Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 117: Thôn tính




Edit + Beta: Basic Needs
………..
Người con trai âm độc nhíu mày, lại hạch hỏi: “Triệu Nhật Thiên là ai? Đi ra từ nhà họ Triệu nào?”
“Thái Hành Sơn... nhà họ Triệu.”
Sắc mặt người đàn ông âm độc xấu đi, vẫn hỏi: “Giết anh, gia tộc của anh thật sự cảm ứng được?”
“Giả... giả.”
Cái gì!
Ánh mắt của người đàn ông âm độc sáng lên, toan tung một chưởng đánh chết A Điêu, lại thấy người này nói tiếp: “Không chỉ cảm ứng được… Anh trai tôi, cậu tôi, ông tôi… bà cố nội, bà sơ nội, ông cố ngoại, bọn họ đều nói chỉ cần có người dám giết tôi, dù họ không cần đạo hạnh mấy trăm năm của mình đi nữa vẫn dịch chuyển tới báo thù cho tôi.”
Cô nói như thể mang ý lúc trước lừa hắn thôi chứ thật ra vẫn còn chôn một cái bẫy. Tức là giấu chuyện một khi giết cô, người giết sẽ bị định vị trong nháy mắt và bị người ta dịch chuyển tới đánh chết luôn.
Đây là một vỏ bọc nửa nạc nửa mỡ, cố tình dùng lời nói dối vờ là lời nói thật nhằm tiến thêm một bước đe dọa người này.
Bồn Cầu: “...”
Ghê thật, đây là cái ổ Boss lão làng, giết thằng nhỏ là một ổ người cao tuổi ập tới.
Thiếu điều nó đã tin.
Hiệu quả làm bộ tịch X của người này quá tốt, người đàn ông âm độc muốn câm nín: “...”
“Mấy trăm năm?”
“Ừ, hàng trăm năm rồi. Thì ra Thầy Cấm Kỵ của đời đầu tiên đã biết rèn luyện thể chất, coi như linh khí biến mất thì cường độ dẻo dai chính bản thân họ vẫn còn, sống được cực lâu. Tôi chỉ mới biết đây thôi.”
Đây là những gì bản thân A Điêu tự mình phỏng đoán sau khi học được rất nhiều kiến thức về đời đầu tiên, song cô thấy khả năng này thật cao. Bởi lẽ sau khi thể chất cô được rèn luyện liên tục, cô nhận ra chu kỳ của các tế bào sẽ kéo dài vô hạn. Nói như vậy có khi nào những người ở đời đầu tiên có thể sống quá 300 năm, sống sót đến tận lúc linh khí phục hồi không?
Kỳ thật thây kệ có khả năng này hay chăng, tin tức này hoàn toàn đủ làm người ta hãi hùng, đồng thời sử dụng kiến thức không rõ ràng của người ta để làm sâu sắc thêm độ tin cậy về danh tính của mình.
Ánh mắt người đàn ông âm độc lóe lên, đúng là tin hơn đôi phần.
Ngay khi A Điêu cho rằng thằng cha này sẽ tha cho mình, hắn thong thả ung dung bảo: “Tôi có thể không giết anh nhưng vẫn ném anh vào một đàn cá mập. Gia tộc anh điều tra ra được tôi kiểu gì?”
Má! Cái thằng ác độc dữ thần này!
Trong lòng chửi bới người ta là thế nhưng mặt ngoài A Điêu lại ngơ ngác: “Điều, điều tra không được. Nhưng coi như không tìm ra được thì trong nhà chị dâu tôi quản lý hàng không, chỉ cần kiểm tra vệ tinh một chút, khóa chặt tất cả tu sĩ bị chụp lại trong khu vực này, cứ chém giết bằng sạch là được. Thà giết nhầm chục ngàn chứ không thể bỏ qua một người.”
(P1)
Người đàn ông âm độc không có biểu hiện gì.
Bồn Cầu: “...”
Chị dâu này có phải là chị dâu mà cô mong ngóng mãi vẫn không có được hay không?
Chị dâu bận bịu quá hen, bị cô lợi dụng nhiều lần để giả bộ X, có thể xưng là chị dâu hổ báo cùng cực.
.....
Nếu không e dè lời người này nói, người đàn ông âm độc thật sự muốn giết gã. Chẳng qua hắn cũng hiểu người ta trông hãy còn trẻ mà thực lực mạnh tới mức này khẳng định có xuất thân không nhỏ. Nếu thật sự là người nhà họ Triệu thuộc Thái Hành Sơn đứng đầu đỉnh cao tại Kinh Đô, chưa kể nhà họ Triệu lại lấy đạo khởi nghiệp, hô hào tới gió bão còn e dè tại đời đầu tiên, thì có bí thuật chẳng phải điều lạ. Bấy giờ hắn trêu không nổi.
“Thỏa thuận của anh thật sự hiệu quả?”
“Có... Bà nội đã dạy tôi, bà xuất thân từ Đạo gia núi Côn Luân...”
Người đàn ông âm hiểm không còn muốn nghe, đánh giá A Điêu mặc áo sơ mi hoa cùng quần đỏ, kiểu gì vẫn không thấy phong độ của con cháu quyền quý đỉnh cấp, nhưng có lẽ thật sự có sức mạnh này mới tùy hứng như vậy.
Người đàn ông âm độc thu lại đợt thôi miên, để cho A Điêu lập thỏa thuận.
Thỏa thuận là hàng thật, từ Đạo gia hẳn hoi đấy, cô đã học được do lão đạo sĩ dạy. Chẳng qua đó là loại thỏa thuận khi đưa tang cho người ta, nhưng cũng coi như chính thống.
Chắc sẽ có hiệu quả sau khi linh khí sống lại.
A Điêu không sợ lộ tẩy, đứng đắn lập thỏa thuận với người đàn ông âm độc: “Này, chúng ta đều phải dùng tên thật. Anh đừng có dùng tên giả lừa gạt, bằng không sau này còn trách tôi lừa anh, tôi cũng không cõng cái danh này được đâu.”
Người đàn ông âm độc liếc cô một cái: “Tôi là Trác Vĩ.”
A Điêu: “Thật?”
Người đàn ông âm độc: “Tất nhiên là thật, giống như tên của anh vậy.”
A Điêu: “Ý anh là sao? Anh không tin tôi? Được rồi, tôi thề cho anh xem. Tổ sư Tam Thanh ở trên... Nếu con không mang tên là Triệu Nhật Thiên thì sẽ không có chú họa mi nhỏ, kể cả có đi nữa thì cũng nát như cháo.”
“Được rồi đến lượt anh, anh thề nếu mình không mang tên Trác Vỹ thì sẽ không có họa mi nhỏ.”
Người đàn ông âm hiểm: “…”
Từ Hàn Trạc + 188888!
A Điêu: “...”
Quả nhiên là đang lừa mình.
Té ra tên là Hàn Trạc, cái tên này không thường thấy, chờ mình thoát thân đi điều tra xem, để coi thằng chó này có danh tính ra làm sao, sau này có ám sát được không.
.....
Hai người lập xong thỏa thuận, A Điêu đưa nhẫn trữ đồ cho người ta. Bộ dạng Hàn Trạc dường như thật sự muốn mặc cho cô rời đi, A Điêu cẩn thận cưỡi trên công cụ bay, bay lên…
Vừa bay ra ngàn mét, cô nhận thấy đàn cá mập dưới biển vẫn theo đuôi không rời, và chất độc máu trong cơ thể cô vẫn còn rục rịch.
Trong lòng A Điêu sáng tỏ như gương: Thằng chó này tính chờ mình bay xa lại điều khiển đám độc máu này để cho mình bị đầu độc, tiếp đó rơi xuống biển, cuối cùng bị bầy cá mập này rỉa chết. Như vậy nhà họ Triệu có muốn làm kiểu gì vẫn không dắt dây tới hắn.
(P2)
Cho tao thời gian nghĩ quỷ kế để đối phó với tình hình này coi.
Chợt... bọn con cá mập phía sau tản ra, cứ thế bởi trở về hệt thấy ma.
A Điêu: “???”
Quỷ kế của tao còn chưa tung ra mà, sao tụi bây chạy hết rồi.
Dưới sự xúc động từ trong tinh thần, chợt A Điêu nghĩ tới cái gì đó làm vẻ mặt cô biến đổi, cô phát giác mình bị một luồng khí di động kỳ quái khóa chặt. Dòng khí này rất quái đản, cứ hệt một sợi dây kéo, ràng buộc chặt chẽ với cô. Cô cúi đầu nhìn chỉ thấy mặt biển là một mảng đen ngòm, bên này là bãi đá ngầm? Hình như hồi nãy cô mới tới đâu thấy nó.
Dây thần kinh A Điêu co rút nhảy nhót, cô muốn bay lên để rồi nhận ra có một lực hấp dẫn khủng khiếp kéo cô xuống, thời gian làm mát 303 còn tận 10 phút!
Xong đời!
A Điêu sáng mắt lên, đột nhiên thay đổi phương hướng, điên cuồng chạy ngược về.
Người đàn ông âm độc trên đảo đang lợi dụng độc máu theo dõi hướng đi của Triệu Nhật Thiên, chuẩn bị chờ thằng này chạy ra xa sẽ âm thầm hạ sát. Thế rồi hắn nhận ra đàn cá mập chạy tán loạn bốn bề phía dưới. Ngay lúc như ý thức được cái gì đó và muốn phản ứng lại, hắn thấy người kia chạy phía trước còn nhanh hơn thỏ nay đã quay đầu chạy về phía hắn.
“Người anh em Trác Vĩ, cứu tôi!” A Điêu cố tình la to.
Lần này thật sự muốn kéo hắn xuống nước.
Hàn Trạc nhận ra âm mưu của người này khiến khuôn mặt nhợt nhạt tuấn mỹ tràn đầy sự lạnh lẽo, hắn dợm chạy trốn y thế nhưng đã muộn.
Vùng biển phía dưới nâng lên như có một lớp đá ngầm, tốc độ không chậm, thậm chí được coi là cực kỳ nhanh. Có cơ thể khổng lồ nhấp nhô tạo sóng nước hệt như sóng biển.
Thây kệ đó là A Điêu đang bay về phía hòn đảo, hoặc là Hàn Trạc đang ở trên đảo muốn bay lên. Cả hai cùng nhìn thấy có con quái vật khổng lồ xuất hiện ở vùng biển phía sau họ.
Con cá voi khổng lồ dài 200 mét, lưng đầy mảng đá ngầm, thoạt trông cứ ngỡ đó là đá ngầm có rạn san hô. Nó mở cái miệng lớn và ù… sự hút vào khủng khiếp đã dọn sạch một lượng lớn trái cây và bụi đất từ thảm thực vật trên hòn đảo. Cùng lúc bàn tay Hàn Trạc vẽ một đường, ném một chùm ánh sáng đỏ máu vào miệng của cá voi!
Ngay cả da cũng không xé rách nổi.
A Điêu: Ma quỷ cấp 7 chăng?
Vẻ mặt Hàn Trạc cũng trắng bệch, thế là gấp gáp chui vào khu rừng trên đảo, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra có một sợi dây dính trên người mình và kéo mình lại.
Thôi xong.
Xoạt!
A Điêu và Hàn Trạc cùng bị hút vào miệng cá voi một cách dễ dàng.
Miệng đóng lại, gió bão kết thúc, nó nhanh chóng chìm xuống biển, mặt biển dần dà khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chỉ để lại một hòn đảo đầy hoang tàn.
.....
Dưới biển sâu, cá voi khổng lồ đạt được thứ mình muốn bơi lang thang trên lãnh thổ bát ngát. Chẳng bao lâu sau, nó phát ra tiếng kêu nặng nề… Tại một hòn đảo xa xôi nào đó, một tên ma quỷ mang hình dạng con người gửi tin nhắn cảm ứng được ra ngoài.
Rất nhanh người bí ẩn A nhận được thông tin: Cá Voi Đá Ngầm đã thành công, chỉ giải quyết một lần thế này.
.....
(P3)
Bên trong Cá Voi Đá Ngầm, A Điêu và Hàn Trạc bị cuốn vào dạ dày của nó.
Xoạt xoạt!
Cả hai đồng loạt lăn vào cái bể trong dạ dày.
Bên trong đầy xác chết và đủ loại thượng vàng hạ cám, mùi thối hoăng tanh hôi đủ làm người ta muốn ói chết trong một cái nháy mắt, nhưng thứ càng đáng sợ hơn chính là… giáp chắn đang phát ra âm thanh xì xèo.
Dịch dạ dày này đang ăn mòn áo giáp!
A Điêu hoảng loạn tột cùng, cố gắng bò ra khỏi cái bể dịch dạ dày, để rồi thấy thân người bị một dầu dây kéo giữ lấy chặt chẽ, hệt như muốn làm cô tan chảy trong cái bể.
Đây là nguy cơ sinh tử, bỗng A Điêu tĩnh trí lại, nhận ra dây kéo này là con đường chết, bị nó quấn lấy ắt sẽ tử vong.
Cô bắt đầu phân phối sợi tơ tinh thần đến vị trí của dây kéo, dùng sức xoắn nó trong cơ thể cho đứt.
Thật ra tới giờ trình độ A Điêu vẫn còn ở chỗ phân chia sợi tơ tinh thần, chưa đến giai đoạn điều khiển chúng. May thay trước đây cô đã học được cách lợi dụng nó nhằm tăng tốc độ hấp thụ Cổng Linh Hồn lớn, ít nhiều gì cũng biết vận dụng tí kỹ xảo. Giờ đây thao tác này khó khăn hơn thật làm cho phần tinh thần vô cùng thống khổ, nhưng cô nghiến răng kiên trì...
Chẳng mấy chốc dây kéo bị cô xoắn đứt, cô nhảy ra khỏi bể dạ dày, nhảy lên đống cát bên cạnh và dùng đầu ngón tay ngưng tụ hơi nước để làm sạch axit trên giáp chắn xong mới dám thở hồng hộc. Tuy nhiên khi cô nhìn lại, Hàn Trạc đang giãy giụa trong bể dịch dạ dày y mình nhưng lại không có thủ đoạn như cô.
Ngó bộ sắp chết rồi?
Ánh mắt A Điêu chợt lóe, giả vờ hỏi thăm một câu: “Anh Trác, cần hỗ trợ không?”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong tay lại ném ra một đống bùa lớn, đập bùm bùm lên người Hàn Trạc. Hàn Trạc vốn đang ứng phó với axit trong đống dịch, sức kháng giáp của giáp chắn đang giảm mạnh, thành ra hắn không kịp phòng đã bị nổ trúng. Hắn lập tức bị thương nặng, hơn nữa axit bắn tung lên đã đổ ập xuống nuốt chửng cả người hắn.
“Triệu Nhật Thiên!!!!”
A Điêu bày vẻ mặt táng đởm: “Ôi anh Trác ơi là anh Trác, tôi muốn cho nổ dịch axit, đâu có ngờ nó tự mọc chân rồi chạy tới bên người anh đâu. Tức ghê á! Tôi xui quá, ngay cả bùa chú cũng không nghe lời tôi để rồi làm tổn thương anh, lương tâm tôi đau quá!”
Hàn Trạc nhìn cô lạnh căm căm, bỗng nhiên mi tâm phóng ra một ngọn lửa, ngọn lửa giống một con rắn nhỏ, nó chạy khắp cơ thể hắn, nhanh chóng hình thành từng dòng văn tự thần bí từ lửa, không bao lâu sau đã thiêu rụi dây kéo dính trên người hắn.
Hắn nhảy ra khỏi bể dịch dạ dày, nôn ra máu, nhao về chỗ A Điêu đầy hung thần ác sát.
** má, còn ngón nghề này nữa?
A Điêu hãi hùng.
Kết quả là giây tiếp theo... hắn vồ hụt, A Điêu đã biến mất.
Khi thời gian làm mát của 303 vừa hết, cô đã trốn vào trong không gian thứ cấp.
Hàn Trạc cũng nhận ra bèn cau mày nhìn trước mắt. Nếu là lúc hắn mạnh khỏe vị tất không mở được không gian này, song giờ lại không được.
Hắn suy yếu gần giống với tên kia, chẳng qua hắn không có không gian thứ cấp để trốn.
Tình hình thật tồi tệ, xấu tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.