Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"

Chương 24: Thu được hàng tá fan các mẹ




Chuyển ngữ: Dú
Chương 24: Thu được hàng tá fan các mẹ
Cửa thang máy vừa mở ra, Trần Tinh Ngữ đã bế Miểu Miểu đứng đợi bên ngoài rồi.
Đúng là nhà chị đang mở loa bật bản "Chú lừa con" mà Lan Hà quay thật, tiếng nhạc vang khắp căn phòng. Trần Tinh Ngữ đùa Miểu Miểu: "Ái chà, nhóc mít ướt xem ai đến này?"
Miểu Miểu vừa thấy Lan Hà bèn cười khanh khách, vươn đôi tay bụ bẫm ra.
"Chị." Lan Hà lên tiếng chào, đỡ Miểu Miểu, "Ừm, hình như nặng hơn chun chút rồi đó!"
"Đúng vậy, chị cứ có cảm giác bé thay đổi từng ngày. Lan Hà nhanh chân lại đây nào, chị hầm canh cho em rồi, uống một bát trước nhé." Trần Tinh Ngữ múc canh cho anh, "Vớt váng dầu đi rồi đó."
Lan Hà nói câu cảm ơn rồi húp canh.
Hộp diêm trong túi động đậy, bị mở ra, một làn khói chui ra từ bên trong và hóa thành đầu của Hồ Bảy Chín. Nước miếng cô nàng sắp chảy ra hết cả, không biết là do nhìn Trần Tinh Ngữ hay do nhìn canh nữa.
Lan Hà vẫn ngồi im, tiếp tục há mồm húp.
Hồ Bảy Chín bay nửa người ra, xoay người đối mặt với Lan Hà, lau nước miếng chảy bên khóe miệng. Xem ra là nhìn bát canh này rồi, góc này chẳng nhìn thấy Trần Tinh Ngữ được.
Cô cố tình sờ cái chân bị thương của mình, còn chìa nửa cái đuôi bị mình chặt ra...
Lúc này Lan Hà mới phát hiện cô vẫn giữ đoạn đuôi đó, vết máu đã khô, bị nắm trong tay. Có lẽ Hồ Bảy Chín cảm thấy mình đang tỏ ra đáng thương, nhưng loài người nhìn vào thì chỉ thấy quái dị và đáng sợ.
Lan Hà vội giả vờ duỗi tay, búng bay cô nàng, rồi húp cạn số canh còn lại.
Hồ Bảy Chín: "..."
"Mấy ngày nữa lại phải vào đoàn à?" Trần Tinh Ngữ ân cần hỏi, "Lại phải chịu mệt rồi, em nhất định phải nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé. Vẫn quay ở Bắc Kinh hả?"
Nếu phải thì các cô còn có thể đi tham ban.
Lan Hà gật đầu, "Vâng, phim của đạo diễn Vương Mậu ạ."
"Đạo diễn Vương Mậu cũng tốt lắm, rất có khả năng lăng xê diễn viên, cũng sẵn lòng dạy diễn viên. Nhất định phải học tập từ chú ấy thật nhiều đó, phải khiêm tốn và cố gắng nữa." Trần Tinh Ngữ nghiêm túc dặn dò.
Họ là đồng nghiệp, Trần Tinh Ngữ còn là bậc đàn chị nên dĩ nhiên có đề tài chung, huống chi Trần Tinh Ngữ đang biểu lộ thiện chí, thành thử Lan Hà cũng thừa dịp xin chỉ bảo mấy vấn đề luôn.
Ăn cơm trưa xong, thấy thời tiết đẹp, trời nắng ấm, họ bèn kháo nhau ôm Miểu Miểu xuống nhà tản bộ.
Lão Lâm đẩy xe đẩy, Lan Hà bế Miểu Miểu. Cả ba đi trong khu chung cư, gió nhẹ lùa qua, vui vẻ thanh thản.
Lúc đến khu vui chơi của chung cư, có lẽ đang giờ cơm nên không có đứa trẻ nào chơi, chỉ có một bé gái trông tầm 3 tuổi có bảo mẫu ngồi chơi cát cùng, bố bé ngồi buồn xo bên cạnh, cầm một bát cơm.
"Đại Tần hả?" Trần Tinh Ngữ lên tiếng chào.
Khu chung cư này nhiều đồng nghiệp, vị này cũng là diễn viên trong giới – Tần Vân Phong, chủ yếu đóng phim truyền hình, đa số là phim chính kịch, có độ nổi khá cao, vợ cũng là diễn viên.
Vợ chồng nhà này đến hơn ba mươi mới có con. Sau khi có con, hai năm nay cả hai đều đi đóng phim lệch thời gian với nhau để có ít nhất một người ở nhà chơi với trẻ. Trong khoảng thời gian này, vợ anh ta đang ở đoàn phim.
"Ồ, Tinh Ngữ, lão Lâm." Tần Vân Phong thấy bọn họ, đôi mắt buồn bã mới linh hoạt hơn, "Mang Miểu Miểu ra ngoài chơi à?"
"Phải, bọn em vừa cơm nước xong, xuống chơi với em trai bọn em." Lão Lâm giới thiệu hai người.
Lan Hà chủ động vươn tay, anh cũng từng xem kha khá tác phẩm của Tần Vân Phong để học tập: "Chào thầy Tần."
Tần Vân Phong bắt tay với Lan Hà, "Chào cậu chào cậu, tôi thấy cậu trên weibo của Tinh Ngữ rồi. Ha ha." Anh ta lại nhìn sang con gái, "Lộc Bảo à, con xem này, em Miểu Miểu ăn xong hết rồi đó, sao con vẫn không chịu ăn?"
"Sao vậy anh, công chúa nhỏ dỗi, không muốn ăn cơm hả?" Lão Lâm trêu ghẹo. Con gái Trần Vân Phong chẳng sợ gì anh ta, bố nói mà bé vẫn mắt điếc tai ngơ.
Lan Hà thầm cảm khái, đừng nhìn Tần Vân Phong oai vệ trong phim, chứ ngoài đời vẫn cứ là bó tay với con gái.
Tần Vân Phong cười khổ: "Mấy ngày nay bé nó không thích ăn cơm, hôm nay cũng vậy, chơi hăng say mà chỉ ăn mấy miếng thôi. Có hung dữ với bé cũng chẳng nhằm nhò gì... Anh định đưa đi khám bác sĩ, xem có phải do tiêu hóa không tốt không."
Nghe được câu từ quen thuộc, bé gái có tên mụ là Lộc Bảo tức thì quay đầu đi phun nước bọt phì phì. Nói chung trẻ con không thích đến khám bác sĩ, bởi đằng nào cũng đồng nghĩa với việc tiêm ngừa và uống thuốc mà.
Tần Vân Phong bỗng nhìn về phía Lan Hà: "Lão Lâm, anh bảo này, chẳng phải cậu em này của em rất rành chăm trẻ hay sao?"
Lan Hà: "..."
Lão Lâm nhoẻn miệng cười: "Đó là lúc trẻ con khóc chứ, đâu giống vụ này."
"Con gái anh cũng rất thích trai đẹp, em khuyên bảo nó giúp anh được không?" Tần Vân Phong cũng đau đầu khôn xiết, nghĩ bụng con gái vẫn dễ bắt chuyện với các anh chị đẹp hơn.
"Ờm... Để em thử coi." Lan Hà tự nhủ sao mình còn phải làm cả việc của giáo viên mầm non thế này nhỉ, nhưng lại không tiện từ chối người thầy mình thích, đành phải giao Miểu Miểu cho Trần Tinh Ngữ, bước tới khuyên Lộc Bảo, giọng đều đều: "Bạn nhỏ à, em đói bụng không?"
Hồ Bảy Chín lại chui ra nhìn bé con, mắt sáng quắc, thậm chí cóc thèm nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lan Hà mà đã nhảy ra chạy hai vòng quanh cô bé.
May là Lộc Bảo đã 3 tuổi, mắt trẻ sạch sẽ dễ nhìn thấy vật cõi âm, nhưng thật ra nguy hiểm nhất vẫn là trước năm 3 tuổi, thiên nhãn chưa đóng nên vẫn cực kì nhạy cảm với âm khí, chưa kể bây giờ cô bé chơi rất tập trung, trông như chưa phát hiện ra.
Lộc Bảo quay đầu nhìn Lan Hà, không phun nước miếng với anh, nhưng vẫn chẳng thèm cả nể gì, vừa chơi vừa nói: "Không đói, bụng no lắm..."
"À, do tiêu hóa không tốt nên chướng bụng đó!" Hồ Bảy Chín nhảy chân sáo nói, "Đơn giản. Nào, để ta xoa cho con bé là khỏi ngay! Ngươi bảo con bé đứng dậy đi, như này ta không sờ tới!"
Cô đã vén tay áo lên, trông hăng hái lắm. Anh có thể tưởng tượng mang máng lúc trước cô đã tích cực xoa bụng cho Liễu Thuần Dương như thế nào rồi.
Lan Hà thấy cô sắp bắt tay làm, đành phải nói với Lộc Bảo: "Được rồi, đứng dậy đi nào, để chú xem có phải trong bụng còn cơm không, có thì chúng mình sẽ không ăn, được không nào?"
Lộc Bảo: "Vậy chú phải nắm tay cháu đó."
Những người lớn khác phì cười vì câu nói ngây thơ này của bé.
"Ừ." Lan Hà nắm tay kéo bé lên, tay xoa lên bụng bé hai cái. Cùng lúc đó, Hồ Bảy Chín cũng vươn cái móng lông ra xoa xoa.
Lộc Bảo trưng vẻ mặt nghi ngờ, cúi đầu nhìn chằm chằm tay Lan Hà mà chẳng thấy gì, chỉ biết gãi đầu.
"Ừm, không còn cơm nữa, nên ăn cơm rồi." Lan Hà nói.
Trong mắt mọi người, Lan Hà thốt lên một câu hết sức giản đơn, đến cả việc dỗ dành Lộc Bảo cũng dựa vào mặt hết.
Nhưng ngay sau khi anh nói xong, Lộc Bảo sờ bụng mình: "Đúng rồi, cháu đói quá, cháu muốn ăn cơm."
Sau đó chủ động há miệng.
Bảo mẫu thấy vậy bèn giành cái bát trong tay Tần Vân Phong đang ngẩn tò te đằng kia, đút một thìa cho bé.
Lộc Bảo ăn hết thìa này đến thìa khác, ăn ngon lành, chuyên tâm và rất nhanh. Điều này càng kì quặc hơn nữa. Khoan hãy nói đến chuyện mấy ngày nay chán ăn, trước đây lần nào cô bé cũng vừa ăn vừa chơi, một bát cơm mà phải ăn hơn nửa tiếng.
Tần Vân Phong trợn mắt há hốc mồm.
Hồ Bảy Chín hãy còn giơ móng vuốt đắc chí khoe khoang: "Chữa bệnh thì khỏi nói, ta đã gặp nhiều đứa trẻ lắm rồi. Mấy đứa bé nhà họ Dương xưa kia toàn nhờ công ta bảo vệ cho mới bình an trưởng thành đó. Ta đã bảo ngươi rồi, lô dược của ta hơi bị linh đấy, nếu ngươi đỉnh tiên thì..."
Lan Hà tự động xen-sọt mấy câu đa cấp tiếp theo của cô, vờ không nhìn thấy Hồ tiên hệt như những người khác, tầm mắt dời khỏi đầu cô.
"Chú em à, cậu giỏi quá đi mất!" Tần Vân Phong kích động, vươn tay ra chỉ, "Cậu làm kiểu gì vậy? Xoa hai cái là có hứng ăn luôn? Bình thường anh cũng nghe bác sĩ nói xoa bụng bé sẽ hỗ trợ tiêu hóa, giảm táo bón vân vân, nhưng sao hiệu quả không tốt bằng nhỉ?"
"À, có lẽ là vì em học được phương pháp của bà ngoại, thi thoảng bà cũng chữa bệnh giúp mấy đứa trẻ trong trại mà." Lan Hà lấy bà ngoại ra làm tấm gỗ chắn, mà đúng là bà ngoại anh có phương thuốc và phương pháp của người Miêu, lời anh nói toàn là thật cả.
Tần Vân Phong vẫn muốn học, nhưng Lan Hà lại nói cho anh ta biết phương pháp này chẳng dễ gì mà học được, không được làm bậy làm bạ — Thực tế là vì Hồ Bảy Chín xoa, chứ anh nào biết huyệt vị quái gì, cũng không thể nói bậy, lỡ Tần Vân Phong xoa bừa thì làm sao.
Tần Vân Phong tiêng tiếc, nhưng vẫn thu hoạch không nhỏ, ít ra vẫn giải quyết được nỗi phiền trước mắt.
Lộc Bảo rất thích Lan Hà, không chỉ vì anh đẹp trai mà còn vì ban nãy khi Lan Hà sờ bụng mình, cô bé cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn có cảm giác như có mèo chạm vào bụng vậy. Bởi lẽ đó mà sau khi ăn xong, bé lại quấn lấy Lan Hà đòi chơi, cùng bế em Miểu Miểu với Lan Hà.
Tần Vân Phong là một kẻ lắm mồm, tức thì chụp bóng dáng anh đăng lên weibo: Hôm nay Lộc Bảo không thích ăn cơm, may là gặp được @Trần Tinh Ngữ cho tôi mượn @Lan Hà mà Miểu Miểu nhà cô ấy thích nhất. Lần đầu tiên Lộc Bảo ăn hết sạch cả bát, bây giờ đang dính lấy anh nhỏ, xem ra tôi sắp thất sủng rồi...
Trong mục bình luận chẳng những có fans của anh ta mà fans của Trần Tinh Ngữ cũng nhanh chân chạy đến. Đằng nào Trần Tinh Ngữ cũng ít xuất hiện, họ phải lùng dấu vết chị khắp chốn.
Ơ? @Lan Hà là thuốc nhi đồng à? Cho anh mượn là con gái anh ăn nhiều cơm hơn?
Ngạc nhiên chưaaaaaa, nữ thần Tinh Ngữ rủ Lan Hà sang nhà chơi phỏng? Tui nhớ Tần Vân Phong với nữ thần Tinh Ngữ sống cùng một khu chung cư ó!
Ờmmmmmm Ủa tức là anh ta đã làm gì với Miểu Miểu và Lộc Bảo nhờ? Trông anh ta chăm trẻ hơi bị mát tay luôn á. Ngưỡng mộ ghê, con gái tui cũng không thích ăn cơm.
Tui bày tỏ tui có người bạn cùng phòng của em họ của bạn tui là dân tỉnh Hồ Nam, học trong trường của mẹ Lan Hà. Nghe đâu bố mẹ Lan Hà đều là giáo viên tiểu học cả, nên chắc anh ta rành cách nuôi dạy trẻ lắm á.
Khi bạn muốn làm thầy mẫu giáo nhưng bố mẹ bắt bạn làm diễn viên đây mà. Một anh bảnh bao trẻ trung mà lại thuộc hệ chăm trẻ?
Thì có gì không tốt đâu, sau này ảnh nhất định sẽ chăm con bọn tui rất chu toàn (Đỏ mặt)
...
Lúc này, Lan Hà đang chơi với bé con, chẳng biết gì về vụ này.
Mãi đến tối khi anh về, mở điện thoại mới thấy bài đăng này.
Ban đầu còn có kha khá fans từ trên trời rơi xuống kể mấy chuyện đầu lợn với trông trẻ vân vân, anh rất hiếm khi tham gia vào, hôm nay lại có thêm một đống fans nữa, đa số là từ bên Tần Vân Phong ùa sang. Có fan trêu chọc, có fan đặt câu hỏi vậy con em thì như nào các thứ.
Công ty còn gửi tin nhắn wechat bảo cậu đừng kiêu kì nữa, thi thoảng trả lời fans, chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy trẻ của cậu đi!
Tui làm gì có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ nào đâu? Lan Hà chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Hồ Bảy Chín nhào tới: "Sao vậy, chuyện nhỏ như con thỏ mà, sao ngươi không giúp người ta đi."
Lan Hà: "Ta đâu biết nuôi dạy trẻ."
Do công việc của bố mẹ nên anh cũng tính là quen chơi với trẻ nhỏ thôi, nhưng đó toàn là học sinh cấp một, dù nói chuyện không hợp thì cũng bắt đi làm bài tập được, khác hẳn với trẻ sơ sinh. Hơn nữa, học sinh của bố mẹ anh có cần ăn cơm ngủ nghỉ vệ sinh ở nhà anh đâu, làm sao anh biết được?
Hồ Bảy Chín ngập ngừng: "Ta biết nè, để ta đăng mấy bài giúp ngươi nhé."
Lan Hà cảnh giác: "Đừng, cô còn muốn hiển linh online nữa à? Ta không muốn tạo hoạt động mê tín, không chơi vụ tro đâu."
Anh kiên quyết không đỉnh tiên, không cho người ta phát hiện nhà anh có Hồ tiên thì làm sao có thể trắng trợn kêu gọi mọi người dùng tro chữa bệnh qua mạng được.
Hồ Bảy Chín sốt sắng, "Không hiển linh đâu, ta chỉ đưa ra vài kinh nghiệm thôi! Ví dụ như xoa trẻ ở chỗ này thì sẽ tốt cho mắt, lúc chải đầu sẽ gây kích thích đến mức nào lên huyệt Bách Hội chẳng hạn..."
Lan Hà thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nếu chia sẻ kinh nghiệm của Hồ Bảy Chín một cách rộng rãi thì người ta sẽ cảm thấy anh sở hữu những cách nuôi dạy trẻ tuyệt vời mà bố mẹ dạy cho, còn giúp tránh cho sau này tin đồn truyền đi lung tung, dù sao chuyện của Miểu Miểu cũng khá là kì quặc.
"Thế cô đăng đi." Lan Hà nhìn chằm chằm cô lúc viết để chắc chắn mấy bài đăng này tuyệt đối sẽ chẳng gây liên tưởng đến Hồ tiên các kiểu, và đó toàn là các kinh nghiệm bình thường.
Lan Hà không ngờ rằng anh vừa đăng lên weibo thì những fans đã làm bố làm mẹ nghe danh Trần Tinh Ngữ mà đến bèn thử nghiệm ngay.
Đương nhiên hiệu quả rất tốt, đó là bài đăng kinh nghiệm của mỹ nhân trăm tuổi mà, có tác dụng lên rất nhiều trẻ. Khi càng thêm nhiều bài chứng thực thì cũng càng nhiều phụ huynh chia sẻ những bài đăng đó, đồng thời cúi đầu cảm ơn anh.
Mãi đến tận sau này, mấy bài đăng ấy vẫn hay được các fans đào mộ lên và bình luận.
Giang cư mận nào không biết chuyện mới nhìn mục bình luận dưới weibo anh chắc chắn sẽ tưởng chủ blog là người chuyên chăm trẻ kiêm trang điểm, nhìn kĩ có khi còn tưởng là blog nuôi heo. Cuối cùng, khi nhìn lên chỗ chứng thực: Ồ, diễn viên à.
Cũng kể từ khi đó, Lan Hà thu được nhóm fan các mẹ đầu tiên. Không phải các fan mẹ xem anh là con trai, mà là đã có con ngoài đời, đến weibo anh để học tập các chiêu chăm con số dách, tiện thể cảm thấy anh rất bảnh bao nên có thể đu theo.
"Không mang ta đi theo thật hả?" Hồ Bảy Chín ngồi dưới đất ôm va li.
Lan Hà nhìn chằm chằm cô nàng một chốc, từ tốn nói: "Cô dịch sang trái một tí, quét hết đống giấy vụn đi."
Hồ Bảy Chín: "..."
Chắc chắn không thể dẫn Hồ Bảy Chín theo được. Anh sang đó có khả năng sẽ ở chung với người khác, thi thoảng có thể sẽ có đồng nghiệp tới chơi. Hồ Bảy Chín cõng bát hương, dù đó chỉ là chậu inox thì đặt ở đâu cũng sẽ khiến người ta thấy khó hiểu.
Lan Hà: "Mà hàng xóm của tôi là cổ sư, cô dưỡng thương một mình phải cẩn thận nhé..."
"Còn có kẻ nuôi cổ nữa á?" Hồ Bảy Chín âm thầm rùng mình, "Nguy hiểm thế? Ta sẽ cẩn thận."
Lan Hà: "Không phải, ý là cô cẩn thận đừng làm hại họ, họ ngh... À không, họ yếu lắm."
Hồ Bảy Chín: "Ò."
Lan Hà chính thức vào đoàn phim "Thanh mộng kỷ hà". Nam số một Chương Thanh Dứu và nữ số một Thi Tuyền đều là những diễn viên trẻ khá nổi, trạc tuổi Lan Hà. Vì đây là phim thần tượng nên nam hai nữ hai các kiểu toàn là trai trẻ gái xinh hết.
Những diễn viên vào đoàn trước quen thân nhau hơn Lan Hà, lúc thấy nam thứ ba đến muộn là anh, ai nấy đều cười đùa bày tỏ đã nghe danh từ lâu.
Ban đầu Lan Hà chẳng hiểu lắm, anh thì có cái danh gì đâu nhỉ, mấy người này cũng đâu có con cái... Nhưng anh ngộ ra, anh khá là chắc kèo đạo diễn Vương Mậu đã bô bô vụ anh chết tuyệt vời ra sao, vân vân và mây mây.
Hơn nữa, khác với đoàn phim của Liễu Thuần Dương, người ta sắp xếp cảnh diễn thế nào mà Lan Hà vừa tới bèn diễn luôn cảnh người chết.
— Ban đầu có vài diễn viên cùng tuổi ngoài mặt thì xởi lởi, bên trong thì chê bai Lan Hà.
Một diễn viên chẳng có tiếng tăm gì bỗng dưng giành được cả hai vai của Vương Mậu và Liễu Thuần Dương, thậm chí còn làm Vương Mậu giữ vai cho, cảnh diễn dồn về sau, rồi hẵng biên tập chỉnh sửa.
Vương Mậu cho Lan Hà cái vai diễn kia, tất nhiên vì vậy sẽ có những người không giành được, trong đoàn còn có diễn viên chơi khá thân với người bị trượt vai. Tuy rằng ai ai cũng biết thừa chắc cú Liễu Thuần Dương nhìn vào thực lực, nhưng họ vẫn cầm lòng không đậu mà oán thán thay bạn mình: Diễn xuất tốt tới cỡ nào đây?
Không ngờ, cảnh đầu tiên của Lan Hà đã khiến bọn họ trố mắt.
Thi Tuyền và Chương Thanh Dứu diễn chung với nhau, nhập vai mà còn phải mất chút công sức. Nhất là Thi Tuyền, cô phải khóc đến nỗi thở không ra hơi mà vẫn chẳng tròn vai nổi. Họ đã vào đoàn một thời gian ngắn, đã rất quen thuộc với nhân vật rồi.
Lan Hà thì sao, nói ngủm là ngủm...
Cảnh diễn đầu tiên, anh rất thành thạo, ánh mắt, vẻ mặt trước khi chết làm họ phải nổi hết cả da gà, dùng từ "rúng động" để hình dung cũng không đủ. Dẫu cho anh mới là người suy yếu nằm trên giường, nhưng diễn xuất thì ăn đứt cả Thi Tuyền lẫn Chương Thanh Dứu.
Những diễn viên đang định bụng móc mỉa đôi câu nhất thời ngại nói ra.
Thi Tuyền không phải diễn viên chính quy, mà chuyển hình từ ca sĩ. Cô đã từng diễn vài bộ phim, đã từng được huấn luyện, coi như là không có trở ngại gì, song vẫn hơi yếu trước diễn viên chính quy. Cả cảnh này cô bị áp đảo trước Lan Hà, ngây ra như phỗng. Cô vốn là một cô gái nhiệt tình, lần này phục sát đất anh bạn cùng trang lứa, từ ngày hôm đó bèn bắt đầu gọi "anh" như nhân vật trong phim.
Mạch truyện của cả bộ phim mang tính vui tươi, thi thoảng mới có cảnh buồn làm bộ phim thêm điểm nhấn. Vì lẽ đó mà sau cảnh đầu tiên, Lan Hà lại phải nhanh chóng hóa thân thành kẻ tấu hài. Trong phim thì giúp em gái ra mặt xử nhân vật phản diện, cũng xử luôn nam chính, thỉnh thoảng lại tự chuốc khổ vào người để ngăn cản nam chính và em gái đến với nhau.
Lấy ví dụ như cảnh này, anh trai Ngu Dương mà Lan Hà đóng bắt gặp nam chính và em gái hôn nhau bèn nổi cơn tam bành.
Nhưng anh ta đứng trên tầng hai, ngoài tầm tay với, gọi không được bèn cầm đồ ném nam chính, tay có gì thì ném nấy, dồn người ta ngã vào đài phun nước.
Lan Hà diễn dáng vẻ thở hồng hộc của Ngu Dương, lấy hết toàn bộ thứ trong phòng ra ngoài sân phơi rồi ném xuống, mà do thiết lập nhân vật nên nơi đó còn có dây leo núi nữa.
Lan Hà cũng diễn hơi high quá, cầm dây thừng định bụng vòng lại rồi ném, nhưng sau khi anh cầm vào tay rồi lại cảm thấy chỉ ném thường thì không hay, bèn tạm thời nảy lên một ý tưởng, gần như chưa nghĩ gì nhiều đã giơ một đầu lên cao và ném đi.
Chỉ thấy dây thừng bay tà tà xuống, một đầu dây rơi chuẩn xuống người nam chính đương nhảy lò cò hòng né đồ.
Nam chính và nữ chính ngạc nhiên, ủa chưa ai nói là có chiêu này mà? Chưa kể ném từ khoảng cách này mà vẫn trúng?
Ngay sau đó, Lan Hà kéo dây thừng, nam chính ngã sấp mặt vào đài phun nước...
Chương Thanh Dứu đứng dậy khỏi đài, may là chưa ngã ngu người, tiếp tục diễn với Thi Tuyền, còn cực kì nhanh trí sửa thoại: "Anh em trói anh trước!"
"Cắt." Vương Mậu nín cười nãy giờ. Ban đầu họ thấy Lan Hà vung dây thừng khác với kịch bản nên cứ tưởng anh nhập vai sâu quá, song vẫn phù hợp với thiết lập gây hài của nhân vật, có lẽ là phát huy tại chỗ, còn nghĩ nếu đoạn sau xử lí tốt thì có thể cân nhắc đến việc giữ lại cảnh.
Nào ngờ anh lại ném chuẩn đến thế, nam chính trong màn ảnh cũng nghệt mặt ra, không gây cảm giác bị lệch pha, cũng vừa khéo phù hợp với phản ứng của nhân vật. Sau khi nhìn thấy nam chính bị đẩy xuống nước, ai nấy đều cười thành tiếng.
"Ngu Dương sửa cảnh tại chỗ à? Cháu ném đỉnh quá." Vương Mậu vỗ ghế cười khà, ông toàn gọi tên nhân vật, "Hù Chu Dịch Nhiên điếng người rồi kìa."
Chương Thanh Dứu nhận khăn, vừa lau nước vừa nói: "Cháu bảo mà, sao cảnh này chẳng giống với kịch bản vậy ta!"
Lan Hà cười ngượng: "Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, não cháu rút gân đấy. Cần quay lại không ạ?"
"Không cần đâu, chú thấy cảnh ban nãy có hiệu quả rất tốt, vả lại cũng quay xong xuôi rồi." Vương Mậu nói, "Chú hiếu kì lắm nhé, cháu từng luyện bao giờ chưa? Làm lại lần nữa được không?"
Thi Tuyền cũng cường điệu hóa: "Anh ơi, anh cừ quá đi mất. Đứng xa thế mà anh vẫn ném trúng người Chu Dịch Nhiên, hù anh ấy chết điếng rồi kìa. Nếu anh mà đi ném vòng ở chợ đêm với em thì ông chủ lỗ chết mất."
Lan Hà cười gượng: "Cứ coi như từng luyện đi..."
Nói sao đây nhỉ, trước đây anh không có cái kĩ năng này đâu.
Thậm chí anh cũng chỉ vừa mới ngộ ra lúc mình quăng dây thừng còn chẳng cần nghĩ ngợi, cũng tự dưng có tự tin. Cho mãi đến ban nãy, anh mới kịp nhận ra: Độ chính xác khi quăng xích câu hồn trói quỷ cũng tồn tại ở ngoài đời hả?
"Ây chà, ban nãy Thi Tuyền vừa nói gì ấy nhỉ? Ném vòng." Linh cảm của Vương Mậu rục rịch, bảo, "Biên kịch đâu rồi? Chẳng phải nam nữ chính sẽ hẹn hò với nhau ở công viên giải trí à? Nếu Ngu Dương đi theo dõi thì cho thêm tình tiết ném vòng luôn đi, nhiều muối tí nhé."
Lan Hà: "..."
... Có cần phải vậy không?
Sau khi Vương Mậu xác nhận Lan Hà ném thực sự rất giỏi, mà đúng lúc kiểm tra xong thì thấy một cảnh chưa đủ đẹp bèn bảo anh quay lại một lần nữa. Đương nhiên, lần này chỉ cần ném trúng người Chương Thanh Dứu, không cần phải kéo vào nước nữa.
Lan Hà đành phải quay lại lần nữa, quăng dây, trúng không trượt phát nào!
Hiện trường rộ lên những tiếng thốt ngạc nhiên. Thánh ném chuẩn đây rồi, đứng ở khoảng cách xa thế mà dây thừng còn chẳng chạm mặt Chương Thanh Dứu luôn cơ.
"Anh, anh luyện như nào vậy? Chuẩn ơi là chuẩn, chuẩn nhất thế giới!" Thi Tuyền nói với giọng ngưỡng mộ. Sự yêu thích của cô cũng hết sức đơn giản, đó là cô nghĩ đến chuyện mình chưa từng ném trúng cái vòng nào.
Lan Hà đáp mập mờ: "Trước đây từng chơi, cũng thường thôi."
Chuẩn nhất thế giới thì khoa trương quá. Anh đoán nếu Vô Thường dưới âm phủ mà so đấu kĩ năng chuyên nghiệp thì anh còn chẳng lọt nổi vào bảng, người ta toàn luyện mấy trăm năm chứ đùa!
Không phải ai cũng rảnh đi sang hóng chuyện như Thi Tuyền, đặc biệt là khi họ sắp phải quay cảnh tiếp theo.
Bởi vậy, có một số nhân viên dù đang làm việc vẫn tám chuyện rôm rả: "Trông hay thật. Anh nói xem, sao cậu ấy lại ném chuẩn được thế nhỉ, làm nam chính ngớ người luôn."
"Hầy, chắc từng luyện rồi. Bộ anh không thấy cả hai lần đều trúng à, không phải do ăn may đâu."
"Đúng vậy. Mà đấy, có phải hồi trước dạo diễn từng kể mẹ anh ta là người dân tộc thiểu số không nhỉ?"
"Hình như tôi có tí ấn tượng, có lẽ là dân Mông Cổ, luyện vung dây với ngựa mà ra."
...
Đó chỉ là một nhạc đệm nhỏ nhoi, không dẫn tới vụ bàn tán sôi nổi nào, chỉ có lời đồn âm ỉ từng ngày. Đến tận khi bộ phim này kết thúc, khi đọc tin trên báo, Lan Hà mới phải trăn trở, té ra mình có nửa dòng máu người Mông Cổ.
*Tác giả:
Một ngày nọ, Hồ Bảy Chín học được cách lên mạng, đọc được một tiêu đề #ChủblognuôiheoLanHà#
Hồ Bảy Chín:??? Tui tứk ák!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.