Sau Khi Chia Tay

Chương 7:




Cầu hôn.
Dưới bầu trời xanh thẳm mùa hạ là ánh nắng chói chang, đám mây bồng bềnh và tiếng ve kêu râm ran.
Bùi Tử Du lên xe, lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh mini ra. Anh rút tờ khăn giấy ở nơi mình quen thuộc, lau ít nước bên ngoài chai.
“Sao đột nhiên rủ tôi ra ngoài vào lúc này?” Anh nghiêng mặt, đôi mắt hấp háy cười. Anh nhấp một hớp nước, hơi mát trôi từ cổ họng xuống dạ dày. “Em nói hôm nay bận mà?”
“Bận thật. Nên sáng nay mới hẹn hò online, may sao em làm xong trước buổi chiều.” Tần Vân Khởi nhìn Bùi Tử Du, ánh mắt từ khuôn mặt rơi xuống hầu kết khẽ lăn của anh. Đoạn cậu nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu thản nhiên. “Em khát.”
“Đây, nước cho em.”
“Không rảnh tay, em đang lái xe.” Cậu đánh vòng xuyến, rẽ vào một con đường lớn.
Chẳng lẽ em ấy muốn mình đút? Bùi Tử Du uống thêm một ngụm nước, liếc nhìn chàng trai tinh quái ngồi ở ghế lái: “Vậy đừng uống. An toàn quan trọng hơn.”
“Em lái xe chậm cực.” Tần Vân Khởi ra hiệu cho anh nhìn bên ngoài cửa sổ. Chiếc xe điện mini lướt qua, dường như người nọ hãy đang thắc mắc vì sao xe hơi còn chạy chậm hơn xe đạp nên quay đầu nhìn họ.
Trong xe thật yên tĩnh. Bùi Tử Du không từ chối mà cúi người đến gần ghế lái, dây an toàn cũng theo đó kéo căng về phía trước. Anh cẩn thận nâng chai nước đút cho Tần Vân Khởi, còn cậu thì khẽ cúi đầu. Nhưng đây là lần đầu tiên hai bên đút và được đút, thành thử khó tránh khỏi có chút vụng về. Bùi Tử Du chẳng biết đối phương đã uống hay chưa bèn nâng chai cao hơn, thế là nước đổ xuống ào ào như dòng suối chảy qua khe núi.
Nước chảy xuống thấm ướt áo sơ mi. Tần Vân Khởi sặc hai tiếng, đưa tay lau miệng.
Bùi Tử Du vội lấy chai nước khoáng ra, lau sạch vạt áo phía trước giúp cậu. Chiếc áo trắng tinh ướt sũng một vùng cỡ lòng bàn tay, thấp thoáng làn da nõn nà bên dưới. Anh lau thật kỹ vì sợ cậu cảm lạnh, giọng điệu đôi phần gấp gáp: “Không sao chứ em?”
“Không sao.”
“Cần thay quần áo không?”
“Không. Chuyện nhỏ thôi, anh đừng lo.” Tần Vân Khởi chẳng hề để bụng, sau đó kéo cần số bắt đầu tăng tốc. Bẵng đi một lúc, cậu trêu Bùi Tử Du. “Anh không định hỏi em đi đâu à?”
“Đi đâu?”
Tần Vân Khởi cười mà không nói. Cậu trêu thỏa thuê rồi, nên không lên tiếng nữa.
Đến khi xe chậm rãi lái vào gara, Tần Vân Khởi mới nói: “Xuống thôi.” Đèn cảm biến giọng nói dần dần sáng lên theo tiếng bước chân từ gần đến xa. “Chào mừng anh đến nhà của em.” Cậu dang tay, đôi mắt màu hổ phách như sáng lên. Trông cậu hệt như khổng tước xòe đuôi đang gấp rút triển lãm lãnh thổ cho bạn tình.
Bùi Tử Du nhìn trái nhìn phải, đoạn sánh bước bên cậu đi từ gara lên tầng trệt. Thiết kế biệt thự phong cách Châu Âu tổng cộng có ba tầng, không gian rộng thoáng nhưng khiến người ta có cảm giác hoang vắng; chỉ có đại sảnh tầng một thường xuyên qua lại mới thấy dấu vết sinh hoạt của Tần Vân Khởi, có lẽ còn một phòng ngủ chính ở đó.
Ngoài cửa sổ sát đất của sảnh tầng một còn có khu vườn nhỏ đã bị cỏ dại bao phủ, thỉnh thoảng vài con bướm hoang lượn lờ bay ngang qua. Những nơi khác đều trong tình trạng cần chủ nhân sửa sang lại. Ngay cả màn hình LCD mấy chục inch và dàn loa trong phòng khách cũng tích tụ lớp bụi mỏng, băng đĩa thì chất thành đống lung tung lộn xộn.
Dãy phòng trên tầng hai nằm hai bên hành lang dẫn thẳng sang phía đối diện.
Đến tầng ba, anh vừa liếc mắt đã thấy chẳng có lấy một giọt nước trong bể bơi, và hoa trong vườn thì chỉ còn mỗi chậu…
Trở lại lầu hai, Tần Vân Khởi khom người vỗ lên robot hút bụi. Robot sáng đèn, mấy cái chân con con xoay tròn và bắt đầu chạy trên hành lang trải thảm.
Tần Vân Khởi đứng dậy: “Anh biết đó, em mới về nước có hai năm. Ban đầu ở nhà cũ, sau này dọn ra ở riêng. Bận quá nên chưa có thời gian dọn dẹp.”
“Em mua căn to thế này mà chỉ ở một mình?” Bùi Tử Du ngạc nhiên không phải vì căn nhà này quá lớn. Thực ra bất động sản đứng tên nhà họ Bùi còn lớn hơn thế, chẳng qua anh ngạc nhiên vì một mình sống ở đây có cảm giác hiu quạnh lắm. Như bây giờ, ngoại trừ những nơi thường xuyên hoạt động thì chủ nhân hiếm khi đặt chân đến những nơi khác.
Tần Vân Khởi cất tiếng: “Em không biết mình nghĩ gì nữa. Lúc thấy hình thì thích cách bài trí ở đây rồi. Hay là sau khi kết hôn, mình sống ở đây đi?” Cậu ôm bả vai của Bùi Tử Du. “Được không, anh? Em mua nhà, anh trang trí. Có thể làm thêm một phòng cho trẻ con. Anh thích thế nào thì làm thế ấy, được không?”
Bùi Tử Du vỗ nhẹ vào tay Tần Vân Khởi, thoáng nhìn cậu rồi ngập ngừng: “Mời bảo mẫu và đầu bếp?”
“Em nghe anh tất.” Tần Vân Khởi nháy mắt.
“Thôi, không được.” Nghĩ đoạn, Bùi Tử Du từ chối đề nghị của cậu. Trước khi Tần Vân Khởi lên tiếng, anh đã nói. “Em đưa tôi giấy tờ nhà. Tôi trả một nửa, trang trí để tôi làm.”
“Em còn tưởng anh không chịu ở với em.” Trái tim Tần Vân Khởi đập lệch một nhịp, và rồi trở về trạng thái bình thường. Cậu ra dấu “OK”, ý bảo không thành vấn đề. Ngoài điều kia thì tất cả đều là những vấn đề nhỏ nhặt, cậu sẵn lòng tôn trọng suy nghĩ của bạn đời. Tần Vân Khởi chợt nở một nụ cười khó hiểu, đoạn thấp giọng. “Anh muốn xem phòng ngủ của em không?”
“Ừm.” Bùi Tử Du vừa đi vừa quan sát, có lẽ đã có vài ý tưởng đổi mới.
Phòng ngủ chính gần cầu thang xoắn ốc bằng gỗ, có ban công riêng, giường đôi và phòng tắm. Bùi Tử Du bước vào trước, thảm trải sàn hoàn toàn giảm thiểu tối đa tiếng bước chân nên có thể nghe rõ mồn một âm thanh khóa cửa. Anh quay đầu, nhìn chàng trai nọ.
Tần Vân Khởi cũng đang nhìn anh, song ánh mắt dần trở nên nóng bỏng. Cậu khẽ nâng chiếc cằm duyên dáng, và rồi lần lượt cởi từng chiếc cúc áo. Tần Vân Khởi ném chiếc áo ướt sũng vạt trước vào giỏ đồ bên giường, sau đó kéo rèm cửa sổ cho căn phòng mờ tối. Hormone nam tính như có như không lượn lờ khắp gian phòng.
Tần Vân Khởi dừng bước trước mặt Bùi Tử Du. Ánh mắt Bùi Tử Du lướt qua lớp cơ mỏng mà săn của cậu, tựa như đồi núi trập trùng và tràn đầy sức mạnh bùng nổ. Anh duỗi tay ra như thể bị mê hoặc, đoạn áp lòng bàn tay vào gáy người nọ. Hơi thở đan xen, đôi mắt nhắm lại, họ chạm vào môi nhau và dần đắm chìm trong đó.
Cậu ôm lấy eo anh, đôi tay vuốt ve ngày càng kịch kiệt. Bầu không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên cuồng nhiệt hơn cả mùa hạ bên ngoài.
Bùi Tử Du toàn tâm toàn ý ôm hôn Tần Vân Khởi, song đôi bàn tay ấm áp kia hết lần này đến lần khác làm gián đoạn sự tập trung, và còn khơi dậy ngọn lửa trong anh. Anh không nhịn được buông tay ra, đôi môi hé mở kéo thành sợi chỉ bạc. Anh thở gấp, nắm chặt đôi tay đang xoa lấy xóa để bên eo mình.
“Sao vậy, anh?” Tần Vân Khởi không hất tay anh ra. Cậu day cắn vành tai của Bùi Tử Du, giọng khàn khàn. “Anh không muốn em sao?”
Bùi Tử Du thả lỏng tay, cúi đầu hôn lên cằm Tần Vân Khởi. Anh trả lời bằng cách kéo phăng chiếc thắt lưng buộc bên hông, đoạn mút lấy cánh môi đo đỏ ấy.
Đôi mắt Tần Vân Khởi sáng lên. Cậu vội kéo quần áo của Bùi Tử Du, ôm anh ngã xuống giường.
Trong căn phòng mờ tối, cửa sổ đón lấy tia nắng mặt trời. Ánh chiều tà nghiêng ngả chiếu vào phòng tạo thành bóng đen lớn, và khi ấy… hai người mới dừng lại.
Bùi Tử Du vốn muốn ôm cậu, nhưng Tần Vân Khởi cứ luôn không chịu phối hợp. Cánh tay cậu rời khỏi lưng anh, và rồi lại khoác lên người anh. Bùi Tử Du cũng làm theo, lặp lại động tác của cậu. Thế là dây dưa thoáng chốc, hai người không ai ôm ai mà ôm nhau chìm vào giấc mộng.
Bùi Tử Du không mệt, nhưng anh chẳng muốn rời khỏi giường nên cứ vờ như đang ngủ. Anh bỗng cảm thấy có cái đầu đang không ngừng cọ tới cọ lui bên mặt, chủ nhân nó còn bảo: “Tử Du, anh ngủ chưa?”
“Anh chưa ngủ, đúng không? Em thấy lông mi anh rung kìa.” Tần Vân Khởi thơm lên mặt, lên cằm, lên cổ và đến cả xương quai xanh của anh. “Bé à. Mình không làm tiệc đính hôn, được không?”
Bùi Tử Du mở bừng mắt và nhìn cậu chăm chú, con ngươi đen láy phản chiếu dáng vẻ lười biếng của Tần Vân Khởi. Anh hỏi: “Vì sao?”
“Kết hôn luôn, không được ư?” Tần Vân Khởi nhìn thoáng qua trong chăn bông, đoạn nhìn Bùi Tử Du. “Em chưa gửi thiệp mời. Mình đổi tiệc đính hôn thành kết hôn, không được sao?”
Hóa ra là vậy. Bùi Tử Du nhướng mày: “Được, em.” Anh nghe thấy chính mình thốt lên hai chữ ấy. Và anh cũng trông thấy khóe môi cong cong của Tần Vân Khởi. Hình như cậu nghĩ đến chuyện gì đó thú vị bèn cúi đầu bật cười. Cậu ngước mắt nhìn anh, nói đùa. “Có phải em nói gì, anh cũng đồng ý không?”
“Em có thể thử.”
Tần Vân Khởi đột nhiên vén chăn xuống giường, lấy bừa quần áo trong tủ mặc vào người. Dưới ánh đèn mờ ảo, cơ thể của một người đàn ông từ cúi sang đứng thẳng thực tình quyến rũ không sao tả nổi.
Bùi Tử Du nhìn đường cong hấp dẫn ấy mà cảm tưởng mình chẳng thể nằm nữa, thế là Tần Vân Khởi vừa quay đầu đã trông thấy anh ngồi dậy. Cậu vội chạy tới quỳ một gối bên mép giường, dém chăn cho anh: “Coi chừng cảm lạnh. Anh nằm một lát, đừng nhúc nhích. Em ra ngay.” Tần Vân Khởi sốt ruột đến mức hơi thở trở nên gấp gáp. Cậu ấn lên vai Bùi Tử Du, ý bảo anh nằm xuống.
Tần Vân Khởi bước vào phòng tắm. Nhưng phòng lớn đến nỗi anh chẳng thấy rõ bóng hình cậu.
Bùi Tử Du vẫn giữ động tác kéo chăn bông ra, suy nghĩ một hồi thì quyết định mặc áo vào nằm lại giường. Anh muốn xem thử Tần Vân Khởi định làm gì.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng tắm mở ra.
Anh quay đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt là bó hồng lớn đỏ rực được gói rất tinh xảo. Anh thoáng nhìn chàng trai đang ôm bó hoa chắn ngang mặt, bất giác thở nhẹ hơn. Anh siết chặt lòng bàn tay, nhìn Tần Vân Khởi chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm. Mọi thứ giống như thước phim quay chậm, cậu quỳ một gối bên mép giường rồi nhìn anh bằng ánh mắt nồng nàn yêu thương.
Dường như có cả ngàn câu từ ẩn trong đôi mắt màu hổ phách ấy.
Bùi Tử Du ngồi thẳng dậy, đoạn mấp máy môi. Anh bỗng trông thấy Tần Vân Khởi đang tìm thứ gì đó trên bộ quần áo xộc xệch, đành thôi lên tiếng. Và cuối cùng, cậu mở ra chiếc hộp màu xanh đậm hướng về phía anh.
Một chiếc nhẫn đứng lặng lẽ trong tấm nhung đen, như nguồn sáng bất diệt tại căn phòng ngủ tối tăm.
Hai người nhìn nhau thoáng chốc, chẳng một ai lên tiếng trước. Bầu không khí nghiêm túc, mọi thứ trước mắt như tấm kính vỡ vụn.
Tần Vân Khởi thận trọng tìm từng từ, cuối cùng nói được ba chữ: “Lấy em nhé.”
Lời cầu hôn quen thuộc. Bùi Tử Du chớp mắt, cảm tưởng mình đã trở về lần đầu tiên khi hai người gặp nhau. Dưới ánh đèn sáng trưng của nhà hàng, một bó hồng đỏ cùng một người đàn ông mới gặp mặt chẳng bao lâu, và lẫn trong ánh nhìn nóng rực là vẻ căng thẳng chẳng thể giấu nổi.
Bùi Tử Du mỉm cười dịu dàng: “Em đổi một câu khác không được à?”
Tần Vân Khởi nín thinh, trên mặt không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào nhưng đầu óc đã căng thẳng đến mức trống rỗng. Trái tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, cậu không thể nghĩ ra điều gì cả. Cậu chỉ có thể đổi hướng, và giọng thì đã khàn khàn: “Cưới em đi.”
“Được nhé.” Bùi Tử Du cười khẽ nhận lấy bó hồng, đoạn đưa tay trái ra một cách tự nhiên. Anh nhìn Tần Vân Khởi đặt hộp nhung xuống, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn và nâng cổ tay anh. Cậu bỗng ngước mắt lên. Bùi Tử Du nhìn nhẫn trong tay Tần Vân Khởi, rồi nhìn vào mắt cậu. Vì thế Tần Vân Khởi nhận được sự đồng ý, chậm rãi mang vào tay anh.
Đôi mắt chất chứa một tình yêu nặng trĩu. Chúng nói rằng —— Em trân trọng anh, Tử Du à.
Bùi Tử Du giữ lòng bàn tay cậu hướng xuống, kéo mạnh về phía mình. Chàng trai quỳ trên người anh, đôi mắt hai người chỉ phản chiếu bóng hình lẫn nhau. Anh nâng mặt cậu lên, đặt chiếc hôn xuống đôi môi đỏ ấy.
Đây là một cảm giác quá đỗi kỳ diệu. Nó không giống ngọn núi lửa phun trào của mối tình đầu nồng nhiệt, mà nó hệt như niềm hạnh phúc của một dòng suối trong chảy suốt đời người.
Và bạn biết rằng, quãng đời còn lại của mình dành hết cho người ấy.
Hơn nữa, bạn còn không ngừng mong đợi viễn ảnh sống chung giữa hai người.
Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.