Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 7: Trêu Ghẹo





Tín Châu sau khi được cơn mưa to gột rửa, khắp nơi đều tràn đầy sức sống, dân chúng cũng vừa thay đổi thói quen họp chợ mới, bày bán hàng ra ngoài sớm hơn so với trước đây.
Trong thanh âm tán gẫu của các phụ nhân, tiếng rao lớn giọng của người bán hàng rong, thanh âm hài đồng nô đùa ầm ĩ, người đọc sách bàn luận thế sự...!Ngày xưa người vì đại hạn mà tràn ngập ưu sầu, giờ đây trong thanh âm lại trở nên hư không.
Chu Châu ở một bên nói líu ríu với Chu Thư, bỗng dư quang khóe mắt liếc đến người đi theo phía sau, nàng quay đầu nhìn lại, nhịn không được kéo lấy góc tay áo Chu Thư, nói thầm: "Tiểu thư, là Kỳ tứ công tử, hắn đi theo chúng ta!"
Chu Thư nghe vậy, hơi do dự, nhưng vẫn thả chậm bước chân, cuối cùng dừng lại.
Quay đầu nhìn lại, người trước mặt với khuôn mặt thanh tú, lông mày nhu hòa tự nhiên không qua son phấn, đôi mắt xinh đẹp, môi mỏng mà hồng, cần cổ thon dài không thấy hầu kết, thoạt nhìn còn tưởng là nữ lang mang áo nam nhân.
"Ngươi là tiểu thư Chu gia?" Kỳ Hữu Vọng không giống như vừa rồi, giọng nói rõ ràng thuần hậu, tiếng nói lại dễ nghe hơn so với đa số các thiếu niên ở tuổi này.
Chu Thư lấy lại tinh thần, cười nhẹ nói: "Tiểu nữ là nữ nhi chu gia, không biết Kỳ tứ công tử muốn làm gì?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Vừa rồi ngươi cũng không phải khiêm tốn như vậy."
"Vừa rồi là tiểu nữ thất lễ, để Kỳ tứ công tử chê cười rồi."
Kỳ Hữu Vọng nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu vẫn không nói gì, sau đó bỗng đưa cho nàng nửa que kẹo hồ lô, nói: "Ngươi nếm thử xem ngọt không, không ngọt, thì ta quay lại tìm chưởng quầy tính sổ."
Chu Thư nhìn kẹo hồ lô đưa đến trước mặt, Chu Châu và Lâm Cầm đều trừng lớn hai mắt, trong mắt một người thì viết Giữa ban ngày ban mặt lại trêu ghẹo nữ nhi nhà lành, trong mắt người còn lại thì viết Quả nhiên tứ công tử có ý với Chu tiểu thư.
Nhưng bản thân Kỳ Hữu Vọng chưa nhận thấy hành động của bản thân có gì không ổn, ánh mắt sạch sẽ đơn thuần như một hài đồng.
Chu Thư không lập tức nhận lấy kẹo hồ lô của nàng, mà lại hỏi: "Kẹo hồ lô không ngọt, không phải là nên tìm người bán kẹo để tính sổ sao?"
Kỳ Hữu Vọng chỉ vào lớp đường bên ngoài sơn tra, nói: "Ta đã nếm rồi, ngọt, nhưng sau khi uống trà thì lại không ngọt nữa.

Tuy rằng hắn đã phủ nhận là dùng trà của Chu gia ngươi, mà ta biết, hắn đang nói dối."
Chu Thư nhíu mày: "Kỳ tứ công tử làm sao biết được?"
"Trực giác."
Chu Thư nghẹn lời, loại Trực giác này cũng quá mức chủ quan rồi, trong chốc lát thật sự nàng không tìm được lời nào để đáp lại được.
Còn có trước đó đã nghe lời đồn đãi, Kỳ tứ công tử làm việc không hề có quy tắc gì, vừa nghĩ là làm ngay, ai cũng không biết bước tiếp theo người này sẽ làm gì, hôm nay tận mắt nhìn thấy sự cố chấp và trốn tránh của người này, nếu bản thân không đáp ứng, sợ là người này sẽ không chịu buông tha cho nàng như vậy.
Vì thế nàng lấy khăn chọn một viên sơn tra, đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ.
Lớp nước đường rắn giòn cùng với lớp sơn tra mềm dẻo cuộn trong miệng, nàng không nếm được vị chua của sơn tra, trong miệng chỉ có vị ngọt lành của nước đường.
"Ngọt." Chu Thư ăn xong, nhẹ nhàng lau miệng.
Bản thân Kỳ Hữu Vọng cũng ăn một viên, nhấm nháp một lát, mới khẽ gật đầu tán thành: "Đúng vậy, bây giờ là ngọt!"
Chu Thư: "..."
"Quả nhiên là trà của hắn có vấn đề." Kỳ Hữu Vọng nói thầm, một bộ thể xác và tinh thần đều đặt trên lá trà, nhìn hành động vừa rồi cũng không phải là có ý đùa giỡn.
Lâm Cầm sợ tứ công tử nhà mình lại quay lại gây sự, vội lập tức nói: "Tứ công tử, chúng ta đi dạo bên ngoài cũng đã lâu rồi, người trong nhà còn đang chờ, không thể để họ chờ lâu được."
Kỳ Hữu Vọng nhìn thoáng qua nơi xa, ánh chiều tà chiếu xuống những đại trạch, tửu lâu, trà quán thành những chiếc bóng dài, nàng bị thuyết phục, nói: "Vậy thôi, đi về trước vậy!"
Dứt lời, nàng đưa kẹo hồ lô cho Lâm Cầm, sau đó chắp tay sau lưng bước đi khoan khoái.

Đi chưa được hai bước, nàng quay đầu lại nhìn Chu Thư, gương mặt hiện lên nụ cười rực rỡ, bên miệng còn có một lúm đồng tiền nhàn nhạt, thoạt nhìn trông rất hoạt bát:
"Chu tiểu thư, có duyên lại gặp!"
Chu Thư mỉm cười đáp lại, khi Kỳ Hữu Vọng đi rồi, nàng mới mệt mỏi nâng cánh tay xoa xoa mi tâm.
"Tiểu thư..." Chu Châu muốn nói lại thôi.
Chu Thư nhàn nhạt lên tiếng: "Việc hôm nay phải giữ chặt trong lòng, không được nói ra với bất kỳ ai, cha nương ta cũng không được."
Chu Châu vội ngậm miệng, lại vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện tiểu thư nhà mình bị Kỳ tứ công tử Trêu ghẹo.
Chu Thư về đến trên xe ngựa, vừa nhắm mắt lại, gương mặt lãnh đạm của Kỳ Hữu Vọng lại hiện lên, còn có những việc của Kỳ tứ công tử được người khác đề cập đến nổi lên trong trí nhớ:
"Kỳ tứ công tử không học vấn không việc làm, kiêu ngạo tùy tiện, lại cố tình rất được trưởng bối sủng ái, ở Kỳ gia, ngoại trừ lão phu nhân, Kỳ giảng dụ, Kỳ tri giám, thì người không thể đắc tội đó là vị tứ công tử này."
(Giảng dụ: Chức quan dạy học trong cung)
"Tính tình Kỳ tứ công tử hiếu động, có ý tưởng sẽ làm ngay, đã từng thừa dịp Kỳ giảng dụ không có ở nhà, đổi toàn bộ cá chép cảnh (Cá Koi) trong ao thành cá chép nuôi, còn tỉ mỉ chăm sóc mấy ngày, kết quả không chịu nổi tịch mịch, lại cho nấu toàn bộ thành canh cá.
"Không chỉ như thế, hắn ở ngoài thấy con thỏ đáng yêu, lập tức mua về nuôi, mỗi lần ra ngoài chơi đều phải mang về một con, kết quả mới hơn một tháng, Kỳ gia đã tràn ngập là thỏ chỉ thua mỗi cỏ dại thôi."
"Kỳ tứ công tử cũng rất không biết xấu hổ, trong nhà lai giống ngựa cái và lừa đực, khi ngựa cái đến kỳ sinh sản, hắn ở bên cạnh nhìn rất nghiêm túc, khi đó hắn cũng chỉ mới sáu tuổi."
Mỗi một việc thoạt nhìn thật sự rất bất bình thường, mà mỗi một việc lại không phù hợp với thân phận công tử Kỳ gia làm Kỳ tứ công tử bị đánh giá là Làm việc không có phép tắc, hơn nữa chỉ cần không phải việc thương thiên hại lý, cho dù Kỳ tứ công tử có làm ra hành động hoang đường đến đâu, người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Vậy thì việc trêu ghẹo nàng hôm nay thì sao?
Chu Thư nghĩ vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một trận phiền muộn, cố gắng áp chế tức giận nhưng cuối cùng lại không áp xuống được.
Trùng hợp Chu Châu nâng tấm khăn còn hơn một nửa trái sơn tra lên, hỏi nàng: "Tiểu thư, kẹo hồ lô này..."
"Vứt đi, cả chiếc khăn này cũng vứt luôn." Nàng lạnh mặt, ánh mắt đều lóe lên một luồng sát khí.
Chu Châu lập tức phát hoảng, giống như bị sơn tra làm phỏng tay, vội ném ra ngoài xe ngựa.
- -
Kỳ Hữu Vọng đã đi nhưng quay đầu lại thì thấy trong xe ngựa ném ra một tấm khăn quen thuộc, chân mày khẽ nhíu.
Chờ xe ngựa đi khỏi, nàng cũng không ngại bẩn, xoay người đi đến nhặt lên.
"Chu tiểu thư này người thì đẹp, giọng nói ngọt ngào, năng lực cường đại, nhưng dường như lại không có ý thức công cộng nhỉ, đồ bỏ đi sao lại có thể tùy tiện vứt lung tung chứ!"
Kỳ Hữu Vọng nói thầm, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên khăn, bên trên còn thấm vết nước đường, nàng nghĩ nghĩ, gấp nó lại nhét vào đai lưng, thế này mới đi về hướng đại trạch Kỳ gia.
Nàng còn chưa vào cửa, gia đinh gác cổng đang nhìn xung quanh vội giữ chặt một gia bộc khác, nói: "Tứ công tử đã trở lại, nhanh thông báo cho phu nhân và A lang!"
Chưa đến một lúc, tin tức nàng đã quay về truyền khắp Kỳ gia, Chu lão mẫu thấy nàng, lải nhải lên: "Đã sắp đến giờ cơm mới trở về, phu nhân đã phái người đến hỏi rất nhiều lần rồi."
Kỳ Hữu Vọng cong môi cười, vừa hàn huyên cùng Chu lão mẫu vừa ngựa quen đường cũ đi về hướng đình viện của tổ mẫu.
Tổ mẫu của Kỳ Hữu Vọng, Phương thị, năm nay đã hơn thất tuần, tóc mai hai bên đã xám trắng, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu nếp nhăn, bà mặc xiêm y nâu, trên người chỉ mang một tấm ngọc bội, trên tay cầm một xâu chuỗi Phật chuyển động có quy luật.
Thời điểm nhìn thấy Kỳ Hữu Vọng, vẻ mặt Phương thị hiền hòa từ ái, xa xa đã hô lên một tiếng: "Xuân Ca nhi đã về rồi sao?!"
Kỳ Hữu Vọng chạy đến trước mặt bà, làm đại lễ: "Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu."
"Tốt, tốt, tốt." Phương thị nói liên tục ba từ Tốt, đủ thấy trong lòng bà vui mừng bao nhiêu.
Kỳ Hữu Vọng hành lễ xong, lúc này mới đến gần phía trước, nắm tay Phương thị, đánh giá nói: "Tổ mẫu, mấy ngày không gặp...."
Phương thị nắm chặt lòng bàn tay, tò mò nhìn nàng, đã thấy nàng nói tiếp: "Tổ mẫu càng thêm trẻ, tóc bạc trên đầu đã biến đâu hết rồi!"

Phương thị sớm đã thành quen với việc nàng nói dối không chớp mắt, thế nhưng cũng thích nghe, liền cười nói: "Đó là tất nhiên, lão bà này đã nhuộm đen tóc rồi!"
"Tổ mẫu không cần nhuộm tóc, tóc cũng đã tốt hơn những người khác rồi."
Phương thị đã nghe được những lời ngon tiếng ngọt này của nàng từ chỗ Chu lão mẫu, lúc này càng cười không khép được miệng, kéo nàng vào trong phòng, cho người đưa đồ ăn ngọt mà nàng thích ăn lên.
Kỳ Hữu Vọng có đồ ăn gì đều đưa cho tổ mẫu nàng ăn trước, cho nên nàng theo thói quen cầm lấy khối kẹo mạch nha đưa cho Phương thị, sau đó lo lắng răng của lão nhân không thích hợp để ăn kẹo cứng, lại đổi thành bánh xốp giòn.
Dù cho là kẹo mạch nha hay là bánh nướng, Phương thị đều sẽ cảm thấy vui mừng, cũng không phải bà thích ăn những món này, mà là Kỳ Hữu Vọng có món ngon đều sẽ nghĩ đến bà trước tiên, chỉ là phần hiếu tâm này, không hiểu sao khiến bà cảm thấy thương hài tử này.
Kỳ Hữu Vọng cảm thấy Phương thị nhìn chằm chằm vào nàng, nghi hoặc nói: "Tổ mẫu sao vậy?"
Phương thị nhận lấy miếng bánh nàng đưa qua, nói: "Muốn nhìn xem có phải con thật sự không có gì đáng ngại không, nếu còn không khỏe, thì nói với tổ mẫu, tổ mẫu cho người gọi lang trung đến."
Kỳ Hữu Vọng nhảy nhảy lên vài cái, nói: "Tổ mẫu, người xem, con đã không sao rồi!"
Phương thị yên tâm bớt sầu: "Vậy thì tốt rồi..."
Bỗng nhiên, bà nheo mắt lại ánh mắt lóe lên tia sáng, chỉ vào đai lưng của Kỳ Hữu Vọng mà hỏi: "Xuân Ca nhi, trên đai lưng của con là gì vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi bị trêu ghẹo, Thư Thư: Trên mặt cười hì hì, trong lòng...
Vượng Vượng (chọc chọc Thư Thư): Sao ngươi lại không có ý thức công cộng vậy chứ?
Thư thư:...!Là tên bi3n thái nào vẫn luôn cất giấu khăn tay của ta?
- -
Vượng Vượng là người không ăn món thôn quê, còn là hài tử rất biết chú ý bảo vệ môi trường nha~
Hành vi của Vượng Vượng ở cổ đại kỳ thực chính là trêu ghẹo, sẽ bị chửi mắng, mọi người nếu có cơ hội xuyên không, ngàn vạn lần đừng bắt chước theo!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.