Sau Khi Kết Hôn Cùng Ông Xã Khuyết Tật Giàu Sang

Chương 15: “hiện Tại Không Ai Dám Bắt Nạt Cậu Nữa”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chờ Quý Tĩnh Duyên hết lệch múi giờ, Cảnh Hoài dẫn hắn về nhà họ Cảnh.
Tuy là thế gia y học đang xuống dốc nhưng dù gì cũng đã trải qua trăm năm tích lũy nên nhà chính của Cảnh gia vẫn mang đậm hơi thở uy nghiêm như xưa.
Sự thăng trầm của thời gian in dấu trong mọi ngóc ngách của tòa nhà.
Cảnh Hoài chưa từng thấy nhiều người tề tựu ở nhà cũ như hôm nay, ngay cả em họ Cảnh Lam đang học nghệ thuật ở tỉnh khác cũng trở về.
Có một tỉ trong tay, cuộc sống hằng ngày của nhà họ Cảnh có vẻ khá khẩm hơn nhiều.
Tường rào ngoài cửa được cọ rửa sạch sẽ, trong ao nước có thêm mấy con cá Koi quý hiếm quẫy đuôi đùa nghịch dưới đài sen chớm nở.
Cá KoiCá Koi: Hay cá chép Nhật, cá Cẩm Lý.
Cá Koi của Nhật thuộc loại xuất sắc, đắt giá và nổi tiếng.
Cá Koi là biểu tượng cho sự may mắn.
Minh họa cho hồ sen nuôi cá Koi:img

Khu nhà tiếp khách được bố trí theo hướng hiện đại.
Bộ ghế sô pha cũ đã đổi thành khung gỗ lim, bên trên trải đệm mềm và đệm lụa mát, nhìn qua chất liệu là biết ngay chúng có giá trị xa xỉ.
Kệ đa bảo trước cửa được bày thêm các loại vật trang trí như bình thưởng thời Đường Tống, trên tường treo tranh vẽ sông núi do ông cụ Cảnh chấp bút.
Kệ đa bảo(Hay kệ Bogu)img

Bình thưởngimg
Mọi người trong nhà đều mặc quần áo mới tinh tươm, cười tươi như nắng đón chào Quý Tĩnh Duyên.
Sự nhiệt tình thái quá làm người ta nổi da gà.
“Quả vải này là Tiểu Lam cố ý nhờ bạn ở nước ngoài gửi về cho, bình thường nó tiếc không nỡ cho chúng ta ăn, hôm nay nghe tin con tới chơi nên mới hào phóng chiêu đãi con đấy”
Quý Tĩnh Duyên rất khách khí đáp lại: “Cảm ơn bác dâu hai”
Bác dâu hai cười đến độ nếp nhăn trên mặt tụ hết vào một chỗ: “Người một nhà không cần nói cảm ơn”
Nói xong, bà ta lôi kéo con gái ý bảo cô đứng lên nói đôi câu.
Sắc mặt Cảnh Lam không tốt lắm, bộ dáng có vẻ miễn cưỡng: “So với lễ vật của anh Quý thì không tính là gì, mong anh không chê”
Lần đầu tiên Quý Tĩnh Duyên đến nhà thăm hỏi, tất nhiên hắn sẽ không đi tay không.

Người già thích dược liệu quý giá, sách y học; nhóm trung niên ưa đồ cổ và trang sức, xiêm y tươi sáng; còn lứa trẻ thì mê muội thời trang thời thượng với máy chơi game.
Hắn đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Trước lúc xuất phát, Cảnh Hoài nhìn hai chiếc xe tải để quà mà sợ ngây người.
Anh liếc nhìn Cảnh Lam và bác dâu.
Hai mẹ con, một người xun xoe muốn lấy lòng, người kia lại hận không thể chạy xa tám trăm mét.
Chả biết họ đang ôm âm mưu gì.
Trên mặt Quý Tĩnh Duyên vẫn là biểu tình nhạt nhẽo: “Tôi không chê”
Bác dâu hai mừng rơn, quay sang nói với Cảnh Hoài: “Tiểu Hoài mau bóc một quả cho chủ tịch Quý”
Anh nhấc mắt nhìn lên, lạnh giọng: “Tay anh ấy không có tàn”
Người phụ nữ nhíu mày: “Sao con lại nói thế hả Tiểu Hoài”
Lời nói ẩn chứa ý bảo anh không hiểu chuyện.
Quý Tĩnh Duyên lên tiếng can: “Đúng là tôi không tàn ở tay”
Bác dâu hai giật mình, nụ cười nhạt đi, bà cẩn thận ứng lời: “Bác không có ý đó…”
Thấy bác dâu hai nghẹn họng, cơn khó chịu vì bị chiếm cơ hội lấy lòng trước trong lòng bác dâu cả cũng phôi pha phần nào.
Bà không cam lòng ở thế yếu, đứng lên đẩy hộp cherry sang: “Cái này cũng mang từ nước ngoài về, em Tiểu Vân bảo bạn nó gửi về cho đấy.
Chắc con còn chưa biết Tiểu Vân, nó là em họ thứ tư của con, Cảnh Vân… Cảnh Vân đâu, lại đây chào hỏi anh cả đi”
Sau khi Cảnh Hoài ra đời, ông cụ Cảnh mang lòng băn khoăn.
Thằng út đã làm bố mà mấy đứa con lớn còn chưa kết hôn nên ông cụ vội vàng lo chuyện hôn nhân cho ba đứa con trai còn lại.
Ba cậu em trai họ và một cô em gái họ của anh đều được sinh trong vòng hai năm sau đó.
Em tư nhà bác cả, bác dâu hai có cô con gái Cảnh Lam, bác ba sinh ra em ba.
Mấy đứa em trai em gái khác vẫn luôn an vị trong góc, không nói một lời.
Cảnh Vân tự nhiên bị nhắc tên, ngơ ngác quay sang: “Cái này đâu có mua ở nước ngoài, chỉ là cherry Đông Sơn bình thường tám mươi chín đồng một cân thôi à… Nhưng mà ăn ngon thật, anh cả anh ăn thử đi nè”
Câu cuối là nói với Cảnh Hoài.

Dường như cảm thấy chưa đủ, cậu vội bổ sung thêm: “Anh Quý cũng ăn đi”
Cậu nói xong mới cảm thấy không khí trong nhà không đúng lắm, bác dâu hai muốn cười nhưng không dám, nghẹn đỏ cả mặt; mặt ông cậu cũng khó coi, tay chống gậy mắt nhìn chằm chằm xuống đất; cả nhà bác ba giữ nguyên khuôn mặt khờ dại và ánh mắt vô thần; mà mẹ với cha cậu thì xanh mặt, cái biểu cảm này Cảnh Vân quá là quen.
Nếu không có khách ở đây, cậu dám khẳng định giây tiếp theo cậu sẽ bị hai người song kiếm hợp bích oánh chết.
Cảnh Vân bối rối, cẩn thận liếc nhìn Cảnh Hoài, thấy anh cười cười nháy mắt với mình mới yên lòng.
Không phải sợ, lúc nhỏ mỗi lần cậu bị đánh Cảnh Hoài đều dắt cậu chạy trốn.
Giờ còn có thêm anh rể, cậu càng không phải chiến đấu một mình!
Cảnh Tiểu Vân, mày có thể!
Bác dâu cả bị nghiệp quật ngay mặt tí thì tắt thở, bà nhìn Quý Tĩnh Duyên với vẻ xấu hổ: “Là bác nhớ nhầm…”
Nể mặt em tư nên Cảnh Hoài không bóc mẽ bà, anh nhặt hai quả cherry, dùng khăn giấy lau sạch rồi đưa tới trước mặt Quý Tĩnh Duyên: “Chồng ơi, a nè”
Xưng hô vừa phát ra, bầu không khí hài hòa chưa được nửa giây đã cứng nhắc trở lại.
Nụ cười trên mặt mọi người cương cứng như phải chịu đựng điều gì đó.
Ngón tay Liễu Uyển Ngọc thiếu chút nữa chọc thủng lòng bàn tay, bà mím môi quay mặt đi không nhìn nữa.
Quý Tĩnh Duyên nhận và ăn một quả, quả còn lại vẫn ở trên tay thiếu niên nên hắn nắm lấy tay anh: “Cậu cũng ăn đi”
Bầu không khí càng quái dị hơn.
Cảnh Hoài cười cười, ném cherry vào miệng rồi nói với Cảnh Vân: “Ăn ngon lắm”
Người kia lập tức sống dậy: “Đúng không đúng không, sáng nay em cố ý dậy sớm ơi là sớm, cửa hàng trái cây còn chưa kịp mở cửa.
Em nhìn người ta dỡ cherry từ xe xuống, nước đọng trên quả không kịp khô… Sao mẹ lại đánh con?”
Bác dâu cả nghe không nổi nữa, phải véo tay con trai mà mắng nhỏ: “Cái đồ không có chí tiến thủ…”
Vô duyên vô cớ ăn mắng, Cảnh Vân không tài nào hiểu được, nhỏ giọng phản bác: “Thời kì mãn kinh…”
Bác dâu hai cười vui vẻ: “Chị dâu nói như thế là sai rồi, đồ vật mua ở cửa hàng nhỏ nhưng đâu có nghĩa là không thể bày lên bàn, chị đừng khẩn trương thế chứ.
Nhưng mà chủ tịch Quý quen ăn món ngon, e là người ta thấy không hợp khẩu vị?”
Câu sau là nói cho Quý Tĩnh Duyên nghe.
Quý Tĩnh Duyên: “Hợp lắm, cảm ơn Tiểu Vân”
Người được nhắc tên dựng thẳng eo, bất mãn nhìn mẹ mình.
Bác dâu hai bị làm cho bẽ mặt, ngượng ngùng ngậm miệng.

Hai người nhiều chuyện nhất không lên tiếng, căn phòng liền yên tĩnh.
Qua một phút, bác dâu cả lần nữa mở miệng, ý cười trên mặt đã trở nên miễn cưỡng: “Chủ tịch đối xử với Tiểu Hoài tốt quá, Tiểu Hoài gả cho con đúng là phúc phận của nó…”
Quý Tĩnh Duyên đánh gãy lời bà: “Là phúc phận của tôi”
Trong phòng lại yên tĩnh.
Cảnh Hoài đứng lên chào hỏi mọi người: “Con đưa Tĩnh Duyên đi tham quan”
Ông cụ Cảnh ẩn thân nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Đừng đi xa quá, chốc nữa còn ăn trưa”
Anh ứng thanh, đẩy xe lăn ra ngoài.
Hai người cũng không đi đâu xa mà chỉ dạo vòng quanh nhà họ Cảnh.
Nhà họ Cảnh không rộng lớn như các gia đình giàu có khác bởi người Cảnh gia không có tiền gìn giữ và tu sửa.
Rất nhiều nơi đã sụp đổ được chính phủ gửi tiền bồi thường rồi sung đất làm của công.
Cảnh Hoài thở ra một hơi: “Ngồi cùng một chỗ với bọn họ làm em đau cả đầu”
Quý Tĩnh Duyên nói: “Rất náo nhiệt”
“Từ khi có kí ức đến nay, lúc nào em cũng phải nghe bác dâu cả tranh cãi với bác dâu hai.
Cái gì hai người họ cũng giành, lớn thì tranh chỗ ở, nhỏ thì tranh mấy đồng tiền lẻ.
Đến lúc con cái đi học thì so thành tích.
Em hai, em tư với em gái sống không hề dễ dàng”
Đối phương đáp “ừm” rồi hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Em?” Cảnh Hoài trả lời: “Em có cha sinh nhưng không có cha dạy, tính mẹ em thì mềm yếu.
Hồi nhỏ em thường chịu thiệt thòi, sau này em trưởng thành, họ không dám bắt nạt em nữa”
Hắn hỏi tiếp: “Họ bắt nạt cậu thế nào?”
Anh kể lại theo hồi ức: “Nhà thì đông nhưng người biết kiếm tiền lại ít.
Thật ra lúc bé em rất khổ, chắc anh không tưởng tượng được thuở ấy em ăn không đủ no.
Của ngon để cho em trai em gái, đến phiên em chỉ còn bát cơm tẻ với non nửa bát canh suông.
Mẹ em không dám lên tiếng, cũng không biết làm gì ngoài khóc thầm.
Tình cảm của em với mấy đứa em họ rất nhạt, chỉ chơi được với em tư vì nó không thèm quan tâm sắc mặt của bác dâu cả, chia đùi gà và đồ ăn vặt cho em”
Không biết nghĩ tới chuyện gì, anh cười lạnh: “Có lần nghịch nước, em không cẩn thận ngã vào ao, bác dâu hai thấy mà không cứu em lên.
Bà ta chỉ đứng đó nhìn em, còn nói chết một người thì bớt một miệng ăn.
Lúc đó em chết đuối đến nơi nên chả nghe rõ bà ta nói gì tiếp theo.

Cũng may phúc em lớn, vừa hay bác ba đi qua vớt em lên bờ”
Quý Tĩnh Duyên nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
Cảnh Hoài xoa nắn cánh mũi: “Sau đó mẹ với bà nội cho em trận đòn nhớ đời, đến giờ vẫn là con vịt cạn không dám xuống nước”
Sống trong gia đình phong kiến như thế, người lớn không bao giờ sai, tội lỗi luôn nằm ở trẻ con.
Do trẻ con không nghe lời đi nghịch nước, gây phiền toái cho người lớn, phải cho no đòn mới được.
Thật lâu Quý Tĩnh Duyên không nói gì, sau đó hắn cất giọng nhẹ nhàng như đang an ủi anh: “Hiện tại không ai dám bắt nạt cậu nữa”
Anh ngồi xổm trước mặt đối phương, cũng thả nhẹ giọng: “Vậy anh phải chống lưng cho em nhé”
Hắn gật đầu: “Được”
“Quý Tĩnh Duyên”
“Ừ”
“Anh có cảm thấy bạn đời như em, rất phiền không?”
Hắn đáp: “Không phải lỗi của cậu”
Hắn rất nghiêm túc, không nói có lệ cho qua, con ngươi đen như mực.
Tuy hai người kết hôn chớp nhoáng, không có tình cảm gì với nhau nhưng Quý Tĩnh Duyên vẫn luôn sẵn lòng tin tưởng, thấu hiểu và che chở cho anh.
Đôi môi hắn mím nhẹ tạo thành độ cong kiên nghị.
Làm Cảnh Hoài rung rinh.
May anh không phải hạng cầm thú.
Sâu trong nước mắt là biển rộng, anh đưa ra yêu cầu nho nhỏ: “Quý Tĩnh Duyên, em muốn chụp ảnh với anh”
Người kia có hơi kinh ngạc nhưng không từ chối: “Được”
Cảnh Hoài không thấy điện thoại trong túi: “Hình như em để điện thoại trên ghế, để em quay lại lấy”
Quý Tĩnh Duyên mở khóa điện thoại của hắn: “Dùng của tôi?”
Anh quan sát thấy màn hình máy hắn sạch sẽ, không có một ứng dụng dư thừa nào ngoại trừ các phần mềm công tác tất yếu và các trang mạng xã hội.
Anh vỗ vai đối phương: “Đàn ông cũng nên dùng cam làm đẹp nha”
Quý Tĩnh Duyên cảm thấy bản thân không am hiểu lắm về mấy ý tưởng của người trẻ tuổi, song hắn vẫn tôn trọng Cảnh Hoài và gật đầu: “Được”
Lúc Cảnh Hoài trở lại nhà chính, bên trong cực kì náo nhiệt, hình như đang cãi nhau.
Anh nghe giọng bác dâu hai cất lên cao vút: “Cảnh Hoài là đàn ông, con nghĩ nó có thể giữ được trái tim Quý Tĩnh Duyên cả đời à?”
Tiếp đó là giọng điệu mang tiếng khóc nức nở của em họ Cảnh Lam: “Giữ được hay không thì liên quan quái gì đến con, sao mọi người có thể độc ác đến thế, bán Cảnh Hoài lấy một tỉ chưa đủ còn muốn bù thêm con vào.
Con mới mười chín tuổi, mọi người điên hết rồi sao?!”
Lòng Cảnh Hoài chợt lạnh, cái chân chuẩn bị bước vào phòng liền ngưng đọng giữa không trung.
Hết chương 15Dịch giả có lời muốn nói: Chúc mừng các bạn 2003 đã hoàn thành kì thi THPT quốc gia nè (´。• ᵕ •。`) ♡ Dù kết quả có ra sao thì mình cũng muốn gửi lời khen ngợi tới các bạn vì những cố gắng của các bạn trong suốt những ngày tháng ôn thi gian khổ, các bạn làm tốt lắm nè  Yêu thương nhiều nhiều
Ngày thi đầu cũng ngại chúc các bạn quá, giờ để các bạn nghỉ ngơi lại sức một ngày mới dám đi lên nói chuyện ​​ Hôm nay ăn mừng cho các bé 03 bằng ba chương nha nhà iu ơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.