Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 71:




Đêm xuân vẫn còn chút cảm giác lạnh lẽo, khi Phó Yểu Yểu được bế trở về phòng mới phát hiện trong phòng có một tấm bình phong bằng ngọc bích. Nàng tò mỏ nhảy khỏi vòng tay của Bách Lý Hưu, vòng qua phía sau bức bình phong xem thử thì phát hiện nơi đó để một bồn tắm đầy nước nóng bên trong, hơi nước ấm bốc lên như làn sương mờ mịt khiến cây trúc Trì Nguyệt trên tấm bình phong bằng ngọc tăng thêm sắc độ ấm áp.
 
Trong không khí một mùi thơm kỳ lạ tỏa ra, một đóa hoa màu đỏ lặng lẽ trôi trên mặt nước, những vệt đỏ từ cánh hoa hòa vào nước, chẳng mấy chốc nhòe đi, cả thùng nước cũng mờ đi như từng lớp lụa đỏ bóng loáng nối tiếp nhau.
 
Đây là những cánh hoa của đóa hoa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển. Trước đó ở vực Bắc Nữ, Quán Quán một mạch chạy như điên trên sa mạc, vì đóa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển này mà suýt chết trong miệng một con bọ cạp khổng lồ, thật sự không ngờ hôm nay nó lại phát huy công dụng. Thân thể người phàm hiện tại của nàng không thể tiếp nhận quá nhiều linh lực, dùng dược thảo để tĩnh dưỡng thần hồn là phương thức thích hợp nhất.
 
Phó Yểu Yểu sờ sờ mép thùng gỗ, vui vẻ quay đầu lại hỏi hắn: "Tắm hả?"
 
Bách Lý Hưu đã xắn xong tay áo, dùng thuật pháp phong ấn khe hở giữa cửa ra vào và cửa sổ, trong phòng vừa ấm áp lại vừa yên tĩnh. Hắn bước tới, gỡ từng chiếc trâm cài bướm trên tóc nàng xuống, sau đó cởi từng lớp y phục của nàng ra.
 
Phó Yểu Yểu hơi ngại ngùng, xấu hổ cúi đầu xuống.
 
Hắn vuốt v e cằm nàng, bế nàng đặt vào trong bồn tắm. Dòng nước đỏ nhạt tràn qua cơ thể trắng như tuyết của nàng, mái tóc đen bồng bềnh như tảo biển chìm trong nước. Hơi nóng xộc lên, đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ mê man, đôi môi như những quả anh đào chín mọng trên cành, khiến người ta muốn hái.
 
Hô hấp Bách Lý Hưu trở nên nặng nề, hắn đặt tay vào sau ót nàng nâng lên rồi khẽ hôn xuống.
 
Hai tay Phó Yểu Yểu nắm chặt mép thùng, ngồi xổm ở trong nước rồi hơi hướng người lên trên, lộ ra nửa thân thể như ngọc, tóc đen trượt một đường xuống, giống như thủy yêu ra khỏi nước vậy.
 
Bách Lý Hưu không thể không ấn nàng trở lại trong nước, chỉ chừa cái đầu bên ngoài: "Ngồi yên."
 
Mắt của Phó Yểu Yểu tựa như phủ một lớp sương mù mù mịt, nàng khó hiểu nhìn hắn.
 
Bách Lý Hưu nhìn nàng một cái thật lâu, cuối cùng dùng tay che mắt nàng lại: "Ngoan ngoãn ngâm mình đi."
 
Nàng nghiêng đầu, nâng tay lên gạt đi cánh tay hắn. Bách Lý Hưu lại che lại, nàng lại đẩy ra, hắn lại che, nàng lại đẩy ra. Một hồi qua lại, Phó Yểu Yểu tưởng hắn đang chơi trò cùng nàng. Khi Bách Lý Hưu không che nữa khiến nàng mất hứng, nổi giận vỗ vỗ vào nước, chờ tới khi hắn che mắt nàng lại lần nữa thì nàng mới vui vẻ trở lại.
 
Ngâm được nửa giờ, Phó Yểu Yểu cũng chơi trò bịt mắt đến nỗi mệt nên liên tục ngáp. Bạch Lý Hưu bế nàng lên khỏi mặt nước, vung ngón tay lên một cái, những giọt nước trên người nàng tự động bốc hơi, cơ thể nàng khô ráo và nhẵn bóng. Hắn mặc nội y cho nàng xong thì liếc nhìn thùng nước tắm, nước trong thùng đã biến thành không màu, cánh hoa màu đỏ cũng đã phai thành màu trắng.
 
Bách Lý Hưu ôm nàng đi tới bên giường Nguyệt Lượng, Phó Yểu Yểu dựa đầu vào vai hắn hỏi: "Hưu Hưu, ngươi không tắm sao?"
 
Bách Lý Hưu thả nàng lên trên giường: "Không tắm."
 
Phó Yểu Yểu chán ghét liếc hắn một cái: "Hưu Hưu thối!"
 

Bách Lý Hưu: "..." Hắn cởi áo choàng rồi nằm xuống, kéo nàng vào lòng, ấn đầu nàng ép nàng ngửi mình: “Thối hay không thối?"
 
Phó Yểu Yểu giãy giụa hai cái vẫn không thoát ra được hung hăng cắn một cái vào ngực hắn.
 
Bách Lý Hưu bị bất ngờ không kịp đề phòng, hắn đau đớn hít một hơi thật sâu, buông nàng ra rồi dùng ánh mắt nguy hiểm quét trên người nàng. Nàng ngốc cũng cảm nhận được nguy hiểm nên nhanh chóng vòng tay ôm lấy mình trốn vào góc tường, Bách Lý Hưu giống như một kẻ siêu xấu xa lấy thân mình đè nàng xuống, trói hai tay nàng lại cười nhạt.
 
Lúc này nàng ngốc mới biết chịu thua, vô cùng ngoan ngoãn nói: "Hưu Hưu không thối, Hưu Hưu thơm!"
 
Bách Lý Hưu không nể tình: "Muộn rồi."
 
Hắn cúi đầu xuống, dùng răng c ởi thắt lưng của nàng, cắn một cái không mạnh không nhẹ vào vị trí tương tự.
 
Cắn đến tiểu ngốc ngây người ra.
 
Nàng không cảm thấy đau, nhưng lại ngại đến nỗi cuống lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Bách Lý Hưu lăn qua lộn lại một hồi ngẩng đầu nhìn lên thấy nàng ngốc nghếch đang nhắm chặt hai mắt lại, mặt đỏ bừng. Hắn leo xuống khỏi người nàng, thay nàng cột chắc đai lưng rồi lại ôm nàng vào lòng, cảm thấy hơi buồn cười: "Nàng biết ta đang làm gì à? Sao lại xấu hổ như vậy chứ?"
 
Phó Yểu Yểu lớn tiếng nói: "Ngươi là đồ lưu manh!"
 
Bách Lý Hưu che mặt cười.
 
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Phó Yểu Yểu đang ngồi trong sân vừa cho gà ăn vừa cắn chiếc màn thầu ngọt mà Bách Lý Hưu mua cho nàng. Nghe được tiếng Uyển Hà nói chuyện với Tiểu Mã ở nhà bên cạnh, nàng không cho gà ăn nữa mà chạy như bay tới, vô cùng hào hứng chào hỏi: "Uyển Hà!"
 
Uyển Hà tò mò quay đầu lại, nhìn thấy cô nương xinh đẹp nhiệt tình đang cười vui vẻ với mình, Tiểu Mã ở sau lưng nói khẽ: "Đây là Mục phu nhân, nàng ấy bị bệnh, đầu óc không tỉnh táo cho lắm."
 
"Là nàng ấy sao!" Uyển Hà nghe tin hôm qua Mục công tử dẫn thê tử trở về, giờ nhìn một cái quả nhiên nàng rất đẹp. Nàng ta kéo rổ lại, lấy một đống quả táo to từ trong rổ rồi đưa cho nàng: "Xin chào, Yểu Yểu, ta mời ngươi ăn táo."
 
Phó Yểu Yểu tiện tay với lấy vạt váy ôm lấy táo, vui vẻ hỏi nàng ta: "Uyển Hà, ngươi đi đâu vậy?"
 
Uyển Hà bị dáng vẻ ngây ngô của nàng chọc cười: "Ta đến gặp Tiểu Mã để xem cây giống, dự định sau này cũng sẽ gieo mạ giống này."
 
Phó Yểu Yểu chợt nhận ra: "Nên cấy mạ."
 
Uyển Hà cười nói: "Đúng vậy, ngươi muốn đi xem thử một chút với ta không?"
 
Phó Yểu Yểu ôm bọc táo gật đầu lia lịa: "Được được!" Nàng quay đầu la lớn với cửa sân: "Hưu Hưu! Ta đi đây!"
 

Nói xong cũng không chờ hắn trả lời mà nhắm mắt chạy theo Uyển Hà. 
 
Trong sân Bạch Lý Hưu lắc đầu cười, dùng ra một phần thần thức đi theo sau.
 
Ngày xuân ở nhân gian tràn đầy sức sống, trên những cánh đồng lúa hai bên đường, những người nông dân đang xắn quần cấy mạ, phóng tầm mắt ra nhìn một màu xanh ngút ngàn. Phó Yểu Yểu cầm lấy quả táo tung tăng nhảy nhót, ánh mặt trời phản chiếu trên làn da như tuyết, nàng giống hệt như chú thỏ trắng nhỏ.
 
Nàng ở gần Uyển Hà, Uyển Hà tự nhiên cảm nhận được sự yêu thích của nàng. Được mỹ nhân thích thì ai mà không vui chứ, Uyển Hà cũng rất vui vẻ, không hề để ý chuyện là nàng là một người ngốc chút nào, nàng ta thân thiết kéo nàng đi xem cùng mình.
 
Nàng đi vào bên khác của trường học, lúc đi ngang qua trường học bên kia đường, Phó Yểu Yểu đột nhiên buông góc váy ra, vội vàng lấy tay bịt tai lại.
 
Góc váy xoè ra, quả táo lăn đầy trên mặt đất, nàng sốt ruột đến mực giậm chân muốn nhặt quả táo lên nhưng vừa đặt tay xuống thì nghe thấy trong trường có tiếng đọc thơ nên đành phải vội vàng che tai lại, nàng sắp khóc đến nơi.
 
Uyển Hà bên cạnh vừa nhặt táo vừa hỏi nàng: "Yểu Yểu, sao vậy?"
 
Phó Yểu Yểu sốt ruột nói: "Không được nghe! Hưu Hưu sẽ tức giận!"
 
Uyển Hà vén góc váy của nàng lên, buộc qua thắt lưng thành một chiếc túi đơn giản rồi lấy táo bỏ vào cho nàng: "Nghe cái gì vậy?"
 
Phó Yểu Yểu lấy tay bịt tai lại, hất đầu về phía trước: "Chúng ta mau đi thôi!"
 
Uyển Hà dở khóc dở cười.
 
Đi qua trường học là một cánh đồng rộng mênh mông. Ngoại trừ một số ít ra thì những mảnh ruộng khác đều đã gieo mạ non xanh mơn mởn. Phó Yểu Yểu đứng trên bờ ruộng nhìn một hồi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, nàng xoay người chạy ngược trở về.
 
Uyển Hà đang nói chuyện với người trong thôn, vừa quay đầu lại thì thấy Phó Yểu Yểu đã chạy ra xa, đành phải hét lớn: "Yểu Yểu! Ngươi chạy chậm chút, coi chừng té đó!"
 
Phó Yểu Yểu ôm theo bọc táo chạy một mạch về nhà, một mảnh thần thức của Bách Lý Hưu đi theo sau nàng cũng tò mò xem nàng muốn làm gì. Lúc nàng chuẩn bị bước vào trong sân thì bóng người chợt lóe lên ở cửa sân, sau đó nàng vọt vào trong.
 
Trên trán nàng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, hai mắt sáng ngời, nàng ngẩng đầu trong ngực hắn hỏi: "Hưu Hưu! Nhà người ta đều làm ruộng, tại sao chúng ta lại không làm?"
 
Thì ra là vì cái này, Bách Lý Hưu bật cười: "Chúng ta không cần phải trồng."
 
Phó Yểu Yểu trợn tròn hai mắt: "Chúng ta không gieo trồng thì năm sau lấy gì ăn?”
 
Bách Lý Hưu nói: "Chúng ta có tiền, có thể mua mà."
 
Phó Yểu Yểu vội vàng: "Không được! Ta muốn trồng!"
 
Cho dù có ngốc đi chăng nữa thì nàng vẫn phải kiên quyết làm ruộng.
 
Bách Lý Hưu hết cách với nàng, đành phải đồng ý ngày mai đi sẽ đi làm ruộng. Hắn nghĩ bản tính trẻ con của nàng mau quên, ngày mai đưa nàng đi dạo phố là sẽ quên chuyện này ngay. 
 
Chạng vạng tối, đọc thơ rồi tắm rửa như thường lệ. Hôm sau, Bách Lý Hưu từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã bắt gặp một cặp mắt sáng lấp lánh.
 
Phó Yểu Yểu ngồi bên cạnh hắn, trên tay còn đang tết tóc cho hắn, thấy hắn tỉnh lại nàng lập tức nói: "Làm ruộng!"
 
Bách Lý Hưu bất lực vỗ trán.
 
Hắn đành mặc quần áo, rửa mặt, ăn sáng rồi vác cuốc ra ngoài dưới sự giám sát của nàng. Đối diện con đường trước cửa là một cánh đồng cằn cỗi. Sau cuộc đại chiến tiên ma, nhiều cánh đồng trở nên hoang vu, khô cằn.
 
Ma Tôn có thể trồng hoa trồng cỏ nhưng bảo làm ruộng thì hắn thật sự không biết làm.
 
Phó Yểu Yểu đuổi theo, đứng trên bờ ruộng, nàng nghiêm túc quan sát giống như địa chủ chèn ép nông hộ: "Không được phép lười biếng!"
 
Bách Lý Hưu quơ quơ cái cuốc hai lần, thừa dịp nàng bị hai con ong mật thu hút, hắn phất nhẹ ngón tay, tất cả cỏ dại trong ruộng đều bị quét sạch. Hai con ong bay đi, Phó Yểu Yểu hào hứng quay đầu lại, nhìn thấy ruộng không còn một cây cỏ dại nào thì cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào, nàng sầu não vò đầu bứt tai.
 
Bách Lý Hưu vung cuốc tùy ý nói: "Nghe nói hôm nay ông chủ làm bánh đường đi họp chợ đó."
 
Quả nhiên hai mắt Phó Yểu Yểu sáng lên, phân vân giữa chuyện làm ruộng với ăn bánh đường một hồi, cuối cùng ăn vẫn quan trọng hơn: "Hưu Hưu, dẫn ta đi!" Kế hoạch của Bách Lý Hưu được như ý, còn chưa kịp cười lại nghe nàng bổ sung một câu: "Ngày mai lại tới làm ruộng!"
 
Đường đường là Ma Tôn nhưng bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.
 
Vì vậy Hùng Thanh Thanh đã ở rất xa trong Ma giới cuối cùng cũng nhận được lệnh của Ma Tôn sau hai năm: Đến nhân gian làm ruộng.
 
Sao lại thế này? Từ lâu đã nghe nói Ma Tôn đại nhân mà bọn họ kính sợ thần trí thất thường, cứ mãi tìm kiếm một người không tồn tại ở tứ hải bát hoang. Trước kia bọn họ còn không tin nhưng sau khi nhận được lệnh này thì ngay cả Hùng Thanh Thanh cũng bắt đầu hoài nghi, đầu óc Ma Tôn đại nhân thực sự có vấn đề sao?
 
Mà cũng may là rất nhanh họ nhận được mệnh lệnh thứ hai: Nếu cây không được trồng xong trước khi mặt trời mọc vào ngày mai, toàn bộ đầu của các ngươi sẽ rơi xuống đất.
 
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
 
Vẫn may vẫn may, vẫn là Ma Tôn quen thuộc của bọn họ! Tuy bị khùng nhưng cũng rất hung dữ!
 
Hùng Thanh Thanh lập tức chọn ra mấy tên ma tướng, nhân lúc đêm khuya chạy tới địa điểm do Ma Tôn đại nhân chỉ định. Vừa đáp xuống, chúng ma tướng lập tức cảm nhận được thần thức mạnh mẽ quen thuộc bao phủ ở khu vực này. Dưới sự áp bức của thần thức mạnh mẽ, ai nấy đều không dám chậm trễ. Một đám hung thần ác bá không chuyện ác nào mà không làm, bây giờ lại tắm ánh trăng, nghe ếch kêu, bận tối mắt tối mũi cuối cùng cũng lấp đầy mảnh ruộng khô cằn bằng những cây mạ non trước bình minh.
 

Hùng Thanh Thanh lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm, đang định dẫn ma tướng rời đi, lúc ngẩng đầu thì hắn ta nhìn thấy Ma Tôn đại nhân đã đứng ở cửa trấn cách đó không xa nhìn bọn họ không biết từ lúc nào.
 
Hắn mặc một bộ quần áo đơn giản, tóc đen rủ sau lưng, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong mắt không có một sự điên cuồng thô bạo nào. Tường sân mọc đầy hoa và dây leo, hắn giống như một quý công tử nhân gian bình thường, nếu không phải sự uy áp trên người hắn quá bức bách khiến bọn họ không thở nổi, chúng ma tướng còn tưởng mình nhận lầm người.
 
Đám ma tướng xôn xao quỳ xuống đất: "Tham kiến Tôn thượng."
 
Bách Lý Hưu nói: "Cút hết về đi."
 
Đám ma tướng rưng rưng. Không lầm! Vừa mở miệng là biết là Ma Tôn đại nhân của bọn chúng rồi!
 
Bách Lý Hưu lại nói tiếp: "Hùng Thanh Thanh ở lại."
 
Thiên địa trống không rất nhanh chỉ còn lại Hùng Thanh Thanh đang quỳ trên mặt đất giống như một tảng núi nhỏ, vẻ mặt hắn ta hưng phấn: "Tôn thượng có mệnh lệnh gì mới sao? Giết ai? Ngài cứ việc phân phó!"
 
Bách Lý Hưu khẽ liếc hắn ta rồi lạnh lùng nói: "Ngươi trở về trồng hoa và cây cỏ ở mỗi khoảng đất trống trong Ma điện đi."
 
Vẻ mặt hưng phấn của Hùng Thanh Thanh trở nên cứng đờ, còn tường mình nghe nhầm: "Trồng... Trồng hoa?!"
 
Đầu tiên là làm ruộng, bây giờ lại trồng hoa, rốt cuộc là tại sao Ma Tôn đại nhân lại cảm thấy một nam nhân cường tráng, giết người như ngóe như hắn ta lại thích hợp làm chuyện này chứ?!
 
Bách Lý Hưu cau mày: "Không muốn sao?"
 
Hùng Thanh Thanh liên tục lắc đầu: "Không, không, không! Chỉ cần Tôn thượng ra lệnh thuộc hạ đều nguyện lên núi đao xuống biển lửa! Chỉ là, chỉ là thuộc hạ thật sự không biết trồng hoa, nếu chúng chết thì phải làm sao?"
 
Bách Lý Hưu: "Trước kia ngươi gieo trồng rất tốt, bản tôn tin tưởng ngươi, trở về đi."
 
Nhìn bóng lưng Ma tôn đại nhân rời đi, Hùng Thanh Thanh buồn rầu gãi đầu, chìm vào sự nghi ngờ chính mình: Trước kia mình từng trồng hoa sao?
 
Nắng ban mai vừa chiếu, Phó Yểu Yểu tỉnh lại từ trong mộng, thấy Bách Lý Hưu nằm bên cạnh thì câu đầu tiên là: "Đi làm ruộng!"
 
Bách Lý Hưu hận không thể đè tiểu ác bá này lên giường đánh cho một trận, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi: "Đêm qua nhân lúc nàng ngủ ta đã trồng xong rồi."
 
Phó Yểu Yểu nghi ngờ nhìn hắn một cái, nhảy xuống giường, chạy một mạch ra ngoài, rất nhanh nàng lại quay trở về, trong mắt không giấu được sự thích thú: "Thật ư!"
 
Bách Lý Hưu than thở: "Đương nhiên là thật, ta bận rộn cả đêm, cả người mệt mỏi, ngược lại nàng ngủ rất ngon."
 
Quả nhiên, trên mặt Phó Yểu Yểu hiện lên áy náy, nàng ngượng ngùng đi tới: "Vậy ta xoa bóp cho ngươi được không?"
 
Bách Lý Hưu híp mắt, giấu đi ý cười trong đáy mắt: "Được."
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.