Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 74:




Bách Lý Hưu lạnh lùng liếc hắn ta một cái.
 
Giải Hải Lam ngượng ngùng sờ mũi: "Cá nướng đúng không? Có ăn cay không?"
 
Kệ con mẹ hắn chứ, quân tử thật sự sẽ co được dãn được, hà tất phải tính toán chi li với một ma đầu. Chỉ là mấy con, không, hơn mười con cá Tử Băng mà thôi, hắn ta lại nuôi thêm là được!!! Giải Hải Lam rưng rưng nước mắt cắn răng rời đi.
 
Bách Lý Hưu quay đầu lại, trông thấy Phó Yểu Yểu đã ngồi trên đệm cói, vươn tay nghịch cành hoa trong bình sứ ở trên bàn. Có lẽ nàng cảm thấy khung cảnh này hơi quen mắt, rất giống lúc nàng ăn cơm tại Ma điện trước đây, có bàn, có đệm cói, có bình sứ trắng cắm hoa nở rộ, còn có một cái ao.
 
Nàng nhìn một lát, nghi ngờ chớp chớp mắt, rồi xoa xoa cái bụng đang sôi ùng ục của mình, quay đầu gọi hắn: "Ăn cơm!"
 
Bách Lý Hưu ngồi xuống đệm cói đối diện nàng, giúp nàng bày bát đũa, lại gắp thức ăn và rau cho nàng. Nàng lập tức lén nhìn hắn một cái, còn giả vờ rằng "Ta chỉ vô tình nhìn mà thôi". Sau mấy lần như vậy, Bách Lý Hưu không nhịn được nữa hỏi: "Nhìn cái gì?"
 
Phó Yểu Yểu bị bắt tại trận, hơi ảo não cúi đầu xuống, nhưng rất nhanh nàng đã vực dậy tinh thần, hùng hồn ngẩng lên đầu nói: "Giám sát ngươi!"
 
Bách Lý Hưu ngồi xuống, vạt áo rộng thùng thình trải sau lưng, ngón trỏ đặt trên khóe mắt, vô cùng vui vẻ: "Giám sát ta làm gì?"
 
Phó Yểu Yểu: "Xem có lén thổ huyết hay không!"
 
Bách Lý Hưu: "..." Hắn quả thực tức đến bật cười: "Bản tôn nhiều chiến tích huy hoàng như vậy, nàng chỉ nhớ mỗi chuyện thổ huyết thôi đúng không?"
 
Phó Yểu Yểu khẽ lẩm bẩm: "Còn có chuyện bị trúng cổ trùng nữa!"
 
Ăn xong một bữa cơm, Bách Lý Hưu không có dấu hiệu lén thổ huyết, điều này khiến Phó Yểu Yểu rất yên tâm. Nàng chơi với Quán Quán một lát cho tiêu cơm rồi lại bị Bách Lý Hưu thả xuống linh tuyền tu dưỡng thần hồn.
 
Hai tay nàng đặt trên bờ suối, cằm gác lên mu bàn tay, nhìn Bách Lý Hưu thu dọn bàn và đệm cói, há miệng ngáp một cái rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Bách Lý Hưu tưởng nàng mệt mỏi, phân ra một chút thần thức để giúp tránh nàng ngủ say rồi trượt xuống nước. Nhưng chỉ mấy giây sau, nàng bất ngờ mở mắt ra như có ý định muốn khiến hắn trở tay không kịp.
 
Nàng ngốc còn muốn chơi tâm kế với hắn.
 
Thấy Bách Lý Hưu ngồi trên ghế bập bênh, không có gì khác thường, nàng mới lần nữa nhắm mắt lại, vẫn giả vờ giả vịt ngáp hai cái.

 
Bách Lý Hưu nhịn cười nhìn nàng diễn kịch. Quả nhiên, lần này nàng giả bộ lâu hơn một chút, cũng thông minh hơn, khẽ hé một mắt ra lén nhìn xem hắn đang làm gì, có lén thổ huyết sau lưng nàng hay không.
 
Rất tốt, không có vậy nên nàng tiếp tục giả vờ ngủ.
 
Đợi đến lúc nàng lén mở mắt lần nữa, người mới nãy còn nằm trên ghế bập bênh không biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện ngay bờ suối. 
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, Bách Lý Hưu duỗi tay nắm chặt cằm nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt v e gò má nàng: "Nhìn đủ chưa?"
 
Phó Yểu Yểu xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, đột nhiên đưa tay hắt nước lên mặt hắn.
 
Bách Lý Hưu không kịp đề phòng đột nhiên bị dính nước, giọt nước từ trên mặt chảy xuống dưới, lông mi cũng ướt đẫm. Phó Yểu Yểu trả thù thành công thì đắc ý cười ha ha. Lúc này nàng lại rất thông minh, cười xong thì lập tức quay người bỏ chạy. 
 
Bách Lý Hưu giơ tay ôm lấy vai nàng từ phía sau, kéo người từ trong nước về.
 
Phó Yểu Yểu đành phải ngửa đầu ra sau, nhìn hắn từ dưới lên, tỏ vẻ đáng thương cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi."
 
Bách Lý Hưu nửa quỳ trên mặt đất, nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, tay hắn chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay lạnh buốt m ơn trớn cần cổ thon dài trắng như tuyết của nàng, cuối cùng dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi người hôn xuống. 
 
Tóc đen từ đầu vai hắn rơi xuống nước, quấn lấy mái tóc dài của nàng, như tảo biển dập dềnh.
 
Nụ hôn rất sâu, Phó Yểu Yểu bị hôn đến choáng váng đầu óc, không còn chút sức lực nào, cơ thể nhẹ nhàng lơ lửng trên mặt nước như lông vũ, quần lụa mỏng màu lam bồng bềnh hệt như một đóa rực rỡ nở rộ từ đáy suối.
 
Một lát sau, Bách Lý Hưu nghe thấy nàng khẽ nói: "Ngươi đã hôn ta rồi thì không được lừa ta nữa."
 
Bách Lý Hưu mở mắt ra, thấy ánh mắt nàng ngập sương mù thì biết hôm nay đã ngâm đủ rồi, lập tức ôm nàng ra khỏi nước, làm phép hong khô quần áo nàng, rồi tì cằm vào trán nàng: "Ừm. Nếu ta lại lừa nàng thì phạt ta không được hôn nàng nữa."
 
Nhận được lời hứa của hắn, Phó Yểu Yểu cực kỳ vui vẻ. Sau trận náo loạn này, hai người mới có cảm giác cửu biệt trùng phùng. Túi đồ chơi Yến Trường Chu tặng nàng, đi đâu nàng cũng mang theo, lúc này đang nằm cạnh chân ghế bập bênh. Nàng kéo hắn chạy tới, lấy ra một cái bình thủy tinh từ trong túi, đưa cho hắn như hiến báu vật.
 
Bách Lý Hưu nhíu mày: "Tặng ta sao?"
 

Lúc trước ở nhà tại nhân gian, nàng không hề cho hắn đụng đến cái túi nhỏ này.
 
Phó Yểu Yểu hơi thẹn thùng nói: "Hưu Hưu thích bươm bướm nhất."
 
Trong bình quả thật có chứa một con bướm màu xanh đen, đã được Yến Trường Chu làm phép, vậy nên dù hai người đặt nó vào trong lâu như vậy nhưng nó vẫn còn sống. Trong lòng Bách Lý Hưu không rõ là cảm xúc gì, hắn chậm rãi đưa tay nhận lấy cái bình, mở nắp ra. Con bướm nhanh nhẹn thoát ra ngoài, bay quanh bọn họ hai vòng rồi bay đến bụi hoa gần đó.
 
Phó Yểu Yểu ngửa đầu nhìn hắn: "Ngươi thích không?"
 
Bách Lý Hưu gật đầu: "Rất thích."
 
Nàng cười tít mắt, sau đó lại ủ rũ: "Nhưng đã bay mất rồi."
 
Hắn dịu dàng nhìn nàng chăm chú: "Nàng cũng là bươm bướm của ta, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta."
 
Nàng đã nghĩ tới hắn như thế thì Bách Lý Hưu lấy bình Càn Khôn vẫn luôn để dành cho nàng trong không gian tùy thân của mình ra, treo lên người nàng. Phó Yểu Yểu vừa nhìn một cái đã nhận ra, vô cùng hưng phấn: "Đây là của ta!"
 
Quán Quán bên cạnh nhẹ nhàng nhảy vào trong bình Càn Khôn. Bách Lý Hưu cười: "Là của nàng." 
 
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, nắm tay nàng: "Có muốn ra ngoài đi dạo không? Đây là Bồng Lai mà nàng từng rất muốn đến đấy."
 
Phó Yểu Yểu không nhớ rõ chuyện này nhưng vẫn lập tức gật đầu: "Muốn!"
 
Bách Lý Hưu nắm tay nàng đi ra khỏi hang động trồng đầy hoa, không gian rộng mở hiện ra trước mắt, đình đài lầu các trên đảo san sát nhau, phóng mắt ra xa còn có thể nhìn thấy mặt biển xanh thẳm.
 
Bọn họ vừa rời đi, cấm chế Giải Hải Lam thiết lập bên ngoài linh tuyền lập tức chấn động. Hắn ta tức đến nỗi dậm chân, cơ thể lóe lên một cái, xuất hiện trước mặt ma đầu nói không giữ lời này, phẫn nộ nói: "Không phải ngươi đã nói rằng sẽ không rời khỏi linh tuyền sao?!"
 
Bách Lý Hưu nhàn nhạt đáp: "Ta đưa nàng đi dạo một vòng."
 
Giải Hải Lam xụ mặt: "Không được! Nếu ngươi dọa sợ đệ tử trên đảo của ta thì phải làm sao? Ta đã đáp ứng yêu cầu của Ma Tôn, mong Ma Tôn cũng hết lòng tuân thủ lời hứa!"
 
Hắn ta tốt xấu gì cũng đứng đầu một tiên môn, cho dù đánh không lại ma đầu, cũng không thể bị hắn tùy ý bóp nặn. Tượng đất cũng biết nổi giận đấy!
 
Bách Lý Hưu lúc này chịu đứng đây nói chuyện với hắn ta đã là vì nể mặt mũi của Phó Yểu Yểu rồi. Thấy tên chưởng môn này không biết điều như thế, đáy mắt hắn lập tức hiện lên sát ý lạnh như băng. Nhưng sát ý này còn chưa kịp phóng ra thì Phó Yểu Yểu bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Bá bá, bọn cháu đi dạo một lát thôi có được không?"
 
Giải Hải Lam sững sờ, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của thiếu nữ.
 
Đôi mắt kia còn trong hơn cả Vô Tận hải, cực kỳ thành khẩn nhìn hắn ta: "Bọn cháu rất ngoan, sẽ không đánh nhau đâu." Nàng kéo nhẹ góc áo Bách Lý Hưu: "Có đúng không?"
 
Bách Lý Hưu nói: "Đúng, không đánh nhau."
 
Giải Hải Lam thề, hắn ta mới nhìn thấy ma đầu này muốn nổi điên giết người rất rõ ràng! Nhưng bây giờ hắn lại dịu dàng như một con thỏ trắng vô hại, ngược lại khiến hắn ta trông như lão ác ôn cố tình gây sự!
 
Giải Hải Lam nhất thời ngang ngạnh, nhưng đối diện với ánh mắt lấp lánh như ánh mặt trời kia, hắn ta không thể nói ra lời từ chối. Qua một lát, hắn ta thỏa hiệp: "Đi dạo cũng được, ta có thể đi cùng các ngươi."
 
Bách Lý Hưu nở nụ cười: "Tùy ngươi."
 
Vì vậy Giải Hải Lam không hiểu sao lại biến thành người hướng dẫn.
 
Ngay từ đầu, hắn ta chỉ mong đại ma đầu sẽ không đi đến chỗ đông đệ tử tập trung luyện công nên chỉ dẫn bọn họ đến chỗ ít người. Nhưng dẫn một hồi lại không nhịn được mà muốn giới thiệu cảnh sắc Bồng Lai khiến hắn ta tự hào với bọn họ.
 
Cả một đường, Bách Lý Hưu không hề nói lời nào, chỉ có mỗi cô nương kia cực kỳ ngưỡng mộ, hắn ta giới thiệu một câu nàng lại "Oa" một tiếng, khiến bản thân Giải Hải Lam cũng phải ngượng ngùng.
 
Thỉnh thoảng, Giải Hải Lam lại nghiêng đầu liếc nhìn đại ma đầu, phát hiện ánh mắt hắn nhìn thiếu nữ vẫn luôn dịu dàng. Hắn luôn mỉm cười, đáp lại từng lời nàng nói, cho dù thiếu nữ chỉ lẩm bẩm một câu, hắn vẫn kiên nhẫn tiếp lời.
 
Đây là một Bách Lý Hưu mà thế nhân chưa bao giờ nhìn thấy, cũng khó mà tưởng tượng được.
 
Giải Hải Lam cũng quen với Bách Lý Hưu như vậy, bởi vì lúc thê tử chưa qua đời, hắn ta cũng có dáng vẻ này. Hắn ta đột nhiên cảm thấy ma đầu khiến tiên môn lo sợ bất an này có lẽ sẽ không trở thành mối họa lớn của bọn họ trong một khoảng thời gian rất dài về sau.
 
Hắn đã có tình cảm của con người, thậm chí còn hiểu rõ tình yêu hơn rất nhiều người trong tiên môn.
 
Không hiểu sao trong lòng Giải Hải Lam lại thầm thở dài một hơi.
 
Lúc giới thiệu với bọn họ càng chân thành hơn.
 
Nhưng lúc đi đến chỗ nuôi cá Tử Băng, Giải Hải Lam vẫn không nhịn được mà giật giật khóe mắt, ai oán liếc nhìn đại ma đầu. Lần này không cần hắn ta giới thiệu, Phó Yểu Yểu đã hưng phấn hô lên: "Là cá Tử Băng!" 
 

Nàng nhanh chóng thả Quán Quán trong Càn Khôn quán ra, phóng khoáng vung tay lên: "Quán Quán! Lên!"
 
Vân Xuyên thú lao vào nước, vô cùng thuần thục bắt cá.
 
Hai người này phối hợp ăn ý, hiển nhiên là không phải lần đầu tiên!
 
Giải Hải Lam ôm đầu đau khổ.
 
Bách Lý Hưu bên cạnh bình thản lên tiếng: "Nghe nói Giải chưởng môn gần đây tu luyện công pháp luôn dậm chân tại chỗ?"
 
Trên đời này còn có chuyện gì mà ma đầu không biết không? Giải Hải Lam càng suy sụp hơn, đang định mở miệng, Bách Lý Hưu đã đưa hai quyển sách cổ cho hắn ta. Giải Hải Lam nhìn qua, không phải là Thiên giai bí tịch có cùng nền tảng với công pháp mà hắn ta vẫn luôn tu luyện sao?
 
Ma đầu này muốn giết hắn ta chỉ cần phất đầu ngón tay, không cần giở thủ đoạn với công pháp của hắn ta.
 
Như vậy không phù hợp với bản tính càn rỡ, kiêu ngạo của hắn.
 
Vì thế Giải Hải Lam quyết đoán nhận lấy: "Xem như ta nợ Ma Tôn phần nhân tình này."
 
Bách Lý Hưu nhìn thiếu nữ nằm cạnh bờ ao, chậm rãi nói: "Nàng rất thích Bồng Lai, sau này bản tôn sẽ bồi thường vì đã quấy rầy. Mong Giải chưởng môn chiếu cố nhiều hơn."
 
Giải Hải Lam đang vui thích lật xem bí tịch: "???"
 
Bây giờ trả củ khoai nóng bỏng tay này lại còn kịp không?
 
Hiển nhiên là không kịp nữa rồi. Phó Yểu Yểu cầm cần câu dùng để câu cá Tử Băng ở Ma điện trước đây, hưng phấn chạy tới: "Bá bá, ta mời người ăn cá nướng được không?"
 
Ngươi mời ta ăn cá mà ta nuôi? Sao phu thê ma đầu các ngươi có thể ngang nhiên chiếm tiện nghi của người khác như vậy chứ?
 
Giải Hải Lam: "... Được."
 
Chạng vạng tối, chuyện chưởng môn mở tiệc nướng cá Tử Băng bên ao chiêu đãi bằng hữu từ xa đến đã lan truyền khắp Bồng Lai tiên đảo. Tất cả đệ tử đều cảm thán, chưởng môn bình thường quý nhất mấy con cá này, câu lên còn phải thả lại xuống ao, hôm nay lại đem nướng để chiêu đãi bằng hữu, có thể thấy vị bằng hữu này nhất định có giao tình vào sinh ra tử với chưởng môn!
 
Giải Hải Lam chỉ có thể nuốt ấm ức xuống bụng khi biết được việc này: Giao tình vào sinh ra tử cái gì chứ? Rõ ràng là giao tình nếu không nướng thì sẽ không còn mạng nữa!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.