Quan trọng nhất là A Điêu không xác định được liệu thành viên bên đối phương có càng ngày càng tăng lên hay không. Theo lý thuyết không có khả năng một đám người đối phó với một mình cô. Chả lẽ cô xui vậy sao?
Bồn Cầu dùng linh hồn hỏi: “Nếu có gì thì sao?”
** má!
Cô không có thiên phú cho lắm khi bàn về kỹ xảo cách đấu, giờ đây cô chỉ dựa vào phần tinh thần cường hãn, phản ứng siêu cường cùng thể chất mạnh mẽ mà thôi. Một khi bị vây công và phạm vi phản ứng thu nhỏ dần, thế thì cô bị đánh là cái chắc.
Tâm tư của A Điêu linh hoạt hẳn trong phút chốc, cứ dựa theo thiết lập bình đẳng, âu cô cũng có thể dùng một số món vũ khí.
Không muốn bị tám người vây hãm, A Điêu đảo mắt, đột nhiên bùng nổ một lần trợ lực chạy nhanh, nhao thẳng về phía một người mặc đồ đen ở đằng trước…
Nhảy lên, một chân giẫm lên vai, một chân đá vào hàm dưới người ta, tiếp đó lộn ngược người, khéo sao rơi vào công cụ bay do một người bận áo đen điều khiển. Ngay lập tức người này cho công cụ bay hạ cánh, nhưng A Điêu hoàn toàn đâu muốn cướp công cụ bay, thay vào đó cô mượn công cụ bay để nhảy lên độ cao vài mét một lần nữa. Một tay của cô bấu vào kêu cáp phụp, giữ chặt cánh tay của một bức tượng, cứ thế treo lơ lửng trên vách tường.
(P3)
Bức tượng cung thủ đẹp trai và khỏe khoắn, tay cầm cung tên, vác theo ống tên, đôi mắt nó sáng rực chực thể thấy được A Điêu... A Điêu quyết không nhìn nó, thay vào đó cô mau chóng tháo cung và ống tên trên người pho tượng. Khi mấy người mặc đồ đen giẫm lên công cụ bay đuổi theo ở độ cao bảy tám mét để bắt cô, cô buông tay, rơi xuống.
Trong lúc rơi xuống bèn cấp tốc kéo cung gương tên.
Cách săn bắn đơn giản và cổ xưa nhất, không khí như vải bị xé.
Bắn vút đi một mũi tên giữa không trung. Lúc người trúng tên rơi, A Điêu đã hạ xuống đất và kéo thêm mấy mũi tên nữa. Nói gì thì nói vẫn nhanh tột cùng, nhanh tới nỗi dường như cô không cần phải nhìn đến cùng bọn họ ở nơi nào đã tập trung được ngay vào bọn họ.
Không chệch một tên nào.
Sau mấy lần đã giải quyết xong. Bởi lẽ không cách gì đụng tới áo giáp cũng như bị cấm dùng linh năng, mỗi mũi tên cô bắn vào vị trí khí huyệt* không gây chết người, chỉ làm họ mất sức chiến đấu tạm thời, trừ khi họ chữa trị vết thương.
*Khí huyệt: nằm ở 0.5 tấc dưới rốn của đường giữa bụng.
Đoạn, A Điêu thừa cơ cấp tốc lục soát người, đồng thời tháo đồng hồ đeo tay, tín hiệu và thậm chí cả phi tiêu ngôi sao bay xoắn ốc trên người họ, tiếp đó nhanh chóng bỏ chạy.
Khi chạy qua sảnh lớn B, cô nghe thấy động tĩnh. Thế là cô quay đầu lại và nhìn thấy bên kia cũng có người chiến đang đấu dữ dội, có vẻ bị những người mặc đồ đen quấn lấy y thế.
Tề Biệt Viện ở năm châu phía Bắc?
Giỏi quá, kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ nhường này, thậm chí phần tinh thần của cậu ta...
A Điêu nhướng mày, gấp gáp rời đi.
Bồn Cầu: “Bên ngoài thì Liên Đình Bích đứng đầu. Thật ra năm châu phía Bắc này hệt phía Nam, ai nấy đều trí trá giả làm heo ăn thịt hổ.”
A Điêu: “Móc mỉa tôi hay móc mỉa người kia trong lớp tôi?”
Bồn Cầu: “Đều như nhau.”
....
Thật ra, A Điêu gặp phải Tề Biệt Viện ở trạm này không có gì đáng ngạc nhiên vì khoảng cách theo đường thẳng ngắn nhất giữa điểm thi sơ tuyển là Ớt Xanh Da Hổ Số 13 và Kinh Đô là theo hướng này. Đây cũng là một trong những tuyến chính, nhưng về cơ bản bạn muốn đi qua trạm này hay không lại tùy thuộc vào việc bạn dừng ở trạm nào mà thôi.
Và sau khi cô rời đi, Tề Biệt Viện nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu nhìn. Cậu ta chỉ nhìn thấy một hình bóng biến mất ở góc đường và không lâu sau cậu ta đã gặp khá nhiều người.
Ai nấy toàn là những người vừa đến từ điểm dự thi, đoạn, ai nấy nhanh chóng rẽ sang trạm gần với nơi check-in nhất.
Cũng có những người chọn các phương tiện giao thông khác, thậm chí có người vận dụng tất cả các cách thức khéo léo, nhưng càng có nhiều người bị những người mặc đồ đen nốc ao.
Trông thấy được có kha khá người anh tuấn lạnh lùng siêu lợi hại là thế nhưng không qua nổi mấy hiệp đã bị bắt.
(P4)
.....
Bộ phận thông tin thuộc thẩm quyền của Viện Lộc Sơn, trên hai bên màn hình đều là chấm đỏ và chấm xanh lít nha lít nhít.
Một bên màn hình thuộc về nhóm người tham gia thi cử, tổng cộng 15 điểm thi, mỗi điểm thi có 2,000 người, cả thảy 30,000 thí sinh hoặc là nói 30,000 chấm đỏ. Giờ đây chúng nằm rải rác khắp Kinh Đô, nhưng chủ yếu tập trung tại từng khu vực giao thông khác nhau.
Còn màn hình bên cạnh là 60,000 chấm màu xanh đại diện cho người mặc đồ đen, được điều động tạm thời từ quân bộ nhằm bắt giữ những thí sinh tham gia.
Quy tắc trông đơn giản là thế nhưng thật ra có rất nhiều con đường để đi.
“Kỳ thi sơ tuyển này nhằm kiểm tra đơn giản hai năng lực, đầu tiên là sức chiến đấu thuần túy, thứ hai là khả năng đối phó, tổng hợp lại chính là khả năng sinh tồn thực chiến. Linh khí sống lại đã lâu như vậy, nếu vẫn một mực được cho ăn tài nguyên nhằm nuôi ra tu vi thì cũng là phường tầm thường, có nhận cũng vô dụng. Chẳng qua là đổi sang một chỗ khác để lãng phí tài nguyên.”
Thiếu thiên tài dưới gầm trời này sao? Thứ thiếu chính là thiên tài biết thích nghi mạnh mẽ.
Còn dạng thiên tài được chăm bẵm kia lại thật sự vô dụng.
Viện Lộc Sơn vô cùng hà khắc trong phương diện này. Song cho đến nay, họ không có bất kỳ một sự thiên vị nào cho người tham gia thi tuyển vì dữ liệu giám sát sẽ không được tiết lộ.
Tất cả mọi thứ đang được tiến hành bí mật.
.....
Hai giờ sau, A Điêu, người đã xuất hiện trong thành phố, đi vào phòng riêng của một quán net tại một con hẻm sầm uất.
Đằng ấy thắc mắc vì đâu cô không vội vàng tới ký tên?
Bởi vì cô thấy rằng mình chả cần phải vội.
Trước đó, A Điêu vừa nhìn động tác nhìn đồng hồ của người ta là biết ngay bọn cô, những người tham gia thi cử, đều bị định vị theo thời gian thực, còn những người mặc đồ đen này chính là khó khăn lớn nhất trong quá trình dự thi. Người áo đen sẽ bắt giữ, cản trở bọn cô đi tới chỗ ký tên.
Một khi không cách gì thoát thân xem như dự thi thất bại. Hết lần này tới lần khác mấy thứ như linh năng bị cấm cửa, bọn cô đành phải thông qua chiến đấu cá nhân và năng lực né tránh nhằm thoát thân.
Tuy nhiên, một số lỗ hổng có thể lợi dụng được.
A Điêu mở mấy chiếc đồng hồ của người mặc đồ đen, tìm được dây dẫn và quy tắc lắp ráp của chúng, đồng thời tháo luôn đồng hồ của mình để rồi cẩn thận nghiên cứu sự khác biệt giữa hai món đồ. Cô thử đôi lần đồng hồ chấm xanh trước khi cho dẫn kíp nổ của đối phương đến chỗ mình.
Các chấm màu xanh bao phủ đám chấm đỏ.
Tiếp đó cô tháo chip đồng hồ chấm xanh còn nguyên vẹn, cũng tháo luôn đám thiết bị vốn có của mình hiện đang bị vô hiệu hóa.
Bị vô hiệu hóa nhưng không có nghĩa là các linh kiện bên trong bị hỏng.
Không thể sử dụng trên cơ thể, vậy không phải tháo nó ra và lắp ráp nó ở nơi khác sẽ được à?
Bồn Cầu: “Cô không sợ nó cảm ứng được có thiết lập làm trái với quy tắc bèn chờ cô lợi dụng thiết bị làm gì đó là đánh giá cô thất bại ngay và luôn trong kỳ thi?”
(P5)
A Điêu: “Suy nghĩ nhiều rồi. Cậu cho rằng họ đang cảnh giác chuyện chúng tôi cầu cứu ai đó rồi đi thẳng tới lối tắt thật à? Trước đây tôi đã phát hiện trên chiếc đồng hồ này có hệ thống cảm ứng. Sau mỗi lần cảm ứng, độ sáng hoa văn trên đó thay đổi một ít. Nếu linh năng đã bị chặn, và tôi không nhận thấy nó đo đạc phần tinh thần, vậy nó chỉ đơn giản là cảm biến thông minh của trí tuệ nhân tạo cơ sở nhất. Về sau tôi mở đồng hồ ra và phát hiện bên trong có chip tính toán sức mạnh vũ lực tiên tiến nhất hiện tại, thứ này thường dùng để tính điểm theo cách đánh nhau. Do đó tôi đoán chừng nó theo dõi dựa vào thời gian thực và phán đoán mỗi một trận chiến mà người thi tuyển gặp phải, cũng bởi vậy sẽ tính toán điểm tích lũy.”
Bồn Cầu: “Ủa, không phải bảo chỉ cần người dự thi ký tên trước sáu giờ xem như thông qua à… Thành ra vẫn cần tính toán để xem mình muốn sống sót thế nào, biết đâu lại có lợi.”
Đương nhiên có lợi rồi, từ chuyện mấy người hiệu trưởng biết rõ rất nhiều người thật sự không thi vào Viện Lộc Sơn được nhưng vẫn dẫn họ đến Kinh Đô là biết ngay.
Đến Kinh Đô vào thời điểm biến động quỷ quyệt bây giờ sẽ có rủi ro, đụng nhẹ một cái là gặp chuyện sinh tử, hiển nhiên phải có lợi ích rất lớn mới đáng để mạo hiểm.
Thi không vào được cũng có chỗ cực tốt.
Thế là A Điêu từ bỏ cách thông qua đơn giản khi chỉ cần tới ký tên ở nơi này, cô bắt đầu chơi đùa đám đồng hồ.
Cô phải nhanh lên, bằng không người mặc đồ đen ở đằng kia sẽ sớm tìm thấy điều này. Cô không chắc liệu đối phương có nhận ra hay không khi các chấm màu xanh bao phủ các chấm đỏ, nhưng khi rất nhiều chấm màu xanh tụ tập ở đây thì đến sau cùng người ta vẫn nhận ra.
“Hên sao những chấm đỏ và chấm xanh này đều không có số, phỏng chừng nhằm bảo đảm thân phận bí mật cho người thi tuyển, tránh bị người khác tập trung và rình mò thành tích từ đầu; cũng tránh cho chuyện bị người gian ác nắm bắt tin tức bèn tới ám sát. Chỉ có khi tôi tới ký tên thì người ta mới chính thức hay tin.”
“Quả nhiên Viện Lộc Sơn này kín kẽ không một lỗ hổng, song, chắc mẩm họ có năng lực tìm tới tôi nhanh tột cùng.”
“Về mặt lý thuyết, hiệu suất càng tốt thì họ càng quan tâm, càng muốn thăm dò giới hạn cuối cùng của tôi. Cho nên vào đợt tiếp theo, nhất định bọn họ sẽ cho nhiều người tới hơn nữa.”
A Điêu nắm chặt thời gian dùng quang não trang ωeb xâm nhập vào hệ thống thông tin trong đồng hồ, nhanh chóng nhìn thấy toàn bộ điểm phân bố chấm đỏ.
Xem cái này để làm gì?
Bồn Cầu: “Cô muốn săn lùng họ?”
A Điêu: “Không, tôi chỉ muốn tìm người.”
Ngón tay của cô bắt đầu di chuyển, nhập cạch cạch một loạt các loại mã.
.....
Bộ phận Thông tin.
“Thú vị, cuối cùng đã có một người bắt đầu chinh phục hệ thống đồng hồ. Khốn nỗi đứa này quá liều lĩnh, động tĩnh có vẻ lớn đấy, có khi chuyện vừa rồi đã làm các đồng hồ khác có biến động.”
“Hả? Thế có khi sẽ bị vài người tham gia thi cử phát giác được, bắt đầu sửa đồng hồ theo.”
“Trước tiên ngăn tên này lại đã, tiếp đó bắt lấy luôn!”
Một đám cao thủ hưng phấn không thôi, bắt đầu nhanh chóng chặn đường và truy đuổi. Không bao lâu sau, đúng là hệ thống đồng hồ xuất hiện vài đợt thậm chí càng ngày càng nhiều, tới hàng chục hàng trăm lần do thám tấn công thật.
(P6)
Về cơ bản có thể xác định rằng những thí sinh này toàn là những người có trang bị về kỹ năng thông tin kỹ thuật cũng như năng lực phản trinh sát nhất định, ai nấy đều cố gắng có được lợi ích từ hệ thống này, đồng thời tránh chuyện bị đám người mặc đồ đen bắt đi.
“Cậu bắt được ở bên đó rồi? Bên tôi cũng có.”
“Ừ, bên tôi cũng có.”
“Khó làm ghê, có mấy người giỏi giang lắm. Tôi đoan chắc là người đứng đầu bên Học phủ Kinh Đô hoặc bên ba trường đại học hàng đầu.”
“Ha ha ha, cái này đã bị tôi chặn lại, định vị đã gửi đi rồi, bắt lại, nhanh lên!”
Một nhóm người phấn khích gây rối, sử dụng công nghệ mạnh mẽ để nghiền nát những thiên tài này một cách điên cuồng, và ngay sau đó họ cũng tìm thấy vị trí của A Điêu.
“Ồ, người khởi xướng này, xử con nhỏ đó!”
Thốt nhiên một quả xoài đập tới, thanh niên đang hưng phấn bị đập vào mà ngu cả người, người quản lý kề bên phía sau trừng trộ: “Đồ ngốc, xử cứt ấy. Vừa rồi có người thừa dịp hỗn loạn cùng với chuyện mấy cậu phân tâm khi bị tấn công đã mở cùng lúc camera của đồng hồ chấm xanh và đồng hồ chấm đỏ. Không thấy tần suất có vẻ sai à?”
“Hoặc người này là thí sinh đang tìm thân phận của thí sinh khác và định vị nhằm diệt trừ người ta, hoặc đồng hồ người này bị kẻ xấu lấy được. Toàn bộ khởi động chương trình cấp 2, tiến vào trạng thái lưới bảo vệ cũng như nâng cấp lớp cảm ứng đồng hồ. Chỉ cần phần tinh thần vượt qua một mức nhất định thì lập tức thông báo. Giết tại chỗ người khả nghi!”
“Ngoài ra, kẻ đầu têu việc này cũng khả nghi, bắt con nhỏ đó luôn!”
.....
Tại thời điểm này, A Điêu nhận ra dám chắc mình đã bị lộ, có điều cô đã đồng bộ hóa danh tính của nhóm sinh viên đại học và vị trí của họ tại thời điểm này.
Danh tính thì dựa vào Internet còn vị trí thì dựa vào camera đồng hồ chấm xanh.
Đoan chắc khi những người mặc đồ đen có thể theo dõi và bắt giữ những người này, hiển nhiên họ phán đoán được nhóm sinh viên đó trông ra làm sao và vị trí gần đúng.
A Điêu lại căn cứ vào diện mạo của bọn họ để đánh giá thân phận... Tương đương với việc khóa chặt mục tiêu.
Bồn Cầu: “Cô muốn biến thành người của trường đại học này?”
(P7)
Rất nhanh nó nhận ra mục tiêu của A Điêu không lớn tới cỡ đó, chính xác mà nói thì cô đang làm một người muốn leo lên nằm dưới sự chỉ huy của một nhóm giáo dục nhỏ nào đó.
“Tôi không xen vào được chuyện của Trần Tốn. Dù gì với sự thông minh của anh ta, sẽ không có khả năng bị gán cho một ngón đòn cấp thấp cỡ này, tám chính phần do chuyện chết trong cung Trung cung của triều đình dắt dây và chuyện tranh đấu của hoàng tử lan tới đảng phái Viện Nghiên cứu Khoa học. Có khi do muốn bo bo giữ mình và tránh vòng xoáy nên anh ta chủ động vào thoát thân, hoặc có khi mượn cớ bày bố trí, suy cho cùng đó là chuyện của anh ta.”
“Nhưng nếu muốn làm hỏng việc của tôi thì không được hay cho lắm.”
A Điêu là một người không hỏi cơn cớ chỉ nhìn vào ưu và nhược điểm. Giả như nhóm người này có khả năng tạo thành một nhóm nhỏ ở Viện Nghiên cứu Khoa học rồi còn thiết kế một cái bẫy thành công, thế thì thây kệ liệu Trần Tốn có cố tình đi vào hay không, mọi thứ đã chứng minh đối phương không tầm thường. Khéo sao thế lực họ ở trong hệ thống giáo dục còn cô đúng lúc đang thi vào Viện Lộc Sơn. Tuy bảo viện này đáng gờm, là bậc thang mà đám người kia không thể tiếp cận, nhưng cô vẫn sợ tiểu nhân tính kế chứ.
A Điêu quyết định xuống tay trước chiếm lợi thế trước.
Thế là sau chót cô đã thử xem liệu mình có mang được thiết bị thông tin đã được xây dựng hoàn hảo rời đi không; để rồi cô nhận ra vừa thoát khỏi quang não tại quán net, cô gặp thất bại khi tự mình gửi thông tin cho bản thân.
Đúng thế, đồng hồ nhắm vào tất cả các phụ kiện được cô ràng buộc.
Về những thiết bị khác, cho dù cô mới mua hoặc có được từ bất cứ nơi nào vẫn không thể di chuyển và lấy đi.
A Điêu đành bỏ cuộc, đứng dậy rời khỏi. Không lâu sau có người đàn ông mặc đồ đen tìm thấy thùng rác bốc mùi hôi thối.
Thùng rác di chuyển vì xe rác tới thu rác, làm họ chạy theo xe rác qua mười mấy con phố.
Cuối cùng họ tìm được một cái đồng hồ chấm xanh bị vứt trong thùng rác.
“Ngon, mẹ nó tốt nhất người dự thi này đừng để tôi bắt được!! Xấu quá, đồ quỷ thất đức!”
Người đàn ông mặc đồ đen ngồi trên xe rác đầy mùi thối um ôm hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng bọn họ vẫn để mất dấu vết của tên này.
“Để chấm xanh bao trùm lấy chấm đỏ, xảo quyệt thật.”
“Quên đi, buông tha người này, phỏng chừng muốn né chúng ta để đi ký tên thôi, cũng coi như có biểu hiện không tệ.”
“Bắt những người khác đi.”
Một tiếng sau, họ thấy một đám chấm đỏ tụ tập, dự đoán những người dự thi muốn tạo nhóm PK người mặc đồ đen.
Đây không phải là một trường hợp đặc biệt bởi lẽ có mấy người đã bắt đầu làm điều này. Một số trường đại học tại năm châu phía Bắc đang tạo nhóm với nhau, PK với đội đồ đen nhiều lần nhằm tránh việc một mình mình bị cả đám đánh hội đồng.
Có điều tụ tập thành hai mươi mấy nhóm ngay lập tức, quy mô lớn thật.
(P8)
“Dễ thường là người của Học phủ năm châu phía Nam, đám nhóc này đã tham gia chiến dịch ven biển phía Nam, sức chiến đấu không yếu, cho thêm người đi sang đi.”
Mười phút sau, một trăm người mặc đồ đen giẫm lên công cụ bay chạy tới đến nhà kho đó, họ vừa mở cửa…
Hai mươi mấy người dự thi ở đây hết ngặt nỗi ai nấy đều bị đánh gãy tay chân, bỏ mất khả năng tham dự kỳ thi. Khi cửa mở ra lúc ấy…
Xì xì xì, khí độc gây mê tự chế xộc lên.
“Mẹ kiếp! Mau lui lại!!!”
Bên ngoài cửa bị đóng lại, cả bọn bị mắc kẹt bên trong.
Một lát sau, A Điêu đeo khẩu trang chống độc mở cửa đi vào và loại bỏ tất cả các phi tiêu sao bay xoắn ốc trên người nhóm mặc đồ đen đang hôn mê. Đoạn, cô dùng tín hiệu của họ để gửi tín hiệu đến trụ sở chính.
Lại thêm 20 phút trôi qua, một đợt người mặc đồ đen giỏi giang và thận trọng hơn đã đến giải cứu… Họ tập trung vào một chấm xanh đang ẩn núp, một nhóm người đi sang bao vây, còn một nhóm đi vào nhà kho để cứu người.
Tiểu đội trưởng bao vây bên này đang đưa ra phán đoán: Chấm màu xanh hiện ra, đối phương không phát hiện được thì mắc gì còn trốn tại đây? Chắc chắn đã tạm thời tháo đồng hồ... Nhưng đồng hồ có thể rời khỏi cơ thể sao?
Có, đồng hồ chấm xanh làm được vì người mặc đồ đen không cần làm bài kiểm tra.
“Nhưng chấm đỏ thì không được. Cho nên giả sử người dự thi này cố tình tháo đồng hồ chấm xanh ra đặt ở đó làm mồi nhử, vậy chấm đỏ của chính cô ta cũng bị lộ thôi…”
“Vì vậy cô ta ngụy trang thành mình đã rời đi nhưng bản thân cô ta vẫn trốn dưới những chấm đỏ được bao phủ bởi các chấm màu xanh. Tin tôi đi, cô ta phải ở đó, bởi vì cô ta cần phải phục kích chúng ta trong một phạm vi nhất định thì đồng hồ mới tính toán điểm số cho cô ta.”
“Bọc đánh theo kế hoạch, đi qua!”
Một nhóm người nhạy bén cẩn thận bọc đánh, cuối cùng tập thể bộc phát đòn tập kích. Kế đó họ phát hiện có con rối “Vương Ni Mã*” nổi tiếng trên mạng nằm ngay vị trí của chiếc đồng hồ chấm xanh, nó xấu xí và đê tiện, trên đầu còn có một chiếc đồng hồ chấm xanh.
*Vương Ni Mã: (王尼玛): là tổng biên tập chính thức của truyện tranh Bạo Loạn, người dẫn chương trình sự kiện Bạo loạn. Mấy bạn search theo chữ tiếng Trung này sẽ thấy mặt của nó trông ra sao. (Trông giống mặt troll há miệng)
“Thôi xong! Bị lừa rồi!”
Chưa kịp phản ứng, đám ngôi sao bay xoắn ốc được chôn trong lòng đất với nguồn điện bị ngắt đã được nút điều khiển kích hoạt và phóng điện xoẹt xoẹt…
Mẹ kiếp!
Suy nghĩ duy nhất trong đầu người đội trưởng ngã xuống là: Cô ta không ở đây. Nhưng để tính điểm PK này thì cô ta sẽ núp ở đâu chứ? Chỉ có thể vẫn còn trong khu vực này... Nhà kho! Cô ta vẫn còn ở trong nhà kho!
Trước khi ngôi sao bay xoắn ốc phát điện, đội cứu hộ đã mở cửa nhà kho. Họ có sự chuẩn bị nên ai nấy đều mang mặt nạ chống độc và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: “Mẹ kiếp, tàn nhẫn quá! Mau cứu người!”
(P9)
Một nhóm người đang chuẩn bị cứu người, tất nhiên phải cứu những người tham gia kỳ thi trước, vậy mà một người đàn ông mặc đồ đen nằm trên mặt đất từ đầu thốt mở mắt ra, đứng dậy ở phía sau chực như một con ma, và tấn công thẳng vào phần lưng họ.
Trong kho hàng là tiếng hỗn chiến binh binh bốp bốp. Ba phút sau, một người bước ra khỏi cổng nhà kho và lau máu trên mặt.
Năm giờ chiều, ánh tà dương giấc chiều ấm áp, chiếu rọi trên bộ đồ đen trên người cô, để lộ ra dáng người cao với đôi chân dài, eo nhỏ và trông tàn bạo tột cùng.
Là cái dạng mấy em nữ sinh trông thấy sẽ la oai oái.
Thật không may bấy giờ trong đầu A Điêu toàn là thành tích, cô nhác trông sang đồng hồ.
Không biết hiện tại cô được chấm cho bao nhiêu điểm, song thời gian sắp tới rồi.
“Không làm nữa, nếu không có nhiều người hơn tới e là tôi không đỡ nổi.”
Liên tục xử xong hai đợt, A Điêu cấp tốc giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, tranh thủ thời gian chạy về ký tên.
Mà bên trụ sở chính, người mặc đồ đen nhanh chóng xác định hai nhóm người đã bị nốc ao sạch bách.
Con mẹ nó người hung bạo thế này… tới từ đâu vậy?
“Ví dù dùng sức mạnh thì vẫn còn tốt, hệt mấy người mạnh nhất kia thôi, ai nấy dùng sức một mình đánh được mười mấy người. Nhưng người dự thi này quá hèn mọn, quỷ kế đa đoan!”
“Có phải cô ta đang ngồi xổm đợi đợt thứ ba không? Cho ai đi? Đi bao nhiêu người?”
“...”
Thành thật mà nói tôi không muốn đi.
Nhưng tôi thật sự muốn biết con quỷ thất đức này là ai.
Muốn trùm bao tải đánh cho một trận ghê.
.....
Tại chỗ ký tên thuộc Ớt Xanh Da Hổ Số 13, bên ngoài cũng không có người nào dò hỏi. Có lẽ lần này Viện Lộc Sơn muốn giữ bí mật toàn bộ quá trình thi?
Dù sao đã có rất nhiều người ký tên xong, bấy giờ đang đợi đồng bọn hoặc các bạn cùng lớp trở lại, hoặc chỉ đơn giản chờ cho đến khi kỳ thi kết thúc.
Trình Chương đếm người từ Học phủ nhà mình, có mấy người chưa tới thì thôi, nhưng người quan trọng nhất hẵng còn chưa tới.
Viên Thuật đi tới đi lui nhiều lần, cứ mãi cằn nhằn lẩm bẩm.
Miệng toàn người nào người nào này nọ.
Không ai màng tới hắn.
“Tống Linh, sao cậu ấy còn chưa tới? Đi vệ sinh?” Có bị đánh chết thì Trình Chương cũng không tin kẻ cướp quỷ kế đa đoan như A Điêu sẽ xanh cỏ giữa chừng.
Tống Linh: “Không biết.”
(P10)
Cô ấy không hoảng vì chính cô ấy cũng đến muộn. Chính cô ấy nhận ra đến sớm không có ích gì trong khi đánh được nhiều điểm còn lợi nhiều hơn thì đoan chắc A Điêu cũng hay. Có lẽ cậu ấy đánh với đối tượng có vẻ đáng gờm giữa chừa nên giờ đây đang trên đường tới?
Đang chờ đợi, một hồi sau, thốt nhiên có mấy bóng người xuất hiện trên con đường đầy ánh hoàng hôn.
Đuổi tới vội vã, tới với thời gian sít sao.
Phía trước là Tề Biệt Viện, người này phong trần khật khừ. Ký tên xong, cậu ta nhận thấy đám người Tiêu Ải đã quay về từ lâu, xem ra ai nấy bên Học phủ đều có ý thức về giờ giấc, cậu ta là người chậm nhất.
Vậy người đằng sau cậu ta là?
Tề Biệt Viện quay đầu ngoái trông, nhìn thấy được có ba bóng người chạy tới từ xa. Khi ký tên, mọi người mới biết bọn họ là người bên Đại học Đông Sơn, một trong những trường chỉ đứng sau ba trường đại học danh tiếng hàng đầu và cũng là trường tốt nhất năm châu phía Bắc. Vốn đâu không phải chuyện gì đặc biệt, ngặt nỗi hình như những người bị gãy xương đùi trước khi thi thuộc bên Đại học Đông Sơn.
Cho nên ai nấy rất ấn tượng với họ.
Không coi thường được ba người này đâu. Ai nấy ỷ vào nguồn lực mạnh mẽ hơn hẳn của trường đại học, chưa kể họ đã ở cấp trung Ly Trần, có vẻ thanh danh tại phía Bắc cũng cao, dù có đối đầu với bọn Quan Sơn vẫn không sa vào thế yếu.
Khi ba người ký tên, hạn chế từ đồng hồ được dỡ bỏ và phóng thích hơi thở quanh người họ xong, Trịnh Đoạn, người đứng trong đám người, quay đầu nhìn lom lom vào một số người tại Học phủ Đam Châu và nói lạnh căm: “Cái đứa dám đánh gãy xương sinh viên trường tao đâu, để cho nó cút ra đây.”
Người đó không ở đây thì lăn ra sao được.
Thác Bạt nhướng mày, mỉm cười bảo: “Chơi không nổi?”
Hiện tại cậu ta vẫn có thể PK vượt cấp hạ Ly Trần. Dẫu cho có vẻ không bằng người ta nhưng không phải cậu ta nhỏ hơn người ta đôi ba tuổi à. Thêm hai ba năm nữa ngay tại thời kỳ phát triển vàng, còn chưa biết được ai ở trên ai vào năm sau đâu.
Minh Trạch Dã nói đầy quái dị: “Đang thi đấy, nói chơi cái gì mà chơi, nghiêm túc một chút.”
Đồ quỷ yêu gì đây, có người nào trong số họ không phải là thí sinh hạt giống của 100% ba trường đại học danh tiếng trước khi linh khí sống lại đâu. Một nhóm người thi đậu vào chỗ dưới ba trường nọ là thế, không phải nói bọn họ không giỏi nhưng họ không ghê gớm tới mức đó còn bày đặt giả vờ này nọ trờ trờ thế kia, chẳng phải vì họ ỷ vào chuyện lên tới đại học trước à?
(P11)
Vào đại học trước là dữ dằn lắm cơ đấy?
Được rồi, ngay cả khi mấy người dữ dằn, có vậy thôi mà không chơi nổi?
Trước khi đến Kinh Đô, tất cả mọi người ngầm thừa nhận mình muốn giả vờ ra vẻ dưới cơ, nhưng đó là khi phải đối mặt với nhà quan chức công-hầu, gia tộc Bách Lý và các quyền quý khác. Bởi lẽ họ là sự tồn tại mà dù đám người có phát triển trong tương lai nhiều năm sau vẫn không thể chống lại.
Nhưng những tên này tính là thứ gì, khinh người ta quá quắt.
Trịnh Đoạn cười gằn, có lẽ hắn sợ Thanh Châu chứ Đam Châu là cái thá gì.
“Một đám rác rưởi chưa tới nổi Ly Trần mà dám chõ mỏ nói? Để tao lặp lại lần nữa, là con nhỏ thối tha tên Trần A Điêu…”
Còn chưa nói xong, không biết từ đâu có một hơi thở kh ủng bố tiêu điều bùng nổ, kề đó cả bọn chỉ thấy một đường kiếm khí kh ủng bố đập trúng Trịnh Đoạn.
Một kiếm đã phá vỡ áo giáp của hắn.
Bay ra xa ba mét, rơi xuống đất và hộc máu điên cuồng.
Nhóm người phía Bắc nghiêm nghị, Liễu Thu Sơn và những người khác đồng loạt cau mày, một kiếm này... có vẻ đáng gờm.
Người bên Đam Châu đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thanh Châu.
Bấy giờ người bên Thanh Châu cũng ngạc nhiên tộc cùng.
Họ cùng nhìn vào cô gái bỗng ngang nhiên rút kiếm chém bay Trịnh Đoạn.
Từ Duệ.
Cô ấy vẫn chưa thu kiếm, chỉ cài lại phần chuôi và nói từ tốn: “Nói đủ chưa? Phía Bắc đang dùng một tên bỏ đi dùng tài nguyên chất đống mới lên được tới cấp Ly Trần để nhục nhã người phía Nam chúng tôi?”
Cô ấy có một khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng nó lạnh lẽo quá, là dạng không cố tình khinh người mà lạnh lùng đầy tự nhiên, như thể dù bạn có làm bất cứ điều gì thì cô ấy sẽ không màng tới bạn.
Đó là một sự xúc phạm – đối với những người vênh vang thì chính là như vậy.
Liên Đình Bích bật cười, thả linh năng ra: “Xem ra hôm nay thật sự phải đánh một trận, là 3 so 3 hay 7 so 3? Mấy người tự chọn.”
Trong lời nói cũng không để những người cấp Ly Trần khác ở phía Nam vào mắt hệt thế.
Ban đầu nhóm Tống Nhị Hồ những tưởng mình không còn biết tức giận từ sau khi bị anh trai họ Triệu treo lên đánh, thế như ngẫm lại vẫn thấy: Mẹ kiếp, anh trai hùng dũng như Triệu đại ca của chúng tao mới có tư cách vênh vang thế này, tụi bây chỉ là đồ bỏ!
Bọn họ đang tính cằn nhằn.
Vẻ mặt Tiêu Ải và Âm Thương Hạc thay đổi, họ phóng thích linh năng.
“3 chọi 7 vẫn không sao.” Âm Thương Hạc cười và gọi ra bảy cái quan tài.
Má nó!
Nhưng...
“4 đấu 7 còn được.” Hàn Trạc nhìn thấy Tống Linh muốn ra mặt bèn lập tức tiến lên giành trước một bước. Không khí lạnh lạnh lẽo thấu xương, Lửa Máu nhảy nhót làm người ta run sợ.
(P12)
“Để tôi xem mấy người có mạnh hơn ma quỷ cấp 7 không.”
Trong mơ hồ, Thiếu Hầu gia họ Hàn lạnh như băng và cao ngạo, ngủng nghỉnh trước mọi chuyện đã mang theo đôi phần tính cách của “Nhật Thiên”.
Văn vẻ giả vờ làm X của ma quỷ cấp 7, đằng ấy thông chưa?
Quả nhiên đám người phía Bắc sửng sốt. Ngặt nỗi ngay tại thời điểm này… Tin tin tin, bất thình lình một chiếc xe chở hàng ba bánh chạy tới trước mặt. A Điêu xuống xe, vừa nhìn thế trận trước mắt đã giật nảy mình. Cô quả quyết đi vòng qua bọn họ, tới ký tên từ một bên khác.
Trông cô không khỏe, không những có vết máu trên mặt và còn có cả thương tích.
Đám người Nhiêu Tuyết Nha vội hỏi chuyện gì đã xảy ra?
A Điêu vừa ký tên vừa lẩm bẩm: “Còn có thể có chuyện gì nữa. Một đám người la hét bảo là người của Đại học Đông Lâm gì đó đã vây chặn và ám sát tớ, kêu tớ đánh người bên trường bọn họ, muốn tớ lăn ra ngoài chết không yên ổn. Hên sao tớ thông minh, cứ thế trốn trong nhà vệ sinh nữ. Cậu không biết đâu, tớ đã trốn từ nhà vệ sinh nữ trên đường Số 01 đến nhà vệ sinh nữ trên đường Số 18. Cậu nói xem có phải sinh viên trường đại học họ bi3n thái không?”
Dường như A Điêu vừa nhận ra cái gì, cô quay đầu nhìn hai bên và hỏi đầy sâu kín: “Vậy là mấy cậu vừa đánh nhau vì tớ à?”
Từ Duệ: “Không.”
Lạnh lùng quá đi, không cho tí mặt mũi nào.
Tống Linh vừa nhìn thấy biểu hiện của A Điêu là biết ngay cô đến diễn kịch, thế là cô ấy lặng lẽ lui ra cho A Điêu không gian, bọn Điền Trung Dã cũng rút lui theo bản năng.
Giây tiếp theo, A Điêu vịn bàn, ôm ngực, run rẩy chỉ vào người bên phía Bắc và Đại học Đông Lâm: “Mấy người, mấy người kinh thường người khác quá đáng! Nếu biết mấy người tức tôi bèn giận chó đánh mèo mấy anh chị em phía Nam của tôi, thậm chí còn vu oan cho tôi từ trước, tôi thà quỳ xuống chịu đựng sự nhục nhã của mấy người còn hơn!”
Người bên phía Bắc và Đại học Đông Lâm: “?”
Không đợi họ trả lời.
Cô đã đỏ mắt, trong mắt ngấn lệ: “Tôi, Trần A Điêu, cả đời trong sạch, ngay cả một con kiến còn không nỡ gây tổn thương, chưa bao giờ làm điều sai trái với lương tâm, không ngờ được không ngờ được hôm nay lại hổ thẹn với người khác như vậy. Được rồi, mấy người đã hung hăng tới thế, vậy thì tôi sẽ…”
Người bên Đam Châu nghĩ thật ngây thơ: Sẽ chết?
“Tôi sẽ nói cho anh trai tôi!”
Anh trai cậu đang ngồi trong tù rồi?!
Tống Linh giật nảy mình, giây tiếp theo, A Điêu bấm vào cuộc gọi video trên quang não.
Tút tút… được bắt máy rất nhanh.
Video call trong quang não lơ lửng cho thấy bộ dạng của Triệu Nhật Thiên.
Khá lắm, cả người toàn là máu, phía sau còn có nhiều xác chết tột cùng.
Người bên phía Nam: “!!!”
Thật sự thêm Wechat, còn là dạng bắt máy ngay trong giây?!
Làm sao người miền Bắc không hay tên tuổi Triệu Nhật Thiên, người ngăn cơn sóng dữ lại chiến dịch vùng biển phía Nam, chuyện này đã gây rúng động phía Bắc.
Đây là một người hùng mạnh dốc sức một mình để giết giáo chủ cấp Vi Quang.
Giấc mộng quật khởi hùng dũng của họ Đông Quách chấm dứt trong tay người này. Lại nói tiếp, giả dụ Đông Quách Đại Thiếu không ngủm, tất cả thiên tài mười châu phía Bắc và Nam đều là đồ bỏ.
Nhưng hắn đã chết, chết thảm trong tay người này.
(P13)
Nhận được quân công còn nhanh hơn ngồi tên lửa, nhảy thẳng từ dân đen tới Đại Đô đốc Thanh Châu. Quan trọng nhất là, hình như anh ta còn là con trai trưởng của nhà họ Triệu.
Nhân vật đáng sợ, là ông trùm nghiền nát cấp bậc đối với bọn họ!
“Anh Nhật Thiên!”
“Em Điêu Điêu, sao thế? Sao em lại khóc? Nói cho anh hay ai ức hiếp em? Anh muốn cho tên đó thấy hôm nay mình bị bổ đôi ra làm sao!”
“Không, không ai bắt nạt em hết.”
Cô ngửa mặt lên bầu trời 45 độ, cố gắng không để cho nước mắt rơi: “Do gió và cát vào mắt mà thôi...”
“Tốt, nói đi, ai bắt nạt con bé, cút ra đây.”
Triệu Nhật Thiên nói thản nhiên một câu, còn A Điêu thì lặng lẽ quay camera về hướng của nhóm phía Bắc và Đại học Đông Lâm.
Mẹ nó!!!
Một kẻ yêu chiều độc đoán chân chín có cần cô nói ra đầu đuôi ai làm nhục ai không? Không, hoàn toàn không cần thiết!
Anh ta không thèm hỏi, cứ thẳng thừng để người ta cút ra ngoài!
Từ nhóm người Đại học Đông Lâm ++++!
Từ Quan Sơn + 255555!
Từ Trần Thuật Hà + 333333!
Từ Liên Đình Bích + 555555!
Từ...
Muốn chết, chuyện này vốn không dính líu gì tới phía Bắc bọn họ cơ mà!
“Không ai cả? Xem ra Triệu Nhật Thiên tôi đây còn dùng cấp Ly Trần giết Vi Quang trong khi mấy cô cậu lại không có sức dùng cấp Ly Trần để giết tôi cũng ở cấp Ly Trần sao.”
Lời này quá độc.
Mọi người mới biết Triệu Nhật Thiên vẫn còn ở cấp Ly Trần bèn khiếp sợ và ngỡ ngàng.
Năng lực niệm chảy ra điên cuồng.
Dường như Triệu Nhật Thiên mất hứng thú với bọn họ cho bên quay đầu nói với A Điêu: “Thi đấu cho tốt, anh đang giết người bên này, thật sự không thoát thân nổi. Nếu có người muốn đánh em thật thì cứ ném bùa. Tốt xấu gì thầy của em là bạn tốt của chị dâu anh, vậy chẳng khác nào là bạn tốt của anh, như vậy em cũng coi như là đồ đệ của anh rồi. Cứ ném bùa cấp sáu cấp bảy tùy ý, ném hết thì tới tìm anh lấy thêm. Còn em có đập chết người ta thì anh thầu luôn dịch vụ tang lễ một con rồng.”
A Điêu: “Dạ được anh Nhật Thiên, anh Nhật Thiên vất vả rồi, anh đi khỏe mạnh nha.”
Cuộc gọi video đóng lại, A Điêu quay đầu nói với giáo viên của Viện Lộc Sơn, người phụ trách làm việc, đang trợn mắt há hốc miệng: “Cô ơi, coi như em ký xong rồi đúng không ạ? Có phải người ta là thí sinh cuối cùng không?”
Dùng tới cả giọng Đài Loan* luôn.
*Giọng Đài Loan làm rất nhiều người nghe cảm thấy ấm áp, ngọt ngào.
Lời này vừa dứt, người mặc đồ đen đưa tới một nhóm người, ai nấy toàn là người bị thương và bị đào thải khỏi kỳ thi.
Phần lớn người bị đào thải đều mệt phờ, mất mát, thậm chí có cả không cam tâm.
Nhưng... Nhóm này trông sai sai ta.
(P14)
Quá thảm hại, gãy tay gãy chân cả một nhóm?
Nhóm người bên Đại học Đông Lâm vừa sốc vừa điên tiết, có người nhận ra rõ mười mươi rằng thiệt hại đó do…
Ngặt nỗi chẳng ai dám chất vấn tại thời điểm này, ngay cả khi có hai sinh viên đại học Đông Lâm cấp thượng Ly Trần, họ vẫn bặt thinh.
Chỉ biết bo bo giữ mình, và họ nhận ra về cơ bản nhóm người bị thương nặng cùng thuộc về một nhóm.
Điều này khiến người ta cảm nhận được ý tứ sâu xa.
Song A Điêu quyết không đáp lại, thậm chí không thèm nhìn tới đám người này. Cô ký tên là xong chuyện, chỉ đứng bên cạnh nhìn sâu kín những người bị thương xử lý thương tích.
Đối đầu với ánh mắt oán hận xen lẫn bối rối của họ.
Bởi lẽ họ không nhìn thấy đến cùng ai đã ra tay… Họ căm hận A Điêu theo bản năng mà thôi.
Có mấy người muốn chửi mắng nhưng lại bị mấy người bạn cùng lớp cản lại.
Tuy nhiên A Điêu vẫn trả lời: “Một người anh của tôi không xử được mấy người thì còn có hàng ngàn người anh trai đứng lên. Hy vọng anh em đứng dậy, hy vọng chân của mấy người cũng biết làm thế. Làm người phải nhìn về phía trước, giữ gìn sức khỏe.”
Mọi người: “...”
Thoạt nghe còn những tưởng cứ như rau hẹ.
Một cọng không đủ thì còn có từng gốc từng gốc rạ ngoi lên.
Chẳng qua đến cùng thì mấy người này do anh trai nó là rau hẹ, ặc không phải rau hẹ, do anh trai nó hay chính nó xử?
Đám người bối rối.
Nhưng A Điêu đã ngoan ngoãn cúi đầu kiểm tra chiếc đồng hồ cầm trong tay, trông cô bình thường, vô tại và đáng thương tột cùng.
Vậy mà trong lòng cô lại cười gằn: Đứng lên? Chọn nhầm cây lớn để trèo, nếu cây lớn muốn đổ, hiển nhiên tụi bây cũng phải ngã. Đừng trách tao phá hủy tương lai của tụi bây, chuẩn bị khóc là vừa!
Ở phía bên kia, cô giáo bên Viện Lộc Sơn liếc nhìn những con số bí ẩn được hiển thị trên màn hình dữ liệu. Quá trình giải mã xong hiện lên con số 350 điểm, cũng có nghĩa là cô đã đánh bại người mặc đồ đen 350 lần một cách hiệu quả. Con số này đứng đầu trong số tất cả các thành viên của Ớt Xanh Da Hổ Số 13 lúc bấy giờ, mà còn lại là hạng nhất trên bảng xếp hạng.
Cô giáo hít một hơi thật sâu và mỉm cười: “Ok, dữ liệu đã được đăng ký. Tất cả mọi người sẽ được sắp xếp vào nơi ở nhất định.”
Chúc em vào ở vui vẻ, con quỷ thiếu đạo đức tàn bạo.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ hai ngày tới tôi rảnh sẽ sửa lỗi chính tả và đọc mấy lỗi các bạn nhặt ra ở khung bình luận.
Tiến vào nơi có cơ chế bảo vệ thì A Điêu mới có thể lộ diện. Bây giờ vẫn chưa an toàn lắm, chưa kể chưa có bảng xếp hạng kết quả sơ tuyển.
- ----Editor có lời muốn nói: Tác giả bảo sẽ sửa chính tả mà mị thấy cứ như chưa từng được sửa. Tên gọi, số đếm, lúc cô lúc anh đồ búa xua từ chương 1 tới giờ. Xin tác giả hãy thương cho cột sống của mị:&ms;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.