Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 53:




Chương 53


Hai người mà gia tộc Vĩ Thược phái đến để giết Phó Yểu Yểu đều đã gần đến tu vi Độ Kiếp kỳ. Trong tộc không ít người cho rằng việc giết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mà lại phải phái hai vị trưởng lão tu vi Độ Kiếp là hoàn toàn không cần thiết, thật sự là chuyện bé xé ra to.

 
Nhưng Vĩ Thược Hỗ là thiếu chủ của gia tộc Vĩ Thược, hắn quyết phải làm như vậy, nên những người còn lại cũng đành tuân lệnh. 
 
Vĩ Thược Hỗ tin chắc rằng tình cổ đã phát huy tác dụng, nếu có thể một đòn g iết chết Phó Yểu Yểu, thì hắn có thể trực tiếp lấy mạng Bách Lý Hưu, tránh được trận đại chiến sau đó.
 
Thế nhưng không ngờ tới, mặc dù có hai gã tu sĩ Độ Kiếp kỳ ra tay, mà bọn họ vẫn thất bại. Trong nháy mắt khi Phó Yểu Yểu bị tấn công, đóa hoa màu đen trên vai nàng bỗng nhiên nở rộ, nghiệt khí giống như du long gào thét, ngăn cản tất cả công kích.
 
Vĩ Thược Hỗ đã nói với bọn họ rằng, nếu không thể g iết chết nàng bằng một đòn, thì phải ngay lập tức nhốt nàng vào dị không gian, phòng ngừa Bách Lý Hưu đến cứu người.
 
Vì thế mà Phó Yểu Yểu chỉ cảm thấy trời đất biến đổi, thành Tứ Phương quen thuộc biến mất, nàng như rơi vào một khu rừng sương mù, sương mù bao phủ mọi thứ, tầm nhìn của nàng gần như không có. 
 
Với thủ đoạn của  gia tộc Vĩ Thược, tuy rằng không thể giết được nàng, nhưng vẫn có thể dễ dàng xóa dấu vết và nhốt nàng lại.
 
Hai gã ma tu ẩn nấp trong bóng tối nhìn Bách Lý Hưu đột nhiên xuất hiện, đều sinh ra một loại cảm xúc sợ hãi và may mắn. May mắn bọn họ nghe theo lời chỉ dẫn của thiếu chủ, không có ham chiến. Nếu như bọn họ bất chấp vì mục đích mà gi ết chết nàng, thì lúc này đã thua trong tay Bách Lý Hưu.
 
Bên trong dị không gian sương mù đầy trời, đóa hoa nhỏ màu đen sau vai Phó Yểu Yểu có cảm giác nóng lên.
 
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, gần như là trong nháy mắt, khiến cho nàng đến cả thời gian phản ứng cũng không có. Dám phớt lờ uy áp của Bách Lý Hưu ở thành Tứ Phương mà tính kế nàng, Phó Yểu Yểu có thể đoán được rằng đây chính là thủ đoạn của gia tộc Vĩ Thược.
 
Hiện tại còn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, gia tộc Vĩ Thược nhất định sẽ lợi dụng nàng để làm rối loạn tâm trí Bách Lý Hưu, nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây.
 
Phó Yểu Yểu rót linh lực vào lòng bàn tay, nhưng cái dị không gian này vô cùng mạnh mẽ, đến mức mà cả Tâm trận hay Truyền Tống trận cũng đều không thể kích hoạt được.
 
Bên trong làn sương mù chứa đầy nguy hiểm, là làn sương trắng biến thành các loại yêu thú khác nhau đang gầm rú đánh úp nàng, nhưng đều bị đánh tan bởi vòng bảo hộ nghiệt khí của nàng.
 
Gã ma tu khống chế dị không gian này phát hiện không làm gì được nàng, vì vậy hắn dứt khoát không tấn công nữa, chỉ cần nhốt nàng ở đây mà không để Bách Lý Hưu phát hiện là được.
 

Xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại, Phó Yểu Yểu mở ô Thanh Cốt ra, vẻ mặt ngưng trọng đi về phía trước. Từng đóa Thanh Liên lần lượt bay ra khỏi tay nàng, nhưng khi bay vào màn sương trắng thì đều biến mất không một tiếng động. Cái dị không gian này áp chế tu vi của nàng, tốc độ linh khí vận chuyển trong cơ thể chậm lại rất nhiều.
 
Một lúc sau, nàng không đi loanh quanh nữa, khoanh chân ngồi tại chỗ, thần thức chậm rãi khám phá bốn phía, cố gắng tìm kiếm nhược điểm của cái dị không gian này.
 
Mà lúc này bầu trời phía trên Ma điện cũng đang chém giết ác liệt, Bách Lý Hưu đang đấu cùng với bốn vị trưởng lão Tu Tiên giới.
 
Bọn họ thăng cấp vượt qua Độ Kiếp hậu kỳ trong thời gian ngắn, chính là vì muốn ngọc nát đá tan đến đây tiêu diệt ma đầu, nhất cử nhất động đều là đả thương địch thủ với một ngàn tám trăm đấu pháp. Nhưng mà Bách Lý Hưu đấu với bốn người bọn họ lại vẫn như cũ không rơi vào thế hạ phong, ma khí từ bốn phương tám hướng điên cuồng gào thét vọt tới bên hắn, Tam Thiên Nghiệt Khí biến thành hắc long lao nhanh ra.
 
Mọi người đều biết, Bách Lý Hưu có một nguồn ma khí cuồn cuộn không ngừng làm nguồn cung cấp hỗ trợ, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ kiệt sức, thời gian kéo dài càng lâu thì lại càng có lợi đối với hắn. Bốn vị trưởng lão trao đổi ánh mắt, bọn họ tất nhiên đã sớm có phương án đối phó với điều này, thấy hắn thi triển, một vị trưởng lão trong đó đột nhiên lắc mình bay đến trước người Bách Lý Hưu, cỗ nghiệt khí mãnh liệt trong nháy mắt xuyên qua thân thể hắn, vậy mà hắn không né tránh, hét lớn một tiếng rồi đột nhiên tự phát nổ.
 
Một vị tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ tự nổ tung sinh ra uy lực vô cùng lớn, cho dù là Bách Lý Hưu cũng phải tránh đi.
 
Nhưng mà động tác của  người này quá nhanh, mặc dù Bách Lý Hưu đã lập tức lắc mình bay đi, nhưng năng lượng khổng lồ do vụ tự nổ sinh ra vẫn nện vào người hắn giống như một cây búa tạ. Bách Lý Hưu không kịp tránh đi, chịu lấy một đòn mạnh mẽ này, phun ra vài ngụm máu.
 
Vĩ Thược Hỗ vẫn luôn chú ý tình hình chiến đấu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức phân phó thuộc hạ xung quanh: “Lợi dụng thời gian này ngay!”
 
Chín tên ma tu ngay từ đầu đã ẩn nấp ở bốn phương tám hướng chưa từng hiện thân lập tức lao tới cắt lòng bàn tay hắn, từng đợt từng đợt ma tơ trào ra, bay lên trên không trung giống huyết trận hình mạng nhện.
 
Dư âm của vụ tự nổ giống luồng khí mạnh mẽ đẩy ra từng đợt từng đợt, xé rách không khí, nghiền nát hiện trường trận chiến tan tác từng mảnh, trước mắt Bách Lý Hưu mờ đi trong một giây, một cảm giác khác thường hắn chưa bao giờ cảm nhận được từ lòng bàn chân dâng lên, còn chưa xem xét kỹ càng, cảnh tượng xuất hiện trước mắt lập tức chiếm lấy toàn bộ tâm trí của hắn.
 
Vĩ Thược Hỗ trói Phó Yểu Yểu đi lên phía trước.
 
Nụ cười trên mặt hắn vẫn hung ác như trước, ma đao trên cổ Phó Yểu Yểu đã cắt vào da thịt của nàng, máu tươi chảy xuống từng giọt từng giọt đầy chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.
 
Ba vị trưởng lão còn lại vẫn đứng mỗi hướng bao vây lấy hắn như cũ , sẵn sàng tự nổ tung bất cứ lúc nào, với khoảng cách gần như vậy, nếu trong nháy mắt bọn họ tự nổ, dựa vào với tu vi của Phó Yểu Yểu bây giờ cũng sẽ lập tức bị nổ tan xương nát thịt.
 
Nàng dường như bị hạ cấm chế, không nói được gì, chỉ biết khóc không ngừng, nhìn hắn đầy lo lắng và sợ hãi.
 
Vĩ Thược Hỗ uy hiếp nói: “Bách Lý Hưu, thu hồi Tam Thiên Nghiệt Khí lại, nếu không đao của ta cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc.”
 

Hai mắt tràn ngập tơ máu, cổ độc không có cách nào áp chế được lại một lần chiếm thế thượng phong, trên mặt và trên tay hắn đều nổi đầy những đường gân xanh ngoằn ngoèo vặn vẹo như giun. Vạn cổ cắn nuốt tim, gân cốt đứt từng khúc, đau đớn vô cùng khiến hắn lại phun ra mấy ngụm máu.
 
Bách Lý Hưu vẻ mặt kh ủng bố, như là hận không thể xé nát hắn ta ra, nhưng Tam Thiên Nghiệt Khí quấn quanh người lại không thể không biến mất dần.
 
Vĩ Thược Hỗ vô cùng vui sướng: “Ta chưa từng nghĩ tới, tình cổ mà ngươi từng khinh thường này hiện giờ lại trở thành cửa ải sống chết của ngươi!”
 
Ngay từ đầu hắn đã biết Phó Yểu Yểu hạ tình cổ hắn.
 
Nhưng trong mắt hắn, những thủ đoạn hạ độc nhỏ nhoi đó chẳng qua là trò đùa không đáng nhắc đến, thậm chí hắn còn chờ mong phản ứng điên cuồng của Phó Yểu sau khi phát hiện tình cổ vô dụng. Thật thú vị mà.
 
Hắn không bao giờ nghĩ rằng tình cổ này sẽ phát huy tác dụng trong thân thể hắn.
 
Hắn tự cao tự đại trêu đùa thế nhân, cuối cùng lại bị vận mệnh trêu đùa.
 
Bên ngoài trung tâm chiến trường, Hùng Thanh Thanh dùng búa tạ đập nát đầu của một ma tu, nôn nóng mà nhìn về phía Bách Lý Hưu đột nhiên đứng bất động tại chỗ trên không trung. Một vị ma tướng bên cạnh nhìn ra dị thường, “Không ổn rồi! Tôn thượng rơi vào ảo cảnh!”
 
Mỗi bước của trận chiến đều nhằm vào Bách Lý Hưu, đều được bố trí sắp xếp hợp lý.
 
Khoảnh khắc Tam Thiên Nghiệt Khí lui đi, biến cố đột nhiên sinh ra. Vĩ Thược Hỗ nở nụ cười nham hiểm đắc thắng, ngay sau đó ma đao trong tay cắt đứt cổ Phó Yểu Yểu không một chút lưu tình, máu tươi phun ra đầy trời, nàng còn mở to mắt, mềm nhũn mà ngã xuống.
 
Tình cổ này trong nháy mắt phát huy tác dụng cực độ.
 
Tâm trí Bách Lý Hưu bị tàn phá, tất cả máu tươi trào ra từ thất khiếu, như thế cơn đau xé nát này nhấn chìm hắn trong nháy mắt.
 
Đúng lúc này, một bóng người lóe lên sau lưng Bách Lý Hưu, thừa dịp hắn không chuẩn bị, đâm cốt đao trong tay vào người hắn một cách không thương tiếc.
 
Phập một tiếng.
 
Bách Lý Hưu chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn yêu cốt xuyên thấu ngực hắn. Đó là yêu cốt của cha ruột hắn, huyết mạch tương liên với hắn. Lúc này sức mạnh huyết mạch đã trở thành một cấm chế hung ác, đâm thủng cơ thể yêu nhân cường hãn dễ như trở bàn tay.
 
Máu tươi nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống theo yêu cốt trắng như tuyết.
 
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phó Yểu Yểu đang nằm trong vũng máu.
 
Tình cổ phát tác, đồng sinh cộng tử, hắn còn sống.
 
Vậy đó là giả.
 
Bách Lý Hưu giơ tay lên, ngón tay tái nhợt chậm rãi lau đi vết máu trên mí mắt.
 
Ngay sau đó, sấm sét bất ngờ ập đến, vô số tia sét màu đen bổ xuống chém đôi ảo cảnh, Tam Thiên Nghiệt Khí từ trong thân thể hắn rít gào lao về phía Vĩ Thược Hỗ, xuyên qua thân thể Vĩ Thược Hỗ giống như yêu cốt xuyên thủng thân thể hắn.
 
Biến cố này diễn ra trong nháy mắt, thậm chí Vĩ Thược Hỗ vẫn còn duy trì nụ cười đắc thắng trên mặt, nhưng đã không còn thở, cứng đờ ngã ngửa ra sau.
 
Kẻ đánh lén hắn từ phía sau đã bị hắn bắt được.
 
Yêu cốt kia vẫn còn cắm ở ngực của hắn, mái tóc đen của Bách Lý Hưu tung bay, người đầy máu tươi, giống như ác quỷ Tu La. Hắn chậm rãi nhìn xung quanh bốn phía, nhẹ giọng nói: “Các ngươi đều đáng chết.”
 
Dứt lời, bóp nát nguyên thần của người trong tay.
 
Cuộc chiến so với trước càng thêm khốc liệt.
 
Không biết từ khi nào Bàn Phục đã mang theo yêu nhân cường đại trong tộc gia nhập trận chiến này, Mục Trác Nghĩa cũng chạy đến Ma giới, gặp tiên giết tiên,  gặp ma giết ma, trút hết những oán hận đã tích tụ hơn ba trăm năm ra.
 
Mà lúc này, Phó Yểu Yểu bị nhốt trong dị không gian nghe thấy một tiếng chuông nặng nề vang lên.
 
Tiếng chuông này xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, như ngọn hải đăng trong đêm tối dẫn đường cho nàng. Phó Yểu Yểu lập tức đi theo tiếng chuông về phía trước, không biết đi được bao lâu, tiếng chuông càng ngày càng rõ ràng, nàng cảm nhận được pháp lực dao động, rót toàn bộ linh khí vào ô Thanh Cốt, vung theo một hướng nào đó.
 
Có thứ gì đó theo tiếng mà vỡ ra, sương mù tan biến trong nháy mắt.
 
Phó Yểu Yểu nhìn thấy những con đường quen thuộc của thành Tứ Phương, mà ngay trước mặt nàng, Độ Hàn Giang đang ôm một chiếc chuông đồng khổng lồ, liều mạng gõ.
 
Tiếng chuông mà nàng nghe được chính là do hắn ta gõ ra.

 
Phó Yểu Yểu hô to: “Độ Hàn Giang! Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
 
Độ Hàn Giang nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt nàng: “Lão tử cứu ngươi ra! Vừa rồi ngươi đánh rơi đồ ăn vặt mới mua trong vại ở cửa hàng, lão tử vốn dĩ định đuổi theo trả lại cho ngươi, đúng lúc nhìn thấy ngươi bị một đạo pháp lực kéo vào dị không gian.”
 
Chiếc chuông cổ này là pháp bảo thiên cấp của Phách Thiên cốc, có thể xuyên thủng tất cả kết giới ảo ảnh, hướng dẫn người đi ra khỏi ảo cảnh.
 
Thấy Phó Yểu Yểu nhìn về phương hướng của Ma điện, xấu hổ gãi gãi đầu: “Đã đánh được một lúc lâu, chắc là cũng đã có kết quả rồi. Lão tử là luyện khí sư, không dám đi tham chiến, cũng may cứu được ngươi ra.”
 
Phó Yểu Yểu chạy về phía trước.
 
Như hắn ta đã nói, trận đại chiến này đã có kết quả.
 
Khi Phó Yểu Yểu chạy tới nơi, chỉ thấy mưa máu đầy trời, khắp nơi là xác chết cháy xém, mây đen cuồn cuộn sấm chớp quay cuồng, Bách Lý Hưu người bê bết máu, ngực cắm một thanh cốt đao, lung lay như sắp đổ trên không trung. Chiếc áo choàng đen nhuốm máu bị gió thổi ngược ra sau, mái tóc rối bù, hai mắt đỏ lòm, giống như Tu La trở về từ địa ngục.
 
Đột nhiên, hắn cảm nhận thấy gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn.
 
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt lành lạnh kh ủng bố kia đột ngột lộ ra một nụ cười quen thuộc.
 
Hắn từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống, với tư thế của kẻ chiến thắng, vẫn cuồng vọng và thong dong như trước.
 
Phó Yểu Yểu lao tới, muốn ôm lấy hắn nhưng động tác bị cốt đao trước người hắn ngăn lại. Bách Lý Hưu giơ tay sờ sờ gương mặt trắng bệch của nàng, cười cười nói: “Ta giết sạch bọn họ rồi.”
 
Ở gần như vậy, Phó Yểu Yểu thấy mạch máu trên mặt hắn nổi lên, gân cổ vặn vẹo giãy giụa giống giun, từng dải hắc khí trong thân thể hắn tự do bơi lội, từ trái tim hắn bò ra tứ phía, bao phủ lấy yêu cốt của hắn.
 
Đôi môi nàng run rẩy, vươn tay muốn chạm vào cổ độc kh ủng bố, Bách Lý Hưu cầm ngón tay đang run rẩy của nàng, đưa lên môi hôn một cái, dịu dàng nói: “Không đau.”
 
Phó Yểu Yểu bật khóc nức nở.

Chương 54


Trận chiến này, làm mọi người một lần nữa công nhận thực lực kh ủng bố của Bách Lý Hưu.

 

Tiên môn phải ra bốn vị trưởng lão Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng bọn họ dùng thủ đoạn tự nổ chết cũng không thể giết nổi hắn. Đám ma tu kia do Vĩ Thược Hỗ cầm đầu chạy trối chết, bỏ chạy tán loạn không còn lại mấy người, hầu như tất cả tinh anh được gia tộc Vĩ Thược bồi dưỡng mấy ngàn năm qua toàn bộ đều thiệt hại tại đây, tin tức truyền tới nội tộc, một đám cảm thấy hoảng sợ.

 

Phó Yểu Yểu và Mục Trác Nghĩa đưa Bách Lý Hưu trở lại Ma điện.

 

Dù bên ngoài có đảo lộn đến mức long trời lở đất, thì cung điện mà hắn xây cho nàng vẫn đầy những ánh nắng tươi sáng, hoa thơm, chim hót.

 

Phó Yểu Yểu đã bình tĩnh lại, hiện tại không phải là lúc khóc lóc. Bách Lý Hưu đã hôn mê bất tỉnh ngay khi vừa trở về Ma điện, yêu cốt cắm ở ngực của hắn lấy sức mạnh huyết mạch để áp chế, không biết đã bị gia tộc Vĩ Thược làm loại tà thuật nào, mà mỗi mỗi phút đều cắn nuốt sinh lực của hắn, cản trở vết thương lành lại.

 

Sau khi hôn mê hắn không còn khống chế được nghiệt khí áp chế cổ độc, vì thế toàn thân hắn bị hắc trùng bao phủ dày đặc, vô số cổ trùng mở lễ hội cuồng hoan, tự do chui ra chui vào thân thể hắn. Các mạch máu và gân cốt của hắn không ngừng nổi lên, vặn vẹo, nổ tung, giống như những bộ phim điện ảnh kinh dị mà nàng từng xem.

 

Mục Trác Nghĩa không biết đó là cái gì, nhưng Phó Yểu Yểu thì biết.

 

Đó là tình cổ đã tồn tại ngay từ đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Từ lúc hắn biết yêu, hắn đã lừa nàng. Lừa nàng rằng là tình cổ không phát tác, lừa nàng rằng là không có cổ độc, lừa nàng rằng là không đau chút nào. Mỗi giây mỗi phút ở bên nhau, hắn thật ra đều đang chịu đựng đau đớn này.

 

Làm sao mà một người có thể chịu được nỗi đau đớn như này cơ chứ?

 

Rõ ràng sự tra tấn của nghiệt khí cũng đã đủ khiến người ta phát điên, nàng không thể nào mà tưởng tượng ra được, hơn nữa sau đó còn thêm cả cổ độc, hắn đã phải chịu đựng nỗi đau đớn này hàng ngày như thế nào.

 

Thế mà nàng lại không phát hiện ra.

 

Hắn ngụy trang quá giỏi, cho nàng một viễn cảnh về tương lai tươi sáng và tốt đẹp. Nàng cho rằng mình đã mang đến cho hắn hy vọng, làm cho hắn cảm thấy được tình yêu, khiến hắn cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bóng ma của sự thù hận, sống như một người bình thường ở trên đời này.

 

Nhưng hóa ra từ khi hắn yêu nàng, hắn lại rơi vào vực sâu còn đáng sợ hơn.

Nếu đây là cái giá hắn phải trả cho việc học được cách yêu, Phó Yểu Yểu tình nguyện ước rằng hắn vẫn giống như trước đây, vĩnh viễn không bao giờ biết yêu là như thế nào.

 

Phó Yểu Yểu cấp truyền tin tức cho Độ Hàn Giang, sau khi hít sâu một hơi nói với Mục Trác Nghĩa: “Ông ngoại, hắn không thể ở lại đây nữa. Có thể tiên môn sẽ lợi dụng lúc hắn bị trọng thương mà tấn công bất cứ lúc nào, ma tu có ý đồ khác ở ma giới cũng không thể không đề phòng, ta phải đưa hắn đến một nơi an toàn.”

 

Mục Trác Nghĩa đang truyền linh lực cho Bách Lý Hưu. Trải qua trận đại chiến vừa rồi, ông ta cũng tương đối mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa cố hết sức nói: “Đưa đến chỗ nào?”

 

Phó Yểu Yểu nói: “Phách Thiên cốc.”

 

Độ Hàn Giang vội vàng chạy tới Ma điện, vừa nhìn thấy bộ dạng của Bách Lý Hưu, sửng sốt: “Đây là… Tình cổ? Trên đời này thế mà còn tồn tại tình cổ sao? Lão tử thấy thế giới thật là rộng lớn mà!”

 

Trong lòng Phó Yểu Yểu dâng lên một tia hy vọng: “Ngươi biết tình cổ? Cổ này có thể giải hay không?”

 

Độ Hàn Giang lắc đầu: “Cổ thuật của Vu độc nhất tộc gần như đều là vô phương cứu chữa.” Hắn ta gãi gãi đầu: “Lão tử cũng không thể chắc chắn, nhưng hẳn là lão nhân biết nhiều hơn so với lão tử. Đi thôi, về cốc trước, bộ dạng này của hắn không thể đợi ở đây được nữa. Trận pháp phòng ngự trong cốc là vô địch, tuyệt đối an toàn.”

 

Độ Hàn Giang luôn thể hiện ra sự đáng tin cậy của mình vào những thời khắc quan trọng, hắn ta lấy từ túi không gian ra một món pháp bảo phi hành thiên cấp, chỉ cần một phút là lập tức có thể tới Phách Thiên cốc.

 

Phó Yểu Yểu cất Quán Quán và Tinh Viên vào Càn Khôn quán, nói với Mục Trác Nghĩa nói: “Ngoại công, Ma điện giao cho người, Hùng Thanh Thanh và đội Ma vệ có thể tin tưởng được, hãy điều khiển họ theo ý của người.”

 

Mục Trác Nghĩa nghiêm túc gật đầu.

 

Khoảng thời gian từ Ma điện đến Phách Thiên cốc, Phó Yểu Yểu cảm giác dài như là một thế kỷ. Khi lão cốc chủ nhận được thông báo ra nghênh đón, vừa mới nhìn thấy nghịch tử bỏ nhà ra đi của ông ta, không kịp tới dạy dỗ cho hắn ta một bài học, thì đã thấy Bách Lý Hưu cả người đầy cổ độc.

 

Lão cốc chủ lập tức nhớ ra, lần trước Ma Tôn giá lâm đ ến cốc đã từng dò hỏi ông ta về tình cổ.

 

Khi đó ông ta đã cảm thấy rất khó hiểu, lại không nghĩ rằng Ma Tôn đã trúng tình cổ, hơn nữa còn phát tác dữ dội như thế. Vu độc nhất tộc đã bị diệt sạch nhiều năm, lão cốc chủ cũng là lần đầu tiên tận mắt được nhìn thấy tình cổ trong truyền thuyết này, bệnh nghề nghiệp khiến ông ta nhìn không chớp mắt mất một lúc.

 

Vẫn là Độ Hàn Giang nhắc nhở ông ta: “Cha à! Người đừng nhìn nữa! Nhìn nữa người ta đi mất đấy!”

 

Lão cốc chủ lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng! Mau mau mau! Mời tất cả trưởng lão trong cốc đến Dược Vương điện! Yêu cốt này cũng phải nhanh chóng rút ra!”

 

Mãi đến khi Bách Lý Hưu được nằm trên giường thuốc trong Dược Vương điện, các trưởng lão lần lượt tới nơi này, khoảnh khắc cửa điện chậm rãi đóng lại, cuối cùng Phó Yểu Yểu cũng mềm nhũn, tê liệt nằm trên mặt đất. Độ Hàn Giang hoảng sợ, xoay người lại đỡ nàng, mới phát hiện nàng đang khe khẽ khóc.

 

Hắn ta gãi gãi đầu ngồi khoanh chân ở trước mặt nàng, vụng về an ủi nàng: “Ngươi, ngươi đừng khóc, chắc chắn có thể chữa khỏi.”

 

Phó Yểu Yểu vừa khóc vừa hỏi: “Thật vậy sao? Tình cổ thật sự có thể giải sao?”

 

Độ Hàn Giang lộ vẻ xấu hổ: “Cái này… Lão tử thật sự không dám bảo đảm với ngươi.”

 

Phó Yểu Yểu cúi đầu xuống, lặng lẽ khóc. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Độ Hàn Giang ở bên cạnh chân tay luống cuống mà nhổ nhổ cỏ dưới chân.

Một loạt tiếng bước chân thong thả dừng lại ở bên cạnh hai người, Độ Hàn Giang quay đầu nhìn: “Trì Trúc trưởng lão? Ngươi tới muộn, bọn họ đã vào được một lúc rồi.”

 

Phó Yểu Yểu nghe thấy cái tên “Trì Trúc” này, nhớ tới lời giới thiệu của lão cốc chủ về hắn ta, đại sư pháp trận đào tẩu khỏi Tu Tiên giới hơn ba trăm năm trước, khi đó nàng đã từng nghi ngờ, liệu có phải người này hay không có quan hệ với Quy Nguyên tông không. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện khuôn mặt âm lãnh của người đàn ông cũng đang đánh giá nàng.

 

Sau khi đối mắt một lúc lâu, Trì Trúc mặt không chút biểu cảm nhìn đi chỗ khác, đẩy cửa Dược Vương điện ra đi vào.

 

Đợi hắn ta đi rồi Độ Hàn Giang mới mở miệng: “Tính cách Trì Trúc trưởng lão luôn luôn kỳ quái, ngươi không cần lo lắng.”

 

Phó Yểu Yểu lại vùi đầu xuống.

 

Cửa của Dược Vương điện vẫn luôn không mở ra. Không giống Ma giới ngày đêm luân phiên, mặt trăng đỏ luôn làm người ta cảm thấy áp lực, Phó Yểu Yểu chưa từng rời đi chỗ khác, cứ như nàng được mọc lên ở đấy, Quán Quán cũng tựa vào cạnh người nàng, thỉnh thoảng dùng cái đuôi quét qua ngón tay tái nhợt của nàng.

 

Độ Hàn Giang dẫn Tinh Viên đi đến, trên tay hai người đều bưng một bàn thức ăn, trong đó có đặc sản cao lương mỹ vị của Phách Thiên cốc. Tinh Viên ngồi xổm trước mặt Phó Yểu Yểu, đưa cái thìa vào miệng nàng. Phó Yểu Yểu nghiêng đầu tránh đi, khàn giọng nói: “Ta không muốn ăn.”

 

Độ Hàn Giang nói: “Đã mấy ngày rồi, ngươi đều chỉ ở đây trồng cỏ thôi, chờ cũng vô dụng, về nghỉ ngơi một chút đi.”

 

Phó Yểu Yểu không nói gì, chỉ yên lặng lắc đầu.

 

“Được!” Độ Hàn Giang đặt mông ngồi xuống trước mặt nàng: “Lão tử được dạy tình nghĩa, lão tử chờ cùng ngươi!”

 

Vẻ mặt Tinh Viên kiên định cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.

 

Lại mấy ngày trôi qua, Quán Quán đang tựa vào Phó Yểu Yểu đột nhiên đứng lên nhìn về phía cửa điện, vẫy đuôi kêu lên hai tiếng. Trong lòng Phó Yểu Yểu run lên, ngẩng đầu thì đúng lúc thấy cửa Dược Vương điện mở ra.

 

Nàng giật mình bò dậy, lập tức lao vào.

 

Bách Lý Hưu vẫn nằm ở trên giường thuốc, yêu cốt cắm ở ngực hắn đã được lấy ra, miệng vết thương khắp người cũng đã biến mất, nhưng làn da lộ ra bên ngoài vẫn dính đầy cổ độc như cũ, gặm nhấm hắn một giây cũng không ngừng nghỉ.

 

Nước mắt Phó Yểu Yểu nháy mắt chảy xuống, nhìn về phía lão cốc chủ cầu cứu.

 

Lão cốc chủ nặng nề thở dài: “Lão phu vô dụng, tình cổ này thật sự vô phương cứu chữa. Lúc này Tôn thượng bị thương quá nặng, cổ độc vẫn luôn bị ngài áp chế nhân cơ hội phản phệ, thậm chí còn ngầm chiếm lấy thần thức của ngài ấy…”

 

Thân mình Phó Yểu Yểu lung lay, đầu óc choáng váng nói: “Có phải chàng sẽ không tình lại không?”

 

Lão cốc chủ nói: “Cái này không hẳn. Tôn thượng tu vi cao thâm, lão phu đã xem qua thể chất đặc biệt của ngài ấy đã nhiều ngày rồi, tựa như có thể tự động hấp thu ma khí để tu luyện, sau khi chữa trị xong cơ thể bị tổn thương thì có thể sẽ tỉnh lại. Nhưng mà cổ độc ngày, dù sao cũng là một mối họa lớn.”

 

Ông ta nhìn nhìn Phó Yểu Yểu, cũng đoán được tình cổ này ứng ở trên người ai, lại thở dài: “Một khi tình cổ phát tác, tính mạng hai người tương liên, đồng sinh cộng tử. Không nói đến việc Tôn thượng ngày đêm chịu đau đớn vạn cổ phệ tâm gân cốt đứt từng khúc, sau này chỉ cần bị thương liền sẽ chịu lực phản phệ lâm vào hôn mê giống như hôm nay, quan trọng nhất là, một khi Phó tiểu thư rơi vào tay địch…”

 

Ông ta không nói cho hết câu, nhưng Phó Yểu Yểu hiểu ý của ông ta.

 

Với tu vi của Bách Lý Hưu, thì không ai giết được hắn.

 

Nhưng giết Phó Yểu Yểu thì lại quá dễ dàng.

 

Trong thế giới huyền huyễn, các loại thủ đoạn lấy mạng người nhiều không đếm xuể, giống như nàng bị câu linh hồn đi trong lúc ngủ, có lẽ một ngày nào đó nàng cũng sẽ bị người gi ết chết trong lúc ngủ mơ. Khi đó, Bách Lý Hưu cũng không thể sống.

 

Thỉnh thoảng, nàng cũng sẽ trộm mừng thầm, cho rằng sự xuất hiện của mình đã cứu vớt được đại ma đầu, cũng cứu vớt muôn nghìn chúng sinh trên thế gian, nàng cho rằng đây chính là ý nghĩa của việc nàng xuyên qua thế giới này. Nàng không phải một cô hồn nhỏ bé mờ mịt ở dị thế, sự tồn tại của nàng đều có ý nghĩa.

 

Hiện giờ mới biết, sự tồn tại của nàng chẳng qua là đẩy hắn đến tuyệt cảnh, đẩy  hắn vào vực sâu còn đau khổ hơn.

 

Trong thức hải chợt vang lên tiếng gào rống và nguyền rủa của Phó Yểu trước khi biến mất.

 

Làm sao cấm thuật Thượng cổ Câu Linh trận có thể ngẫu nhiên chọn một cái linh hồn vô dụng của phàm nhân cơ chứ.

 

Nó chọn Phó Yểu Yểu trong muôn nghìn chúng sinh, bởi vì sẽ chỉ có thể là nàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Bách Lý Hưu nhất định yêu một linh hồn tự do và nhiệt huyết như vậy, đây là số phận đã định sẵn của bọn họ.

 

Phó Yểu Yểu đỡ mép giường chậm rãi ngồi xuống đất, toàn thân không còn một chút sức lực. Trong lòng như có một tảng đá nặng ngàn cân đè lên, khiến nàng không thở nổi, nàng ôm ngực hít sâu vài lần, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng nàng vẫn không kìm được mà gục xuống khóc lớn.

 

Nàng không biết nên hận Phó Yểu, hận Thiên Đạo, hay là hận bản thân.

 

Lão cốc chủ không đành lòng nhìn nữa, rời đi cùng các trưởng lão, Trì Trúc vẫn luôn đứng trong bóng tối đột nhiên mở miệng: “Ta có cách.”

 

Phó Yểu Yểu cho rằng bản thân nghe lầm. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn lại, Trì Trúc từ bóng tối đi ra, nhẹ giọng nói: “Ta có cách giải tình cổ.”

 

Nhất thời im lặng, Độ Hàn Giang nổi trận lôi đình: “Ngươi có cách vậy mà ngươi không nói sớm!!!”

 

Trì Trúc mỉm cười, hắn ta nhìn những giọt nước mắt lăn dài đầy mặt thiếu nữ, nụ cười đó không biết phải diễn tả có bao nhiêu sự thân thiện.

 

Phó Yểu Yểu cuối cùng cũng phản ứng lại, nàng lau nhanh nước mắt trên mặt: “Ta phải trả giá bằng cái gì?”

 

Trì Trúc nhướng mày, không nghĩ tới nàng thông minh như vậy. Lão cốc chủ cũng nhíu mày nhìn hắn, trầm giọng nói: “Tính mạng của Tôn thượng và Phó cô nương tương liên, nếu là tổn thương Phó cô nương thì Tôn thượng cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, không phải chúng ta chưa từng nghĩ đến những cách này, nếu là…”

 

Trì Trúc nhẹ giọng ngắt lời ông ta: “Không cần bị thương, chỉ cần làm nàng biến mất là được.”

 

Ai ai cũng im lặng, Phó Yểu Yểu bình tĩnh hỏi: “Biến mất như thế nào?”

 

Trì Trúc nói: “Làm sự tồn tại về sự tồn tại của ngươi biến mất khỏi thế giới này, mọi thứ liên quan đến ngươi đều sẽ bị xóa, tất cả mọi người sẽ quên ngươi.”

 

Bị cả thế giới lãng quên.

 

Phó Yểu Yểu hiểu ý của hắn ta, sắc mặt tái nhợt.

 

Trì Trúc quan sát biểu tình của nàng, cười nói: “Tôn Thượng không nhớ tới ngươi, tất nhiên cũng sẽ không bị mẫu cổ trong cơ thể ngươi ảnh hưởng. Nhưng cái giá phải trả quả thực rất nặng, làm gì có ai sẽ nguyện ý xóa sạch sự tồn tại tồn tại của mình ở trên đời này đâu? Ta cũng nghĩ Phó cô nương cũng sẽ không nguyện ý, chúng ta vẫn nên tìm cách khác đi.”

 

Phó Yểu Yểu đứng lên: “Ta nguyện ý.”

 

Độ Hàn Giang nhảy dựng lên: “Không được! Ta không đồng ý! Trì Trúc, ngươi mẹ nó nghĩ ra cái chủ ý gì không biết, không nghĩ ra cách thì câm miệng lại cho lão tử!”

 

Phó Yểu Yểu lại hô to một tiếng: “Ta nguyện ý!” Giọng nói nàng có chút run rẩy, nhưng lại rất kiên định không hề quay đầu lại, mặc dù nàng có thể nhìn ra ác ý của Trì Trúc, tuy rằng nàng có thể cảm giác ý đồ của hắn ta hận bản thân không thể lập tức biến mất.

 

Nhưng theo như lời hắn ta nói, thì đây là cách duy nhất có thể giải tình cổ.

 

Phó Yểu Yểu đi về phía Trì Trúc: “Khi nào có thể bắt đầu?”

 

Lão cốc chủ run giọng: “Phó cô nương nên suy nghĩ thật kỹ! Ngươi có biết đây có nghĩa là gì hay không?”

 

Độ Hàn Giang cắn răng nói: “Không chỉ có Ma Tôn sẽ quên ngươi, ta cũng sẽ quên ngươi, Quán Quán cũng vậy, Tinh Viên cũng vậy! Ngươi ở trên đời này sẽ không còn người thân không còn bằng hữu, giống như cô hồn ở dị thế, cuối cùng cũng sẽ không có ai có thể nhớ đến ngươi nữa!”

 

Phó Yểu Yểu mỉm cười nhìn về phía hắn ta: “Vậy thì sao?”

 

Vậy thì sao?

 

Cô hồn ở dị thế, nàng vốn dĩ chính là như vậy, không phải sao?

 

Cứ để mọi thứ quay trở lại điểm xuất phát của nó.

 

Cùng lắm thì coi như vừa mới xuyên qua thế giới này, bắt đầu lại từ đầu.

 

 

Phó Yểu Yểu truyền tin tức cho Bàn Phục, yêu cầu hắn ta tới Phách Thiên cốc đón Tinh Viên trở về Bắc Vực, lại phóng sinh Quán Quán vào trong rừng.

 

Hiện giờ nó đã trưởng thành một con thú Vân Xuyên cường đại hoàn mỹ, có năng lực sinh tồn một mình trong tự nhiên. Thú Vân Xuyên trời sinh thiên tính hoạt bát nên tự do chạy nhảy trong rừng sâu, chứ không phải trở thành bảo thú sưu tầm được nuôi dưỡng trong nhà.

 

Quán Quán không rõ đã xảy ra chuyện gì, nó chỉ biết Phó Yểu Yểu không cần nó nữa rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Cho dù nàng có thả nó bao nhiêu lần, nó vẫn sẽ chạy về, nằm ở dưới chân nàng lăn lộn làm nũng, lộ ra cái bụng cho nàng xoa.

 

Phó Yểu Yểu nghẹn ngào mắng nó: “Đi mau! Ta không cần ngươi nữa! Đừng đi theo ta nữa!”

 

Quán Quán nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt ướt át, kêu meo meo hai tiếng nhỏ, hai cái đuôi dựng thẳng lên ra vẻ lấy lòng nàng.

 

Phó Yểu Yểu nhất thời không nhịn được, khóc không thành tiếng mà ôm nó lại.

 

Tinh Viên cũng không muốn đi, nàng cố chấp nói: “Cho dù ta không nhớ rõ ngươi, ta cũng sẽ đi theo ngươi. Ngươi trói ta lại đi, coi như là ngươi mua ta, đến lúc đó ta sẽ không chạy trốn.”

 

Phó Yểu Yểu đành phải thả bọn họ thả vào bình Càn Khôn.

 

Trận pháp của Trì Trúc đã sẵn sàng.

 

Cho đến giây phút cuối cùng trước khi đi vào trận pháp, Độ Hàn Giang và lão cốc chủ vẫn còn đang khuyên nàng. Nhưng Phó Yểu Yểu nhìn Bách Lý Hưu vẫn đang hôn mê trên giường, trong mắt chỉ có sự kiên quyết.

 

Tình yêu nên là sự hạnh phúc, chứ không phải là đau khổ.

 

Nếu yêu của nàng sẽ khiến hắn vĩnh viễn lâm vào đau khổ không cách nào tiêu trừ, vậy thì hắn không yêu nàng cũng không sao.

 

Sau tất cả, hắn vẫn có thể sống tốt.

 

Hiện giờ hắn đã có những người thân yêu thương hắn, có những thuộc hạ trung thành, có một người cùng tộc khẩu xà tâm phật - Bàn Phục, cũng có một “người bạn” như Độ Hàn Giang, người mà sẽ không bao giờ bị đánh ngay cả khi pha trò trước mặt hắn.

 

Chẳng qua là thiếu nàng.

 

Chỉ là thiếu nàng mà thôi.

 

Cổ độc vẫn còn đang di chuyển bên trong thân thể của hắn, Phó Yểu Yểu cúi người hôn lên đôi môi lạnh quá của hắn lần cuối.

 

Nàng cười cười, nhỏ giọng từ biệt với hắn: “Tạm biệt.”

 

Dường như Bách Lý Hưu cảm nhận được điều gì đó, mí mắt giật giật, giãy giụa như muốn tỉnh lại.

 

Phó Yểu Yểu đã là rời môi hắn, kiên quyết dứt khoát đi vào trận pháp bên cạnh.

Trì Trúc rót linh lực vào trong trận pháp, ánh sáng trắng lóe lên, bao phủ lấy nàng. Phó Yểu Yểu cảm giác như có thứ gì đó đang nhanh chóng xói mòn bên trong cơ thể, hoa mắt chóng mặt, không thể đứng thẳng mà quỳ trên mặt đất. Trận pháp kích hoạt, ánh sáng trắng xuyên thấu thân thể của nàng, cũng xuyên thấu linh hồn của nàng.

 

Nàng nghe được giọng nói sâu thẳm của Trì Trúc: “Ta biết ngươi là linh hồn mà Câu Linh trận câu tới. Ta quên nói với ngươi, ngươi và thân thể này hồn thể tách rời, cho nên Thiên Đạo sẽ chỉ hủy diệt sự tồn tại của ngươi, chứ không hủy diệt sự tồn tại của thân thể này.”

 

Trì Trúc tươi cười ác ý chậm rãi mờ đi trước mặt nàng: “Chúng ta sẽ còn gặp lại, tâm trận của ta.”

 

Thiên địa tĩnh lặng, nhật nguyệt không chuyển.

 

Bách Lý Hưu trong lúc hôn mê đã mơ một giấc mơ.

 

Thiếu nữ mơ hồ trong mơ cười và nói lời tạm biệt với hắn.

 

Hắn cau mày, đưa tay muốn chạm vào nàng. Nhưng nàng đứng ở ốc đảo trong thức hải của hắn, từng bước từng bước càng ngày càng lui ra xa, ốc đảo này theo động tác của nàng từng tấc một hóa thành tro bụi, rồi biến mất hầu như không còn lại gì.

 

Bách Lý Hưu đưa tay ra, mờ mịt cố gắng giữ lại chút gì đó.

 

Nhưng cái gì hắn cũng không giữ lại được. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ốc đảo biến mất, cát vàng lật úp, biển ý thức của hắn giờ phút này lại trở về một mảnh hoang vu.

 

Sau một cơn đau quặn thắt ở lồ ng ngực, thì hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

 

Bách Lý Hưu nằm trên giường từ từ mở mắt ra.

 

Trong thức hải cuồng dồn dập thù hận vui sướng tràn trề, giống như cuối cùng cũng đoạt lại địa bàn thuộc về chính mình, hung hăng thông báo chủ quyền, khiến hắn vô cùng cáu kỉnh.

 

Khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của mấy người trong phòng, hắn không khống chế được sát khí lạnh băng nói: “Cút hết đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.