Phó Quân Tiêu nhìn chằm chằm Hạ Nam Ngộ, đưa tay ra.
Đầu ngón tay chạm vào một vùng ấm áp, còn có kết cấu mịn màng.
Là Hạ Nam Ngộ.
Phó Quân Tiêu không thể tiêu hóa sự thật này ngay lập tức, mắt không dám chớp, sợ Hạ Nam Ngộ biến mất trước mặt cậu.
Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi Hạ Nam Ngộ:
Sao lại về sớm thế này?
Có chuyện gì xảy ra không?
Đến sân bóng rổ từ khi nào?
Nhưng Phó Quân Tiêu mở miệng, lại không thể nói ra lời nào, chỉ thống khổ hít một hơi lạnh.
Lần ngã này không nhẹ, trán Phó Quân Tiêu toát mồ hôi lạnh, trước mắt một màu trắng xóa.
Mãi đến hai ba giây sau, tầm nhìn mới dần trở nên rõ ràng.
Cậu cảm thấy hai luồng sức nóng nắm lấy cánh tay mình, sau lưng dựa vào lồng ngực rắn chắc, cậu dứt khoát đè nặng lên, không cần duy trì tư thế ban đầu, cơ bắp thả lỏng, không còn đau như vừa rồi.
"Cậu không sao chứ?" Bên tai là giọng nói của Hạ Nam Ngộ, đuôi âm hơi run rẩy, như đang sợ hãi và lo lắng.
Phó Quân Tiêu muốn cười với Hạ Nam Ngộ, bảo anh đừng lo lắng, ai ngờ cậu chưa kịp mở miệng, trước mắt đã phủ một bóng đen.
Thủ phạm đi tới, trong mắt lộ vẻ hoảng loạn, nhưng không hề có chút hối hận nào, nhìn Phó Quân Tiêu từ trên cao xuống, không xin lỗi, mà thanh minh cho mình: "Tôi không cố ý, tôi không kiềm chế được sức lực, vô tình đâm vào, ai mà biết Phó Quân Tiêu đang nhảy trên không, đâm một cái là ngã, không thể đổ hết lên đầu tôi được."
Nghe vậy, Hạ Nam Ngộ còn chưa kịp mở miệng, các cầu thủ khác đã không kìm được cơn giận.
"Nói bậy, cậu đứng ngay trước mặt Quân Tiêu, căn bản không cần chạy đà, sao có thể không kiềm chế được sức lực!"
"Cậu nói cái dell gì vậy, chẳng lẽ còn trách Quân Tiêu không chịu được bị đâm, đổ hết tội lên đầu cậu ấy sao?!"
"Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi, từ đầu trận đấu, cậu đã nhắm vào Quân Tiêu, nhưng trọng tài không thổi còi, chúng tôi đều nhịn cậu, cậu không hề hối hận, còn thấy mình rất oan ức sao?!"
"Tôi, tôi..." Chàng trai cao to bị chặn họng, trán lấm tấm mồ hôi, lộ vẻ chột dạ, anh ta vội liếc nhìn khán đài, không biết bị kích thích gì, quay đầu lại, đúng lý hợp tình mà nói: "Nếu trọng tài cho rằng tôi phạm quy, tôi nhận, nhưng Phó Quân Tiêu này là tên mặt trắng yếu đuối, cơ thể yếu như vậy, giả vờ một chút là ngã, không thể đổ lên đầu tôi được!"
Nói xong, tầm mắt anh ta chuyển sang Phó Quân Tiêu, khóe miệng giật giật, giọng điệu đầy ghét bỏ và thù địch: "Tôi ghét nhất loại người như cậu, dựa vào mặt đẹp trai, được nhiều người thích như vậy! Da trắng như vậy, lông mi dài như vậy, giống con gái vậy, suốt ngày trên màn hình tạo dáng, chỉ thiếu mỗi việc vểnh mông lên, bây giờ chỉ bị thương một chút, đã tỏ ra khoa trương như vậy, chẳng giống đàn ông chút nào..."
Chàng trai còn chưa nói hết lời, cảm thấy trước mắt hoa lên, một khuôn mặt lạnh lùng nhưng tức giận phóng to trước mắt.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy một luồng sức mạnh đập mạnh vào mặt, cảnh tượng trước mắt đảo ngược, cảm giác đau đớn ập đến muộn màng.
Không ai ngờ Hạ Nam Ngộ lại đột nhiên ra tay.
Chàng trai cao to vừa rồi còn vênh váo tự đắc, chỉ trích Phó Quân Tiêu từ trên cao xuống, giờ lại bị Hạ Nam Ngộ đấm ngã xuống đất, lưng đập mạnh xuống mặt đất.
Tiếng động nặng nề khiến người ta đau răng, chàng trai đau đến nhăn nhó cả mặt, ôm lấy cánh tay, không ngừng rên rỉ, chỉ thiếu mỗi việc lăn ra đất.
Vừa rồi anh ta còn ghét Phó Quân Tiêu không chịu được đau, không giống đàn ông, mà bây giờ phản ứng của anh ta còn khoa trương hơn Phó Quân Tiêu.
Biến cố xảy ra quá nhanh, những người chứng kiến đều kinh hô một tiếng, còn những người đứng trên sân bóng rổ đều ngây người, ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào Hạ Nam Ngộ.
Trong ấn tượng của mọi người, đầu óc Hạ Nam Ngộ bình tĩnh, có phần trưởng thành hơn so với tuổi, anh vẫn luôn giải quyết vấn đề một cách lý trí, không giống người sẽ sử dụng bạo lực.
Nhưng Hạ Nam Ngộ lại là người ra tay đầu tiên, còn tàn nhẫn hơn cả những gì họ tưởng tượng.
Hạ Nam Ngộ chưa bao giờ quan tâm đến hình tượng và những hư danh của mình, hơi thở hơi gấp, trừng mắt nhìn chàng trai đang nằm trên đất rên rỉ, còn muốn tiến lên đấm thêm một cú nữa.
Chàng trai theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nheo đôi mắt sưng húp lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt Hạ Nam Ngộ.
Đồng tử của anh ta lập tức co lại, nhỏ như đầu kim.
Trong mắt anh ta, Hạ Nam Ngộ không khác gì một con quái vật khát máu.
Khuôn mặt lạnh lùng, nhưng cơn giận dưới đáy mắt đã biến thành dung nham cuồn cuộn, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, rõ ràng đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, nhưng xung quanh lại không có lấy một tia sáng.
Dáng người Hạ Nam Ngộ cao ráo, vai rộng lưng thẳng, không phải cơ bắp cuồn cuộn đến mức sưng phồng, nhưng chàng trai nhìn thấy nắm đấm siết chặt của Hạ Nam Ngộ, lại cảm thấy một sức mạnh áp đảo.
Cơn đau vừa rồi lại ập đến, bao trùm chặt chẽ lấy trái tim anh ta, như thể nhốt anh ta trong một cơn ác mộng không thể tỉnh giấc.
Anh ta sợ hãi, anh ta hối hận rồi.
Trong thâm tâm có một linh cảm rằng anh ta không thể chịu được cú đấm thứ hai của Hạ Nam Ngộ.
Chàng trai không đứng dậy nổi, cơ thể chỉ cử động thôi cũng đau đớn không chịu nổi, nhưng bản năng khiến anh ta dùng tay chân để lùi lại mấy bước, ánh mắt kinh hoàng nhìn Hạ Nam Ngộ, miệng lẩm bẩm: "Anh anh anh đừng qua đây!"
Nghe thấy tiếng này, các đồng đội cũng tỉnh táo lại sau cú sốc, vội vàng tiến lên, luống cuống kéo Hạ Nam Ngộ lại.
Có đến bốn người, nhưng lại không thể giữ chặt Hạ Nam Ngộ, còn bị Hạ Nam Ngộ kéo tiến về phía trước mấy bước.
Mọi người đều bị Hạ Nam Ngộ dọa sợ, sợ anh nhất thời kích động, xông tới đánh chết chàng trai này.
Phó Quân Tiêu ngồi tại chỗ không nhúc nhích được, không nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Nam Ngộ, nhưng cũng bị hơi thở tỏa ra từ anh dọa sợ, thấy mấy đồng đội đều không giữ được Hạ Nam Ngộ, cậu có chút sốt ruột, gọi một tiếng "Hạ Nam Ngộ".
Hiện trường rất hỗn loạn, mấy đồng đội đều không nghe thấy tiếng Phó Quân Tiêu, nhưng Hạ Nam Ngộ như thể bị nhấn nút tạm dừng, bước chân như đóng đinh tại chỗ, lập tức dừng lại.
Phó Quân Tiêu thấy vậy, vội vàng nói: "Được rồi, đừng đánh anh ta nữa."
Hạ Nam Ngộ nghe vậy, từ từ thở ra một hơi, cơ thể căng thẳng mới thả lỏng.
Anh sải bước quay người, đi về phía Phó Quân Tiêu: "Đau ở đâu?"
Phó Quân Tiêu từ thắt lưng trở xuống đều đau đến tê liệt, nhưng cậu không muốn Hạ Nam Ngộ lo lắng, nên cố gắng nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Mông hơi đau, nhưng không sao."
Hạ Nam Ngộ nhìn thấu lời nói dối của Phó Quân Tiêu, cau mày, ngồi xổm trước mặt Phó Quân Tiêu nói: “Tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Các đồng đội thấy vậy, luống cuống đỡ Phó Quân Tiêu lên lưng Hạ Nam Ngộ.
Phó Quân Tiêu nằm trên lưng Hạ Nam Ngộ, hít một hơi lạnh, nghiến chặt răng.
Hạ Nam Ngộ cảm nhận được sự đau đớn của Phó Quân Tiêu, cố gắng bước đi thật vững vàng, không muốn xóc nảy đến Phó Quân Tiêu.
Anh đưa Phó Quân Tiêu đến phòng y tế, sau khi sơ cứu đơn giản, lại nhờ thầy giáo giúp đưa Phó Quân Tiêu đến bệnh viện.
Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ mang đến tin tốt.
Phó Quân Tiêu mặc dù đau dữ dội, nhưng không bị thương đến xương, sẽ không để lại di chứng, chỉ cần bôi thuốc cẩn thận là có thể nhanh chóng hồi phục.
Phó Quân Tiêu nằm trên giường bệnh, cố nén đau đớn, cảm ơn bác sĩ.
Các đồng đội khác cũng nghe thấy lời này.
Họ đã chơi bóng liên tục ba ngày, vừa rồi thần kinh căng thẳng, không cảm thấy mệt mỏi, giờ dây thần kinh trong lòng đã được thả lỏng, từng người ngã vật ra ghế, thở dài thườn thượt.
"Quân Tiêu, hôm nay cậu làm chúng tôi sợ chết khiếp, nếu cậu có mệnh hệ gì, fan hâm mộ của cậu mỗi người chỉ cần khạc một bãi nước bọt thôi cũng đủ nhấn chìm chúng tôi rồi!"
"Đều tại cái tên khốn đó, tại sao cậu ta lại nhắm vào cậu chứ?"
Nghe vậy, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên cơn tức giận, ánh mắt đều thay đổi.
Thầy giáo thấy vậy, chen ngang: "Vừa rồi hỏi rõ rồi, học sinh trường bên cạnh là vì cô gái mình thích là fan của Phó Quân Tiêu, nhất thời kích động, mới cố tình nhắm vào Phó Quân Tiêu."
Nghe lời giải thích này, các đồng đội cố lắm mới nhịn được cười.
"Tên này có vấn đề à, cái bộ dạng thối tha đó của cậu ta, không được con gái thích, lại tính sổ với Quân Tiêu."
"Thật vô lý, còn quan tâm đến tình cảm giữa thần tượng và fan, theo logic của cậu ta, vậy thì con gái đu idol không được phép yêu đương à!"
Các đồng đội càng nghĩ càng tức, còn kích động hơn cả người trong cuộc là Phó Quân Tiêu, mắng chửi tên nam sinh kia rất lâu, còn muốn nhất định phải trừng phạt anh ta.
Thầy giáo sợ đám con trai này nhất thời kích động, làm ra chuyện không hay, vội vàng nói: "Mọi người yên tâm, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Phó Quân Tiêu, viện phí của Phó Quân Tiêu cũng sẽ do cậu ấy chi trả."
Sau khi Phó Quân Tiêu nhập viện, người quản lý đã nhận được tin tức ngay lập tức.
Thân phận của Phó Quân Tiêu so với sinh viên bình thường thì đặc biệt hơn, để không cho chuyện này lan truyền trên mạng, gây ra phản ứng không tốt, Phó Quân Tiêu đặc biệt dặn người quản lý phải kiểm soát tốt tin tức, không được lan truyền rộng rãi.
Mắng xong tên nam sinh trường bên cạnh, một đồng đội nhớ lại cảnh tượng lúc đó, biểu cảm có chút sợ hãi, cảm thán: "Tôi chưa từng thấy anh Hạ như vậy, cũng không sợ các cậu cười, lúc tôi kéo anh Hạ lại, chân tôi run lẩy bẩy."
"Cậu nhát quá!" Một đồng đội khác vẻ mặt tự hào nói: "Tôi chỉ lùi lại hai bước, không dám tiến lên."
"Thế thì cậu còn không bằng tôi, đồ nhát gan!"
Hai đồng đội như sắp cãi nhau, Phó Quân Tiêu tuy quay đầu nhìn họ, nhưng ánh mắt lại dần trở nên vô hồn, tâm tư đều đặt trên người Hạ Nam Ngộ.
Suy nghĩ trong đầu rối thành một cục, căn bản không thể sắp xếp được đầu đuôi.
Ngoài Hạ Nam Ngộ ra, không còn chứa được bất cứ thứ gì khác.
Hạ Nam Ngộ vì cậu bị thương, trong cơn tức giận đã đánh người, mà trước đó, Hạ Nam Ngộ lại là một người bình tĩnh đến vậy.
"Là vì cậu" ba chữ này xuất hiện trong đầu, nhịp tim Phó Quân Tiêu đập nhanh hơn bình thường hai nhịp, cảm xúc trong lòng gần như muốn tràn ra ngoài.
Xảy ra chuyện tệ hại như vậy, cậu còn nằm trên giường bệnh, nhưng khóe miệng lại không nhịn được muốn cong lên, không nhịn được muốn cười.
Phó Quân Tiêu sợ người khác phát hiện, đành phải vùi đầu vào gối.
"Quân Tiêu, sao tai cậu lại đỏ thế?"
Tuy Phó Quân Tiêu đã giấu được vẻ mặt, nhưng đôi tai đỏ ửng lại lộ ra trong tầm mắt mọi người, giống như một con đà điểu vụng về đang bịt tai trộm chuông.
Phó Quân Tiêu nghe vậy, phản ứng vô cùng khoa trương, đường nét vai lưng căng thẳng, hận không thể chui vào trong giường, như vậy sẽ không có ai nhìn thấy cậu nữa.
Đám trai thẳng này lại không phát hiện ra vấn đề, vây quanh giường Phó Quân Tiêu, vẻ mặt quan tâm nói: "Thật đấy, tai đỏ lắm, nếu cậu không khỏe, nhất định đừng cố chịu, chúng tôi sẽ gọi bác sĩ đến giúp cậu."
Phó Quân Tiêu chỉ muốn đuổi đám người này đi.
Từng ánh mắt đó kích thích dây thần kinh yếu ớt của cậu, đại não Phó Quân Tiêu như bị khuấy thành một nồi cháo, nhưng cậu lại không thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục giả chết.
May mà tiếng chuông điện thoại đã cứu cậu.
Phó Quân Tiêu vội vàng ngẩng đầu, cầm lấy điện thoại, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, vẻ mặt cứng đờ vài giây, sau đó mới nghe máy.
"Bố."
Giọng nói ôn hòa của Tô Hoài Minh truyền đến từ đầu dây bên kia, "Bố nghe nói con bị thương, bây giờ cảm thấy thế nào?"
Vừa rồi tâm trạng Phó Quân Tiêu đã ổn định, không để chuyện bị thương này vào lòng, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Tô Hoài Minh, trong lòng không nhịn được trào lên sự ấm ức, mũi cũng cay cay.
Cậu cắn chặt răng, mới có thể cố nhịn giọng nghẹn ngào, giả vờ thoải mái nói: "Con không sao, bác sĩ nói không bị thương đến xương, rất nhanh sẽ khỏi."
"Sao lại không sao được?" Giọng Tô Hoài Minh có chút nghiêm túc, "Con có đau lắm không?"
Nghe vậy, Phó Quân Tiêu suýt nữa thì không nhịn được nữa.
Phó Cảnh Phạn quá lạnh lùng và nghiêm khắc, hồi nhỏ Phó Quân Tiêu thân thiết với Tô Hoài Minh hơn, thêm nữa Tô Hoài Minh có thể chơi cùng Phó Quân Tiêu, cho dù là lúc nổi loạn, Phó Quân Tiêu cũng chưa từng cãi nhau với Tô Hoài Minh.
Nghe thấy giọng nói quan tâm của Tô Hoài Minh, Phó Quân Tiêu cảm thấy như mình đã trở về thời thơ ấu, bị thương rồi có thể vô tư nằm trong lòng bố khóc.
"Có..." Phó Quân Tiêu nói một chữ, cảm xúc liền không nhịn được nữa, cậu hít sâu một hơi, mới nghiến răng nói: "Có hơi đau."
Tô Hoài Minh nhạy bén nhận ra cảm xúc của Phó Quân Tiêu, nhưng lại ân cần không chỉ ra, giọng nói dịu dàng hơn một chút, nói: "Ngày mai bố và bố con đến thăm con."
Phó Quân Tiêu không còn tỏ ra mạnh mẽ nữa, sau khi đáp lại một tiếng, đột nhiên đầu óc nảy số, lại bổ sung thêm một câu: "Con muốn ăn sen quế của dì Lý, bố mang cho con nhiều một chút nhé."
Tô Hoài Minh: "..." Đứa con trai lớn này của y, đúng là làm gì cũng không quên ăn uống mà!
Không khí đến đây, nếu còn phàn nàn nữa thì không lễ phép, Tô Hoài Minh nhịn cười nói: "Được, ngày mai bố nhất định mang nhiều cho con."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Phó Quân Tiêu đã tốt hơn nhiều, nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, mới đặt lên bàn.
Lúc này, cậu mới nhận ra xung quanh yên tĩnh đến lạ, quay đầu lại thì thấy các thành viên đội bóng rổ đang mắt sáng rỡ nhìn cậu, trông hệt như những con sói đói ba ngày.
"Sao, sao vậy?" Phó Quân Tiêu đột nhiên thấy lạnh sống lưng, nổi hết cả da gà, vô thức dùng tay nắm chặt lấy chăn.
"Vừa rồi là Tô Tô Tô Tô Hoài Minh gọi điện cho cậu sao?!?!"
Phó Quân Tiêu gật đầu, khó hiểu hỏi: "Sao các anh lại có vẻ mặt này?"
Câu nói này như nhấn nút bắt đầu, mấy thành viên đội bóng rổ lập tức phát điên, nhảy múa tưng bừng trong phòng.
"Chờ bố cậu đến, cậu có thể ký tên cho tôi không?" Một thành viên lại gần Phó Quân Tiêu, chắp tay, "Ký cho chị gái và mẹ tôi nữa, cả nhà ba người chúng tôi đều rất thích bố cậu!!"
Các thành viên khác cũng đưa ra yêu cầu tương tự.
Phó Quân Tiêu đã sớm thích nghi với sự thật là bố cậu dù đã nửa giải nghệ nhưng vẫn nổi tiếng hơn cậu, cậu cũng đã chứng kiến nhiều cảnh tượng như thế này, vô cùng bình tĩnh nói: "Không vấn đề, nếu các anh muốn ký lên ảnh, hoặc ký những lời cụ thể, thì phải nói với tôi trước."
Mọi người không ngờ Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Minh đều dễ nói chuyện như vậy, lập tức tụ tập lại ăn mừng.
Họ vẫn chưa bị xã hội giày vò, đang trong thời điểm vô lo vô nghĩ, bầu không khí u ám trước đó đã tan biến, các thành viên đội bóng rổ đã sớm quên mất Phó Quân Tiêu vẫn là một bệnh nhân, bỏ mặc cậu một mình.
Phó Quân Tiêu bất đắc dĩ cười cười, vừa định mở miệng, thì thấy mấy thành viên đội bóng cứng đờ người, vẻ mặt ngượng ngùng lùi về một bên.
????
Sao giống như làm chuyện xấu, bị chủ nhiệm bắt gặp vậy?
Theo ánh mắt họ, Phó Quân Tiêu khó khăn quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Hạ Nam Ngộ ở cửa.
Hạ Nam Ngộ cầm đơn thuốc đi vào, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Biểu hiện của Hạ Nam Ngộ trên sân bóng rổ đã khiến mấy thành viên đội bóng này kinh sợ, mặc dù cơn giận của Hạ Nam Ngộ không nhằm vào họ, nhưng họ vẫn hơi sợ, rất khó để có thể chung đụng với Hạ Nam Ngộ như trước.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy cảnh này, chủ động làm dịu bầu không khí, bắt chuyện với Hạ Nam Ngộ: "Trước đó anh đi lấy thuốc cho tôi à?"
Hạ Nam Ngộ gật đầu, quay sang nhìn mấy thành viên đội bóng rổ, mới nói: "Tôi để họ trông cậu."
Một thành viên đội bóng cười gượng gạo: "Đây là việc chúng tôi nên làm, chúng tôi chăm sóc Quân Tiêu rất tốt, đã hoàn thành nhiệm vụ!"
Năm chữ cuối cùng rất đột ngột, bầu không khí im lặng trong hai giây, sau đó mọi người không hẹn mà cùng bật cười.
Thành viên đội bóng kia nhận ra mình đã lỡ lời, xấu hổ sờ sờ gáy, thấy mọi người đều đang cười, anh ta cũng mỉm miệng.
Bầu không khí lập tức dịu đi rất nhiều, mọi người cũng cảm thấy anh Hạ quen thuộc của họ đã trở lại.
Từ sân bóng rổ đến phòng y tế, lại cùng đưa Phó Quân Tiêu đến bệnh viện, trải qua nhiều cuộc kiểm tra, thời gian trôi qua rất nhanh, trời đã tối đen.
Phó Quân Tiêu vô cùng cảm kích nhìn mọi người, nói: "Mọi người về nghỉ sớm đi, vì too mà mọi người đều không có thời gian ăn tối."
"Có gì đâu, cậu không cần để trong lòng." Mọi người đồng thanh an ủi Phó Quân Tiêu.
Sau một thời gian dài ở bên nhau, họ đã sớm coi Phó Quân Tiêu là một thành viên trong nhóm, hơn nữa với tình cảm của họ, nếu bây giờ người bị thương đổi thành họ, thì Phó Quân Tiêu có lẽ sẽ làm tốt hơn.
Mọi người không ở lại phòng bệnh lâu, cùng nhau đi ra ngoài, Hạ Nam Ngộ đưa họ xuống tầng dưới.
Phó Quân Tiêu cũng tưởng Hạ Nam Ngộ cũng đã đi, đang do dự không biết có nên tìm một người giúp việc không, thì thấy cửa phòng bị đẩy ra.
Hạ Nam Ngộ quay lại.
Phó Quân Tiêu sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Anh quên mang đồ à?"
Hạ Nam Ngộ không trả lời, mà trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dùng hành động để đưa ra đáp án.
"Tôi không bị thương nghiêm trọng đến mức cần anh ở đây bầu bạn với tôi", Phó Quân Tiêu nói tiếp, "Anh vừa mới về, lại phải lo lắng chạy tới chạy lui, chắc hẳn rất mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."
"Không mệt." Ánh mắt Hạ Nam Ngộ chưa bao giờ rời khỏi người Phó Quân Tiêu, như thể sợ rằng chỉ cần anh chớp mắt, Phó Quân Tiêu sẽ biến mất trước mắt anh.
Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, giờ Phó Quân Tiêu mới có thời gian rảnh rỗi để hỏi: "Không phải đến chiều mai anh mới về sao, sao lại về sớm thế?"
"Tôi không tham dự lễ trao giải cuối cùng", Hạ Nam Ngộ nói ngắn gọn.
Phó Quân Tiêu nhíu mày: "Sao lại không tham dự, anh đâu có việc gì gấp."
Nghe vậy, Phó Quân Tiêu như bị kích thích, lớp mặt nạ bình tĩnh trên mặt cuối cùng cũng nứt ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Không có việc gì gấp, nếu tôi về muộn, thì sẽ không..."
Hạ Nam Ngộ nhận ra cảm xúc của mình quá mãnh liệt, cố gắng kìm nén, nắm chặt tay thành nắm đấm, các đường nét trên cơ thể đều căng cứng.
Mặc dù Hạ Nam Ngộ không kiềm chế được cơn giận, trút giận lên cậu, nhưng Phó Quân Tiêu lại cảm thấy người làm sai là mình, muốn xin lỗi: "Tôi cũng không ngờ anh ta lại làm như vậy, tôi cũng không muốn như thế, xin lỗi, đã khiến anh lo lắng."
Hạ Nam Ngộ hít một hơi thật sâu, không đáp lại Phó Quân Tiêu, chỉ tự chán ghét bản thân, hai tay đặt trên giường nắm chặt lấy nhau, hơi cúi đầu, tránh né ánh mắt của Phó Quân Tiêu.
Hạ Nam Ngộ vẫn im lặng, khí thế mạnh mẽ, sự hiện diện của anh trong phòng bệnh vô cùng lớn, nhưng Phó Quân Tiêu lại cảm thấy Hạ Nam Ngộ lúc này mong manh như thủy tinh, chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ tan.
Nghĩ đến đây, trái tim Phó Quân Tiêu cũng nhói lên, hơi thở vô thức nhẹ nhàng, chưa từng tự trách mình như thế này.
Mặc dù cậu cũng không muốn bị thương, nhưng cậu vẫn khiến Hạ Nam Ngộ lo lắng.
Phó Quân Tiêu nằm trên giường bệnh không thể cử động, chỉ có thể khó khăn đưa tay ra, đầu ngón tay sờ soạng về phía trước, chạm vào đầu ngón tay của Hạ Nam Ngộ.
Cậu không rút tay về, mà táo bạo vòng lấy ngón út của Hạ Nam Ngộ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Hạ Nam Ngộ, mang theo ý an ủi.
Hạ Nam Ngộ nhìn bàn tay của Phó Quân Tiêu, cảm xúc trong lòng không còn kìm nén được nữa.
Anh nhìn thấy Phó Quân Tiêu ngã xuống đất, rất khó diễn tả cảm giác lúc đó bằng lời.
Nhưng anh nhận thức rõ được tầm quan trọng của Phó Quân Tiêu đối với anh.
Tất cả lý trí, sự bình tĩnh và sự kiềm chế của anh đều tan vỡ trong nháy mắt, không bằng một ngón út của Phó Quân Tiêu.
Ngay cả khi Phó Quân Tiêu bình an vô sự, giờ đang bình an nằm trước mặt anh, Hạ Nam Ngộ vẫn sợ hãi và tự trách.
Tại sao anh lại rời khỏi Phó Quân Tiêu?
Chỉ vì những chuyện vặt vãnh đó, anh đã nhục nhã lựa chọn trốn chạy... Nếu lúc đó anh ở bên cạnh Phó Quân Tiêu, thì những chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra.
Phó Quân Tiêu bị thương đều là vì anh!
Hạ Nam Ngộ như lạc vào ngõ cụt, sự tự trách trong lòng vây quanh anh từ mọi phía, mang theo những mũi kim sắc nhọn, mỗi lần đâm vào đều đau đớn thấu xương.
...
Ban đầu Phó Quân Tiêu tưởng mình cảm thấy sai, cậu hơi nghiêng người, tầm mắt từ từ hạ xuống, lúc này mới xác định được tay Hạ Nam Ngộ thực sự đang run rẩy.
Cậu sửng sốt vài giây, lúc này mới cảm nhận được cảm xúc tiêu cực mãnh liệt trên người Hạ Nam Ngộ.
Hạ Nam Ngộ đang sợ hãi.
Sợ mất cậu.
Nhận ra điều này, Phó Quân Tiêu cảm thấy có một quả chưa chín trong lòng mình, nổ tung ra thứ nước chua chát, bắn tung tóe khắp nơi, gần như làm tê liệt thần kinh của cậu.
Cậu muốn ôm Hạ Nam Ngộ, nhưng thắt lưng đau dữ dội, căn bản không thể chống đỡ để ngồi dậy.
Phó Quân Tiêu không từ bỏ, mà cố gắng dịch về phía Hạ Nam Ngộ, không chút do dự nắm chặt tay Hạ Nam Ngộ.
Cậu mạnh mẽ và chậm rãi chen vào kẽ tay Hạ Nam Ngộ, nắm chặt mu bàn tay anh, dùng cách này để an ủi Hạ Nam Ngộ.
Tôi ở đây.
Tôi vẫn luôn ở đây.
Hạ Nam Ngộ ngây người nhìn hai bàn tay mười ngón đan vào nhau, phản ứng đầu tiên là muốn rút ra.
Điều anh không ngờ là ngón tay Phó Quân Tiêu đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay anh, vẫn duy trì tư thế mười ngón đan vào nhau.
Như thể không có chuyện gì trên thế gian này có thể khiến họ chia lìa.