Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng

Chương 123: Tiêu Tiêu (16)




Đêm đã khuya, Phó Quân Tiêu nằm trên giường, cố gắng hít thở thật nhẹ, giả vờ ngủ.
Cậu nằm một tư thế gần một tiếng, không dám cử động, vì sợ làm kinh động Hạ Nam Ngộ đang nằm sau lưng cậu.
Chiếc giường này rộng tới hơn hai mét, đủ cho hai người ngủ.
Hạ Nam Ngộ nằm ở phía bên kia, đắp một chiếc chăn khác, trong đêm yên tĩnh, không hề có chút cảm giác tồn tại nào.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại quá mức chột dạ, toàn thân căng cứng, cảm giác hơi thở của Hạ Nam Ngộ vây chặt lấy cậu, như thể bị ôm vào lòng.
Phó Quân Tiêu không hề buồn ngủ, mắt mở to nhìn vào một góc sàn nhà, vô thức nắm chặt chăn, trước mắt hiện ra cảnh tượng trước khi ngủ.
Ngoại hình của Hạ Nam Ngộ rất hợp gu của cậu, vẻ mặt lại khiến cậu vô cùng đau lòng, lúc đó đầu óc cậu nóng lên, trực tiếp hôn anh.
Lúc đó, não cậu trống rỗng, cho đến khi chóp mũi vờn quanh hơi thở của Hạ Nam Ngộ, cảm giác xúc giác trên môi ngày càng rõ ràng, bên tai bỗng ù một tiếng, cậu mới tỉnh táo lại.
Cậu theo bản năng muốn rút lui, nhưng Hạ Nam Ngộ đã giữ chặt lấy gáy cậu, lại đè lên.
Hạ Nam Ngộ trông có vẻ lạnh lùng, đôi môi cũng rất mỏng, nhưng cảm giác xúc giác lại mềm mại ngoài dự đoán, hơi thở nóng bỏng, không ngừng xâm nhập vào cơ thể cậu.
Lúc đó Phó Quân Tiêu hoảng sợ đến quên cả phản kháng, thụ động đón nhận, còn đắm chìm vào đó.
Khi hai người tách ra, đều thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.
Môi Phó Quân Tiêu đọng một lớp nước trong suốt, môi dưới của Hạ Nam Ngộ đỏ như sắp nhỏ máu, vô tình bị răng Phó Quân Tiêu cắn phải.
Cả hai đều không có kinh nghiệm hôn, đều dùng hết sức, không những không biết hít thở mà ngay cả môi cũng bị cọ xát đến bỏng rát.
Nếu không phải vì ngạt thở, khiến hai người đầu óc choáng váng, tay chân vô lực, thì có lẽ họ còn hôn tiếp.
Đầu óc Phó Quân Tiêu căng thẳng đến nổ tung, tâm trạng rối bời, sau khi tách ra, cậu không dám ngẩng đầu nhìn Hạ Nam Ngộ.
Hạ Nam Ngộ cũng không lên tiếng nữa, để lại cho Phó Quân Tiêu đủ không gian.
Tất nhiên, anh cũng không trở về ký túc xá trong mưa, mà chọn ở lại.
Hai người nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng ở giữa lại cách ra một khoảng trống rất lớn, giống như mối quan hệ của bọn họ.
Nếu như đổi lại là trước đây, Phó Quân Tiêu có lẽ sẽ vô tư trò chuyện với Hạ Nam Ngộ một lúc rồi mới chìm vào giấc ngủ, nhưng bây giờ, cậu lại cứng đơ toàn thân nằm sát vào mép giường, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng.
Thực ra Phó Quân Tiêu không hối hận, nhưng cậu cũng không chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Quá nhanh rồi.
Thật sự quá nhanh rồi.
Sau khi cậu bị thương, thời gian chỉ mới trôi qua một tuần, trong khoảng thời gian đó còn xen kẽ quá nhiều chuyện, cậu không có thời gian tĩnh tâm, sắp xếp lại tâm trạng.
Nói đúng hơn là cậu đang theo bản năng trốn tránh.
Khi tắm, cậu ở một mình trong không gian đó, cuối cùng cũng miễn cưỡng sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng chưa kịp đưa ra câu trả lời thì cậu đã không kìm chế được cơ thể, cưỡng ép vượt qua ranh giới đó.
Phó Quân Tiêu hiểu rõ Hạ Nam Ngộ rất đặc biệt đối với cậu, cậu không thể coi Hạ Nam Ngộ như bạn bè nữa.
Nhưng cậu không chắc mình rung động hay thích Hạ Nam Ngộ.
Trong khi đó, cậu có thể cảm nhận được Hạ Nam Ngộ thích cậu, nói chính xác hơn là tình yêu.
Cảm xúc của hai người đang ở giai đoạn khác nhau, Phó Quân Tiêu cũng không chắc sự rung động của cậu là nhất thời bốc đồng hay là sự khởi đầu của tình yêu.
Cậu vô cùng trân trọng tình cảm này của Hạ Nam Ngộ, vì vậy cậu muốn đợi đến khi sắp xếp ổn thỏa cảm xúc của mình rồi mới trả lời Hạ Nam Ngộ.
Lúc đó cậu nghĩ như vậy, nhưng lại phát hiện mình không thể bình tĩnh lại.
Chỉ cần Hạ Nam Ngộ ở bên cạnh, nhịp tim cậu sẽ không tự chủ được mà tăng tốc, ánh mắt vô thức dõi theo bóng dáng Hạ Nam Ngộ, nhưng ngay khi sắp chạm mắt, cậu lại hoảng hốt dời mắt đi.
Lý trí một lần nữa thua bản năng, não không thể đưa ra câu trả lời cho cậu, nhưng tiếng nói trong tim lại vô cùng rõ ràng.
Phó Quân Tiêu cảm thấy toàn thân máu như sôi trào, tiếng tim đập nhanh như tiếng trống, từng nhịp từng nhịp đập vào màng nhĩ.
Cậu rất khó diễn tả tâm trạng đó, lập tức quay người, nói rõ với Hạ Nam Ngộ, nhưng lại phát hiện mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ đã khuya rồi, Hạ Nam Ngộ có lẽ đã ngủ say.
Không còn cách nào khác, Phó Quân Tiêu đành phải tiếp tục kiên nhẫn, muốn đợi đến khi trời sáng thì nói rõ với Hạ Nam Ngộ ngay.
Những năm qua, Phó Quân Tiêu đã trải qua quá nhiều chuyện, mài giũa tâm trí, nhưng về mặt tình cảm thì lại không có kinh nghiệm gì, giờ đây khi lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, cậu như trở về thời thơ ấu, sau khi có được món đồ chơi yêu thích thì vui mừng đến mức buổi tối không ngủ được.
Thật quá trẻ con.
Trong lòng Phó Quân Tiêu khinh thường bản thân.
Ít nhất thì bề ngoài vẫn có thể lý trí và chín chắn hơn một chút, nhưng ngay cả sự bình tĩnh tối thiểu cậu cũng không làm được.
Phó Quân Tiêu hít một hơi thật sâu, ép mình nhắm mắt lại, như vậy ngày mai cậu mới có thể lấy trạng thái tốt nhất để bày tỏ tâm ý với Hạ Nam Ngộ.
Vết thương của Phó Quân Tiêu vẫn chưa lành, mặc dù tinh thần phấn chấn, nhưng cơ thể đã rất mệt mỏi.
Cơ thể đã chìm vào giấc ngủ, nhưng não vẫn không nghỉ ngơi, trong đầu liên tục hiện lên những đoạn hồi tưởng về cậu và Hạ Nam Ngộ, còn tưởng tượng ra cảnh cậu tỏ tình với Hạ Nam Ngộ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, màn đêm dần tan đi, ánh bình minh len lỏi qua khe hở của rèm cửa, dịu dàng rọi lên làn da trần của Phó Quân Tiêu.
Đôi mắt cảm nhận được ánh sáng, ý thức của Phó Quân Tiêu đấu tranh rất lâu mới dần tỉnh lại.
Cậu từ từ mở mắt ra, mắt nhắm nghiền nhìn lên trần nhà, lúc này mới nhận ra mình đang ở đâu.
Phó Quân Tiêu nhớ đến chuyện quan trọng đó, lập tức phấn khích, cũng không còn quan tâm đến đau lưng nữa, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, nhìn sang phía bên kia.
Điều khiến cậu bất ngờ là Hạ Nam Ngộ không nằm bên cạnh cậu.
Bây giờ mới năm giờ rưỡi sáng, sao Hạ Nam Ngộ lại dậy sớm như vậy?
Phó Quân Tiêu vô thức vén chăn lên, phát hiện bên giường của Hạ Nam Ngộ rất phẳng phiu, sờ vào không thấy chút hơi ấm nào.
Rõ ràng, Hạ Nam Ngộ đã đi lâu rồi.
Phó Quân Tiêu không kìm được cau mày, lòng như bị đè một cục đá, cảm giác ngột ngạt ập đến, gần như không thở được.
Phó Quân Tiêu không do dự, trực tiếp xuống giường, quên cả đi dép, lập tức đi quanh phòng một vòng, còn nhìn vào phòng vệ sinh, nhưng không thấy bóng dáng Hạ Nam Ngộ đâu.
Hạ Nam Ngộ sinh hoạt điều độ, nhưng chưa từng dậy lúc năm giờ rưỡi.
Phó Quân Tiêu đứng ở cửa, chỉ nhìn thấy đôi giày của chính mình.
Cậu sững sờ vài giây, ánh sáng trong mắt dần tối lại, lưng dựa vào tường, ngay cả sức nhấc đầu cũng không còn.
Phó Quân Tiêu sinh ra đã có nhiều cảm xúc hơn người khác, vì vậy cậu mới có thể trở thành một mặt trời nhỏ, không ngừng tỏa sáng.
Cậu hiếm khi cảm thấy thất bại và mất mát, nhưng bây giờ cậu thấy mệt mỏi đến mức hơi thở cũng chậm lại, cảm thấy một nơi nào đó trong tim mình bị khoét rỗng, tạo thành một khoảng trống.
Khi gió thổi qua, cái lạnh gần như đóng băng máu của cậu, tiếng gió rít lên như tiếng khóc.
Phó Quân Tiêu dùng tay chống vào ngực, hít một hơi thật sâu, cảm giác chua xót mới dần tan biến.
Phó Quân Tiêu muốn gọi điện cho Hạ Nam Ngộ, hỏi anh ấy bây giờ ở đâu, nhưng cơ thể không nhúc nhích được, vẫn đứng sau cửa.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, Phó Quân Tiêu cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về chiếc điện thoại để trên giường.
Đúng lúc cậu định bước tới thì nghe thấy tiếng ma sát nhỏ, cánh cửa đột nhiên được mở từ bên ngoài ra.
Phó Quân Tiêu không kịp phản ứng, đôi mắt mở to nhìn cánh cửa đang tiến gần.
Nếu thực sự đập vào, thì gương mặt đẹp trai này của cậu sẽ không giữ được, sự nghiệp cũng kết thúc tại đây.
May mà người đẩy cửa đã nhận ra vấn đề, kịp thời dừng tay lại.
Hạ Nam Ngộ bước chân khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Phó Quân Tiêu, giọng điệu khó hiểu: "Sao em lại ở đây?"
Phó Quân Tiêu vừa nãy quên thở, bây giờ mới hoàn hồn, ánh mắt từ từ chuyển sang gương mặt Hạ Nam Ngộ: "Anh đi đâu thế? Em tìm anh khắp nơi mà không thấy!"
Vừa nói ra, Phó Quân Tiêu mới phát hiện giọng nói của mình đầy ấm ức, âm cuối mơ hồ, gần như sắp khóc.
......
Phó Quân Tiêu không dám tin đó là giọng nói của mình, vành tai đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng bây giờ che miệng lại rõ ràng là quá muộn.
May mà Hạ Nam Ngộ luôn quan tâm cậu, không bắt bẻ điều này, chỉ hơi cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt: "Xin lỗi, thấy em vẫn đang ngủ, nên anh không nói với em".
"Anh đi đâu thế?" Phó Quân Tiêu tiếp tục hỏi.
Hạ Nam Ngộ dừng lại một chút mới nói: "Không có gì, chỉ đi ra ngoài dạo một chút".
Rạng sáng năm giờ rưỡi, đi lang thang vô định bên ngoài, rõ ràng là không bình thường.
Mặc dù Hạ Nam Ngộ đã cố gắng che giấu, nhưng Phó Quân Tiêu vẫn cảm nhận được cảm xúc của anh.
Hạ Nam Ngộ như thể bị thương rất nặng, anh hơi sạch sẽ và bị chứng ám ảnh cưỡng chế, luôn rất để ý đến hình tượng của mình, nhưng bây giờ tóc tai bù xù, mắt còn có tơ máu.
Phó Quân Tiêu đột nhiên nhận ra điều gì đó, giọng nói ngạc nhiên hơi run: "Anh không ngủ cả đêm sao?"
Hạ Nam Ngộ không trả lời, nhưng thái độ của anh đã cho câu trả lời.
Phó Quân Tiêu cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau nhói.
"Sao anh không ngủ, có phải vì em ở bên cạnh, anh cảm thấy không thoải mái không?" Phó Quân Tiêu không quan tâm đến những chuyện khác, kéo Hạ Nam Ngộ đang lạnh run đi vào phòng, ấn anh lên giường.
"Anh mau đi ngủ đi", nói rồi, Phó Quân Tiêu định kéo chăn, nhưng cổ tay lại bị Hạ Nam Ngộ nắm lấy.
Phó Quân Tiêu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Nam Ngộ.
Ánh mắt Hạ Nam Ngộ nhìn cậu thật nghiêm túc và tập trung, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến Phó Quân Tiêu cảm thấy mình được trân trọng.
“Anb có chuyện muốn nói với em", vẻ mặt Hạ Nam Ngộ bình tĩnh, nhưng chỉ có anh biết mình đang hoảng loạn đến mức nào.
Phó Quân Tiêu vốn không dám đối mặt với Hạ Nam Ngộ, trong lòng bối rối, nhưng bây giờ nhìn Hạ Nam Ngộ, trái tim cậu lại bình tĩnh lại.
Cậu gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em cũng có chuyện muốn nói với anh".
Nghe thấy lời này, Hạ Nam Ngộ nới lỏng tay một chút, cổ tay Phó Quân Tiêu trượt xuống, nhưng anh nhanh chóng nắm lại, như thể đã hạ quyết tâm.
“Anh nói trước", Hạ Nam Ngộ nhắm mắt lại, dâng tặng tất cả của mình cho Phó Quân Tiêu, bộc lộ tất cả sự mềm yếu, không hề phòng bị.
Một câu nói, một ánh mắt của Phó Quân Tiêu có thể khiến anh bị thương đến không còn gì, nhưng Hạ Nam Ngộ không hề lùi bước, cho dù Hạ Nam Ngộ ban cho anh thuốc độc hay lưỡi dao, anh cũng cam tâm tình nguyện.
“Anh thích em, em có thể cho anh một cơ hội không?"
Phó Quân Tiêu không ngờ Hạ Nam Ngộ lại trực tiếp như vậy, câu nói này trực tiếp khiến cậu sửng sốt, theo bản năng kêu lên một tiếng, đồng tử co lại, cứ nhìn chằm chằm Hạ Nam Ngộ như vậy, đầu óc trống rỗng, quên cả phản ứng.
Đối với Hạ Nam Ngộ mà nói, phản ứng này là tốt nhất, anh từ từ buông cổ tay Phó Quân Tiêu ra, giọng nói nhẹ như gió: “Anh biết rất đột ngột, nhưng đây là suy nghĩ thực tế nhất của anh lúc này, hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, chúng ta ở bên nhau một thời gian, nếu em cảm thấy không phù hợp, chúng ta sẽ chia tay".
Phó Quân Tiêu cảm thấy lời nói này rất quen thuộc, trong lòng như sôi trào, lời nói trực tiếp bật ra khỏi cổ họng, vội vàng đến mức sắp nói lắp: “Em, em cũng có chuyện muốn nói với anh".
Dưới ánh mắt của Hạ Nam Ngộ, Phó Quân Tiêu há miệng, nhưng lại bị mắc kẹt.
"……"
Những gì cậu muốn nói có vẻ giống với Hạ Nam Ngộ...
Phó Quân Tiêu không muốn giống như máy phát lại lặp lại một lần nữa, vội vàng há miệng rồi lại ngậm miệng, mồ hôi cũng túa ra, nhưng lúc này đầu óc cậu lại ngừng hoạt động, không nói ra được lời lãng mạn nào.
Nhưng cậu lại vội vàng muốn bày tỏ tâm tư của mình, da đầu tê dại, cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ khô khốc, "Tương tự".
Hạ Nam Ngộ rõ ràng đã ngây người.
Phó Quân Tiêu vừa dứt lời đã biết mình đã làm hỏng mọi chuyện, trong lòng hối hận, nhưng không muốn trốn tránh nữa, mặt đỏ bừng, cẩn thận nhìn Hạ Nam Ngộ, chờ phản ứng của anh.
Hạ Nam Ngộ cười.
Phó Quân Tiêu ngẩn người mẫy giây, khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy như tất cả những bông hoa trên thế giới đều nở rộ, thậm chí cậu còn nghe thấy âm thanh tuyệt vời khi những bông hoa nở rộ.
Nơi trống rỗng trong tim cậu đã được lấp đầy, sự u uất và mất mát trước đó đã tan biến, toàn bộ con người tràn đầy sức sống, như thể từng tế bào đều đang nhảy nhót vui vẻ.
Phó Quân Tiêu sờ môi, nhận ra mình đang cười.
Nhưng cậu không cần soi gương, cũng biết dáng vẻ của mình lúc này chắc chắn rất tệ, còn ngốc nghếch nữa.
Phó Quân Tiêu có điều kiện bẩm sinh quá tốt, cho dù cậu có giày vò thế nào, cũng rất khó để trở nên xấu xí, vì vậy cậu chưa bao giờ quá chú ý đến hình tượng của mình, nhưng lúc này, Phó Quân Tiêu lại muốn lao vào tiệm tạo mẫu đắt nhất, tạo kiểu thật đẹp, chải tóc bằng keo xịt tóc, mặc trang phục còn trang trọng hơn cả đi thảm đỏ.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Phó Quân Tiêu cảm thấy mình không thể im lặng như vậy nữa, liền nhỏ giọng nói: "Anh có muốn ngủ thêm một lát không?"
Hạ Nam Ngộ vẫn nhìn cậu, bật cười.
Phó Quân Tiêu không hiểu câu nói này có gì buồn cười, liền ngây người tại chỗ.
Hạ Nam Ngộ nắm lấy cổ tay Phó Quân Tiêu, tay liên tục trượt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay, những ngón tay thon dài len vào giữa các kẽ ngón tay, đan chặt mười ngón tay với Phó Quân Tiêu.
Lòng bàn tay áp chặt vào nhau, như thể không còn chuyện gì có thể khiến họ chia lìa.
Phó Quân Tiêu cảm nhận được hành động của Hạ Nam Ngộ, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên bề ngoài, ho nhẹ vài tiếng, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại để lộ vành tai đỏ ửng trước mắt Hạ Nam Ngộ.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ, Phó Quân Tiêu không có tâm trạng để ngắm nhìn, trong lòng rối bời.
Ngay lúc này, cậu cảm thấy vành tai mình bị ai đó véo.
Phó Quân Tiêu khá nhạy cảm, cơ thể không kiểm soát được mà run lên, suýt nữa nhảy dựng lên như một chú thỏ.
Hạ Nam Ngộ cũng không ngờ phản ứng của Phó Quân Tiêu lại lớn như vậy, vội vàng thu tay lại: "Xin lỗi, anh nhất thời không kiềm chế được, không cố ý".
Phó Quân Tiêu khựng lại, không quay đầu nhìn Hạ Nam Ngộ, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.
Vài giây sau, cậu mím môi, nhanh chóng quay đầu lại, liếc Hạ Nam Ngộ một cái, rồi lập tức cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói thêm: "Không sao, có thể sờ".
Hạ Nam Ngộ lần đầu tiên cảm nhận được "dễ thương" một cách chân thực và trực quan như vậy, trái tim gần như mềm nhũn như nước, tay cũng ngứa ngáy dữ dội.
Nhưng anh không sờ vành tai Phó Quân Tiêu nữa, chỉ nói: "Bữa sáng của khách sạn đã bắt đầu phục vụ rồi, em có đói không?"
Phó Quân Tiêu khẽ gật đầu.
Hạ Nam Ngộ hành động rất tự nhiên, toát lên sự thân mật chỉ có ở những người yêu nhau, anh véo nhẹ ngón tay Phó Quân Tiêu, cười nói: "Vậy em đợi ở đây một lát, anh đi lấy bữa sáng cho em".
Phó Quân Tiêu ngơ ngác gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng Hạ Nam Ngộ, nhìn anh bước ra khỏi cửa phòng.
Nhà hàng ở tầng một của khách sạn, còn tầng họ ở là tầng chín, đi lấy bữa sáng mất ít nhất mười phút, nhưng Phó Quân Tiêu lại cảm thấy như chỉ trong một hơi thở.
Chớp mắt, Hạ Nam Ngộ đã quay lại.
Hạ Nam Ngộ đã thức trắng cả đêm, còn Phó Quân Tiêu mặc dù đã ngủ, nhưng dòng suy nghĩ hỗn loạn cũng tiêu hao rất nhiều sức lực và tinh thần.
Khi tâm trạng tốt, mọi người cũng sẽ ăn nhiều hơn, Phó Quân Tiêu lúc này đã thả lỏng, một hơi ăn hết hai xửng há cảo.
Ăn xong thì đã gần bảy giờ.
Tiết đầu tiên buổi sáng của Phó Quân Tiêu có tiết học, hai người không nán lại trong phòng quá lâu, trực tiếp ra ngoài.
Mặc dù mối quan hệ của họ đã có sự thay đổi về bản chất, nhưng cách họ ở bên nhau vẫn gần như trước đây.
Hạ Nam Ngộ đưa Phó Quân Tiêu đến cửa lớp học, nói: "Anh tự học ở lớp bên cạnh, tan học anh sẽ đến tìm em".
Phó Quân Tiêu gật đầu, nhìn Hạ Nam Ngộ, vừa định mở miệng thì bị người khác cắt ngang.
Lớp trưởng nhìn thấy bóng dáng Phó Quân Tiêu, đôi mắt sáng lên, lập tức bước nhanh đến, phấn khích nói: "Quân Tiêu, sức khỏe của cậu đã tốt rồi sao? Sau khi chúng tôi nhận được tin, chúng tôi muốn đến bệnh viện thăm cậu, nhưng trên mạng có quá nhiều người chú ý đến cậu, tôi sợ rằng nếu đi thăm cậu sẽ vô tình làm lộ tin tức, gây rắc rối cho cậu. Vì vậy, chúng tôi mới không cho các bạn cùng lớp đi, bây giờ cậu cảm thấy khỏe hơn một chút rồi chứ, ngồi học trong thời gian dài, cậu chắc chắn có thể chứ?"
Lớp trưởng nói một tràng rất nhiều, Phó Quân Tiêu không biết nên trả lời câu hỏi nào.
"Thật ra tôi không bị thương nặng lắm, đã khỏe nhiều rồi, chỉ cần điều chỉnh tư thế ngồi là sẽ không bị mệt khi học".
Lớp trưởng và các bạn cùng lớp khác gật đầu, lúc này họ mới nhận ra rằng đã bỏ qua Hạ Nam Ngộ ở bên cạnh, vội vàng quay đầu lại chào anh.
Phó Quân Tiêu lập tức căng thẳng, ngồi thẳng người.
Mối quan hệ giữa cậu và Hạ Nam Ngộ đã thay đổi.
Bây giờ họ là người yêu, nếu bị lớp trưởng và những người khác phát hiện ra thì phải làm sao?
Ai ngờ lớp trưởng còn tỏ ra tự nhiên hơn cả họ, nói: "Học trưởng chăm sóc Quân Tiêu nhiều ngày như vậy, đúng là hình mẫu của người bạn cùng phòng tốt thời đại này, hy vọng bạn cùng phòng của tôi có thể học hỏi anh".
Hạ Nam Ngộ vô cùng bình tĩnh, cười gật đầu, coi đó là một câu nói đùa.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại cảm thấy có ý tứ khác, toàn thân không được tự nhiên, cẩn thận quan sát vẻ mặt của lớp trưởng, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Hạ Nam Ngộ hiểu tâm trạng của Phó Quân Tiêu, không ở lại lâu, trực tiếp đến lớp học bên cạnh.
Phó Quân Tiêu đã một tuần không đến lớp, bây giờ xuất hiện trong lớp học, được các bạn cùng lớp và thầy cô hỏi thăm, sau đó mới bắt đầu vào học.
Thời gian hai tiếng trôi qua trong nháy mắt, Phó Quân Tiêu nhớ đến Hạ Nam Ngộ đang tự học ở lớp học bên cạnh, lập tức đeo khẩu trang, đi ra khỏi lớp học.
Không ngờ Hạ Nam Ngộ đã đợi cậu ở cửa.
Vừa nhìn thấy Hạ Nam Ngộ, Phó Quân Tiêu đã không kìm được cười, hỏi: "Anh đợi lâu chưa?"
"Không, anh cũng mới ra thôi".
Trong tòa nhà giảng dạy có hơi đông người, Phó Quân Tiêu kéo vành mũ xuống, đứng ở phía trong Hạ Nam Ngộ, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, "Bây giờ chúng ta về khách sạn sao?"
Hạ Nam Ngộ quay đầu nhìn cậu chằm chằm trong năm sáu giây, vẻ mặt phức tạp, Phó Quân Tiêu không hiểu.
"Có thể về ký túc xá không?" Hạ Nam Ngộ hỏi.
Phó Quân Tiêu không nghĩ nhiều, cho rằng Hạ Nam Ngộ muốn về ký túc xá lấy đồ, liền gật đầu.
Bây giờ đang là giờ tan học, sinh viên từ các tòa nhà giảng dạy khác nhau đi ra, trong khuôn viên trường đông nghịt người.
Phó Quân Tiêu đi sát vào mép tường, đi theo sau Hạ Nam Ngộ, rất nhanh đã rẽ qua nhà ăn.
Ký túc xá của họ khá xa, sinh viên đã ít đi nhiều, nhưng trên đường vẫn có hai ba người.
Lúc này Phó Quân Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu định nói chuyện với Hạ Nam Ngộ, nhưng Hạ Nam Ngộ vẫn cúi đầu, đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.
Phó Quân Tiêu nhìn theo ánh mắt của Hạ Nam Ngộ, thấy tay mình.
Phó Quân Tiêu khó hiểu giơ tay lên, thấy trên tay không có gì, khi ngẩng đầu nhìn lại Hạ Nam Ngộ, thì Hạ Nam Ngộ đã thu hồi ánh mắt.
Trong ký túc xá rất yên tĩnh, hai người nhanh chóng đi qua hành lang, đứng trước cửa ký túc xá.
Hạ Nam Ngộ lấy chìa khóa ra, mở cửa ký túc xá, Phó Quân Tiêu không phòng bị gì đi theo vào.
Cậu vừa đứng ở cửa, đã nghe thấy tiếng "cạch" sau lưng, ánh nắng chiếu vào từ hành lang bị cánh cửa che khuất.
Hạ Nam Ngộ đóng cửa quá nhanh rồi.
Trong lòng Phó Quân Tiêu dâng lên một tia nghi hoặc, cậu còn chưa kịp hỏi, thì cảm thấy vai mình bị nắm lấy.
Câuu theo lực đạo, lùi lại hai bước, lưng đụng vào cánh cửa, chỉ trong vài nhịp thở, cậu đã bị Hạ Nam Ngộ nhốt ở phía trước.
Hạ Nam Ngộ vẫn nhớ cậu bị thương, một tay đỡ vai Phó Quân Tiêu, tay còn lại ôm lấy eo cậu, giúp cậu chống đỡ cơ thể, như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã nhỏ, bây giờ lại ôm eo, cơ thể khít chặt vào nhau. Qua lớp vải mỏng, Phó Quân Tiêu đều cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người Hạ Nam Ngộ.
Đầu óc lập tức đơ ra.
Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, Phó Quân Tiêu có thể nhìn rõ từng sợi lông mi rõ ràng của Hạ Nam Ngộ, Hạ Nam Ngộ thì thầm bên tai cậu, hơi thở nóng bỏng quấn quanh tai, ngứa ngáy từng sợi, như bị điện giật, nửa người đều mềm nhũn.
"Được không?" Giọng Hạ Nam Ngộ trầm ấm đầy từ tính, mang theo một sự dụ hoặc khó tả.
Phó Quân Tiêu ngơ ngác nhìn đôi mắt đen láy của Hạ Nam Ngộ, lúc này mới chậm chạp nhận ra ý trong lời nói, theo bản năng gật đầu.
Hơi thở của cậu ngay lập tức bị cướp đi.
So với sự vụng về tối qua, sự tiến bộ của Hạ Nam Ngộ nhanh chóng vượt bậc còn Phó Quân Tiêu vẫn giậm chân tại chỗ, đương nhiên quyền chủ động bị Hạ Nam Ngộ giành mất.
Hạ Nam Ngộ như con sói đói đã lâu ngày không được ăn, động tác vô cùng vội vàng thô bạo, hơi thở không ngừng xâm nhập vào cơ thể Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu toàn thân nóng bừng, đầu óc trống rỗng, trong lúc mơ hồ, cậu suýt nữa tưởng rằng Hạ Nam Ngộ muốn nuốt chửng cậu vào bụng.
Cậu vẫn không biết cách hít thở, sự ngạt thở khiến trước mắt tối đen, lúc này cậu mới đẩy vai Hạ Nam Ngộ, giãy giụa nhẹ.
Hạ Nam Ngộ lúc này mới buông cậu ra.
Phó Quân Tiêu dựa vào vai Hạ Nam Ngộ, há miệng thở, không khí trong lành ùa vào, cảm giác chóng mặt lúc này mới từ từ biến mất.
Phó Quân Tiêu vừa mới bình tĩnh lại, Hạ Nam Ngộ đã lại tiến lên.
Đợi đến khi hai người họ rời khỏi ký túc xá, đã hơn một tiếng trôi qua.
Hạ Nam Ngộ không kiểm soát được lực đạo, khiến môi Phó Quân Tiêu nóng rát, không dám chạm vào, có lẽ đã sưng hết rồi.
Phó Quân Tiêu bước ra khỏi ký túc xá, phơi nắng rất lâu, lúc này mới chậm chạp nhận ra rằng cậu và Hạ Nam Ngộ trở về ký túc xá, chẳng làm được việc chính nào.
Chẳng lẽ Hạ Nam Ngộ đưa cậu về ký túc xá, chỉ để…??!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.