Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 67:




Sau khi cho cừu ăn xong thì nàng để lại hai quả dại, một cái cho Khương Sơ, một cái cho Yến Trường Chu. Nàng cũng không để ý tới người đang nói chuyện với nàng, nàng kéo một cành cây thút tha thút thít đi tới dưới gốc cây gần đó, bắt đầu đào tổ kiến dưới chân.
 
Khương Sơ: “... Theo lý thuyết muội ấy khóc thương tâm như vậy, hẳn là ta sẽ đau lòng lắm.”
 
Nàng ấy nhìn về phía Yến Trường Chu: “Nhưng sao ta lại cảm thấy muốn cười hơn nhỉ?”
 
Yến Trường Chu: “...”
 
Cả đoạn đường y đã bị nàng chọc cười không biết bao nhiêu lần rồi.
 
Khương Sơ lại hỏi: “Muội nói tới cổ trùng là chuyện như nào vậy?”
 
Yến Trường Chu lắc đầu, trầm ngâm nói: “Ta cũng không biết, nhưng tóm lại sau này đừng nhắc tới Bách Lý Hưu trước mặt nàng ấy nữa.”
 
Chỉ mới nhắc tới đã làm nàng đau lòng vậy, cảm xúc dao động quá lớn sẽ có hại cho bệnh của nàng. Ăn sáng xong, Khương Sơ ra ngoài một chuyến đến chiều tối mới trở về, còn mang theo một con mèo con trắng như tuyết. Ngoại trừ chỉ có một cái đuôi ra thì rất giống với Quán Quán.
 
Phó Yểu Yểu vừa nhìn quả nhiên đã rất thích, vẻ mặt ưu sầu cả ngày cuối cùng cũng nở một nụ cười.
 
Hai người cùng nhau bàn bạc, quyết định ngày mai mời mấy vị đại phu tu luyện ở trong cốc tới xem bệnh cho nàng, thật sự không ổn, cho dù không đến Huyền  Y tông thì cũng phải đưa nàng tới gần Huyền Y tông, dù sao ở đấy mới là thánh địa của thầy thuốc.
 
Đêm nay Khương Sơ trằn trọc không dám ngủ, lo nàng sẽ lẻn ra ngoài nên ngồi xuống luyện công bên mép giường, nửa đêm nàng ấy vô tình mở mắt ra đã bị bóng dáng mỏng manh yếu ớt ngồi bên cửa sổ dưới ánh trăng làm giật mình.
 
Không biết Phó Yểu Yểu tỉnh lại từ khi nào, nàng ôm đầu gối ngồi xổm trước cửa sổ, mái tóc dài đen nhánh sau lưng giống như ánh trăng trút xuống, trông rất cô đơn.
 
Khương Sơ cẩn thận kêu lên: “Yểu Yểu?”
 
Phó Yểu Yểu quay đầu lại, đôi mắt vừa tỉnh mộng, trong mắt không còn nét ngây thơ khờ dại nữa mà trong trẻo hơn cả ánh trăng, nàng nhìn Khương Sơ cười nói: “Khương Sơ.”

 
Nước mắt Khương Sơ chảy ra: “Yểu Yểu, muội tỉnh táo lại rồi sao?”
 
Nàng rũ mắt nhìn tay của mình, nói câu mà Khương Sơ không hiểu được: “Muội đã quay về với cơ thể của mình.”
 
Khương Sơ còn chưa kịp hỏi có ý gì thì trên mặt nàng đột nhiên lộ ra vẻ đau khổ, cơ thể mềm như bông ngã xuống, nàng lại hôn mê. Cả đêm Khương Sơ không dám lại chợp mắt, luôn lo lắng nhìn nàng. Đại phu mà Yến Trường Chu đi mời tận sáng mới tới, cuối cùng trong lòng y cũng dấy lên chút hy vọng.
 
Rạng đông, Yên Trường Chu đến trông, nghe nói tối hôm qua Phó Yểu Yểu khôi phục lại ý thức, y thấp thỏm chờ đợi nàng tỉnh lại. Khương Sơ cầm theo kiếm đi ra ngoài làm thịt gà, thêm tiên thảo vào hầm một nồi canh gà đại bổ, nàng ấy hầm đến khi mặt trời lên tận trên mây, lúc nàng ấy bưng canh gà vào thì Phó Yểu Yểu còn chưa tỉnh lại.
 
Bình thường giờ này nàng đã dậy từ lâu, mắt thấy canh gà đã bê tới trên bàn mà nàng còn chưa mở mắt, hai người đều hơi nôn nóng, nhưng xem mạch tượng và hô hấp đều bình thường, không giống như trạng thái hôn mê, Khương Sơ lại gần nhìn kỹ thấy mí mắt nàng rõ ràng hơi run!
 
Khương Sơ vừa tức vừa buồn cười, giữ lấy vai nàng kéo nàng ngồi thẳng dậy, lay nàng hai cái: “Yểu Yểu! Đừng giả bộ ngủ nữa! Tỷ biết muội đã tỉnh rồi!”
 
Phó Yểu Yểu bị Khương Sơ lay đến cuối cùng miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt lại không có sự tỉnh táo như tối hôm qua, nàng nhìn họ bằng ánh mắt xa lạ và đề phòng, có vẻ hơi cáu vì vừa ngủ dậy nên nàng quay đầu đi chỗ khác.
 
Khương Sơ bị ánh mắt như nhìn người xa lạ của nàng làm lo lắng, giọng nói nàng ấy lắp bắp: “Yểu Yểu, muội, muội có nhận ra bọn tỷ không?” Nàng ấy mạnh mẽ xoay đẩu nàng lại đối diện với mặt mình: “Muội biết tỷ là ai không?”
 
Phó Yểu Yểu kéo tay nàng ấy ra, không vui liếc nàng ấy một cái như muốn nói: Ngươi là ai?
 
Khương Sơ suýt khóc ra tiếng: “Không xong rồi, Yểu Yểu không chỉ càng ngốc hơn mà còn không nhớ ra chúng ta!”
Yến Trường Chu vẫn còn bình tĩnh, lấy một gói mứt hoa quả mà nàng thích từ trong không gian ra rồi đưa qua giống như dỗ dành một đứa trẻ: “Ngọt lắm, muốn ăn không?”
 
Phó Yểu Yểu cảnh giác nhìn y, ánh mắt dừng trên mặt y rồi lại nhìn sang mứt hoa quả, nàng nuốt nước miếng một cái, rất có cốt khí mà từ chối: “Không được ăn đồ của người lạ!”
 
Nàng nói là người lạ.
 
Yến Trường Chu và Khương Sơ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương. Vì sao mới ngủ một giấc, bọn họ đã trở thành người lạ rồi? Rõ ràng đêm qua còn tỉnh táo trong chốc lát, ai ngờ tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc thì bệnh tình lại càng thêm nghiêm trọng.
 

Phó Yểu Yểu nhân lúc hai người không chú ý, nàng nhảy ra ngoài cửa sổ làm bằng trúc. Hai người phản ứng lại thì vội vàng đuổi theo, Phó Yểu Yểu chạy trốn có nhanh đến mấy thì cũng không thể sánh bằng với người tu tiên, rất nhanh nàng đã bị Khương Sơ bắt được, trông nàng cực kỳ căng thẳng, trong ngực còn ôm một con mèo trắng nhỏ, hốc mắt nàng đỏ bừng lên vì sợ hãi.
 
Khương Sơ đành bó tay, nàng ấy giơ tay ra vẻ đầu hàng: “Yểu Yểu, bọn tỷ không phải người xấu, muội đừng sợ.”
Đứa nhỏ muốn lên cơn là lên cơn, Phó Yểu Yểu trừng mắt nhìn bọn họ rồi đột nhiên khóc lớn: “Ta phải về nhà! Ta phải về trấn Phong Vũ! Ta phải về nhà!”
 
Bây giờ Yến Trường Chu đã có kinh nghiệm dỗ con nít, y lập tức nói: “Được, được, bọn ta đưa ngươi về trấn Phong Vũ.”
 
Phó Yểu Yểu thút tha thút thít, lông mi bị nước mắt làm ướt đẫm trông cực kì rõ ràng: “Thật sao?”
 
Yến Trường Chu trịnh trọng gật đầu: “Thật.”
 
Cuối cùng nàng cũng ngừng khóc, nhưng vẫn kháng cự khi bọn họ tới gần, nàng ôm con mèo con ngồi co ro trong góc tường mãi cho đến khi đại phu tới Phá Tinh tông.
 
Yến Trường Chu lược bỏ chuyện nàng từ cõi chết sống lại, chỉ nói nàng bị thương nặng, đại phu khám qua một lần, vẻ mặt rất nghiêm trọng: “Thần hồn nàng ấy không hoàn chỉnh, còn thiếu hụt rất nhiều phần mới dẫn tới thần trí và ký ức bị đứt quãng như vậy, lúc thì tỉnh táo lúc thì hỗn loạn. Theo lý thuyết, thần hồn bị vỡ nát thành như vậy đáng lẽ không còn sống, nhưng nếu nàng còn sống, dùng linh bảo chữa trị thần hồn, có lẽ sẽ có một ngày nàng ấy sẽ bình phục.”
 
Khương Sơ hỏi: “Linh bảo chữa trị thần hồn là cái gì? Tìm ở đâu?”
 
Đại phu cười có vẻ sâu xa: “Giống như hoa ở Hoàng Tuyền Cửu Chuyển, quả Phật Thánh, suối nước Phù Thần Linh đều là linh bảo có ích cho thần hồn, nhưng mấy thứ này đã tuyệt tích từ ngàn năm trước rồi.”
 
Khương Sơ: “?” Nàng ấy cáu kỉnh: “Vậy ngươi nói làm cái quái gì!”
 
Y tu cũng bó tay, lúc các ngươi gọi ta tới chỉ nói thần hồn bị tổn thương chứ không nói là tổn thương thành cái dạng này! Đây không phải là đưa cho người ta một đề bài khó sao?
 
Y tu cố gắng nặn ra một nụ cười: “Linh bảo thì từ từ rồi cũng tìm được. Tình trạng như nàng ấy không thích hợp dùng thuật Phùng Hồn để khâu thần hồn của Huyền Y tông như các ngươi đã nói, có đủ thần hồn mới có thể khâu lại, nàng ấy thiếu nhiều như vậy, đường khâu không tốt chỉ làm vết rách trầm trọng hơn. Chỉ có thể cẩn thận vun đắp, làm nó từ từ sinh trưởng.”
 
Yến Trường Chu hỏi: “Cần bao lâu mới có thể sinh trưởng hoàn chỉnh?”
 
Đại phu bấm ngón tay tính toán: “Ước chừng năm sáu ngàn năm.”
 
Khương Sơ: “???” Nàng ấy tức giận rút kiếm: “Cái đồ lang băm nhà ngươi Nàng ấy chỉ là một người phàm sao có thể sống mấy ngàn năm!”
 
Đại phu trốn sau Yến Trường Chu đến khi định thần lại, vừa uất ức vừa tức giận: “Không đúng sao? Nàng ấy chỉ là một người phàm, thần hồn vỡ nát đến vậy còn có thể sống sót đã là trời cao ban ơn, các ngươi còn cầu nhiều như vậy để làm gì? Mấy chục năm của người phàm nhanh lắm, ngốc có cách sống của ngốc, hà tất gì phải gượng ép nàng tỉnh táo. Chuyện gì tốt quá hóa dở, phải biết đủ chứ.”
 
Chết tiệt, thế mà lại có thể thuyết phục được Khương Sơ.
 
Đại phu cất hòm thuốc của mình đi, nhìn thiếu nữ đang cười ngây ngô với mình ở góc giường, trong lòng mềm nhũn, giọng điệu cũng dịu lại: “Nếu các ngươi thật sự không tin lời ta nói thì có thể đưa nàng ấy tới Huyền Y tông, có điều bọn họ cũng sẽ nói như ta thôi! Thay vì chật vật lên xuống, không bằng quý trọng thời gian mấy chục năm này của nàng ấy, đưa nàng ấy tới những nơi nàng quen thuộc và muốn đi, nói không chừng nàng có thể nhớ lại nhiều hơn đó.”
 
Sau khi tiễn đại phu đi, áp suất không khí trong phòng nhất thời giảm xuống.
 
Một lát sau, Yến Trường Chu đưa ra quyết định: “Đưa nàng ấy tới trấn Phong Vũ đi!” Y nhìn Khương Sơ, ánh mắt rất kiên định: “Ta sẽ cố gắng hết sức tìm được linh bảo nuôi dưỡng thần hồn, trước đó hy vọng mỗi ngày nàng ấy trôi qua đều có thể sống vui vẻ vô tư.”
 
Nói đi là đi, hai người thu dọn hành lý đơn giản, bọn họ điều tra rõ trấn Phong Vũ là một trấn nhỏ nằm ở Thanh Miểu tông của vực Thanh Đê, mang theo Phó Yểu Yểu ngồi trên pháp bảo phi hành của Yến Trường Chu.
 
Biết được bây giờ bọn họ đưa nàng trở lại trấn Phong Vũ, Phó Yểu Yểu rất vui vẻ, tâm trạng nàng tốt lên, rốt cuộc ánh mắt nhìn bọn họ cũng không mang theo phòng bị như trước nữa. Khương Sơ dựa vào ngồi cạnh nàng, nàng cũng không né tránh nữa, Khương Sơ nghe thấy nàng vui vẻ nhắc mãi “Tiểu Mã, Uyển Hà, Chu tiên sinh”, đột nhiên cảm thấy đại phu kia nói cũng có lý.
 
Khi đó nàng ấy nhặt Yểu Yểu về, nàng vẫn luôn thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, đôi mắt trống rỗng thỉnh thoảng lộ ra sự bi thương, khi đó tuy nàng tỉnh táo nhưng trong lòng lại không vui. 
 
Mấy chục năm của người phàm trôi đi nhanh chóng, nếu nàng có thể luôn sống vô tư vô ưu như vậy, ngốc cũng có sao đâu.
 
Mấy ngày sau, bọn họ đến vực Thanh Đê. Trấn Phong Vũ chỉ một trấn nhỏ của phàm nhân, vị trí chính xác không được đánh dấu trên bản đồ của Tiên Vực, bọn họ đành phải đặt chân tại thành Bạch Hà trên mặt đất.
 
Vừa vào nhân gian, Phó Yểu Yểu rõ ràng hưng phấn lên rất nhiều, nàng cười nhiều hơn với bọn họ.
 
Trên con đường dài người đến người đi, trăm hoa đua nở, trong không khí nồng đậm hương hoa. Sau khi nghe ngóng mới biết hóa ra hôm nay là Lễ hội hoa ở nhân gian, tới buổi tối còn tổ chức lễ hội thả đèn hoa đăng hoành tráng. Ba người ở tại một phòng của khách đi3m, Yến Trường Chu nói rõ: “Đêm nay nghỉ ngơi đi, ta đi hỏi thăm tuyến đường tới trấn Phong Vũ, ngươi đưa Yểu Yểu đi xem lễ hội hoa đăng, ngày mai chúng ta xuất phát.” 
 
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Sơ tham gia ngày hội ở nhân gian này, nhìn thấy trên đầu các nữ tử đều cắm đầy đủ loại hoa, hỏi ra mới biết, đầu đội trăm hoa thì có thể nhận được chúc phúc của thần hoa, đội càng nhiều loại hoa thì chúc phúc càng nhiều.
 
Khương Sơ cũng đi mua mấy giỏ hoa tươi, trở lại gian phòng lầu ba,  sắc trời đã tối, Phó Yểu Yểu đang dựa vào cửa sổ phấn khích nhìn đám người trải dài dưới lầu. Khương Sơ cười tủm tỉm kéo nàng lại: “Yểu Yểu tới đây, tỷ cắm hoa cho muội!”
 
Phó Yểu Yểu thích hoa, cực kỳ kích động mà nín thở, tùy ý để nàng ấy cắm hoa trên đầu, trên đỉnh đầu đủ loại hoa tươi nhiều màu, tròng mắt nàng đảo quanh, nhìn qua trông càng ngốc hơn.

 
Khương Sơ cười đến đau cả bụng.
Phó Yểu Yểu nghiêng đầu, đột nhiên hỏi nàng ấy: “Không có dây tơ hồng sao?”
 
Khương Sơ không hiểu phong tục ở nhân gian: “Dây tơ hồng cái gì?”
 
Phó Yểu Yểu nóng nảy, dậm chân: “Dây tơ hồng màu đỏ! Tặng dây tơ hồng!”
 
Khương Sơ chạy đến cửa sổ nhìn xuống, thấy trong tay rất nhiều người đều cầm những tờ giấy ngũ sắc được dây tơ hồng xâu thành, chợt hiểu ra, vỗ trán một cái: “Muội chờ chút, bây giờ tỷ ra ngoài mua!”
 
Nàng ấy lại chạy đi, sau khi đóng cửa sổ lại, dùng một đạo thuật pháp khóa cửa phòng, không cho Phó Yểu Yểu chạy linh tinh.
 
Phó Yểu Yểu đầu đội hoa tươi tiếp tục dựa bên cửa sổ đếm người. Nàng đếm tới một trăm chín mươi sáu, một trăm chín bảy, một trăm chín mươi tám, hả?
 
Tầm mắt của nàng rơi vào một bóng người mặc áo xanh, hai mắt mở to hơn, đột nhiên vui vẻ cười rộ: “Chu tiên sinh!”
Trên đường người tới người đi, ồn ào náo nhiệt, nam tử nho nhã phía dưới hình như nghe được có người đang gọi tên mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, sau đó chen vào dòng người tấp nập đi xa. Thấy y càng ngày càng đi xa, Phó Yểu Yểu sốt sắng, không chút nghĩ ngợi nhảy từ cửa sổ lầu ba xuống.
 
Trong đám người truyền đến một loạt các tiếng hô hoảng sợ, Phó Yểu Yểu rơi thẳng xuống, khi nàng sắp rơi xuống đất thì dưới thân chợt lóe lên một tia chớp màu đen, giống như có một đôi tay vững vàng đỡ lấy nàng. Nàng xoay người ngồi dậy, hoa trên đầu rơi xuống một nửa, vội vàng đuổi về phía trước.
 

 
Yến Trường Chu tìm được hướng đi tới trấn Phong Vũ xong thì trở về khách đi3m, gặp lại Khương Sơ đang cầm theo dây tơ hồng ở cầu thang, y nhíu mày hỏi: “Yểu Yểu đâu?”
Khương Sơ nói: “Muội ấy ở trong phòng, yên tâm, ta đã khóa cửa cẩn thận, muội ấy không ra được đâu.
Yến Trường Chu không tán đồng: “Còn cửa sổ!”
 
Khương Sơ líu lưỡi:  “Đây chính là lầu ba đấy! Không phải muội ấy sợ độ cao sao? Chẳng lẽ còn dám nhảy từ trên lầu ba xuống sao?”
 
Nàng dám thật.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.