Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 60:




Sau khi cảm giác chóng mặt quen thuộc qua đi, Phó Yểu Yểu ngã xuống mặt đất màu ngọc bích.
 
Nàng có cảm giác rất quen thuộc với loại ngọc bích này, trước đây khi nàng còn học ở Tàng Thư lâu của Cửu Hoa tiên cung, mỗi tầng của thư phòng đều được xây bằng loại ngọc bích này, chính là đá ngọc của Cửu Hoa tiên sơn.
 
Nghe nói khi Bách Lý Hưu dẫn đầu đội ma vệ tiến vào tiên môn, nơi đầu tiên khai đao là phái Cửu Hoa. Trận đại chiến đó dẫn tới một trận lôi kiếp lớn với âm thanh kinh hoàng, trong lúc giao đấu với Bách Lý Hưu, Cửu Hoa lão tổ đã bị lôi kiếp đánh trúng, thần hồn đã bị xóa sổ hoàn toàn.
 
Chuyện này phàm nhân không hay biết, nhưng Phó Yểu Yểu lại biết. Đó là bởi vì mấy vị lão tổ ở Độ Kiếp kỳ, dưới sự đe dọa của Bách Lý Hưu, đã dốc toàn lực ứng chiến, do đó mới thu hút được sự chú ý của Thiên Đạo, qua mấy ngàn năm co đầu rút cổ, cuối cùng cũng không giấu được. Bách Lý Hưu mượn sức mạnh thiên lôi để phá huỷ toàn bộ trong một lần, phái Cửu Hoa rơi vào thế thất thủ, xác nhập thành căn cứ của Ma giới tại tiên môn.
 
Lúc ấy hắn đứng bên cửa sổ của Tàng Thư lâu, mặt tràn đầy sát khí, muốn cướp lấy địa bàn tốt có tiên khí vây quanh này. Đến bây giờ, hắn đã đạt được ý nguyện, nhưng từ đầu đến cuối trên mặt hắn không hề lộ ra vẻ thỏa mãn, chỉ toàn sát khí điên cuồng.
 
Để duy trì thế giới này, hắn phải chịu đựng được sự tra tấn của tình cổ.
 
Hắn không muốn phải chịu đựng tình cổ nhưng sự lãng quên đã biến hắn trở thành con quái vật chỉ biết chém giết.
 
Thế giới rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, Phó Yểu Yểu chưa bao giờ cảm thấy oán hận ông trời bất công như lúc này.
 
Bách Lý Hưu nhíu mày nhìn thiếu nữ đang quỳ gối trên mặt đất của chính điện, mỗi khi nhìn nàng, trái tim của hắn lại có chút đau nhói, bộ phận bị yêu cốt làm tổn thương bỗng đau nhức như đang có hàng vạn con kiến gặm nhấm, cảm giác rất kỳ lạ và khó chịu.
 
Dường như theo bản năng hắn muốn giết nàng.
 
Nhưng chính vào lúc này, Phó Yểu Yểu ngẩng đầu lên.
 
Bách Lý Hưu nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng. Đôi mắt đó khiến hắn một loại cảm giác khó tả, rất giống với lúc hắn trở lại Ma điện, khi nhìn thấy trời xanh mây trắng, cây cầu nhỏ vắt ngang qua dòng nước chảy, vườn hoa cây cỏ đầy sân.
 
Một cảm giác chướng mắt khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
 
Sát khí như gió không chút che giấu đang quấn quanh thân thể nàng. Thế nhưng vào lúc này, khi bị sát khí của hắn bủa vây, hắn lại không hề cảm nhận được chút sợ hãi nào từ nàng.
 
Chỉ có nỗi buồn cùng sự chua xót vô cùng.
 
Nàng cứ như vậy nhìn hắn, buồn bực hỏi: "Tại sao chàng lại khơi mào trận chiến giữa tiên ma?"
 
Trái tim bỗng trở nên tê dại, nàng vừa mở miệng đã lập tức mất đi nhận thức, tiếp đó là cơn đau kịch liệt dữ dội. Hắn chưa bao giờ trải qua loại cảm giác khó khống chế như thế này, đồng thời cảm thấy chán ghét loại cảm giác ấy.
 
Bách Lý Hưu không muốn nhìn thấy nàng.

 
Hắn không trả lời nàng, lạnh lùng quay lại, ra lệnh cho hai ma tướng đứng ở hai bên đại điện: "Ném nàng ấy vào trận đi."
 
Rất nhanh đã có người tiến đến phía trước rồi kéo Phó Yểu Yểu ra ngoài.
 
Trước đây những ma tướng này mặc cho nàng sai khiến thế mà nay bọn họ lại có tu vi cao hơn nàng, Phó Yểu Yểu không phản kháng, cũng không có sức để chống cự. Bách Lý Hưu ngồi trên vương tọa cầm lấy dao và ngọc bội, ra lệnh xong, hắn cũng không nhìn nàng lần nào nữa.
 
Khi bị đưa ra khỏi chính điện, Phó Yểu Yểu nhìn thấy Trì Trúc đang đợi ở chỗ cửa điện. Nàng nhìn về phía đại sư đã từng phụ trách trận pháp ở Quy Nguyên tông, và nàng nhớ rất rõ hắn ta lúc đó mặt đầy ác ý nói với nàng rằng: "Chúng ta sẽ còn gặp lại, mắt trận của ta."
 
Lúc đó nàng không hề hiểu câu nói ấy có hàm ý gì, cho đến giây phút này, trong lòng nàng mới ngầm đoán ra được ẩn ý sau lời nói đó.
 
Trì Trúc nhìn thấy nàng, đáy mắt hắn ta lộ ra rõ vẻ khẩn trương cùng với sự phấn khích đã ẩn giấu nhiều năm.
 
Hắn ta đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
 
Phó Yểu Yểu bỗng nhiên cười rồi gọi tên hắn: "Trì Trúc."
 
Trì Trúc ngẩn người. Phó Yểu Yểu chưa từng gặp hắn ta, đáng lẽ nàng sẽ không biết hắn ta. Trong tiên môn, không một ai biết hắn ta bỏ trốn xuống Ma giới cả, kể cả Phó Yểu Yểu có là đại tiểu thư của Quy Nguyên tông cũng không thể nào biết hắn ta là ai.
 
Thế quái nào nàng lại biết hắn ta là ai?
 
Phó Yểu Yểu thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nói tiếp: "Trận pháp nghịch chuyển để khiến cho linh khí ở Tu Tiên giới chuyển ngược lại Ma giới đúng không?"
 
Hồi còn bị nhốt ở địa lao trong Ma điện, một số vị trưởng lão của Quy Nguyên tông đã từng nói cho nàng biết, Bách Lý Hưu ép bọn họ nghiên cứu trận pháp nghịch chuyển. Bây giờ nghĩ lại, hắn rõ ràng có thể thẳng tay giết sạch tiên môn để báo thù, nhưng hắn một mực muốn đóng cửa Ma điện, lại còn giam giữ lấy mạng của Phó Yểu Yểu, chắc chắn là vì cái gọi là trận pháp nghịch chuyển.
 
Nàng từng dạy hắn giết thì phải người giết tâm, kỳ thật hắn từ lâu đã hiểu rõ đạo lý này. Hút kiệt linh khí của tiên môn, chẳng phải là sự trả thù lớn nhất sao?
 
Ba vị trưởng lão kia chẳng qua đều trở thành thú vui tiêu khiển cho hắn trêu đùa mà thôi. Người thực sự nghiên cứu trận pháp chính là vị đại sư chạy khỏi tu tiên giới, trốn xuống Ma giới này.
 
Và Phó Yểu Yểu cũng là mắt trận đã được chuẩn bị.
 
Hồi Bách Lý Hưu còn yêu nàng, hắn tuyệt nhiên không thể coi nàng là kẻ thù, tất nhiên hắn cũng không để nàng làm mắt trận được, vì vậy hắn đã tìm yêu cốt để thay thế. Có điều yêu cốt đã bị gia tộc Vĩ Thược cướp đoạt từ trước để luyện thành vũ khí chiến đấu, vì vậy mà nó đã làm mất đi hiệu lực của mắt trận.
 
Trì Trúc cũng khó mà tìm được một mắt trận khác, cũng có thể coi như là không thể tìm thấy.
 
Bách Lý Hưu lúc đó sẵn sàng vì Phó Yểu Yểu mà từ bỏ trận pháp nghịch chuyển nhắm vào tiên môn, nhưng Trì Trúc thì không có cách nào buông xuôi mối thù hận này được. Đúng lúc đó hắn lại bị trúng tình cổ, chỉ cần Bách Lý Hưu quên đi nàng, mọi thứ sẽ trở lại như cũ, Phó Yểu Yểu một lần nữa trở thành mắt trận tốt nhất.
 

Trì Trúc sớm đã lên kế hoạch mọi thứ xong xuôi, tất cả đều được tiến hành  đúng như mong muốn của hắn ta.
 
Lúc này bị Phó Yểu Yểu vạch trần, hắn ta mới đầu có chút kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lạnh lùng cười với nàng: "Khi ngươi hành động bừa bãi, lẽ ra nên nghĩ đến ngày phải chịu kết cục này."
 
Phó Yểu Yểu hỏi: "Khi trở thành mắt trận của trận pháp nghịch chuyển, ta sẽ chết sao?"
 
Trì Trúc nhìn nàng với ánh mắt đầy thù hận: "Ngươi sẽ không chết ngay lập tức. Nhưng tất cả linh lực trên thế giới sẽ tập trung lại trong cơ thể ngươi, siết chặt từng mạch máu gân cốt của ngươi. Bên cạnh đó, trận pháp cũng sẽ chữa trị tổn thương cho ngươi, sau đó ngươi lại chịu cảm giác bị linh khí dồn nén, vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi thần hồn bị huỷ diệt hoàn toàn, cơ thể nổ tung mà chết."
 
Phó Yểu Yểu hiểu rõ gật đầu: "Giống như những gì Bách Xuyên Quy đã từng làm với Bách Lý Hưu."
 
Trì Trúc cười xấu xa: "Đúng, chính là như vậy. Nhưng ngươi không có cơ hội giống như Bách Lý Hưu, chỉ cần một đêm, tiên môn sẽ không còn linh khí, tờ mờ sáng hôm sau ngươi cũng sẽ hồn phi phách tán."
 
Phó Yểu Yểu đã từng thấy trận pháp nghịch chuyển.
 
Nó được khắc trên đài thử nghiệm của tiên môn ở giữa quảng trường Cửu Hoa tiên cung.
 
Những tượng thần Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ từng được đúc ở bốn phía đã bị phá hủy từ lâu, chỉ còn lại một nửa đống đá bị vỡ, ngụ ý ám chỉ khi đến chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp cũng bị tàn phá không thể chống đỡ nổi, sẽ bị xé rách tứ tung.
 
Đất bốn phía khô cằn, vết máu loang lổ khắp nơi, tiên khí trên đài trở nên lẻ loi, trận pháp nghịch chuyển trên đài cao tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt sâu thẳm khiến người ta sợ hãi.
 
Càng đến gần, Trì Trúc càng lo lắng, hắn ta đẩy Phó Yểu Yểu, chỉ hận không thể lập tức ném nàng vào đó.
 
Phó Yểu Yểu đột nhiên nói: "Ta chưa muốn chết."
 
Trì Trúc cười lớn: "Cái này không phải do ngươi quyết định."
 
Phó Yểu Yểu nhìn lòng bàn tay của mình, trầm giọng nói: "Ít nhất hiện tại ta chưa thể chết."
 
Trì Trúc cau mày, ngay sau đó, Phó Yểu Yểu khai triển linh lực trong lòng bàn tay, kích hoạt trận pháp. 
 
Tiếng gió trở nên yên lặng, nàng nhẹ giọng nói: "Bách Lý Hưu, chẳng phải chàng đã hỏi ta là ai sao? Hiện tại liệu chàng đã biết ta là ai chưa?"
 
Không khí xung quanh bị chấn động.
 
Bách Lý Hưu xuất hiện sau lưng nàng, nắm lấy cổ tay nàng rồi nhìn chằm chằm vào mắt trận hơi lấp lóe trong lòng bàn tay của nàng với vẻ mặt không đổi.
 
Ánh sáng trắng cùng với trận pháp trong tay hắn đang kết nối lại với nhau.
 
Trì Trúc cảm giác được có gì đó không ổn: "Tôn thượng, việc này không thể chậm trễ..."
 
Bách Lý Hưu nắm lấy tay Phó Yểu Yểu rồi biến mất trên đài cao.
 
Một lần nữa nàng lại ngã xuống trên mặt đất chính điện, lần này Bách Lý Hưu không buông nàng ra mà nắm lấy cổ tay gầy gò của nàng, tưởng chừng như bóp nát xương cốt của nàng, hung hăng hỏi: "Bản tôn và ngươi kết Liên Tâm trận từ khi nào?"
 
Hốc mắt Phó Yểu Yểu đỏ lên, nhưng lại cười nói: "Ma Tôn đại nhân quên rồi sao? Là chàng chủ động cùng ta lập trận pháp này, chàng. . ."
 
Bách Lý Hưu cúi người, nâng cằm nàng lên, mất kiên nhẫn ngắt lời nàng: "Đừng có giở trò."
 
Hắn vốn dĩ không tin rằng mình chủ động kết trận cùng nàng.
 
Hắn rõ ràng không có khứu giác, nhưng khi đến gần, hắn dường như có thể ngửi thấy mùi hương tiên thảo thoang thoảng trên người nàng. Một cảm giác kỳ lạ mãnh liệt lần nữa ập vào trong lòng hắn, suýt chút nữa khiến hắn đứng không vững. Đột nhiên, hắn ném mạnh nàng ra xa, dùng giọng điệu hung ác ra lệnh cho ma tướng: "Nhốt nàng ấy lại!"
 
Phó Yểu Yểu nhanh chóng bị đưa xuống, nhưng lần này may ra nàng đã được hắn cứu.
 
Trì Trúc sau khi biết chuyện, hắn ta không cam lòng mà đi vào chính điện, suýt nữa chết dưới tay Bách Lý Hưu, cho nên hắn ta cũng không dám đến tìm cái chết nữa.
 
Địa lao của Cửu Hoa tiên cung tương đối sạch sẽ, Phó Yểu Yểu lại ôm đầu gối tựa vào một góc, đầu óc rối bời.
 
Trước mắt, nàng không biết làm thế nào để giải quyết cục diện chết chóc này.
 
Muốn ngăn cản mưu đồ sát hại sinh linh Tam giới của Bách Lý Hưu thì nhất định phải giúp hắn phục hồi lại trí nhớ. Nhưng một khi khôi phục trí nhớ của hắn thì tình cổ sẽ quay lại, vậy thì hết thảy những gì nàng làm trước đây đều đổ bể. Huống hồ nàng còn không biết phải giúp Bách Lý Hưu khôi phục trí nhớ như thế nào.
 
Nếu như cái chết của nàng có thể ngăn được trận chiến tiên ma này, vậy nàng cắn răng chịu chết cũng không phải là không thể. Thế nhưng hiện tại nàng chết cũng không có tác dụng gì. Ngược lại, nàng phải sống, bởi vì chỉ có nàng là hiểu rõ Bách Lý Hưu nhất và chỉ có nàng mới có thể thay đổi cục diện lúc này.
 
Chắc chắn phải có cách.
 
Phó Yểu Yểu ép mình trở nên tỉnh táo.
 
Ma tướng trông giữ nàng luân phiên đổi từng nhóm một vì bị nhốt trong địa lao nên nàng cũng không biết chính xác thời gian, nàng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi co ro trong góc. Bách Lý Hưu nghe ma tướng bẩm báo tình hình của nàng, hắn không giấu được vẻ kích động.
 
Hắn vốn tưởng rằng không nhìn thấy nàng thì sẽ không khó chịu, nhưng kể cả khi nhốt nàng lại, dù cho hắn có không nhìn thấy nàng thì hắn vẫn cảm thấy không thoải mái. Chỉ cần hắn nghĩ đến nàng, nghĩ đến đôi mắt đẫm lệ ấy, trái tim hắn lại trở nên đau nhói như đang bị thứ gì đó gặm nhấm.
 
Có vẻ như sự tồn tại của người này là nguồn gốc cho sự thống khổ của hắn.
 
Bách Lý Hưu biết Phó Yểu đã cấu kết với gia tộc Vĩ Thược và tìm cách hạ độc hắn.
 
Từ trước đến nay, hắn chưa từng để tâm vào những thủ đoạn mờ ám mà vui vẻ nuốt độc dược nàng chuẩn bị, nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng khiến hắn cảm thấy rất thú vị. Lúc này, Bách Lý Hưu không thể không hoài nghi, lẽ nào loại độc đó đã phát huy tác dụng?

 
Ma tướng xông vào cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn: "Tôn thượng! Vừa rồi Vân Xuyên thú của ngài xông vào địa lao, bắt tù nhân của tiên môn mang đi rồi ạ!"
 
Vân Xuyên thú.
 
Bách Lý Hưu cười khẩy khi nghĩ đến tọa kỵ đã mất tích nhiều ngày của mình.
 
Tiểu súc sinh này ăn cây táo rào cây sung.
 
Ở Cửu Hoa tiên sơn, Phó Yểu Yểu nằm trên lưng Quán Quán, nắm thật chặt lấy bộ lông trắng như tuyết của nó, để mặc cho nó chạy qua từng ngọn núi.
 
Địa hình núi đối với Vân Xuyên thú như cá gặp nước, ma tướng khó có thể đuổi kịp. Phó Yểu Yểu cũng không thể ngờ rằng Tinh Viên đã mang theo Quán Quán tới cứu nàng, ma tướng cũng không thể phòng vệ vì Vân Xuyên thú là tiểu yêu Ma Tôn nuôi dưỡng, Phó Yểu Yểu còn chưa kịp phản ứng thì Quán Quán đã cứu nàng ra ngoài.
 
Tinh Viên chui vào bên trong bình Càn Khôn của nàng, Phó Yểu Yểu tìm cách chạy trốn, ra lệnh cho Quán Quán: "Chạy thêm mười dặm nữa!"
 
Chỉ cần thoát ra khỏi phạm vi thần thức của Bách Lý Hưu, nàng có thể sử dụng pháp bảo truyền tống để rời khỏi đây.
 
Nhưng tốc độ của Bách Lý Hưu quá nhanh.
 
Hắn chỉ mới chỉ nhìn thoáng qua một lúc đã xác định được vị trí của bọn họ.
 
Quán Quán đang chạy về phía trước với tốc độ nhanh thì đột nhiên ngừng lại, căng thẳng ngẩng đầu lên huýt hai tiếng dài. Phó Yểu Yểu ngẩng đầu lên nhìn thấy Bách Lý Hưu lơ lửng trên không trung.
 
Rõ ràng là nàng mê hoặc toạ kỵ của hắn để cố gắng trốn thoát đã hoàn toàn chọc giận hắn.
 
Bách Lý Hưu muốn dạy cho nàng một bài học.
 
Mặt hắn không chút cảm xúc nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tức giận điên cuồng, hắn phất tay một cái, một luồng khí mạnh mẽ đánh về phía nàng.
 
Phó Yểu Yểu đột nhiên cúi người ôm chặt lấy đầu.
 
Nỗi đau trong tưởng tượng đã không xảy ra.
 
Bông hoa nhỏ màu đen trên vai sau lưng nàng bỗng trở nên nóng rực, ba ngàn oán khí từ trong cơ thể nàng phun ra, giống như một tấm khiên bảo hộ ngăn chặn tất cả đòn công kích của Bách Lý Hưu.
 
Lúc này trên núi gió thổi không ngừng.
 
Sắc mặt Bách Lý Hưu lộ ra vẻ khó hiểu khi thấy luồng nghiệt khí tỏa ra từ cơ thể nàng, tựa hồ như không thể xác định, hắn lại vung tay tiếp tục đánh một luồng khí về phía nàng.
 
Phó Yểu Yểu nhắm chặt mắt lại, trong cơ thể luồng nghiệt khí lại một lần nữa trào ra, lần này so với lần trước mãnh liệt hơn rất nhiều, gầm thét uy hiếp hắn, giống như đang cảnh cáo.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.