Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 30:




Chu Vụ hét to lên một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó cậu che miệng mình lại, làm ồn rồi!
Cậu luôn có cảm giác tên ác ma này đang thèm muốn gì đó, cũng mơ hồ cảm nhận được đối phương là đang muốn làm gì.
Nhưng nếu như thật sự là chuyện đó thì cậu lại càng sợ hãi, nhưng khi cảm giác bị ngón tay của đối phương bắt nạt lan dần đến đầu, ngoài thấy đau ra thì cậu còn cảm thấy nhục nhã và tức giận.
Thế giới quan đã sụp đổ từ lâu lại càng sụp đổ thêm.
Chu Vụ đau đớn, bờ môi đang mím lại trở nên run rẩy, giọt nước đọng lại trên người cậu xen lẫn cùng với mồ hôi lạnh toát ra do đau đớn, cậu muốn khua tay đánh đối phương nhưng lại không thể quay người lại nổi.
Cậu giống như bị người nọ đóng chặt lên tường, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn, thật vất vả mới có thể thốt lên được vài từ.
“Đồ khốn nạn! Đau đó! Anh buông tay…” Chu Vụ mặc kệ hàng xóm, tăng to âm lượng lên.
Bách Lý Khí khôi phục lại được một chút lý trí, ngón tay xương xẩu dừng lại rồi rút ra, quay người cậu lại đối diện với mình.
Trước đó, khi Chu Vụ bị cơn gió lạnh lẽo đẩy mạnh lên tường thì cậu đã nghe thấy âm thanh va chạm nặng nề của xương quai xanh với tường một cách rõ ràng.
Người Chu Vụ ướt sũng, Bách Lý Khí lật đi lật lại cậu để kiểm tra, phát hiện ra có lẽ là xương quai xanh ở phía trước Chu Vụ bị đập vào mặt tường, có một chỗ đỏ ửng lên, bầm tím.
Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, là ai thì cũng đều sẽ cảm thấy như bị giày vò gấp bội lần, giống hệt như bị người khác dùng kính lúp quan sát thân thể mình vậy.
Lông tơ sau gáy Chu Vụ dựng đứng hết cả lên, không nhịn được mà duỗi tay ra che lại.
Có điều trước khi cậu che đi thì đã bị người nọ nhìn kỹ càng từng chi tiết mất rồi.
Ánh mắt Bách Lý Khí loé lên, nhìn chằm chằm vào nơi bị bầm tím, vẻ mặt tối tăm khó dò. 
Chu Vụ cảm nhận được dường như cảm xúc đối phương đã dịu xuống, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, năm ngón tay vừa dùng để che chắn cũng đưa tới xoa vết bầm tím.
Ngay sau đó, một ngón tay cái to lớn lạnh lẽo thay thế ngón tay của Chu Vụ, mang theo chút lực xoa lên vết bầm.
Mùi hương của người lạ trên người Chu Vụ đã bị nước làm nhạt đi không ít, nhưng với bản năng của mình, Bách Lý Khí vẫn có thể cảm nhận được khắp người cậu đều là mùi của người đàn ông còn sống.
Anh lại hỏi: “Ai đã chạm vào em?”
Chu Vụ mím môi lại thành một đường thẳng, khoé mắt ngân ngấn nước, trông ướt át vô cùng, giống như vừa bị quấy rối đến mức hỗn loạn vậy.
Trông cậu bây giờ giống như một cô dâu nhỏ bị người ta ép cưới, sau khi bị Bách Lý Khí rẽ tóc mái ướt nhẹp của cậu ra, thì nói: “Rốt cuộc anh đang nói gì vậy, tôi đi khám bệnh mà.”
Ngoài xương quai xanh ra, Chu Vụ còn cảm nhận được nỗi đau âm ỉ từ xương cụt trở xuống, nơi yếu ớt như thế bị tổn thương, tuy rằng chỉ là đau âm ỉ nhưng còn khiến người ta phải để ý hơn nhiều so với xương bị đập vào tường.
Nhưng rất nhanh sau đó trí não vẫn đang hoạt động bình thường của Chu Vụ đã nhận ra được một điều, rằng ngay tại lúc cậu kêu đau lên thì thái độ của Bách Lý Khí lập tức thay đổi, anh dừng động tác của mình lại. 
C.ậu nhớ lại trước đây, hình như cũng đã từng có chuyện như vậy.
Cậu trộm liếc nhìn Bách Lý Khí, thoạt nhìn trông đối phương rất hung dữ, rất không dễ chọc vào, tràn đầy hơi thở đáng sợ, khoé môi trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng khẽ nhếch, làm lộ hàm răng nanh trắng nhọn. 
Anh nheo đôi mắt đỏ rực lại, gương mặt anh vẫn mang tới loại cảm giác không giận tự uy như cũ, Chu Vụ cảm thấy mình giống như người đang ở dưới địa ngục đang bị Diêm Vương xét xử vậy.
Những thiện cảm và ôn hòa tích lũy lại trong những ngày gần đây cũng không đủ để trung hòa cảm giác sợ hãi này.
Cậu vẫn thấy sợ hãi.
Nhưng cậu cũng nhận ra được rằng những hành động điên cuồng của đối phương sẽ dừng lại vì tiếng kêu đau của mình.
“Khám bệnh?” Bách Lý Khí nhíu mày.
Sao lại bị bệnh rồi, anh vươn tay ra chạm vào trán cậu, không sốt mà.
Chu Vụ cảm nhận được cái lành lạnh trên trán, cậu chớp chớp mắt, nước mắt đọng trong mắt vơi dần đi: “Bác sĩ nói là bị dương hư, sau đó bảo tôi đi giác hơi với mát-xa, là một nhân viên nam mát-xa cho tôi, nhân viên nữ thì không được tiện cho lắm, nam nữ thụ thụ bất thân mà…”
Chu Vụ oan ức vô cùng, khi cất tiếng lên trong giọng nói cũng tràn đầy chua xót.
“Đừng nói là anh không biết giác hơi nhé? Đợi chút nữa tôi search cho anh xem…” Chu Vụ tiếp tục nói, trong lòng bổ sung thêm một câu, anh cũng có thể tự search.
Giọng nói nhẹ nhàng của Chu Vụ rơi vào trong tai Bách Lý Khí giống như sợi lông phẩy qua từ trên xuống dưới, nhưng trong sự nhận biết của một con ma, anh chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của người sống đang quanh quẩn từ trên xuống dưới cơ thể cậu, gần như không bỏ sót một chỗ nào.
Đương nhiên là bộ phận riêng tư thì không có, nếu không thì có lẽ anh đã không chỉ dừng lại ở mức độ này.
Lúc này, cách tốt nhất là che phủ hết hơi thở của người lạ kia đi.
Bọt tắm trên người Chu Vụ còn chưa kịp rửa sạch thì đã bị người đàn ông rửa thay cậu.
Cả tay Bách Lý Khí đều là bọt tắm trắng muốt, anh dựa vào gần như vậy, cũng là dựa vào da thịt ấm áp ngập tràn hương thơm của Chu Vụ, trong giờ phút này, đầu ngón tay của anh cũng giống như được nhiễm sự sống, trở nên ấm áp hơn mọi khi.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Vụ được Bách Lý Khí phục vụ tắm rửa, nước ấm cùng với làn da lành lạnh của anh khiến cho cậu có cảm giác như băng và lửa hòa tan, cảm giác ấy gọi là da đầu tê dại, lòng bàn chân mềm nhũn cả ra.
Vẫn tắm rửa vô cùng kỹ càng tỉ mỉ như mọi lần, tắm đến mức khiến cho Chu Vụ kinh hồn bạt vía, sợ rằng chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ lại giống như vừa rồi, cậu không muốn thử lại cảm giác đau đớn ấy lần hai đâu.
Đợi đến khi chuyên mục tắm rửa khiến cho người ta toàn thân khó chịu như thể sắp tan ra này kết thúc, thì Chu Vụ khắp người tỏa ra hơi nóng được Bách Lý Khí dùng một tay ôm ra ngoài. 
Tư thế này rất kỳ lạ, giống như tư thế bố ôm con vậy, cánh tay trực tiếp đỡ lấy eo và đùi.
Tư thế này cũng khiến cậu xấu hổ lạ thường, rất nhanh sau đó cậu giãy giụa thoát ra khỏi tay anh, vùi mình vào sofa.
Chu Vụ đã từng trải qua chuyện bị tắm như này, tuy rằng không phải chuyện gì đáng khen ngợi nhưng làm một lần thì lần sau cũng quen hơn, lần này cũng không đến nỗi không thể chịu được…
Nhưng có một chuyện khác lại khiến cậu khó chịu vô cùng.
Vẫn còn hơi đau.
Ngày mai là cuối tuần, Chu Vụ sẽ ở nhà cả ngày, có thể nghỉ ngơi thì đương nhiên là tốt, nhưng mà phải ở nhà cả ngày với Bách Lý Khí…
Cậu lại bắt đầu lo sợ lỡ như mình đột nhiên “mắc lỗi”, chọc đến giới hạn nào đó của đối phương.
Trên sofa như thể có gai đâm vậy, Chu Vụ không ngừng nhích qua nhích lại trên đó.
Khi Bách Lý Khí chú tới thì Chu Vụ lập tức dịch mông về ngồi im một chỗ, lúc liếc trộm chạm phải ánh mắt của Bách Lý Khí thì cậu bị doạ giật mình, co người về phía sau.
Chu Vụ không muốn bị phát hiện, chỉ đành ngồi im không động đậy nữa.
Bách Lý Khí nhìn cậu, nhìn từ đầu tới… mông, ánh mắt dừng lại một lát rồi thu về.
Chu Vụ thở phào nhẹ nhõm, thoáng thả lỏng thân thể.
Lúc này làn khói đen xung quanh Bách Lý Khí cũng coi như đã giảm đi rồi, sau khi làm cho toàn thân Chu Vụ chỉ có hơi thở của mình xong thì anh cũng không còn “nóng nảy” như vậy nữa, có thể bình tĩnh nói chuyện và ngoan ngoãn xem ti vi. 
Nếu anh đã không nói gì thì Chu Vụ cũng không muốn nhắc tới chuyện này nữa, cậu làm con đà điểu vùi đầu vào trong sofa vậy.
Chu Vụ muốn tìm chuyện gì đó để chuyển sợ chú ý, cậu lấy điện thoại ra, lập tức nhìn thấy đám Ngô Nghiêu đang thảo luận về việc cuối tuần đi xem triển lãm.
Triển lãm tranh?
Nếu có thể lập team đi xem triển lãm mới mở, vậy thì không cần phải ở nhà với ác ma nữa rồi.
Chu Vụ: [Triển lãm gì thế, tôi đi cùng được không.]
Ngô Nghiêu gửi tới một loạt tin nhắn.
Ngô Nghiêu: [Xem ngôi mộ được khai quật lên từ vài tháng trước, giá trị của mấy thứ đồ trong đó rất cao, nhưng không biết chủ nhân của ngôi mộ đó là ai, không tên không tuổi, trong lịch sử không có người nào như vậy.]
Đinh Thành: [Toàn bộ những thứ đồ đó đều được khai quật, bây giờ có thể mở một buổi triển lãm mới trong viện bảo tàng ở trung tâm thành phố triển cho người khác xem.]
Chu Vụ: [Tôi muốn đi!]
Ngô Nghiêu: [Được, để tôi kiểm tra vé, ai đi thì giơ chân lên nhá.]
Hổ Vũ: [Chân nhiều mồ hôi.]
Đinh Thành: [Bị nấm chân.]
Chu Vụ: […]
Chị Vương: [Ngưng được chưa, cách điện thoại mà tôi cũng có thể ngửi thấy mùi luôn đây này.]
Ngày mai có hẹn, Chu Vụ quyết tâm, có thể kiếm cớ này ra ngoài. 
Chu Vụ vừa mới ổn định lại đã bị tiếng gõ cửa ngay sau đó dọa cho hú hồn.
Phỏng chừng trong cuộc sống sau này tiếng gõ cửa sẽ trở thành một bóng ma tâm lý của Chu Vụ.
Bên ngoài truyền tới một giọng nói ôn hoà: “Xin chào, tôi là hàng xóm ở phòng bên cạnh, vừa nãy nghe thấy trong phòng cậu có tiếng kêu, cậu không sao chứ?”
Chu Vụ da mặt mỏng, thoáng cái mặt đã đỏ bừng lên, vội vàng trả lời: “Tôi không sao, vừa rồi suýt nữa bị trượt ngã… đã làm phiền đến giấc ngủ của anh rồi sao?”
“Ha ha, không làm phiền, tôi còn đang xem ti vi, không sao là được rồi, gần đây tôi xem nhiều tin tức quá nên hơi nhạy cảm, đều là hàng xóm với nhau, sau này có chuyện gì cần giúp thì cứ gọi tôi một tiếng.”
Ngay sau đó, tiếng bước chân chậm rãi xa dần.
Chu Vụ vùi mặt vào trong gối.
Xấu hổ quá đi mất.
Sau đó c.ậu nhớ lại tiếng chửi của mình, nào có chỗ nào giống với bị ngã cơ chứ.
Tiếng gõ của của hàng xóm phá vỡ bầu không khí trong phòng, không còn khiến người khác căng thẳng như vậy nữa, cuối cùng cũng có hơi thở của cuộc sống.
Khi Chu Vụ xem đến tập thứ hai của một bộ phim truyền hình về drama gia đình, thực sự không nhịn được mệt rã rời buồn ngủ, không muốn chịu đựng những tình tiết kỳ lạ quái gở lại đáng xấu hổ trong phim nữa, cậu không nhịn được hỏi: “Anh thích… thích xem cái này sao?”
Bách Lý Khí nhìn sang phía cậu, chỉ chỉ điều khiển tivi còn đang thừa một nửa ra bên ngoài bị đè dưới mông Chu Vụ.
Chu Vụ nhất thời 囧, rút điều khiển tivi ra đưa cho anh.
Bởi vì chuyện này mà khiến cho cậu với tên ác ma phải ngồi xem suốt hai tập của bộ phim ngượng nghịu máu chó, nhưng Chu Vụ cảm thấy tên ác ma này có vẻ như không thấy ngại thì phải…
Bách Lý Khí không nhận lấy, tay của Chu Vụ dừng lại ở trên không trung, có chút ngại ngùng.
Người phụ nữ trong ti vi phẫn nộ gào lên một câu: “Sao anh lại đối xử với tôi như vậy!”
Giọng của ác ma rất chậm, từ tốn nói: “Em chọn đi.”
Chu Vụ: “Được…”
Chu Vụ chuyển sang chương trình truyền hình, cứ cảm thấy cảnh này có chút quen quen.
Cậu nhớ ra rồi, hồi nhỏ khi cậu và bố mẹ ngồi xem tivi, mẹ cậu luôn đặt điều khiển tivi vào trong tay cha cậu.
Hồi nhỏ cậu đã có một ảo giác.
Rằng ai cầm điều khiển thì người ấy nắm quyền lớn nhất trong nhà.
Chu Vụ đổi kênh khác, màn hình tivi liên tục thay đổi kênh, cậu đang nghĩ, Bách Lý Khí thích xem phim gì nhỉ, phim cổ trang? Phim thần tượng?
Nhưng cuối cùng, Chu Vụ dừng lại ở… kênh chiếu Cừu vui vẻ và sói xám đằng sau kênh phim cổ trang.
Đây là sự trả thù của Chu Vụ, lần trước anh xem anime nhiệt huyết, lần này hoạt hình trẻ con…
Trả thù xong, cậu vẫn còn hơi sợ, dè dặt quay lại nhìn anh.
Sau đó, Chu Vụ sửng sốt.
Con ngươi đen như mực của đối phương đang nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, có vẻ như rất có hứng thú…
Chu Vụ:…
Trong TV truyện tới tiếng của sói, chưa được mười phút sau Chu Vụ đã bắt đầu dụi mắt rồi.
Trong căn phòng yên tĩnh truyền tới từng tiếng “Á, tao sẽ còn quay lại đó”, khi tiếng này vang lên, Chu Vụ đột nhiên đứng dậy: “Tôi… đi ngủ đây.”
Cậu vừa động đậy thì cũng cảm nhận được người bên cạnh cũng động đậy theo, mái tóc dài của đối phương vẫn đang phất phơ trong không khí.
Bóng dáng cao to nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Chu Vụ, cậu chui vào trong chăn, chỉ để lại một con mắt đề phòng anh.
Giường ở đây không phải giường đôi mà là giường đơn 1,5m, hai người ngủ cũng được. Thế nhưng vẫn khá vất vả, đặc biệt là hai người bọn họ đều cao, nằm chung sẽ rất chen chúc, Chu Vụ cuộn tròn nằm một bên.
Lúc Bách Lý Khí vừa nằm xuống, Chu Vụ lập tức cảm thấy giường không đủ chỗ, cậu co người hết mức sang một bên, cách anh xa ra một chút.
Nhưng cậu không ước lượng đúng khoảng cách, vừa mới nằm dịch người lại phía sau một chút thì phía sau trống rỗng, cậu “á” lên một tiếng, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Một đôi tay lạnh lẽo bắt lấy cậu. 
Chu Vụ cũng vô thức ôm lấy cổ anh, hai người gần như là dán chặt vào nhau.
Khoảnh khắc ấy như ngưng trệ, Chu Vụ lập tức buông tay ra, cánh tay trên eo lại càng ôm chặt cậu hơn, đưa cậu về lại giữa giường.
Chóp mũi Chu Vụ gần như là chạm vào gương mặt tái nhợt ấy.
Hơi thở lạnh lẽo cùng hơi thở ấm nóng hoà quyện vào nhau, khoảng cách môi hai người rất gần.
Bờ môi mỏng nhạt màu mát lạnh, cùng với bờ môi đầy đặn hồng hào ấm áp, tạo nên sự tương phản mãnh liệt.
Thật may là ngay sau đó Chu Vụ đẩy anh ra ngay, quay lưng lại với anh, trái tim cậu không ngừng nhảy loạn xạ, suýt chút nữa thì đắm chìm vào trong đôi mắt đen thẳm của anh, có cảm giác như nếu còn không đẩy ra thì chắc chắn sẽ bị ăn sạch.
Điều hoà trong phòng rất khoẻ, có thể nghe thấy tiếng hoạt động vù vù của nó, khiến cho Chu Vụ cảm nhận được đây là sự thực.
Một đôi tay luồn vào trong qua kẽ hở của chăn, mu bàn tay của Chu Vụ vừa chạm vào cái lạnh lẽo đó thì cứng lại.
Cậu n.hỏ giọng hỏi: “Làm gì đấy?”
“Nắm tay.” Anh nói.
Chu Vụ trừng to mắt, đây là chiêu lần trước cậu dùng để dỗ Bách Lý Khí.
Bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh lần mò, khi tìm được tay Chu Vụ ở trong chăn thì kéo ra ngoài một đoạn, đặt ở trong mép chăn.
Bên ngoài chăn lạnh lẽo, bên trong chăn lại ấm áp vô cùng.
Thứ duy nhất chạm vào nhau, chỉ có hai bàn tay.
Ngón tay Chu Vụ cứng đờ, chỉ là khẽ nắm lấy mà thôi nhưng đối phương lại bao trọn lấy cậu. 
Cậu trốn vào trong chăn, nhìn khoảng không đen kịt, cậu không ngủ được, sau đó mắt chậm rãi nhắm lại mới dần chìm vào giấc ngủ.
Chàng trai ngủ trong chăn, hơi thở đều đều.
Một tia sáng mỏng manh chiếu lên một phần đầu lộ ra khỏi chăn của cậu, trông mái tóc có vẻ bồng bềnh.
Bách Lý Khí nằm ở bên cạnh nhíu mày, anh xoay người lại, chăm chú ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu.
Anh nhớ lại xúc cảm nơi đầu ngón tay, mềm mại lại nóng bỏng, giống như có gì đó đang hít thở vậy.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh luồn vào dưới gối Chu Vụ, s.ờ soạng tìm kiếm điện thoại, trượt mở khoá.
Anh sử dụng điện thoại còn hơi  vụng về, mở thanh công cụ tìm kiếm ra.
Anh đã ghi nhớ cách Chu Vụ gõ chữ từ lâu, không có gì khó khăn cả.
Sau khi tìm kiếm xong, anh vén chăn lên, tháo dây quần của Chu Vụ ra, rồi lại c.ởi sạch cậu, ngay cả đồ lót cũng không tha.
Anh cúi người quan sát, xác nhận cậu không bị thương gì mới mặc lại quần cho cậu.
Sau đó khôi phục lại nguyên trạng.
Đầu Chu Vụ trốn trong chăn trợn trừng mắt, vừa nãy khi xảy ra tất cả những chuyện ấy, cậu ngủ không sâu nên bị làm cho tỉnh lại.
Cậu còn tưởng rằng đối phương sẽ làm gì đó với cậu…
Kết quả là cái gì cũng không làm.
Trong khoảnh khắc đối phương chạm vào da mình, cậu bị doạ cho suýt chút nữa bật dậy.
Nhưng cậu cảm nhận được lúc này giả vờ không biết gì hết mới là an toàn nhất.
Vậy nên… rốt cuộc vừa rồi Bách Lý Khí đã làm gì vậy?
Hơn nữa anh còn xem điện thoại, sẽ không phải là lại tìm kiếm cái gì kỳ lạ đó chứ?
Mãi cho đến khi Chu Vụ tỉnh lại vào sáng hôm sau, thắc mắc này của cậu mới có câu trả lời.
Cậu lấy điện thoại ra lén lút kiểm tra lịch sử tìm kiếm.
(Phía sau của 0 bị thương rồi thì phải làm sao?)
[Rách/ hậu môn]
(0 kêu đau chứng tỏ rằng kỹ thuật của bạn chưa tốt, nhấp vào đây, chúng tôi dạy bạn làm thế nào để nâng cao kỹ xảo.]
Chu Vụ: …
Tối qua Bách Lý Khí là đang xác nhận xem cậu có bị thương hay không à?
Hai mắt Chu Vụ không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, tên ác ma này… để ý những điều này sao? 
Thật ra cậu chỉ đau một chút thôi, vừa may mà cũng có sữa tắm.
Chu Vụ trốn ở trong chăn, trái tim loạn nhịp.
Ngô Nghiêu gửi tới thông tin đặt vé, Chu Vụ xuống giường thì mặc quần áo ra ngoài, trước khi ra ngoài cậu còn nói với Bách Lý Khí: “Tôi ra ngoài đây.”
Trước khi đóng cửa lại, Chu Vụ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Bách Lý Khí ngồi trên chiếc sofa dành cho hai người không tính là to.
Chẳng biết vì sao, đột nhiên cậu cảm thấy bóng lưng của đối phương hiu quạnh lạ thường.
Ra khỏi toà nhà, Chu Vụ gác hết suy nghĩ lại, nhanh chóng lên tàu điện ngầm———— chúc mừng cậu, còn 18 trạm nữa là đến trung tâm thành phố.
May là cậu tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống nghịch điện thoại giết thời gian.
Khi ra đến bên ngoài, Đinh Thành, Hổ Vũ và Ngô Nghiêu đang xếp hàng, kêu cậu nhanh tới chỗ bọn họ.
“Chị Vương không đến sao?” Chu Vụ nhìn thoáng qua.
“Chị ấy đi chơi công viên giải trí với chồng con rồi.” Ngô Nghiêu u oán nói.
Chu Vụ cười: “Anh ngưỡng mộ à?”
Ngô Nghiêu: “Cuộc sống hạnh phúc có vợ con, ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ, lẽ nào cậu không ngưỡng mộ à?”
Chu Vụ cứng lại, vậy mà cậu lại không trả lời được câu hỏi này, cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
Vào trong hàng, Chu Vụ cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân, chậm rãi tiến lên phía trước cùng những người đang xếp hàng.
Cậu tưởng tượng, nếu như cậu tìm được một người bạn gái, sau đó kết hôn, sinh con…
Vẫn không tưởng tượng ra nổi.
Nhất là khi cậu nghĩ tới cảnh phải ngủ chung giường, làm chuyện nên làm với một người con gái thì có cảm giác buồn bã không nói nên lời.
“Đến chúng ta rồi, đừng ngẩn ra đấy nữa!” Ngô Nghiêu vỗ vào sau đầu cậu một cái.
“Ờ ờ!” Chu Vụ vội vã đưa vé của mình ra.
Theo dòng người từng chút từng chút một đi về phía trước, tiến vào trong khu triển lãm mới, những du khách này không nhất định đều vào khu triển lãm mới.
Đám Chu Vụ đều đã từng đi xem những khu triển lãm khác, vì vậy dứt khoát đi về phía khu triển lãm mới. 
Ở chính giữa khu triển lãm là một bức tranh cổ đã ố vàng dài 2m, treo ở trên cao, thu hút sự chú ý của Chu Vụ.
Chu Vụ có chút quan tâm về tranh vẽ, cậu chậm rãi lại gần, sau khi nhìn rõ thì cứng người tại chỗ.
Trên bức tranh có một người đàn ông cưỡi ngựa, cách đó không xa, tất cả những người đưa tiễn đều mặc quan phục, trong đó có một chàng thiếu niên mặc trường bào tơ trắng vẫy tay đứng giữa đám người.
Chu Vụ nhìn bức tranh, không biết vì sao mà đột nhiên cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực, có một cảm giác khó hiểu khiến cho cả người cậu run rẩy.
Mà người cưỡi ngựa xuất chinh đó, giống với Bách Lý Khí đang ngày ngày sống cùng cậu ít nhất tới bảy phần.
Lúc này, Đinh Thành – Phái Tư Liệu* đi tới, đẩy kính mắt, Chu Vụ chỉ vào bức tranh hỏi: “Lẽ nào người bên trong bức tranh là chủ của ngôi mộ sao?”
*Ý bảo Đinh Thành thích thu thập thông tin, biết nhiều
Đinh Thành nói: “Không chắc, cũng có thể là bức tranh mà chủ của ngôi mộ sưu tầm.”
Đúng, có thể là tranh sưu tầm.
Đinh Thành nói tiếp: “Bức tranh này trông có vẻ là một bức Xuất Chinh Đồ (tranh người đi xuất chinh), nhìn thấy các quan lại kia không, trông điệu bộ này, thể nào người cưỡi ngựa kia cũng là một đại tướng quân, hơn nữa thực ra bức tranh này có hai nhân vật chính.”
Chu Vụ không hiểu: “Hai người?”
Đinh Thành: “Cậu thấy người đứng ở phía sau quan lại kia không? Thường thì bức tranh như này sẽ không vẽ những người không liên quan, cậu ta không mặc quan phục mà lại mặc giản dị như vậy, nếu không phải nhân vật chính thì sẽ không được được vẽ vào tranh đâu, không chừng là người nhà hoặc bạn tốt của người kia.”
Chu Vụ bừng tỉnh, nhìn chằm chằm chàng thiếu niên kia đến xuất thần, nhưng bởi bức tranh đã quá cũ, đã không nhìn được rõ nữa rồi.
Mỗi ngày viện bảo tàng đều có một lượng lớn người tới tham quan, đặc biệt là vào cuối tuần, vậy nên thường không được đứng lại quá lâu, có giới hạn thời gian.
Chu Vụ nhìn suốt mười phút, sau đó nhìn qua loa các thứ, áo giáp, xe cổ, đồ được tuẫn táng theo, vv…
Đồ đạc không tính là nhiều, điều này càng chứng minh giải thích của Ngô Nghiêu là đúng, có lẽ bức tranh này chỉ là đồ mà chủ nhân của ngôi mộ sưu tầm mà thôi.
Bằng không một vị tướng quân mà sao đồ tuẫn táng lại giản dị như vậy được.
Trong lòng cậu vẫn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc chủ nhân của ngôi mộ là ai, người trong bức tranh thật sự là Bách Lý Khí sao?
Nhưng rất nhanh sau đó Chu Vụ đã bị bọn họ kéo đi tới khu triển lãm khác, tuy rằng đều đã từng xem rồi nhưng bọn họ vẫn muốn xem lướt nhanh thêm một lần nữa, mãi đến khi bọn họ cảm thấy xem lại vốn rồi thì mới ra khỏi viện bảo tàng.
Ngô Nghiêu chỉ vào nhà hàng lẩu lần trước gửi cho Chu Vụ: “Ở ngay gần đây này, ăn không, không cần cậu mời, chia tiền!”
Chu Vụ nhìn sang, đúng là ở ngay gần đây, tới lần khác thì đúng là xa thật, không bằng lần này ăn luôn đi.
Cậu gật đầu nói được.
Đinh Thành nhìn, có chút bất mãn: “Nhà hàng này á, rượu không ngon, đổi chỗ khác đi.”
Hổ Vũ sờ sờ cằm: “Nhưng mà tôi từng ăn ở đây rồi, mùi vị khá được.”
Chu Vụ suy nghĩ: “Có được tự mang rượu tới không?”
Ngô Nghiêu tìm xem quy định: “Không nói là không được mang.”
Đinh Thành: “Vậy ok, đi mua rượu rượu rồi tới đó, tôi không có rượu là ăn không ngon.”
Cuối cùng bốn người mua rượu ở một cửa hàng rượu gần đó, mang theo một đống rượu rồi cùng nhau đi về phía nhà hàng lẩu.
Nhà hàng lẩu này mới mở, rất nổi tiếng, phải đợi thật lâu, đợi đến gần ba giờ chiều bọn họ mới có chỗ.
Sách bò, rau mùa, đĩa lớn thịt bò thịt dê, thanh cua, bánh gạo thịt chiên.
Bữa cơm này bọn họ ăn đến mức mồ hôi đầm đìa, mồ hôi của Hổ Vũ chảy xuống như mưa, Đinh Thành thì cứ một tẹo lại lau kính mắt.
Ngô Nghiêu vừa ăn vừa quay video gửi vào trong nhóm: [Mãnh nam ăn thoả thích]
Chị Vương: [Chị là thấy cậu y như con heo mập ăn cám thì có, ăn gì cũng thấy ngon]
Ăn đã nghiền cực kỳ, lại còn có bia lạnh, Chu Vụ cảm thấy vừa ăn nóng vừa uống lạnh thế này, cả người cậu đều thăng hoa luôn rồi.
Chu Vụ còn đỡ, mồ hôi cậu lấm tấm lau một cái là hết, Ngô Nghiêu còn nói Chu Vụ giống như nữ chính Mary Sue vậy, đổ mồ hôi mà cũng thơm.
Chu Vụ nghe không hiểu, Ngô Nghiêu khuyên cậu mau đọc tiểu thuyết đi, nếu không thì cái từ “đồ 2G” này không thoát khỏi cậu được đâu.
“Đồ 2G lại là cái gì vậy?” Chụ Vụ sau khi uống rượu vào thì bắt đầu hơi nói đớt*, hỏi.
*Nói đớt: nói không được bình thường, không phát âm rõ được một số âm, thường xảy ra ở người say hoặc người có tật ở lưỡi.
Ngô Nghiêu: …
“Đừng nói nữa, tập trung uống rượu đi, uống nào.”
Mọi người nâng ly cụng, bia trong tay Chu Vụ cũng vì vậy mà bắn tung toé ra. 
Chu Vụ từ chối: “Không uống được nữa đâu, tửu lượng của tôi không tốt, cũng không biết uống rượu.”
“Vậy đâu có được, đã đi chơi rồi là phải chơi cho hết mình!”
Cuối cùng Chu Vụ lâng lâng, được Hổ Vũ và Ngô Nghiêu mỗi người một bên dìu ra khỏi nhà hàng lẩu.
Chu Vụ và Ngô Nghiêu về cùng đường, vậy nên Ngô Nghiêu là người tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống đưa cậu về thẳng đến cổng khu dân cư.
Trên chặng đường, Chu Vụ lẩm bẩm với Ngô Nghiêu: “Tôi nói cho anh nghe, nhà tôi có một con ma.”
“Con ma đó còn đẹp trai hơn cả tôi.”
“Cậu đã từng bị ma đè bao giờ chưa? Tôi nói ma thật ấy.”
“Em gái họ của mẹ tôi có một cô con gái muốn đi xem mắt, có cần tôi giới thiệu cho anh không?”
Cuối cùng Ngô Nghiêu cũng trả lời: “Vậy không phải là em gái họ của cậu rồi còn gì nữa? Đẹp không?”
Chu Vụ: “Đẹp, tôi tìm ảnh cho anh xem!”
Sau khi tìm được ảnh chụp, Ngô Nghiêu nhìn thấy một anh chàng cao to cool ngầu.
Ngô Nghiêu: …
“Cậu câm miệng cho tôi.”
Chu Vụ: “Huhuhu, không muốn câm miệng đâu.”
Ngô Nghiêu cảm thán: “Lần sau tuyệt đối không dẫn cậu đi uống rượu nữa, nửa đường về nhà còn lại tôi sợ cậu đi đường bị ông chú kỳ lạ, chị gái kỳ lạ nào đó lừa đi mất! Kẻ gian nhiều lắm.”
Chu Vụ cười hì hì, nhìn thấy biển hiệu của khu dân cư chỗ mình thì cười hì hì vẫy tay với Ngô Nghiêu, loạng chà loạng choạng đi về nhà.
Ngô Nghiêu nhìn cậu vào trong toà nhà rồi mới xoay người lại đi về.
Chu Vụ không tìm thấy chìa khóa.
Trước mắt cậu choáng váng, đặc biệt là sau khi đi lên đến tầng sáu, cả người xụi lơ.
Lục lọi ở trước cửa một lúc lâu cũng không tìm thấy, cậu thấy hơi buồn phiền, chân cũng đứng không vững, cậu bèn gõ cửa: “Mở cửa, Bách Lý, mở cửa!”
Tiếng động không nhỏ, cậu lại kêu thêm một tiếng nữa, cửa mở ra.
Ông lão Bách Lý Khí trong căn nhà trống, vừa mở cửa ra thì đón được vợ yêu đang nóng hầm hập đầy mùi rượu của mình.
Anh nhìn Chu Vụ bởi vì say mà chớp chớp đôi mắt to ướt át, sau đó thở ra hơi nóng, vỗ vai anh một cái, nói: “Bách Lý, anh ở nhà một mình có cô đơn không?”
Có muốn tôi mua cho anh một cái điện thoại di động giá rẻ hay không.
Nhưng lời này của cậu cũng không có cơ hội ra khỏi miệng.
Bởi vì rất nhanh sau đó Chu Vụ đã bị cái lạnh chiếm lấy.
Mất một lúc sau cậu mới dần dần mở đôi mắt hạnh đầy mông lung của mình ra, nhận ra được điều gì có, yếu ớt đập vào vai Bách Lý Khí, thật vất vả mới có cơ hội để hô hấp, cậu thở gấp nói: “Đừng hôn, với lại, vào nhà đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.