Sau khi rời khỏi Bắc Vực, tâm trạng Phó Yểu Yểu vẫn rất nặng nề. Bách Lý Hưu bị nàng làm ảnh hưởng, khiến tâm trạng cũng không tốt, vẻ mặt vẫn ủ rũ. Hai người ngồi trên thuyền Nguyệt Lượng đi được một hồi, hắn ngồi bên cạnh nghe nàng than thở, thực sự không nhịn được nữa, đưa bàn tay khẽ vỗ vào mũi thuyền, thuyền Nguyệt Lượng quay đầu bay về Bắc Vực.
Phó Yểu Yểu bị dọa giật mình: "Ai da, ngươi làm cái gì thế?"
Bách Hưu đằng đằng sát khí nói: "Quay lại giết Bàn Phục."
Phó Yểu Yêu nghe vậy thì bị chọc cho bật cười.
Bách Lý Hưu: "...?"
Nàng điều khiển thuyền Nguyệt Lượng quay đầu lại, lấy quả sấy Khương Sơ làm cho nàng từ trong bình Càn Khôn ra nhét vào trong miệng hắn, hỏi: "Ngọt không?"
Thật ra Bách Lý Hưu không nếm ra được vị gì, nhưng vì không muốn khiến nàng càng mất hứng hơn nên cứng ngắc gật đầu một cái. Phó Yểu Yểu cầm mứt quả trên tay cắn vài miếng, rồi lại thở dài một hơi: "Thật ra cũng không thể trách Yêu vương, ở trong lòng đám yêu, hắn ta đã là một thủ lĩnh rất tốt rồi.”
Bách Lý Hưu mặt không đổi sắc nhai quả sấy trong miệng, nhưng vẫn không quên trào phúng một câu: "Cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi."
Phó Yểu Yểu đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Ít nhất thì Yêu vương cũng cung cấp chốn nương thân cho đồng tộc ở Bắc Vực. Còn ngươi cũng là yêu nhân, ngươi đã làm được gì cho tộc của mình?"
Bách Lý Hưu: "..."
Hắn là yêu nhân nhưng hắn chưa bao giờ chấp nhận thân phận này cả, thậm chí hắn còn chưa từng công nhận thân phận này. Hắn không phải là người, không phải yêu, không phải tiên, cũng không phải ma. Dường như hắn tách bản thân ra khỏi Tam giới, không có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào, giống như một thực thể được ngưng tụ từ những oán hận, trong đầu tràn ngập những ý nghĩ muốn giết người một cách điên cuồng.
Trước đây hắn không cảm thấy như thế này có gì không ổn, hắn như một linh hồn du đãng tự do khắp nơi trên thế gian này. Nhưng bây giờ khi bị Phó Yểu Yểu chất vấn, trong lòng hắn lại sinh ra một cảm xúc chưa từng có. Một cảm giác gì đó mà lại khiến hắn hơi không muốn đối diện với đôi mắt trong veo của nàng.
Phó Yểu Yểu đột nhiên mỉm cười, vuốt v e mái tóc của hắn: "Ta không trách ngươi, không có ai dậy ngươi cả. Từ nay về sau chúng ta sẽ nghĩ cách thay đổi tình cảnh của yêu nhân là được rồi!"
Bách Lý Hưu: "Bỏ tay ra!"
Phó Yểu Yểu: "Ha ha ha!"
Thuyền Nguyệt Lượng rất nhanh đã về đến Tứ Phương thành. Khi nhìn từ trên cao xuống, Phó Yểu Yểu đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Đó là cái gì?"
Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ đột nhiên xuất hiện ở vị trí của Ma điện trước đây, ngói lưu ly rồi tường bạch ngọc, đình đài lầu các, hành lang uốn lượn, tất cả đều rất không phù với phong cách của Ma giới. Trước kia Ma điện được bao bọc bởi một kết giới, ngăn cách với vạn vật, nhìn từ bên ngoài vào chỉ có thể thấy một làn sương trắng mờ ảo. Nhưng hôm nay kết giới này lại trở nên trong suốt, cả tòa cung điện đã hoàn toàn hiện ra, thậm chí ngoài cung còn có không ít ma tu đang dừng chân chiêm ngưỡng.
Mãi cho đến khi thuyền Nguyệt Lượng đáp xuống cung điện, Phó Yểu Yểu vẫn chưa kịp hoàn hồn trong sự kinh ngạc vừa rồi.
Cách đó không xa truyền đến giọng nói ồm ồm vang dội của Hùng Thanh Thanh: "Một, hai, ba, bốn cái, đủ rồi đủ rồi đủ rồi, trồng dày quá trông sẽ rất xấu! Chỉ cần trồng một ít hoa cỏ dưới gốc cây cho đẹp một tí là được rồi!”
Phó Yểu Yểu nhìn cảnh tượng trước mắt đẹp như hoàng cung của nhân gian, sau đó quay đầu nhìn về phía Bách Lý Hưu, trong mắt lộ vẻ hài lòng: "Đây là..."
Bách Lý Hưu nhìn nàng hỏi: "Chẳng phải là ngươi thích những thứ này sao?"
Nàng hâm mộ thành trì nhỏ của gia tộc Vĩ Thược, hâm mộ Thân vương phủ ở nhân gian, vậy hắn liền biến Ma điện thành như vậy, để nàng không cần phải hâm mộ người khác nữa. Lần trước hắn dùng thần thức quét qua Thượng Kinh, lão Hoàng đế vô dụng, nhưng cung điện lại được xây dựng rất mới lạ, vì thế hắn đã sao chép y nguyên về. Ma điện được hình thành bởi ý thức của hắn, thế nên hắn muốn đổi thành kiểu gì thì cùng lắm cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Phó Yểu Yểu vẫn còn đang ngơ ngác. Có lẽ lúc này bọn họ đang ở trong Ngự Hoa viên, cho nên trong vườn tràn ngập hoa lá và cây cối tươi tốt, tất cả đều là những loài cây mà nàng chưa từng thấy ở Ma giới. Chúng không cần ánh mặt trời vẫn có thể phát triển mạnh mẽ và nở ra những bông hoa vô cùng đẹp mắt.
Bách Lý Hưu chờ mãi nhưng vẫn không chờ được sự kích động như trong dự tính, hắn không khỏi nhíu mày lại hỏi: "Ngươi không thích sao?"
Lúc này Phó Yểu Yểu mới phản ứng được: "Thích, ta rất thích."
Bách Lý Hưu xoay người qua: "Vậy tại sao ngươi lại buồn bực?" Hắn dừng một chút, đó cũng không phải là buồn bực, mà là một loại cảm xúc hắn không hiểu được. Trên người nàng luôn tỏa ra những cảm xúc mà hắn không thể nào hiểu được, điều này khiến cho hắn rất sầu muộn.
Một lát sau, Phó Yểu Yểu mới nhẹ giọng nói: "Bởi vì đây là lần đầu tiên có người chỉ vì ta thích mà tặng nó cho ta."
Ở phái Thanh Miểu năm năm, khi nàng vừa mới đến thế giới này, đối với nàng tất cả mọi thứ xung quanh đều giống như một thế giới kỳ dị, rất khó thích ứng được. Nàng không có cảm giác thân thuộc với nơi này, mặc dù các sư huynh sư tỷ ở phái Thanh Miểu đều rất săn sóc nàng, nhưng nàng vẫn luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu như trước. Cho nên nàng thích cái gì, muốn cái gì, cũng chưa bao giờ chủ động mở miệng đòi hỏi.
Sau này khi xuống núi quay về nhân gian, bắt đầu cuộc sống một mình, lại càng không có ai lúc nào cũng nghĩ đến sở thích của nàng. Ở một thế giới mà sự sống và cái chết chỉ là một cái chớp mắt, chỉ cần có thể bình an, khỏe mạnh mà lớn lên cũng đã tốt lắm rồi, nào dám đòi hỏi thích hay không thích cái gì chứ.
Bách Lý Hưu không hiểu ý nghĩa của câu nói này, hắn nói lời dễ nghe nhưng cũng có vẻ lạnh lùng: "Chỉ cần ngươi thích, cái gì ta cũng có thể cho ngươi."
Phó Yểu Yểu đột nhiên đi đến kiễng chân ôm hắn một cái, nàng nói: "Ngươi còn nhớ cảm giác này không? Cảm giác này không phải là đau lòng, mà là cảm động."
Cả người Bách Lý Hưu cứng đờ, không dám nhúc nhích: "Phàm nhân đúng là phức tạp."
Sau đó vù một cái biến mất khỏi vòng tay của nàng.
Phó Yểu Yểu vẫn còn duy trì tư thế kiễng chân ôm, bây giờ trong tay lại không có người nữa, nàng như này giống như đang ôm không khí vậy. Một lúc sau nàng mới bật cười thành tiếng.
Tên đại ma đầu này, không phải là xấu hổ đó chứ?
Hùng Thanh Thanh ở một bên còn đang chỉ huy thuộc hạ trồng hoa, nghe được tiếng cười thì quay đầu lại, khi thấy là Phó Yểu Yểu thì vẻ mặt liền mừng rỡ, kích động chạy như bay về phía nàng: "Phó cô nương! Ngươi đã về rồi!"
Phó yểu Yểu lau một chút nước mắt rơi ra vì cười: "Hùng đại ca, ngươi đang làm gì thế?"
Hùng Thanh Thanh vô cùng phấn khích nói: "Ta đang hoàn thành nhiệm vụ Ma Tôn đại nhân giao! Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Ma Tôn đại nhân giao cho ta, ta phải làm thật tốt mới được! Đúng rồi, Ma Tôn đại nhân đâu, ngài ấy có hài lòng về ta không?"
Phó Yểu Yểu tò mò hỏi: "Nhiệm vụ gì?"
Chẳng phải khoảng thời gian này Bách Lý Hưu vẫn luôn ở cùng với nàng sao? Sao còn có thời gian giao nhiệm vụ cho Hùng Thanh Thanh thế?
Hùng Thanh Thanh kiêu ngạo ưỡn ngực nói: "Vài ngày trước Ma Tôn đại nhân truyền thần thức về, giao nhiệm vụ kêu ta mỗi ngày đều phải trồng hoa vào mọi chỗ trống ở trong Ma điện."
Hắn muôn khiến Ma điện này tràn đầy sức sống giống như nàng.
Phó Yểu Yểu hít hà, giơ tay lên vỗ vào cánh tay đầy thịt bắp cứng như đá của hắn ta: "Ma Tôn đại nhân khen ngươi trồng rất đẹp."
Hùng Thanh Thanh cười như một kẻ ngốc.
Phó Yểu Yểu còn nói: "Hùng đại ca, ta cũng có chuyện cần ngươi giúp."
Hùng Thanh Thanh đáp: "Nói giúp đỡ thì khách khí quá rồi! Xin Phó cô nương cứ việc phân phó!"
Phó Yểu Yểu nói: "Ta muốn ngươi đi chiêu mộ một nhóm ma tu trung thành và tận tâm, tuyệt đối không hai lòng, phải giống như ngươi. Lòng trung thành và tu vi cũng không thể thấp hơn ngươi, ngươi có hiểu ý của ta không?"
Hùng Thanh Thanh chỉ là một đại lão thô cọc, chứ cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên hắn ta hiểu nàng muốn làm gì, thế nên lập tức vỗ ngực cam đoan: "Phó cô nương cứ yên tâm, việc này cứ giao cho ta. Hùng mỗ tuyệt đối sẽ không để cho một con muỗi có ý xấu bước vào đây!"
Phó Yểu yểu lại nhỏ giọng nói: "Chuyện này không cần vội nói cho Ma Tôn đại nhân biết đâu."
Hùng Thanh Thanh lập tức nở một nụ cười đầy thâm thúy: "Ta hiểu rồi!"
Hắn chính là người kết đôi tình yêu giữa Ma Tôn đại nhân và Phó cô nương đó!
Đang lúc nói chuyện, Tinh Viên và Quán Quan bò từ trong bình Càn Khôn ra, phát hiện nhà mới có thay đổi lớn, cảm thấy vừa tò mò lại vừa thích thú.
Ma điện rập khuôn theo bố cục của hoàng cung, cuối cùng cũng không dễ bị lạc đường như trước. Phó Yểu Yểu dẫn Tinh Viên và Quán Quán đi dạo vòng quanh cung điện giống như được "xóa mù đường". Cung điện này rất giống với những gì Đỗ Mục viết, năm bước lại một lầu, mười bước lại một các, khắp nơi đều là cảnh đẹp.
Khi đi đến vị trí cuối cùng, phát hiện chủ điện của Bách Lý Hưu cũng không có gì thay đổi. Nó cao lớn đứng sừng sững ở đó, khác hẳn với cung điện hoa lệ xung quanh, chỉ liếc mắt nhìn qua cũng có thể nhận ra đó là lãnh địa của đại ma đầu.
Mà lúc này tiểu viện xinh đẹp của nàng nằm ở cạnh chủ điện, giữa hai điện xây một cây cầu vòm bằng bạch ngọc, nước suối dưới cầu chảy róc rách, cá Tử Băng đang bơi lội bên trong. Đây là nơi duy nhất hắn không thay đổi.
Lúc này Bách Lý Hưu đứng trên cây cầu bạch ngọc, cúi đầu nhìn đàn cá trong dòng suối.
Phó Yểu Yểu xách làn váy chạy nhanh về phía hắn.
Nàng đã khôi phục lại bộ dáng tràn trề sức sống trước đây, người còn chưa tới gần hắn đã cảm nhận được một luồng nắng ấm nóng rực chiếu ập đến soi sáng hắn: "Ta cực kỳ thích nơi này!" Ánh mắt nàng tỏa sáng: "Ngươi tặng quà món quà tuyệt như vậy, ta cũng có quà muốn tặng cho ngươi!"
Bách Lý Hưu nhướng mày, vươn tay về phía nàng.
Phó Yểu Yểu cười ha ha nói: "Không phải bây giờ! Sau một thời gian ngắn nữa ta sẽ tặng cho ngươi, ta muốn chuẩn bị trước đã!"
Sau đó nàng vừa chạy đi vừa ngâm nga hát, góc váy của nàng cong lên một cách vui sướng. Khóe môi Bách Lý Hưu cũng nhếch lên như làn váy của nàng, nhưng rất nhanh đã bị hắn nghiêm mặt mà đ è xuống.
Ma điện đột nhiên xuất hiện đầy hoa lệ như vậy, đã khiến ma tu khắp nơi trong thành bàn tán say sưa trong một khoảng thời gian. Trên phố đều đang đồn rằng Ma Tôn đại nhân vì khiến mỹ nhân cười mà làm như vậy, dù sao chuyện Hùng Thanh Thanh tuyển người trồng hoa cũng không phải bí mật gì cả. Ma Tôn đại nhân giết người như ngóe sẽ thích hoa sao? Không, chỉ có tiên nữ mới thích hoa mà thôi!
Cho nên khi Phó Yểu Yểu xuất hiện ở thành Tứ Phương một lần nữa, nàng phát hiện ánh mắt mọi người nhìn nàng càng trở nên kính nể.
Kim Sinh Tài của Trân Bảo các đang ngồi tính toán thì Phó Yểu Yểu đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng theo một chậu hoa tiên thảo ngũ phẩm được trồng tươi tốt, nói: "Ông chủ Kim, nhìn xem đây là cái gì?"
Kim Sinh Tài thấy tiên thảo sống lại, lập tức cười tươi đến mức không thấy mặt trời: "Ôi! Bà cô của ta ơi, nhất định là ngươi rồi! Mời vào mời vào!"
Một gốc cây tiên thảo ngũ phẩm trưởng thành bán được mười vạn lượng vàng cũng không thành vấn đề, nghĩ đến sắp thu được bốn mươi nghìn lượng vàng là Phó Yểu Yểu lại sướng đến nỗi trong lòng nở hoa. Kim Sinh Tài kêu người đến cầm tiên thảo đi, rồi ngồi ăn điểm tâm uống trà với Phó Tiểu Tiểu, sau đó lại lấy ra một khóm cây tiên thảo non.
"Đây là hàng vừa mới nhập về, trước kia ta đều bán đứt cây non này cho những đại gia tộc kia luôn, nhưng mà ngươi cũng biết cây non không bán được nhiêu tiền đúng không? Bây giờ thế này, ta giao tất cả đống này cho ngươi, ngươi nuôi chết thì ta chịu, còn nuôi sống thì chúng ta chia đều!"
Phó Yểu Yểu bị sự giàu có của Trân Bảo các dọa cho kinh hãi, tiện tay cũng có hơn mười gốc cây giống, đúng là khiến người ta ghen tị đến chết luôn rồi. Nhưng nàng cũng không để lộ vẻ ghen tị này ra ngoài, chỉ bình tĩnh nhận lấy: "Được, ngươi chờ tin tức tốt của ta."
Chuyện Ma điện thay đổi rực rỡ hẳn lên, đương nhiên Kim Sinh Tài cũng biết, ông ta dám hứa hẹn như cậy cũng là bởi vì muốn làm thân với Phó Yểu Yểu hơn. Nếu có thể nhân cơ hội này bám vào Ma Tôn đại nhân, thì chuyện làm ăn buôn bán của Trân Bảo các của ông ta còn lo không phủ khắp toàn bộ Ma giới được sao?
Ông ta bắt đầu ôm giấc mộng làm gia tộc giàu nhất Ma giới.
Phó Yểu Yểu đi từ Trân Bảo các ra, định đi dạo chợ đên một chút xem xem có bảo bối gì mới mẻ hay không. Bản chất của phụ nữ là rất thích mua sắm, cho dù là mỗi ngày con đường này đều có đánh lộn ẩu đả máu thịt văng tung tóe thì nàng cũng vẫn thích!
Vừa mới bước vào, quả nhiên đầu hẻm chợ đen lại đang có đánh lộn.
Phó Yểu Yểu đang muốn tránh xa một chút thì lại nghe được một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc: "Đám rác rưởi các ngươi, chờ khi lão tử làm ra pháp bảo Thiên cấp, lão tử sẽ chặt đứt đầu chó của từng người các ngươi một! Ôi, đừng có đánh vào mặt của ta!"
Phó Yểu Yểu chen vào đám người đang hóng hớt xung quanh, do dự gọi hắn: "Độ Hàn Giang?"