Sau Khi Cúp Điện, Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai

Chương 3:




7.
Đúng vậy, trong mắt bọn họ, đó chỉ là một bảo mẫu đã chết.
Ninh Ninh gây chuyện bỏ trốn, thương tâm khổ sở buộc phải lìa xa hai trúc mã Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa.
Tần Dự oán giận rằng mạng sống của bảo mẫu này không đáng một đồng nhưng lại làm hại anh ta phải cách xa Ninh Ninh nhiều năm như vậy.
Còn bên Diệp phu nhân, bà ta chỉ cần nói vài lời đã có thể giải quyết vụ đâm xe bỏ chạy của Ninh Ninh.
Chơi với nhau ba năm, họ chỉ biết mẹ tôi là bảo mẫu, họ chưa bao giờ muốn biết nhiều thêm về gia cảnh của tôi.
Vì tôi không xứng để họ tìm hiểu sâu hơn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Vì tôi, hai người Diệp Cảnh Hòa và Tần Dự đã đánh nhau.
Chuyện này bọn họ không nhắc đến, tôi cũng giả vờ như không biết chuyện gì.
Cả ba người họ đều biến mất cùng lúc, chỉ còn lại bảo mẫu được thuê để chăm sóc tôi.
Một tuần trôi qua, Tần Dự là người đầu tiên xuất hiện.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đã gọi điện và nhắn tin cho anh nhưng không thấy anh không trả lời." Tôi lập tức bước tới, lo lắng nắm lấy tay anh ta.
Tần Dự nhìn về phía bàn tay bị nắm, tôi như bị điện giật bỏ tay ra.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, em chỉ là quá lo lắng cho anh thôi.”
Vẻ mặt Tần Dự có chút hoảng hốt, anh ta lôi kéo tôi về phía ban công.
“Tần Dự, anh đang lo lắng điều gì à?” Tôi lo lắng hỏi: “Nếu anh có điều gì lo lắng thì phải lên tiếng, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.”
Tần Dự nhìn chằm chằm mặt đất, đột nhiên nói: "Trần Ngư, em thực sự không biết Diệp Nhị thích em sao?"
Tôi giật mình, lắc đầu, hoảng loạn nói: "Em….em…không biết, nhưng mà Tần Dự à, thật ra em…..."
Tôi lưỡng lự, ấp úng nói không ra lời.
“Người em thích chính là anh.” Tần Dự nói một cách chắc nịch.
Tôi cắn môi, không nói gì xem như thừa nhận.
Tần Dự vuốt vuốt mặt nói: "Trần Ngư, anh mới biết được thật ra từ lâu người mà Ninh Ninh chính là Diệp Nhị. Hôm qua, trưởng bối ba nhà đã ngồi lại cùng nhau bàn bạc chuyện hôn sự của bọn anh. Nhà anh có ý để anh đính hôn với Ninh Ninh, nhưng sau đó lại nghe được Ninh Ninh tỏ tình với Diệp Nhị…”
Tôi cố gắng nhịn xuống xúc cảm muốn trợn trắng mắt, ráng nghe anh ta nói những lời lảm nhảm.
Đột nhiên, Tần Dự nắm lấy tay tôi, đau đớn nói: "Trần Ngư, em và Diệp Cảnh Hòa ở bên nhau đi! Nếu hai người yêu nhau, Ninh Ninh sẽ từ bỏ, sau đó sẽ đồng ý đính hôn với anh."
Chà, tôi thực sự muốn tát anh ta một cái rồi quăng anh ta đến Châu Phi, não anh ta chắc bị úng nước nặng rồi nên mới nói ra được những lời này.
Tôi sợ không kiềm chế được biểu cảm của mình, thế là vội vàng ôm lấy anh ta, giả vờ khóc: “Tần Dự, chỉ cần anh vui vẻ, thì bất cứ điều gì em cũng có thể đồng ý với anh. Anh ở trong lòng em luôn là người quan trọng nhất.”
Lúc này, tôi nhìn thấy bóng của Diệp Cảnh Hòa trên sàn nhà.
Anh ấy cũng quay lại và đang nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Tôi càng khóc lớn hơn: “Tần Dự, em sẽ đi dụ dỗ Diệp Cảnh Hòa. Dù sau này giữa em và anh ấy có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng phải nhớ rằng người em thực sự chỉ có anh mà thôi.”
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi." Tần Dự lúc này cũng khóc nói: "Đầu óc anh thật sự rất hỗn loạn, anh thật sự thích Ninh Ninh rất nhiều năm rồi. Khi còn nhỏ anh từng đến nhà Diệp Nhị chơi, không may rơi xuống hồ bơi, lúc đó cô ấy còn nhỏ như vậy, lại không chút do dự nhảy xuống cứu anh. Từ đó trở về sau, anh đã thề sẽ luôn đối xử tốt với cô ấy."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Tần Dự nói đến chuyện này, tôi nhớ hồi nhỏ tôi đến Diệp gia tìm mẹ thì nhìn thấy một đứa trẻ ngây thơ rơi xuống hồ. Sau đó tôi liền khoác phao cứu sinh đi cứu người, vậy nên tên ngốc đó chính là Tần Dự rồi?
Tôi lười nhắc chuyện này với anh ta, Tần Dự đối với tôi không còn hữu dụng nữa.
Suy cho cùng, mục tiêu của tôi là Diệp Cảnh Hòa.
Diệp Cảnh Hòa, nghe lén có vui không?
Biết tôi sẽ tiếp cận anh chỉ vì Tần Dự mà thôi, anh sẽ đẩy tôi ra xa hay chấp nhận tôi?
8.
Dụ dỗ là phải như gần như xa, ai vội vàng thì sẽ là người thua cuộc.
Sau ngày Quốc Khánh, chúng tôi vẫn ở cùng với nhau như thường lệ.
Tần Dự đã quen gọi cho tôi khi có bất cứ việc gì.
Khi đói bụng, anh ta đòi tôi nấu ăn.
Trong lúc ba người chơi game thì tôi vào bếp nấu mì hải sản.
Tần Ngọc gắp mì, bất mãn hét lên: "Này, này, bạn học Trần Ngư à, đây là lần thứ ba em quên bỏ trứng chiên cho anh!"
Tôi mỉm cười, không nói gì, cúi đầu ăn mì.
Tôi liếc nhìn thì thấy Diệp Cảnh Hòa đang nhìn vào đáy chén của chính mình.
Dưới đáy bát của anh có một miếng trứng chiên hình trái tim.
Chúng tôi cùng nhau đến một quán bar chơi, Tần Dự uống quá nhiều nên đau đầu, anh ta dựa vào vai tôi, muốn tôi đút nước.
Tôi bình tĩnh đẩy anh ta ra, xách túi đi chỗ khác.
Trong một góc thoáng gió, Diệp Cảnh Hòa nhắm mắt tựa lưng vào tường, mùi rượu từ người anh phả ra.
Tôi đặt chiếc ly giữ nhiệt mới mua vào tay anh, trong ly là trà bưởi mật ong.
Sau khi quay lại ghế, Tần Dự liếc nhìn ly giữ nhiệt được đặt trong tay Diệp Cảnh Hòa, không nói gì một hồi lâu.
Ninh Ninh khiêu vũ trở về, ngồi bên cạnh anh ta chỉ đạo: "Tiểu Tần Tử, đưa cho bản công chúa một miếng trái cây."
Mà tôi nhìn thấy Diệp Cảnh Hòa có vẻ đau đầu nên lặng lẽ nhét mấy viên bạc hà vào tay anh.
Không ngờ lúc này anh lại nắm lấy tay tôi.
Trong góc tối của quán bar ồn ào, anh siết chặt ngón tay tôi.
Diệp Cảnh Hòa thật sự là có năng lực, sau lưng thì anh siết chặt tay tôi, ngoài mặt thì bình tĩnh trò chuyện với Ninh Ninh.
"Ngày mai chúng ta cùng nhau đón năm mới đi!" Ninh Ninh háo hức nói: "Em không cần ra nước ngoài, về sau em sẽ học luôn ở trong nước. Tết dương lịch này chúng ta cùng nhau ăn mừng đi. Anh hai, Tiểu Tần Tử, hai anh nghĩ xem chúng ta nên làm gì??"
"Em muốn trải qua kỳ nghỉ lễ như thế nào?"
"Trần Ngư, em muốn chơi thế nào?"
Diệp Cảnh Hòa và Tần Dự đồng thanh hỏi tôi.
Nụ cười trên mặt Ninh Ninh chợt cứng đờ.
Tôi dùng sức rút tay khỏi móng vuốt của Diệp Cảnh Hòa, lạnh nhạt nói: “Chỉ muốn ngắm tuyết thôi.”
"Vậy chúng ta đi khu trượt tuyết đi." Tần Dự lập tức nói: "Đúng lúc ở phía bắc nhà tớ có một khu trượt tuyết quốc tế, khá tốt."
Ninh Ninh cầm ly lên cắn ống hút, không nói một lời.
Sau khi họ giải tán, tài xế đã lái xe tới.
Tần Dự say rượu dựa vào người tôi, làm nũng: "Trần Ngư, đầu của anh đau quá, anh muốn ăn kẹo bạc hà."
Tôi nhẹ giọng nói: “Đưa cho người khác hết rồi. Tần Dự, là anh để em đưa cho người khác.”
"Trần Ngư, anh hình như hối hận rồi, anh đã nhìn thấy miếng trứng chiên mà em cố tình để cho Diệp Nhị." Tần Dự ôm chặt tôi, giọng điệu mang theo men say: "Hôm qua, gia đình anh đã đề cập đến chuyện đính hôn của anh và Ninh Ninh với nhà họ Ninh. Ninh Ninh không có từ chối, nhưng tại sao trong lòng anh lại không vui vẻ chút nào?”
Ninh Ninh và Diệp Cảnh Hòa đi ra trễ hơn hai người bọn tôi, tôi vừa nhìn thấy họ liền lập tức đẩy Tần Dự ra.
Ninh Ninh liếc nhìn ta, nhảy tới ôm Tần Dự: "Thật là một người đần độn, uống nhiều như vậy sao có thể không say?"
"Được rồi, đến chỗ tớ đi, say rượu như này mà về nhà sẽ bị mắng đấy." Diệp Cảnh Hòa bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, rồi nhét tôi vào xe.
"Em cũng đi theo đi, dù sao Tết dương lịch được nghỉ, nên em không cần quay lại trường học.”
Diệp Cảnh Hòa đã đổi một căn hộ khác, có thêm một phòng đã được chuẩn bị sẵn cho tôi.
Khi tôi trở về căn hộ thì đã rất muộn.
Nửa đêm tôi ra ngoài rót nước.
Khi đi ngang qua ghế sofa, đột nhiên tôi bị đẩy một cái, ngã xuống dưới.
Tôi lập tức ngửi thấy hơi thở của Diệp Cảnh Hòa, đang định đứng dậy—
“Trần Ngư, em trở nên nghiêm túc từ khi nào vậy?” Giọng nói của Diệp Cảnh Hòa uể oải, anh đặt hai tay lên eo tôi, ôm chặt lấy tôi: “Trà bưởi mật ong, trứng chiên, kẹo bạc hà, những trò dụ dỗ Tần Dự lúc trước này toàn bộ đều dùng trên người tôi. Tôi không có đủ kiên nhẫn để chơi với em đâu.”
Tôi tự nhủ trong lòng, Diệp Cảnh Hòa, kẻ nào nôn nóng hơn kẻ đó bại.
Tôi không vùng vẫy nữa, mượn ánh sáng yếu ớt, tôi vuốt v e hầu kết và hôn lên môi anh.
Diệp Cảnh Hòa càng điên hơn tôi tưởng, anh hôn tôi rất gấp gáp và mãnh liệt.
"Trần Ngư,em thật sự nguyện ý vì Tần Ngư làm bất cứ điều gì sao?" Diệp Cảnh Hòa cắn cổ tôi, không cam lòng hỏi: "Ngay cả thân thể, em cũng sẵn lòng cho anh ư?"
Tôi bị anh ấy chất vấn đến bật khóc, lắc đầu nói: "Không biết, tôi không biết. Diệp Cảnh Hòa, nếu anh thấy tôi thấp hèn thì hãy buông tôi ra."
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, là do em trêu chọc tôi trước.” Diệp Cảnh Hòa hôn lên khóe mắt tôi.
Cạch một tiếng, đèn được bật lên.
Ở cửa, là Tần Dự không biết xuất hiện từ khi nào.
Ninh Ninh cũng ở đó.
Diệp Cảnh Hòa giúp tôi sửa sang lại tóc tai, lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi rồi quay lại nhìn họ.
Ninh Ninh tuyệt vọng nói: “Anh hai, anh từ chối em gay gắt như vậy, còn nói rằng anh đã có người trong lòng rồi. Thì ra người đó lại là Trần Ngư. Cô ta thì có cái gì tốt chứ, cô ta chỉ là một con khốn mượn gió bẻ măng mà thôi. Trước thì câu dẫn Tần Dự, dụ dỗ không thành liền quay qua quyến rũ anh!
Càng nói, cô ta càng suy sụp, tức giận nói: “Loại người này suốt đời chỉ là một cái đồ chơi thấp hèn, dì Diệp sẽ không cho phép anh lấy cô ta.”
Sắc mặt của tôi rất khó coi sau khi nghe những điều này, tôi yên lặng ch ảy nước mắt.
Tôi đứng dậy định rời đi thì bị Diệp Cảnh Hòa ngăn lại.
Diệp Cảnh Hòa nắm lấy tay tôi, lạnh lùng nói với Ninh Ninh: “Ninh Ninh, nói năng cẩn trọng đi. Nếu em đã quyết định đính hôn với Tần Dự, thì đừng suốt ngày nghĩ đến những chuyện không liên quan. Về việc hôn nhân của tôi, mẹ tôi không quản được, em lại càng không có tư cách đó.”
Anh kéo tôi đi về phòng anh.
Tần Dự cản anh lại.
Tần Dự nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi, giọng run run nói: "Trần Ngư, anh hối hận rồi, anh thực sự hối hận. Xin em đừng ở bên cạnh Diệp Nhị nữa, có được không?"
9.
Tần Dự và Ninh Ninh đã đính hôn.
Với xuất thân như họ thì chuyện hôn nhân không thể tự mình quyết định được.
Ngày hôm đó Ninh Ninh suy đổ hỏi anh ta: “Tần Dự, chính anh là người đề nghị đính hôn, hiện tại mọi người đều biết chúng ta đã đính hôn. Bây giờ anh lại muốn đổi ý, anh muốn em bị mọi người chê cười đến cuối đời luôn sao? Khi còn bé, anh đã nói rằng sẽ đối tốt với em cả đời, anh quên rồi sao?”
Nếu như Tần Dự dứt khoát nói anh ta hối hận, muốn hủy hôn, thì tôi còn xem lại anh ta.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Ninh Ninh, anh ta lại do dự một chút, đuổi theo Ninh Ninh.
Vào năm thứ 3 đại học của tôi, Tần gia và Ninh gia ký kết một thương vụ mua bán và sáp nhập doanh nghiệp lớn.
Cùng lúc đó, Tần Dự và Ninh Ninh cũng chính thức đính hôn.
Trong ba năm này, tôi với Diệp Cảnh Hòa đã hẹn hò, ăn uống, xem phim, nắm tay và hôn nhau.
Chúng tôi đã làm những chuyện cặp đôi hay làm, nhưng bên ngoài cả hai người đều nói rằng mình độc thân.
Có một sự ăn ý hiểu ngầm, không ai trong cả hai chất vấn đối phương cả.
Ninh Ninh âm thầm nhục nhã tôi: "Trần Ngư, cô uổng phí nhiều tâm tư như vậy, cũng không thể nào gả cho anh hai được đâu. Loại như cô chỉ xứng đáng l@m tình nhân không thể lộ mặt mà thôi.”
Tôi quay đầu liền nói lại những lời này cho Tần Dự nghe, vừa nói vừa rưng rưng nước mắt: “Tần Dự, Ninh Ninh nhục nhã em như vậy cũng không sao. Chỉ cần cô ấy chịu hết hy vọng, có thể sống tốt bên cạnh anh, thì dù l@m tình nhân trong bóng tối của Diệp Cảnh Hòa, em cũng không sao cả.”
Tần Dự nghe xong, trong lòng lại bắt đầu dao động, anh ta lập tức đii tranh luận với Ninh Ninh.
Trong ba năm này, tôi lạnh lùng nhìn họ cãi nhau rồi làm hòa, cứ thế như một chu kỳ. Và tôi biết rằng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xong đời thôi.
Ninh Ninh à, tất cả những gì cô có chỉ là quan cảnh bên ngoài mà thôi.
Ninh gia có rất nhiều con cháu, kẻ kém giá trị nhất chính là con gái.
Sở dĩ cô ta được Ninh gia coi trọng như vậy là do Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa quan tâm cô ta.
Một khi mất đi sự bảo vệ của Tần Dự và Diệp Cảnh Hòa, Ninh Ninh sẽ chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi không quan trọng trong chính gia đình của cô ta mà thôi.
Nếu như cô ta thật sự được người thân yêu thương chiều chuộng, có thể tùy ý đến cùng cực. Cô ta nhất định sẽ làm ầm ĩ để chia tay Tần Dự.
Nhưng cô ta không dám, bởi vì cô ta biết Tần Dự chính là vũ khí của cô ta.
Tất cả những tin tức này là do tôi có được sau khi ở bên Diệp Cảnh Hòa.
Tôi được mời đến dự tiệc đính hôn của họ và đứng trong góc nhìn họ cắt bánh trên sân khấu.
Khi tôi ra vườn hít thở không khí trong lành thì bị một người chặn lại.
Người này chính là bà Diệp.
Hôm nay bà ta ăn mặc vô cùng sang trọng, chiếc vòng cổ lấp lánh những viên kim cương.
"Tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi. Đã ba năm, Cảnh Hòa vẫn chưa chơi chán cô." Vẻ mặt bà Diệp chán ghét nhìn tôi, giống như đang nhìn một tên rác rưởi hèn mọn nào đó.
Hóa ra trong ba năm qua, bà ta luôn biết Diệp Cảnh Hòa ở bên tôi.
Không hổ danh là phu nhân nhà giàu, luôn giữ được bình thản như vậy.
“Đừng lo lắng, hôm nay sẽ llà ngày mà tôi và Diệp Cảnh Hòa chia tay.” Tôi khẽ cười nói: “Thật vất vả cho bà đã nín nhịn ba năm, mỗi ngày khi nghĩ đến đứa con trai quý giá của mình ở bên một con nhỏ có gia cảnh thấp hèn như tôi, sẽ làm cho bà mất ngủ đi?”
Bà Diệp bước tới tát thật mạnh vào mặt tôi, giận dữ nói: “Sao cô dám khiêu khích tôi! Tôi nói cho cô biết, Cảnh Hòa còn trẻ, chơi một người phụ nữ thì tính là gì chứ. Hiện tại nó sẽ ra để được đào tạo chuyên sâu. Tương lai, nó sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Cô đừng tiếp tục bám lấy nó nữa, bằng không tôi sẽ không khách khí với cô đâu!"
“Ồ, như thế nào là không khách khí?” Tôi tò mò hỏi: “Phá hủy việc học của tôi? Hay chèn ép tôi đến đường cùng?”
“Sao cô dám cười?” Bà Diệp có vẻ rất khó chịu với thái độ của tôi, muốn giơ tay nhằm đánh tôi lần nữa.
Ngay lúc này, Diệp Cảnh Hòa xuất hiện, ngăn bà Diệp lại, không vui nói: "Mẹ, xin mẹ đừng can thiệp vào việc của con."
Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của tôi.
Tôi giơ tay tát mạnh vào mặt anh hai cái. Sau đó, nhìn thấy vẻ mặt khó tin của mẹ anh, tôi cười khẩy nói: “Tôi đánh con bà đó, tâm can đau lắm phải không?”
"Diệp Cảnh Hòa, chúng ta cứ như vậy đi." Tôi nhìn anh, nói từng chữ một: "Tần Dự và Ninh Ninh đã đính hôn, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Anh không biết đâu, ba năm qua, tôi luôn thấy ghê tởm khi ở bên anh. Mẹ anh đã bức hại mẹ tôi để bảo vệ Ninh Ninh, mà tôi còn quen với anh ba năm."
10.
Tôi nói lời cắt đứt với anh, xoay người rời khỏi.
Nhưng tôi biết Diệp Cảnh Hòa không đành lòng rời xa tôi.
Trong suốt 3 năm chúng tôi bên nhau, anh thường gọi tên tôi trong giấc mơ và ôm tôi trước khi đi ngủ.
Hiện tại, anh đã yêu thảm tôi rồi.
Quả nhiên, Diệp Cảnh Hòa đuổi theo tôi ra ngoài, giữ chặt lấy tay tôi.
Tôi sụp đổ nói: "Thả tôi ra! Anh có nghe thấy không? Tôi thấy chính mình thật ghê tởm quá. Mẹ anh đã nhục nhã tôi nhiều như vậy, anh cho rằng tôi thực sự không có lòng tự trọng và muốn làm người tình cả đời của anh sao?"
"Bình tĩnh nào" Diệp Cảnh Hòa ôm chặt tôi, không ngừng hôn lên má tôi: "Trần Ngư, em thừa nhận đi, em đã yêu tôi từ lâu rồi. Nhưng là em hận mẹ tôi nên mới không chịu thừa nhận."
Tôi càng khóc nhiều hơn, lắc đầu nói: "Không phải vậy! Tôi hận anh! Hận anh thấu cả tim gan!"
Diệp Cảnh Hòa nhìn chăm chú vào mắt tôi và hỏi: "Vậy tại sao khi em biết tôi sắp sang Mỹ, em cũng đăng ký học cao học ở đó?"
Tôi cứng rắn nói: “Tôi cũng muốn đi du học, sau này có tương lai tốt đẹp, có sai không?”
Diệp Cảnh Hòa trực tiếp lấy sổ hộ khẩu trong túi của tôi ra: "Cái này thì sao? Có chuyện gì vậy?"
Tôi cúi đầu, khóc liên tục, không nói không rằng.
Hôm qua Diệp Cảnh Hòa đã gọi cho tôi và bảo tôi mang theo sổ hộ khẩu.
Tất nhiên là tôi đoán được ý định của anh.
"Trần Ngư à, bây giờ chúng ta hãy làm rõ một số chuyện đi." Diệp Cảnh Hòa tóm lấy tôi, lên xe.
Anh cứ nắm tay tôi, cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Khi gặp em, anh thấy em giống như cái bóng của Tần Dự vậy, luôn lẳng lặng đi theo cậu ta, luôn nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta. Lúc ấy, trong lòng tôi có chút xem thường em, nhưng thời gian trôi qua, tôi vô tình phát hiện được rằng, thì ra tôi vẫn luôn dõi theo bóng dáng của em."
"Cái buổi tối phòng bếp bị cúp điện, em nhào tới hôn tôi, tôi đã không đẩy em ra. Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng mình đã yêu em. Về sau, em và Tần Dự cứ quấn lấy nhau, tôi ở cạnh nhìn thì thấy rất khó chịu và đau đớn.”
“Khoảng thời gian đó lòng tôi rất loạn, có một số việc đều không nhìn rõ.” Khi Diệp Cảnh Hòa nói xong câu này, anh đã im lặng một lúc lâu.
Tôi ngước nhìn anh, chậm rãi lau nước mắt trên mặt và cởi bỏ lớp ngụy trang mỏng manh của mình.
"Có phải là từ lâu anh đã phát hiện rằng tôi không hề thích Tần Dự, tôi chỉ cố ý ở bên cạnh anh ta chỉ là lợi dụng anh và Tần Dự để trả thù Ninh Ninh, phải không?" Tôi bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, thay Diệp Cảnh Hòa đem những lời chưa nói, nói hết ra.
Ánh mắt Diệp Cảnh Hòa vô cùng phức tạp, thở dài nói: “Thích ai thì phải hiểu người đó. Năm đó, tôi nhìn thấy nhật ký của em thì cho rằng em rất muốn gả vào một gia đình giàu có, nên mới cố ý tiếp cận Tần Dự. Em lại cố ý tiết lộ chuyện của mẹ em cho tôi biết, sau đó tôi liền đi điều tra. Lúc này, tôi mới biết hóa ra em là con gái của mẹ Lâm. Ninh Ninh lái xe gây ra chuyện rồi bỏ trốn. Ngần ấy thời gian trôi qua, Tần Dự và Ninh vẫn không biết thân phận thật sự của em.”
Tôi mỉa mai: “Tôi chẳng là ai cả, vậy nên họ cũng chẳng quan tâm làm gì?”
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, là Tần Dự gọi tới.
Anh ta liên tục gửi tin nhắn Wechat cho tôi:
[Trần Ngư, em đang ở đâu vậy? ]
[Anh đói rồi, em có thể quay về giúp tôi nấu một chén mì được không? ]
[Trần Ngư, không biết vì sao, trong lòng anh cứ cảm thấy trống rỗng, rất nhớ em, em có thể nghe điện thoại được không? ]
Tôi chậm rãi chụp ảnh màn hình những tin nhắn này, gửi cho Ninh Ninh.
Tôi: [Ninh Ninh à, cho dù cô có đính hôn với Tần Dự thì sao? Tâm can của anh ấy đã thuộc về tôi rồi, tôi mới là người chiến thắng thực sự.]
Mà Diệp Cảnh Hòa ở ngay bên cạnh, chứng kiến hết mọi chuyện.
Diệp Cảnh Hòa đã nhìn thấy bộ mặt thật của tôi từ lâu, nhưng anh vẫn ở bên tôi lâu như vậy. Chứng tỏ rằng anh ấy yêu tôi đến mức tôi không cần phải tiếp tục diễn trước mặt anh nữa.
Tôi quay đầu lại nhìn anh, cười thoải mái nói: “Diệp nhị thiếu à, anh đã nhìn rõ chưa? Tôi đúng là một con khốn đạo đức giả và dối trá. Trong những năm qua, tôi đã cố tình đâm chọt quan hệ của Tần Dự và Ninh Ninh. Chỉ khi Ninh Ninh cô ta đủ đau khổ, tôi mới có thể cảm thấy hạnh phúc."
“Vậy thì việc em làm vẫn chưa đủ đâu.” Diệp Cảnh Hòa nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi, lái xe ra ngoài, bình tĩnh nói: “Dù sao thì trong lòng Ninh Ninh vẫn luôn có tôi. Chỉ khi em hoàn toàn có được tôi, lúc này cọng rơm trí mạng mới có thể đè chết được con lạc đà Ninh Ninh. “​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.