Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 44:




Ngày Tết hôm đó, trời vẫn có tuyết rơi, nhưng con đường dày đặc tuyết đã được thông mở, còn rắc thêm muối nữa, thế thì mới không dễ bị đóng băng được, lộ trình sẽ không bị cản trở.
Chu Vụ đeo một chiếc túi da mềm, mang theo Bách Lý Khí đến ngã tư phía trước từ sáng sớm để chờ xe của tổ chương trình.
Cuối cùng tổ chương trình quyết định đón từng thành viên một theo lộ trình.
Tổng cộng chỉ có tám thành viên nòng cốt, nhưng sau khi phân tổ, hai trong số họ phân đến tổ khác, không phân chia lại nữa, vì vậy lần này tổng cộng có sáu người.
Chu Vụ đứng ở ngã giao lộ lót đá, liên tục hà hơi vào hai bàn tay đang xoa vào nhau, lo lắng nhìn đường phố.
Thật sự khẩn trương.
Không biết vẻ mặt của đồng nghiệp sẽ như thế nào khi thấy cậu đưa Bách Lý Khí đi cùng, nhưng dù vậy, Chu Vụ vẫn tràn đầy nhiệt huyết muốn đưa Bách Lý Khí đi du lịch cùng mình.
Bất giác cậu đã nhận ra những thay đổi của bản thân mình.
Thay vì chỉ né tránh một cách mù quáng, cậu đã dám đối mặt với nhiều chuyện.
Chiếc xe của tổ chương trình nghiền vụn băng, chầm chậm chạy từ cuối tầm mặt đến gần, tầm mắt của Chu Vụ di chuyển theo chiếc xe, sau khi chiếc xe tiến lại gần, khuôn mặt của từng thành viên trong nhóm đều dán vào kính.
Chu Vụ:??
Họ giống như nhìn thấy động vật quý hiếm vậy, mỗi người đều nghển cổ lên, khuôn mặt của Ngô Nghiêu như dán sát vào kính xe, chóp mũi bị ép bẹp xuống.
Mặt Chu Vụ bốc hỏa, đầu Hổ Vũ thò ra khỏi ghế lái: “Lên xe.”
Bọn họ lái một chiếc xe thương vụ nhỏ trong đài, có thể ngồi mười người, cả Hổ Vũ và Đinh Thành đều không mang người nhà đi, Hà Hải đưa vợ đi, chị Vương thì đưa chồng, Ngô Nghiêu đưa em gái, còn lại là Bách Lý Khí – người mà Chu Vụ đã báo trước.
Chu Vụ nắm tay áo Bách Lý Khí: “Đi thôi.”
Cất vali vào cốp rồi cả hai lên xe.
Bách Lý Khí còn cao hơn Hổ Vũ, vừa bước vào trong buồng xe đã thấy cực kỳ chật chội, hai chân đều co lại, Chu Vụ ngồi ở góc của hàng ghế cuối cùng, không gian vẫn có thể tạm chịu đựng được.
Một nửa là do vẻ mặt của Bách Lý Khí cực kỳ lạnh nhạt, cho nên mục tiêu của sự đánh giá cũng không quá suồng sã như trước nữa, Ngô Nghiêu ngồi ở phía trước Chu Vụ, quay đầu cười hì hì với cậu.
Khẩu hình: Tôi đã giúp cậu phòng ngừa trước rồi!
Mặc dù Chu Vụ không hiểu nhưng cậu biết rằng đối phương đã giúp làm công tác chuẩn bị từ trước rồi, vì vậy cậu trả lời bằng khẩu hình: Cảm ơn!
Quay đầu lại thì nhìn thấy trong mắt Bách Lý Khí mang theo ý cười.
Chu Vụ:?
Sau đó, cậu mới biết rằng Bách Lý Khí biết đọc khẩu hình môi.
Chiếc xe phi nhanh trên đường cao tốc, mọi người ngầm hiểu ý nhau không hỏi anh chàng tóc dài đẹp trai này là ai, mà vẫn tán gẫu bình thường như thường lệ.
Tuy nhiên, Hổ Vũ thường xuyên nhìn vào gương chiếu hậu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu được chuyện này.
Đường cao tốc thông suốt một đường, sau nửa giờ, bọn họ đã rời trung tâm thành phố và tiến tới ngoại ô, bông tuyết rơi trên cửa kính xe, rồi lại bị cơn gió thổi đi ngay trước mắt.
“Ăn bánh bao không?” Đinh Thành ở phía trước giơ một túi bánh bao lên: “Chưa ăn thì tự đến lấy.”
Chu Vụ cũng hơi thấy thèm, giơ tay lấy hai cái, Bạch Lý Khí lấy bình giữ nhiệt từ trong túi du lịch ra: “Là canh rong biển tôm trứng.”
Canh vẫn còn hơi nóng, Chu Vụ nhấp một ngụm, híp mắt, sự ấm áp lan toả khắp cơ thể, cậu vươn người duỗi ra như con mèo con.
Khi định thần lại, Ngô Nghiêu đang nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương, khuôn mặt thì như con chó bị ngược đãi.
Chu Vụ hỏi: “Anh có muốn uống chút không?”
Ngô Nghiêu vừa định gật đầu, thì thấy Bách Lý Khí đã vặn chặt nắp bình giữ nhiệt rồi bỏ vào trong túi du lịch.
Chu Vụ: …
Ngô Nghiêu mếu máo, cảm thấy tủi thân, nhưng lại không dám nói, dáng vẻ “hu hu hu” co về chỗ ngồi của mình.
Chu Vụ nghiêng đầu lại nhìn Bách Lý Khí, vẫn là vẻ mặt bình đạm chẳng liên quan gì tới anh, Chu Vụ đột nhiên cảm thấy anh — trẻ con quá đi.
Đầu ngón tay cậu thò ra khỏi túi, ngón út ngoéo ngón tay của Bách Lý Khí.
Cậu chạm vào đối phương, sau đó lấy tay áo che hai bàn tay của hai người lại, cảm giác này giống như yêu đương vụng trộm, khiến đôi tai giấu trong khăn quàng cổ của cậu đỏ lên.
Chu Vụ nhẹ nhàng nói vào tai anh: “Nếu em nhớ không lầm, lần đó em vừa vào núi, anh đưa nước cho em…”
Bách Lý Khí gật đầu, đảo khách thành chủ, nắm chặt tay Chu Vụ.
Nhưng một lúc sau, tay Chu Vụ lạnh ngắt, anh đành phải buông ra, nhét cốc nước ấm vào lòng bàn tay cậu.
Giọng Hà Hải truyền đến từ phía trước: “Gần đây trời lạnh, nhưng bản thảo gửi đến ngày càng nhiều, ngày mai mang bản thảo đến để cho chuyên gia chọn. Anh ta sống ở khu vực gần khách sạn suối nước nóng, đỡ phải sau này lại đi một chuyến nữa.” 
Chu Vụ rất hứng thú với chủ đề này, vểnh tai lên nghe.
Đinh Thành là một người mê kỹ thuật, đang ở trên xe mà vẫn mở máy tính, đánh “cách cách” cái gì đó.
Đinh Thành: “Lần này có hơn hai trăm bản thảo, tôi đã đóng đường link gửi bản thảo rồi. Nếu không cũng hộp thư nổ tung mất.”
Anh ta vừa xoá email rác, vừa sàng lọc ra các bản thảo có thể dùng ra.
Chu Vụ hỏi: “Tôi có thể đi cùng không?”
“Nếu có hứng thú thì mọi người đều có thể đi.” Hà Hải nói.
Sau đó, ngoại trừ vợ chồng chị Vương, những người khác đều muốn đi, Hà Hải cười: “Được rồi, đưa các cô cậu đi mở mang kiến thức chút.”
Chu Vụ vốn rất phấn khởi, nhưng đột nhiên nghĩ đến Bách Lý Khí, anh là ma.
Những ngày này, bởi vì ngoại trừ thân thể lạnh lẽo ra, hầu như Chu Vụ đối xử với anh như một con người.
Chu Vụ thoáng nhìn vẻ mặt của anh, anh nhướng mày, hình như đang khép mắt nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, theo lời của mọi người, chiếc xe ra khỏi đường cao tốc, bon bon trên đường thêm hai mươi phút nữa, bọn họ bước vào một trang viên thoạt nhìn trông cây cối phủ xanh rất tốt.
Từ xa đã có thể nhìn thấy biển hiệu của khách sạn suối nước nóng.
Cửa trượt kiểu Nhật, thậm chí bà chủ còn tiếp khách trong bộ kimono, mang đến cho mọi người trải nghiệm mới lạ.
Phòng kiểu tatami, ai mang người nhà cũng đều có phòng riêng, hai người Hổ Vũ và Đinh Thành ở chung một phòng, em gái của Ngô Nghiêu tự chi tiền để ở riêng một phòng.
Đến nơi đặt hành lý xuống, Chu Vụ và Bách Lý Khí muốn cùng nhau đi suối nước nóng, khách sạn lần này vô cùng có phong cách, mỗi phòng đều có sân nhỏ, trong sân có một hồ nhỏ xây bằng đá, suối nước nóng bốc hơi nóng chậm rãi chảy ra từ ống trúc.
Buổi trưa, thực đơn toàn là các món ăn Nhật, sukiyaki, sashimi và xiên nướng, khiến cho bụng Chu Vụ căng phồng lên.
Cậu ợ một hơi, Bạch Lý Khí quay đầu lại nhìn cậu: “Thích món này?”
Chu Vụ gật đầu: “Ừ.”
“Khi nào về anh làm cho em ăn.”
Chu Vụ lập tức nịnh nọt: “Anh làm món nào cũng ngon hết sảy.”
Cơm nước xong, mọi người bắt đầu hoạt động tự do, Chu Vụ đứng trong sân thưởng ngoạn phong cảnh, bị gió lạnh trong rừng thổi qua lạnh run người, lập tức chạy nhanh về phòng.
Trong phòng có một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ, Chu Vụ vừa tắm nước nóng xong mới phát hiện ra mình không lấy quần ló.t, cậu choàng đại áo choàng tắm lên, đi tới vali tìm túi đựng quần áo cá nhân.
Bách Lý Khí từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm chai nước khoáng và máy sấy tóc vừa lấy được từ quầy lễ tân, vừa mở cửa đã thấy Chu Vụ đang chổng mông quỳ trên mặt đất tìm cái gì đó.
Chu Vụ chỉ cảm thấy thắt lưng buông lỏng, áo tắm trượt khỏi người cậu.
“Làm gì…!” Chu Vụ quay đầu lại, mái tóc Bách Lý Khí buông xõa, anh mặc áo tắm, có thể nhìn thấy cái cổ tái nhợt và xương quai xanh loáng thoáng nơi cổ áo.
Vẫn đang là ban ngày, trong phòng rất sáng, Bách Lý Khí rủ mắt nhìn chằm chằm Chu Vụ, trong mắt lóe lên sắc đỏ nhàn nhạt.
“Không mặc.” Anh nói ngắn gọn.
Chu Vụ phiu một cái mặt đỏ bừng, đúng rồi, cậu đang tìm quần l.ót mà.
“Em, em tìm thấy rồi.” Dưới đống quần áo, cậu tìm thấy chiếc túi hút chân không, bên trong đựng quần áo lót sạch sẽ.
Bách Lý Khí cong người xuống, chộp lấy cái túi và quẳng nó ra thật xa.
Thân thể của anh che khuất ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ, giống như một con dã thú khổng lồ che phủ Chu Vụ, giọng nói hờ hững, lòng bàn tay đè lên bả vai Chu Vụ.
Nói: “Không cần mặc, không dùng đến.”

Cả người Chu Vụ đỏ bừng, giống như một con mèo, bị ôm vào suối nước nóng, ngón tay ngón chân co cả lại, bởi vì bị kíc.h thích quá mức, khiến cậu không thể chịu được, mới chạm nhẹ một cái mà cả người đã run lên.
Khi tiếp xúc với suối nước nóng, cậu run lên một hồi rồi mới từ từ thích ứng được, dựa vào thành bể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó cậu lại không thể hô hấp, cơ thể như rơi trong như địa ngục, chìm vào trong đó.
Buổi tối, Ngô Nghiêu cầm PS5 của mình gõ cửa phòng Chu Vụ, anh ta mang theo rất nhiều tay cầm để có thể chơi cùng với nhiều người cho đã!
Nhưng sự thật là, người mở cửa cho anh là một người đàn ông vẻ mặt vô cảm, tóc đen tán loạn, híp mắt nhìn chiếc máy PS5 trên tay Ngô Nghiêu và nói: “Cậu ấy đang ngủ.”
Ngô Nghiêu đang định nói: Cậu ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi!
Đương nhiên anh ta không thể ngờ được, sau khi gửi tin nhắn, Chu Vụ lập tức bị người đàn ông lãnh đạm trước mặt tóm được, co người nằm người trên tatami.
“Tôi…” Mới vừa nói một chữ, anh ta đã nghe thấy tiếng than r.ên rỉ yếu ớt từ bên trong cánh cửa, giống như tiếng mèo kêu, anh ta dừng lại, ngay lập tức hiểu ra, suýt nữa thì chảy máu mũi.
Sau đó, người đàn ông không khích đóng rầm cửa lại.
Ngô Nghiêu: Mẹ nó, sau này mà còn đến ăn thức ăn cho chó thì tôi là chó.
Ngày hôm sau, mọi người đến địa điểm của chuyên gia đánh giá, điều khiến Chu Vụ ngạc nhiên là, Bách Lý Khí nói rằng không có vấn đề gì, cũng muốn đi cùng.
Mặc dù Chu Vụ rất lo lắng, nhưng trông anh vẫn có vẻ rất tự tin, khiến Chu Vụ cảm thấy yên tâm.
Sau khi lái xe chưa đầy hai cây số, thì đa đến một ngôi nhà, từ phía xa đã có thể nhìn ra được sự nguy nga của căn nhà ấy.
Hai bên lối vào là những cây thông vẫn xanh tươi trong những ngày tuyết rơi lạnh giá, trên đó có treo vài quả thông hòa mình với thiên nhiên xung quanh.
Sự sắp xếp của các tảng đá và cây thông trông rất có cảm giác lề lối, tạo cho con người ta có một cảm giác thanh tịnh, trở về với bản chất ban đầu của mình, nhưng lại không hề có cảm giác tầm thường.
Hà Hải dẫn đường, anh ta đã liên lạc từ trước rồi, vừa dừng xe đã có người mở cửa nghênh đón bọn họ.
Chu Vụ và Bách Lý Khí đứng ở cuối, trước khi bước vào cửa, nhìn thấy hai lá bùa dán trên cửa, Chu Vụ không khỏi dừng lại.
Cậu cau mày, có một cảm giác khó chịu, cảm thấy bị bài xích, cậu lập tức quay đầu nhìn Bách Lý Khí.
Người nghênh đón ngoài cửa tưởng là thanh niên, bất ngờ liếc nhìn Bách Lý Khí, sau đó nhìn Chu Vụ: “Hai người… mời vào.”
Anh ta vừa nói thế, cảm giác như bị chặn ở cửa của Chu Vụ biến mất. 
Hai người chậm rãi bước vào, trong nhà chỉnh trang cũng cực kỳ trang nhã, nhưng bày biện và đồ trang trí thoạt nhìn đều trông rất chú trọng, bọn họ được đưa vào phòng khách, nói ra cũng thật kỳ lạ là phòng khách rất ấm áp, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ máy sưởi ấm áp hay điều hoà làm khô nào.
Bách Lý Khí có vẻ rất hứng thú với nơi này, anh liếc nhìn xung quanh, mắt dán chặt vào hai vật bằng ngọc đang đặt trên bàn.
Anh đưa tay chạm vào, một sự ấm áp cuồn cuộn liên tục trào ra từ trong ngọc, đúng là đồ tốt.
Có tiếng bước chân, một thanh niên nhìn chưa tới ba mươi bước ra, bên cạnh anh ta còn có một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đường trang(*) bước theo, trông đáng yêu cực.
(*): trang phục đời Đường (唐装: Đường trang) có hai loại là Đường trang và Đường trang Tân thời (新唐装). Đường trang kiểu cổ được sử dụng ở thời nhà Đường, cổ áo tròn, hai mảnh, thân dài. Đường trang Tân thời ra đời và phát triển từ thời nhà Thanh cho đến nay, có cổ đứng và cài khuy móc hàng giữa.
Vừa bước ra ngoài, cô ta đã ồ lên một tiếng, đưa mắt nhìn Chu Vụ, rồi lại nhìn Bách Lý Khí.
Tim Chu Vụ lập tức ngừng đập một nhịp.
Cô ta nghiêng đầu lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng theo lời dặn của thanh niên, cô ta xoay người đi chuẩn bị đạo cụ, không nhìn về phía Chu Vụ nữa.
Một số đồ đựng dụng cụ được đặt ở trước mặt người thanh niên, “lạch cạch”, ngọn nến đỏ trước mặt được cô gái thắp sáng lên.
Anh ta không nói gì, trực tiếp bắt đầu quy trình làm việc, Hà Hải đưa cho anh ta những bản thảo đã đóng dấu sẵn.
Sau khi nhận lấy xấp giấy, thanh niên vê đầu ngón tay, chọn ra một phần ba bản thảo.
Anh ta trực tiếp đặt bản thảo lên ngọn nến đốt cháy, nhưng không lâu sau, mọi người phát hiện có chút kỳ quái.
Ngọn lửa nến này không làm hỏng tờ giấy mà vào thời điểm nào đó sẽ tỏa ra khói xanh, những bản thảo tỏa ra khói xanh đều được anh ta giữ lại.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra hơn mười phút, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mười mấy bản thảo, anh ta trả lại những bản thảo này cho Hà Hải: “Nhiêu đây thôi.”
Ngô Nghiêu ở phía sau trừng lớn mắt: “Vậy thôi sao? Nguyên lý quái gì thế?”
Đinh Thành dùng cánh tay chọc chọc anh: “Câm miệng.”
Thanh niên không giận, anh ta cười mỉm với Ngô Nghiêu, đôi mắt phượng híp lại.
“Hôm nay có nhiều khách đến, chi bằng ở lại dùng bữa, theo tôi thấy thì có khách hiếm đến.” Sau đó ánh mắt của anh ta chậm rãi rời khỏi Ngô Nghiêu.
Lúc này, ánh mắt của anh ta nhìn sang, trái tim Chu Vụ lộp bộp, ánh mắt của anh ta đã dừng lại trên người Bách Lý Khí.
Men theo ánh nhìn của anh ta, ánh mắt của mọi người đều tụ về hướng Bách Lý Khí.
Sắc mặt của Bách Lý Khí không có bất kỳ gợn sóng nào, anh gật đầu: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.