Sau Khi Đọa Ma, Ta Trở Thành Nốt Ruồi Chu Sa Của Bọn Họ

Chương 10:




Hãm hại ta?
Ta gần như đơ ra.
Ôn Hoài Nguyệt cũng có phản ứng tương tự: "Hành Hoa, chàng nói cái gì?"
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của nàng ta, ta đã có thể cảm thấy trái tim nàng ta đang tan nát, vỡ vụn.
“Chàng nói ta muốn hại Nhan Linh lần nữa?” Nàng ta như không thể tin được, khóe môi rõ ràng vẫn còn vết máu vừa nôn ra để bảo vệ ta khỏi bị thương.
Hành Hoa trông có vẻ do dự: "Hoài Nguyệt, ta cũng không muốn nghi ngờ nàng..."
"... Được rồi." Ôn Hoài Nguyệt vùng khỏi vòng tay của Hành Hoa, giọng nói trống rỗng: "Để ta xuống đi, ta biết rồi."
Hành Hoa nhìn nàng ta trong vòng tay của mình, sau đó nhìn ta, cuối cùng đặt Ôn Hoài Nguyệt trở lại mặt đất.
Mặc dù vết thương của Ôn Hoài Nguyệt không nghiêm trọng nhưng nàng ta vẫn loạng choạng khi tiếp đất.
Hành Hoa ban đầu đưa tay ra đỡ lấy nhưng nàng ta lại tránh ra, bàn tay vừa tránh được lại níu lấy cánh tay của ta.
Nhìn tình cảnh hỗn loạn và phức tạp xung quanh, ta thu lại ánh mắt, tỏ lòng từ bi, quyết định đỡ lấy Ôn Hoài Nguyệt.
"A Linh!"
"Nhan Linh!"
"Chủ nhân..."
Dịch Hoài Tử cùng những người khác thấy ta đang rời đi cùng Ôn Hoài Nguyệt thì đồng loạt gọi ta.
Ôn Hoài Nguyệt nắm chặt tay áo ta, nhìn ta như cầu xin.
Ta im lặng và khẽ gật đầu với nàng ta.
Vì lời hứa của ta, Ôn Hoài Nguyệt quay lại và nói với Dịch Hoài Tử và những người khác: "Đừng lo lắng, ta sẽ không làm tổn thương Nhan Linh đâu."
Long Chiêm nhìn ta chằm chằm. Hắn vừa muốn lao lên lại bị Hành Hoa bên cạnh giữ chặt.
Dịch Hoài Tử cũng nhìn ta chằm chằm, như thể cố gắng nhìn thấu nội tâm của ta.
Huyền Thanh Thần Tôn thì không cần phải nói, hắn luôn là người bình tĩnh nhất. Hắn im lặng nhìn ta và Ôn Hoài Nguyệt, không nói lời nào.
Hiện tại, vấn đề tạm thời đã kết thúc, ta cũng không rảnh để ở lại với Ôn Hoài Nguyệt nữa.
Ngay khi ta định rời khỏi, Ôn Hoài Nguyệt đột nhiên giữ ta lại: "Nhan Linh!"
“Chuyện gì? Ta nhìn lại và hỏi.
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Ôn Hoài Nguyệt cắn môi, có vẻ như đã phải đấu tranh tư tưởng vài lần trước đó.
Xin lỗi, nàng ta đã từng nói như vậy một lần. Ta không có hứng thú nghe lại lần hai.
“Ngươi phải cẩn thận.” Nàng ta nói: “Hãy cẩn thận với Dịch Hoài Tử và Hành Hoa.”
Ồ, Long Chiêm cũng đã nói điều này khi hắn ở Mê Kính Thành.
Mặc dù còn chưa nói xong đã bị Dịch Hoài Tử bắt đi.
"Tại sao?"
Trong thâm tâm, ta đã có đáp án cho câu hỏi này, nhưng ta vẫn không thể tin rằng Tiên Giới lại đáng khinh như vậy.
"Huyền Thanh Thần Tôn đã từng tiên đoán, trong tương lai, Tam giới sẽ có đại họa." Ôn Hoài Nguyệt bắt đầu giải thích với ta: "Tiên Đế cũng biết điều này. Theo tương truyền, Vân Thạch Cổ Thánh không chỉ có thể xoay chuyển mọi thứ mà thậm chí còn tạo ra hàng nghìn thế giới nhỏ giống như thế giới chúng ta đang ở hiện tại."
Vậy nên, trên thực tế, việc tặng Vân Thạch trong hôn lễ tráng lệ của Thái Tử và Phù Linh Công chúa cũng là vì một lý do tất yếu, nhằm ngăn chặn sự hỗn loạn của Tam giới.
Tiên Đế quả quyết, Tân Ma Tôn của Ma Vực cũng sẽ đến, muốn nhân cơ hội này để kéo Tân Ma Tôn đó vào thế giới nhỏ được tạo ra bởi Vân Thạch nhằm trừ khử Tân Ma Tôn trong tiểu thế giới này để ngăn chặn sự hỗn loạn lớn hơn của Tam giới trong tương lai.”
Quả thật gần giống như những gì ta suy đoán.
Ta nhớ lại, khi ta gặp lại với đám Tiên nhân đó, Long Chiêm đã nói dối Ôn Hoài Nguyệt, nói hắn đã bị Dịch Hoài Tử kéo qua.
Chẳng lẽ lúc đó, Long Chiêm đã phát hiện ra âm mưu đằng sau chuyện này rồi sao?
“Không phải ta nói điều này để chia rẽ mối quan hệ giữa ngươi và họ đâu.” Ôn Hoài Nguyệt nghĩ ta im lặng là vì đang nghi ngờ nàng ta, vì vậy vội vàng nói: “Phía Ninh Vô Ngu, ta vẫn sẽ đi thay ngươi.”
"Trong khoảng thời gian này, ta đã trải qua tất cả những gì ngươi từng chịu đựng, nên ta biết …”
" Đó là lý do tại sao ta muốn nói với ngươi bí mật sau lưng họ.”
"Tất cả bọn họ đều muốn g.i.ế.t ngươi!"
"Muốn giết muội muội của Bản Quân sao? Để Bản Quân xem kẻ nào dám?"
Ta định nói với Ôn Hoài Nguyệt ta đã sớm đoán được, nhưng một giọng nói nào đó đã chen ngang.
Người vừa đến có mái tóc dài buộc hờ sau đầu, đôi mắt hồ ly một đen một đỏ nhìn ta.
Cả người người đó tỏa ra khí chất thư thả, có chút lười biếng lại bất cần, có khí tức khiến người khác không dám làm phật lòng.
Đó là Nhan Loan. Cuối cùng thì huynh ấy cũng ở đây.
“A Nhan, ca ca đến muộn rồi sao?” Ngay khi Nhan Loan vừa bay xuống đất liền đi về phía ta.
Cũng giống ta, biểu cảm trên mặt huynh ấy không được phong phú cho lắm, nhưng nhìn khóe môi hơi căng lên lúc này vẫn có thể đoán ra huynh ấy có chút không vừa ý.
“Nhan Loan!” Ôn Hoài Nguyệt sửng sốt: “Sao ngươi lại ở đây?”
Nhưng Nhan Loan dường như không quan tâm đến nàng ta cho lắm.
Huynh ấy nhìn ta chằm chằm, ánh mắt tỉ mỉ quét một vòng khắp cơ thể ta rồi dừng lại ở mắt cá chân ta lúc lâu: "Vết thương đã đỡ chưa?"
Đã lâu rồi, vết thương lâu ngày sẽ tự nhiên lành lại.
Ta khó chịu kéo góc quần xuống, cố gắng chặn tầm nhìn của Nhan Loan.
Nhưng huynh ấy đã nắm lấy tay ta ngồi xổm xuống, mặc kệ xung quanh mà cẩn thận kiểm tra mắt cá chân của ta, sau đó đứng dậy nắm chặt tay ta rồi nói: " Đừng sợ, ca ca sẽ báo thù cho muội.”
Ôn Hoài Nguyệt đứng một bên sững sờ, dáng vẻ có chút loạng choạng.
Nhan Loan có vẻ nhận ra, huynh ấy lười biếng liếc nhìn Ôn Hoài Nguyệt: "Ngươi từng nói có kẻ định g.i.ế.t muội muội của Bản Quân?"
“Ừm.” Ôn Hoài Nguyệt ngập ngừng: “Ngươi tính làm gì?”
Câu hỏi này khá thừa thãi.
Từ bên ngoài cũng có thể biết được, huynh ấy còn có thể làm gì nữa? Không phải chỉ g.i.ế.t vài tên Tiên tử để trút giận thôi sao?
Chắc chắn rồi, Nhan Loan, cũng như ta, không có thói quen trả lời vô nghĩa.
Sau khi nhận được câu trả lời như khẳng định của Ôn Hoài Nguyệt, Nhan Loan kéo ta đi: “Đi thôi, đi trả thù.” Huynh ấy không hề quan tâm đến tình hình hiện tại.
Thấy vậy, Ôn Hoài Nguyệt không còn cách nào khác ngoài mang thân thể đang bị thương của nàng ta đuổi theo: "Nhan Linh! Lúc này, ngươi không thể làm tổn thương họ!”
"Chúng ta vẫn đang ở trong thế giới nhỏ được tạo ra bởi Vân Thạch, đúng hơn là Vân Thạch đang ở trong tay Ninh Vô Ngu. Nếu ngươi không màng gì mà sát hại lẫn nhau thì chúng ta không những không lấy được Vân Thạch mà có thể còn bị mắc kẹt ở đây mãi mãi, không bao giờ thoát ra được! "
Lời của Ôn Hoài Nguyệt không phải không có lý.
Nhưng Nhan Loan không quan tâm đến điều này, huynh ấy đứng yên, cụp mắt xuống nhìn ta: "A Nhan, nếu ca ca vào được đây, thì cũng có thể đưa muội ra ngoài được. Muội không cần để bản thân chịu uỷ khuất.”
Ôn Hoài Nguyệt không còn gì để nói.
Từ khi ta có nhận thức thì Nhan Loan đã ở bên cạnh ta rồi.
Lúc đó, phụ mẫu của Nhan Loan vẫn chưa qua đời vì nội chiến ở Ma Vực nên ta thường đi theo Nhan Loan, gọi phụ mẫu của huynh ấy là phụ mẫu.
Phụ thân của Nhan Loan còn thất thường hơn huynh ấy, ta còn nhớ, khi còn nhỏ, nếu ta và Nhan Loan xảy ra mâu thuẫn, ông ấy sẽ dần cho bọn ta một trận.
Sau đó, mẫu thân của Nhan Loan là người thường xuyên đến "giải cứu" bọn ta.
Nhan Loan không tuyệt đối nghe theo lời phụ thân, mà phụ thân của huynh ấy cũng là một người có tính cách nóng nảy nên chuyện hai phụ tử bọn họ cãi nhau và gây gổ là vô cùng bình thường.
Đứng trước vấn đề này, mẫu thân của Nhan Loan tỏ ra khá bất lực.
Sau đó, ta và huynh ấy dần lớn lên.
Ta biết được rất nhiều thứ trong nhân giới, tất cả đều là nhờ Nhan Loan.
Chỉ là “Thường tại hà biên tẩu, na năng bất thấp hài ”(ý đại loại là ở trong một môi trường nào đó sẽ tiêm nhiễm thói hư tật xấu liên quan đến nơi đó, gần bùn làm gì có chuyện không vấy bùn).
Khi ta và Nhan Loan lẻn ra khỏi Ma giới, bọn ta bị những Ma Thần bất mãn với phụ thân của Nhan Loan lúc bấy giờ phát hiện. Bọn họ gài bẫy để bắt hai bọn ta, nhưng vì sự ăn ý ngầm mà bọn ta luôn trốn thoát được.
Thật không may, khi ta và Nhan Loan trở lại Ma giới, nơi này sớm đã chìm vào hỗn loạn nội chiến.
Mẫu thân vốn hiền lành, luôn miệng giúp bọn ta hòa giải lại lợi dụng lúc phụ thân Nhan Loan bị thương nặng mà chĩa kiếm vào ông.
Bà ta cầm trong tay một thanh ma kiếm, đầu kia cắm thẳng vào ngực của phụ thân huynh ấy.
Nhìn thấy Nhan Loan trở về bình an vô sự, mẫu thân Nhan Loan như sụp đổ.
Bà ta cuống cuồng cầm máu chữa lành vết thương cho phụ thân Nhan Loan nhưng lại bị ông đẩy ra.
Sau đó, chính phụ thân của Nhan Loan cũng bị thương nặng.
Tuy không rõ tình hình, nhưng ta biết Nhan Loan đã tráo đổi y phục cho ta, phong ấn trí nhớ và đẩy ta ra khỏi Ma giới, vì vậy mới để "con cá lọt lưới" như ta…
Đó cũng là ta bị thương khi tỉnh dậy, vì không sử dụng được pháp lực nên được Hành Hoa đưa về Tiên Giới, chuỗi ngày thế thân bắt đầu.
Ta không biết Nhan Loan làm cách nào để đẩy lùi những kẻ phản bội đó, nhưng chỉ sau khi trở về, ta mới biết huynh ấy bị thương rất nặng.
Nhưng Nhan Loan cũng đã xoa dịu được tình hình bất ổn tại Ma Vực với tư cách Ma Tôn.
“Ca ca” Nhìn thân hình gầy gò của nam nhân trước mặt, ta chợt cảm thấy có chút xót xa: “Thật xin lỗi.”
Nghe thấy lời ta nói, Nhan Loan cũng đột ngột dừng lại.
Đôi mắt hồ ly với màu sắc kỳ lạ lặng lẽ nhìn ta. Một lúc lâu sau, huynh ấy nheo mắt lại và nói: "A Nhan, không cần khách sáo với ca ca.”
Ta im lặng, lặng lẽ gật đầu.
Ôn Hoài Nguyệt cũng đuổi kịp tới, không đợi nàng ta kịp nói gì, Nhan Loan đã nhanh chóng nắm lấy tay ta nhanh chóng kéo đi.
Khi ta trở lại căn nhà gỗ, Huyền Thanh Thần Tôn vẫn là người duy nhất ngồi bên ngoài, cạnh hắn là Đồ Tiêu đang đứng thẳng, trầm mặc không nói.
Dịch Hoài Tử và Long Chiêm có lẽ đã vào trong nhà, còn Hành Hoa đang tiếp tục sắp xếp những ký ức hỗn độn của bọn họ.
Nhìn thấy bóng dáng của ta, Đồ Tiêu lập tức gọi "chủ nhân" và bước nhanh đến, nhưng bị Nhan Loan chặn lại.
“Muội thu thập linh khí sao?” Nhan Loan có vẻ tâm tình không tốt, trong mắt có một nụ cười nhẹ, nhưng không sâu.
Không hiểu sao, ta nhất thời cảm thấy chột dạ, chỉ có thể cắn chặt răng trả lời: "Ninh Vô Ngu ép muội nhận đấy, trước đây Ninh Vô Ngu là Thành Chủ Mê Kính Thành, hắn sở hữu linh khí này, cũng là người nắm giữ Vân Thạch.”
Sau khi nghe lời này, vẻ mặt của Nhan Loan có chút thay đổi.
Nhưng với Đồ Tiêu, huynh ấy vẫn không mấy thân thiện: "Vì A Nhan đã nói vậy, nên ngươi không cần phải gọi muội ấy là chủ nhân nữa. A Nhan muốn có linh khí thì ta sẽ đích thân chọn lựa cẩn thận và giao cho muội ấy."
Đồ Tiêu nghe xong lại ngẩng mặt nhìn ta.
Vào những lúc như thế này, ta thà giả vờ mình bị mù còn tốt hơn.
Huyền Thanh lúc này cũng xen vào: "Nhan Loan."
Vẻ mặt lãnh đạm ngàn năm không thay đổi của hắn khi gặp Nhan Loan thật sự có thâm ý, nhưng nhìn ánh mắt Nhan Loan cũng không thiếu sát khí.
Nhan Loan không hề giả dối: "Huyền Thanh Thần Tôn."
Huyền Thanh liếc nhìn ta đang đứng bên cạnh Nhan Loan, nói: "Sao ngươi lại tới đây? Ngươi đang có ý đồ gì?”
Nhan Loan hoàn toàn phớt lờ câu hỏi trước đó: “Ta nghe nói ai đó ngấp nghé bắt nạt muội muội của Bản Quân, còn muốn tìm cơ hội lăm le g.i.ế.t muội ấy."
“Bản Tôn tất nhiên đến đây để trả thù."
Lần này, Huyền Thanh Thần Tôn cố kìm nén ánh mắt lạnh băng của mình.
Đúng lúc này, Ôn Hoài Nguyệt đuổi kịp: "Nhan Linh, Nhan Loan!"
Nàng ta không ra tay ngăn cản, thay vào đó, nàng ta gọi Dịch Hoài Tử và những người khác đang được an ủi từ trong nhà ra.
Ba người Dịch Hoài Tử lần lượt ra khỏi nhà. Nhìn thấy Nhan Loan bên cạnh, nét mặt bọn họ dần dần chuyển từ vui vẻ sang nghiêm nghị.
"Nhan Loan, ngươi…" đến đây làm gì vậy? Hành Hoa muốn hỏi.
“Mấy người này thích phí lời thật đấy?” Nhan Loan phớt lờ bọn họ rồi trìu mến hỏi ta.
Ta liếc nhìn bọn họ rồi gật đầu khẳng định.
Nhan Loan cong môi hài lòng.
“Hành Hoa Tiên Quân?” Nhan Loan thay đổi sắc mặt, quay sang Hành Hoa: “Ta nghe nói Tiên Quân đã cứu mạng và cưu mang muội muội của ta à?”
Đây là đang bắt đầu tính sổ rồi? Ta im lặng.
Hành Hoa cau mày, gật đầu đồng ý.
Nhan Loan lại nói: "A Nhan, thị lực của muội sau khi mất trí nhớ chẳng giống trước chút nào. Thật là khác biệt một trời một mực."
Nhan Loan sau khi chế nhạo vẫn tiếp tục: “Các vị Tiên Quân đây có ân oán với muội muội ta, trước đây là muội ấy lười truy cứu. Bản Quân ta cũng tạm thời không can thiệp, nhưng hiện tại, ta lại nghe nói các người không chỉ khiến muội muội ta bị thương mà còn định g.i.ế.t muội ấy ở đây.”
"Chuyện này, Bản Tôn không thể không quản được."
Nghe vậy, Dịch Hoài Tử và Long Chiêm vẫn mờ mịt vì rối loạn trí nhớ, trong khi Hành Hoa và Huyền Thanh chuyển mắt sang nhìn ta.
Ôn Hoài Nguyệt đứng sau bọn họ, mím môi không nói gì, nhưng trong mắt không hề có ý lảng tránh.
Sau đó, huynh ấy nói "Đợi ta." rồi bay lên và tấn công Hành Hoa.
Một trăm năm trước, Nhan Loan đã bị nội thương. Dù sau trăm năm phục hồi, pháp lực của huynh ấy cũng chỉ khôi phục được tám chín phần. Nhưng ngay cả khi Hành Hoa đã từng lập chiến tích lừng lẫy cho Tiên Giới, thì đó cũng chỉ là quá khứ. Chống lại Nhan Loan, hắn hoàn toàn không thể thắng nổi.
Nhưng nhìn thấy Nhan Loan bị đánh, những người khác sẽ không khoanh tay thờ ơ.
Ngay lập tức, Dịch Hoài Tử và Long Chiêm đã tham gia trận hỗn chiến.
Ôn Hoài Nguyệt cũng muốn bước tới ngăn lại, nhưng ta đã cản nàng ta.
Còn Đồ Tiêu không đợi ta nói gì đã lao vào đó.
Huyền Thanh Thần Tôn bên cạnh cau mày quan sát, cho đến khi ba người Hành Hoa đều bị đánh bại, Nhan Loan mới tạm ngừng tay.
“Nhan Loan, tại sao lúc nãy các người lại lưỡng bại câu thương, để ngư ông đắc lợi chứ?”
Ôn Hoài Nguyệt nói trước mặt mọi người nàng ta sẽ thay ta ở cạnh Ninh Vô Ngu, vì vậy bình minh còn chưa lên nàng ta đã sửa soạn, ăn mặc giống như ta.
Nàng cũng cố tình che dấu ấn ký mặt trăng bạc trên trán, thay thế nó bằng vết lửa ma thuật trên trán ta.
Nhưng có lẽ tính tình của nàng ta quá thục nữ và uỷ mị nên khi giả trang thành ta thì lại chẳng đâu tới đâu - cũng giống như khi ta giả làm nàng ta trước đây.
"A Linh..."
Nhìn thấy Ôn Hoài Nguyệt từ trong phòng đi ra, Hành Hoa quay đầu lại nhìn ta hơi do dự.
Ngày hôm qua, Huyền Thanh Thần Tôn đã ngăn Nhan Loan tiếp tục khiêu chiến với bọn họ.
Nhan Loan và ta đã chia sẻ truyền âm với nhau, nói rằng việc lấy Vân Thạch vẫn quan trọng hơn. Vì vậy, sau khi Huyền Thanh một lần nữa giải thích lợi hại, Nhan Loan cũng tạm thời dừng lại.
Ninh Vô Ngu thoả thuận với Hành Hoa và những người khác đổi ta lấy Vân Thạch, vì vậy Huyền Thanh Thần Tôn bọn hắn quyết định để Ôn Hoài Nguyệt giả trang thành ta. Nếu bọn họ thật sự lừa được Ninh Vô Ngu thì việc Ôn Hoài Nguyệt giả dạng chỉ có thể để Ninh Vô Ngu buông lỏng cảnh giác trong thời gian ngắn. Lúc này chính là cơ hội để đối phó với Ninh Vô Ngu. Ngoài ra, vì Ôn Hoài Nguyệt đang đóng giả ta nên ta cũng sẽ đóng giả lại nàng ta.
Hành Hoa bây giờ đang nhìn ta, lại do dự không nói.
“A Linh, nếu ngươi bằng lòng…” Dịch Hoài Tử đúng lúc cũng lấy ra một vài lá bùa.
Ta đang phải đóng giả làm Ôn Hoài Nguyệt, chắc là ta cũng phải tỏ ra xấu hổ khép nép một chút nhỉ?
Sau khi suy nghĩ kĩ, ta không nói dài dòng, biến mình thành hình dáng của Ôn Hoài Nguyệt, ném mặt ngọc bội hồ lô trên thắt lưng của ta cho nàng ta.
Cũng tương tự như việc Ôn Hoài Nguyệt đóng giả ta, khí chất quanh người ta khá mạnh mẽ, y phục màu trắng của Ôn Hoài Nguyệt bị ta nhuộm khí chất băng giá, vầng trăng bạc trên trán cũng lạnh buốt.
Nhan Loan xoa đầu ta, chắc hàm ý là: đừng lo lắng, khi lấy được Vân Thạch, ca ca sẽ g.i.ế.t chúng để giúp A Nhan hả giận.
Đến bên ngoài Thành Thương Châu lần nữa, Ninh Vô Ngu đã đợi trên thành rất lâu.
Hắn đứng trên đó, nghịch rối bóng lộn nhào trên không. Khi thấy bọn ta đến, hắn nhanh chóng thiêu rụi những con rối bóng thành tro.
“Mọi người đến rồi sao?” Hắn nhếch môi cười: “Đây là vị khách mới sao?”
Nhan Loan chính là vị khách mới mà hắn đang đề cập đến.
Hành Hoa không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi thẳng: "Trước đây ngươi đã nói chỉ cần bọn ta giao A Linh cho ngươi, thì ngươi sẽ trao cho Vân Thạch cho bọn ta. Lời này bây giờ còn được tính nữa không?”
“Đương nhiên vẫn tính rồi." Ninh Vô Ngu thu tay lại, phủi đống tro tàn trên tay, dường như đang nhắc nhở ta: “A Linh, cuối cùng nàng vẫn bị bỏ rơi."
Sau khi đàm phán, ta, do Ôn Hoài Nguyệt thủ vai, đã được giao cho hắn.
Tuy nhiên, ngay khi Ôn Hoài Nguyệt định đến gần Ninh Vô Ngu, hắn lại nhẹ nhàng tới gần, nói: "Sao lại đem hàng giả đến để lừa ta thế này?" sau đó buông tay để nàng ta rơi xuống.
Ôn Hoài Nguyệt giống như một con bướm đen, yếu ớt gập cánh lại, sắp rơi khỏi không trung.
“Hoài Nguyệt!” Hành Hoa vội vàng bay tới.
Nhan Loan nhìn ta.
Ngay lập tức, ta biến thành hình dáng ban đầu, ấn ký hoả ma trên trán ta đỏ lên một cách kỳ lạ.
Cùng lúc đó, ta và Nhan Loan hợp lực và tấn công những Tiên tử khác có mặt ngoại trừ Ôn Hoài Nguyệt.
Dịch Hoài Tử và Long Chiêm rõ ràng không phản ứng kịp, cả hai đều nhìn chằm chằm vào ta.
Thật đáng tiếc, ngay sau đó, bọn họ đều bị ta và Nhan Loan đánh trọng thương, mắt nhắm chặt không cử động được.
Tiếp đến, mục tiêu của bọn ta là Huyền Thanh Thần Tôn.
Hành Hoa đã kịp phản ứng lại, nhanh chóng đặt Ôn Hoài Nguyệt xuống và chạy tới.
"A Linh!" Hắn hét lên.
Huyền Thanh Thần Tôn vẫn vững vàng như núi Thái Cực.
“A Nhan?” Nhan Loan nhìn ta như muốn hỏi, nên chọn ai.
Ta gật đầu, quay lại đối phó với Hành Hoa.
“A Linh, nàng đang làm gì vậy?” Hành Hoa khó hiểu hỏi: “Nàng thực sự hận bọn ta đến bước này luôn sao?”
Những người như Hành Hoa quá đề cao mơ mộng ái tình rồi, như thể trong mắt họ, tất cả những gì ta làm đều là vì tình, ta không thể làm điều đó vì Vân Thạch sao?
Ta lười giải thích với hắn, vì vậy liền động thủ.
Hành Hoa quay sang một bên để tránh, bay đến gần muốn nắm cổ tay ta.
Ta đặt vòng ma hoả lên tay trái của mình, vậy nên hắn phải từ bỏ ý định nắm cổ tay ta.
Tạm thời đẩy lui Hành Hoa, ta lại gọi "Đồ Tiêu".
Đồ Tiêu xuất hiện, nhìn ánh mắt của ta liền hiểu vấn đề, hắn chuyển qua chỗ Huyền Thanh Thần Tôn và Nhan Loan.
“A Linh, như thế này là sao?” Hành Hoa không muốn dùng hết sức lực để đối phó với ta, bắt đầu nói về nghi vấn của chính mình.
“Chúng ta cùng nhau giải quyết Ninh Vô Ngu trước sau đó khi rời khỏi Thành Thương Châu an toàn, nếu nàng vẫn muốn ta c.h.ế.t, ta cũng tuyệt đối không nói hai lời.”
“Được rồi, đợi đến lúc đó, ngươi hãy tự kết liễu đi.”
Không ngờ ta lại đồng ý với hắn dễ dàng như vậy, Hành Hoa sửng sốt.
Khi hắn đang choáng váng, ta liền lao tới, siết cổ hắn, chế nhạo: "Hành Hoa, đến bây giờ ngươi vẫn không biết lỗi sai của chính mình sao? Cho dù là ta, hay là Ôn Hoài Nguyệt, người khởi xướng mọi thứ rõ ràng là ngươi. "
Ta không dùng quá nhiều lực, hắn cũng dần dần không còn động tĩnh.
Nhan Loan cũng đã đối phó thành công với Huyền Thanh Thần Tôn, ta lập tức mang Đồ Tiêu thu về mặt ngọc bội
"A Linh!" Ninh Vô Ngu trên đỉnh thành lâu gọi ta: "Dáng vẻ của nàng vẫn là đẹp nhất."
Nhan Loan nghe hắn gọi ta, nheo mắt đánh giá với tâm trạng không vui.
Sau khi giải quyết xong tất cả đám Tiên tử, ta bay lên thành lâu và hỏi hắn: “Hiện tại có thể giao Vân Thạch cho ta rồi chứ, Ninh Thành Chủ?”
“Đương nhiên ta sẽ giao nó cho nàng.”
Ninh Vô Ngu vươn tay định chạm vào mặt ta, nhưng Nhan Loan lại dùng pháp lực giữ cổ tay hắn lại.
Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó, Ninh Vô Ngu mỉm cười Nhan Loan rồi lại nhìn ta: "Ca ca nàng thật keo kiệt."
Ta không quan tâm đến điều đó, thay vào đó, ta chớp lấy cơ hội để chọc vào mắt hắn một lần nữa.
Ninh Vô Ngu ngả người về phía sau, còn ta thì bay trên không trung.
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.